Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 10



Kim cương trong hầm nhà băng

 

 

 

 

Sonoda Machiko là nhân viên của một ngân hàng lớn. Mỗi năm cô lại bị một cơn ác mộng giày vò. Giấc mơ xoay quanh lần cô bị nhóm bạo động phản đối chính phủ tấn công khi tới châu Phi giúp đỡ nhân dân ở đó theo một tổ chức phi chính phủ, khi cô còn là sinh viên. Các nước trung Phi thời đó mặc dù đã giành được độc lập từ tay thực dân châu Âu được hai mươi năm kể từ khoảng năm 1970, nhưng vẫn không phát triển được, dân chúng không có việc làm, khiến tình trạng đói nghèo kéo dài. Một nhóm sinh viên giỏi tin học đã tới một số nước châu Phi để hướng dẫn, giúp đỡ hoạt động kinh tế của các quốc gia này. Tuy nhiên, một thời gian sau, tại nơi Machiko làm việc, cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa chính phủ và lực lượng phản động ngày càng gay gắt, nội chiến kéo dài.

 

- A... Nanu, chạy đi... - Mồ hôi tuôn ra trên trán Machiko. - Bố Nanu, cứ kệ tôi, cứu cô bé đi!

 

Machiko hét lên, bật ngồi dậy trên giường.

 

- Là mơ à... Mình lại mơ giấc mơ đó... - Mồ hôi ướt sũng làm áo ngủ dính bết vào người Machiko. Cô ôm lấy mặt, dòng nước mắt nóng hổi chảy qua kẽ tay. - Nanu đã vì mình mà...

 

Bỗng chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường rung lên bần bật. Machiko giật mình khi thấy cái tên hiện trên màn hình.

 

- A, hôm nay là chủ nhật, là ngày quyết định! - Cô vội ra khỏi giường, lau nước mắt rồi nghe điện thoại, gương mặt lộ vẻ căng thẳng. - Vâng, Sonoda đây ạ. Vâng, tôi biết. Vâng, tôi sẽ làm đúng như kế hoạch ban đầu.

 

Nói rồi cô chào người ở đầu bên kia và ngắt máy.

 

Trưa hôm đó, ông Kogoro ngồi ăn tại quán cà phê Poirot ở tầng một, dưới văn phòng thám tử của mình như mọi khi. Hôm nay tay trái của ông không cầm tờ báo đua ngựa, vì trước mặt ông đang có một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc đồng phục ngân hàng, cùng một người đàn ông trung niên có mái tóc chải chuốt trong bộ vest bảnh bao. Họ kể cho ông Kogoro nghe vấn đề của mình, gương mặt vẻ nghiêm trọng.

 

- Ông tên là Emoto Takeo... Còn cô là Sonoda Machiko, đã liên lạc với tôi

 

- Vâng, ông vẫn còn nhớ tôi sao? - Machiko có vẻ mừng rỡ, đỏ mặt gật đầu.

 

- Dĩ nhiên... Hai người có việc gì vậy?

 

- Chuyện là... - Ông Emoto láo liên nhìn quanh, có vẻ khó nói.

 

- Chỗ này không tiện à?

 

- Giám đốc, tôi nghĩ chúng ta ở nơi có người qua lại thì tốt hơn chứ?

 

- Ừ, ừ nhỉ. Bọn chúng có vẻ là một tổ chức chuyên nghiệp, nhưng ở đây khá đông người, chúng không thể dễ dàng ra tay. - Ông Emoto gật đầu với Machiko.

 

- Tổ chức chuyên nghiệp à? Nghe có vẻ nguy hiểm đấy. - Ông Kogoro chẳng có vẻ gì nghiêm túc, thậm chí còn hơi coi thường. Ông thản nhiên lấy chiếc nĩa bọc trong khăn ăn ra, chuẩn bị ăn trưa. - Phiền hai anh chị nhé, đêm qua tôi thức trắng truy đuổi tội phạm nên giờ đói bụng quá.

 

Nói rồi ông thọc nĩa vào đĩa mì Napolitan trước mặt, quay vài vòng để quấn mì và cho vào miệng.

