Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 13



Bí mật căn phòng trắng

 

 

Ngày hôm đó, Shinichi bước ra từ cổng trường trung học Teitan cùng Ran và mẹ cô, bà Kisaki Eri. Hôm đó trường tổ chức gặp mặt từng phụ huynh học sinh để thảo luận về quá trình học tập, rèn luyện tại trường cũng như tình hình tại nhà riêng của học sinh. Bố mẹ Shinichi đang ở nước ngoài nên không tới được. Mọi lần bác Agasa là người thay thế họ, nhưng lúc này bác đang nằm bẹp giường vì cảm cúm. Biết chuyện, Ran đã nhờ mẹ mình làm người bảo hộ cho Shinichi. Bà Eri và bà Yukiko mẹ Shinichi là bạn bè hồi học cấp ba, nên bà Eri đồng ý ngay.

 

Tại buổi gặp mặt, giáo viên chủ nhiệm hết lời khen ngợi Ran. Cô vừa học giỏi, vừa đạt nhiều giải ở câu lạc bộ karate của trường. Còn Shinichi thì có thành tích học tập tốt nhưng lại làm thám tử nên thường xuyên nghỉ học trên lớp. Nghe lời phê bình, bà Eri đã bất giác phản ứng lại: “Làm thám tử thì có gì sai?”

 

- Mẹ nói kiểu đó làm thầy chủ nhiệm ngạc nhiên lắm đấy! - Ran nhìn mẹ trách móc.

 

- Đúng đấy, mọi khi bác vẫn chê bác Kogoro là thám tử quèn, thế mà hôm nay lại bênh việc phá án, cháu cũng bất ngờ. - Shinichi ngạc nhiên nhìn bà Eri.

 

- Mẹ nói thế thôi nhưng hiểu công việc của bố lắm. Mẹ vẫn có tình cảm với bố mà!

 

- Con nói cái gì thế? Ông ta vẫn là thám tử quèn không hơn không kém! Nhưng bản thân nghề thám tử vẫn là một công việc có ích cho xã hội. - Bà Eri cãi.

 

- Mẹ chẳng thành thật gì cả.

 

- Ha ha... - Shinichi cũng bật cười.

 

- Người ta không thể duy trì hôn nhân chỉ đơn thuần bằng tình cảm được đâu! - Bà Eri nghiêm khắc nói.

 

- Thế... thế ạ... - Ran giật mình.

 

- Chứ sao. Hai đứa cứ cưới nhau rồi biết.

 

- Hả?! - Ran và Shinichi cùng đỏ mặt.

 

- Bọn cháu đâu có...

 

- Không phải...

 

- Ai mới là người không thành thật ở đây? Mẹ đã nhìn thấy hết từ khi hai đứa còn nhỏ rồi! - Đến lượt bà Eri cười.

 

Ba người đứng lại trước cổng trường nói chuyện vui vẻ, trong khi những gia đình khác liên tục đi ngang qua. Từ trong một chiếc xe đỗ cạnh trường gần đó, một bóng người nham hiểm quan sát ba mẹ con. Chiếc xe cách họ một khoảng khá xa, nên ngay cả người tinh ý như Shinichi cũng không nhận thấy.

 

- Thôi chết! Mẹ phải đến bệnh viện kia! - Bà Eri sực nhớ ra, chỉ tấm biển “Bệnh viện Đa khoa Teitan” cách đó hai khu nhà.

 

- Mẹ bị bệnh gì sao? - Ran lo lắng hỏi.

 

- Không phải. Bác sĩ trẻ ở gần đó vừa tự sát ba ngày trước. Mẹ nghĩ hai đứa biết cái tên Enzan Ken chứ?

 

- Con có biết! Có một tài xế xe buýt thành phố lên cơn đau tim đột ngột, bác sĩ kia đã nhanh chóng cầm lái, cứu sinh mạng những người trong xe. - Ran kể.

 

- Cháu cũng biết chuyện đó rồi. Bác sĩ đã lái xe vào trường mình mượn máy khử rung tim[7] để cứu cả tính mạng của tài xế nữa cơ.

 

[7] Máy khử rung tim ngoài tự động, hay còn gọi tắt là AED (viết tắt của Automated External Defibrillator trong tiếng Anh) là loại máy tạo sốc điện cho tim, giúp tim lấy lại nhịp co bóp bình thường khi tim loạn nhịp hoặc ngừng đập.

