Tiểu Dương Đà

Chương 23: 23





Những tia nắng mặt trời ấm áp sáng ngời chiếu vào khi bốn khung cửa sổ được mở ra.
Sau khi thùng tắm bị tiểu nhị mang đi, Diệc Thu mới vừa tắm rửa xong ghé vào nơi có nhiều ánh sáng mặt trời nhất phòng, nhắm hờ đôi mắt, lẳng lặng phơi một thân lông tơ đang ướt dầm dề.

Mái tóc dài của U Nghiên chưa búi lên, nàng yên lặng ngồi bên cạnh bàn, có lẽ vì muốn giết thời gian, nên nàng nhờ tiểu nhị mua giùm mình một vài món đồ rồi đưa lên đây.

Giờ phút này, một tay nàng cầm khung thêu, một tay nàng cầm kim chỉ, cũng không biết nàng ngồi thêu thứ gì, nhưng dù sao nhìn qua rất nghiêm túc.

Diệc Thu quả thực không thể tin vào mắt mình, nữ ma đầu như U Nghiên cũng biết thêu thùa may vá?
Mấy thứ này không phải chỉ có những tiểu thư khuê các và bích ngọc giai nhân có thời gian nhàn nhã mới học sao? Đôi tay giết người vô số kia nếu có thêu ra hoa thì cũng chỉ là hoa ăn thịt người thôi nhỉ?
Diệc Thu cảm giác bản thân mình càng ngày càng không hiểu rõ U Nghiên.

Khả năng cao là U Nghiên đã phát hiện ra điều gì đó, hoặc có thể là không có, nhưng nhất định đã nhìn ra điểm không thích hợp của nàng, nếu không cũng sẽ không tự nhiên nói với nàng những câu như "tẩy sạch tâm địa gian giảo" và "khuỷu tay quẹo ra ngoài".

Diệc Thu không thích U Nghiên trong tiểu thuyết, đồng thời cảm thấy cho U Nghiên trở thành người thắng lớn nhất trong tiểu thuyết, là một trong những phương thức qua loa có lệ của áng văn này, qua loa đến mức khiến người đọc rất tức giận phẫn nộ.

Nhưng nếu vuốt lương tâm tới nói, mấy ngày nay U Nghiên xác thật chưa từng bạc đãi nàng.

Tuy nói U Nghiên hay khi dễ nàng, số lần hù dọa nàng cũng nhiều, nhưng mấy ngày nay, U Nghiên chưa bao giờ bỏ xót một bữa cơm của nàng.

Huống chi, nàng chọc tức U Nghiên không chỉ một hai lần, nếu loại trừ cú đá lúc bò giường thất bại kia, đúng là U Nghiên chưa đả thương nàng lần nào, không những thế, còn ra tay giáo huấn người khác vì nàng —— tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn khiến nàng không dám hồi tưởng lại, nhưng cái cảm giác khi được người bảo hộ ấy thật sự rất chân thật.

Giống như...!
Giống như hôm nay chẳng hạn, nàng không biết bản thân đã làm sai điều gì khiến U Nghiên hoài nghi và không vui, nhưng U Nghiên không trừng phạt nàng, mà chỉ cảnh cáo nàng một chút.


Diệc Thu suy tư nhìn U Nghiên, bộ dáng thêu thùa nghiêm túc kia cực kỳ cực kỳ giống với tiểu thư khuê các hiền thục dịu dàng trong nhiều bộ tiểu thuyết.

Chẳng lẽ nữ ma đầu thật sự xấu xa tuyệt đối từ đầu đến hết chân?
Diệc Thu không khỏi lâm vào một trận trầm tư.

Đi vào nơi này lâu vậy rồi, nàng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ tới việc U Nghiên rốt cuộc là người thế nào.

Bởi vì không cần nàng nghĩ, trong tiểu thuyết đã viết rất rõ ràng, vai ác chính là một kẻ máu lạnh vô tình, không có nhược điểm, không có uy hiếp, thậm chí còn không có động cơ rõ ràng cho hành vi của mình, chỉ có một câu "thú vị" liền đem hết thảy mọi thứ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, hoàn toàn không để bụng đến sự đau khổ của người khác.

Có điều, U Nghiên thật sự là người như vậy sao?
Người không phải cỏ cây, dù cho hung ác tàn bạo là thật, nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt tình quả nghĩa.

Huống chi ở chung lâu dài, Diệc Thu càng cảm thấy U Nghiên cũng không có hư như trong miêu tả.

Không những chỉ có U Nghiên, ngay cả Lạc Minh Uyên cũng khác xa so với hình tượng nam chủ trong trí nhớ của nàng.

