Tiên Giả

Chương 3: Hóa thú



 

Sau khi việc kiểm tra linh căn kết thúc, thiếu niên thiên tài có Song linh căn tự xưng ‘Y Quả’ kia được đích thân Tát Nhân trưởng lão đưa tới tòa đại điện hùng vĩ nhất ở phía sau quảng trường.

 

Kế đó, hai tên dã nhân có Tam linh căn cũng được người đưa đi, chỉ còn lại bảy tên có Tứ linh căn cộng thêm Viên Minh vẫn như cũ, bị đại hán ở trần Hồ Trát đưa ra khỏi Chúc Linh điện.

 

Rời đại điện được một khoảng xa, Hồ Trát đột nhiên chủ động trò chuyện với bọn họ:

 

“Ta biết rõ hiện tại các ngươi đều ghi hận ta, nhưng một ngày trong tương lai, khi quay đầu nhìn lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, các ngươi sẽ lại cảm thấy vui mừng.”

 

Mấy tên dã nhân còn chưa hoàn hồn, ai nấy đưa mắt nhìn gã, dù nghe hiểu lời của gã nhưng không ai dám tiếp lời.

 

“Là vì cuộc kiểm tra vừa rồi sao?” Viên Minh, sau mấy ngày im lặng, lần đầu tiên mở miệng, nói ra lại chính là tiếng Nam Man, hơn nữa không vấp váp ngọng nghịu gì.

 

“Hóa ra ngươi lại biết tiếng Nam Man chúng ta, cái này cũng hiếm có.”

 

Hồ Trát hơi ngạc nhiên, đưa mắt đánh giá Viên Minh lần nữa rồi nói tiếp:

 

“Bao nhiêu phàm nhân thiết tha mơ ước được bước lên con đường tu tiên cầu trường sinh, ngặt nỗi chẳng thấy đường nào, còn các ngươi tuy bị bắt ép đến đây, nhưng có thể gia nhập Bích La động chúng ta xem như thiên đại tạo hóa của các ngươi. Nếu một ngày kia có thể dời non lấp biển, hô mưa gọi gió, lúc ấy đừng có quên kẻ dẫn đường ta đây.”

 

Hồ Trát nhếch miệng cười, đưa ngón tay cái chỉ vào bản thân.

 

Nghe nói vậy, mấy tên dã nhân kia chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, có tên còn cảm ơn Hồ Trát thật.

 

Nam Cương vốn sùng bái sức mạnh, thực lực vi tôn, vậy nên nếu có cơ hội bước lên con đường của cường giả thì đúng là chuyện cực kỳ quý báu.

 

“Phi Mao(1) thú nô lúc trước các ngươi nói là có ý gì?” Viên Minh lúc này lại hỏi thêm một câu.

 

Nghe câu hỏi này, Hồ Trát lần nữa sửng sốt, tựa như không ngờ tới tên người Trung Nguyên trước mắt này lại còn để ý cả đoạn hội thoại của gã và Tát Nhân trưởng lão.

 

“Từ lâu đã nghe nói người Trung Nguyên xảo trá, bây giờ mới thấy, quả thực âm trầm hơn người Nam Man chúng ta nhiều. Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi một câu, ở nơi này quá thông minh chưa chắc đã là chuyện tốt.” Hồ Trát nghiêm mặt, lạnh lùng quát mắng.

 

Dứt lời, gã có vẻ cũng hết hứng nói chuyện với đám người Viên Minh, tiếp tục dẫn bọn hắn một đường đi về phía Tây.

 

Trên đường, Viên Minh đối với ánh mắt hoặc nghi ngờ, hoặc bất thiện của những người khác coi như không thấy, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ về những tin tức có được từ trong miệng Hồ Trát.

 

Trở thành Phi Mao thú nô nghe đã thấy không giống chuyện tốt gì, nếu không gã Hồ Trát này cũng không mất hứng nói chuyện như vậy, có điều xem ra trong nhất thời không phải lo về tính mạng.

 

Về phần cái gì mà bước lên con đường tu tiên, cái này chẳng biết có phải gã Hồ Trát kia chém gió dọa người hay không bởi dù hắn không nhớ nổi rất nhiều việc nhưng vẫn rất rõ ý nghĩa việc thành tiên là như thế nào.