 

- Đúng rồi, chứng kiến cảnh đó, bao nhiêu bạn nam trong lớp đã tuyên bố sẽ học làm bác sĩ cơ mà!

 

- Thế cơ à? - Bà Eri ngạc nhiên nghe con gái kể.

 

- Người như thế lại đi tự sát sao?

 

- Thật không thể tin được... - Shinichi và Ran nhìn nhau.

 

- Chuyện có thật mà, nghe nói anh ta bị áp lực công việc. Bác sĩ đó làm việc hơn một trăm tiếng mỗi tuần, trong đó có hai ngày trực đêm, lại phải thực hiện những ca phẫu thuật phức tạp vào tối muộn hoặc sáng sớm... - Mặt bà Eri u ám.

 

- Kinh khủng thật... - Shinichi chau mày.

 

- Con nghe nói bệnh viện bây giờ thiếu bác sĩ lắm...

 

- Ran nói đúng đấy. Thế nên những người làm việc nghiêm túc thường nhận quá nhiều công việc, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe lẫn tâm lí... Hi vọng sau vụ này không có người nào tương tự... - Bà Eri buồn rầu nói.

 

- Nhưng sao mẹ lại phải đến Bệnh viện Đa khoa Teitan?

 

- Thân nhân bác sĩ Enzan kiện bệnh viện đã bắt bác sĩ làm việc quá sức. Họ nói bệnh viện đã dồn con trai mình vào con đường tự sát. Mẹ phải tới bệnh viện nói chuyện người quản lí.

 

- Mẹ vất vả thật đấy. Mẹ cũng đừng cố làm việc quá sức đấy nhé... - Ran lo lắng.

 

- Đúng đấy. - Shinichi gật đầu.

 

- Cảm ơn hai đứa. - Bà Eri mỉm cười. Bà chọc chọc trán Ran và Shinichi vẻ trêu chọc. - Shinichi, bác sẽ tìm cách nói khéo với mẹ cháu cho.

 

- Cháu cảm ơn bác.

 

Bà Eri cười tươi rồi đi bộ về hướng ngược lại với Ran và Shinichi để tới Bệnh viện Đa khoa Teitan. Shinichi và Ran nhìn theo bà một lát rồi cũng về nhà. Thấy họ chia tay nhau rồi, bóng đen trong ô tô nhẹ nhàng khởi động xe, chậm rãi bám theo bà Eri.

 

Shinichi và Ran ghé vào quán cà phê Poirot uống trà. Cả hai nói đủ thứ chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, rồi Shinichi mở báo ra tìm những vụ án chưa được giải quyết. Đúng lúc đó, điện thoại di động của Ran đặt trên bàn đổ chuông. Màn hình hiện chữ “Mẹ”.

 

- Tớ đi nghe điện thoại nhé. - Ran nói. Cô cầm điện thoại bước ra đường. Ra đến ngoài, Ran bấm nút nghe ngay, nhưng ở đầu bên kia không phải bà Eri, mà là một giọng đáng sợ đã bị bóp méo bằng máy đổi tiếng. Ran biến sắc. Mặt đờ đẫn như bị thôi miên, cô mở hòm thư dưới chân cầu thang dẫn lên Văn phòng Thám tử Mori cạnh quán cà phê, lấy ra túi ni lông đựng một mẩu giấy nhỏ và phong bì màu trắng.

 

Trong quán cà phê, Shinichi vẫn mải mê với tờ báo. Ran bước vào với gương mặt tái xanh, ngồi phịch xuống ghế...

 

- Shinichi ơi...

 

- Ờ, sao thế? - Shinichi đáp, vẫn chăm chú đọc.

 

Bỗng “rầm”, cánh cửa quán cà phê bị mở ra một cách thô bạo. Ông Kogoro xông vào, mặt trắng bệch:

 

- May quá, con đây à! Gay rồi! Eri bị bắt cóc!

 

- Hả?! - Ran

 

Shinichi cũng ngạc nhiên rời mắt khỏi tờ báo:

 

- Sao lại thế được? Bọn cháu vừa đứng với bác ấy lúc nãy mà. Bác Eri đáng lẽ đang thu thập thông tin cho phiên tòa ở Bệnh viện Đa khoa Teitan chứ.

 

- Có kẻ gửi tới máy tính văn phòng của ta bức ảnh chụp Eri bị bịt miệng, tay bị trói!

 

- Cái gì?! - Shinichi đặt tờ báo lên bàn, đứng phắt dậy.

