Thử Lại Lần Nữa

Chương 4: Giang Lẫm ở trước cửa



Xe của Giang Lẫm được đỗ ở chỗ khá gần, Quý Minh Luân đi vòng quanh nửa vòng đã có thể tìm được. Sau khi mở khóa cửa xe, hắn nhìn thấy túi thể thao ở ghế phụ, tìm thấy ví mở ra, bên trong đầy hai hàng thẻ.

Bên phải là thẻ ngân hàng và chứng minh thư của Giang Lẫm, bên trái là các loại giấy tờ tùy thân của cậu ở Los Angeles.

Quý Minh Luân không đụng đến hàng bên trái, sau khi xác nhận rằng chứng minh thư có ở đó, hắn đóng ví lại, lúc đặt trở về hắn nhìn thấy phía dưới có một chai thuốc màu xanh lam, trên đó đều là tiếng Anh, viết là điều trị triệu chứng bệnh chàm*.

*Bệnh chàm là bệnh về da rất phổ biến, gây ngứa, đỏ, khô và kích ứng da. Tình trạng này còn được gọi là viêm da dị ứng. Bệnh thường bắt đầu từ thời kỳ sơ sinh, thơ ấu và có thể kéo dài đến tuổi trưởng thành. Bệnh cũng có thể xảy ra với bất cứ ai và ở mọi lứa tuổi.

Từ bệnh chàm này khiến Quý Minh Luân nghĩ đến những mụn nước vừa rồi mình nhìn thấy trên ngón tay của Giang Lẫm, hắn mở trình duyệt tìm kiếm hình ảnh bệnh chàm, hình ảnh không khác gì trên ngón tay của Giang Lẫm.

Trước khi đi Los Angeles, Giang Lẫm chỉ bị bệnh dạ dày, mấy năm nay sau khi được điều trị thì không còn phải đến bệnh viện nữa. Hôm nay được ước tính là một triệu chứng nghiêm trọng, và bây giờ cậu lại có thêm một bệnh nữa, là bệnh chàm.

Nhìn số thuốc còn sót lại trong hộp thuốc, Giang Lẫm hẳn là đã uống một thời gian dài. Đối với bệnh viêm dạ dày -

Nghĩ đến cuộc đối thoại hồi sáng của hai người ở nhà Quý Minh Luân, chắc không phải vì mình mà lại bị viêm dạ dày đâu nhỉ.

1

Với suy nghĩ này, Quý Minh Luân liền im lặng một lát, thầm nghĩ mình thật sự là ngu ngốc, đã từ khi nào rồi mà còn suy nghĩ về loại chuyện này.

Đặt túi thể thao trở về vị trí cũ, Quý Minh Luân ngồi vào trong xe mình, lái xe trở về bệnh viện.

Khi hắn đến, Giang Lẫm đã không còn ở chỗ cũ nữa, chỗ đó hiện tại chỉ có một dì lao công đang cầm cây lau nhà để lau nhà. Hắn gọi cho Giang Lẫm, không bắt máy, liền đi qua hỏi dì lao công có biết người ngồi trên ghế vừa rồi đi đâu không.

Dì nói rằng người thanh niên truyền dịch kia đột nhiên nôn mửa, được y tá dìu vào nhà vệ sinh phía trước để rửa mặt.

Quý Minh Luân đi tới toilet, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Giang Lẫm đứng trước bồn rửa tay, thần sắc có chút chật vật.

Bên cạnh cậu là giá đỡ truyền dịch, trước ngực bị ướt một mảng, tay phải còn đang cầm một cái khăn ướt. Khi nhìn thấy Quý Minh Luân, đôi môi ướt át, không có huyết sắc giật giật, rồi mím lại.

Quý Minh Luân không nói gì liền xoay người rời đi, Giang Lẫm sửng sốt một chút, kéo giá đỡ muốn đi ra ngoài gọi hắn, mở cửa lại phát hiện hắn đứng trước máy bán hàng tự động cách đó không xa, đang quét mã mua nước.

Một người đàn ông trung niên đi vào, thân thể lướt qua Giang Lẫm bên cửa, đụng vào tay đang truyền dịch của cậu. Giang Lẫm đau đến nhíu mày, cũng may mũi kim không bị lệch, khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, Quý Minh Luân đã không còn ở đó.

Trước kia mỗi lần đến bệnh viện, Quý Minh Luân đều nấu nước ấm cho cậu uống. Nhìn thấy cảnh vừa rồi, Giang Lẫm đã đoán được Quý Minh Luân đang làm gì, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Quý Minh Luân đặt một chai nước khoáng ấm lên bồn rửa tay, lại đưa túi thể thao của cậu cho cậu.

"Đồ đạc đều ở bên trong."

Giang Lẫm nhận lấy, nói một tiếng "Cám ơn". Nhìn Quý Minh Luân đi mở cửa, cậu nhịn không được kêu lên: "Cậu muốn đi đâu? "

Bước chân không dừng lại, Quý Minh Luân chỉ để lại cho cậu một câu "Tôi còn có việc".

