Thử Tình Ngưng Tư

Chương 2



Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc nâng hương thơm ngát, ở trước phật tổ cúi lạy ba cái thật sâu, rồi lại cẩn thận đem hương cắm vào bát hương trước mặt Quan Âm. Gương mặt xinh đẹp của Tô Tư Ngưng có một mảnh thành kính, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu tụng kinh văn đã nhớ kỹ, mong hắn sớm về nhà, để an ủi song thân, cũng làm cho tâm nàng sớm được an ổn.

Từ đêm động phòng với Mai Văn Tuấn, lại nghe được lệnh điều động chiến trường, nàng cố nén bi thương, bên trên thì phụng dưỡng cha mẹ chồng, dưới thì để ý gia nghiệp, tận tâm hết sức, làm tốt thân phận con dâu của Mai gia.

Mai gia nhị lão đều là người ôn hoà hiền hậu lương thiện, họ đối với cô con dâu xinh đẹp đến từ đại gia tộc có sự trân trọng thương tiếc xuất phát từ sự thật tâm, làm cho Tô Tư Ngưng mất cha mẹ từ nhỏ bây giờ mới chân chính cảm nhận được sự yêu thương của trưởng bối.

Hạ nhân Mai gia phần lớn đều rất nghe lời, đối với vị phu nhân xuất thân phi thường cao quý thì vô cùng kính yêu, mệnh lệnh của nàng, họ đều nghe lời. Mai gia trên dưới kể cả chủ tử và hạ nhân cũng chỉ có hai mươi nhân khẩu, tuyệt đối không giống giống đại tộc môn phiệt như Tô gia, ở đây không có phân tranh phe phái, đủ đoại đấu đá nội bộ. Tô Tư Ngưng đi ra từ gia tộc lớn như vậy nên việc quản lý một nhà đơn bạc như vậy tất nhiên là thuận buồm xuôi gió, thoải mái tùy ý. Chẳng những trưởng bối của Mai tộc yêu thích, hạ nhân kính trọng, ngay cả thân hữu lui tới cũng yêu quý vị Mai gia thiếu phu nhân này, vừa thông minh xinh đẹp, tiến lui có độ, nặng nhẹ phân biệt được.

Từ mùa mai vàng gả vào Mai gia, mọi việc đều như ý trừ mỗi việc trượng phu của nàng không có ở bên người. Từ khi Mai Văn Tuấn ra biên cương, Tô Tư Ngưng vốn chỉ đọc thi văn, ít đàm kinh Phật lại đi Thủy Nguyệt Am, thỉnh một bức tượng Quan Âm, ngày ngày thờ phụng trong phòng, sớm muộn đều thắp ba nén nhang, thành tâm thành ý, ngày ngày khẩn cầu, vô số lần thỉnh chư thần phật tổ phù hộ cho phu quân của nàng bình an trở về.

Đừng nói cái gì mà hầu môn thế phiệt nữ nhân, cái gì mà tài nữ phải độc hành, thanh cao xuất trần. Nếu phu quân trở về thì nàng nguyện ý làm một ngu phụ nơi phố phường, ngày ngày tụng kinh văn, hằng đêm bái Phật chỉ cầu một điều đơn giản là người thân bình an vô sự.

Có lẽ thật sự là thần phật có biết, cảm kích trước sự thành kính của nàng nên không lâu trước đây từ biên cương truyền đến tin thắng trận. Tâm tình vẫn buộc chặt của nàng mới thoáng buông lỏng. Nàng rất vui mừng, càng thêm ngóng trông phu quân sớm ngày về nhà. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy hắn không việc gì, muốn vì hắn tẩy đi bụi đường, lại chính tai nghe thấy hắn kể chuyện trên chiến trường, muốn sớm biết phu quân của nàng là người anh hùng cỡ nào.

Vài ngày gần đây, các chiến sĩ lục tục trở về quê hương, mỗi ngày ngoài cửa đều có pháo vang lên, truyện cười tiếng hoan hô không dứt.