 

- Shinichi... - Ran nhìn bạn, lo lắng đến sắp khóc.

 

- Không sao đâu, tớ sẽ cứu mẹ cậu. - Nói rồi Shinichi cùng ông Kogoro ra khỏi quán cà phê, chạy lên văn phòng thám tử ở tầng hai.

 

Ran vội vã đuổi theo họ.

 

Hình ảnh trên khung cửa sổ chat ở màn hình máy tính của văn phòng thám tử cho thấy một căn phòng có tường trắng tinh. Trong phòng là bà Eri, đang bị bịt miệng, tay bị trói ngược ra sau lưng.

 

- Mẹ ơi! - Ran thét lên kinh hãi, mặt xanh lét.

 

- Hung thủ yêu cầu gì thế bác?

 

- Kia kìa. - Ông Kogoro chỉ dòng chữ dưới tấm hình. - “Ta mang trong mình nỗi tức giận thấu xương. Hãy cùng tham gia trò chơi trừng phạt người đàn bà này! Các ngươi có thể từ chối, nhưng khi đó, mạng sống của bà ta chắc chắn không còn.”

 

- Tức giận thấu xương ư? Trò chơi trừng phạt ư? - Mặt Shinichi đỏ bừng bừng vì giận dữ.

 

- Hung thủ tức giận cái gì chứ?

 

- Ai mà biết! - Ông Kogoro gắt với con gái.

 

- Hắn viết ở đây là “Ta mang trong mình nỗi tức giận thấu xương.” Đây này. Bố không nghĩ ra gì sao?

 

- Bố chịu thôi.

 

- Gì cũng được mà! Biết đâu có tên tội phạm nào bị bố bắt gần đây hoặc người thân của hắn thù ghét nên mới giở trò bắt cóc này. Bố cố nghĩ ra đi! - Ran van nài.

 

Ông Kogoro ngập ngừng lục lọi trí nhớ.

 

- Mới đây ta bắt được... con mèo con của bà già bán thuốc lá, một thằng nhóc cấp hai bỏ nhà đi, và một tên ăn cắp xe đạp của quán mì soba...

 

- Nghe đã chẳng thấy có ai hận thù gì rồi... - Shinichi khoanh tay nói.

 

- Hả?! Hay hắn thù hằn gì với mẹ... - Ran ngạc nhiên.

 

- Đúng là nghề luật sư nhiều kẻ thù lắm... - Ông Kogoro nghiêm nghị.

 

- Bác liên lạc với thanh tra Megure chưa?

 

- Ừ nhỉ.

 

Ông Kogoro vừa dứt lời thì trên màn hình chat của máy tính hiện ra dòng chữ của hung thủ:

 

- “Cấm gọi cảnh sát.” - Ông thám tử biến sắc khi đọc dòng chữ. - Hắn nghe thấy chúng ta nói chuyện!

 

“Đúng.” - Trên màn hình lại hiện tiếp một dòng nữa.

 

- Bác đang bật chế độ chat hình động nên hắn nghe thấy tiếng từ bên ta, còn nhìn thấy mặt chúng ta qua webcam gắn trên máy tính nữa. - Shinichi bực bội chỉ webcam.

 

- Úi, thế à? - Ông Kogoro ngạc nhiên dí mặt vào máy quay.

 

- Vâng, nhưng hung thủ lại chỉ đánh chữ vào máy tính mà không nói gì, chắc vì hắn không muốn bị ta nghe giọng.

 

Sau cậu nói của Shinichi là câu tho tiếp theo của hung thủ:

 

“Chính xác. Các ngươi không được phép tắt webcam hoặc micro. Cũng không được rời tầm nhìn của máy quay. Nếu các ngươi lén lút gọi cảnh sát, ta sẽ biết ngay.”

 

Hắn gửi một bức ảnh qua phần mềm chat. Vừa nhìn nó, cả ba bố con ông Kogoro lập tức mở to mắt kinh ngạc.

 

- Đây... Đây là...!

 

Họ sửng sốt cũng không có gì lạ. Trên màn hình là ảnh của thanh tra Megure, thiếu úy Sato Miwako, trung sĩ Takagi Wataru và cả những cảnh sát của đội điều tra số 1 Sở Cảnh Sát.

 

- Chắc hắn chầu chực suốt trước Sở Cảnh Sát chứ gì! - Ông Kogoro khinh bỉ nói.

 

- Vậy chứng tỏ hắn phải là kẻ rất cẩn thận và đáng gờm đây... - Một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán Shinichi.