 

Hắn bây giờ chỉ có thể tới đâu hay tới đó, trước ưu tiên giữ cái mạng nhỏ, những việc khác tính sau.

 

Khoảng nửa canh giờ sau đó, Viên Minh và bảy người dưới sự dẫn dắt của Hồ Trát đi tới một khu vực xa xôi. Từ đằng xa đã thấy một bức tường đá cao lớn kéo dài liên miên mấy chục dặm. Cửa lớn của tường đá được chế tạo hoàn toàn từ đồng xanh, nhìn qua cảm giác vô cùng dày dạn, nặng nề.

 

Nhìn thêm còn thấy trong cửa lớn có mấy toàn kiến trúc dạng thành lũy(2) được xây trên một khoảng đất trống.

 

Hồ Trát dẫn cả bọn đi vào trong cổng được một đoạn thì đột nhiên có một người ăn vận tương tự gã từ trong thành lũy đi ra. Người này sau khi nói chuyện mấy câu với Hồ Trát liền để bọn họ thông qua.

 

Không biết vì sao, Viên Minh cảm giác trong ánh mắt của người này khi nhìn bọn hắn tựa như mang theo chút tâm tình thương cảm pha lẫn mỉa mai.

 

Ra khỏi cánh cổng dạng nắp cống(3) bằng đồng, chỉ thấy bên ngoài là một khoảng núi rừng nguyên thủy bao la, rậm rạp.

 

Những cây lớn cao vút mọc san sát, thân gốc có kích thước phải hai ba người lớn mới ôm hết, tán cây rộng lớn đan xen nhau, thỉnh thoảng có ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, lờ mờ soi ra những lùm cây thấp bé ở tầng dưới.

 

Giữa núi rừng sương mù mờ mịt, một con đường nhỏ nằm giữa những bụi cỏ, kéo dài hết tầm mắt.

 

Viên Minh khi đi vào trong rừng liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống một chút, không gian bốn bề có từng hồi thanh âm chim hót trùng kêu, đồng thời nơi mũi tràn ngập mùi vị đặc trưng của cây cối pha mùi bùn đất ẩm ướt.

 

Mấy dã nhân bên cạnh sau khi tiến vào rừng rậm lại trở nên thoải mái hơn, cảm giác như được về nhà mình, trong khi đó trên mặt Hồ Trát lại lộ ra chút căng thẳng.

 

Xa xa thỉnh thoảng có tiếng dã thú gào rú truyền lại khiến gã luôn phải xoay đầu quan sát.

 

Đi dọc theo con đường mòn trong rừng hơn nửa canh giờ, phía trước hiện ra một mảnh đất trống rộng lớn, ở chỗ giữa có một khối đá lớn màu xanh đen, cao mấy trượng đứng sừng sững, trên khối đá thấy có khắc nguệch ngoạc mấy văn tự Nam Cương thô to.

 

“Thập Vạn Đại Sơn Giới Nhất.” Viên Minh thầm đọc một lần.

 

Lúc này, hắn chú ý tới một nam tử cao lớn vận áo bào xám đang đứng cạnh khối đá, đưa lưng về phía họ.

 

Nghe thấy động tĩnh bên này, nam tử cao lớn kia chậm rãi xoay người lại, nhìn kỹ thì là một người đàn ông trung niên mang thần sắc nghiêm túc, ngũ quan đoan chính, hàng mi to rậm hơi cong lên, ánh mắt có phần lạnh lùng.

 

“Hô Hỏa trưởng lão, đây là đám Phi Mao thú nô mới, ta mang tới cho ngươi.” Hồ Trát sau khi thấy người này thì thần sắc có phần căng thẳng, mở miệng nói.

 

“Tốt.” Nam tử trung niên gọi là Hô Hỏa trưởng lão khẽ gật đầu, đáp.

 

“Ta đi về phục mệnh trước.” Hồ Trát đáp lại một câu rồi lập tức xoay người rời đi.

