Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 20



"Giỏi ghê.” Chu Tế thật lòng khen.

Khen xong Chu Tế lại ấn xem video, tiếp theo đúng là cảnh đối diễn của nàng và nam chính.

Chu Tế vừa xem vừa nói: “Thật ra đoạn này mình cũng không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào... Mình không yêu anh ta, nhưng lại cảm thấy khổ sở vì đã từng yêu, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Vốn dĩ mình muốn quay lại thêm một lần nữa, nhưng đạo diễn đã nói đạt rồi thì mình cũng không còn cách nào.”

Giọng nói của Chu Tế lộ ra chút tiếc nuối trong câu cuối cùng.

Sau đó nàng lại hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì mình chưa từng yêu ai sao? Chưa yêu nên không có cảm giác chân thật? Cho nên khi diễn nhân vật này cũng chỉ có thể tưởng tượng ra bản thân nếu yêu sẽ thế nào, dẫn đến không có cảm xúc chân—”

Chu Tế dừng lại, cuối cùng hai mắt sáng lên nhìn Hàn Thư Đồng. “Đúng vậy, cảm xúc chân thực! Đoạn này thiếu cảm xúc chân thực!”

Nhìn Chu Tế khác hẳn hình tượng bình đạm hàng ngày, đáy mắt Hàn Thư Đồng ngập tràn nụ cười.

Vẫn giống hệt như trước đây.

Hàn Thư Đồng cảm thán.

Nhìn thấy kịch bản hay sẽ kích động, diễn tốt sẽ vui vẻ, phát hiện ra vấn đề trong diễn xuất của mình cũng sẽ vui sướng,…

Chu Tế trời sinh đã là một diễn viên giỏi.

Đây là lời giáo viên hướng dẫn của hai người nói với Hàn Thư Đồng.

Cũng vì lời này mà lần trước khi Chu Tế nói không muốn làm công việc này nữa, Hàn Thư Đồng mới nghĩ cách giữ nàng lại.

Trời sinh một diễn viên giỏi, đòi hỏi phải chờ một kịch bản tốt.

Hàn Thư Đồng ích kỷ muốn thấy một Chu Tế tỏa sáng trong thời của mình.

Khi Hàn Thư Đồng còn đang chìm đắm trong hồi ức, Chu Tế lúc này đã thông suốt đột nhiên quay về hướng nàng nói: “Ít nhiều gì cũng nhờ có cậu, mình mới nhận ra điều này.”

Hàn Thư Đồng cười nhẹ, nói: “Mình chẳng làm gì hết, là cậu tự nghĩ ra mà.”

"Đừng khiêm tốn như vậy.” Chu Tế nói rồi lấy sổ ghi chú ở trước mặt Hàn Thư Đồng. “Đợi chút mình nhớ lại cảm giác này đã, không thì lát nữa sẽ quên mất.”

Nhân lúc Chu Tế ghi chép, Hàn Thư Đồng đi rót hai ly nước.

Nhấp một ngụm nước xong, Chu Tế ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt mở to.

Nhìn là biết có việc muốn nhờ.

Hàn Thư Đồng nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chu Tế cười nói: “Còn hai chỗ nữa mình chưa nghĩ ra...”

Năm phút sau, Hàn Thư Đồng lại một lần nữa phân tích rõ ràng các nhân vật Chu Tế thủ vai, chính xác hệt như nàng là người tạo nên những nhân vật này.



Mà mỗi lần Chu Tế hỏi, Hàn Thư Đồng đều trả lời như cũ.

Chu Tế cũng không nghi ngờ, vì trong lòng nàng mải nghiên cứu những lời phân tích của Hàn Thư Đồng rồi, không buồn để tâm đến những chi tiết này.

7 giờ tối, hai người bắt đầu xem đến vấn đề cuối cùng.

Là một bộ phim về thời dân quốc.

Lần này Chu Tế đóng vai bạn thân của nữ chính, đây cũng là một trong số ít những vai diễn nữ tính của nàng.

Nhưng cái khiến Chu Tế phân vân không phải là diễn xuất, mà là cốt truyện có lẽ đã viết sai rồi.