 

- Thế này thì cảnh sát không thể giả làm người đưa hàng hoặc nhân viên thu tiền để lẻn vào văn phòng rồi... - Ông Kogoro thì thào trao đổi để tiếng không lọt qua micro.

 

- Có vẻ hung thủ muốn chơi trò này với riêng chúng ta thôi.

 

- Không có cách gì ngăn hắn lại được sao? - Ran sợt sệt hỏi.

 

- Bình thường ta có thể truy ra địa chỉ IP qua phần mềm chat, từ đó dò được vị trí của người bên kia, nhưng gần đây nhiều tên tội phạm dùng bộ trợ giúp có tính bảo mật cao để không ai dò ra tung tích...

 

- Khỉ thật, sao bọn xấu thời nay nhiều đứa giỏi máy tính thế nhỉ! - Ông Kogoro vốn mù tin học bèn nghiến răng, tức tối lầm bầm.

 

 

Trên ô chat

 

“Đừng thì thầm nữa. Trò chơi bắt đầu.”

 

Cùng với dòng chữ, trên màn hình, một luồng khói trắng xóa phun thẳng vào người bà Eri.

 

- E... Eri! - Ông Kogoro túm lấy màn hình kêu lớn. Bà Eri bị trói chặt tay nên không làm gì được, chỉ ho khù khụ.

 

“Ta vừa bơm đầy khí carbon dioxide vào phòng. Năm phút nữa khí sẽ tràn ngập, làm bà ta chết ngạt. Nếu không muốn điều đó xảy ra thì hãy trả lời câu hỏi sau.” - Đây là lời tiếp theo của hung thủ.

 

Ông Kogoro trợ ngược mắt lên, đôi lông mày nhướn cao hết cỡ:

 

- Đồ khốn, ngươi dám hành hạ phụ nữ yếu đuối hả?! Có giỏi thì ra tay với ta xem!

 

- Bác bình tĩnh đi! Có câu hỏi rồi kìa. - Shinichi trấn an ông Kogoro. Cậu chỉ vào màn hình.

 

- A, đúng rồi! - Ran giật mình đọc câu hỏi trên máy tính. - Trong một căn hộ bị khóa trái từ bên trong, có một xác chết với dòng máu chảy ra từ vết đạn ở thái dương bên phải. Tay trái xác chết nắm một khẩu súng, viên đạn của khẩu súng đó được phát hiện trong đầu cái xác. Ngoài cửa ra vào, các cửa sổ cũng bị khóa chặt, khiến hiện trường là một căn phòng kín, vì thế cảnh sát cho rằng đây là một vụ tự sát. Tuy nhiên, sau khi điều tra, vết đạn trên đầu cho thấy nạn nhân không tự tử. Vì sao?

 

Đọc xong, Ran quay sang nhìn bố:

 

- Bố có giải được không?

 

- Đương nhiên. Con nghĩ bố làm thám tử bao nhiêu năm rồi?

 

- Thế thì bố đánh câu trả lời vào máy nhanh lên, mẹ đang gặp nguy hiểm!

 

- Khẩu súng trong tay xác chết là súng nhựa. - Mặt tự mãn, ông Kogoro ngồi xuống ghế trước máy tính, định gõ bàn phí

 

Nhưng Ran ngăn ông lại.

 

- Con làm gì thế hả?

 

- Đề bài bảo “vết đạn trên đầu cho thấy nạn nhân không tự tử” cơ mà. Làm sao khẩu súng làm bằng nhựa được! - Cô lườm bố rồi chuyển ánh mắt nài nỉ sang Shinichi. - Cậu giúp tớ đi...

 

Shinichi gật đầu, ghé vào micro máy tính mà nói:

 

- Khi nổ súng trong phạm vi 30 centimet, súng sẽ để lại vệt bỏng ở khu vực da quanh vết súng trên thái dương. Đây là dấu tích của thuốc súng còn lại sau khi đạn được bắn, nhưng trong trường hợp này cảnh sát lại không tìm thấy dấu vết đó.

 

- Thuốc súng á? - Ran hỏi Shinichi.

