Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 42: Dương trạch (1)



Có nhiều phần thưởng cũng không sai! Thật là một đứa trẻ tội nghiệp!

Vất vả giết boss khu vực nhưng cuối cùng lại bị lừa mất Trái Tim Vong Linh. Fan mami và fan daddy xém chút nữa đã hát bài “Little Cabbage” cho Đường Nghiên Tâm rồi, họ không thể nào đá bay hai đồng đội vô lương tâm, vì vậy chỉ có thể mắng người lớn chơi bẩn, sau đó lại dùng năng lực của mình điên cuồng chuyển tiền.

Trong suy nghĩ của Tiêu Hữu Phàm, một người chủ kênh phát sóng trực tiếp lại bị dán mosaic sẽ không “hot” được. Nhưng kỳ lạ là “đoán” cũng khiến cho khán giả cảm thấy vui vẻ. Buổi phát sóng trực tiếp nửa che nửa lộ đã thu hút kha khá người hâm mộ thích tìm cái mới lạ, nhưng sau đó lại bị mị lực kỳ lạ của Đường Nghiên Tâm “ thu hút”, một khi đã bị thu hút rồi thì không dứt ra được!.

Lộ Tầm Nhất lịch sự mời khách ra ngoài.

Lúc đối phương rời đi có hơi hoang mang, không biết mình bị thuyết phục như thế nào, tự nhiên vô danh vô cớ lại đứng ngoài cửa. Bọn họ vẫn còn rất nhiều điều để nói, và quan trọng hơn cả là họ hy vọng rằng Đường Nghiên Tâm có thể ở lại hoàn thành nhiệm vụ chính trị của mình.

…Sau đó thì cánh cửa đóng lại mất? ? ?

Sau khi ăn xong bữa sáng do khách sạn giao tới, ba người họ đến ‘’Trung tâm cứu trợ’’ để mua tin tức về khu vực tiếp theo. Đó là khu vực do Đường Nghiên Tâm tiện tay chọn có tên“Dương trạch”, và họ nhận được hai tin tức:

1. [Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim] và 2. [vua của các loài hoa.]

Vua của các loài hoa là hoa mẫu đơn, bọn họ tìm kiếm thông tin về loài hoa này. Ngoài ra, không có manh mối nào khác, chỉ có vài câu nhắc nhở nhưng trước khi vào khu vực tuyệt đối không đoán được ý nghĩa cụ thể của nó.

Ba ngày sau, bọn họ cùng nhau lên xe buýt xuất phát tới “Dương trạch”.

Đường Nghiên Tâm mặc bộ đồ cao bồi, áo bên trong màu cam, dưới chân thì mang một đôi giày thể thao thoải mái. Mái tóc dày mềm mại được buộc cao lên, tuy hơi uổng phí nhưng lại vô cùng tiện. Tất cả mọi thứ này đều do Lộ Tầm Nhất chuẩn bị, trông cô gái nhỏ khá điển trai.

Còn về chiều cao của bạn nhỏ, hai người đàn ông trong nhóm đã bàn bạc với nhau và cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì. Nếu khán giả thắc mắc, hai người họ cứ im lặng không trả lời, lúc ấy khán giả sẽ tự “bổ não” ra đáp án. Sức mạnh thiên phú của mỗi người đều rất kỳ diệu, cho dù có ai đó suy nghĩ theo hướng đáng sợ đi chăng nữa thì cũng có “cảm giác lừa gạt” của Đương Nghiên Tâm mà.

Kỹ năng này đã lên tới cấp Ⅲ: Kể cả người có trí tưởng tượng phong phú và ý chí kiên định nghi ngờ danh tính bạn, thì người đó cũng sẽ cảm thấy rằng bản thân mình nghĩ nhiều thôi.

Nhìn vào mô tả này thì căn bản cũng chẳng cần quan tâm quá nhiều

So với thông tin trước đó, sau khi Đường Nghiên Tâm thông quan phó bản “công ty bách hóa động vật” đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi!.