Nàng đóng vai một nhân vật muốn đi du học, nữ chính vốn dĩ cũng đi cùng, nhưng rốt cuộc vì một số chuyện gia đình nên đành thôi.

Mấu chốt là cảnh chia tay giữa bạn thân và nữ chính.

Trên kịch bản viết người bạn thân sau khi tạm biệt bạn thì lưu luyến mãi không muốn rời đi, nhưng đến khi Chu Tế diễn, nói xong lời thoại rồi nàng lại không thể diễn tiếp nổi, trực giác cho nàng biết nhân vật này vốn muốn nói thêm gì đó với nữ chính, nhưng kịch bản lại chẳng có gì.

Chu Tế nói chuyện mình thắc mắc ra cho Hàn Thư Đồng nghe, cũng nói: “Đây là chỗ có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Chu Tế lắc đầu: “Mình không biết, nếu còn lời nào phải nói, có lẽ đó chính là những lời trong kịch bản rồi.”

Sau đó nàng nói: “Mình cũng đã hỏi đạo diễn, nhưng anh ta nói mình nghĩ nhiều thôi, mình định trước khi đi sẽ hỏi biên kịch, nhưng mãi đến lúc đóng máy chị biên kịch cũng không có ở trường quay, thành ra không hỏi được.”

“Cậu muốn hỏi không?” Hàn Thư Đồng nói.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chu Tế, Hàn Thư Đồng giơ điện thoại lên. “Mình có thông tin liên lạc của chị Hách.”

Chị Hách chính là biên kịch của bộ phim này.

Chu Tế rất muốn biết, nhưng... “Sẽ không làm phiền đến chị ấy chứ?”

Hàn Thư Đồng gật đầu: “Gửi tin nhắn Wechat sẽ không phiền.”

Nói rồi Hàn Thư Đồng gửi tin nhắn hỏi thăm chị Hách trước, sau đó chờ đối phương trả lời mới tiếp tục nói lên thắc mắc của mình.

Một phút sau, Hàn Thư Đồng nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình, trong lòng không khỏi bội phục Chu Tế. Nàng ngẩng mặt nhìn người bên cạnh, cố gắng kiềm chế yêu thương phát ra trong mắt.

Hàn Thư Đồng nghẹn giọng nói: “...Cậu nói đúng.”

Kịch bản thật sự có vấn đề.

Giờ phút này, Hàn Thư Đồng cảm thấy có một chỗ nào đó trong lòng đang không ngừng nảy lên thình thịch.

Nên nói thế nào đây?

Sau khi tình cảm của nàng với Chu Tế chậm rãi phát triển, sự yêu thích này càng được củng cố thêm kiên định vì những nguyên nhân: Thông minh, tinh tế.

Hàn Thư Đồng đã từng tiếp xúc với rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, tính hướng khác nhau.

Nhưng những người này, tất cả đều thua Chu Tế.

Nghe Hàn Thư Đồng nói, Chu Tế nhích lại gần nàng.

“Là gì vậy?” Chu Tế chỉ cảm thấy cốt truyện có hơi kì quặc, chứ không nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Hàn Thư Đồng đưa điện thoại cho Chu Tế, Chu Tế nhìn tin nhắn chị Hách gửi đến.

Chị Hách: [Em nói Chu Tế cảm thấy đoạn đó có vấn đề sao? Đứa nhỏ này thông minh thật.]

Chị Hách: [Đúng là chị đã sửa kịch bản.]

Chị Hách: [Sở dĩ Chu Tế không nghĩ ra được là vì em ấy đã nhập vai rồi, nhân vật này thực ra còn có một tình cảm khác với nữ chính nữa. Nhưng vì đạo diễn không muốn để lộ ra đoạn tình cảm này, cho nên chị chỉ có thể cắt đoạn tỏ tình đi. Có thể là do trước đó không chỉnh sửa chi tiết nên Chu Tế mới cảm thấy thiếu gì đó.]

Chị Hách: [Nhắc mới nhớ, em nói là Chu Tế hỏi, em và em ấy đang ở với nhau à?]

[…]

“Một tình cảm khác?” Chu Tế nhìn tin nhắn của chị Hách, hơi kinh ngạc. “Ý chị ấy là nhân vật này thích con gái sao?”



