Thử Lại Lần Nữa

Chương 25: Cho vào miệng



Đi bộ từ chỗ ngồi của mình đến nhà vệ sinh gần nhất, Quý Minh Luân càng ngày càng thấy nhiều khán giả rời đi, thậm chí hắn còn bị giẫm lên chân. Nhưng hắn không bị loại chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, trong đầu đều là hình ảnh Giang Lẫm ngồi chờ mình và nên đưa cậu đi đâu ăn tối.

Đi theo bảng chỉ dẫn để tìm nhà vệ sinh gần nhất, trước khi đi vào hắn suýt chút nữa đụng phải một người con trai đang đi ra, hắn bước đi không thèm nhìn mặt đối phương, ngược lại đối phương chỉ cần nhìn bóng lưng liền nhận ra hắn, người con trai rút điện thoại ra gọi cho ai đó, rất nhanh ở toilet nữ kế bên có một người con gái chạy ra.

Đi vệ sinh xong, Quý Minh Luân soi gương sửa sang lại tóc, còn ngâm nga bài hát khi nãy, nào ngờ vừa đi ra ngoài đã phải dừng bước.

Đặng Di đứng cách đó mấy bước, thấy hắn đi ra, Đặng Di hỏi: "Sao anh lại ở đây? Không phải là anh không đến sao? "

Nhìn người con trai phía sau Đặng Di, Quý Minh Luân mặt không thay đổi trả lời: "Tôi vừa làm việc xong thì có một người bạn khác cũng có vé nên đến đây xem. "

"Rảnh rỗi sao không gọi điện thoại cho em" Đặng Di hai bước đi tới trước mặt hắn, "Mấy lần tương tác vừa rồi đều gọi hàng ghế của em. "

Hắn nói: "Không phải có Dương Hạo đi cùng cô sao? "

Người con trai thấp hơn hắn một tấc nghe thấy hắn nhắc đến tên mình, đút hai tay vào túi quần: "Thật ra tôi chỉ là một người bạn đồng hành, cô ấy không hẹn được anh, khi đó tôi cũng rãnh nên mới tới. "

Đặng Di nhìn hắn từ dưới lên trên, ánh mắt đầy tủi thân nhìn Quý Minh Luân nói không nên lời. Nhưng nghĩ đến Giang Lẫm vẫn đang chờ ở chỗ ngồi, Quý Minh Luân vẫn nói: "Có người đi cùng cô là được rồi, tôi có việc nên đi trước, cô cũng về sớm một chút đi. "

Hắn nói xong muốn xoay người, Đặng Di vội vàng giữ chặt cánh tay hắn: "Anh tới với người bạn nào vậy? "

"Em và Dương Hạo đi taxi tới, bây giờ người nhiều như vậy không đi được, bọn em có thể đi chung xe với anh không?"

Dương Hạo cũng ở bên cạnh giúp đỡ: "Minh Luân, anh nhìn chân của Đặng Di một chút đi, cô ấy đi giày cao gót nên không dễ chen lấn với những người này đâu. "

Trên chân Đặng Di là một đôi cao gót nhỏ 10cm, Quý Minh Luân im lặng một lát, rút tay về, ngay khi Đặng Di sốt ruột muốn bắt lại, hắn nói: "Xe ở khu B. "

1

Đặng Di vẻ mặt vui mừng, lập tức đuổi theo bước chân của hắn, hắn lại có chút buồn bực, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Lẫm.

【Tôi tạm thời có chút việc, cậu đợi tôi ở quán cháo cũ gần nhà cậu】

Sau khi gửi tin nhắn thành công, hắn bỏ điện thoại vào túi quần, vừa buông tay thì cảm nhận được điện thoại di động rung lên, lấy ra xem, trên màn hình khóa hiển thị câu trả lời của "Lẫm": [Được]

Kiên nhẫn đi qua đám người hơn mười phút, vất vả lắm mới ngồi vào trong xe được, Đặng Di cũng mở cửa ghế lái phụ ra, Dương Hạo thì ghé vào bên cạnh cửa sổ xe nói: "Tôi không đi cùng đâu, hai người đi đi. "

Đặng Di cười cười với Dương Hạo, lộ ra hàm răng trắng: "Hôm nay cảm ơn cậu rồi. "

Dương Hạo vỗ cửa xe, cười lui về phía sau một bước nói: "Đi đi. "

Quý Minh Luân thắt dây an toàn, đóng cửa sổ xe mở điều hòa, sau khi mấy chiếc xe phía trước chạy đi, hắn cũng chạy ra khỏi bãi đậu xe, theo dòng xe chậm rãi lái đến giao lộ thì dừng lại.