Trước khi xe buýt khởi hành, có một nam một nữ lần lượt lên xe. Chàng trai mới mười bảy mười tám tuổi, môi đỏ răng trắng, làn da non mịn, nếu không có yết hầu thì sẽ dễ lầm tưởng đây là nữ cải trang thành nam. Còn cô gái thì khá kỳ lạ, không thể đoán được bao nhiêu tuổi. Bởi vì khuôn mặt cô ta bị băng bó kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, cô ta mặc quần áo bằng cotton, lúc di chuyển nhìn có hơi thanh nhã.

Sau khi ba người họ có tiền rồi thì đều mua những loại vải công nghệ cao có thể điều chỉnh nhiệt độ và tự động khử trùng. Nó hơi khác so với chất liệu thông thường, dường như nó viết hai chữ “có tiền” trên từng thớ vải. Chàng trai lên xe đầu tiên trông có vẻ rạng rỡ và vui vẻ, có lẽ vì anh ta trạc tuổi Tiêu Hữu Phàm nên cả hai trò chuyện rất nhanh. Anh ta tên là Lưu Mậu, năm nay mười chín tuổi.

Hai chàng trai trò chuyện với nhau một hồi lại chuyển sang bàn về ngoại hình đối phương. Lưu Mậu nói anh ta rất hâm mộ ngoại hình đẹp trai của Tiêu Hữu Phàm! Tuổi Tiêu Hữu Phàm không lớn nhưng cũng không có ẻo lả nên chẳng ai nhận nhầm cậu ta thành nữ.

“Tôi thì khác. Từ lúc bắt đầu dậy thì tới nay tôi chưa từng được các cô gái tỏ tình nhưng lại được rất nhiều đàn ông theo đuổi. Một vài người đàn ông không tin tôi là nam, còn muốn cởi quần áo của tôi. Có người còn điên lên, xém chút nữa cắt “chim nhỏ” của tôi rồi! Chỉ vì họ cảm thấy nó là “chim giả”, chỉ cần cắt đi là thành con gái!.”

Tiêu Hữu Phàm: “…”

Kẹp chặt hai chân lại.

Người này nói chuyện thú vị lại hay bày trò chọc cười nên cả hai nhanh chóng thân thiết, thân mật ôm vai bá cổ nhau tựa như hai người mới là một đội.

Cô gái quấn băng kia từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào, đây mới là thái độ bình thường của du khách có kinh nghiệm. Có hai tình huống có thể xảy ra đối với một người đi một mình, không có đồng đội: hoặc cô ấy đủ mạnh và không giỏi giao tiếp với mọi người, cô ấy quá lười biếng để dành thời gian cho người lạ; hai là cô ấy vừa trải qua một trải nghiệm tồi tệ, ví dụ, tất cả đồng đội đều chết… Trong trường hợp này, không ai còn tâm trạng nói chuyện với người lạ.



Lưu Mậu là một ngoại lệ.

Đường Nghiên Tâm: “Anh ơi, em có thể véo mặt anh không?”

Tiêu Hữu Phàm bị câu nói đột ngột của cô mà hoảng sợ đưa mặt lại gần: “Đây, đây muốn véo như thế nào thì cứ véo đi.”

“Không phải anh!.”

Đường Nghiên Tâm đẩy mặt cậu ta ra: “Người tôi nói là anh trai mới làm quen này đây!.”

Lưu Mậu cười gượng.

Tiêu Hữu Phàm: “Chúng ta đã là bạn rồi mà, nếu không thì anh cho con bé véo một cái nhé. Con bé còn nhỏ sức yếu, sẽ không véo đau đâu! Nếu anh không cho, con bé sẽ khóc lên, lúc đó tôi sẽ phát điên mất!.”

Lưu Mậu đành phải xáp mặt lại gần, quả thật chỉ là cái chạm mặt nhẹ. Nhưng anh ta hoàn toàn không tin đây chỉ là sở thích kỳ lạ của đứa trẻ, tới tận lúc xuống xe anh ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ!.

Sau đó lại chẳng có thời gian suy nghĩ sâu hơn về chuyện đó.

[Đã đến địa điểm ‘’Dương trạch”, tất cả hành khách vui lòng xuống xe! Xe buýt dừng trong thời gian giới hạn, tất cả hành khách vui lòng xuống xe!]