 

- Truy đuổi tội phạm á? Bố toàn phóng đại thôi, bố đi tìm con mèo của bà cụ bán thuốc lá bên khu 3 thì có! - Ran ngán ngẩm nói. Cô đang ngồi ở bàn bên cạnh ăn mì Ý thịt viên cùng Shinichi.

 

- Bà cụ đó chẳng có ai thân thích nên coi Tama như người thân. Bác ấy tìm được con mèo, bà cụ cũng mừng lắm chứ. - Shinichi vừa uống cà phê vừa cười.

 

- E hèm! Nào, anh chị muốn nhờ tôi việc gì? - Ông Kogoro ra hiệu cho bọn Shinichi im lặng rồi quay về câu chuyện của ông Emoto.

 

- À... Ở chi nhánh tôi quản lý xảy ra một vụ án liên quan đến vấn đề xuyên quốc gia.

 

- Vấn đề xuyên quốc gia cơ à? Ghê gớm nhỉ? Ông làm trong ngành ngân hàng phải không? - Ông Kogoro liếc hai danh thiếp đặt cạnh đĩa mì Napolitan. Một chiếc có chữ “Emoto Takeo, giám đốc chi nhánh ngân hàng Teitan thuộc hệ thống ngân hàng.” Chiếc kia đề: “Sonoda Machiko, kỹ sư hệ thống ngân hàng Teitan.” - Cô Machiko là kỹ sư hệ thống à...?

 

Thấy ông có vẻ ngơ ngác, Shinichi bèn lên tiếng:

 

- Ngân hàng bây giờ dùng hệ thống máy tính để làm mọi việc từ giao dịch, tính toán lãi suất, đến quản lý thông tin cá nhân của khác hhàng như các khoản vay hoặc két sắt cho thuê. Kỹ sư hệ thống phụ trách các chương trình phần mềm trong hệ thống máy tính quản lý.

 

- Đúng thế. - Machiko gật đầu.

 

- Này, ta cũng biết mà! - Ông Kogoro lườm Shinichi. Ông quay qua giám đốc Emoto, tiếp tục câu chuyện. - Vụ án liên quan đến vấn đề quốc gia là thế nào?

 

- Không chỉ liên quan đến vấn đề quốc gia, mà có lẽ vụ này còn khiến ngân hàng chi nhánh Teitan của tôi ngập trong biển máu mất.

 

- Biển máu...?! - Ông Kogoro bất giác kêu to. Shinichi cũng giật mình trước câu nói đó mà ngừng tay đưa cốc cà phê lên miệng. Ran và khách khứa trong quán cả phê tò mò nhìn bàn ông Kogoro.

 

- Suỵt, ông to tiếng quá đấy! - Ông Emoto nhăn nhó đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

 

- Tôi xin lỗi... - Ông thám tử vội vàng hạ giọng. - Tại ông nói “biển máu” nghe có vẻ đáng sợ quá...

 

- Vâng, hình như ngân hàng của chúng tôi đang bị tổ chức khủng bố xuyên quốc gia đe dọa.

 

- Tổ chức khủng bố xuyên quốc gia? - Suýt nữa thì ông Kogoro lại hét lên, nhưng Machiko đã lấy tay bịt miệng ông lại. Chiếc vòng xâu từ cườm của cô kêu lanh canh khiến Shinichi chú ý.

 

- Ông nói bé thôi chứ! - Machiko nhắc nhở.

 

- Ấy chết... - Ông Kogoro lí nhí xin lỗi. Ông tỏ ra hoang mang. -Vì hai người nói nào là biển máu, nào là khủng bố, có vẻ vụ này nằm ngoài tầm của một thám tử bình thường như tôi.

 

- Trước khi tới gặp ông, tôi đã quan sát ông ở quán cà phê này trong một khoảng thời gian khá dài, và đem lòng cảm phục ông.

 

- Quan sát? Cảm phục? - Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt lại nói vậy nên ông Kogoro đỏ ửng mặt.

 

- Vâng, đối với tôi ông quả là một người hùng. - Machiko cũng đỏ mặt mà nói.

 

- Há há há, tôi là người hùng sao? Thật thế à? - Ông Kogoro cười ầm lên vẻ sung sướng. Ông vênh mặt liếc Shinichi và Ran ở bàn bên cạnh. - Nhân viên xuất sắc của ngân hàng có tiếng tăm có khác... Cô có mắt nhìn người đấy... Nhưng tại sao cô lại nghĩ tôi là người hùng?