 

Chờ gã đi rồi, Hô Hỏa trưởng lão mới thuận thế đưa mắt liếc qua đám Viên Minh, vẻ mặt lão hờ hững, ánh mắt kia trông như đang nhìn mấy bụi cây, tảng đá, không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Nhìn xong, chỉ thấy lão đưa tay vỗ một cái lên cái túi màu tím lớn bằng bàn tay bên hông, tức thì, một vầng sáng nhạt không chút bắt mắt từ trên túi tỏa ra.

 

Ngay sau đó, trong tay Hô Hỏa trưởng lão thình lình xuất hiện từng miếng, từng miếng da thú cổ quái hình dạng bất đồng.

 

Viên Minh dụi dụi mắt. Hắn cơ bản không nhìn rõ được những thứ này xuất hiện như thế nào.

 

Những dã nhân càng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, cho rằng đó là phép màu.

 

Viên Minh thu hồi suy nghĩ, cẩn thận tập trung nhìn qua, kết quả phát hiện trong số những miếng da thú kia có miếng mang lông đen xì của báo đen, có xanh nhạt của sói hoang, có lông lá lởm chởm của lợn lòi, có lông trắng xám của vượn già, có màu sắc hỗn tạp của gấu nâu, màu sặc sỡ của mãnh hổ, còn có một mảng da màu xanh không lông của tê giác.

 

Hắn sở dĩ có thể liếc mắt đã nhận ra những thứ da lông này bởi mấy thứ này dù không hoàn chỉnh nhưng tất cả đều là phần da được lột từ phần đầu, mặt, trong đó răng nanh lợn lòi và sừng của tê giác còn được giữ lại nguyên vẹn.

 

Hô Hỏa trưởng lão đi tới đằng sau lưng mấy người rồi lần lượt đeo từng miếng da lên trên đầu bọn hắn. Mỗi tấm da trên đầu bọn họ còn dư một phần rủ qua đầu vai khiến bọn hắn trông như đang đội một cái nón kèm áo choàng ngắn.

 

Đầu Viên Minh bị phủ một miếng da có lông xám trắng của vượn già để da mặt hắn dán sát vào da con vượn trắng, có cảm giác ngưa ngứa đồng thời mũi có thể ngửi thấy tanh nhạt nhưng không thối, thực sự rất khó tả.

 

Tiếp đó, Hô Hỏa trưởng lão lại vỗ túi bên hông, trên tay bỗng có thêm hơn bảy cái túi lớn bằng da màu nâu, trên túi có vẽ một đồ văn cổ quái màu đỏ như máu.

 

“Ba ngày tới đây, các ngươi phải vượt qua mốc giới này, xông vào rừng rậm phía sau. Trong thời gian này, các ngươi nhất định phải một mình săn giết một dã thú như sài, lang, hổ, báo, đồng thời mang thú huyết rót vào trong túi da thú này rồi mang về.” Hô Hỏa trưởng lão mở miệng ra lệnh.

 

Nói xong, lão liền cầm túi da thú nhét vào trước người bọn họ.

 

“Đây xem như bài kiểm tra tư cách trở thành Phi Mao thú nô sao?” Viên Minh thầm oán thán.

 

Lúc này, hắn để ý thấy sắc mặt mấy dã nhân kia đều có biến hóa, trông như có chút không tình nguyện, có chút bất đắc dĩ, lại có chút sợ hãi.

 

“Sau ba ngày, chỉ cần các ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được một bản công pháp tu luyện cơ sở, Huyết Khí pháp.”

 

Đúng lúc này, một dã nhân mặt nơm nớp lo sợ, mở miệng hỏi: “Trưởng lão, có thể cho ta chút công cụ được không, dù là vài cái búa đá hay đao đá cũng được.”

 

Dùng thân thể phàm nhân của bọn họ nếu không mượn nhờ ngoại vật mà muốn sống sót nơi rừng hoang núi thẳm này đã đủ gian nan, đừng nói chi tới việc phải săn giết dã thú, thu thập thú huyết, chỉ sơ sểnh một chút thôi, e là sẽ chôn thân nơi miệng thú.

 

“Công cụ? Hừ… Các ngươi không dùng được.” Hô Hỏa trưởng lão cười nhạt một tiếng, đáp.