Cánh cửa lại khép lại, Giang Lẫm rũ mắt nhìn chai nước kia, lại nhìn mu bàn tay trái bắt đầu sưng lên, từ trong lồng ngực thở ra một hơi nặng nề.

1

Lần này trở lại xe, Quý Minh Luân ngồi một hồi lâu.

Hắn lấy ra một gói Baoheng Mojito* từ trong hộp đựng đồ của ghế phụ, châm lửa rồi hút một hơi. Vị bạc hà mát lạnh giúp tinh thần trở nê sảng khoái và nhanh chóng dập tắt những cảm xúc dư thừa, không phù hợp kia.

*Tên thương hiệu thuốc lá

Đợi đến khi hút hết hai điếu, hắn đóng cửa sổ xe lại, điều chỉnh điều hòa, cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu.

Tuy rằng hai người đã một năm không liên lạc, nhưng kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, Giang Lẫm sau khi trở lại Hạ Môn có thể dựa vào hắn.

Tám năm trước, khi mẹ của Giang Lẫm qua đời, quan hệ giữa Giang Lẫm và cha mình - Giang Kiến Thần càng ngày càng trở nên căng thẳng. Giang Kiến Thần vẫn chưa tái hôn, đối xử khá tốt với đứa con trai duy nhất của mình - Giang Lẫm, nhưng ông ấy không thể cho Giang Lẫm tình yêu thương của cha cũng như một gia đình trọn vẹn, giữa cha con họ ngoại trừ vấn đề học tập và tiền bạc ra thì không còn gì để nói nữa.

Khi bị bệnh, Giang Lẫm chưa bao giờ tìm Giang Kiến Thần, điều này cho đến năm ngoái trước khi xuất ngoại cũng không thay đổi, mà với sự hiểu biết của hắn về Giang Lẫm, hiện tại hẳn là cũng vậy.

Chẳng qua bây giờ không giống ngày xưa, với cái loại tư duy thẳng nam này của Giang Lẫm, có lẽ cậu cảm thấy chuyện kia qua một năm đã có thể bình thường trở lại, có thể coi như chuyên đó chưa từng xảy ra, trở về giống như lúc trước, nhưng với hắn thì không.

Nhìn cổ tay trái trống rỗng, không biết có phải là định mệnh hay không, chiếc vòng tay được đặt riêng mà Giang Lẫm tặng hắn vào sinh nhật năm ngoái, tuần trước nó bị hư khóa nên được hắn đem đi sửa.

Nếu để Giang Lẫm nhìn thấy hắn vẫn còn đeo, vậy thật sự sẽ không có cách nào giải thích.

Ấn nút khởi động xe, Quý Minh Luân đi về phía Shapowei*.

*Tên một ngôi làng ở Hạ Môn

Vừa rồi khi giúp Giang Lẫm làm nước nóng, nhân viên trực trong tiệm - Tiểu Húc gọi cho hắn nói hôm nay Chúc Chúc và Đường Dương đều không có việc không thể tới, nhân lực trong quán không đủ. Thế nên hắn đồng ý đi qua giúp đỡ, nhưng khi hắn đến thì có người đến sớm hơn hắn, đang đóng gói hai ly cà phê cho khách.

Vừa nhìn thấy hắn, Đặng Di liền cười làm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, sau khi đưa cà phê cho khách hàng, hai tay xếp chồng lên nhau nằm sấp bên cạnh quầy, bĩu môi hỏi: "Sao anh lại đến đây. "

Quý Minh Luân chào hỏi Tiểu Húc, đi vào quầy rửa tay khử trùng: "Không phải nói không có người sao? "

"Tiểu Húc gọi cho anh trai em nói trong tiệm không đủ nhân lực, anh trai em không rảnh nên em tới đây, " Đặng Di đứng thẳng dậy, quay lại nhìn bóng lưng Quý Minh Luân, "Làm sao? Anh không muốn gặp em à. "

"Hình như tôi chưa nói gì cả." Quý Minh Luân bất đắc dĩ cười, lau tay xong cầm tạp dề màu đen đeo vào, đang muốn trở tay thắt dây ở sau lưng, Đặng Di liền tự nhiên cầm lấy dây lưng, giúp hắn buộc lại.

"Anh Minh Luân," Tiểu Húc mặt mày ủ rũ nhìn Quý Minh Luân, "Bàn số 6 gọi một ly capuchino, người con trai kia nói muốn tỏ tình với cô gái kia, bảo tôi vẽ mũi tên Cupid, nhưng tôi thử hai lần mà vẽ không được. "

Quý Minh Luân nhìn bàn số 6 gần cửa sổ đại sảnh, một nam sinh đeo kính và một nữ sinh tóc đuôi ngựa mặt đối mặt ngồi nói chuyện phiếm, bầu không khí giữa hai người rất tốt.