 

- Hôm nào ông cũng thả tiền vào công ích để giúp đỡ trẻ em châu Phi đúng không?

 

- Toàn tiền lẻ ấy mà...

 

- Ở Nhật là tiền lẻ, nhưng đối với người châu Phi thì đó là khoản tiền lớn. Với lại, kể cả những ngày thất vọng vì thua cá cược trò đua ngựa, ông vẫn thả tiền vào đó.

 

- Chà chà, cô quan sát kỹ quá. Tôi lúc nào cũng hối tiếc, nghĩ rằng đằng nào cũng thua thì thà thả hết tiền trong túi vào đó còn tốt hơn! - Ông Kogoro gãi đầu cười bẽn lẽn.

 

- Người luôn luôn làm việc thiện như thế thì hiếm lắm.

 

- Vậy sao... - Ông Kogoro ấp úng trước đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ của Machiko. - Tôi hiểu rồi. Việc đối đầu với tổ chức khủng bố có thể là trách nhiệm quá nặng nề đối với một thám tử bình thường, nhưng thám tử lừng danh Kogoro này sẽ đánh bại bọn chúng dễ như trở bàn tay!

 

Nói rồi ông cẩn thận dùng nĩa vét hết số mì còn lại trong đĩa cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

 

- Ôi, lời nói của ông thật đáng ngưỡng mộ! Đúng là người đã lọt vào mắt xanh của Sonoda! - Ông Emoto sung sướng khen.

 

- Tôi đã bảo ông ấy rất tuyệt mà! - Machiko đắm đuối nhìn ông Kogoro.

 

- Ha ha, vụ này coi như xong rồi! - Ông Kogoro vỗ ngực từ hào. Ông quay sang Shinichi ngồi bên cạnh, đắc thắng cười lớn. - Sao hả, cậu nhóc thám tử Kudo Shinichi? Mày có thể được vài người biết tên, nhưng một người thông thái sẽ biết ngay ai mới là thám tử đích thực! Khà khà!

 

- Ku... Kudo Shinichi ư? - Ông Emoto giật mình, xông ra chỗ Shinichi ngồi. - Chẳng lẽ cậu là thám tử học trò Kudo Shinichi lừng danh?

 

- Vâng... - Shinichi ngập ngừng gật đầu.

 

- Tôi xin cậu đấy! Cậu hãy nhận lời giải quyết vụ này đi! - Ông Emoto nắm lấy tay phải Shinichi bằng cả hai tay mình, cúi đầu van nài, thái độ khác hẳn với lúc nói chuyện với ông Kogoro.

 

- Nhờ Kudo sao? - Ông Kogoro hụt hẫng, chưa kịp định thần lại trước câu chuyện thay đổi đột ngột.

 

- Giám đốc, chuyện này nên để ông Mori! - Machiko bực bội.

 

- Ừm, coi như ông ấy là trợ lý vậy.

 

- Trợ... trợ lý á? - Ông Kogoro không tin nổi vào tai mình. Lời nói ngọt như mật của thân chủ lúc nãy đã biến đi đâu mất.

 

- Chúng ta thật may mắn vì đã gặp cậu Kudo Shinichi nổi tiếng ở đây! Cậu làm ơn nhận lời giúp chúng tôi vụ này đi mà! - Ông Emoto nài nỉ.

 

- Vâng... Nếu cháu giúp được gì thì...

 

- Cậu nhận lời thật sao?

 

- Vâng...

 

- Ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm! - Ông Emoto cúi đầu cảm ơn lia lịa.

 

Nhưng ông Kogoro bên cạnh lại mang g chẳng mấy thích thú.

 

- Bố đừng buồn... - Ran nhận thấy điều đó bèn dịu dàng vỗ nhẹ vai bố an ủi.

 

- Sonoda, cô quay về chi nhánh báo cho phó giám đốc Nimura là cậu Kudo Shinichi đã nhận vụ này rồi.

 

- Hả...?

 

- Anh ta lo lắng mấy ngày nay rồi, nghe tin này chắc sẽ bình tĩnh lại phần nào.

