Thượng Cổ

Chương 35



Khi tia sáng bạc đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, tiếng phượng kêu thê thảm vang dội khắp Cửu trùng thiên cung thanh bình yên tĩnh, đám tiên quân đã quen an nhàn hàng nghìn năm vẫn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, thì tiếng sấm tựa như thần chung mộ cổ (tiếng chuông buổi sáng tiếng trống buổi chiều) dày nặng vang lên từng hồi, từ từ truyền ra khắp tam giới.

Oanh.. oanh.. oanh..

Thanh âm truyền từ Thanh Long đài liên tục không dứt, giống như vĩnh viễn không có điểm tận cùng, cả thảy bảy bảy bốn mươi chín hồi, khi tiếng sấm kia dừng lại, toàn bộ tiên giới như rơi vào một mảnh tĩnh mịch vô cùng quỷ dị, ngay cả Huyền Thiên cung và Ngự Vũ điện cũng không ngoại lệ.

Tam giới đều biết, Thanh Long đài truyền từ thời thượng cổ, là nơi chịu phạt của chúng thiên tiên quân, lôi hình vô cùng tổn hại căn nguyên linh mạch của tiên nhân, nếu không mắc lỗi trầm trọng thì không thể tùy tiện sử dụng, càng huống hồ hình phạt thiên lôi quá là bá đạo, mười đạo thiên lôi đã đủ làm trọng thương một vị tiên quân, cho dù là thượng quân đỉnh phong cũng chỉ chịu được mười lăm đạo mà thôi.

Trong thiên địa, bất luận tiên, yêu hay ma đều nhận lôi kiếp mà tấn vị, thiên lôi một khi vượt quá ba mươi sáu đạo, được gọi là Cửu thiên huyền lôi, chính là con đường tấn thăng thượng thần tất phải trải qua, nhưng đây lại là bảy bảy bốn mươi chín.. Chưa kể hậu cổ giới sơ khai mấy vạn năm tới nay chưa từng xuất hiện, cho dù là thời thượng cổ cũng vô cùng hiếm gặp.

Cho nên, đương lúc dự báo thiên lôi trên Thanh Long đài giáng xuống sắp sửa kết thúc, toàn bộ tiên quân trên tiên giới cơ hồ đều không thể khống chế mà bay về phía Thanh Long đài.

Bất luận là do người nào dẫn ra, đây cũng nhất định là điều vô cùng chấn động kể từ hậu cổ giới!

Trong Huyền Thiên cung và Ngự Vũ điện cùng lúc vang lên một tràng tiếng kinh ngạc kỳ dị, sau đó bạch quang lóe lên, Thiên đế và Thiên hậu cùng biến mất trong điện vũ của chính mình.

Hậu Trì vẫn đang chờ Thanh Mục trong Tử tùng viện hồ nghi nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc ngước mắt lên thấy được Phượng Nhiễm vội vàng hấp tấp từ trong phòng Thanh Mục chạy ra, đáy lòng sinh ra một tia bất an.

"Hậu Trì, Thanh Mục không ở trong phòng, vừa rồi trên Thanh Long đài đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hiển nhiên là Phượng Nhiễm cũng nghe thấy tiếng sấm thanh thế to lớn ấy, nhìn ánh mắt bất an của Hậu Trì đáy lòng bỗng nhiên chấn động, Thanh Mục không phải chứ..

"Là bốn mươi chín hồi, có người cưỡng ép dùng tiên lực dẫn động huyền lôi, ta nghĩ hẳn là có tiên quân nào đó muốn tấn thăng lên thượng thần rồi, đây là một cơ hội tốt, Thiên cung đại loạn, Thiên hậu chắc chắn sẽ không chú ý tới Tử tùng viện nữa, Thanh Mục đi đâu rồi?" Hậu Trì không tập trung đáp lại một tiếng, thấy sắc mặt Phượng Nhiễm có chút không đúng, vội vàng hỏi.

"Hậu Trì, Thanh Mục e rằng đã biết được chuyện Cảnh Chiêu dùng long đan cứu mạng hắn rồi.. Ta sợ.."

"Ngươi làm sao biết được?" Vẻ mặt Hậu Trì khựng lại, lòng bàn tay đột nhiên siết chặt: "Là Cảnh Giản nói."

