Tiên Giả

Chương 18: Con đường lên cao



 

Viên Minh thở dài, tiện tay đặt lư hương xuống, vô tình để một tai của lư hương chạm vào miếng da vượn quấn bên hông.

 

Mặt ngoài lư hương chợt lóe lên anh sáng màu xanh, tức thì, một luồng khí lưu ấm áp từ trong lư tràn ra ngoài, nhanh chóng dung nhập vào trong tấm da vượn.

 

Tấm da khẽ rung động, mặt ngoài tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng kim mờ mờ, kế đó theo một tiếng ‘phực’, nó mở rộng ra rồi tự động choàng lên người Viên Minh.

 

Trong khi Viên Minh còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, pháp lực trong đan điền đột nhiên trở nên quay cuồng rồi bắt đầu chảy ra ngoài, không ngừng rót vào miếng da vượn, còn miếng da thì bắt đầu dung hợp với thân thể hắn.

 

Cảm giác này hệt như lần đầu tiên bị Hô Hỏa trưởng lão thôi động Phi Mao thuật, phủ da thú lên trên người mình vậy.

 

Tấm da vượn như vật sống không ngừng nhúc nhích, mặt ngoài phồng lên những điểm lồi, trông như có vô số con chuột chui vào bên trong.

 

Viên Minh cả kinh, không cần nghĩ ngợi gì, cuống quýt vận công cố gắng ổn định pháp lực trong đan điền hòng ngăn cản nó tiếp tục chảy ra, đáng tiếc không hề có tác dụng.

 

Không chỉ có pháp lực trong cơ thể hắn, ngay cả thiên địa linh khí ở xung quanh cũng như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, hội tụ vào trong tấm da vượn.

 

Một cảnh khiến Viên Minh trợn mắt há mồm xuất hiện.

 

Theo linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào da vượn trắng, bộ lông xám trắng vốn có phần khô héo bỗng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mượt mà, trắng bóng, thậm chí vài chỗ trụi lông cũng lần nữa mọc ra lông tơ, đồng thời nhanh chóng mọc dài, dày trở lại.

 

Cùng lúc đó, bên trong lớp da vượn trắng thình lình phóng ra một ảo ảnh vượn trắng bao trùm thân thể hắn.

 

“Đây là cái gì?” Viên Minh lấy làm kinh hãi, tay chân bị mất khống chế bắt đầu gãi đầu gãi tai, cùng lúc, bên tai hắn phảng phất như có tiếng vượn kêu chi chi quanh quẩn.

 

Không đợi hắn làm ra phản ứng gì, một luồng khí tức âm lãnh đột nhiên dâng lên trong đầu khiến mi tâm hắn đau nhức, tựa như bị một con dao găm cứng rắn đâm vào rồi xuyên qua sọ của hắn.

 

Viên Minh không khỏi há to mồm nhưng không cách nào kêu được nửa tiếng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, gần như mất đi thần trí.

 

Dù tâm trí trước giờ luôn kiên định, mạnh mẽ chịu đựng được sự tra tấn không dành cho con người này, nhưng ý thức cũng gần như sụp đổ, lỗ tai nghe không được âm thanh gì, con mắt cũng nhìn không thấy chút ánh sáng.

 

Trong thoáng chống, ảo ảnh một con vượn trắng hiện ra trong đầu Viên Minh. Nó đứng đỉnh, ngạo nghễ đón gió, giữa cuồng phong bão táp, đưa hai nắm đấm đấm ngực, ngửa mặt lên trời rống giận.

 

Tiếp đó hắn liên thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

 

Không biết qua bao lâu, ý thức của Viên Minh chậm rãi trở về, ngũ giác cũng dần khôi phục.

 

Hắn lắc lắc cái đầu như phình lên, cảm giác da vượn trên người đã ngừng nhúc nhích, cũng không hấp thụ pháp lực của hắn nữa, có điều bên trong đan điền giờ trống không, pháp lực bị hút không còn một sợi.

 

Còn da vượn vốn lông màu xám trắng giờ cả người trắng muốt, mặt ngoài nhẵn mịn sáng bóng, nhìn vào như mới lột xác, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng vàng kim mờ mờ.