 

- Được rồi. Tôi xin phép... - Machiko ngập ngừng gật đầu. Cô lo lắng nhìn ông Kogoro đang xịu mặt buồn bã một lúc rồi rời khỏi quán Poirot.

 

Thấy Machiko đi rồi, ông Emoto quay ra Shinichi giải thích vụ việc. Đại sứ Adill Asad của một nước châu Phi có gửi kim cương trong hầm nhà băng ở chi nhánh khu Teitan thuộc hệ thống ngân hàng Teitan. Tuy nhiên, sắp tới đại sứ có việc gấp phải về nước, nên đã gọi điện hẹn tới lấy kim cương lúc bốn giờ chiều nay.

 

- Hôm nay là chủ nhật mà dịch vụ két sắt cho thuê của ngân hàng vẫn làm việc à? - Ông Kogoro hỏi.

 

- Đại sứ là khách hàng lớn của ngân hàng chúng tôi, đã tin tưởng dùng ngân hàng này trong thời gian dài nên chúng tôi đặc cách... Vậy mà sáng sớm nay tôi phát hiện thứ này trên bàn...

 

Ông Emoto vừa toát mồ hôi vừa lấy tờ giấy cỡ A4 gấp trong túi áo vest ra đưa cho Shinichi. Shinichi dùng khăn lau lót ngoài tờ giấy, cẩn thận mở ra. Trên giấy có dòng chữ được đánh máy:

 

“Đừng đưa kim cương của đại sứ Asad cho ai trước năm giờ. Nếu báo cảnh sát, ngân hàng của các ngươi sẽ chìm trong bể máu.

 

Golden Jackal.”

 

- Biển máu ư... Mà sao hắn lại không cho các ông trao kim cương trước năm giờ? - Ông Kogoro chau mày sau khi đọc thư.

 

- Nếu không trao trước năm giờ, đại sứ sẽ không kịp lên máy bay về nước.

 

- Ông cứ để sau năm giờ hẵng trao, rồi đề nghị đại sứ lên chuyến bay tiếp theo là được mà?

 

- Bác ơi, máy bay bay thẳng tới châu Phi không có vài chuyến mỗi ngày đâu, cùng lắm là vài ba chuyến mỗi tuần thôi. - Shinichi cho hay.

 

- Đúng thế. Với lại, như mọi người đã biết, lãnh đạo các quốc gia châu Phi hiện nay như Libya đang liên tiếp bị lật đổ. Nước của vị đại sứ này cũng không phải ngoại lệ. Hiện tổng thống nước đó đang gặp nguy hiểm, đại sứ đã nhận được lệnh khẩn của quốc gia, yêu cầu về nước giải quyết tình hình đó ngay lập tức.

 

- Quốc gia đang gặp nguy hiểm như vậy mà đại sứ ở lại chờ chuyến bay tiếp theo thì rất có thể khi về đến nơi cục diện đã thay đổi... - Giờ thì ông Kogoro đã hiểu ra sự việc.

 

- Vâng. Nhưng chúng tôi không thể lấy lý do nhận được thư đe dọa mà từ chối trả kim cương được. Khách hàng ở đây là đại sứ của một nước, làm thế sẽ gây ra vấn đề ngoại giao. - Ông Emoto sợ hãi nói. - Khi đó, tôi không phải người duy nhất chịu trách nhiệm. Tổng giám đốc ngân hàng Teitan cũng bị liên lụy, thậm chí uy tín của tất cả các ngân hàng Nhật Bản sẽ lung lay... Rất có thể bộ trưởng bộ ngoại giao nước ta cũng bị ảnh hưởng.

 

- Thảo nào lúc nãy ông nói đây là vấn đề xuyên quốc gia. - Vết hằn giữa đôi mày ông Kogoro còn sâu hơn ban nãy.

 

- Nhưng nếu ngân hàng mở két sắt, gã Golden Jackal sẽ tấn công, nhấn chìm ngân hàng trong bể máu... - Shinichi nói khẽ.

 

- Đúng thế. Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?! - Ông Emoto ôm lấy đầu, gục mặt xuống bàn.

 

Trước cảnh đó, ông Kogoro và Ran không biết an ủi ra sao, đành im lặng.

