Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của Tôi

Chương 12: CHÚNG TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU NHÉ .



Chào các cô . Tui Vù đây . Tui thấy số người đọc truyện ngày càng giảm ý . Haizzzzz
Mất hết động lực end luôn .
.
.
.
.
Đại Bạch say xỉn nằm vạ vật trên ghé sofa . Chiếc xe lăn bị đẩ ra một góc . Đồ đạc trong nhà rối tung cả lên . Chắc chắn anh mới tự tập đi . Những năm qua phế hai chân không thể chữa . Giờ đây anh là một tên què . Một người tàn phế không hơn không kém . Làm sao đủ dũng khí để lại nắm được trái tim của Tô Dương . Sẽ chẳng một omega nào sẵn sàng chấp nhận một tên alpha què quặt , vô dụng như anh . Nỗi dằn vặt ấy cứ kéo Đại Bạch vào vũng bùn không thoát ra khỏi . Anh không đủ dũng cảm để đối mặt với y , những năm qua vẫn cố gắng chữa trị để lành lặn để đi tìm Tô Dương . Để nói với y rằng : '' Anh vẫn còn yêu em , làm ơn đừng rời xa anh . ''


Tiểu Mẫn Mẫn nhận ra bảo bối đồ chơi yêu thích của bé vẫn ở trong vườn nhà Đại Bạch . Bèn giật giật ống quần Tô Dương :


-'' Ba ba , Mẫn Mẫn để quên đồ ở nhà chú rồi .''


Tô Dương nhìn bé . Ngồi xổm trước mặt con . Xoa tóc bé nói :


-'' Tiểu Mẫn ngoan . Lần sau ba ba mua cái khác đẹp hơn bù cho con , được không ? ''


Mẫn Mẫn không vừa ý khóc lớn :


-'' Không muốn đâu . Đó ... Là đồ ba ba ... Tặng Tiểu Mẫn lần đầu tiên mà ... ''


Bất đắc dĩ nhìn con . Tô Dương thực sự không muốn quay lại đó .


-'' Được rồi . Chúng ta cùng quay lại đó . ''


Xe dựng trước cửa biệt thự . Máy quét nhận dạng người rồi mở cổng . Thả Mẫn Mẫn đi tìm đồ chơi . Tô Dương bất an bước vào trong phòng . Ghế sofa có một người đàn ông . Hai tay ôm đầu . Vết thương trên tay và chân rỉ máu . Xe lăn và đồ đạc lăn lóc trên sàn .


-'' Bạch đại nhân .''


-''...''


-'' Đại Bạch , có phải là anh hay không ?.''


-'' Em còn đến đây làm gì ? ''


Một giọng nói từ khoảng ánh sáng mờ mờ của phòng khách .


-'' Không phải em nói không muốn đến đây sao ?''


-'' Tôi ... Tối đi sơ cứu vết thương cho anh .''


-'' Em còn đến đây làm gì , em đến để thấy tôi bất lực đến thế nào à . ''


-''...''


Đại Bạch cười hắt ra .


-'' Tôi tật nguyền rồi , tôi thật sự không đủ dũng khí để kéo em về bên tôi . Tôi sợ em giờ đã không còn yêu tôi nữa rồi . Tôi chống đối gia đình rồi trở nên tay trắng để cùng em xây dựng hạnh phúc . Vậy mà em lại bỏ đi không một dấu vết . Sau khi bị đuổi khỏi nhà . Xe tải tông phải . Tôi trở thành một tên phế vật . Như vậy tôi lại càng không đủ can đảm để đi tìm em . Em sẽ không bao giờ chấp nhận tôi với thân xác tàn tật này , đến cả việc vệ sinh cá nhân cũng khó khăn . Đúng vậy , tôi vẫn còn yêu em đấy . Nhưng để làm gì chứ . Em giờ cũng không muốn gặp tôi . ''


Tô Dương chết lặng từ khi Đại abạch nói anh bỏ cả gia đìng để tới với y . Chợt hiểu ra rằng , tin nhắn đó chỉ là giả mạo để khiến y rời xa anh . Tô Dương từ từ đi sát lại phía Đại Bạch . Cầm tay anh đặt lên gò má ấm nóng của y . Rồi lại đặt tay y lên sau gáy . Nơi tuyến thể bị cắt đứt . Cười dịu dàng với anh . Trán cụng trán , mặt đối mặt . Y khẽ nói :


-'' Anh xem , chúng ta bây giờ chẳng phải rất hợp nhau hay sao .''


Y dừng lại một hồi . Hôn lên trán người yêu . Dịu dàng như ánh nắng giữa thu .


-'' Đại Bạch , chúng ta làm lại từ đầu nhé .''
.
.
.
.
.
.
Những chap sau chắc lại ngọt thôi . Các cô đọc xong nhớ bỏ phiếu với cmt cho tui lấy động lực viết hay hơn đi .
Chuyện sắp end rồi .