Tiên Vương Tái Xuất

Chương 23: 23




Một trăm vạn, tôi mua.

Vừa thốt ra câu này, mặc dù không biết người trong phòng bao là ai, nhưng đám người trong hội đấu giá lập tức yên tĩnh lại.

Có người dám tranh thật à?
Người này thật sự không sợ chết ư?
Phải biết, điều này đồng nghĩa với việc đổi lấy một tấm bùa đòi mạng đó.

Có một vài nhân vật máu mặt ở Tân Châu đang ngồi ở đây, luận về quyết đoán và thực lực thì không ai kém cạnh ai cả, nhưng ngay cả đám người đứng trên đỉnh Tân Châu này cũng không dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay vào người mình.

Dù là nhà họ Diệp cũng không có lá gan đó.

Nhưng bây giờ lại có người dám nhận nó ư?
Song, mọi người cũng chỉ dám trào phúng trong lòng, bởi vì đám người đang ngồi ở đây đều có thân phận và địa vị, vậy nên ít nhất không ai dám ăn nói gì bậy bạ trước mặt bọn họ cả.

Trong căn phòng khác, một người phụ nữ mở miệng cười nói.

“Ha ha, thú vị thật, nếu anh ta không chết thì tôi nhất định phải đến làm quen một phen.”
Trong phòng của Lạc Tú, Diệp Song Song nhìn anh một cách khó tin.

Phải biết là, người nào nhanh tay thì có thể giành được miếng thịt béo bở và món lợi kếch xù từ chỗ đó, nhưng dù vậy ông của cô ta cũng không dám đi tranh.

“Thầy, đây là?”
“Không sao, tôi muốn chỗ này.” Lạc Tú phẩy tay, chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

Người khác không dám không có nghĩa là anh không dám.

Chắc chắn chỗ đó có lệ quỷ, đối với người khác mà nói thì không ai dám sờ vào, cũng không thể sờ.


Còn anh, đường đường là Tiên Tôn Lạc Tú mà còn sợ đám lệ quỷ đó sao?
Bỏ một trăm vạn để nắm giữ khu đất từng có giá trị vài trăm triệu, đối với anh thì đây là một món lời cực kỳ lớn.

Hơn nữa, bất động sản bên đó cũng khá được, chỉ cần hoàn thiện một số khâu, không cần đầu tư nhiều.

Chờ sau khi xử lý xong lệ quỷ thì đi tuyên truyền tạo sức ảnh hưởng, cách kiếm tiền này người bình thường không ai dám nghĩ đến cả.

Đương nhiên, không chỉ vì tiền mà Lạc Tú nhìn trúng chỗ đó, mà còn có nguyên nhân khác nữa.

Nhưng giá trị bổ sung thế này đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Ngược lại, Diệp Kính Bình càng nhìn Lạc Tú thì càng cảm thấy anh cao thâm khó lường.

Sau khi thuận lợi giành lấy miếng đất trống thì thủ tục bàn giao sẽ mất vài ngày, mấy chuyện này nhà họ Diệp sẽ phái người đến hỗ trợ Lạc Tú.

Đương nhiên, một trăm vạn kia do chính Lạc Tú bỏ ra, đây là tiền ba vay mượn đưa anh lúc rời khỏi thị trấn.

Ban đầu, số tiền này giao cho Lạc Tú để anh lấy đó làm vốn.

Kiếp trước, khoản tiền này bị mẹ của Trương Thục Phi lừa mất, và đương nhiên chuyện đó không thể xảy ra ở kiếp này.

Món đấu giá tiếp theo là một ít nguyên thạch, hay nên gọi là đổ thạch thì chính xác hơn.

Thái Hoàng Kinh có thể cảm ứng niên đại của đồ vật, nhưng lại không đoán được rốt cuộc viên đá đó có phải ngọc tốt hay không.

Diệp Kính Bình nhìn Lạc Tú hỏi han ý tứ.

“Tạm thời chưa được.”
Nghe vậy, Diệp Kính Bình và Diệp Song Song mở to mắt.

Bọn họ cho rằng Lạc Tú sẽ lập tức lắc đầu, không ngờ anh lại bảo tạm thời chưa được, điều này khiến người ta không thể tin được.

Đây chính là ngọc đấy.

“Chẳng lẽ thầy còn có bản lĩnh nhìn thấu nữa ạ?” Diệp Song Song không kìm lòng được nên mở miệng hỏi.

“Chắc qua mấy ngày nữa sẽ có, đến lúc đó chúng ta có thể đến tham gia náo nhiệt.” Lạc Tú nhìn về phía nguyên thạch, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Trở về nhà nghỉ, Lạc Tú nhìn sắc trời không quá muộn nên bèn cất bước nhẹ nhàng đi về phía sau núi Vịnh Bàn Long.

Anh muốn nhìn xem rốt cuộc ở đây có yêu ma quỷ quái gì.

Bay qua tường vây, Lạc Tú dễ dàng đi đến tiểu khu Vịnh Bàn Long, nhưng chưa bước hẳn vào anh lập tức nhận ra có gì đó bất ổn.