 

- Bác dẫn cháu tới xem khu để két sắt cho thuê được không? Sau khi xem xét chỗ đó cháu mới đưa ra lời khuyên cụ thể được. - Shinichi đứng dậy.

 

- Được rồi, cậu đi theo tôi.

 

- Ran ở lại đây nhé. - Shinichi và ông Kogoro đồng thanh.

 

- Tại sao? - Ran có vẻ hậm hực.

 

- Vụ án lần này hơi nguy hiểm. Nếu lá thư đe dọa là thật thì rất có thể con sẽ bị liên lụy. - Ông Kogoro nghiêm mặt nói.

 

- Ông bác nói đúng. - Shinichi cũng đồng ý.

 

- Nhưng... - Mặt Ran lộ vẻ bất an.

 

- Đừng lo, tớ sẽ giải quyết vụ này nhanh rồi về ngay. - Shinichi mỉm cười.

 

- Cậu hứa đấy nhé.

 

- Ừ.

 

- Bố và Shinichi nhớ cẩn thận... - Ran lo lắng vẫy tay. Shinichi cũng vẫy lại chào bạn, rồi cùng Emoto và ông Kogoro rời quán Poirot.

 

Ông Kogoro và Shinichi theo ông Emoto vào ngân hàng chi nhánh Teitan từ cửa sau. Cạnh cửa là cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Ba người vừa bước vào thì gặp các nhân viên xông từ dưới hầm lên:

 

- Giám đốc! - Một người đàn ông trung niên trán hói trong bộ vest kêu lên, mặt biến sắc.

 

- Sao thế? - Ông Emoto ngạc nhiên hỏi.

 

Một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt nghiêm khắc, mặc bộ đồng phục của ngân hàng đi sau. Cô kêu lên:

 

- Cô Sonoda Machiko nằm bất tỉnh dưới hầm!

 

- Cái gì?!

 

- Sao lại thế được, cô ấy vừa ngồi nói chuyện với chúng ta cơ mà? - Ông Kogoro sửng sốt.

 

Nữ nhân viên nói thêm vẻ nghiêm trọng:

 

- Tôi nói thật mà!

 

- Trời ơi...

 

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có một nhân viên khác chạy lên. Người này khoảng ba lăm tuổi, đeo kính viền bạc, thoạt nhìn đã thấy có vẻ được việc. Anh ta tiếc nuối thông báo:

 

- Thật đấy. Tôi gọi tên mấy lần nhưng cô ấy chẳng có phản ứng gì. Có lẽ cô ấy đã... - Đôi vai anh ta thõng xuống yếu ớt.

 

- Không thể thế được! - Ông Kogoro lặng đi trong giây lát. Rồi ông bỗng sực tỉnh, chạy xuống hầm.

 

- Bác ơi! - Shinichi đuổi theo ông. Các nhân viên ngân hàng cũng bám theo.

 

Khu vực két sắt cho thuê nằm ở tầng thứ hai. Khu vực này được bảo vệ bằng cánh cửa có song sắt kiên cố. Bên trong hầm đặt tủ bằng kim loại chắc chắn, gồm nhiều ngăn kéo khác nhau, ngăn nào cũng được khóa cẩn thận.

 

- A! - Ông Kogoro bám lấy song sắt, nhòm vào trong hầm, mắt trợn ngược.

 

Dưới sàn có một người nằm sõng soài giữa các dãy tủ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bàn tay trái.

 

- Đúng là có người bất tỉnh thật, nhưng ta chỉ nhìn thấy tay thôi. Có chắc đó là cô Machiko không? - Ông Kogoro có vẻ ngờ vực.

 

- Chắc là cô ấy đấy. - Shinichi nói.

 

- Hả, sao mày biết? - Ông vặc lại.

 

- Trên cổ tay có xâu hạt mà chị Machiko đeo còn ở quán Poirot. - Shinichi chỉ. Trên cổ tay người nằm đúng là có chuỗi hạt nhiều màu của Machiko.

 

- Thật à?

 

- Cháu chắc chắn đấy. - Shinichi gật đầu.

 

Ông Kogoro lớn tiếng gọi:

 

- Cô Machiko! Cô ổn chứ? Thám tử lừng danh Mori Kogoro tới cứu cô đây! Cô hãy tỉnh lại đi! - Ông hét ầm lên.

