Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 26: Trường đào tạo hoạ sĩ pháp y (1)



Huyết Tâm với khuôn mặt ngây ngô chờ lời nói của Tuyết Hoa, cô ta mới lo lắng nhìn mọi người rồi nhìn cô mà nói:

- Tôi nghe được bố cô sẽ có hành động gì đó làm hại Phương Tuấn.

Đôi mắt đầy sự sợ hãi và lo lắng của cô khi nghe được lời nhắn nhủ của Tuyết Hoa, Phương Tuấn nhận ra được cô có chuyện gì đó nên hỏi:

- Em sao vậy?

Huyết Tâm đang rươm rướm nước mắt phải lấy tay lau đi rồi quay qua cười với anh mà đáp lại:

- Không sao đâu anh. Chỉ là nghe tin con bạn thân em mất nên buồn chút thôi.

Anh mỉm cười xoa đầu một cái rồi xem đồng tay đeo tay để biết thời gian thế nào, Hạ Phong chẹp miệng nói:

- Hôm nay tao thấy khoẻ vì không có vụ án mới…

Mới dứt câu thì điện thoại reo lên rồi, Thiên Thiên bình thản đi đến bắt máy, ừ ừ mấy tiếng rồi nhìn Hạ Phong, giọng có chút không còn hứng nào mà lên tiếng:

- Mày nói vậy làm gì, có vụ án mới nhờ chúng ta rồi nè.

Nguyệt Diệp cốc đầu Hạ Phong một cái mà nói:

- Cái miệng thúi nhà anh.

...



Đến một nơi gọi là trường học, chuyên dạy mỹ thuật, phác hoạ chân dung, nghe nói khi ra trường sẽ làm hoạ sĩ pháp y ở trụ sở cảnh sát. Tại nơi này, cảnh sát phát hiện ra hai thi thể đã phân hủy từ lâu, nhóm Phương Tuấn đi đến, Tuyết Hoa cũng đi theo cùng, còn Huyết Tâm thì phải ở nhà kèm Quân Tử học vì lời nhờ vả của Thiên Thiên, tại Quân Tử ngày hôm qua lúc tan học, đánh nhau, bị đình chỉ học 1 tuần mất tiêu, đáng lý ra là 2 tuần, mà Thiên Thiên phải năn nỉ mãi, hiệu trưởng mới rút lại 1 tuần.

Phương Tuấn xem xét sơ qua rồi nhắm mắt cảm nhận hai bộ xương, anh mở mắt ra mà bảo:

- Có lẽ từng là học sinh của trường này. Truyện Đoản Văn

Nguyệt Diệp vuốt cằm, trong đầu đầy thắc mắc:

- Vậy sao lại bị giết hại như thế chứ? Tao nghĩ đây là học sinh cuối cấp, đã chết cách đây 5 năm về trước.

Thiên Thiên từ bên trong phòng khách của nhà trường đi ra, đứng phía sau Nguyệt Diệp mà khoanh tay lại, lên tiếng nói:

- Đã hỏi hiệu trưởng ở đây, cô ấy nói là 5 năm trước có vụ mất tích của hai học sinh, đưa cho tao hồ sơ của hai học sinh đó.

Phương Tuấn đứng dậy rồi cầm tập hồ sơ đó từ tay Thiên Thiên, anh lật từng trang ra đọc rồi suy nghĩ một lúc, chẹp miệng nói:

- Dù có hồ sơ nhưng vẫn chưa chắc chắn là họ, hai nữ sinh.

Hạ Phong nhìn qua một hộp sọ rồi nhíu mày, kêu mọi người lại xem mà bảo:

- Hộp sọ của thi thể này bị nứt, có nghĩa là đã bị lực nào đó đánh vào đầu, gây tử vong.

Trong khi mọi người bàn chuyện, Tuyết Hoa nhìn lui nhìn tới ngôi trường này thấy một bóng dáng đang lấp ló ngoài đằng kia, cô ta tìm đường để xuất hiện sau lưng người đó.