Sát khí ở đây cực nồng, không phải gió lạnh thổi mà là sát khí!
Vịnh Bàn Long, từ cái tên đã cho thấy thế núi giống đầu Bàn Long, mà tiểu khu này vừa hay được xây dựng trên đầu rồng.

Nguyên nhân lớn nhất Lạc Tú coi trọng nơi đây là vì, chỗ này có thể căn cứ thế núi tạo thành một Tụ Linh Trận khổng lồ!
“Thú vị đấy.” Lạc Tú trở mình đi vào, nhìn lướt qua sẽ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch.

Nếu là người bình thường gặp phải loại chuyện này đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi, nhưng Lạc Tú lại cảm thấy thú vị.


Phía trước tiểu khu là từng tòa cao ốc, mà phía sau tiểu khu là một dãy biệt thự.

Màn đêm lù mù, ngay cả sao trời cũng chẳng thấy.

Hơn nữa, nơi này là chỗ cao nhất ở Tân Châu, dù thế nào thì nhìn ra xa phải thấy đèn đuốc phía dưới, nhưng ở đây lại đen kịt.

Lạc Tú đi về phía khu biệt thự, song, sau khi đi được một vòng lại trở về chỗ cũ, xem ra là gặp quỷ đả tường.

Lạc Tú không để ý, bởi vì anh đến đây là để tìm quỷ.

“Nhóc con, ai cho cậu vào?” Bỗng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục an ninh, ngậm một điếu thuốc lá đi tới.

“Chàng trai trẻ, đêm hôm khuya khoắt không nên chạy tới đây.

Tôi nói cậu nghe, chỗ này tối đến không sạch sẽ gì đâu, theo tôi ra ngoài.” Chẳng biết người bảo vệ này nhiệt tình hay bởi vì nguyên nhân khác.

Lạc Tú không đáp lời mà theo sau ông ta, nhưng có gì đó sai sai, lẽ ra rời khỏi đây phải đến cổng chính, nhưng ông ta lại dẫn anh đi sâu vào trong.

“Đường này không đúng mà?”
“Cổng chính đã khóa rồi nên chỉ có thể đi cửa sau.

Đừng nói nhiều, theo sát tôi, nhìn thấy gì cũng đừng quay đầu lại, ở đây thật sự có chuyện ma quái đấy, mấy anh em của tôi đều chết chỗ này.” Bảo vệ nhắc nhở một cách thiện ý.

Đi qua nhà lầu tiểu khu là đến biệt thự phía sau.

Giờ phút này, ở đó lại có ánh lửa sáng lên.

Phía trước có một bà cụ đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, bà ta vừa nói vừa ném giấy vào đống lửa.

“Ôi trời, bà già chết bầm, đêm hôm khuya khoắt mà bà còn ở đây đốt vàng mã gì đấy, mau dập cho tôi.”
Bảo vệ phát hiện có người đang đốt vàng mã thì đương nhiên muốn ngăn cản, nếu không lỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?
Nhưng hình như bà cụ kia không nghe thấy, bà ta tiếp tục cúi đầu đốt, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

“Thôi, coi như bà ta đang nhắn nhủ đến đứa con trai đang làm việc ở công trường đi.” Bảo vệ quát lớn vài câu, thấy bà ta điên điên khùng khùng nên cũng bỏ cuộc, xem ra là sợ phiền toái.

Chỉ là lúc đi ngang qua thì bà ta bỗng nhiên đứng dậy nói với Lạc Tú.


“Chàng trai, cậu muốn đi đâu đó?”
“Chàng trai, đừng đi, đừng đi, ông ta là quỷ!” Bà cụ đột nhiên hé miệng, bên trong toàn là răng vàng.

“Bà già chết tiệt, bà nói nhăng cuội gì đấy!” Bảo vệ nhíu mày nói.

Lạc Tú nhìn ông ta, lại nhìn sang bà cụ.

Thật ra, anh đã sớm biết chuyện bà cụ này là quỷ, không chỉ bà ta mà có cả bảo vệ nữa.

Lúc quỷ đi đường thì gót chân không chạm đất, khi nãy Lạc Tú đã nhìn thấy.

Ngay khi anh định vạch trần thì bỗng nhiên hai luồng sáng chỉa thẳng tới đây.

“Giơ tay lên!”
Ánh đèn vừa soi tới thì bà cụ đang đốt vàng mã lập tức biến mất, chỉ còn lại bảo vệ và Lạc Tú.

Giống như bà ta chưa từng xuất hiện vậy.

Ba người mặc đồng phục cảnh sát đang đi tới đây, một người trong đó có dáng vẻ cao gầy và mặt mày thì lạnh lùng.

Một người khác là nữ, dù đêm tối cũng không giấu được khí chất kiều diễm và hào hùng trên mặt cô ta, làm da trắng nõn làm toát lên vẻ cao quý bất khả xâm phạm.

Khiến Lạc Tú hứng thú là người cuối cùng, đó là một cảnh sát mang vẻ mặt trắng bệch và âm u.

Lạc Tú nở nụ cười, bởi vì chân tên đó cũng kiễng lên.

Sau khi nhìn thấy đội hình này thì mọi chuyện càng ngày càng thú vị..