Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 3: - Tranh cãi



Giống như bị điện giật, Tô Tích Nhan vội vã rút chân về, mặt cô đỏ rần, kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc. Nếu tiếp tục liệu nàng có sờ lên tiếp không, có thật sẽ không khách khí với cô không?



"Cô muốn nói gì? " Hà Tĩnh Mạc ngả mình về phía sau, uể oải dựa vào ghế salon rồi nhắm mắt lại.



Hơn nửa ngày sau, Tô Tích Nhan mới thầm thì lên tiếng, "Tại sao cô sờ soạng tôi xong còn làm ra dáng vẻ động vào tôi giống như sờ vào củ cải không bằng?"



"..."



Hà Tĩnh Mạc mở mắt ra, nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan, "Vậy tôi phải làm sao? Giám đốc Tô, hình như cô mới là người quyến rũ tôi trước thì phải?"



Tô Tích Nhan cầm máy sấy lên tiếp tục thổi tóc, thật hiếm có khi nào cô lại không "mồm năm miệng mười" giống như lần này. Nhưng Hà Tĩnh Mạc lại buồn rầu nhìn Tô Tích Nhan, với tính tình của cô sao dễ dàng im re như vậy, không lẽ sau khi lên chức "giám đốc" thì dịu hiền hơn sao!?



Tiếng ong ong kèm theo hương thơm ngập tràn có tính thôi miên rất hiệu quả, Hà Tĩnh Mạc nằm trên ghế sa lon, ý thức dần mơ hồ.



"À đúng rồi, sờ chân tôi xong thấy thế nào? Mịn không?"



"..."



Hà Tĩnh Mạc lại mở choàng mắt một lần nữa, mắt nhìn Tô Tích Nhan không chớp, mặt lạnh như tiền. Tô Tích Nhan lắc lắc đầu, lơ đễnh nói, "Sao nào, tôi chỉ hỏi thăm cô về cảm giác sau khi sờ thôi mà?"



"Hỏi tôi? Mấy cô bạn nhỏ không nói với cô sao?"



Hà Tĩnh Mạc cười lạnh, đường nét trên mặt lại càng cứng ngắc, Tô Tích Nhan liếc nàng một cái, tức giận nói: "Sao cô có thể hủy hoại thanh danh tôi như vậy, tôi có bạn gái lúc nào? Người lần trước cô thấy chỉ là bạn bình thường thôi, hiểu không?"



"Bạn trong "hội sờ mông" à? Bạn bè cô cũng nhiệt tình ghê đấy chứ!"



"Sao cô càng ngày càng quái thế nhỉ!" Tô Tích Nhan xụ mặt xuống, tức giận nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Tôi và bạn bè tôi thế nào mắc mớ gì tới cô? Cô thực sự tưởng mình tới đây để thay mặt anh tôi làm bà quản gia chắc? Tính tình kỳ lạ của cô bao nhiêu năm nay sao vẫn không sửa đổi, đã vậy còn học đòi làm lão sư dạy học? Tôi thực lòng tự hỏi không biết cô sẽ ngược đãi mấy búp măng non của tổ quốc đến mức nào nữa."



Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nhìn cô, "Tô Tích Nhan, tôi nói cho cô biết, tôi mặc kệ cô trước kia thế nào, tóm lại, những ngày tôi ở đây, cô không được đem phụ nữ về nhà."



"Cô nghĩ tôi là cái gì!? Đem phụ nữ về nhà, tôi là chủ chứa sao?" Tô Tích Nhan cũng nổi giận, cái cô này làm sao vậy? Giống như không chọc tức được cô thì chịu không nổi. Hà Tĩnh Mạc cười nhạt một cái, không nói gì nữa. Thấy thái độ khinh bi thờ ơ như không của Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan càng giận dữ hơn, mắt hạnh trợn tròn, ra sức phản kích, "Chả trách cô tới tuổi này một người bạn trai cũng không có, tính tình thế này, ai dám lấy."



"Ai mướn cô quan tâm."



Hà Tĩnh Mạc giễu cợt nhìn cô, "Cô nói không lại mới đem chuyện bạn trai ra nói chứ gì, giám đốc Tô, cô không kiếm được chủ đề nào mới mẻ hơn sao?"



"Hà Tĩnh Mạc!" Tô Tích Nhan tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, "Cô đến chăm sóc tôi hay là đến tìm tôi cãi nhau vậy? Thôi biến đi, mau mau ra khỏi đây cho tôi nhờ, tôi không cần cô."



"Ý cô là sao?" Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng nhìn Tô Tích Nhan, trầm giọng nói, như là nổi giận. Hôm nay vừa dạy xong, nàng vội vội vàng vàng chạy đến đây, lê lết thân xác đi mua đồ nấu ăn, chỉ là để phục vụ cho vị Tô Tích Nhan rách nát kia, nhưng người ta thì sao? Về nhà nửa say nửa tỉnh không nói, vừa về đến là khiêu khích khoe đùi khoe chân, sau đó còn móc mỉa lên đầu nàng, giờ thì tất cả lỗi lầm đều là của nàng chắc?