Năm người cùng nhau tới cửa vào thì phát hiện đã có hai du khách đang đợi sẵn rồi. Ngay khi họ đến gần, cánh cửa từ từ mở ra … Lần này, lượng du khách vào cửa ít đến bất ngờ, chỉ có bảy người. Lúc Đường Nghiên Tâm đi trong bóng tối cô cũng đồng thời suy nghĩ đến hai người cô mới nhìn thấy ban nãy. Hai người đàn ông cao xấp xỉ nhau, một người đeo kính, da ngăm đen và khỏe mạnh. Một người thì mặc quần áo thể thao màu trắng, đầu trọc, ngũ quan đoan chính. Khi hai bên gặp nhau, trên tay người đàn ông trọc đầu vẫn cầm đang cầm một tờ giấy. Dựa trên tư thế của họ vào thời điểm đó, có thể đoán rằng trước khi có người tới thì bọn họ đang chụm đầu lại cùng nhau xem nội dung trên giấy.

Vậy nên bọn họ là đồng đội?

Bốn du khách đều có sức mạnh thiên phú. Mới nhìn thì nghĩ yếu nhất là Lưu Mậu nhưng anh ta là người mạnh nhất, sau đó là tên đầu trọc, người đàn ông còn lại và cuối cùng là cô gái quấn băng.

Những người này rõ ràng là du khách du lịch có kinh nghiệm, không phải là người mới.

“Hửm”

Phía cuối bóng tối có tia sáng phản quang lại, ra là có một bộ quần áo. Đường Nghiên Tâm nhìn bên trái lẫn bên phải của chiếc váy liền thân màu hồng bồng bềnh này, cô cảm thấy rằng nếu mặc bộ này thì việc đi lại cũng trở nên khó khăn. Lúc tay cô vừa chạm vào chiếc váy thì đồng thời nó cũng được mặc lên người cô. Đường Nghiên Tâm cầm gương lên soi thì thấy tóc mình đã búi lên thành kiểu tóc nha hoàn!.

Đường Nghiên Tâm đi dưới chùm sáng, trước mắt cô là một luồng sáng mạnh. Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đang đứng trên một con đường rộng rãi, trái phải đều tối đen như mực. Bóng tối dường như đang kích động, nó giống như một con thú ăn thịt người. Bất kể đi về hướng nào, chỉ có một con đường duy nhất là bị bóng tối ăn tươi nuốt sống. Có lẽ phía trước và phía sau đều là ranh giới của khu vực, cho dù là vong linh hay là du khách muốn xông vào thì chỉ có thể…để mạng lại.

Chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó là gõ lên cánh cửa sơn mài đang đóng chặt trước mặt.

Lộ Tầm Nhất mặc một bộ đạo bào màu xanh lam nửa mới nửa cũ đi tới gõ cửa. Không bao lâu sau, sau cửa truyền đến một tiếng kẽo kẹt, một cậu bé thò đầu ra, nhìn bọn họ một lúc mới nói: “Chư vị tới uống rượu mừng sao?”

Nhà này trước cửa hai treo tường đèn lồng màu đỏ, trên cửa hồ hỉ tự, lại có câu đối: Tước bình hân trung mục, hồng án cử tề mi [*]

[*] 雀屏欣中目;鸿案举齐眉: ngụ ý chúc phúc, chúc cho người vợ kính yêu chồng, vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.

Vừa nhìn thôi cũng đủ biết nơi này đang có hỉ sự.

Lộ Tầm Nhất gật đầu, cậu bé mới mở cửa đón khách.

Nói là làm hỉ sự, nhưng trên suốt chặng đường đi cậu nhóc dẫn đường không hề có chút vui vẻ nào, thậm chí nha hoàn đều cúi đầu khi nhìn thấy họ. Ngôi nhà rộng lớn đến vậy thế nhưng lại trống vắng vô cùng, không hề có một vị khách nào đến. Không khí quá quỷ dị, chữ “song hỉ” màu đỏ thẫm kia nhìn hơi kỳ lạ.



“Khách nhân chờ một lát đã”

Cậu nhóc kia đi rồi.