 

- Khi nổ súng, lượng thuốc súng dùng để phóng viên đạn sẽ cháy và bắn ra ngoài trong phạm vi khoảng 30 centimet. Người tự sát dí súng vào thái dương và bóp cò, nên chắc chắn sẽ để lại vết cháy trên da. Tuy nhiên, trong trường hợp này trên xác chết lại không có dấu vết nào như vậy, chứng tỏ nòng súng phải cách vết thương hơn 30 centimet. Chẳng mấy ai để súng cách xa đầu tận 30 centimet rồi nổ súng bắn vào đầu chính mình cả. Nếu bắn trượt thì vự tự tử không thành công, nên người cầm súng phải dí sát nòng vào thái dương để chắc chắn trúng mục tiêu. Dù run tay đến đâu thì súng cũng chỉ cách đầu 10 centimet là cùng. Chứng tỏ đây là một vụ án mạng. - Shinichi nói vào micro.

 

“Chính xác...” - Dòng chữ của hung thủ xuất hiện. Đồng thời, dòng khí carbon dioxide đang phun thẳng vào người bà Eri cũng dừng ngay lập tức. Bà vừa thở hồng hộc vừa cố hít vào mấy hơi thật sâu. Một lát sau, hơi thở của bà đều đặn lại.

 

- May quá... Lúc nãy nếu con để bố trả lời thì mẹ ngạt thở rồi đấy... - Ran trừng mắt nhìn bố.

 

- Hứ, bố cũng biết đáp án chứ bộ! - Ông Kogoro vênh váo.

 

- Bố đừng có biến báo nữa đi! Bố nghĩ ra hung thủ là ai chưa? - Ran hậm hực thì thào.

 

- Ừm... - Ông Kogoro ấp úng lắc đầu.

 

Hung thủ gửi thêm một lời nhắn: “Hãy chờ đến câu hỏi tiếp theo. Đừng giở trò.” Sau lời nhắn này, trên màn hình máy tính không hiện ra thêm gì nữa.

 

Hai bố con Ran tiếp tục thì thầm:

 

- Con nghĩ hung thủ có thù hằn gì đó với mẹ...

 

- Không chỉ Eri đâu, hắn cho bố xem cảnh Eri bị bắt, chứng tỏ hắn còn hận gì bố nữa...

 

- Ý bố là hắn ghét cả bố và mẹ ấy ạ? - Nghe lời phỏng đoán đó, Ran ngày càng bất an.

 

- Eri và mình... Và câu hỏi về súng... - Ông Kogoro lẩm bẩm một mình trong vài giây rồi chợt bừng tỉnh. - Đúng rồi! Hay là hắn có liên quan đến vụ án mạng ở tòa lần trước?

 

- Án mạng ở tòa ạ? - Shinichi hỏi.

 

- Ừ, hai đứa có nhớ gã luật sư Kamikawa đã lợi dụng thông tin mật của cô kế toán Sato Reika, bạn của Eri hồi học đại học, dùng làm bằng chứng thắng các phiên tòa không?

 

- À, ông Kamikawa đó đã dùng một khẩu súng giấu rất tinh xảo để bắn bác Reika... - Ran hồi tưởng. - Nhưng ai trong vụ đó nhằm vào mẹ được? Luật sư Kamikawa đang ở trong tù mà...

 

- Biết đâu có một phụ nữ khác không biết mình bị lừa mà đem lòng yêu hắn. Nghe chuyện người mình yêu bị Eri bỏ tù, cô ta đã tức giận mà bắt cóc Eri.

 

- Đúng rồi, luật sư Kamikawa bị bỏ tù, tình cảm giữa hai người họ bị ngăn cản, nên cô ta tìm cách phá đám bố mẹ! - Ran bực dọc lườm màn hình máy tính.

 

Bỗng cảnh quay bà Eri lại xuất hiện.

 

- Ủa? Hắn chuyển Eri sang phòng khác rồi! - Đúng như lời ông Kogoro, bà Eri đang ở trong một căn phòng khác nhỏ hơn nhưng cũng có màu trắng. Nhằm vào người bà Eri đang bị bịt miệng và trói chặt tay sau lưng là một cánh tay robot cầm kim tiêm.

 

- Ối! - Ran bất giác hét lên.

 

Thấy kim tiêm lại gần mình, bà Eri mở to mắt kinh hoàng, tìm cách lùi ra sau. Nhưng vì căn phòng quá hẹp, bà đụng ngay phải bức tường màu trắng sau lưng và bị dồn vào chân tường, không còn đường tháo chạy. Con robot đâm thẳng một mũi vào cánh tay bà Eri và bơm toàn bộ chất lỏng trong ống kim tiêm vào cơ thể bà.

 

- Mày làm gì thế hả? - Ông Kogoro lại túm lấy màn hình máy tính mà quát.