Hà Tĩnh Mạc đứng dậy, cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài. Tô Tích Nhan ngồi trên ghế salon thấy nàng như vậy thì trợn tròn mắt, nói cũng không được mà không nói cũng không xong, mãi đến khi cánh cửa nặng nề đóng lại, cô mới liếm liếm môi, buồn bực làu bà làu bàu, "Sao hôm nay nóng tính vậy, trước kia cũng cãi nhau ầm ĩ giống vậy mà, hay tới tuổi mãn kinh rồi..."



Ngày đầu tiên hai người ở chung, vì cãi nhau to mà chấm dứt. Tô Nam ở đảo Bali nghe được tin tức, cầm lấy di động lệ rơi đầy mặt, "Vợ à, hai em ở nhà lại chiến tranh rồi."




********************************************************




Hiển nhiên Tô Tích Nhan không ngờ rằng, lần này Hà Tĩnh Mạc đúng là nói một không nói hai, kêu nàng đi thì nàng đi thật, không trở lại nữa.



Ba ngày sau, trong lòng Tô Tích Nhan như có lửa đốt, không thể ngồi yên. Cô biết việc này là cô không đúng, nhưng mà kêu một người sĩ diện như cô đi lấy lòng người khác, không thể bắt cô hạ mình như vậy được, sau này làm sao mà ngẩng mặt lên.



Ngày thứ tư, sau khi vội vàng làm cho xong việc, Tô Tích Nhan tự mình lái xe tới trường học, nghênh ngang để chiếc xe sang một bên, Tô Tích Nhan đeo kính mát rồi bước xuống, lén lén lút lút nhìn xung quanh. Đến đây như vậy, hình như hơi... mất mặt thì phải?



"Cô làm gì ở đây?"



Bác gác cổng mang băng tay màu đỏ đi ra, cảnh giác nhìn Tô Tích Nhan, từ sớm ông đã để ý cô gái này, đi chiếc BMWs màu đỏ diêm dúa không nói, cách ăn mặc cũng diêm dúa không kém. Váy đen bó sát người, giày cao gót 10 cm, tóc dài xõa vai, khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện. Ông cụ nhíu chặt mày lại, đây là khuôn viên trường học, tự nhiên ở đâu đến đây một yêu tinh lộng lẫy rực rỡ như thế này.



"Bác Trương, là con, Tích Nhan nè." Tô Tích Nhan gỡ mắt kiếng xuống, hưng phấn nhìn ông. Bác Trương ngớ ra, "Tích Nhan?"



"Vâng, đã lâu không gặp, bác sao rồi, còn thích ăn kẹo không? Răng rụng sạch rồi chứ." Nói xong, Tô Tích Nhan nở nụ cười, một chút hình tượng cũng không có. Gương mặt già nua của bác Trương mới vừa rồi còn ra vẻ hung thần ác sát giờ lập tức đỏ lên, hai mắt lấp lánh, "Nhóc con, con làm sao mà..."



"Đẹp hơn xưa à?" Nhìn ra bác Trương muốn nói lại thôi, Tô Tích Nhan liền tự mình nói tiếp. Bác Trương ho khan một tiếng, không nói tiếp nữa, kỳ thật ông muốn hỏi sao cô lại trở nên không đứng đắn như vậy.



"Con đến tìm Tĩnh Mạc phải không? Hây da, cái cô nhóc này thiệt tình, sao lâu như vậy mới về trường."



"Không, ai nói, haha, ai rãnh rỗi đến tìm con bé đó. Tại con nhung nhớ trường học, thương nhớ cây cối hoa cỏ nên đến thăm. Được rồi, bác lo ăn kẹo đi, con đi vòng vòng chơi đây." Tô Tích Nhan vừa nói vừa vẫy vẫy tay, bác Trương bất đắc dĩ cười cười, con bé này, tính khí thẳng thắn vẫn không thay đổi chút nào.



Thấy được người quen, thần kinh Tô Tích Nhan cũng dần dần thả lòng, bước đi cũng không còn khó chịu nữa. Cô cầm kính râm, nâng đầu ưỡn ngực tự tin nện bước trên vườn trường, làm cho các sinh viên vừa mới tan học đều quay đầu nhìn lại. Tô Tích Nhan không thèm để ý chút nào phất phất tay, trong lòng rất vui vẻ. Sao nào, các em, đàn chị xinh đẹp chứ?



Một bên Tô Tích Nhan đang ra sức biểu diễn, một bên Hà Tĩnh Mạc đang đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, lẳng lặng nhìn ra ngoài.



"Tĩnh Mạc, nhìn cái gì đấy?" Một mỹ nữ cao gầy đi đến bên cạnh Hà Tĩnh Mạc, tò mò nhìn theo tầm mắt của cô.



"Tích Nhan?"



