Thử Lại Lần Nữa

Chương 24: Ở đây chờ tôi



Vì buổi hòa nhạc này, tâm trạng của Giang Lẫm sáng sủa hơn buổi chiều rất nhiều, nhiều lần Đặng Phong quay đầu lại lấy đồ đều nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng của cậu.

Đem đồ đã làm xong cho shipper đang đợi, Đặng Phong tiến lại gần người đang cúi đầu xếp chồng khay giấy: "Có chuyện gì tốt quá vậy? "

Khi anh nói chuyện, hơi nóng phả vào tai cậu, Giang Lẫm ngứa ngáy nhích ra xa nửa bước, sờ sờ vành tai hỏi: "Cái gì? "

Đặng Phong đưa hai ngón trỏ lên khóe miệng, nâng hai bên miệng lên, làm ra biểu cảm mỉm cười có chút ngốc nghếch: "Nãy giờ cậu vẫn luôn cười. "

Bị bộ dạng của Đặng Phong chọc cười, Giang Lẫm cười rộ lên: "Không có gì, cậu nhìn lầm rồi. "

Đặng Phong muốn nói tôi đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng vừa định nói thì thấy cậu vừa cười vừa cúi xuống xếp khay, tự nhiên cũng không muốn nói nữa.

"Giang Lẫm," Đặng Phong kêu lên.

Giang Lẫm ngẩng đầu nhìn: "Hả? "

"Tháng sau cậu sẽ trở về Los Angeles phải không?"

Bất ngờ nghe được lời nhắc nhở quay về, Giang Lẫm mím chặt khóe miệng, khẽ gật đầu.

Đặng Phong một mực quan sát biểu cảm của cậu, nhìn cậu như vậy hẳn là không quá muốn trở về, liền tiếp tục hỏi: "Còn một năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp đi, sang năm cậu có dự định về nước làm việc không? Hay tiếp tục đi học? "

Giang Lẫm gần đây vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cậu quan tâm đến việc Quý Minh Luân có đi Seoul hay không, không biết Quý Minh Luân suy nghĩ như thế nào, có thật sự đi hay không.

"Không biết, đến lúc đó rồi nói sau." Cậu không yên lòng đáp.

"Vậy cậu khi cậu về Los Angeles có còn sử dụng wechat không, hay là sử dụng một app trò chuyện khác? "

Tách hai tờ giấy thấm dầu đang dính lại với nhau, Giang Lẫm nói: "Bình thường tôi rất bận, cơ bản sẽ không nói chuyện với người khác. "

"Tôi nhìn ra được, " Đặng Phong cười cười, đeo găng tay cầm lấy đĩa bánh Brownie* bên cạnh, giúp bỏ bánh vào khay, "Ý của tôi là cậu đến tiệm của chúng tôi làm việc cũng coi như là đã thân quen, sau này nếu cậu về nước cũng có thể thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi. "

*bánh hạnh nhân, là một loại bánh nướng bằng sô cô la

"Bình thường có chỗ nào cần giúp đỡ thì cậu có thể tìm đến tôi, " Đặng Phong bổ sung, "Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí trong tiệm mà, mọi người hòa thuận như một gia đình, không phải bị gò bó gì cả. "

"Tôi không có bị gò bó, " Giang Lẫm nghiêm túc trả lời, "Tôi cũng rất thích bầu không khí trong tiệm. "

Đặng Phong lại nở nụ cười, đáng tiếc câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra đã bị cắt đứt, Giang Lẫm làm xong việc, nói tôi đi toilet, sau đó liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cậu, Đặng Phong bất đắc dĩ thở dài.

Giang Lẫm thuộc típ người rất khó gần, hiện tại anh chưa xác định được xu hướng tính dục của cậu, mặc dù Đặng Phong đoán cậu là người có thể bị bẻ cong, nhưng không dám ra tay, sợ dọa cậu chạy mất.

Đem bánh Brownie cuối cùng bỏ vào khay, Đặng Phong liếc thấy Quý Minh Luân đi qua với vẻ mặt tao nhã, anh vươn tay gõ gõ mặt bàn bằng đá cẩm thạch: "Cậu lại đi đâu vậy? "

"Đi đâu là đi đâu? Về nhà tắm rửa đi ngủ. "Giọng nói của Quý Minh Luân rất bình thường, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn ngược lại, suýt chút nữa là khắc lên trán bốn chữ [người đẹp có hẹn].

