Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 35: Vì Là Em Nên Chẳng Có Quy Tắc Gì Đâu!



Mạc Hàn Lâm sợ bản thân ở lâu trong phòng sẽ làm ảnh hưởng để giấc ngủ của cô nên đã lựa chọn cách đi qua phòng sách tiếp tục làm mấy việc đợi đến khi đầu giờ trưa ăn trưa ở nhà xong xuôi hết anh sẽ đến công ty làm việc.

Mạc Hàn Lâm cuối cùng cũng có thể đóng nhẹ cánh cửa phòng lại quay người rời đi.

"Chào buổi sáng Mạc tổng!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang từ căn phòng sách đó bước bước ra, đôi chân dài thẳng tắp đó của anh ta chỉ cần bước nhẹ vài bước liền có thể đi đến chỗ của cô.

Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang xem cô như người vô hình mà bước qua.

Lúc ban đầu cô vẫn nghĩ là như vậy cũng chẳng có việc gì không tốt liền để cho anh ta bước đi, nhưng sau đó lại nhớ chuyện mà bản thân đang băn khoăn nên gọi anh ta lại.

"Ừm!" Mạc Hàn Lâm bước đi ngang qua cô một bước từ khoảng cách này anh có thể nghe được rất rõ là cô đang nói gì.

Hạ Nhạc Nhu đang gọi anh là Mạc Tổng, cô gọi anh như vậy anh còn có thể trả lời thế nào, chỉ biết dừng chân lại một chút rồi gật đầu ‘Ừm’ một tiếng.

"Tôi...có thể hỏi một chuyện không?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm dừng lại, thì chạy đến bên cạnh anh.

"Em với mẹ tôi không phải rất thân thiết sao?" Mạc Hàn Lâm khó hiểu nhìn cô, anh là đang không hiểu Hạ Nhạc Nhu cô là đang thách thức giới hạn của anh hay sao, trước mặt người mà bản thân không quen không biết lại có thể nói chuyện với giọng điệu như vậy.

"Không biết cái gì thì em cứ hỏi bà ấy là được." Mạc Hàn Lâm công việc ở bên ngoài không gì là không biết, đến mấy việc người khác không biết được anh cũng biết tất.

Nhưng chỉ có mấy việc ở trong nhà thì anh lại rất thiếu hiểu biết. Ví dụ như việc nhà nấu ăn gì gì đó, trước giờ anh chưa bao giờ làm qua, từ trước đến nay mọi việc đều là có người làm chăm nom. Khi anh đi gia nhập vào băng đảng cũng là bỏ tiền ra để thuê người làm, làm công việc nhà giúp anh, trước giờ anh chưa từng đụng phải một thứ gì.



Hiện tại Hạ Nhạc Nhu hỏi anh thế này anh cũng không biết là nên trả lời thế nào liền đẩy hết trách nhiệm lên người của Mẹ Mạc.

"Không thể nói được." Hạ Nhạc Nghi nhỏ tiếng nói với Mạc Hàn Lâm.

“Chuyện không thể cho mẹ tôi biết ?" Mạc Hàn Lâm mắt đầy ý cười trêu chọc nhìn cô, rõ ràng là bản thân cô đang muốn dấu cái gì đó nhưng lại lựa một người như anh để nói ra thì không phải quá buồn cười rồi sao.

Hạ Nhạc Nhu cô không thể phân biệt được đâu là người của ta đâu là người của địch hay sao.

"..." Hạ Nhạc Nghi khó xử nhìn anh, quả thật loại chuyện này mà mang đi hỏi mẹ Mạc thì chẳng khác nào cô đem bí mật của bản thân nói với địch.

Hiện tại người trong nhà cô có thể hỏi cũng chỉ có Mạc Hàn Lâm thôi, nhưng anh ta lại làm như không biết gì vậy, lại còn hỏi lại.

"Nói đi!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô khó xử như vậy cũng không muốn làm khó cô nữa.