 

Dòng chữ của hung thủ hiện lên:

 

“Ta vùa tiêm cho bà ta một liều black mamba.”

 

- Cái gì?! Black mamba là nọc rắn độc đấy! - Đôi mắt ông Kogoro mở trừng trừng khi đọc xong.

 

Hung thủ tiếp tục:

 

“Câu hỏi thứ hai: Có một căn nhà bị cháy. Sau khi dập lửa, người ta phát hiện một xác chết. Việc người này còn sống hay đã chết vào thời điểm xảy ra vụ cháy có tầm quan trọng quyết định đối với nguyên nhân hỏa hoạn. Làm sao để biết người đó sống hay chết khi nhà cháy? Nếu trả lời đúng, ta sẽ tiêm thuốc giải độc cho bà ta. Nếu sai, bà ta sẽ chết trong vòng một tiếng.”

 

Ông Kogoro mắt chữ a, mồm chữ o sau khi đọc xong.

 

- Bố giải câu đố nhanh lên! Mẹ làm sao kìa!

 

Trên màn hình, bà Eri đang đổ mồ hôi như tắm.

 

- Eri! - Ông Kogoro kêu to. Ông quay sang níu lấy Shinichi. - Ê nhóc!

 

Shinichi nói vào micro:

 

- Để kiểm tra người đó sống hay chết vào thời điểm xảy ra hỏa hoạn, ta chỉ cần dùng đèn pin soi lỗ mũi là được. Nếu trong mũ có tro, thì chứng tỏ người đó hô hấp, hay nói cách khác là còn sống khi nhà cháy. Ngược lại, nếu khoang mũi sạch, thì người đó đã chết trước khi vụ cháy xảy ra.

 

Một lát sau họ nhận được lời đáp của hung thủ:

 

“Chính xác.” - Cùng lúc đó, cánh tay robot một lần nữa xuất hiện trên màn hình, lại gần cơ thể tái xanh, run lẩy bẩy của bà Eri. Con robot tiêm cho bà một mũi. Sắc hồng xuất hiện trên gương mặt bà Eri ngay lập tức.

 

“Chúc mừng. Ta vừa tiêm thuốc giải độc cho ả. Giờ bà ta sẽ không bị trúng độc mà chết nữa.” - Ba bố con thở phào nhẹ nhõm. - “Đợi đó. Ta phải đưa bà ta sang phòng khác trước khi đưa ra câu hỏi thứ ba.”

 

Sau lời dặn này, hung thủ lại biến đi đâu đó trong chốc lát.

 

- Ông bác này, nọc độc black mamba có phải thứ đã giết chị Sonoda Machiko dưới hầm ngân hàng chi nhánh Teitan không? - Shinichi sực nhớ ra, bèn thì thầm hỏi ông Kogoro.

 

- À, đúng! - Ông Kogoro cũng ngớ người. Mặt đỏ bừng bừng vì giận, ông nói thêm vẻ khinh bỉ. - Gã nhân viên Hasegawa đã dùng loại độc đó để giết cô Machiko, người bí mật đem lòng yêu ta!

 

- Chị ấy có phải lòng bác hay không thì cháu chẳng biết, nhưng đúng là chị Machiko gọi bác là người hùng của mình. Hung thủ bắt cóc bác Eri cũng dùng loại độc đó, liệu hắn có quan hệ gì tới vụ án ở ngân hàng không nhỉ?

 

- Hừm, gã Hasegawa kia đã bị ta tống cổ vào tù rồi, nhưng nếu hắn có người yêu hoặc người thân ruột thịt, thì việc ta bị thù ghét cũng chẳng có gì khó hiểu.

 

Vụ án ở hầm nhà băng cũng do Shinichi giải quyết, nhưng chẳng hiểu sao theo trí nhớ của ông Kogoro thì ông mới là người phá án. Nhưng Shinichi chẳng có thời gian để tâm tới chuyện này, vì lời nhắn của kẻ bắt cóc lại hiện ra trên màn hình máy tính:

 

“Câu hỏi thứ ba.”

 

- Hừm, tên này dai như đỉa. Hắn định bắt ta trả lời bao nhiêu cuâ mới vừa lòng đây? - Ông Kogoro chưa trả lời được câ nào ra hồn mà vẫn cáu bẳn nói với màn hình. Trên đó chỉ có cảnh bà Eri nằm trong căn phòng có khói lờ mờ như sương.