Mỗi khi nghe được động tĩnh bên ngoài, nàng đều kìm lòng không đậu đi lên lầu cao, lặng lẽ nhìn ra phương xa. Khi nào thì phu quân của nàng sẽ cưỡi một con ngựa to, áo choàng màu đỏ, giữa tiếng chiêng trống vang trời và dân chúng vui mừng xung quanh mà trở về như một người anh hùng.

Nàng chậm rãi ở trước Phật tổ nói xong nguyện vọng thật sâu của mình, sau đó mới lên giường, cầm quần áo ở đầu giường, kéo lấy kim khâu tiếp tục làm công việc còn đang dang dở. Nhưng mới chỉ khâu được mấy trâm thì nàng liền ngồi thất thần ở đó.

Nàng là dựa theo xiêm y trước đây của hắn mà làm, cũng không biết hắn đánh giặc trên biển có bị gầy đi không, quần áo này có còn vừa người hắn không?

Tô Tư Ngưng bất giác trên mặt đỏ lên. Hắn có thích không? Màu sắc này, kiểu dáng này không biết có hợp ý hắn không? Lúc hắn nhìn đến xiêm y nàng tự làm không biết có cao hứng không? Liệu khi biết nàng là tiểu thư của thế gia đại tộc nhưng lại không bị chiều hư mà còn biết may xiêm áo, chắc hắn sẽ có chút giật mình chứ?

Trong lòng nàng chuyển qua đủ loại ý niệm, trên mặt bất giác tràn ra một nụ cười xinh đẹp.

“Tiểu thư, trong nhà nhận được quân báo.” Một tiếng kêu thình lình vang lên, thanh âm có chút hoảng hốt, có chút kinh hoảng, có chút không biết làm sao, nhưng càng nhiều là bi thống.

Tô Tư Ngưng đột nhiên đứng lên, vui vẻ nói: “Có tin tức của tướng công sao?” Không đợi Ngưng Hương đáp lời, nàng liền ngay cả quần áo trên tay cũng không bỏ xuống đã lao ra khỏi phòng.

Ngưng Hương nhìn Tô Tư Ngưng bước nhanh đến chính sảnh thì trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, “Tiểu thư, cô gia chết trận.”

Tô Tư Ngưng dường như không nghe thấy, vẫn bước nhanh đi ra ngoài.

Ngưng Hương lớn tiếng kêu: “Tiểu thư!”

Tô Tư Ngưng thế này mới dừng lại, lúc quay lại, nụ cười trên mặt nàng vẫn chưa có tan hết, trong mắt còn mang theo vui mừng, cứ như vậy mà nhìn nha hoàn của mình.

Ngưng Hương nhìn nàng, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể há miệng khóc rống thất thanh.

Tô Tư Ngưng lẳng lặng nhìn nàng, tươi cười trên mặt trở nên cứng ngắc, làm sao cũng không thu lại được. Thẳng đến lúc này một câu vừa nãy mới trở nên chân thật, ý nghĩa của nó lúc này mới hiện rõ trong đầu nàng.

Nàng chậm rãi hướng Ngưng Hương vươn tay trái, nhẹ nhàng mà nói: “Nha đầu ngốc, ta còn không khóc, em khóc cái gì?”

Sau đó, kiện quần áo trong tay theo tay nàng rơi xuống đất, tiếng gọi thân thiết mà kinh hoàng của Ngưng Hương giống như đang ở rất xa. Sau đó chính là sự vắng vẻ đến nặng nề, sâu thấy đáy ép người ta không thở nổi bao quanh nàng.

Trước Phật tổ, một mỹ nhân mặc đồ trắng, y trang đơn giản, vái một cái thật sâu, qua màn sương khói , nàng nhìn khuôn mặt hiền lành của Quan Âm Bồ Tát, thần sắc kinh ngạc, thật lâu không nói gì.

