Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 10: Ép Gả 2.



Hạ Nhạc Nghi luôn là người ngồi nghe trong cả câu chuyện dài đăng đẳng từ lúc mới bước chân vào nơi này, nhưng quả thực là cô vẫn còn chưa thể hiểu nổi là nhà họ Mạc kia rồi cuộc là đã nói những gì mà Hạ Gia lại không thể chối cãi.

Rồi lại còn Lưu Lệnh Nhã bà ấy đã khoe khoang thế nào với người ta. Vậy là bị Mạc Gia bóc mẽ Hạ Gia sao, nếu chỉ là bóc mẽ vậy vì lý do gì mà lại khiến cho Hạ Nhạc Nhu bỏ trốn. Trong nhà này nếu nói đông con thì đúng là không phải đông lắm, nhưng nếu nói ít thì cũng có đến hai đứa, nếu bị bóc mẽ chỉ cần nói người đó là Hạ Nhạc Nghi cô là được, tại sao phải xấu hổ đến mức bỏ trốn.

"Mạc Gia...liên quan gì đến chuyện chị Nhạc Nhu bỏ trốn ạ?" Hạ Nhạc Nghi tự bản thân mình cũng cảm nhận được là câu hỏi này quả thực là có chút ngu ngốc, nhưng thật ra là ngoài câu hỏi thế này, thì cô cũng chẳng nghĩ ra được câu hỏi nào thông minh hơn được nữa.

"Chuyện là mấy hôm trước chúng ta có đi một buổi tiệc ở Mạc Gia..." Hạ Phong luyên tha luyên thuyên kể lại câu chuyện lúc ở mặc gia.

Lưu Lệnh Nhã liền thấy sang bắt quàng làm họ, nhìn thấy được Mạc Phu Nhân đứng cách đó không xa thì liền nhanh chân chạy đến bắt tay làm quen với người ta.

Lưu Lệnh Nhã: "Mạc Phu Nhân..."

"Hân hạnh, hân hạnh quá...biết danh tiếng của Phu Nhân đã lâu, vậy mà đến tận hôm nay mới được gặp." Lưu Lệnh Nhã vừa đi đến liền cười nói với Mạc Phu Nhân như thể đã quen biết rất lâu trước đó rồi.

"Vị này là..." Mạc Phu Nhân nhìn Lưu Lệnh Nhã nhưng vẫn chưa nghĩ ra được là đã nhìn thấy người này ở đâu liền hỏi khéo léo.

"À tôi là Lưu Lệnh Nhã, là vợ của Hạ Phong." Lưu Lệnh Nhã có chút ngượng ngùng liền nói ngay tên của Hạ Phong để gỡ lại mặt mũi.

"À ra là Hạ Phu Nhân, tôi thất lễ rồi..thất lễ rồi. Hạ Phu Nhân người xem tôi đã lớn tuổi thế này trí nhớ giảm sút không ít." Mạc Phu Nhân nhìn thấy được sự ngượng ngùng trong câu nói kia của Lưu Lệnh Nhã liền nhanh chóng gỡ lại mặt mũi cho bà ấy, đổ lại hết lỗi cho bản thân mình.

"À không có gì, Mạc Phu Nhân nói như vậy làm tôi hổ thẹn, tôi thấy bản thân còn chẳng trẻ đẹp như phu nhân đây."

"Quá khen rồi,.. thật sự quá khen rồi."

"Tôi có thể cùng trò chuyện với phu nhân không?"

"Không cần khách khí, mọi người đến đây thì đều là người nhà cả."



"Vâng ạ!"

Cứ như vậy mà Lưu Lệnh Nhã trò chuyện với Mạc Phu Nhân đó không ít chuyện, từ mấy chuyện quán xuyến công việc nhà cho đến mấy chuyện chồng con trong gia đình. Tất thảy mọi thứ đều nói qua nhưng suy cho cùng thì Lưu Lệnh Nhã chỉ là muốn nịnh hót người nhà họ Mạc mà thôi. Cứ nói ra một hai câu thì lại khen Mạc Phu Nhân vài câu, cứ nói được vài câu thì lại khen người nhà họ Mạc vài câu, chỉ có mấy hành động như vậy mà đã rất nhanh chóng Lưu Lệnh Nhã đã có thể kết thân được với Mạc Phu Nhân.