Mười phút nữa là đến giờ đóng cửa, Tiểu Húc đứng trước máy tính tiền quay đầu cười nói: "Anh Minh Luân, biểu cảm của anh đã bán đứng anh rồi. "

"Biểu cảm của tôi làm sao?" Quý Minh Luân khó hiểu hỏi, sau đó đối diện với ánh mắt lười chọc thủng hắn của Đặng Phong mới phản ứng lại, nghiêm mặt nói, "Tôi thật sự về nhà ngủ, sáng mai còn có việc. "

Đặng Phong đã sớm nhìn thấu hắn, ngoài miệng ghét bỏ nói: "Mau đi đi, đừng ở đây, chướng mắt. "

Quý Minh Luân cũng không muốn ở lại lâu, vừa rồi hắn gặp Giang Lẫm ở cửa toilet, hắn nói hắn sẽ đi trước, Giang Lẫm sẽ đi sau khi tiệm đóng cửa.

Vẫy tay với Đặng Phong và Tiểu Húc, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi. Nhìn tư thế đi bộ ung dung của hắn, Tiểu Húc hỏi: "Anh Phong, anh Minh Luân gần đây thường xuyên đến tiệm, có phải gần đây anh ấy có rất nhiều thời gian không? "

Đặng Phong bỏ đĩa Brownie vào tủ bảo quản chuyên dụng cho bánh ngọt, thuận miệng nói: "Tên đó ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*, đếm không xuể. "

*Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng / 三天打鱼,两天晒网 / sān tiān dǎ yú,liǎng tiān shài wǎng (ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới -> tóm lại là làm việc lười biếng không kiên trì).

"Ồ."

Tiểu Húc cười nói, lúc Đặng Phong tới còn đang bận làm việc, không lâu sau ba người khách cuối cùng đi ra, Giang Lẫm đi theo phía sau tiễn khách sau đó nói với Đặng Phong: "Bên trong không còn ai. "

Đặng Phong nói: "Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi. "

Bỏ những cái ly rỗng trong khay vào thùng rác, sau đó rửa sạch khay rồi cất đi, Giang Lẫm đưa tay ra sau lưng cởi tạp dề: "Vậy mọi người cũng về sớm một chút. "

Ánh mắt Đặng Phong dừng ở trên thắt lưng của cậu, động tác cởi tạp dề của cậu vạch ra một vòng eo nhỏ gọn, bình thường cậu buộc tạp dề quá lỏng nên không thể nhìn thấy, lúc này Đặng Phong mới phát hiện eo Giang Lẫm còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh.

Bị Tiểu Húc chạm vào cánh tay, Đặng Phong mới lấy lại tinh thần, tiếp tục kiểm tra doanh thu với Tiểu Húc, chờ Giang Lẫm cầm túi xách rời đi, anh lại nhìn thoáng qua bóng lưng kia.

Trở lại xe, Giang Lẫm gọi điện thoại cho Quý Minh Luân, hỏi: "Cậu có muốn mua đồ ăn không? "

"Tôi mua, cậu cứ trực tiếp đi qua là được." Quý Minh Luân nói.

"Được, vậy lúc đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu."

Đặt điện thoại xuống, Giang Lẫm thắt dây an toàn, đi về đồng cỏ Hạnh Lâm - nơi tổ chức show âm nhạc.

*show âm nhạc này nó giống như show âm nhạc Mây Lang Thang ở Đà Lạt vậy á.

Nơi đó nằm ở quận Tập Mỹ, mất 30 phút lái xe từ vị trí hiện tại của cậu, cũng may đã qua giờ cao điểm, đường không bị kẹt, ngay cả đèn tín hiệu ở ngã tư đa số đều là màu xanh lá cây, tâm trạng của cậu cũng giống như chân ga trơn tru lúc này vậy, đi thẳng đến địa điểm. Nhưng khi đến bãi đậu xe gần đó, nhìn dòng xe cộ dày đặc, cậu lại lo lắng không biết mình có bị trễ hay không, cũng may một chiếc ô tô cách đó không xa bật đèn lên, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị rời đi.

Cậu lập tức lái qua, chờ đối phương đi rồi đậu vào chỗ đó. Sau khi xuống xe, cậu gọi điện thoại cho Quý Minh Luân, Quý Minh Luân cũng vừa đến, hai người liền không lãng phí thời gian, mỗi người từ lối vào gần nhất đi về phía chỗ ngồi của mình.

Buổi biểu diễn bắt đầu từ 6 giờ tối đến 12 giờ tối, bởi vì hôm nay là thứ sáu, số lượng người đến xem rất đông, Giang Lẫm đi qua đám đông ồn ào, nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng cổ vũ trái tim cậu cũng đập nhanh theo.