 

- Mẹ tôi lại bị đưa sang chỗ nào thế hả? - Ran giận dữ gặng hỏi hung thủ.

 

Như để trả lời, trên cửa sổ chat hiện ra dòng chữ:

 

“Đây là phòng đông lạnh có nhiệt độ giảm được xuống âm 50 độ C.”

 

Đọc xong, gương mặt Ran cũng như đóng băng.

 

- Đồ khốn, ngươi bày ra hết phòng ghê rợn này đến phòng ghê rợn kia... Muốn hỏi gì thì hỏi mau lên xem nào?! - Ông Kogoro giận dữ quát.

 

Ngay lập tức, đề bài của hung thủ hiện ra theo đúng nguyện vọng của ông:

 

“Nhân viên nhà dưỡng lão phát hiện một cụ già bất tỉnh trên con đường tới bệnh viện, nhưng bác sĩ lập tức xác nhận cụ già đã chết. Trên người cụ già có vết chấn thương ở đầu, các xương cổ, xương sườn, xương cánh tay, xương ngón tay đều gãy. Bên nhà dưỡng lão nói có ô tô đâm vào cụ rồi bỏ chạy, nhưng về sau lời khai này bị phát hiện là sai sự thật. Nhân viên này đã nói dối ở điểm nào.”

 

Mặt Ran khó đăm đăm sau khi đọc câu hỏi.

 

- Nhân viên dưỡng lão... Nói dối... Ta biết rồi! - Ông Kogoro cao giọng.

 

- Thật hả bố? - Ran vui mừng nhìn ông.

 

- Ừ. Tay nhân viên đó khó chịu với bà già khó tính nên đã sát hại bà ta.

 

- Thế á? - Ran lo lắng liếc Shinichi dò hỏi.

 

- Chắc chắn đấy! - Ông Kogoro tự tin trả lời.

 

- Nếu bố trả lời sai thì mẹ chết chắc mất! - Ran sợ hãi nhìn hình ảnh bà Eri run lẩy bẩy trên màn hình máy tính.

 

- Hơ... - Trước cảnh đó, ông Kogoro bỗng mất hết tự tin. Trông ông ngập ngừng hẳn.

 

- Chấn thương ở đầu, gãy xương cổ, xương sườn, xương cánh tay, xương ngón tay... Ô tô đâm rồi bỏ chạy... Lạ thật, sao không có viết thương đặc trưng... - Shinichi sực nghĩ ra sau một hồi lẩm nhẩm câu hỏi. - Tớ biết rồi.

 

- Thật à? - Ran sung sướng.

 

- Nếu đây là một vụ đâm xe thì trên người nạn nhân không thể không có vết trầy xước. Người bị xe đâm phải đúng là bị gãy xương ở nhiều vị trí khác nhau trên cơ thể, nhưng ngoài ra còn chắc chắn sẽ bị trầy xước khi cơ thể lăn trên mặt đường nhựa cứng. Đối với da người thì mặt đường chẳng khác gì giấy ráp cả. Tớ đoán cụ già đã nhảy xuống từ tầng trên của nhà dưỡng lão, nên mới không có vết trầy xước do ma sát. Xương bị gãy khi cơ thể đập xuống mặt đất, còn vết chấn thương trên đầu vì người nặng, chúc xuống dưới khi rơi. - Shinichi nói vào micro.

 

Chỉ lát sau, dòng chữ do hung thủ nhắn lại hiện trên màn hình.

 

“Chính xác. Lời giải thích hoàn toàn đúng.” - Hung thủ cũng có vẻ thán phục. - “Ta sẽ chỉnh nhiệt độ lại như cũ”.

 

Sau câu này, từ loa máy tính phát ra tiếng vù vù của gió thổi vào căn phòng chứa bà Eri. Sắc hồng dần trở lại trên gương mặt bà. Cơ thể bà cũng dần ngừng rung lẩy bẩy.

 

- Phù, may quá... - Ông Kogoro thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng hung thủ vẫn chưa thôi:

 

“Còn câu hỏi thứ tư...”

 

- Lại nữa à?! - Ông Kogoro cáu bẳn.

 

“Ta sẽ ra câu hỏi sau khi nghỉ ngơi đôi chút. Bà ta có khỏe đến đâu thì sau một hồi bị hành hạ cũng có vẻ kiệt sức rồi.”

 

Đúng như hắn nói, gương mặt bà Eri trắng bệch, lộ rõ vẻ yếu ớt.