Ở trong nguyên văn, lúc đầu nam chủ chính là một tiểu bạch kiểm mảnh mai cầm kịch bản của nữ chủ, vừa phế vừa nhát gan, trong xương cốt còn sinh ra một loại mặc cảm tự ti, cái gì cũng không dám tranh không dám đoạt, bị khi dễ cũng chỉ biết nuốt uất ức vào trong bụng, tình huống này vẫn luôn không thay đổi cho đến khi dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn bị ngộ hại, con đường báo thù bắt đầu triển khai mới xảy ra biến hóa nhất định.

Vì sao một nam chủ được miêu tả như vậy lại rượt theo nàng suốt hàng trăm mét, hơn nữa hắn còn có rất nhiều sức lực trói nàng?
Nếu nói sự thay đổi của U Nghiên ít nhiều đều chịu ảnh hưởng từ tiểu Dương Đà xui xẻo, thì nam chủ chưa từng có bất kỳ giao thoa với nàng trước đó tại sao lại thay đổi thành như vậy?
【 Tính cách cho phép.



Hệ thống an tĩnh hồi lâu bỗng nhiên phát ra âm thanh, nỗi kinh hách ngắn ngủi qua đi, Diệc Thu bắt đầu tự hỏi theo lời nhắc nhở của hệ thống.

Tính cách cho phép? Tính cách ban đầu của nam chủ không phải là yếu đuối nhu nhược, bị một con Thảo Nê Mã dí chạy khắp nơi sao?
Chẳng lẽ tính cách nam chủ kỳ thật không giống như những gì được viết trong tiểu thuyết.

Cũng giống như trong tiểu thuyết chỉ biết viết U Nghiên làm chuyện xấu, lại chưa hề viết nữ ma đầu còn sẽ phẩm trà thêu hoa mỗi khi nhàn rỗi.

Không thể không nói, áng văn 《 Cành Héo Úa 》này cho dù không đầu voi đuôi chuột, thì tính tranh luận của nó vẫn khá là cao.

Dưới phần bình luận không thiếu những tiếng mắng, không ít điểm thấp trong đấy đều do vị nam chủ này cống hiến.

Vứt bỏ đi phần giữa và phần sau lúc hắn trưởng thành rồi dần hắc hóa biến thành tra nam, chỉ nói đến giai đoạn trước thôi cũng có rất nhiều người nói tính cách nam chủ ẻo lả, ngoại trừ có được một khuôn mặt đẹp ra, tất cả những thứ khác căn bản đều không xứng với nữ chủ.

Lời này không giả tí nào, ở giai đoạn trước nam chủ phế tới mức làm người sốt ruột, tựa như nhân vật thụ trong một số truyện đam mỹ, mỏng manh yếu ớt như thể chạm nhẹ một chút là sẽ vỡ vụn vậy.

Lúc ấy có người thường xuyên càm ràm ở khu bình luận, nói tác giả đắp nặn hình tượng nam chủ nhu nhược quá mức, không hề phù hợp với thân phận thật sự của hắn.

Hắn là con trai Thiên Đế, Thái Dương Thần Điểu Tam Túc Kim Ô, dù lịch kiếp chín thế đều thất bại, huyết mạch của thần trong cơ thể dần tan biến, nhưng ít ra cũng không đến mức đầu thai thành một người ngày ngày bị khinh khi đâu nhỉ?
Nếu thật là do tính cách cho phép, Lạc Minh Uyên làm ra phản ứng khác hoàn toàn với những hành động trong tiểu thuyết, phải chăng đang đại biểu cho việc tiểu thuyết và hiện thực nơi đây có điều khác biệt.

Vậy thế giới này, rốt cuộc là một thế giới độc lập hay là một thế giới được tạo ra từ những con chữ của tác giả?
Những nhân vật nàng từng gặp gỡ, rốt cuộc tồn tại hay bọn họ chỉ là những con rối được giật dây dưới ngòi bút của tác giả?
Diệc Thu lắc lắc đầu, nàng phát hiện bản thân không có biện pháp để nghĩ kỹ vấn đề này.


Mà hệ thống từng tự xưng "biết gì nói hết, không nửa câu giấu giếm" kia đột nhiên không phát ra âm thanh gì, hiển nhiên không thể trả lời những câu hỏi này.

