Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 6



Đối mặt với giọng điệu chất vấn của Chu Tế, Nhan Mộng Nặc chỉ khẽ cười một tiếng, nói: “Sao chị lại làm thế? Chẳng qua các nhà tuyển dụng của mấy công ty kia đều biết đến chị, biết cưng là người của chị nên mới hỏi chị xem thế nào thôi.”

Ngay sau đó Nhan Mộng Nặc lại hỏi: “Chẳng qua không biết cưng có muốn biết chị đã trả lời bọn họ thế nào không?”

“Ngại quá, tôi không có hứng thú.”

Chu Tế mở chiếc hộp trên mặt đất, xem xét lại các thứ phải dọn dẹp: “Tôi vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này, người khác có kí tiếp hay không tôi không quan tâm. Nhưng vấn đề là chị, người ban đầu nói không muốn gia hạn hợp đồng là chị, bây giờ muốn tôi kí tiếp cũng là chị, cái gì cũng là chị nói, tôi còn biết nói gì bây giờ?”

Nhan Mộng Nặc ừ một tiếng: “Nói ‘tôi đồng ý’ là được.”

Chu Tế bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị tắt máy.

Nhưng người đối diện lại nói: “Có thời gian không? Chị mời em ăn cơm.”

“Không rảnh.”

“Vậy...” Nhan Mộng Nặc quay đầu nhìn về phía Tề Kiệt. “Tề Kiệt, xuống phòng tài vụ nói với họ tiền lương tháng này của Chu Tế không cần phát.”

Chu Tế thật ra cũng chỉ còn tiền lương tháng này để xoay sở.

“...”

“Tôi có thể kiện chị.” Chu Tế nói.

"Đúng vậy, thế nhưng chị có thể phát cho cưng hai trăm, đó cũng có thể coi là tiền lương rồi nhỉ?” Nhan Mộng Nặc cười nói.

Chu Tế muốn cúp điện thoại.

Nhưng còn ba ngày nữa là đến ngày phát lương, nghĩ đến tài khoản Alipay trống trơn của mình...

Vì tiền lương, phải nhịn.

Mặt Chu Tế không cảm xúc, ngoài miệng lại cười nói: “Bà chủ, tôi đột nhiên nhớ ra tối nay không có việc gì bận, có thể ăn cơm với chị.”

"Được, vậy chị đến đón cưng.” Giọng nói của Nhan Mộng Nặc lại mị hoặc trở lại.

Chu Tế cự tuyệt: “Không cần, gửi địa chỉ cho tôi là được.”

Nhan Mộng Nặc cười: “Hôm nay bảo bối sao lại chủ động như vậy?”

Chỉ là Chu Tế không muốn để lộ địa chỉ nhà của Hàn Thư Đồng mà thôi, đợi đến khi chương trình được phát sóng Nhan Mộng Nặc tự nhiên sẽ biết.

“Tôi có tên.”

“Được, Chu Chu bảo bối, chỗ cũ nha ~”

Trước đó Nhan Mộng Nặc đã từng mời Chu Tế hai lần, chẳng qua nàng chỉ thật sự đi có một lần.

Mà lý do của lần đó... giống hệt với sự uy hiếp hôm nay.

Chu Tế cau mày, lần này nàng thật sự muốn ngắt điện thoại.

Nhưng không ngờ Nhan Mộng Nặc lại nhanh hơn nàng một bước.

"Tút tút tút...”

Sau khi tắt điện thoại, Nhan Mộng Nặc đứng lên từ chiếc bàn, ném điện thoại cho Tề Kiệt, đồng thời mở miệng: “Đi đến phòng tài vụ nói...”

Tề Kiệt vội vàng nói đỡ cho Chu Tế: “Bà chủ, chị Chu Tế cũng đã đồng ý ăn cơm với chị rồi, sao chị còn muốn trừ lương của chị ấy?”