 

“Mới rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Da vượn trắng này tựa như muốn sống lại? Phải rồi, con vượn kia, không lẽ…” Viên Minh cau mày, trong lòng bắt đầu suy tính.

 

Dù không có chút căn cứ nào, nhưng hắn vô thức cảm thấy con vượn trắng mới xuất hiện trong đầu hắn chính là chủ nhân tấm da trên người mình.

 

“Bịch, bịch, bịch…”

 

Một tràng tiếng tim đập nặng nề bỗng vang lên bên tai khiến nội tâm Viên Minh chấn động, đưa hắn từ dòng suy nghĩ miên man tỉnh táo lại.

 

“A!”

 

Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan từ mười đầu ngón tay truyền tới, cùng lúc, từng cây móng vuốt sắc bén trắng hếu đấm rách da thịt, cứng rắn chui ra ngoài khiến hắn run rẩy cả người, té lăn ra đất ôm tay rên la thảm thiết.

 

Khoảng một khắc đồng hồ sao, móng vuốt sắc bén mới ngừng mọc dài, cảm giác đau đớn thấu tim mới theo đó tan đi.

 

Viên Minh thở hắt ra một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong đầu như có sấm nổ, cảm giác như muốn ngất đi.

 

Có điều mới rồi hắn gây ra động tĩnh khá lớn, không biết có dã thú nghe được mà mò tới đây hay không nên gắng gượng vực dậy tinh thần, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết điều hòa hơi thở.

 

Sau gần nửa canh giờ, Viên Minh mở to mắt, thần sắc có phần thả lòng đồng thời pháp lực trong người cũng đã khôi phục lại một chút.

 

Hắn nhìn về phía hai tay mình, chỉ thấy mười ngón tay mọc móng dài nửa thước, cong như vuốt rồng, phảng phất như tạo từ sắt thẹp, nhìn qua vô cùng sắc bén.

 

“Dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là do lư hương thần bí mà da vượn trắng đã sinh ra loại tiến hóa nào đó? Lư hương này quả đúng là bảo vật hiếm có!” Viên Minh thầm nghĩ.

 

Hắn thi pháp thu hồi lư hương, xong khẽ động cánh tay, tùy tiện trảo một cái lên vách địa động.

 

Vách động dễ dàng bị vạch năm vết cào sâu kéo dài. Đất đá cứng rắn trên vách động dưới móng vuốt sắc bén tựa như đậu hũ, gần như không cảm nhận được bao nhiêu lực cản.

 

“Thực là sắc bén!” Viên Minh tán thán.

 

Ưu thế trời sinh của vượn trắng thường được cho là ở lực cánh tay, nhưng chủ yếu là nhờ vào thân hình linh hoạt tự do bay nhảy giữa núi rừng, khách quan mà nói, nếu đụng sài lang hổ báo, xét phương diện tấn công nó không có ưu thế gì, nhưng hiện tại đã có một đôi móng vuốt sắc bén, tự nhiên sẽ khác nhiều.

 

Tựa như hung thú mưu miêu chẳng có chút sợ hãi khi phải đối mặt với thanh hồ, bởi nó dựa vào vẩy giáp cả người nó vô cùng cứng cỏi, luôn đứng ở thế bất bại. Dùng thực lực hiện tại của bản thân, Viên Minh dù có thể dựa vào man lực tăng vọt để thủ thắng nhưng sẽ phải cố hết sức, nếu có đôi trảo sắc bén này thì tự nhiên có thể dễ dàng phá tan lớp phòng ngự của đối phương, làm chơi ăn thật.

 

“Mặc kệ thực lực có tăng lên thế nào, chỉ cần một ngày chưa chiếm được thuốc giải thực sự của Hủ Tâm đan thì chẳng có cách nào rời khỏi nơi này, trở về Trung Nguyên càng xa xôi diệu vợi.” Viên Minh vừa nghĩ tới kịch độc do Bích La động hạ xuống, bất giác có chút nản lòng thoái chí.