Ngưng Hương ở phía sau lặng lẽ lau lệ, Bồ Tát a Bồ Tát, nếu người có linh, Có thể bảo vệ phàm nhân, vì sao muốn một người tốt như tiểu thư phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Đáng thương nàng từ thuở nhỏ đã mất cha mẹ, tuy là thiên kim danh môn, lại không có người ủng hộ, không có người đau. Vốn tưởng gả được hco một lang quân như ý nhưng đêm tân hôn còn chưa trải qua thì đã để cô gia chết trận trên biển, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Tiểu thư đau xót còn chưa hồi phục, lại truyền đến tin tức Tô gia bị định tội, gia nghiệp bị thu hồi. Tuy nói Tô gia không có người thực lòng thương tiểu thư, nhưung rốt cuộc vẫn là chân với tay, là huyết mạch chí thân, là một chỗ để nàng dựa vào, một đường lui của nàng. Bồ Tát a, tiểu thư thật tâm cúng bái như vậy, lại thành tâm làm việc thiện, vì sao người ngay cả một chút ân đức cũng không khai?

Nghĩ đến những chuyện Tô Tư Ngưng gặp phải, Ngưng Hương liền thấy một trận chua xót trong lòng. Từ khi Mai Văn Tuấn tử trận, Tô Tư Ngưng mất hết can đảm, chỉ biết chăm lo gia nghiệp, phụng dưỡng cha mẹ chồng, ngày thường trên mặt cũng khó gặp được sắc mặt vui mừng. Cố tình họa vô đơn chí, thiên uy khó dò, tô gia thế đại hào môn lại trong một ngày bị diệt. May mắn Mai gia nhị lão là người phúc hậu thiện lương, không khinh thường Tô Tư Ngưng gia tộc bị bại có thể làm liên lụy đến Mai gia, ngược lại đối nàng an ủi nhiều hơn, khắp nơi chăm sóc. Tô Tư Ngưng trong lòng cảm động, càng thêm thành tâm thành ý, đem cha mẹ chồng như cha mẹ thân sinh mà hiếu kính chăm sóc. Ngày thường nàng lo liệu gia nghiệp gọn gàng ngăn nắp, gặp người thì đều nở nụ cười tươi chào đón, ôn hòa thân thiện, họ hàng xa gần đều khen ngợi. Trừ bỏ Ngưng Hương bên người, không ai biết được hàng đêm nàng vẫn trằn trọc miên man, mỗi ngày nước mắt ướt gối.

Mắt thấy giỗ đầu của Mai Văn Tuấn sắp đến, Tô Tư Ngưng mang theo Ngưng Hương đến Thủy Nguyệt Am, dâng hương cúng bái, lại cùng am chủ nghị luận biện pháp làm lễ.

Ngưng Hương không dám xen mồm, chỉ kinh ngạc suy ngẫm cùng với thương tâm không nói nên lời.

“Ngưng Hương.” Không biết qua bao lâu, chợt nghe Tô Tư Ngưng nhẹ nhàng gọi. Ngưng Hương lúc này mới phục hồi tinh thần, cười hỏi: “Tiểu thư, sự tình xong xuôi rồi sao?”

“Sớm đã xong rồi, chúng ta mau trở về đi thôi nếu không cha mẹ sẽ sốt ruột.” Tô Tư Ngưng vừa nói vừa đi ra ngoài. Nàng thấy Ngưng Hương vẫn có chút thất thần thì bất giác cười nói, “Nha đầu ngốc, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Sẽ không phải mới đi ra ngoài một chút mà đã nhớ thương Mai Lương rồi chứ?”

Ngưng Hương đỏ mặt lên, “Tiểu thư lại khi dễ người.”

Tô Tư Ngưng hướng nàng cười, “Ai khi dễ em? Ta xem Mai Lương là người không sai, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng làm việc tin cậy, trung hậu khẳng khái. Em lặng lẽ làm cho hắn xiêm y và giầy, còn thêu hà bao, còn nghĩ ta không thấy sao? Mà vòng tay hoa sen của em cũng là từ trên trời rơi xuống sao?”

Ngưng Hương xấu hổ chán nản nói: “Tiểu thư……”

Tô Tư Ngưng cười cười, “Một năm này, trong nhà có nhiều chuyện xảy ra, tuy ta biết nhưng cũng chưa thể nói gì. Chờ xong cái giỗ này ta sẽ tìm ngày để nói chuyện với cha mẹ, một mối nhân duyên tốt như vậy, ta cũng muốn thành toàn cho em.”