 

- Có gọi mấy cũng vô ích thôi, tôi đã thử rồi mà cô ấy chẳng nhúc nhích... - Nhân viên nam đeo kính ban nãy buồn rầu.

 

- Thế lẽ nào... - Ông Kogoro tái xanh.

 

- Cô ấy... chết rồi ư? - Một ông Emoto cũng biến sắc.

 

- Bác đừng vội khẳng định vậy... Ủa? - Shinichi đang lựa lời an ủi thì phát hiện tờ giấy kẹp ở cửa vào khu vực để két. - Gì thế này?

 

Tờ giấy cũng cùng cỡ A4 và được in dòng chữ bằng máy tính như bức thư đe dọa ban nãy:

 

“Không được mở cửa trước năm giờ. Ta đã thay đổi chương trình hoạt động của cánh cửa và gài bom ở đó, nếu mở cửa chỗ này sẽ nổ. Golden Jackal.”

 

Đọc xong, Shinichi đưa tờ giấy cho ông Emoto xem.

 

- Đồ khốn, thế này là thế nào hả?! - Tay ông run lên vì giận dữ.

 

- Dù có muốn, các ông cũng không thể mở cửa này để lấy kim cương trao cho đại sứ được nữa rồi... - Ông Kogoro nắm chặt song sắt.

 

- Vâng, chỉ cần hé một chút là cả ngân hàng sẽ chìm trong bể máu như bức thư đầu tiên đe dọa. - Shinichi căng thẳng.

 

- Hệ thống của hầm này được thiết kế ra sao?

 

- Hầm này thuộc loại bán tự động. Khách hàng có thể bấm mật mã vào bảng trên tường để mở cửa song sắt này. - Ông Emoto chỉ các nút từ 1 đến 10 trên tường. - Sau khi vào trong, khách hàng dùng chìa khóa riêng để mở ngăn kéo của mình, lấy đồ mình gửi trong đó ra.

 

- Tôi hiểu rồi. Vậy là hung thủ đã thay đổi phần mềm của hệ thống, để ngân hàng nổ tung ngay khi cửa sắt mở ra.

 

- Vâng. Chắc là cô Sonoda đã chống đối lại hắn nên mới... - Ông Emoto cúi đầu, mắt rưng rưng.

 

- Việc đổi phần mềm hệ thống của cửa ngân hàng dễ vậy sao? - Shinichi thắc mắc.

 

- Không, hệ thống của chúng tôi đã dùng hai, ba lớp bảo mật nên không thể dễ dàng phá hỏng như vậy được...

 

- Bọn chúng là tổ chức khủng bố toàn cầu, chuyện đó đối với chúng chắc dễ như trở bàn tay thôi. - Ông Kogoro cãi.

 

- Có lẽ vậy... Phiền bác cho cháu xem lại đoạn băng của máy quay chống trộm ở phòng bảo vệ, biết đâu trong có đó hình hung thủ?

 

- Cậu nói đúng. - Ông Emoto gật đầu, dẫn Shinichi và ông Kogoro vào trong phòng bảo vệ ngay cạnh khu vực để két sắt. Ba nhân viên kia cũng theo bước họ. Vào trong phòng, hai bác cháu ông Kogoro lập tức kiểm tra đoạn băng của máy quay đặt ngay trước khu vực két sắt cho thuê. Nhưng vì hôm nay là ngày chủ nhật, trong băng chẳng có bóng dáng người nào.

 

- Làm gì có ai đâu...

 

Ông Kogoro vừa định bỏ cuộc thì ông Emoto kêu lên:

 

- A!

 

Giật mình, mọi người chú ý vào màn hình thì chỉ thấy một màu trắng xóa. Ông Kogoro đập cỗ máy để sửa màn hình nhưng tình hình vẫn chẳng khá hơn.

 

- Bọt đấy. Hung thủ đã phun thứ bọt gì đó giống xà phòng cạo râu lên ống kính máy quay nhìn thấy mặt mình. - Shinichi tức tối.

 

- Ra là bọt à? - Ông Kogoro cũng bực bội lườm màn hình.