Mở quán cà phê hơn nửa năm ở Shapowei, Quý Minh Luân nhận phải vô số yêu cầu khách hàng muốn mượn hoa văn để thổ lộ, nhận lấy ly sửa mà Tiểu Húc đưa tới, hắn thử nhiệt độ, sau đó dùng góc độ tương đối nghiêng ly sữa và cốc cà phê, bắt đầu chậm rãi khéo léo rót vào.

Tiểu Húc và Đặng Di mỗi người đứng một bên không chớp mắt nhìn động tác của hắn. Nhất là Tiểu Húc, cẩn thận quan sát tay hắn, chờ sau khi hắn vẽ xong chi tiết cuối cùng, Tiểu Húc cảm thán nói: "Không biết em còn phải luyện bao lâu mới có thể vẽ như anh. " ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Đặng Di cười nói: "Thứ này nhờ vào bẩm sinh là nhiều, anh trai tôi và Minh Luân cùng nhau học, nhưng anh ấy làm thế nào cũng không thể khéo như Minh Luân được. "

Quý Minh Luân buông ly sữa xuống, xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp bánh quy, lấy hai miếng bánh quy hình trái tim đỏ đặt ở một cái đĩa nhỏ khác, sau đó bưng tới bàn khách nhân kia.

Không biết hắn và khách nói gì, cả hai đều rất hạnh phúc. Sau khi hắn quay về, Đặng Di có chút chua xót nói: "Cô gái này thật hạnh phúc, người mình thích chủ động tỏ tình với mình. "

Quý Minh Luân làm sao nghe không hiểu ám chỉ của cô: "Chưa chắc đã là người mình thích, cũng có thể tỏ tình nhưng lại bị từ chối, không phải tất cả những gì mình thích đều có thể được đáp lại. "

"Cái này em không đồng ý, " Đặng Di theo thói quen phản bác hắn, "Cho dù lúc ấy không thích, ở chung lâu cũng sẽ dễ dàng có cảm giác. "

Loại tranh luận này từ khi hai người bọn họ quen biết có xuất hiện một lần, mặc dù hắn đã nói rõ ràng khuynh hướng tình d*c của mình với Đặng Di, nhưng Đặng Di không ngại. Có lẽ là bởi vì anh trai Đặng Phong của cô chính là một người lưỡng tính*, Đặng Di đối với loại chuyện này không sao cả, nói trước tiên bắt đầu từ bạn, không chừng ngày nào đó sẽ làm hắn thẳng lại.

3

*Bisexual

Đặng Phong là một đối tác khác trong quán cà phê, Quý Minh Luân và hắn có mối quan hệ khá tốt, ít nhiều cũng phải cho Đặng Di một chút mặt mũi, mỗi lần gặp phải loại tình huống như này chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Cũng may Đặng Di cũng biết được điểm dừng, nửa ngày kế tiếp ba người đều bận rộn, ban đêm khi đã kết thúc công việc, Quý Minh Luân trở lại xe mới phát hiện Giang Lẫm có gửi wechat cho hắn.

[Ban ngày cám ơn cậu đã đến, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao]

Nhìn dòng chữ này, trọng điểm của Quý Minh Luân rơi vào từ "cảm ơn".

Giữa hắn và Giang Lẫm thật sự xa lạ.

Đặng Di thắt dây an toàn, thấy hắn nhìn điện thoại di động xuất thần, liền nghiêng đầu lại: "Nhìn cái gì vậy? "

Khóa màn hình, Quý Minh Luân nói một câu "Không có gì".

Lúc đưa Đặng Di đến dưới lầu nhà, vừa vặn gặp được Đặng Phong cũng trở về, lôi kéo hắn vào nhà ăn khuya. Ba người ăn uống đến gần mười một giờ mới ngưng, hắn gọi người lái xe hộ, ngồi lên xe lấy điện thoại di động ra xem.

WeChat của hắn có mấy trăm bạn, cộng thêm các nhóm, nhưng cái tên không được ghim rất dễ bị trôi mất. Hắn không muốn nhấp vào những ID WeChat có dãy số màu đỏ chưa đọc, chỉ ấn màn hình vuốt xuống, vuốt hơn mười cái rốt cục tìm được tên Giang Lẫm.

Sau tin nhắn đó, Giang Lẫm không gửi gì nữa.

Nghĩ đến ban ngày ở bệnh viện nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Giang Lẫm, ngực hắn lại có chút đau, nhưng loại cảm xúc này vừa mới xuất hiện đã bị hắn chặn lại. Tựa lưng vào ghế, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, định về nhà sau đó đi đến xem tình hình của Tô Nghiễn, nào ngờ vừa mới đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một người ngồi trước cửa nhà mình.

Giang Lẫm vẫn mặc trang phục ban ngày, áo sơ mi bông kẻ sọc trắng mà hắn tặng, ngồi xếp bằng trên nền gạch lạnh lẽo bên cửa. Phỏng chừng là quá mệt mỏi. Đầu Giang Lẫm tựa vào tường, cho dù tư thế không thoải mái lắm nhưng ngủ rất sâu.