Khi gần đến chỗ ngồi, cậu phát hiện hàng ghế của mình không còn ghế trống sau khi xác nhận lại chỗ ngồi, cậu đi vào trong, đến lúc đi vào mới thấy chỗ ngồi của mình bị một đôi nam nữ trẻ tuổi chiếm.

Ban nhạc trên sân khấu đang biểu diễn các bài hát heavy metal*, bầu không khí hiện tại rất sôi nổi, Giang Lẫm hai lần mở miệng nói chuyện với người con trai ngồi trên ghế nhưng đều bị tiếng hò hét và tiếng nhạc nhấn chìm, cậu đành phải tiến đến bên tai người con trai kia, lớn tiếng nói: "Xin lỗi, cậu chiếm chỗ ngồi của tôi. "

*Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào.

Người con trai đó nhìn cậu như thể cậu bị điên, nhưng cô gái bên cạnh cậu ta lại thò đầu ra hỏi: "Cái gì?"

"Chỗ ngồi," Giang Lẫm đưa vé điện tử cho đối phương xem, "Đây là của tôi và bạn tôi. "

Người con gái gật đầu, kéo kéo bạn trai, nhưng người con trai đó lại không nhúc nhích, không kiên nhẫn hét lên với Giang Lẫm: "Phía sau còn chỗ trống, cậu tìm đại một chỗ ngồi không phải là tốt rồi sao, những người ở đây đều ngồi lộn xộn, chỉ có người nhà quê mới nhìn số ghế! "

Người con trai đó nói xong còn thốt ra một chữ "đệt", Giang Lẫm nhíu mày, chưa kịp nói tiếp thì cảm thấy cổ tay mình bị kéo, quay đầu lại liền phát hiện Quý Minh Luân đang đứng ở phía sau mình, trầm mặt nói với người con trai kia: "Đứng lên. "

Quý Minh Luân cao 1m84, lại không chịu khom lưng như Giang Lẫm, đứng như vậy một chút liền chặn tầm nhìn của ba bốn hàng người, mọi người nhao nhao nhìn hắn, nóng lòng đã phất tay bảo hắn nhanh chóng ngồi xuống.

Hắn thờ ơ, chỉ sử dụng giọng điệu khó chịu hơn để nói một lần nữa: "Một là bây giờ cậu đứng dậy, hai là những người phía sau không thể nhìn thấy gì."

Cậu ta vốn đuối lý, cảm thấy có lỗi vì bị hắn đả kích thô bạo như vậy, bạn gái của người con trai đó xấu hổ, vội vàng kéo cậu ta đi sang chỗ khác, từ lối đi bên cạnh đi lên khán đài phía sau.

Quý Minh Luân liếc đối phương một cái, sau đó bị Giang Lẫm nắm lấy cổ tay, kéo đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Chủ động cầm lấy túi xách trong tay hắn mở ra, Giang Lẫm nhìn thức ăn bên trong: "Cậu phải đợi mua Pizza mà sao lại đến nhanh quá vậy? "

"Gần đây có một tiệm Pizza, " Quý Minh Luân không nhận găng tay nhựa dùng một lần do Giang Lẫm đưa tới, "Tôi không đói, cậu ăn trước. "

"Tôi cũng không đói, mì và sủi cảo khi nãy cậu mua tới đều là phần lớn, đến bây giờ tôi vẫn còn rất no." Giang Lẫm nhìn hắn nói.

Nhìn về phía ca sĩ chính không thể nhìn rõ mặt trên sân khấu, Quý Minh Luân nói: "Vậy cất đi, khi nào đói bụng thì ăn. "

Giang Lẫm đậy đồ ăn lại, đặt lên đầu gối nhìn về phía sân khấu. Người ca sĩ chính kia đã hát xong một bài, đang tương tác với người hâm mộ dưới sân khấu, âm thanh rất tốt, giọng hát của ca sĩ như xuyên qua màng nhĩ. Giang Lẫm nghe một hồi, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Quý Minh Luân dường như không cảm thấy điều đó.

Trước đây, hai người bọn họ chưa từng cùng nhau đi xem show âm nhạc, lúc đi KTV, Quý Minh Luân cũng sẽ không mở nhạc quá to, Giang Lẫm dùng ngón trỏ bịt tai phải của mình lại, sau đó cậu cảm thấy khá hơn một chút, cậu muốn tiếp tục nhìn trên sân khấu, kết quả bị người bên cạnh đụng đụng cánh tay trái.