Cửu thiên huyền lôi.. Nếu như long đan thâm nhập sâu vào trong linh mạch của Thanh Mục, thì chỉ có thiên lôi trên Thanh Long đài mới có thể cưỡng ép lấy nó ra!

Mười lăm đạo thiên lôi đủ để khiến hắn trọng thương, nếu như bốn mươi chín đạo thiên lôi đánh xuống.. Càng huống hồ một khi lấy đi long đan, cơ thể Thanh Mục cũng sẽ bị long tức thiêu hủy, hồn phi phách tán. Bất luận kết quả như thế nào, hắn đều khó có thể sống được.

Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đáy lòng Hậu Trì lạnh buốt, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Phượng Nhiễm, ánh mắt mờ mịt vô định: "Phượng Nhiễm, hắn hôm qua đã đồng ý với ta, sẽ cùng ta trở về Liễu Vọng sơn rồi."

"Hậu Trì.." Đáy mắt Phượng Nhiễm chứa đầy thương tiếc, duỗi tay vỗ nhẹ lên vai Hậu Trì: "E là đã quá muộn rồi."

Một tiếng huyền lôi vang lên, có nghĩa là Thanh Mục đã tiến vào Thanh Long đài..

Nhưng tiếng thở dài của nàng còn chưa hoàn toàn biến mất, Hậu Trì đã biến thành một luồng thanh quang (ánh sáng xanh), bay về phía Thanh Long đài.

Trên Thanh Long đài, thanh niên toàn thân áo đỏ, sắc mặt băng lãnh nhìn lôi điện đang tích tụ giữa không trung đợi phát, thần tình lãnh đạm.

Mà bốn phía xung quanh hắn, cách Thanh Long đài một thước, lại sinh ra một tấm màn do lôi điện tạo thành, bao phủ lấy toàn bộ Thanh Long đài.

Dưới điện quang chói mắt, thân ảnh lẫm liệt của thanh niên đặc biệt gầy yếu, khí tức băng lãnh từ từ lan tỏa, linh lực hồn hậu từ trên người hắn tràn ra, mơ hồ chống lại lôi điện giữa không trung.

Nhưng dù linh lực trên người hắn có hồn hậu, cũng còn xa mới tấn thăng lên được thượng thần, dẫn ra huyền lôi chẳng khác nào tự tìm đường chết! Đám tiên quân nghe tin mà tới nhìn thấy thanh niên áo đỏ đang đứng trong Thanh Long đài, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là thần sắc kinh ngạc khó xác định..

Lúc Cảnh Giản và Cảnh Chiêu đuổi tới, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy, thấy Thanh Mục đứng dưới lôi điện, Cảnh Chiêu đẩy Cảnh Giản ra, lảo đảo chạy về phía Thanh Long đài, nhưng bị tầng lôi điện bạc mỏng ngăn lại bên ngoài.

Tiếng 'xẹt xẹt' vang lên, lôi minh nhàn nhạt hóa thành điện quang phóng về phía Cảnh Chiêu, Cảnh Giản vội vàng bay tới cản lại, lo lắng nhìn Cảnh Chiêu: "Tam muội, quá muộn rồi, huyền lôi đã dẫn xuống, hiện tại trừ phi hắn có thể chống lại toàn bộ bốn mươi chín đạo thiên lôi, nếu không thì lớp bình chướng này căn bản sẽ không biến mất."

Bốn mươi chín đạo thiên lôi, e là còn chưa đánh hết, thì đã..

"Không thể được.." Cảnh Chiêu hoảng sợ quay đầu, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn bất chấp đám tiên quân đang treo giữa không trung bốn phía, hướng về phía Thanh Mục hét lớn: "Thanh Mục, ta sẽ không giữ chàng ở lại Thiên cung nữa, chàng mau ra đây, nếu như lấy đi long đan, chàng sẽ chết mất!"

Tiên quân vây xem bốn phía nghe thấy lời này thì đều sững sờ, cũng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người trên Thanh Long đài dẫn xuống Cửu thiên huyền lôi có lẽ chính là Thanh Mục thượng quân, thời gian trước nghe nói Thanh Mục thượng quân trúng phải long tức của Tam thủ hỏa long, Hậu Trì thượng thần đưa hắn lên Thiên cung để cầu trợ Thiên đế, xem ra vị Thanh Mục thượng quân này tám phần là được Cảnh Chiêu công chúa dùng long đan cứu sống rồi..