Có quá nhiều người rời đi cùng một lúc, mấy lối ra lần lượt bị kẹt.

Đợi một lúc, nhìn dòng xe dài phía trước, Đặng Di nhìn ngón tay Quý Minh Luân đang gõ lên vô lăng không ngừng, thử nói: "Chúng ta nghe mấy bài hát đi. "

Cầm lấy điện thoại di động đặt trên cửa, Quý Minh Luân mở app âm nhạc, ngón tay còn chưa chạm tới phím phát thì đã dừng lại, sau đó mở hộp tìm kiếm trên cùng, nhập tên bài hát.

Trong xe vang lên giai điệu quen thuộc, Đặng Di thoải mái nói: "Bài hát cuối cùng lúc nãy thật hay, nghe nói ban nhạc kia chuẩn bị ra album, anh có hứng thú không? "

"Hứng thú gì?"

"Album của bọn họ đó, sau này nhất định sẽ có một nhóm fanclub nhỏ."

"Tôi không hay nghe nhạc." Quý Minh Luân lơ đãng trả lời, cách một lớp cửa sổ, hắn vẫn có thể nghe được tiếng nhạc cùng tiếng hoan hô truyền ra từ sân khấu cách đó không xa, không biết Giang Lẫm có đi ra hay chưa, có phải cậu cũng bị kẹt trong dòng xe đông đúc này hay không.

Đặng Di nhìn gáy hắn, nghĩ đến vừa rồi tâm trạng của hắn không tốt, mắc dù rất muốn biết hắn tới đây với ai, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, không hỏi thêm nữa.

Đợi một lúc, chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, đáng tiếc tốc độ lại chậm lại, vô số đèn hậu* màu đỏ trôi nổi giữa phía trước khiến hắn hoa mắt. Quý Minh Luân đặt bài hát thành một vòng lặp, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi con đường phía thông thoáng hắn mới phát hiện Đặng Di im lặng từ nãy đến giờ.

*Đèn hậu ô tô là đèn nằm ở phía sau 2 bên đuôi xe ô tô và có tầm quan trọng rất lớn với tài xế và cả những người xung quanh

Quay đầu lại nhìn, Đặng Di đang thất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Vừa rồi thái độ của hắn không tính là tốt, nhưng nghĩ đến suy nghĩ của Đặng Di, hắn lại cảm thấy bây giờ nói gì cũng không thích hợp, dứt khoát im lặng suốt đường đi, lái đến khu chung cư của Đặng Di.

Xe dừng ở ven đường, Đặng Di nói cảm ơn hắn sau đó cởi dây an toàn xuống xe, đi vào khu chung cư.

Cầm lấy điện thoại di động bên cửa xe, Quý Minh Luân gọi cho Giang Lẫm.

Họ chia tay đã được một tiếng rưỡi, cách đây không lâu, Giang Lẫm có gửi tin nhắn wechat, nói quán cháo một lát nữa sẽ đóng cửa, có muốn đổi chỗ khác hay không.

"Cậu có cảm thấy buồn ngủ không?" Sau khi đối phương nhận điện thoại, Quý Minh Luân hỏi.

"Không có" Giang Lẫm nói, "Nhưng tôi rất đói. "

"Bây giờ cậu ở đâu?"

"Đối diện quán cháo, tôi đang đậu xe ở lề đường."

"Có muốn ăn lẩu không?" Quý Minh Luân nghĩ đến một quán lẩu, "Có một quán lẩu mới mở nửa năm nay, mở cửa suốt đêm, có rất nhiều món ngon. "

"Ăn, " Giang Lẫm thoáng cái liền lấy lại tinh thần, "Ở đâu? "

"Cách chỗ của cậu không xa, tôi đi qua đón cậu, chờ tôi một chút."