Ngưng Hương ngẩn ra, đột nhiên nói: “Tiểu thư, em là nha đầu của người, như thế nào có thể……”

Chiếu theo quy củ của nhà giàu, nha hoàn bên người đi theo tiểu thư xuất giá thì chính là nha hoàn thông phòng của cô gia, tương lai có được thăng lên làm di nương hay không thì còn phải phụ thuộc vào tâm ý của chủ tử. Con trường hợp cô gia mất sớm như thế này thì nha hoàn phải thủ một kiếp với chủ tử mới là lẽ phải.

Tô Tư Ngưng lắc đầu đánh gãy lời của nàng: “Cô gia đi sớm, em cũng chưa từng hầu hạ chàng, có lý nào phải theo ta thủ tiết một đời chứ?”

Ngưng Hương đỏ con mắt, trong lòng có nỗi vui mừng lại khổ sở nói không nên lời, “Tiểu thư, em không thể nào để cô chỉ có một người cô đơn ……”

Tô Tư Ngưng nhẹ nhàng cười, cầm lấy tay nàng, “Nha đầu ngốc, cả đời này của ta coi như xong, làm sao có thể làm lỡ dở cả đời em được?”

“Nhưng là……”

Tô Tư Ngưng nghẹn ngào: “Nhớ rõ, ngay cả nếu chúng ta không ở cùng nhau thì chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng mà ôn nhu như vậy làm cho Ngưng Hương kìm lòng không được mà rơi lệ, nức nở nói: “Tiểu thư, tiểu thư……”

“Tốt lắm, tốt lắm, bên ngoài có nhiều người nhìn đó.” Tô Tư Ngưng cười an ủi.

Ngưng Hương thế này mới nhận ra các nàng đã ra khỏi am no cô, chung quanh đều là người đi đường, vội đưa tay lên lau nước mắt. Hai người bước nhanh đến trước cỗ kiệu, vừa vén lên mành kiệu thì chợt nghe có người gọi to phía sau: “Thiếu phu nhân.”

Ngưng Hương kinh ngạc quay đầu, “Mai Lương? Sao ngươi lại tới đây?”

Một chàng thanh niên chạy tới, hắn có ngũ quan đoan chính, cả người đầy mồ hôi, vừa thở vừa nói: “Thiếu phu nhân, lão gia phu nhân vội vã tìm người trở về, trong nhà nhận được thư của thiếu gia.”

Tô Tư Ngưng chấn động, cơ hồ không đứng vững.

Ngưng Hương kêu lên một tiếng sợ hãi, cầm lấy tay Mai Lương, “Ngươi nói cái gì?”

Mai Lương thở hổn hển như trâu, “Thiếu phu nhân, người mau về nhà đi, thiếu gia hắn…… Hắn không chết.”

“Lúc xảy ra chiến tranh trên biển, Văn Tuấn bị ngã xuống biển, tất cả mọi người đều nghĩ nó đã chết. Nhưng không nghĩ tới nó lại được ngư dân cứu, một năm này vì dưỡng thương nên không thể liên lạc, gần đây nó mới viết thư về nhà được……”

Tô Tư Ngưng lẳng lặng nghe Mai lão gia nói, lẳng lặng nhìn ánh mắt trốn tránh của cha mẹ, cùng với biểu tình mừng như điên của người dưới lại có chút quỷ dị. Sau đó nàng chậm rãi nói: “Đây đúng là chuyện tốt, cha mẹ còn có cái gì phân phó sao?”

Ánh mắt của nàng trong sáng khiến Mai gia nhị lão nhất thời không đành lòng nhìn thẳng vào nàng. Mai phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tư ngưng, Văn Tuấn được một cô nương cứu, nàng ta chăm sóc nó một năm, nó cũng nên mang nàng ta về.”

Tô Tư Ngưng cúi đầu, một lát sau, mới chậm rãi ngẩng đầu, bên môi tràn ra một chút mỉm cười ôn nhu, “Quả nhiên là việc vui, chẳng những tướng công đã trở lại, mà con còn có thêm một muội muội.”