Sau sự kiện thần binh giáng thế trên Liễu Vọng sơn, nghe đồn Thanh Mục thượng quân và Hậu Trì thượng thần tình ý tương đầu (tâm đầu ý hợp), bây giờ xem ra những lời này là thật, Cảnh Chiêu công chúa e là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi.

"Cảnh Chiêu công chúa, đa tạ ngươi đã lấy long đan cứu mạng, có điều, mạng của Thanh Mục, ta sẽ tự mình làm chủ." Thanh âm băng lãnh từ trên Thanh Long đài chậm rãi truyền tới, ngay cả người cũng không quay lại, dường như chẳng mảy may quan tâm tới sự xuất hiện của Cảnh Chiêu và các vị tiên quân khác, Thanh Mục chỉ là trấn định nhìn lôi điện tích tụ trên bầu trời, sắc mặt lãnh đạm.

"Thanh Mục, đừng chịu lôi kiếp, mau ra ngoài.." Cảnh Chiêu vẫn gắng sức van xin tại bên ngoài Thanh Long đài, đáy mắt chứa đầy hối hận, búi tóc tán loạn, bộ trâm cài bích lục rơi xuống đất, phát ra thanh âm thanh thúy, mảnh vỡ bắn ra đầy đất.

Đám tiên quân bên cạnh nào đã thấy qua bộ dáng nhếch nhác như vậy của Cảnh Chiêu công chúa trước nay vẫn luôn hoa quý đoan trang, đều bất ngờ đứng qua một bên, rồi cúi thấp đầu giả vờ như không nhìn thấy.

"Cảnh Chiêu, con đang làm cái gì, bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì nữa!" Tiếng quát tháo thịnh nộ từ chân trời truyền tới, hai luồng bạch quang lóe lên, Thiên đế và Thiên hậu xuất hiện tại hư không, nhìn một màn phía dưới, sắc mặt đều có chút khó coi.

"Mẫu hậu, người mau phá vỡ bình chướng kia đi, để cho Thanh Mục ra ngoài, nếu như huyền lôi mà giáng xuống, chàng khẳng định sống không nổi." Cảnh Chiêu hoảng sợ chạy về phía Thiên hậu, không quan tâm tới lời quát mắng của Thiên đế, thần tình cấp thiết.

"Cảnh Chiêu, tầng huyền lôi này được sinh ra trong thiên địa, trừ phi huyền lôi giáng xuống toàn bộ, nếu không thì căn bản không thể phá hỏng." Thiên hậu rũ mắt liếc nhìn Cảnh Chiêu, thở dài một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ nhìn về phía Thanh Mục trên Thanh Long đài, thần sắc khó lường: "Thanh Mục, ngươi thật sự thà rằng chịu Cửu thiên huyền lôi, cũng không nguyện ý lưu lại Thiên cung?"

Nàng chưa từng nghĩ tới, tính tình của Thanh Mục lại quyết tuyệt như vậy, thà rằng chịu chết, cũng không muốn bị Thiên cung trói buộc.

Uy áp băng lãnh kèm theo lời nói của Thiên hậu từ từ hướng về phía Thanh Mục trên đài, dưới tiếng thiên lôi vang rền càng khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.

Trên Thanh Long đài im lặng không phát ra tiếng, thật lâu sau, mới nghe thấy thanh âm băng lãnh vô cùng đạm mạc của thanh niên.

"Tạ Thiên hậu hậu ái (vô cùng ưu ái), lấy được long đan ra ngoài, Thanh Mục không còn nợ Thiên cung bất cứ cái gì, cũng không có nửa điểm quan hệ với Cảnh Chiêu công chúa."

Cảnh Chiêu đứng trên khoảng đất trống bên ngoài Thanh Long đài, sửng sốt nhìn bóng áo đỏ tuyệt tình, hốc mắt ngay lập tức trở nên mơ hồ, thân thể khẽ run lên.

Hắn sao có thể vô tình đến vậy, khắp tam giới đều biết rằng nàng ngưỡng mộ hắn, cam nguyện lấy long đan cứu hắn, bây giờ dưới mọi con mắt chăm chú nhìn, cho dù lòng dạ sắt đá, hắn cũng không nên nói ra những lời như vậy!