Quay đầu qua nhìn, Quý Minh Luân đưa tay về phía cậu: "Trong túi có khăn giấy không? "

Cậu lấy bịch khăn giấy ra, Quý Minh Luân rút một cái, xé đôi nó ra sau đó vò thành một cục nhỏ, sau đó nhét một cái vào tai trái của cậu: "Có cảm thấy tốt hơn không? "

Giang Lẫm gật đầu, Quý Minh Luân bảo cậu xoay qua, bịt lỗ tai bên phải của cậu lại, âm thanh thoáng cái đã nhỏ đi rất nhiều, Giang Lẫm nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên với Quý Minh Luân.

Thiết bị chiếu sáng ở sân khấu thắp sáng đôi mắt thanh tú của người trước mắt, ánh sáng từ từ hiện lên trên con ngươi trong suốt. Quý Minh Luân chỉ nhìn thoáng qua liền di chuyển ánh mắt, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác ấm áp từ cằm của Giang Lẫm, nắm chặt ngón tay, hắn dựa vào ghế tiếp tục xem biểu diễn.

Show âm nhạc lần này được tổ chức bởi một số quán bar nổi tiếng, các ban nhạc trên sân khấu đều là các ban nhạc nghiệp dư nhưng ban nhạc nào chơi xong cũng cảm thấy rất tuyệt. Giang Lẫm ngồi hơn bốn mươi phút, cho dù không thích ứng với bầu không khí ồn ào này, cũng dần dần bị màn biểu diễn của mọi người trên sân khấu ảnh hưởng, cậu bắt đầu lắc đầu theo nhịp điệu, nghe được bài hát quen thuộc còn ngân nga hát theo.

Quý Minh Luân ngồi bên cạnh cậu dường như đang tập trung nhìn sân khấu, nhưng thật ra tâm trí của hắn đều ở trên người cậu, nhiều lần mượn động tác để nhỏ liếc cậu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nụ cười thoải mái trên mặt cậu.

Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy cậu vui vẻ như vậy, Quý Minh Luân cũng càng lúc càng thả lỏng. Nửa sau, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, mặc dù đề tài đều xoay quanh buổi biểu diễn, nhưng lại rất hòa hợp, nhiều lần Giang Lẫm không nghe rõ bởi vì đeo khăn giấy, Quý Minh Luân đều dựa vào bên tai cậu nói chuyện.

Bầu không khí lên đến đỉnh điểm khi ban nhạc cuối cùng lên sân khấu, ca sĩ chính thể hiện một bài hát kinh điển, khán giả vốn ngồi trên khán lần lượt đứng lên, quơ quơ light stick trong tay.

Ban tổ chức có đặt một light stick ở mỗi chỗ ngồi, hai người bọn họ không có bởi vì lúc đến bị người khác chiếm vị trí, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí, Quý Minh Luân đứng lên trước, Giang Lẫm ngửa đầu nhìn hắn, bị hắn kéo cổ tay cũng đứng lên.

Trong sự hòa hợp dần dần của khán giả, Quý Minh Luân cũng bắt đầu hát, bài hát này Giang Lẫm cũng biết hát, khi Quý Minh Luân vừa hát vừa nhìn cậu, Giang Lẫm dần dần thả lỏng sau đó hát theo đến hết bài.

Hai người bọn họ đến tương đối muộn, ngồi xuống chưa đầy hai tiếng đã đến màn kết thúc. Người dẫn chương trình nhiệt tình tổng kết các màn biểu diễn tối nay trên sân khấu, dưới khán đài bắt đầu có khán giả đứng dậy rời đi.

Giang Lẫm lấy khăn giấy ra, nhìn Apple Watch trên cổ tay. Đã hơn 12 giờ, cậu trượt màn hình xuống, phát hiện WeChat có không ít tin nhắn chưa đọc nhắc nhở, vừa định đổi sang điện thoại di động để xem liền nghe Quý Minh Luân đang ngồi ở bên cạnh nói: "Tôi đi vệ sinh. "

Cậu gật đầu: "Vậy tôi phải đợi cậu ở đâu?"

Hai người bọn họ đều lái xe đến, sau khi buổi biểu diễn kết thúc nên tách ra, nhưng Quý Minh Luân hình như không nhớ tới điều này, lại tới gần bên tai cậu nói: "Ở đây chờ tôi, vừa rồi mua pizza chưa có ăn, đợi lát nữa ăn xong rồi về. "

Khác với vừa rồi bị ngăn cách bởi khăn giấy, lần này hơi thở của Quý Minh Luân như bao trùm lấy tai cậu, một cảm giác ngứa ngáy không cách nào hình dung được bắt đầu bò lên ngực cậu, Giang Lẫm mím chặt môi mới kiềm chế sự rung động này lại, nắm chặt túi nilon trên đầu gối nói: "Được. "