Nhan Mộng Nặc vui vẻ tươi cười khi nói chuyện với Chu Tế đã biến mất, hiện giờ lạnh lẽo đến mức khiến người khác không dám đên gần, nàng liếc mắt nhìn Tề Kiệt, nói: “Nói với phòng tài vụ, lần này Chu Tế lên hot search, đem đến cho công ty rất nhiều mối hợp tác, cho nên phải phát tiền thưởng cho nàng.”

Hai mắt Tề Kiệt sáng lên. “Phát nhiều hay ít?”

"Nghe nói gần đây nàng đang tìm nhà ở?” Nhan Mộng Nặc hỏi.

Tề Kiệt: “Đúng vậy, nhưng chị ấy vẫn chưa tìm được.”

Nhan Mộng Nặc ừ một tiếng, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn theo nhịp, giữa âm thanh lộc cộc đó, giọng nói của nàng vang lên: “Thưởng ba vạn.”

-

Chu Tế thu dọn cả buổi chiều, cuối cùng cũng dọn dẹp được đại khái.

Sau khi Hàn Thư Đồng mua căn nhà này rất ít khi ở lại, dẫn đến việc vật dụng sinh hoạt cũng rất ít, tuy rằng sẽ thường xuyên có người đến dọn dẹp định kỳ nhưng trong nhà vẫn rất lạnh, không có cảm giác như là nhà mà giống khách sạn hơn.

Dọn dẹp xong cũng gần đến giờ hẹn với Nhan Mộng Nặc.

Chu Tế sửa soạn đơn giản, lê tấm thân mệt mỏi đến chỗ hẹn.

Nhưng đến nơi Chu Tế mới phát hiện, chữ "ăn cơm” nàng nói với Nhan Mộng Nặc hình như có gì đó hiểu lầm.

Nàng nhìn chằm chằm ngọn nến cùng bó hoa hồng đỏ nằm trên bàn, nghiêng đầu hỏi: “Chị còn hẹn người khác sao?”

Nhan Mộng Nặc khoanh tay, nhìn Chu Tế nói: “Chỉ có một mình cưng thôi đó bảo bối.”

“Vậy cái đó...”

"Là tặng cho cưng.” Nhan Mộng Nặc nói. “Thế nào? Thích bữa tối dưới ánh nến thế này không?”

Mí mắt Chu Tế không kiềm chế được mà giật giật, nàng ngồi đối diện Nhan Mộng Nặc, cầm lên một bông hồng, vuốt ve cánh hoa mềm mại, Chu Tế nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc chị có ý gì?”

Nhan Mộng Nặc không trả lời ngay, vén mái tóc ra sau tai: “Ăn xong chúng ta nói tiếp.”

Nói rồi nàng gọi phục vụ đến.

Mà khi người phục vụ đi vào còn kéo theo một ánh mắt hướng đến.

“Cô Hàn, mời đi bên này.”

Người phục vụ mạnh mẽ đè lại nội tâm đang vui mừng nhảy nhót của mình mà chỉ đường cho Hàn Thư Đồng, nhưng giọng nói cao lên một bậc lại làm lộ tâm trạng kích động của cô.

Nghe được âm thanh của người phục vụ, Hàn Thư Đồng thu hồi tầm mắt, ban nãy nàng cũng chỉ nhìn lung tung xung quanh, chỉ là khi ánh mắt chạm phải một thân ảnh rất quen thuộc mới dừng lại đôi chút.

Câu nói của người phục vụ đã thu hút sự chú ý của Hàn Thư Đồng.

Theo sau người phục vụ, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Bóng người quen thuộc kia...

Giống hệt Chu Tế.

Hàn Thư Đồng đã đi xa lại không để ý đến bởi vì câu nói kích động của người phục vụ ban nãy, hầu hết mọi người trong nhà hàng đều hướng mắt về phía nàng.

Mà trong số những người này có cả Chu Tế.

Chu Tế chỉ cần liếc mắt qua một cái đã nhận ra Hàn Thư Đồng, chẳng qua đối với sự xuất hiện của nàng ở đây cô cũng không thấy bất ngờ, nhà hàng này vốn dĩ hàng ngày tiếp đón rất nhiều vị khách đến để kí hợp đồng làm ăn, có lẽ Hàn Thư Đồng ban chiều nói phải đi công việc chính là đi chỗ này.