"Tôi...Mẹ của anh...không phải là cả nhà của anh, nếu dậy trễ thì không sao đó chứ, là có quy định hay gì không?" Hạ Nhạc Nghi nhìn xung quanh xác định là nơi này chỉ có cô và anh thì mới an tâm mà nói ra, nhưng mà bản tính nhút nhát của cô rất rõ ràng, vẫn là ngập ngừng chẳng thể nói tròn câu tròn chữ được.

"Em ngủ đến giờ này?" Mạc Hàn Lâm giọng nói nhàn nhạt nhưng mang đầy âm sắc trêu chọc, anh ta nghe cô nói đến đây thì một bụng toàn là ý cười nếu như anh không cố gắng kìm nén thì nhất định sẽ cười thành tiếng.

"..." Anh hiện tại còn không nhìn thấy tôi vừa bước ra ngoài này hay sao lại còn hỏi đi hỏi lại một câu này.

Hiện tại Hạ Nhạc Nghi đang bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói chuyện này với một người như Mạc Hàn Lâm. Hạ Nhạc Nghi cô bây giờ hối hận có được không, cô muốn lấy lại mấy lời nói trước đó.



“Hôm qua tôi ngủ có chút trễ, phòng của anh...à không là nhà của anh ngủ thật sự rất tốt, nên tôi ngủ rất ngon." Hạ Nhạc Nghi nhìn nhận thấy cô dẫu sau bước lên thuyền cũng đã bước rồi, nếu hiện tại rút lui chỉ làm cho bản thân thêm khó coi.

Còn đối với Mạc Hàn Lâm xem như anh ta nhận được một món hàng lời rồi, Hạ Nhạc Nghi cười cười nói nói nịnh hót Mạc Hàn Lâm, cô hết khen phòng của anh rồi lại khen nhà của anh.

"Ừm." Mạc Hàn Lâm nghe cô nói xong thì im lặng nữa ngày sau đó Ừm một tiếng xem như đó là câu trả lời.

"Anh ‘Ừm’ cái gì?" Hạ Nhạc Nghi ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Hàn Lâm đang nói chuyện với cô.

"Tôi biết em ngủ rất ngon." Mạc Hàn Lâm trả lời cô một câu không đầu không đuôi, anh càng nói ra như vậy thì chẳng những giống như không trả lời gì lại còn gây thêm không ít mù mịt cho Hạ Nhạc Nghi.

"..." Trọng điểm, trọng điểm nói vào trọng điểm có được không, ngủ có ngon hay không đâu phải trọng điểm.

Mạc Hàn Lâm nói xong câu nói đó liền bước đi về phía cầu thang xuống phòng khách. Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy anh ta bỏ đi liền không biết thế nào, cô bắt không kịp cánh tay của anh ta chỉ có thể nắm lấy vạt áo khoát của anh.

"Ê anh vẫn còn chưa nói với tôi..."

"Em xuống đây không phải sẽ biết sao?" Mạc Hàn Lâm có chút dừng chân nhưng sau đó là để mặc cho Hạ Nhạc Nhu nắm lấy vạt áo của mình mà thản nhiên nói ra một câu rồi đi xuống phòng khách.

"..." Hạ Nhạc Nghi nghe anh ta nói như vậy liền nghĩ đến. [ Mạc Đại thiếu gia nếu bản thân tôi có thể tự mình tìm hiểu thì còn phải nói ra chuyện xấu hổ này với anh hay sao.]

Cô đi ở phía sau nên không thể nhìn ra nét cười ôn nhu của Mạc Hàn Lâm lúc này, lúc nãy hắn chỉ đùa thế thôi chứ trong thâm tâm là đang nghĩ ‘Nếu là em thì tôi nghĩ sẽ chẳng thể có quy tắc gì đâu’ cười cô ấy thật ngốc còn nhìn không ra người lớn trong nhà này là thương cô đến mức nào sao?