Có rất nhiều nhà ở trên đường đi, tất cả đều là tòa nhà một hoặc hai tầng lầu. Hiện tại có bốn căn phòng gỗ ở đây, bên trái và bên phải là những căn phòng trống, có thể nhìn thấy giường và bàn ghế bên trong, chỉ có căn phòng gần sảnh bị khóa lại, Tiêu Hữu Phàm mở cửa sổ nhìn vào bên trong xem. Đang là ban đêm lại thêm bên trong không có nến quả thực rất tối. Cậu ta chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ: “Trên giường hình như có người.”

Trong đại sảnh này bày rất nhiều cặp bàn ghế thành đôi, trên tường treo tranh phong cảnh, trên bàn thờ có một cái lư hương bằng đồng, bên trong đốt hương, khói nhẹ lượn lờ, hương thơm tỏa ngào ngạt. Hai bên cửa sổ có trưng bày bình hoa cổ, trên vách có treo tranh chữ.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên béo lùn dẫn theo hai cậu nhóc đi vào, cười nói với bảy người bọn họ: “Các vị đi đường xa đến chắc hẳn đã mệt mỏi rồi nhỉ, không bằng dùng ít rượu và ít thức ăn sau đó nghỉ ngơi một lát!.”

Hai cậu nhóc kia nâng bàn bát tiên [*] lên đồng thời cũng bưng rượu ngon kèm đồ ăn lên, có hẳn bảy tám chén điểm tâm tinh xảo trên bàn. Rót rượu ra, hương thơm bay ngào ngạt.

(*) 八仙桌 (bàn bát tiên): Là một chiếc bàn hình vuông, bốn cạnh dài bằng nhau, mặt bàn khá rộng, hai người ngồi hai đầu, tám người còn lại ngồi xung quanh nó (giống như Bát tiên), vì vậy nó thường được gọi là bàn Bát tiên trong dân gian Trung Quốc.

Những người hầu đều gọi người đàn ông trung niên béo lùn kia là “lão gia”, kết hợp với bảng hiệu “Tạ phủ” thì ông ta hẳn là “Tạ lão gia”.

Tạ lão gia một hơi uống cạn rượu trong chén, nói: “Trong thành có rất nhiều chỗ vui chơi, các vị nhất định sẽ rất vui vẻ. Tiểu nữ Quỳnh Nương nhà ta năm ngày nữa sẽ xuất giá, đến lúc đó thỉnh chư vị đến chung vui, hi vọng chư vị chớ nhớ lầm ngày hỉ.”

Lời vừa dứt thì ông ta cũng có việc phải giải quyết nên rời đi trước.

Tiêu Hữu Phàm: “Vị Tạ lão gia này rõ ràng tâm sự nặng nề, nhưng lại phải miễn cưỡng cười. Nụ cười ông ta nặn ra còn khó coi hơn cả khóc!.”

Lộ Tầm Nhất: “Mọi người có đói bụng không?.”

Trên bàn có rất nhiều thịt cá nhưng không một du khách nào nuốt nổi, thay vào đó, họ lại xanh mặt khi nhìn đồ ăn trên bàn.

… Có thể thấy rằng họ đã có những trải nghiệm tương tự trước đây.



【Đường Đường nhất định sẽ không tự nguyện ở lại khu phục vụ, cô ấy có năng lực đột phá, cần gì đợi mấy năm…】

【Đợi vài năm nữa là có thể thoát khỏi đồng bọn vô lương tâm!】

【Nhưng dù sao đó cũng là anh của cô ấy, cả nhà phải luôn phải ở cùng nhau! Kể cả khi anh trai là tên chó!

【Đó không phải là anh trai ruột đâu …Hai lần phát sóng trực tiếp trước tôi có thấy hai “tên chó” này dẫn em gái theo đâu. Không thấy Lộ Tầm Nhất dẫn đứa nhỏ theo, còn Tiêu Nhất Phàm á hả, cậu ta gặp cô bé ở lâu đài Ruby.】

【Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ 】

……

【 Đây là triều đại nào? 】

【Tôii dùng kho cơ sở dữ liệu với dung lượng lớn để so sánh, rút ​​ra kết luận: bối cảnh của khu vực này tương tự như nhà Minh của Trái đất. Nhìn vào kiểu nhà lẫn cách trang trí nội thất bên trong hay cả những người hầu của ngôi nhà này, có thể nói rằng đây phải là nơi ở của một thương gia giàu có. 】