 

“Cô bé mặc đồng phục kia. Ta cho phép cô đi pha trà mời mọi người. Ta sẽ ra câu hỏi tiếp theo sau ba mươi phút nữa.” - Sau lời này, không thấy hung thủ dặn thêm gì.

 

- Ran, bố uống trà, à không, cà phê nhé. - Ông Kogoro sai bảo.

 

- Vâng. Shinichi cũng thế à?

 

- Ừ. - Shinichi đang mải suy luận xem hung thủ là ai nên chỉ ậm ừ cho có. Ran nhanh nhẹn vào bếp.

 

- Hừm, hung thủ là ai thế không biết! - Ông Kogoro thả người xuống ghế sofa, hậm hực châm thuốc lá.

 

Một lát sau, Ran quay về với chiếc khay đựng ba cốc cà phê. Đầu tiên cô đưa một cốc cho Shinichi đang nghĩ ngợi, rồi một cốc nữa cho ông Kogoro đang gật gù một mình. Ông Kogoro dí điếu thuốc vào gạt tàn để tắt lửa rồi nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.

 

- Ngon quá! Giờ ta tỉnh rượu hẳn rồi, đầu óc cũng hoạt động tốt hơn. - Ông tặc lưỡi, mở to mắt nhìn quanh. Shinichi nghĩ thầm “Được thế đã tốt.” Trong lúc đưa cà phê lên miệng uống một ngụm. Sau đó cậu lại nhắm tịt mắt, khoanh tay suy luận. Thấy thế, Ran cũng uống cà phê của mình. Như để quan sát cảnh đó, chiếc máy quay nhỏ gắn ở máy tính lóe sáng, và trên màn hình hiện ra dòng chữ mới:

 

“Ta bảo nghỉ chứ có ngủ đâu...”

 

Đọc xong Shinichi nổi cáu:

 

- Vớ vẩn! Tôi đâu có ngủ, chỉ nhắm mắt thôi! - Cậu nói vào micro, nhưng bỗng có tiếng ngáy khò khò ầm ĩ lọt vào tai. - Gì thế?

 

Shinichi quay lại thì thấy ông Kogoro vẫn ngồi trên ghế sofa nhưng đã ngủ say tít, miếng há hốc, ngáy từng hồi.

 

- Bác ơi! Sao lại có thể ngủ vào lúc này nhỉ! Cháu tưởng bác uống cà phê vào xong thì tỉnh lắm cơ mà! Vợ bác đang gặp nguy kia kìa! - Shinichi tức giận kêu lên, nhưng ông Kogoro vẫn ngáy o o. - Trời đất, người đâu mà vô tâm quá.

 

Shinichi nhấc người khỏi ghế, định gọi ông Kogoro dậy nhưng chân cậu bỗng lảo đảo, khiến cậu phải chống cả hai tay xuống đất. Mặt Shinichi tái mét.

 

“Chà chà, đến cậu cũng buồn ngủ rồi sao?” - Lời nhắn của hung thủ đầy vẻ khinh thường.

 

- Có thuốc ngủ?! Chẳng lẽ lại... Nhưng làm sao... - Trong lúc khung cảnh xung quanh mờ đi, Shinichi chợt nhìn thấy cốc cà phê trước mặt. Cậu tìm cách ngồi lại lên ghế, nhìn Ran vẻ không tin nổi. - Ran, cậu...?!

 

- Tớ xin lỗi, Shinichi... Cả bố nữa... Lúc nãy ở quán Poirot tớ đã muốn nói, nhưng... - Ran vừa nức nở vừa nói.

 

- Lúc đó... - Shinichi sực nhớ ra lúc nãy Ran định kể gì đó với mình khi cả hai còn ở quán cà phê. Đúng lúc đó thì ông Kogoro xông vào làm câu chuyện bị ngắt quãng. - Tớ thực sự xin lỗi... Nhưng nếu không làm thế này mẹ tớ sẽ... Tớ không thể để mẹ chịu khổ thêm được nữa... - Dứt lời, Ran ngã xuống sàn, và ngủ say.

 

Shinichi nhìn thấy mẩu giấy được vò chặt trong tay Ran, bèn cố lại gần lấy nó ra.

 

“Ta đã bắt cóc mẹ cô. Nếu muốn cứu mẹ, khi ta ra lệnh pha trà, cô phải bỏ thuốc ta gửi kèm vào cốc của tất cả mọi người. Đương nhiên cô cũng phải uống. Im lặng làm theo, nếu không mẹ cô sẽ bị giết.”