Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 24: Ngày Đầu Làm Dâu Hào Môn.



Lời nói mang tính chất ấm áp dịu dàng như vậy, thông qua câu nói đó của anh ta cũng có thể biến thành lãnh đạm tới vậy. Hạ Nhạc Nghi cảm nhận được lời nói này bản chất không phải lạnh chỉ có người nói ra câu nói này tính cách quá lạnh lùng nên làm cho câu nói cũng trở nên không còn ấm áp nữa thôi.

Hạ Nhạc Nghi trong đầu liền nghĩ đến, cô có thể nào cầu xin anh sau này bớt nói mấy câu kiểu thế này được không vậy. Cô lo sợ bản thân sau này nghe được mấy câu nói này từ người khác sẽ cảm thấy ám ảnh, còn Lâm Tuyến Tú mà nghe được chắc hẳn hình tượng mỹ nam lãnh khốc của anh trong mắt của cậu ấy sẽ biết mất.

"Vậy...anh vì sao lại cưới tôi?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến Mạc Hàn Lâm hỏi cô câu hỏi kia nhất định là trong thâm tâm của anh ta cũng đã xem như cô là người quen rồi, nếu không thì sẽ không quan tâm đến tình trạng hôn nhân bất ngờ này như vậy, nếu cô im lặng cho qua thì có phải cô quá là vô tâm rồi hay không.

"Tôi cũng uống say!" Mạc Hàn Lâm nói dối không chớp mắt.

"..." Hạ Nhạc Nghi nghe xong liền biết là Mạc Hàn Lâm không thành thật với cô, uổng công cô nghĩ nhiều, cái gì mà có tâm có ý, cái gì mà xem nhau như người quen, tất thảy đều là do Hạ Nhạc Nghi cô nghĩ không thông suốt, nhất định cô phải suy nghĩ lại mới được.

Mạc Hàn Lâm nghĩ đến câu hỏi của Hạ Nhạc Nghi lại làm cho anh một lần nữa nhớ đến cái đêm không mấy vui vẻ đó ở Mạc Gia. Ngày hôm đó vốn dĩ đã trễ Mạc Hàn Lâm nhìn thấy đồng hồ đã điểm đúng mười hai giờ anh mới bắt đầu chậm chạp từ nhà riêng về đến Mạc gia.

Cứ nghĩ trong đầu là Mẹ của anh và ba anh đã ngủ từ rất sớm nên dù đã tối muộn nhưng anh vẫn lái xe rất chậm để khi về đến nơi thì mọi người đã ngủ say.

Không hiểu thế nào mà dạo gần đây mỗi lần gặp được mặt của Mạc Hàn Lâm anh thì Mạc Phu Nhân bà ấy cứ phải nhắc đến chuyện lập gia đình. Mạc Hàn Lâm có nhiều hôm còn phải trốn rất kỹ để không phải chạm mặt của Mạc Phu Nhân.

Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào buổi tối hôm đó lại là ngày mà Mạc Phu Nhân đi tiếp đãi khách ở Mạc phủ cũ của Mạc gia, đồng thời chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Mạc Phu Nhân đúng lúc anh vừa bước chân vào nhà liền thấy bà tâm trạng không tồi ngồi ở ghế sô pha nhìn bộ dạng nói lên mấy chữ cố tình đợi anh. Bà biết anh thường xuyên muốn tránh mặt bà nên đã cố tình ngồi ở đây mà đợi anh về.

Thiết nghĩ không biết nếu mà đêm hôm đó anh là cứng đầu không về nhà thì bà có phải thức đến sáng hôm sau hay không, đến lúc đó không biết họa sẽ lớn thế nào.

Mạc Hàn Lâm sau khi vào nhà liền biết bản thân hôm nay muốn chạy cũng không chạy được liền đi đến ngay nơi bà ngồi mà hỏi thăm. Nhưng không biết thế nào mà tình thế lúc đó là con trai nói chuyện với mẹ lại chuyển thành gia đình bất hòa cãi nhau.

Mạc Phu Nhân không ngừng nói, còn Mạc Hàn Lâm anh thì không ngừng nghe, anh cũng chẳng thể cãi lại câu nói nào của bà. Sau đó khi anh không đồng ý kết hôn bà liền lấy ở đâu đó ra một con dao không lớn không nhỏ, đoán chắc là đã chuẩn bị từ trước dùng để dọa anh, nhưng hiện tại anh cũng chẳng thể làm gì hơn.

Ba anh cũng đã ngủ từ sớm, nhìn cũng biết là ông biết trước mọi chuyện cũng chẳng dám can ngăn. Mạc Hàn Lâm lúc bấy giờ cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đồng ý kết hôn với cô gái của Hạ gia.

Bản thân anh không phải muốn làm hòa thượng suốt đời, nhưng chỉ vì công việc mà anh làm hiện tại không cho phép phía sau anh có người, chỉ cần Mạc Hàn Lâm có điểm yếu thì người khác sẽ lợi dụng nó đó mà gây chuyện với anh.



Nhưng mẹ của anh thì lại không nghĩ nhiều được như vậy, bà chỉ đơn thuần như bao như bà mẹ khác, muốn có con dâu muốn có cháu bồng bế. Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ qua Mạc Hàn Lâm anh vốn dĩ từ nhỏ đã không còn giống những đứa con khác nữa.