Không phải hắn không muốn mắc nợ, chỉ sợ rằng không muốn Hậu Trì mắc nợ mà thôi..

Cảnh Giản lo lắng nhìn Cảnh Chiêu, thầm thở dài, bước tới bên cạnh đỡ nàng dậy, lời này của Thanh Mục, là muốn nói cho phụ hoàng và mẫu hậu nghe.

Thiên hậu và Thiên đế đứng giữa không trung nghe thấy những lời này, sắc mặt đều biến đổi, Thiên đế xua xua tay, lùi ra sau một bước không tiếp tục lên tiếng, còn Thiên hậu thì thần sắc trầm xuống, đáy mắt cũng nổi lên một tia băng lãnh.

"Nếu đã như vậy, bổn hậu lại muốn xem xem Thanh Mục thượng quân có thể chịu được bốn mươi chín đạo Cửu thiên huyền lôi kia hay không!"

Thiên hậu vừa dứt lời, một đạo thanh quang cắt ngang qua bầu trời, xuất hiện trước mặt chúng nhân, thiếu nữ từ trên mây bước xuống toàn thân áo xanh, dung mạo lãnh đạm, nhưng trên dưới khắp cơ thể lại có loại khí tức cổ xưa dịu dàng mà thuần khiết.

Nhìn thấy sắc mặt bỗng nhiên căng cứng của Cảnh Chiêu công chúa, không cần phải đoán, chúng tiên cũng thừa biết người tới là ai!

Bóng lưng dưới huyền lôi đặc biệt chói mắt, Hậu Trì chậm rãi bước xuống từ trên mây, chậm rãi đi về phía Thanh Long đài.

Nàng bình tĩnh nhìn Thanh Mục, luồng khí tức phẫn nộ bốc lên từ trên người nàng khiến cho toàn bộ quảng trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Giống như là có linh cảm, dưới sự yên tĩnh quỷ dị ấy, bóng dáng áo đỏ vẫn luôn quay lưng lại với mọi người từ từ siết chặt bàn tay gác sau lưng, ánh mắt hơi rũ xuống.

Hậu Trì đứng yên bên ngoài tấm màn lôi điện, mặc dù không có gió, nhưng trường bào màu xanh không hiểu vì sao lại dần dần mở rộng. Phượng Nhiễm giá vân từ xa bay tới, nhìn thấy một màn này, dừng lại phía sau cách Hậu Trì không xa, nhìn nàng đầy lo lắng.

"Huynh nhất định phải ra ngoài, linh mạch tận hủy cũng được, trở thành phàm nhân cũng chẳng sao, cho dù là bị long tức thiêu đốt chỉ còn lại hồn phách, huynh cũng phải ra ngoài cho ta."

Thanh âm vô cùng trấn định vang lên bên ngoài Thanh Long đài, không một chút nghi ngờ và hoảng sợ, tựa như đang kể lại một sự thực vô cùng hiển nhiên, trong lời nói của Hậu Trì, trái ngược với vẻ lãnh đạm bình thường, lại mang theo nồng đậm sát khí.

"Huynh nếu phải luân hồi một kiếp, ta sẽ chờ huynh một kiếp, mười kiếp hoàng tuyền, ta sẽ bảo vệ huynh cả mười kiếp!"

Thiên đế và Thiên hậu nhìn về phía Hậu Trì, đáy mắt hàm chứa những ý nghĩa khác biệt. So với Cảnh Chiêu ra sức van nài bên ngoài Thanh Long đài, Hậu Trì chỉ đơn thuần một câu nói..

Thân ảnh trên Thanh Long đài bỗng nhiên khựng lại, sau đó bất giác khẽ gật đầu.

Ngay tại lúc này, lôi quang rực rỡ xẹt qua bầu trời, tiếng nổ rền vang lên, một đạo thiên lôi cuối cùng vẫn thành hình ngay phía trên Thanh Long đài, hướng Thanh Mục giáng xuống.

Oanh..