Hàn Thư Đồng gật đầu: “Ừ.”

“...Bảo sao.” Chu Tế lại nghĩ gì đó, lẩm bẩm một câu.

Hàn Thư Đồng: “Hả?”

Chu Tế cười mỉa một tiếng. “Nói thật với cậu, lúc quay bộ phim này, mỗi khi nhìn thấy diễn viên đóng vai nữ chính mình cứ cảm thấy không được tự nhiên.”

Hàn Thư Đồng nghe xong trầm mặc một lát, nàng nhớ không lầm diễn viên chính bộ phim là một người khác cũng tham gia gameshow lần này, Ngô Dĩnh Nhiên.

Người này vốn dĩ ra mắt với tư cách ca sĩ nhóm nhạc, mấy năm nay đổi nghề chuyển sang quay phim truyền hình.

Chu Tế mở miệng nói tiếp: “Lúc đó không hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do bị nhân vật ảnh hưởng.”

Hàn Thư Đồng lập tức phụ họa: “Ừm, sở dĩ chị Thu cho mình quay chương trình này cũng là vì khoảng thời gian gần đây mình không nhận bộ phim nào.”

“Cho cậu quay chương trình nhẹ nhàng một chút sao?”

Hàn Thư Đồng gật đầu.

“Vậy cậu có cảm thấy thả lỏng không?” Chu Tế hỏi.

Hàn Thư Đồng nhấp môi, thấp giọng nói: “Mình rất may mắn.”

“May mắn?” Chu Tế lặp lại. “Sao lại nói như thế?”

Hàn Thư Đồng nghệch mặt, không ngờ Chu Tế sẽ truy hỏi đến cùng như vậy, xem ra hôm nay Chu Tế nói nhiều hơn rồi.

Chần chừ một giây, Hàn Thư Đồng nói: “...Vì có thể thả lỏng.”

Không đợi Chu Tế kịp phản ứng lại, Hàn Thư Đồng nhận thấy lời nói của mình thật vô nghĩa, lập tức đứng dậy rời đi.

Thật là...

Rối loạn hệ thống ngôn ngữ.

-

Chu Tế thu dọn sổ sách và mấy thứ vặt vãnh xong, thấy Hàn Thư Đồng nhàn nhã ngồi trên sofa không biết làm gì, nàng thuận miệng hỏi: “Mình và Tiểu Bạch định ra ngoài đi dạo, cậu có muốn đi không?”

Hàn Thư Đồng nhìn Chu Tế: "Hai người hẹn nhau... từ khi nào vậy?”

Chu Tế cho rằng Hàn Thư Đồng để ý đến việc nàng cướp cô trợ lí nhỏ của mình đi mất, liền giải thích: “Lúc Tiểu Mạt gọi cơm cho mình, em ấy có nói cảnh đêm của thành phố L rất đẹp nên muốn đi chụp ảnh, nhưng lại không dám ra ngoài một mình nên mới rủ mình đi cùng.”

“Ừm.” Hàn Thư Đồng đặt ly nước xuống, bật dậy nói: “Đi thôi.”

Bọn họ xuống tầng gọi Bạch Mạt, ba người cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Thật ra phong cảnh ở đây cũng không đến mức quá đẹp, chẳng qua là có một dòng sông, bên kia sông là ánh đèn neon nhấp nháy chiếu lên mặt nước, khiến dòng nước trông như đang phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.

Chu Tế và Hàn Thư Đồng đi một bên, tận hưởng bầu không khí khi tản bộ. Bạch Mạt lại rất kích động, liên tục kéo tay Chu Tế đòi chụp ảnh cho mình để gửi bạn thân xem.

Đến khi Chu Tế đã chụp cho cô được mấy tấm, Bạch Mạt hỏi nàng: “Chị Chu, em cũng chụp cho chị vài bức nhé.”

Chu Tế định từ chối, nhưng thấy Bạch Mạt đã giơ điện thoại lên rồi, lời từ chối đến bên miệng lại không thể phát ra, cuối cùng ngầm đồng ý.