Anh bản thân nguy hiểm gần kề, ngày ngày phải xem xét làm thế nào để thoát khỏi cái chết, làm gì còn có thời gian chăm lo cho người nào khác.

Mẹ của anh biết câu chuyện ngày xưa của anh, biết điểm yếu của anh là gì, bà biết chỉ cần nói ra câu nói đó thì anh sẽ không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đồng ý, dù điều kiện là gì, chỉ bởi bản thân anh rất phiền khi nghe mấy câu nói đó.

[Cô gái đó...cũng không còn nữa, con hà tất gì phải hành hạ bản thân như vậy?]

[Về thì cũng đã về rồi, sau không thử sống giống như những người khác xem?]

Mạc Hàn Lâm chỉ sống trong suy nghĩ của bản thân suốt cả một đoạn đường dài cũng chẳng nói năng gì. Hạ Nhạc Nghi ngồi bên cạnh của anh cũng thấy anh im lặng mà không dám hé một lần nào, lâu dần lại liếc mắt nhìn Mạc Hàn Lâm một cái.

Cô cũng nhìn ra được rõ ràng là đôi mắt kia không hợp với gương mặt đầy băng lạnh này của anh. Đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia chất chứa không ít thứ. Nghĩ đến đây cô liền nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết trinh thám mà bản thân từng đọc qua.

Kỳ thực mà nói thì mấy thể loại tiểu thuyết đó cũng không hợp với cô cho lắm nhưng nó vẫn giúp rất nhiều cho việc tập tành phán đoán của cô. Cô đã đọc không ít sách về nét mặt của người nhưng so với những kiến thức mà cô đã xem qua thì Mạc Hàn Lâm lại chẳng giống một chút nào.

Mỗi lần cô thử cho bản thân một khoảng thời gian để nhận xét nét mặt của anh ta thì cô lại cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc. Hạ Nhạc Nghi liền cảm nhận được mấy quyển sách mà cô độc chẳng thể giúp ít được gì cho cô hết, công sức của cô gần mấy tháng trời chỉ là từ khi nhìn thấy được Mạc Hàn Lâm thì mọi thứ giống như đổ sông đổ biển vậy.

Hạ Nhạc Nghi nhìn ra ngoài của kính của xe ô tô. Cô ngơ ngác nhìn thấy bên ngoài, không biết là từ lúc nào mà từ một con đường cao tốc dài bất tận lại biến thành con đường dẫn lên rừng núi rồi. Nơi này là vùng ngoại ô gần cạnh bên trung tâm thành phố.

Hai bên phía đường hiện tại cây cao chọc trời đang ngày một dày đặc hơn, nó không giống như đường đến biệt thự nhà Hạ Gia cây cối thưa thớt mà nơi này đúng quả thật giống như một cánh rừng bạt ngàn với những loại cây cổ thụ cao to vậy.

Nhà của anh ta rốt cuộc là nằm ở đâu trong cánh rừng này vậy, cô lấy điện thoại ra nhắn cho Lâm Tuyến Tú một tin.

Hạ Nhạc Nghi: [Lâm đại tiểu thư!]

Lâm Tuyến Tú: [Có việc gì nói nhanh, tiểu thư nhà cô đang hóng chuyện bát quái!]

Hạ Nhạc Nghi: [Nhà của Mạc công tử ở đâu vậy ?]

Lâm Tuyến Tú: [Phụt...Tiểu Nhạc cậu cũng bắt đầu mê trai rồi?]



Hạ Nhạc Nghi: [...]

Lâm Tuyến Tú: [Ở vùng ngoài ô, nói đúng hơn là khu sinh thái nhân tạo của thành phố Thanh Long.]

Hạ Nhạc Nghi: [Nơi này rất tốt sao?]

Lâm Tuyến Tú: [Nơi này?]

Hạ Nhạc Nghi: [Ý tớ là khu sinh thái nhân tạo.]

Lâm Tuyến Tú: [Người thường như chúng ta không nên biết quá nhiều, sẽ đau đầu.]

Hạ Nhạc Nghi: [Rất mắc?]

Lâm Tuyến Tú: [Tớ nói ra sợ là cậu sẽ sặc chết.]

Lâm Tuyến Tú: [Muốn xây nhà ở đó thì tốn phí ít nhất cũng phải bằng mười năm học của chúng ta.]

Hạ Nhạc Nghi: [ ...]

"Khụ khụ ...khụ ...khụ." Hạ Nhạc Nghi nghe đến số tiền kia liền không tự chủ được mà đột nhiên sặc gần chết, nếu không phải cô phản ứng nhanh lấy tay che đậy miệng thì sợ sẽ làm bẩn xe của Mạc Hàn Lâm.

"Em không sao đó chứ?" Mạc Hàn Lâm đang lái xe thì nghe thấy bên cạnh Hạ Nhạc Nghi ho đến sắc mặt cũng chuyển màu, làm cho anh có chút bất ngờ.

"Không sao, sặc một chút." Hạ Nhạc Nghi nói nhưng miệng thì vẫn còn dư âm tiếng ho ban nảy, mặt mày khó chịu nhăn lại một chút.

"Không ăn uống gì mà cũng sặc được."

"..." Thưa Mạc đại thiếu gia, tôi Hạ Nhạc Nghi là đang sặc vì mùi tiền ở nơi này quá nồng. Lời nói thế này cô cũng chỉ có thể tự mình nói cho bản thân nghe, cũng chẳng dám nói ngay trước mặt của Mạc Hàn Lâm.