Linh lực dày đặc từ trên người Thanh Mục phát ra, bọc lấy Chích Dương thương hóa thành một đạo hồng quang, hung hăng đánh về phía lôi điện đang giáng xuống, sức mạnh tinh hồn của lôi điện men theo Chích Dương thương bị dẫn vào trong cơ thể Thanh Mục, thâm nhập vào linh mạch, từ từ dẫn dắt long đan từ trong cơ thể ra ngoài, mà lôi quang công kích lại dần dần tiêu tán, bóng người bên dưới Chích Dương thương không chút dao động, vững vàng tựa như thạch bàn (tảng đá).

Bàn tay nắm chặt của Hậu Trì khẽ buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lấy linh lực chính mình để chống lại, sau đó đem sức mạnh của tinh lôi dẫn vào trong cơ thể, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trên Thanh Long đài, chúng tiên vừa kinh ngạc về linh lực của Thanh Mục, lại vừa cảm khái trước uy lực của lôi điện kia, huyền lôi quả nhiên không phải tầm thường, vừa mới bắt đầu, đã có khí thế đến nhường này.

Thiên đế khẽ ồ lên một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, hắn nhìn Thiên hậu, thần sắc ngưng trọng: "Vu Hoán, huyền lôi kia có phải hơi cổ quái rồi không, khi Tam thủ hỏa long tấn thăng lên thượng thần, uy lực không lớn như vậy, mà lại chỉ có ba mươi sáu đạo, Thanh Mục này làm sao dẫn xuống được bảy bảy (bốn mươi chín) hồi.. Đây là có chuyện gì vậy?"

"Huyền lôi là dựa vào độ sâu linh lực của người thụ kiếp mà thành, tam thủ hỏa long là hung thú, theo như ghi chép của thượng cổ điển tịch, đúng là dẫn được ba mươi sáu đạo huyền lôi, bảy bảy hồi chỉ có một số tiên nhân thần mạch thâm hậu thời thượng cổ khi tấn thăng thượng thần mới có thể dẫn ra, nhưng luận về linh lực thì Thanh Mục còn kém xa Tam thủ hỏa long, cũng không biết sao lại có thể dẫn ra được.." Thiên hậu lắc lắc đầu, ánh mắt rơi tại trên người Hậu Trì không chút dao động đứng bên ngoài Thanh Long đài, nói: "Có lẽ Thanh Mục này ngày sau cơ duyên không cạn, cho nên thiên lôi kia mới giáng xuống trên người hắn, có điều uy lực của huyền lôi càng về cuối lại càng mạnh, lấy linh lực của hắn hiện tại, muốn chống lại bốn mươi chín đạo huyền lôi căn bản là không có khả năng."

Cùng với lời nói của Thiên hậu, một đạo thiên lôi theo đó giáng xuống, chống lại luồng hồng quang do Chích Dương thương hóa thành.

Oanh oanh oanh..

Tốc độ của thiên lôi càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt, mười lăm đạo thiên lôi toàn bộ đã giáng xuống, trên Thanh Long đài tạm thời yên bình trở lại.

Hồng quang tản ra, đám tiên quân vây xung quanh chỉ thấy Thanh Mục hơi thở dốc, ánh mắt đều trở nên kinh ngạc.

Mười lăm đạo thiên lôi, đã là cực hạn của một thượng quân bình thường rồi, cho dù có Chích Dương thương hỗ trợ, thì linh lực của Thanh Mục thượng quân cũng quá là khủng bố rồi.

Nhìn thấy thân ảnh hơi thở dốc trong Thanh Long đài, Hậu Trì nhấc bước, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt ngón tay, dừng lại tại chỗ.

Chúng nhân còn chưa hết ngạc nhiên, lôi điện lại có xu thế nổi lên, tích tụ một lần nữa, so với ban nãy càng thêm khủng khiếp, hướng về phía Thanh Mục, từng đạo lôi điện đánh xuống, thân ảnh màu đỏ vững như thái sơn kia cuối cùng cũng khẽ run lên, quang mang hồng sắc trên thân Chích Dương cũng dần dần suy yếu..

Một tiếng 'răng rắc' vang lên, hồng quang hoàn toàn biến mất, Chích Dương thương bật ra tiếng kêu thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống bên người Thanh Mục, Cảnh Chiêu kinh hô, che miệng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn lôi điện như có thực chất trực tiếp đánh thẳng lên người Thanh Mục.