 

- Nhưng tiếng thì vẫn rõ. - Đúng như Shinichi nói, màn hình trắng xóa nhưng âm thanh trong hầm vẫn được ghi lại. Có tiếng lạch cạch chứng tỏ cửa song sắt vừa mở, sau đó không có âm thanh gì trong vòng khoảng mười phút. Lại có tiếng cửa đóng vào. Mười phút sau, từ loa phát ra tiếng bước chân của vài người đi xuống cầu thang kèm tiếng bàn tán xôn xao.

 

- Hắn nói muốn biến chỗ này thành bể máu là sao?

 

- Ai mà biết được...

 

- Tôi sợ quá!

 

- Tôi cũng thế. Cô Sonoda kể, cô ấy tới nhờ một thám tử quen biết thì tình cờ gặp cậu thám tử học trò Kudo Shinichi, nên sẽ dẫn cậu ấy tới đây.

 

- A, tôi cũng nghe cái tên đó rồi. Có cậu ấy, tôi yên tâm hẳn.

 

Im lặng bao trùm trong giây lát, rồi có tiếng thét của phụ nữ:

 

- Trời ơi, có ai nằm trên sàn kìa!

 

- Đúng thế!

 

- Chẳng phải đấy là cô Sonoda Machiko sao?

 

- Tôi chỉ thấy cánh tay thôi, nhưng hình như là cô ấy thật!

 

- Cô Sonoda ơi!

 

- Cô ấy hơi nhúc nhích kìa!

 

- Cô Sonoda!

 

- Machiko!

 

- Cô ấy bất động mất rồi..

 

- Làm sao bây giờ?

 

- Phải gọi cho giám đốc đã.

 

- Vâng.

 

Giọng trao đổi chấm dứt với tiếng bước chân chạy lên cầu thang.

 

- Đây là tiếng mấy bác phải không ạ? - Shinichi nhìn ba nhân viên.

 

- Đúng thế. Đoạn này diễn ra ở dưới hầm, ngay trước khi chúng tôi gặp mọi người. - Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vầng trán hói trả lời.

 

- Vậy là khi các bác xuống hầm thì chị Machiko đã nằm đó rồi. - Ông Kogoro nhận xét.

 

- Đầu ngón tay cô ấy động đậy rất khẽ rồi thôi luôn. - Người đàn ông buồn bã kể.

 

- Cháu muốn trao đổi riêng với bác một chút. - Shinichi kéo ông Emoto lại góc phòng bảo vệ.

 

- Gì thế? - Ông Emoto hỏi.

 

Shinichi ghé miệng sát tai ông thì thào:

 

- Cháu muốn hỏi chuyện riêng từng người được không bác?

 

- Riêng từng người sao...? - Ông Emoto ngập ngừng.

 

- Vâng. Hung thủ lần này xâm nhập vào hệ thống hầm ngân hàng. Theo cháu thì gần như không người nào có đủ khả năng làm việc này. Đúng là việc thâm nhập từ bên ngoài là khả thi nếu thủ phạm có kiến thức cực kỳ cao siêu, nhưng vụ việc trở nên đơn giản hơn nhiều nếu hắn có tay trong. - Shinichi giải thích.

 

- Cậu nói đúng... - Ông Emoto gật gù, mặt vẫn còn tái mét.

 

- Cháu nói chuyện với từng người được chứ

 

- Được rồi. - Ông Emoto đồng ý, quay lại chỗ ba nhân viên giải thích tình hình.

 

Lúc đầu ba người kia không vừa lòng vì bị coi là nghi phạm, nhưng lời lẽ của ông Emoto đã thuyết phục họ. Hai nhân viên ra ngoài, để lại một người trong phòng bảo vệ.

 

- Phiền bác giới thiệu đôi điều về bản thân. - Shinichi đối diện với người đàn ông hói đầu khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế.

 

- Tôi tên là Nimura Yuzo, phó giám đốc chi nhánh ở đây. - Ngồi trước một cậu học trò mà người đàn ông vẫn dùng giọng kính cẩn.

 

- Cháu nghĩ rất có khả năng hung thủ là người trong ngân hàng. Bác có nghĩ ra ai khả nghi không?

 

- Có. Hung thủ là tôi. - Ông Nimura nghiêm túc đáp.