Nói chuyện xong, Quý Minh Luân quay xe lại và đi đường tắt tới chỗ Giang Lẫm, quãng đường vốn gần nửa tiếng giờ đây chỉ mất mười mấy phút là đã chạy tới.

Giang Lẫm xuống xe, sau khi ngồi vào ghế lái phụ của xe hắn, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Đặng Di có thói quen dùng nước hoa, cô thường sử dụng nước hoa Coco Mademoiselle*, Giang Lẫm tiếp xúc với cô một thời gian nên ngửi một cái liền nhận ra, không khỏi nhìn về phía Quý Minh Luân: "Vừa rồi cậu gặp Đặng Di? "

*là một loại nước hoa nữ được giới thiệu bởi thương hiệu Chanel vào năm 1984

Quý Minh Luân không định giấu diếm: "Cô ấy không có xe, vừa rồi cũng không tiện gọi xe, tôi chỉ có thể cho cô ấy đi nhờ. "

Lúc rời đi Giang Lẫm cũng bị kẹt lại một hồi, nghe xong gật gật đầu. Hai người lại im lặng, tiếng nhạc trong xe liền khôi phục cảm giác tồn tại, nghe lời bài hát một hồi, Giang Lâm không nhịn được hỏi: "Tối nay có phải cô ấy cũng muốn mời cậu đi show âm nhạc này không? "

Quý Minh Luân nhìn con đường phía trước, mặt không biểu cảm đáp một tiếng.

Hỏi xong vấn đề này, Giang Lẫm không nói nữa. Quý Minh Luân dùng khóe mắt nhìn cậu hai lần, cậu tựa lưng vào ghế, khuỷu tay phải chống lên cửa xe, lòng bàn tay chống ở môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Buồn ngủ?" Quý Minh Luân hỏi.

"Không có." Giang Lẫm giơ tay trái lên vặn nhỏ tiếng nhạc, "Còn bao lâu nữa mới đến? "

"Qua hai con phố nữa."

Quý Minh Luân ấn nút tạm dừng nhạc, đỗ xe trước cửa nhà hàng, hắn dẫn Giang Lẫm lên lầu, ngồi xuống chỗ trống gần cửa sổ.

Bên ngoài trời đã khuya, hầu hết các vị khách đều đã ăn gần xong, Quý Minh Luân gọi một nồi lẩu không vị, đưa thực đơn cho Giang Lẫm, Giang Lẫm lại đẩy lại cho hắn: "Cậu biết tôi ăn gì, cậu gọi đi. "

Quý Minh Luân cầm bút lên, thuần thục khoanh tròn hơn mười món, cơ bản đều là các món chay và nấm, không có thịt hay hải sản. Giang Lẫm nói muốn thêm thịt bò và hào biển, nhưng lại bị hắn dùng bút gõ gõ ngón tay: "Phải kiêng. "

Trưa nay bệnh chàm của cậu vừa phát tác qua, mặc dù đã uống thuốc nhưng màu da ngón tay vẫn còn hơi đỏ. Giang Lẫm uống một ngụm trà, chán nản nói: "Vậy thì ăn Ma Lạt Thang* là được rồi. "

*Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên. Là món lẩu kết hợp với xiên que, nước lẩu là vị cay nồng

Nhìn khóe miệng xụ xuống của cậu, Quý Minh Luân nhịn cười, gọi nhân viên phục vụ đến hỏi còn cơm bát bửu* với khoai môn nghiền hay không, nhân viên phục vụ nói có, hắn bảo đối phương bưng lên trước một phần.

*Đây là món cơm của người Trung Hoa, tên là Bát Bửu vì gồm tám vật liệu chính: Cơm, thịt xá xíu, nấm đông cô, chả lụa, tôm, cua, hột vịt muối, hột gà.