 

“Nếu lư hương tạm thời không thể châm, có lẽ có thể từ lấy chút tin tức thì nơi đó?” Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Nam.

 

Mấy tháng gần đây, hắn tranh thủ cơ hội mỗi lần nộp lên tinh huyết hung thú, cùng Hô Hỏa trưởng lão ít nhiều cũng có chút trao đổi.

 

Đối phương tuy mỗi lần đến đi như gió, không muốn nói gì nhiều nhưng một lần trong đó, không biết là vô tình hay cố ý, có nhắc tới số lượng Phi Mao thú nô đông đảo do Bích La động quản lý, bị thả vào các khu vực của Thập Vạn Đại sơn, phân cho các trưởng lão khác nhau quản lý, như lão cũng quản lý tới hai ba mươi tên.

 

Viên Minh cho rằng những thú nô này đối với hắn mà nói, đều đáng được xưng là ‘tiền bối’, hiểu biết của họ về Bích La động hay Thập Vạn Đại sơn nhất định hơn xa mình, có lẽ nên đi tìm gặp một tên, không chừng có thể thu được chút tin tức mà bản thân muốn biết.

 

Sau khi thầm tính toát chắc chắn xong xuôi, Viên Minh không vội xuất phát đi tìm thú nô khác bởi khoảng cách tới lần giao nộp tinh huyết tiếp theo chỉ còn hai ngày, đợi nộp lên phần tinh huyết hung thú tháng này xong rồi xuất phát cũng không muộn.

 

Hai ngày sau, Viên Minh mang theo tinh huyết đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, đi tới tảng đá mốc giới.

 

Hô Hỏa trưởng lão lần này lại đã đứng đó chờ sẵn, mà Ô Lỗ cũng chưa xuất hiện.

 

“Hô Hỏa trưởng lão, tinh huyết hung thú tháng này, mời kiểm kê.” Viên Minh lấy túi trữ máu ra, đưa tới.

 

“Năm phần tinh huyết hung thú này khí tức giống nhau, là thu trong cùng một ngày?” Hô Hỏa trưởng lão nhận túi trữ máu, nhìn liếc qua xong khẽ nhướng mày, nhìn về phía Viên Minh, hỏi.

 

“Trưởng lão đúng là mắt sáng như đuối! Đệ tử ngẫu nhiên phát hiện một ổ hung thú thanh hồ, may mắn trong một ngày tập hợp đủ năm phần tinh huyết.” Viên Minh tuy không rõ lời của Hô Hỏa trưởng lão có ý gì nhưng cũng không nói dối.

 

“Có thể giết năm con thanh hồ trong một ngày, không tệ, tu vi của ngươi đã đột phá tầng một Luyện Khí kỳ?” Hô Hỏa trưởng lão quan sát, đánh giá hai mắt Viên Minh rồi hỏi.

 

“Mấy ngày trước có điểm đốn ngộ, may mắn đột phá.” Viên Minh do dự một thoáng, đáp.

 

“Trong vòng nửa năm có thể đột phá tầng một Luyện Khí kỳ, xem như không tệ, miễn cưỡng đủ tư cách a.” Hô Hỏa trưởng lão vuốt cằm, nói.

 

“Không biết trưởng lão nói vậy là ý gì?” Mắt Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.

 

“Phi Mao thú nô các ngươi cơ bản đều là tư chất Tứ linh căn, chiếu theo đánh giá của giới tu tiên là thuộc về Ngụy linh căn, nếu không có cơ duyên đặc biệt hoặc là hạng người tâm tính kiên nghị, bình thường khó thành nhân tài. Bích La động chúng ta trước giờ yêu tài, thiết lập Phi Mao thú nô vốn xem như là một loại kiểm tra, đối với người có thể trong nửa năm đột phá tầng một Luyện Khí kỳ, có thể cấp cho một con đường lên cao, nhưng được hay không còn phải xem người có nghị lực này hay không.” Hô Hỏa trưởng lão nâng cằm lên, bộ dáng từ hòa nói.