 

- Cái... Cái gì? - Ông Kogoro vốn là cảnh sát, nghe lời thú tội ngoan ngoãn đó không thể tin được liền trợn mắt lên.

 

- Bác nói thật à? - Shinichi hỏi lại.

 

- Vâng... Chuyện này rất khó nói... Nhưng tôi và cô Sonoda Machiko... - Ông Nimura rúm ró khổ sở.

 

- Lẽ nào ông ngoại tình với cô ấy? - Ông Kogoro đoán.

 

- Không... Không phải thế đâu! Tôi đã từng có vợ, nhưng giờ đang độc thân.

 

- Tôi xin lỗi. Vậy quan hệ giữa hai người là gì?

 

- Tôi coi cô ấy là người tình, nhưng cô ấy thì... - Ông Nimura ấp úng.

 

- Cô ấy... sao nào? - Ông Kogoro sốt ruột.

 

- Cô ấy... có thói lăng nhăng, nên qua lại với nhiều người khác ngoài tôi.

 

- Hả? - Ông Kogoro ngạc nhiên.

 

- Tôi cũng không định xem đâu, nhưng hôm qua cô ấy để quên điện thoại di động trên bàn, tôi tò mò quá nên lén mở ra thì thấy nhiều thứ không hay... Hôm nay lúc cô Machiko quay về ngân hàng báo tin, tôi thấy cô ấy xuống hầm để két sắt. Tôi đuổi theo định hỏi cho ra nhẽ chuyện tình cảm thì cô ấy bảo giờ không phải lúc và vào trong khu vực để két. Tôi nghĩ cô ấy tìm cách đánh trống lảng nên tức giận, đẩy một cái, thế là cô ấy đập đầu vào tủ và ngã xuống bất động. Sợ quá, tôi vội quay về chỗ ngồi của mình làm việc. Ngay sau đó, cậu Hasegawa và cô Sakai gọi tôi xuống hầm nên tôi giả vờ bình thản cùng họ xuống đó.

 

- Ngân hàng đang bị đe dọa đánh bom mà người giữ ghế phó giám đốc như ông lại chăm chăm lo chuyện ghen tuông cá nhân thế à? - Ông Kogoro lườm nguýt vẻ không tin được.

 

- Lời đe dọa đó chắc chỉ để quấy rối thôi! - Phó giám đốc khịt mũi khinh thường.

 

- Quấy rối ư?

 

- Vâng, tôi nghĩ một kẻ nào đó bị chúng tôi từ chối cho vay vốn đã dựng nên trò này. Xã hội bây giờ rối ren lắm, nhiều người đến vay tiền nhưng hầu hết đều không đủ tiêu chuẩn. Chắc một trong số đó tức giận nên mới bày trò. - Ông Nimura hậm hực suy đoán.

 

- Bản thân ta cũng có lần bực tức vì ngân hàng từ chối trả tiền lãi trước kỳ hạn, nhưng... - Ông Kogoro nhớ lại.

 

Shinichi hỏi tiếp:

 

- Lạ thật, nếu có chuyện ghen tuông đó thì trong đoạn băng phải còn tiếng cãi nhau của bác và chị Machiko chứ?

 

- Có gì lạ đâu, chúng tôi có thói quen hạ giọng để những người trong công ty không phát hiện ra mà. - Ông Nimura nói vẻ đương nhiên.

 

- Ra thế... Có phải bác cũng là người bịt ống kính máy quay chống trộm không? - Shinichi nghiêm khắc.

 

- Không phải tôi. Chắc Machiko đã làm việc đó.

 

- Hả? Cô Machiko làm vậy làm gì? - Ông Kogoro ngớ người.

 

- Ai mà biết được? - Ông Nimura nhún vai.

 

- Hừm... Vậy là bác đã cãi nhau với chị Machiko trong hầm và lỡ tay đẩy chị ấy...

 

- Vâng, nhưng tôi không có ý định giết cô ấy đâu! - Ông Nimura bỗng hoảng hốt nắm lấy tay Shinichi mà kêu.

 

- Việc đó bác có thể nói khi người của đội điều tra số 1 thuộc Sở Cảnh sát tới điều tra. Ở đó có thanh tra Megure rất nghiêm khắc. - Shinichi lạnh lùng đáp. - Tiếp theo là cô Sakai Yoko.