"Thôi, ta nghĩ mấy chuyện này làm gì? Cốt truyện chính dù sao cũng phải trải qua, mặc kệ tính cách nhân vật biến hóa hay không, nếu muốn thay đổi kết cục, khuỷu tay này vẫn phải quẹo ra ngoài, chẳng lẽ ta còn có thể mong chờ đại vai ác bỏ ác theo thiện?"
Diệc Thu chép chép miệng, không suy nghĩ miên man nữa, nàng nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ ánh mặt trời, bởi vì tiểu Dương Đà có linh lực hộ thể cho nên không thấy nóng nực oi bức như người bình thường.

Nàng mơ mơ màng màng ngủ một giấc, đợi đến khi trợn mắt, trời đã xế chiều.

Mặt trời lặn phía dưới chân trời cực kỳ đỏ rực, như thiêu như đốt từng đám mây lại gần nó.

Diệc Thu híp hai mắt, theo bản năng nhìn U Nghiên, điểu nữ nhân vẫn ngồi ở bên cạnh bàn thêu thùa, không biết nàng lấy nhàn tình nhã trí từ đâu ra nữa.

Hừ, đừng nói là thêu túi tiền túi thơm gì đó để chuẩn bị đưa cho "Lạc đại ca" nhỏ hơn nàng 3000 tuổi nha?
Tiểu Dương Đà không khỏi trợn trắng mắt, quay đầu không thèm nhìn, nào ngờ cái bụng thế nhưng không biết cố gắng mà kêu rột rột hai tiếng.

Ánh mắt U Nghiên đột nhiên nhìn sang, nàng gạt đi những ý tưởng lộn xộn trong đầu, nhanh chóng lễ phép quay đầu đối diện với U Nghiên, đầu nhỏ hơi nghiêng, đầu lưỡi khô ráo theo bản năng liếm liếm môi.

"Muốn ăn gì?" U Nghiên nhàn nhạt hỏi.

Không biết có phải trong tay đang cầm khung thêu và kim chỉ để thêu hoa không mà Diệc Thu lại cảm thấy giờ này khắc này U Nghiên vô cùng ôn nhu, thậm chí có vài phần khí chất tri thư đạt lý của những tiểu thư thiên kim nhà giàu.

U Nghiên thấy Diệc Thu không đáp, thu hồi ánh mắt của mình: "Xem ra không đói."
"Đói bụng đói bụng!" Diệc Thu vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nói, "Chủ nhân ăn cái gì, ta liền ăn cái đấy, chủ nhân thích, ta cũng thích!"
"Cái miệng nói ngọt đấy." U Nghiên nói, buông kim chỉ trong tay xuống, lòng bàn tay biến ra một cây trâm gỗ, tùy ý búi mái tóc đen rối tung lên, rồi sau đó kéo váy đứng dậy, bước xuống dưới lầu.

Vai ác ngồi đây thêu cả một buổi trưa, không biết nàng đang thêu cái gì.

Diệc Thu ngơ ngác nhìn một góc vãi dệt rũ xuống cạnh bàn, sự tò mò dưới đáy lòng càng ngày càng nặng, nặng đến mức sắp vỡ đê.


Thêu thùa không phải để cho người ta nhìn ngắm sao?
Xem trước một cái chắc không có gì to tát đâu ha?
Diệc Thu duỗi thẳng người ngay tại chỗ, bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn tung ta tung tăng đi đến bên cạnh bàn, vươn dài cổ nhìn thoáng qua "kiệt tác" chưa hoàn thiện của U Nghiên, hai mắt bỗng dưng tối sầm lại.

Ánh mắt đầu tiên khi Diệc Thu thấy "kiệt tác" là —— xấu, thật sự quá là xấu.

Ánh mắt thứ hai khi Diệc Thu thấy "kiệt tác" lại là —— Thảo Nê Mã!
Không phải đang mắng người.

U Nghiên thật sự thêu một con Thảo Nê Mã!
Đó là một con Thảo Nê Mã xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh có thứ gì đó đang bay lên không đang được thêu dang dở, nhìn qua thì giống cái mông của ông mật, gai siêu dài siêu sắc bén!
Bộ phận chưa thêu xong là chim Khâm Nguyên sao?
U Nghiên dùng nguyên cả buổi trưa để làm cái thứ xấu xấu này, chắc là không có khả năng tặng cho nam chủ.

Ắt hẳn là có ngụ ý gì đó muốn biểu đạt cho nàng xem rồi.

Gai của Khâm Nguyên, chỉa thẳng vào mông Dương Đà...!
Cơ thể Diệc Thu bắt đầu run bần bật không ngừng.

Chẳng lẽ ý của U Nghiên là sẽ chích chết nàng nếu nàng không chịu ngoan ngoãn nghe lời sao?
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi thêu cái này làm gì?
U Nghiên: Giết thời gian.
- ---o o----.