Trong cả một buổi tiệc hôm đó người đi tìm Mạc Phu Nhân không ít, nhưng bà ấy lại nhất quyết muốn trò chuyện cùng Lưu Lệnh Nhã mà thôi. Thấy được ý nguyện mà bản thân muốn sắp sửa hoàn thành chỉ còn sót lại một bước liền nhanh miệng giới thiệu Hạ Nhạc Nhu cho Mạc Phu Nhân, ý muốn của bà ấy là muốn Mạc Phu Nhân tìm một chỗ trống trong công ty mà đưa Hạ Nhạc Nhu vào làm chứ cũng chưa hề mơ cao đến độ bước vào nhà họ Mạc làm dâu.

Lưu Lệnh Nhã là một cáo già chính hiệu chuyện trong ngoài của giới làm ăn, tuy nói là Hạ Phong ông ấy làm hết tất thảy nhưng quan hệ với các phu nhân thì Lưu Lệnh Nhã cũng chẳng ít hơn, cho nên bà ấy ít nhiều cũng biết được Mạc Gia là nơi thế nào.

Con trai đức tôn của Mạc Phu Nhân Mạc Hàn Lâm là một tên không thể đụng vào. Lưu Lệnh Nhã từng nghe qua rất nhiều chuyện tốt, chuyện xấu mà Mạc Hàn Lâm làm ra, cho nên bà nhất định là sẽ không có ý định mang con gái mình vào cái nơi như vậy.

Nhưng ai mà có ngờ tới được, Mạc Phu Nhân đó lại ngỏ ý muốn kết thân làm sui gia với Hạ Gia bọn họ, trong tình thế của lúc đó Lưu Lệnh Nhã và Hạ Phong chỉ biết im lặng cười cười vui vẻ gật đầu đồng ý. Chỉ mong sau này về nhà sẽ khuyên nhủ được Hạ Nhạc Nhu, nhưng mà con bé Hạ Nhạc Nhu này cứng đầu không chịu được. Cả một tuần Hạ Phong bỏ hết tất thảy công việc trên công ty để khuyên nhủ nó, vậy mà một tiếng cũng là không đồng ý, cứ như vậy mà hôm nay lại bỏ trốn.

Hạ Phong kể lại toàn bộ câu chuyện cho Hạ Nhạc Nghi nghe qua, nhưng cô lại không hiểu nếu mọi chuyện đã đi đến bước đường này rồi, vậy hai người bọn họ gọi cô về là để cùng nhau chết trong tay của Mạc Gia gì đó hay sao. Nếu đã là như vậy thì có thể nào thông báo trước với Hạ Nhạc Nghi cô vài ngày trước hay không, cô còn cả một đống dự định vẫn còn dở dang chưa làm xong cái nào. Cô vẫn còn ước mơ pháp lý ở đó, mọi thứ đều là dự định của cô, bọn họ muốn cô chết cũng là nên thông báo trước mới phải, làm thế này thật là không công bằng với cô.

"Haiz vậy là mọi người gọi con về đây là muốn con ch..." Hạ Nhạc Nghi buồn bã thở dài thường thượt, nhưng vẫn là chưa nói hết câu hết ý thì liền bị Hạ Phong ông ấy chen vào một câu.

"Ừm gọi con về là gả thay cho Hạ Nhạc Nhu." Hạ Phong ông ấy nghĩ là Hạ Nhạc Nghi đã nghĩ ra được là bọn họ là đang muốn nói gì rồi, cho nên liền nói ra ý nghĩ của bản thân.

"Cái gì!?" Hạ Nhạc Nghi sao khi nghe được câu nói kia từ miệng của Hạ Phong ba của cô thì cô liền hốt hoảng.

Cô vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ đơn thuần cũng chỉ là muốn cùng nhau cả nhà ba người đều chết đi, chí ít như vậy cũng có thể nói lên được tình cảm ấm áp của bọn họ dành cho cột. Ít nhất bọn họ còn nghĩ cô là người nhà của bọn họ.

Nhưng hiện tại thì thế nào, bọn họ muốn là một mình Hạ Nhạc Nghi cô từ mình đi vào chỗ chết. Nơi đó cô chưa từng đi qua cũng chưa từng biết là tốt xấu thế nào. Những thứ mà cả bọn họ cùng chị gái không muốn nhảy vào nhất lại đẩy cô đi vào đó. Bọn họ là đang muốn cô chết thay cho cả nhà của họ hay sao, con người của bọn họ tuyệt tình đến như vậy sao.

"Cơ hội tốt đến như vậy lại còn không muốn sao?" Nghe được Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng như vậy thì Lưu Lệnh Nhã Lúc này mới bắt đầu lộ ra bộ mặt khinh miệt nhìn Hạ Nhạc Nghi.