Tiệm Massage Chân Chậu Vàng

Chương 12



20.

Sáng hôm sau, Bùi Thiên Cương đã đến nhà tôi từ sáng sớm để trả lại thùng rác, còn rất thân thiết bọc lại một túi rác màu đen.

Đi kèm với thùng rác còn có bữa sáng Bùi Thiên Cương mua giúp tôi.

Tôi vừa nói cảm ơn vừa đặt thùng rác ở dưới bàn.

Bùi Thiên Cương không biết làm sao, dường như không được thoải mái lắm.

Anh ấy vò đầu bứt tóc, sau khi dặn đi dặn lại tôi phải ăn sáng khi còn nóng bèn vội vàng rời đi.

Cả ngày anh ấy cũng không đến tiệm.

Vừa khéo hôm nay chị tôi ra tháng, chuẩn ghé thăm tiệm.

Tôi vừa bận trông tiệm vừa bận chăm sóc sản phụ mới ra tháng, bận đến nỗi xoay như chong chóng.

Tối đến vừa về nhà đã nhận được điện thoại của Bùi Thiên Cương.

Giọng điệu của anh ấy rất suy sụp: “Cho nên, em còn chưa gửi tin nhắn cho anh, là có ý từ chối à?”

Câu nói này chìm vào đám mây mù.

Tôi ngớ người, “Gì cơ?”

Dường như Bùi Thiên Cương cũng sững người.

Sau đó, anh ấy nói thì tôi mới biết.

Trong chiếc túi đựng rác trong thùng rác anh ấy trả tôi hồi sáng giấu một chiếc nhẫn và một bức thư tình.

Cúp máy, tôi khom người lục lọi thùng rác dưới bàn.

Đúng là có thật.

Nhưng mà…

Túi rác màu đen, giấy viết thư tình màu đen, nhẫn còn không để vào hộp, cứ để trơ trụi như vậy rồi ném vào thùng rác.

Anh ấy rất sợ tôi sẽ thấy sao.

Cầm bức thư tình lên, tôi dở khóc dở cười.

Mở ra…

Anh ấy viết kín cả trang giấy bằng bút mực trắng.

Theo như Bùi Thiên Cương đã nói trong điện thoại, đây là thư tỏ tình, toàn bộ quá trình anh ấy thích tôi đều được viết hết trên đó.

Tôi còn nghĩ rằng đây là câu chuyện yêu thầm kinh thiên động địa, khiến quỷ thần cảm động, kết quả chỉ tóm lược qua hai ba câu.

Trong thư anh nói.



Nghe nói trong thành phố mới khai trương một tiệm massage chân có tên độc lạ, nhưng trang trí rất xấu.

Xuất phát từ sự mới lạ, anh đưa mọi người đến trải nghiệm.

Nhưng mà, khi đứng ở cửa anh thấy một cô gái ở trong tiệm.

Thảm rồi.

Anh đã rơi vào bể tình, vừa gặp đã yêu.

Sau đó, mấy ngày liền, anh dẫn người tới tiệm để cổ vũ chỉ hy vọng có thể gặp lại được cô ấy.

Sau này khi đã quen thân với bà chủ, mới biết được cô gái kia là em gái của bà chủ, chỉ thỉnh thoảng tới giúp.

Bùi Thiên Cương hiểu ra, thế là từ hôm sau, ngày nào anh cũng dẫn mấy chục người tới bao tiệm.

Mấy ngày sau, cuối cùng cũng đợi đến lúc được tiếp cận tôi một cách bất đắc dĩ.

Anh vốn tưởng rằng hoa đào nở rộ nhưng thực tế thì bị gãy xương sườn.

Nhìn thấy tôi đeo găng tay, ghét bỏ dùng hai ngón tay cầm lấy ngón chân đã rửa của anh.

Anh không nỡ hà.nh tôi, nên buông tha bảo tôi xoa bóp.

Sau đó…

Xương sườn bị gãy.

Khi ở bệnh viện, thật ra anh đã bình phục từ lâu, sở dĩ giả bệnh là vì muốn giữ em lại chăm sóc anh thêm mấy hôm.

Cho đến hôm đó, bạn của anh lấy cớ sinh nhật lừa anh đến, anh ấy bất ngờ gặp được tôi ở quán bar trong bộ đồ hợp mốt.

Giả bệnh thất bại, anh chỉ có thể nén đau “đuổi việc” tôi.

Sau đó.

Bởi vì bệnh viêm quang khớp vai phát tác, đến tiệm đối diện đường cái tìm một cô có lực tay khỏe xoa bóp suốt mấy hôm, khi quay lại đây, phát hiện trong tiệm có một sinh viên nam làm thêm.

Hơn nữa.

Đối phương còn luôn xun xoe với tôi, nhìn là biết có ý xấu.

Anh ấy bảo tôi đuổi cậu ta mấy lần nhưng thất bại, bèn bắt đầu đặt lịch với cậu ta, khiến cậu ta không có thời gian làm phiền tôi.

Cho đến hôm cuối đó.

Anh ấy uống say, tâm trạng không tốt, nhưng hôm đó, tên sinh viên kia cứ khích bác anh.

Hôm đó trong phòng riêng, cậu ta nói với Bùi Thiên Cương: “Anh có tin không, tôi nhất định có thể khiến cô ta tình nguyện ngủ với tôi trong vòng hai tuần?”

Vì câu nói này, Bùi Thiên Cương đã hắt nước rửa chân muốn đánh người.



Nhưng mà.

Nước rửa chân đã hắt lên mặt tôi.

...

Cuối thư, Bùi Thiên Cương viết:

Như em thấy đấy, đây là một bức thư tỏ tình.

Nếu như em đồng ý làm bạn gái anh thì hôm nay hãy gửi cho anh một cái emoji, emoji gì cũng được.

Đọc thư xong.

Tôi nhìn chằm chằm bức thư hồi lâu, sau đó lấy điện thoại gửi một cái emoji cho Bùi Thiên Cương.

“Vui lòng chọn phương thức xóa đói giảm nghèo: 1. Wechat, 2. Alipay, 3. Thẻ ngân hàng.”

Bùi Thiên Cương gần như nhắn lại ngay.

Anh gửi liên tiếp một chuỗi dãy số “1”.

Ngay sau đó, wechat rung liên tục.

“Chuyển khoản 52000 tệ.”

“Chuyển khoản 131400 tệ.”

“Chuyển khoản…”

Tôi không dám nhìn phía dưới.

Để ngăn cản hành động chuyển tiền điên cuồng của đối phương, tôi chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại đã được kết nối, nhưng không ai nói chuyện.

Để phá tan sự lúng túng, tôi đành tìm cớ nói chuyện, “Bùi Thiên Cương, sao mật khẩu thanh toán trên wechat của anh là sinh nhật em?”

Rõ là tôi chưa nói với anh ấy.

Hay là anh ấy sinh năm 99 thật?

Bùi Thiên Cương im lặng mấy giây, khẽ cười: “Em nhìn số điện thoại anh đi.”

Tôi nghi ngờ nhìn thử.

Số đuôi điện thoại của anh ấy chính là: “990928″.

Anh cười: “Lúc đó bố anh muốn cho anh số điện thoại mà ông ấy mua, anh không cần bèn tùy tiện chọn một số, dùng được khoảng hai năm rồi. Anh đổi mật khẩu thanh toán một lần năm ngoái, lười nghĩ nên dùng luôn số đuôi điện thoại.”

Tôi cầm điện thoại không nói được lời nào.

Thật trùng hợp phải không.