Hà Tĩnh Mạc xoay người, thở dài, "Ừ. Ngoại trừ cô ấy, còn ai có thể mỗi lần dừng xe đều để lại dấu bánh xe lên mặt đường."



"Ồ, cậu xem cô ấy đang vui đến mức nào kìa, miệng mở đến mang tai."



"Vũ Hàm..." Hà Tĩnh Mạc buồn bực nhìn cô gái trước mắt, cô và Tiếu Vũ Hàm đều là người đẹp cùng tốt nghiệp một trường, nhưng kém nhau một khóa. Đương nhiên, cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự nổi tiếng của Tô Tích Nhan. Ở trường, Tô Tích Nhan chính là một V.I.P theo cách riêng của mình, nàng thích nhất là đêm đêm luyện thanh mấy bài dân ca bên bờ sông nhỏ cạnh trường học, về lâu về dài, vốn ở bờ sông là các đôi tình nhân lãng mạn đều toàn bộ giải tán, vì thế năm đó trường học đặc biệt đặc cách cho nàng danh hiệu quản lý viên ưu tú.



"...Nhưng mà, Tĩnh Mạc, tự nhiên cô ấy đến đây làm gì, giờ này tan học rồi mà? Hay là cô ấy chưa tốt nghiệp?"



Tiếu Vũ Hàm nín cười nhìn người ngoài cửa sổ, Hà Tĩnh Mạc nhìn không được nữa, lắc đầu đi ra ngoài, "Tớ đi gặp cô ấy đây, kẻo lại dọa sinh viên chết hết."



"Hihi, hai người..." Tiếu Vũ Hàm cười cười, hai kẻ oan gia này, đến tuổi này còn cố đấu với nhau, thật sự không dễ dàng.



Xuống dưới lầu, nhìn thấy Tô Tích Nhan đang bắt chuyện hỏi thăm một cậu sinh viên, Hà Tĩnh Mạc thật sự cảm thấy mình đánh giá quá cao trí nhớ của nàng.



"Cô ngốc thật hay giả? Không biết đây là giờ tan học rồi sao?"



Tô Tích Nhan không để ý tới nàng, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu sinh viên, "Bái bai cậu em đẹp trai nhé, người chị muốn tìm đến rồi."



Đứa bé trai kia hoảng hốt nhìn Hà Tĩnh Mạc, gọi một tiếng "Cô Hà" rồi lập tức biến đi như làn khói, làm như thấy cướp không bằng. Lúc này Tô Tích Nhan mới nghiêng đầu sang, nhe răng ra nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cô la to như thế làm gì, trước kia tôi ăn nằm ở khoa cô mấy tiết chẳng lẽ không biết sao? Nếu bây giờ còn ở đại học, đúng ngọ giờ này tôi sẽ ngủ trưa."



"...Cô còn lý sự?" Hà Tĩnh Mạc bị Tô Tích Nhan chọc giận đau hết cả đầu, đang lúc hai người giằng co thì Tiếu Vũ Hàm cũng đi ra, mỉm cười nhìn Tô Tích Nhan, "Tích Nhan mới đến à, càng ngày càng đẹp ra nhỉ."



"Xem xem, đồng dạng là người, sao mức độ có thể kém nhau nhiều vậy." Nói xong một câu, cái đuôi của Tô Tích Nhan càng vểnh cao lên trời, đương nhiên, cô cũng không quên làm ra vẻ bề trên, đáp trả lại vài câu, "Vũ Hàm cũng không tệ, phát tướng càng có lồi có lõm."



"..."



Tiếu Vũ Hàm nín thin, nguýt Tô Tích Nhan một cái, "Miệng của cậu.. Thôi tớ còn có việc, tớ đi trước, các cậu cứ nói chuyện nhé."



Nhất định nhìn chằm chằm cho đến khi bóng lưng Tiếu Vũ Hàm biến mất, Tô Tích Nhan mới đưa mắt quay về chỗ cũ nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Ài, đúng là thế gian biến đổi khôn lường, Vũ Hàm cũng có ngày tiêu sái như vậy, xem ra nhờ có tình yêu mà mơn mởn tươi ngon."



"Cô làm như cái gì cô cũng biết, cô đến đây làm gì?" Hà Tĩnh Mạc như cũ không thèm "dịu dàng" với Tô Tích Nhan, cô vẫn chưa quên là ai đêm đó ác độc đuổi cô đi, để cho cô đứng dưới tiểu khu gần nửa giờ, Tô Tích Nhan cứ thế ngay cửa cũng không thèm mở, việc này không thể cứ vậy mà cho qua!



"Tôi về thăm mấy đóa hoa đáng yêu trong trường." Tô Tích Nhan cười gượng, có chút ngượng ngùng.



Hà Tĩnh Mạc liếc nàng một cái, "Vậy sao, vậy xem xong thì đi đi". Nói xong, cô quay đầu bước đi, Tô Tích Nhan vội bước lên kéo nàng lại, "Đừng, già đầu rồi còn nóng nảy làm gì, tôi có việc lớn muốn nói với cô."