Chu Tế thu hồi tầm mắt, quay đầu lại thì thấy Nhan Mộng Nặc đang nhìn nàng. Chu Tế cũng bắt chước Nhan Mộng Nặc lấy tay chống cằm, hai mắt nheo lại: “Có một chuyện tôi thật sự không hiểu, rõ ràng chị đã nói sẽ không gia hạn hợp đồng với tôi, sao đột nhiên bây giờ lại thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ vì tôi lên hot search?”

Thấy Chu Tế dường như không đợi nổi đến lúc ăn xong mới nói, Nhan Mộng Nặc đành phải trả lời. “Nói đúng ra là trước khi em lên hot search chị đã hối hận rồi.”

Lời nói của cô làm Chu Tế ngơ ngẩn, nàng thậm chí còn hoài nghi tính chân thực của câu nói đó.

Chu Tế: “Cái gì?”

“Không có gì, chỉ là chị đã thấy một video những đoạn cut của em trên B trạm*, cảm thấy kỹ thuật diễn của em thật sự không tệ, chỉ là chưa có duyên được nổi tiếng, đã quay mấy bộ phim rồi...”

*B trạm là Bilibili.

Chu Tế ậm ờ ừ một tiếng, đối với câu ‘chưa có duyên nổi tiếng’ này của Nhan Mộng Nặc nàng rất muốn cãi lại, nhưng điều đó là sự thật.

“Chị nói đoạn cut trên B trạm là gì?” Chu Tế không dùng B trạm, cũng không biết có video này.

“Bảo bối, em tự xem đi.” Nhan Mộng Nặc một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Chu Tế.

Khi Chu Tế đang tải ứng dụng, Nhan Mộng Nặc nói tiếp: “Nếu em tái ký hợp đồng với chị, chị sẽ xây dựng một hình tượng cho em, có hình tượng rõ ràng rồi, cùng với ngoại hình của em chẳng lẽ lại sợ không nổi lên được sao?”

“Nói thử một chút nghe coi.”

Chu Tế rất tò mò với hình tượng mà Nhan Mộng Nặc nói, trong lòng cũng phỏng đoán trong lòng chị ta rốt cuộc nàng là cái gì.

Ánh mắt Nhan Mộng Nặc di chuyển lên người Chu Tế, sau đó phun ra hai chữ: “Bình hoa.”

Chu Tế: “?”

"Khí chất của em xuất chúng, cũng rất xinh đẹp, dáng người không tồi, tốt nhất là làm bình hoa.” Nhan Mộng Nặc tiếp tục nói. “Chờ đến khi em nổi tiếng với hình tượng bình hoa này rồi, lại từ từ phô bày thực lực ra, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy em là một viên ngọc thô...”

[Chị nghĩ tôi thèm để ý đến mấy lời vớ vẩn này của chị sao.jpg]

Chu Tế đứng dậy: “Hôm nay bữa cơm này đến đây thôi, nếu không có chuyện khác tôi đi trước.”

“Cho nên câu trả lời của em là?”

Chu Tế khoanh tay trước ngực, trầm giọng nói: “Tôi rõ ràng có thực lực như vậy, chị lại muốn biến tôi thành một cái bình hoa trống rỗng? Xin lỗi, phần kiêu ngạo trong tôi không chấp nhận được.”

"Ha ha ha.” Nhan Mộng Nặc bị Chu Tế chọc đến cười rung cả người, che miệng nói: “Bảo bối, em thật đáng yêu.”

Người phục vụ đúng lúc bưng mâm đi đến: “Quý khách, các cô...”

Chu Tế cầm túi xách trên ghế, phất tay với Nhan Mộng Nặc. “Tôi đi trước, cảm ơn đã mời khách.”

Nhan Mộng Nặc nhìn Chu Tế, trong mắt tràn đầy sự thú vị.

Mà Bạch Mạt từ trên lầu đi xuống, trùng hợp lại nhìn thấy Chu Tế.