Nghe thấy tên món ăn này, Giang Lẫm nhìn theo bóng lưng của nhân viên phục vụ, Quý Minh Luân tiếp tục khoanh hai lon Vương Lão Cát*, lúc đặt bút xuống hắn nghe cậu hỏi: "Cơm bát bửu khoai môn nghiền ở nhà hàng này có ngon không? "

*Trà sâm thanh nhiệt của Trung Quốc, đối với học sinh hay người lao động mà nói thì đây là thức uống cứu cánh những ngày nắng nóng.

"Nếu không ngon thì tôi dẫn cậu tới đây để làm gì?" Quý Minh Luân đưa thực đơn cho một nhân viên phục vụ khác để gọi món, "Cơm bát bửu khoai môn nghiền ở đây bán rất chạy, rất nhiều người đến đây chỉ để ăn nó. "

Giang Lẫm thích tất cả các món ăn có vị khoai môn, đặc biệt là món khoai môn nghiền. Nhưng chỉ ăn khoai không thì rất dễ ngấy, cho nên cậu rất thích cơm bát bửu có khoai lang ở giữa.

Nhà hàng này lên món rất nhanh, chỉ chốc lát nhân viên phục vụ đã bưng tới một đĩa cơm bát bửu khoai môn nghiền nóng hổi. Ở giữa đĩa cơm có rắc những hạt vừng đen, khi đẩy nó ra có thể nhìn thấy khoai môn nghiền ở giữa, Giang Lẫm múc một muỗng, thổi thổi một chút liền đưa vào miệng, nóng cũng không nỡ nhổ ra, vừa thở vừa nhai.

Quý Minh Luân đã lâu không thấy cậu ăn như vậy, mở ra một lon Vương Lão Cát ra đưa cho cậu: "Uống mấy ngụm đi, đừng để bỏng miệng. "

Không muốn bị hương vị của Vương Lão Cát ảnh hưởng đến hương vị, cậu đẩy đồ uống ra, sau khi nuốt xuống cậu đưa muỗng cho Quý Minh Luân: "Cậu cũng ăn đi, thật sự rất ngon. "

Cutlery* của hai người còn chưa xé màng nhựa, cái muỗng mà Giang Lẫm dùng là được đem lên cùng với đĩa cơm. Nhìn chằm chằm cái muỗng inox hình tròn kia, Quý Minh Luân nhất thời không nhúc nhích, Giang Lẫm cũng từ sự do dự của hắn mà nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đã không còn là mối quan hệ có thể dùng chung cutlery.

*Cutlery là tên gọi chung chỉ bất kỳ dụng cụ cầm tay bằng kim loại nào (thường bằng bạc hay thép không gỉ) được sử dụng để chuẩn bị, phục vụ và ăn thức ăn trong văn hóa phương Tây với các vật dụng chính yếu gồm dao, muỗng, nĩa

Nắm chặt cái muỗng trong tay, Giang Lẫm muốn biểu hiện một cách tự nhiên nhất sau đó rút tay lại, chỉ là còn chưa nhúc nhích đã bị Quý Minh Luân cầm lấy tay, giữ nguyên tư thế như vậy hắn múc một muỗng.

Mu bàn tay hơi lạnh lẽo bị một lòng bàn tay ấm áp bao lấy, Giang Lẫm nhìn Quý Minh Luân há miệng, muỗng cơm kia bị hắn cho vào miệng, mà Quý Minh Luân cũng cố ý không chạm vào muỗng.

Đôi môi mơn trớn chạm nhẹ vào chiếc muỗng, sự chú ý của Giang Lẫm dừng lại trên đôi môi mỏng dính dầu kia, trong đầu vô thức hiện ra cảm giác của nụ hôn một năm trước.

Khi đó cậu quá bất ngờ nên không nhớ rõ quá trình trao đổi nước bọt với Quý Minh Luân, chỉ nhớ rõ hô hấp của người nọ rất nóng, đôi môi người nọ chạm vào đôi môi của cậu, hơi thở dồn dập nhưng động tác không thô lỗ.

Hương vị ngọt ngào trong miệng còn chưa kịp tiêu tán, hơi nóng trên mu bàn tay đã biến mất, Quý Minh Luân buông tay cậu ra, rút một tờ giấy lau miệng, nhắc nhở cậu: "Hương vị cũng giống lần trước tôi ăn, trong lúc còn nóng thì cậu ăn đi. "