 

Còn không đợi mọi người hiểu rõ lời này có ý gì, lão bất ngờ nhoáng người một cái vọt tới trước mặt bọn họ, đưa tay đặt lên một người trong số bọn họ.

 

Chỉ thấy người này bị Hô Hỏa trưởng lão đè lại, tiếp đó miếng da báo đen trên người y bỗng sáng lên ánh sáng đen, kế đó từng sợi, từng sợi lông thú thình lình nhô lên. Miếng da thú vốn mang hình dạng nửa thân bỗng như sống lại, không ngừng biến hóa dài ra, trùm lên người y.

 

Viên Minh đưa mắt nhìn về phía người này, chỉ thấy mắt y đỏ ngầu, trong mắt hiện đầy tơ máu, còn miệng y thì há hốc để nước miếng mất kiểm soát từ khóe miệng chảy xuống, chưa hết, âm thanh từ cổ họng y phát ra cũng từ từ có biến hóa, càng lúc càng không giống tiếng người mà ngược lại, càng ngày càng giống tiếng dã thú.

 

Cả quá trình này kéo dài bằng thời gian thở mười mấy hơi, đợi tới khi âm thanh gào rú của người này ngưng lại thì miếng da báo đen kia cũng đã bọc chặt lấy y, trông y như nó mọc trên người y vậy.

 

Không chỉ có vậy, khuôn mặt y cũng biến thành mặt báo đen, chỉ có thân mình vẫn giữ được khung xương con người, nhìn qua hệt như một con báo hình ngươi, bộ dạng nửa người nửa thú vô cùng kỳ quái.

 

Đợi quá trình biến thân kết thúc, cơ thể y lập tức hạ thấp xuống mặt đất, tựa như ngay cả tâm tính của y cũng giống với dã thú, thế nhưng đôi mắt lại không hóa thú, trái lại tơ máu đỏ ngầu trong mắt rút đi không ít, trông kỹ có lại đôi phần nhân tính.

 

“Không cần lo lắng, đây là Phi Mao chi thuật, cũng là chỗ dựa để các ngươi sống sót và săn giết dã thú trong ba ngày tới.” Hô Hỏa giải thích một câu rồi tiếp tục với người thứ hai.

 

Theo bàn tay lão đặt lên trên người này, một tiếng gào rú thế lại vang lên vọng khắp núi rừng.

 

Sau thời gian mười mấy nhịp thở, một quái vật đầu sói mình người, khắp thân mọc lông dài màu xanh hiện ra trước mắt mọi người.

 

Cho dù đã chứng kiến một lần, trong lòng Viên Minh vẫn bị đả kích không nhỏ, chỉ là choàng lên một miếng da thú đã có thể biến thành quái vật khủng bố như thế, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

 

Trong tâm hắn dù rất không tình nguyện nhưng tình thế bắt buộc, nếu hắn dám kháng cự dù chỉ một chút, tin rằng bị Hô Hỏa trưởng lão kia sẽ không nhân từ nương tay mà e là sẽ một chưởng chưởng chụp chết hắn.

 

Trong khi còn đang suy nghĩ, Hô Hỏa trưởng lão đã bước một bước tới trước người hắn, tiếp đó thuận thế đưa bàn tay lên trên vai hắn.

 

----------

Chú giải:

 

1. Phi mao: Khoác lông thú. Phi Mao thú nô ở đây có thể hiểu là nô lệ khoác lông thú.

2. Thành lũy: Nguyên nghĩa gốc là bão lũy, để ngắn mình ghi thành lũy, có thể hiểu nó là một dạng kiến trúc kiên cố để canh phòng như lô cốt, pháo đài.

3. Cửa dạng nắp cống: Nguyên nghĩa là Áp Môn (闸门) dạng cửa một tấm che kín toàn, tách biệt trước sau như cửa cuốn hoặc nắp cống vậy.

P.S: Viên Minh, tên của nhân vật chính bộ này vẫn theo phong cách đơn của Vong Ngữ, cụ thể họ Viên thì không có gì để bàn, tên Minh ở đây có nghĩa là khắc sâu, có thể lấy cảm hứng từ cái lư hương khắc ấn ký lên tay hắn hoặc việc cái tên này hằn sâu trong ký ức của hắn, quên tất cả không cái tên.