- Em đang làm gì ở đây? Không học sao?

Người đó giật mình quay lưng lại, thấy cô ta mà bị nấc cụt, cô ta xoa nhẹ lưng mà mỉm cười, nói:

- Chị không làm gì em đâu, có chuyện gì à?

Người đó bảo:

- Em không biết có thể giúp mọi người phác hoạ lại khuôn mặt của hai người đó không?

Cô ta nảy ra một ý rồi kéo tay học sinh đó đi ra mà đứng trước mọi người, bảo:

- Nhóc con này có thể phác hoạ lại chân dung khuôn mặt của hai thi thể kia.



- Ơ chị ơi…

Nguyệt Diệp nghe vậy mà đứng dậy, cầm tay học sinh đó mà vui vẻ nói:

- Em nói thật à?

Nhóc con đó gật đầu, hiệu trưởng đi ra để hỏi tình hình như nào thì thấy nhóc con đó đứng đây, ngạc nhiên nói:

- Đây không phải em học sinh giỏi toàn trường Diệc Thần hay sao?

Nhóc con Diệc Thần rụt rè gãi đầu đáp lại:

- Dạ, em muốn giúp mấy anh chị này được không ạ?

Hiệu trưởng xoa đầu nhóc đó rồi bảo:

- Giúp là một việc tốt đó. Cứ việc thôi.

Diệc Thần cười tươi khi nghe cô hiệu trưởng nói vậy. Phương Tuấn cũng nói chuyện với cô hiệu trưởng, anh có hỏi mấy câu đơn giản nhất.

- Cô làm ở trường này lâu chưa?

Cô hiệu trưởng đó trả lời thành thật:

- Tôi làm ở đây cũng 10 năm rồi, khá lâu.

Phương Tuấn lại hỏi:

- Vậy trong 10 năm cô làm việc, có ai chuyển đến đây công tác không ạ?

Cô hiệu trưởng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:

- Cũng khá nhiều giáo viên chuyển tới đây, nhưng tôi có ấn tượng với một người, hiện là hiệu phó của trường, chuyển tới đây cũng 5 năm rồi. Sao vậy?

Anh cúi đầu nói:

- Không sao đâu ạ. Đôi lúc những câu trả lời này giúp chúng tôi rất nhiều.

Hiệu trưởng mới mỉm cười nói:

- Giúp các cậu là tôi cũng vui, với cả, ngôi trường này là đào tạo ra những hoạ sĩ pháp y để giúp cảnh sát phá án tốt hơn.

Phương Tuấn cũng chia sẻ với cô hiệu trưởng:

- Thật ra bên phía cảnh sát cũng có hoạ sĩ pháp y, nhưng cũng có một vụ nghiêm trọng hơn nên qua bên đó rồi. May quá, có học sinh của trường giúp đỡ, bên thám tử tôi và cảnh sát cũng rất cảm ơn.

Hiệu trưởng vỗ vai anh mà buồn lòng nói:

- Tôi nói thật, hai người học sinh mà cậu điều tra đó là hai học sinh ưu tú của trường, tôi không hiểu sao lại xảy ra chuyện này, đáng lẽ hai đứa nếu ra trường, có thể thành một cặp đôi hoạ sĩ pháp y nổi tiếng rồi. Tôi mong các cậu có thể giúp tôi, lấy lại thanh danh của hai học sinh đó để hai em được yên nghĩ.

Khi nói chuyện xong xuôi thì Phương Tuấn cúi đầu chào cô hiệu trưởng, rồi chạy tới mà bảo:

- Mọi người cứ để cảnh sát điều tra hiện trường, còn chúng ta thì điều tra về cái khác.

Diệc Thần giơ tay ý kiến nói:

- Còn em thì sao ạ?

Phương Tuấn mỉm cười trả lời nhóc con đó:

- Còn em cố gắng phác hoạ lại khuôn mặt của hai nạn nhân, rồi nếu xong xuôi thì tụi anh sẽ giao việc tiếp cho em.

- Dạ.