Từng đạo lôi điện biến mất, thân ảnh trên Thanh Long đài uốn éo càng thêm dữ dội, cuối cùng, một tiếng rên rỉ khẽ vang lên, vệt máu đỏ tươi từ từ trào ra nơi khóe môi Thanh Mục, toàn thân hắn run rẩy, nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay hung hăng chống dậy.

Hậu Trì chăm chú nhìn bóng người trên Thanh Long đài, đột nhiên siết chặt lấy bàn tay đang run rẩy, nhấc chân lao về phía bức màn lôi điện, nhưng bị một bàn tay sống chết kéo lại, phía sau nàng, thanh âm của Phượng Nhiễm chậm rãi truyền tới, kèm theo một tiếng thở dài.

"Hậu Trì, ngươi không giúp được hắn đâu."

Lôi điện không mảy may cố kỵ đánh thẳng lên người hắn, thân thể máu thịt, hoàn toàn hứng chịu cơn thịnh nộ của lôi đình, trường bào màu đỏ dần dần nhuộm thành đỏ sẫm. Hậu Trì thậm chí còn không biết, màu đỏ kia rốt cuộc là cần bao nhiêu máu tươi mới có thể nhuộm thành sẫm màu như vậy.

Nàng quay người lại, đôi con ngươi màu đen một mảnh thâm trầm, bên trong lại mơ hồ thấm ra màu đỏ tươi như máu, Phượng Nhiễm nhìn thấy thì sửng sốt, giật mình buông tay Hậu Trì ra.

"Ta biết, Phượng Nhiễm, ta xưa nay chưa từng căm ghét bộ dạng vô dụng của chính mình như lúc này."

Thanh âm nhẹ mà thanh lãnh từ từ vang lên, mang theo vẻ nhợt nhạt trống rỗng.

Thân là thượng thần, nhưng linh lực yếu kém, đừng nói tới việc giúp đỡ Thanh Mục chống lại thiên lôi, ngay cả bức màn kia cũng qua không được một bước.

Ta chỉ có thể ở ngoài huynh một thước, nhìn huynh vì ta mà chịu hết thảy trừng phạt, Thanh Mục, huynh sao lại khiến ta cảm thấy hổ thẹn như vậy!

Tiếng lôi điện vang rền khiến cho linh hồn trở nên tê liệt, chúng nhân nhìn thân ảnh dường như vĩnh viễn cũng không gục xuống kia, đáy mắt kinh ngạc dần dần biến thành thán phục.

Trước khi năm đạo lôi điện cuối cùng giáng xuống, toàn bộ chân trời yên tĩnh trở lại. Vệt máu đỏ tươi chầm chậm từ trên tay Thanh Mục nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả Thanh Long đài, thân ảnh kia lung lay chực ngã, bất luận là ai cũng nhìn ra được, hắn đã tới cực hạn rồi, nếu như giáng xuống thêm mấy đạo lôi điện nữa, chờ long đan từ trong cơ thể hắn bị ép ra, e rằng Thanh Mục ngay cả linh lực để chống lại long tức cũng không còn nữa..

Cuối cùng năm đạo thiên lôi dưới sự ngưng thần nín thở của mọi người cũng từ từ tụ tập, nhưng lại chậm chạp không giáng xuống, đương lúc mọi người đều cảm thấy kỳ quái, lại phát hiện.. Năm đạo lôi điện này lại đang từ từ dung hợp tại chỗ, hình thành nên trận thế hủy thiên diệt địa, uy áp nồng đậm từ bên trong lôi điện truyền tới, ngay cả những tiên quân đang đứng gần đó cũng mơ hồ có cảm giác thần phục mà khom lưng khấu bái!

Hậu cổ giới cho tới nay, chưa từng có một người nào có thể chống lại Cửu thiên huyền lôi tới mức như vậy, cũng chưa từng có ai biết được, năm đạo lôi điện cuối cùng kỳ thực là dung hợp lại mà thành!

Sắc mặt chúng nhân đại biến, đừng nói lấy ra long đan, e rằng khi đạo thiên lôi cuối cùng này giáng xuống, cũng là lúc Thanh Mục hồn phi phách tán!