-

Chu Tế đi trên đường, hai tay khoanh lại, khoan thai chậm rãi.

“Chu Tế?”

Nghe thấy có người gọi tên mình Chu Tế dừng lại, ngước mắt lên nhìn.

Chỉ thấy một cô bé đang mặc đồng phục học sinh, cột tóc đuôi ngựa đứng cách đó vài bước, trong tay còn cầm một chiếc cặp xách đi học.

Chu Tế nghĩ nghĩ hai giây, xác định mình chưa từng gặp cô bé này.

"Em là?” Chu Tế nhẹ giọng hỏi.

Cô bé đi đến trước mặt Chu Tế, vừa lấy đồ trong cặp ra vừa nói. “Em là fans của chị, chị có thể cho em xin chữ kí được không ạ?”

"Fans của chị?”

"Đúng vậy, tài khoản Weibo của em tên là Áo bông nhỏ của Chu Chu, không biết chị có ấn tượng không?”

Nghe được cái tên quen thuộc, ý cười trên mặt Chu Tế ngày càng đậm. “Sao có thể không quen được, mỗi bài đăng Weibo của chị chỉ có khoảng mười lượt react, bài nào cũng có một cái của em.”

Cô bé thẹn thùng gật đầu, nói: “Không nghĩ lại trùng hợp có thể gặp chị như vậy.”

Chu Tế cho cô nhóc một chữ ký. “Muộn vậy rồi sao em còn ở ngoài đường?”

Cô bé: “Em mới từ lớp học thêm ra.”

Chu Tế ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời đã tối muộn, nàng không yên tâm nói: “Vậy để chị đưa em về nhà.”

"Không cần đâu, nhà em chỉ cách đó một quãng nữa là đến.” Cô bé chỉ chỉ phía đông.

Chu Tế gật đầu, đưa trang giấy có chữ ký kia cho cô nhóc. “Vậy em mau về đi.”

Cô gái nhỏ nhận lấy, do dự một hồi rồi ngẩng mặt lên nhìn nàng. “Chị, tuy rằng thời lượng trên phim truyền hình của chị không nhiều lắm, nhưng diễn xuất của chị rất tốt, sau này nhất định sẽ có người chú ý đến chị, giống như hot search hôm qua, tổng cộng chị đã tăng lên một vạn fans, trong fanclub cũng có thêm rất nhiều người, em tin trong tương lai nhất định sẽ có ngày chị nổi lên.”

"Vậy chẳng phải là quá may mắn sao?” Chu Tế trả lời theo bản năng.

Cũng may cô bé kia cũng hiểu Chu Tế, ngây người một giây rồi nói: “Không sai, chị chính là một may mắn bé nhỏ*.”

Bản QT là "gió ấm cơ"... không biết nên hiểu thế nào luôn.

Nói rồi hai người nhìn nhau cười.

Sau khi tạm biệt cô gái nhỏ đó, Chu Tế tiếp tục đi tiếp con đường của mình.

Tức giận cùng không vui khi ăn cơm với Nhan Mộng Nặc biến mất tăm hơi sau khi gặp cô bé kia, Chu Tế trong lòng vui vẻ, miệng còn khẽ hát.

Chu Tế đi đến góc đường, cúi đầu nhìn ứng dụng gọi xe trên điện thoại, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng gọi: “Chị Chu, mau lên đây ~”

Chu Tế nghe theo tiếng gọi nhìn lại, thấy chiếc xe buổi sáng đón nàng đang dừng cách đó năm bước.

Mà Bạch Mạt đang đứng cạnh cửa, vẫy vẫy tay với nàng.

Chu Tế đi đến, nhìn thấy người ngồi ở ghế sau, cười cười nói với Hàn Thư Đồng: “Mình vừa mới nhìn thấy cậu ở nhà hàng.”

Bạch Mạt nghe được lời Chu Tế nói, chờ nàng ngồi vào xe, nói: “Chị Chu, cô gái vừa rồi ăn cơm với chị ở nhà hàng đó là ai vậy? Cô ấy thật quyến rũ, cũng thật xinh đẹp ~”