Tay Chu Tế tựa lên lan can, mũi chân chạm đất hướng mắt về máy ảnh, một đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Bạch Mạt chụp liên tiếp mấy tấm, nói: “Chị Chu, đổi kiểu nào.”

Chu Tế giữ nguyên tư thế bất động, nghiêng đầu sang bên vai một chút, lúc này đột nhiên một cơn gió lướt qua thổi tung lọn tóc vén sau tai nàng, bay phất phới bên má, Chu Tế liền đưa tay vén tóc ra sau.

Trong nháy mắt này, Bạch Mạt nhanh tay bấm chụp liên tiếp.

“Chị Chu, quá tuyệt vời!” Bạch Mạt mở album ảnh, giơ mấy tấm ảnh mới chụp được cho Hàn Thư Đồng xem. “Chị Đồng chị xem này! Có phải là quá đẹp không!”

Hàn Thư Đồng nhìn người trong ảnh, ánh mắt vụt qua tia sáng.

Lúc chụp ảnh nàng có đứng bên cạnh xem, rõ ràng đã thấy toàn bộ quá trình nhưng khi nhìn thấy sản phẩm cuối cùng vẫn bị vẻ đẹp của người này kinh động.

Thấy Hàn Thư Đồng không nói lời nào, Bạch Mạt đành cầm điện thoại chạy sang Chu Tế. “Chị Chu, chị xem này.”



Chu Tế xem xong quay sang nói với Bạch Mạt: “Rất đẹp, cảm ơn em.”

Nhận được sự ủng hộ, Bạch Mạt lúc này càng muốn chụp ảnh tiếp, nhác thấy Hàn Thư Đồng đứng bên cạnh, Bạch Mạt cười cười hỏi Chu Tế: “Chị Chu, em giúp chị chụp một tấm với chị Đồng, thế nào?”

Nghe thấy tên mình bị gọi, Hàn Thư Đồng hơi ngẩn ra một chút, nàng vẫn không mở miệng, nhìn Chu Tế thăm dò ý kiến.

Chu Tế hơi ngừng lại một chút, gật đầu nói được.

Sau đó Chu Tế vỗ tay lên lan can. “Thư Đồng, cậu mau đến đây.”

Hàn Thư Đồng chần chừ một lát rồi đi đến bên cạnh Chu Tế, nhưng lại không quá thân mật, hai người cách nhau một khoảng cách khá xa.

Men theo lan can này là rất nhiều người khác đang chụp ảnh, ngoài bọn họ ra còn có người nhà, bạn bè của những người đó.

Nhưng nhiều hơn cả là... người yêu.

Một cơn gió nhẹ thổi qua vô tình tấp vào gương mặt Hàn Thư Đồng, tựa như đang ủng hộ nàng.

Ngay khi Hàn Thư Đồng gom hết dũng khí nhích đến gần thêm hai centimet, thanh âm vui vẻ của Bạch Mạt vang lên.

“Xong rồi!”

Cả người Hàn Thư Đồng cứng lại, gương mặt vô cảm quay về vị trí cũ.

Tất cả đều có vẻ rất tự nhiên.

Trên đường trở về khách sạn, Bạch Mạt tạo một nhóm chat gửi hết ảnh chụp hôm nay của hai người lên đó, một phần cũng để lưu trữ.

Hàn Thư Đồng lưu ảnh vào album, lướt sang trái liền thấy ảnh tự sướng của Chu Tế.

Nàng chần chừ một lát, không ấn lưu mà thoát ra ngoài nhấn vào ảnh.

Lưu lại trong bộ nhớ tốt hơn lưu trong album nhiều.

Về đến khách sạn.

Buổi sáng Chu Tế đã xin nhân viên khách sạn một bộ chăn gối khác, rửa mặt xong, nàng đang định mang chăn gối ra sofa ngủ thì bị Hàn Thư Đồng ngăn lại.

Hàn Thư Đồng nói: “Hôm nay ngồi trên sofa nhiều, bẩn rồi.”

Chu Tế nhìn sofa, lại nhìn chiếc chăn đang ôm trong ngực: “Không sao, mình——"

Lời nói chưa dứt đã bị Hàn Thư Đồng ngắt lời: “Giường rất to, ngủ hai người không chật đâu.”