"Mẫu hậu, con cầu xin người, hãy cứu lấy chàng, con không cần long đan nữa, con hối hận rồi, con không muốn cược nữa!" Cảnh Chiêu lẩm bẩm tự mình nói, đột nhiên quay sang phía Thiên hậu rồi quỳ xuống, đáy mắt chứa đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

"Cảnh Chiêu, quá muộn rồi, bây giờ thế trận thiên lôi đã thành, không ai có khả năng nghịch chuyển, nếu như hắn không nhận lấy, thì toàn bộ Thiên cung sẽ phải hứng chịu lôi hình." Thiên đế chậm rãi lắc đầu, trong đáy mắt cũng chứa đầy bất ngờ và kinh ngạc.

Hắn cũng giống như Vu Hoán và Tam thủ hỏa long, đều chỉ nhận ba mươi sáu đạo huyền lôi tấn thăng lên thượng thần, cũng chưa từng biết rằng, bảy bảy (bốn mươi chín) hồi tới cuối cùng sẽ có uy lực khủng bố như vậy, hắn xem ra, trước đó Thanh Mục có thể hứng chịu bốn mươi lăm đạo thiên lôi vốn dĩ đã là kỳ tích rồi, huống hồ hắn có thể cảm giác được, hiện tại Thanh Mục chẳng qua chỉ là dựa vào một tia linh khí để giữ lấy mạng mà thôi, cứu hay không cứu.. Kỳ thực căn bản đã không còn hy vọng sống nữa rồi..

Thiên hậu liếc nhìn Cảnh Chiêu, không lên tiếng.

"Phụ hoàng, mẫu hậu, cầu xin hai người." Cảnh Chiêu thần sắc bi thương, chầm chậm ngã vào trong lòng Cảnh Giản, đáy mắt tràn đầy hối hận: "Nhị ca, muội hối hận rồi, muội thực sự hối hận rồi, cầu xin huynh hãy cứu chàng."

Cảnh Giản chậm chạp lắc đầu, sắc mặt khó chịu, khẽ thở dài.

"Thanh Mục, nói với ta, huynh sẽ sống đi ra ngoài." Xung quanh trở nên tĩnh lặng, Hậu Trì từ từ mở miệng, đáy mắt một mảnh thâm trầm, vệt máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nàng nhỏ xuống, sắc mặt của nàng vẫn lãnh đạm, ngay cả đầu lông mày cũng không nhíu, nhưng thanh âm lại run rẩy lạnh lẽo tựa như băng đá tháng mười hai: "Thanh Mục, nói mau!"

"Hậu Trì, ta đồng ý với nàng, nhất định.. nhất định sẽ sống đi ra ngoài!"

Thanh âm yếu ớt từ trên Thanh Long đài truyền tới, thanh niên nửa quỳ trên đất từ từ quay đầu lại, từng giọt máu tươi từ trong miệng hắn trào ra, mái tóc tán loạn xõa trên vai, dung nhan mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng rõ như những vì sao trên trời.

Đáy mắt dần trở nên mơ hồ ẩm ướt, Hậu Trì đột nhiên không thể tự chủ được mà run lên, nàng nhìn Thanh Mục đang quỳ trên Thanh Long đài, đáy mắt hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng khó quên bên trong Triều Thánh điện.

Tế đài treo giữa không trung, vị thần Thượng Cổ toàn thân hắc bào, hồng hoang quét sạch tam giới, còn có.. Thân ảnh màu đen bị ngăn cản tại bên ngoài trận pháp, đôi mắt trừng trừng nhìn Thượng Cổ dần dần biến mất.

Nỗi bi thương và thống hận vô cùng tận, tựa như thủy triều có thể nhấn chìm toàn bộ thế gian..

Bất luận ngươi là ai, hàng vạn năm trước, ngươi phải chăng cũng từng giống như ta ngay lúc này, vô cùng căm ghét bị cách tuyệt bên ngoài một thước, chỉ có thể nhìn người kia sinh mệnh từ từ trôi mất, vô lăng vi lực (vô dụng không thể làm gì) !

Nếu như phải, thì người tuyệt tình nhất trên thế gian, nhất định là người đã đặt ngươi vào trong tình cảnh như vậy!

"Thanh Mục.."

Kèm theo tiếng khẽ lẩm bẩm của Hậu Trì, lôi điện hủy thiên diệt địa từ chân trời bổ tới, toàn bộ bầu trời một mảnh tối đen.