 

“Kính xin trưởng lão nói rõ.” Viên Minh mơ hồ đoán được gì đó, trên mặt lóe lên nét kích động.

 

“Chỉ cần trong vòng ba năm có thể nộp một số lượng tinh huyết hung thú nhất định, lập tức có thể thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô, được Bích La động chúng ta thu làm đệ tử ký danh, học tập tiên pháp bí thuật chân chính.” Hô Hỏa trưởng lão tựa hồ khá hài lòng với phản ứng của Viên Minh, giảng giải thêm.

 

“Bái nhập Bích La động! Lời này là thật sao?” Viên Minh thần tình chấn động, buột miệng hỏi.

 

“Ta ở Bích La động cũng coi như người có chút địa vị, lúc nào lại nói dối?” Hô Hỏa trưởng lão hơi sầm mặt lại.

 

“Trưởng lão thứ tội, tại hạ nhất thời xúc động, lời nói không đúng. Không biết trong ba năm cần nộp lên bao nhiêu phần tinh huyết hung thú?” Viên Minh vội vàng tạ lỗi, chuyển chủ đề, hỏi thêm.

 

“Một ngàn phần.”

 

Viên Minh nghe vậy thì trợn tròn hai mắt, tựa như không thể tin nổi lời mình vừa nghe.

 

“Nếu ngay cả một ngàn phần tinh huyết cũng không thu thập được, vậy khuyên ngươi sớm bỏ ý niệm tu tiên đi. Ta thấy tiểu tử ngươi xem như thuận mắt, nhắc người một câu, muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất là săn giết hung thú bậc cao. Căn cứ theo quy định, một phần tinh huyết hung thú bậc trung cấp một tương đương mười phần tinh huyết hung thú cấp thấp, một phần tinh huyết hung thú bậc cao lại sẽ bằng một trăm phần tinh huyết hung thú bậc thấp.” Hô Hỏa trưởng lão liếc nhìn Viên Minh một cái rồi nói.

 

“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, tại hạ đã rõ.” Viên Minh thầm rùng mình, cung kính đáp lời.

 

Tháng trước, vị Hô Hỏa trưởng lão này trong lúc thu tinh huyết đã nhắc qua với hai người hắn và Ô Lỗ về chuyện này. Cái gọi là bậc thấp cấp một chính là một cách định lượng thực lực hung thú cấp một, bên trên còn hai bậc là bậc trung và bậc cao.

 

Thanh hồ, mưu miêu mà hắn gặp trước đây đều là hung thú bậc thấp cấp một, luận thực lực, gần như tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng một tới tầng bốn, mà hung thú bậc trung cấp một chiếm giữ địa bàn sau trong rừng tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm tới tám, thực lực đôi bên hiển nhiên là không thể so sánh.

 

Về phần hung thú bậc cao cấp một càng đáng sợ, vượt xa hung thú bậc trung, nếu thực lực không đủ mà gặp phải thì kết cục chính là bị giết trong nháy mắt.

 

Đương nhiên vì hung có linh trí không cao nên tu sĩ dù tu vi thực sự không bằng, thì vẫn có thể dựa vào một chút thủ đoạn để thử vượt cấp săn giết, đương nhiên cái này cũng không thể áp cho mọi trường hợp.

 

Tóm lại, dùng tu vi Luyện Khí kỳ tầng một của hắn bây giờ vẫn chưa thể có tự tin ở trước mắt một hung thú bậc trung cấp một mà toàn thân trở ra.

 

Nói cách khác, nếu như muốn gom đủ một ngàn phần tinh huyết hung thú, trừ khi tu vi bản thân có thể tiến thêm một bước, bằng không chỉ có thể tiếp tục thành thành thật thật săn giết một ngàn con hung thú bậc thấp.

 

Ngay tại thời điểm Viên Minh muốn cầu thuốc giải từ Hô Hỏa trưởng lão xong rời đi, từ chỗ không xa phía sau lưng có một hồi dị động truyền đến, nghe mơ hồ có tiếng bước chân tới gần.

 

Viên Minh nương theo âm thanh quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Ô Lỗ đang khập khiễng bước tới nơi này.