Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 8



Phó giám đốc Miki là người nói đầu tiên:

 

- Như lúc nãy tôi đã nói với nữ cảnh sát này, giám đốc thấy trong người không khỏe nên định tới thẳng bệnh viện. Ba chúng tôi tiễn ông ấy ở sảnh chờ thang máy này.

 

- Tôi hiểu. Rồi sao? - Thanh tra Megure giục.

 

Đến lượt Oba kể:

 

- Một lát sau, cô Sakurako tới, tôi có trao đổi vài việc riêng tư với cô ấy...

 

- Vài việc riêng tư à? - Thanh tra Megure hơi tò mò.

 

Shinichi vội thì thào gì đó vào tai thanh tra.

 

- À, ra thế... Anh xin ông giám đốc cho mình cưới con gái ông ta à... Không ngờ ngày vui lại thành ra thế này, thật đáng tiếc... - Ông Megure nhìn Sakurako và Oba vẻ cảm thông.

 

- Ừm... - Oba cúi đầu.

 

- Trong lúc nói chuyện với giám đốc, ba anh có thấy ai vào thang máy này không?

 

Phó giám đốc Miki, giám đốc điều hành Hashimoto và trưởng phòng Oba đều lắc đầu:

 

- Không có.

 

- Chẳng thấy ai cả.

 

- Không có ai đâu.

 

- Ba anh tiễn giám đốc vào khoảng mấy giờ? - Thanh tra Megure hỏi.

 

- Xem nào, lúc đó là... - cả ba ấp úng.

 

Thấy vậy, Sakurako lên tiếng:

 

- Tôi nhớ đấy.

 

- Thật à? Mấy giờ thế?

 

- Bảy rưỡi. Đúng lúc đó thì tiếng pháo hoa mừng hai mươi năm thành lập công ty vang khắp tầng này, với lại đồng hồ cũng chỉ bảy rưỡi nữa. - Sakurako tự tin trả lời.

 

Nhưng Shinichi nghiêng đầu ngẫm nghĩ:

 

- Đồng hồ? Chị Sakurako có đeo đồng hồ đâu?

 

- Tôi nhìn thấy mặt đồng hồ đeo tay của anh Oba khi anh ấy chạm vào khuyên tai của tôi... - Sakurako

 

- Anh ấy chạm vào khuyên tai của chị à? - Shinichi hỏi tiếp.

 

- Ừ. Anh ấy tặng vòng cổ cho tôi ở sảnh này. Khi đó anh ấy chạm vào khuyên tai của tôi và bảo “Chiếc vòng cổ này cũng làm bằng ngọc trai hồng giống đôi khuyên tai của em.” - Mặt Sakurako đỏ ửng.

 

- Ra là thế...

 

- Đúng vào ngày bố đồng ý cho hai chúng tôi đến với nhau thì lại xảy ra chuyện này... - Sakurako lại bật khóc nức nở, vùi mặt vào ngực Oba. Anh ta dịu dàng ôm lấy cô.

 

- Câu chuyện của chị Sakurako hơi kỳ lạ... - Shinichi khoanh tay.

 

- Đúng là kỳ lạ thật. - Hình như trung sĩ Takagi cũng để ý thấy điều gì đó.

 

- Kỳ lạ gì cơ? - Sakurako ngẩng mặt lên, nhìn anh Takagi.

 

- Trước khi tôi nhờ quản lý tòa nhà bật điện, thì sảnh chờ thang máy này gần như tối om, chỉ có ánh đèn của cửa thoát hiểm. Trong bóng tối đó mà cô vẫn xem được đồng hồ của anh Oba sao?

 

- Đúng là chỗ này khi ấy tối om. - Thanh tra cũng gật đầu.

 

Oba trả lời thay Sakurako:

 

- Kim đồng hồ của tôi có sơn chất phát quang, nên trong bóng tối vẫn nhìn rõ. - Anh ta giơ tay trái đeo đồng hồ lên. Mặt đồng hồ có lớp phát quang màu trắng xanh.

 

- À, thế thì hợp lý rồi.

 

- Ờ. - Cả trung sĩ Takagi lẫn thanh tra Megure đều gật đầu.

 

- Không, vẫn còn điều không ổn. - Shinichi vẫn còn khoanh tay nghiêng đầu thắc mắc.

 

- Cậu nói câu chuyện của Sakurako có gì không ổn hả? - Oba lộ vẻ bực dọc.

 

- Ừ, thì sao?

 

- Thế thì đúng là lạ thật. Đây này... - Shinichi đưa tay trái đeo đồng hồ của mình lên, chạm vào khuyên tai bên phải của Sakurako.

 

- Chị có nhìn thấy mặt đồng hồ trên tay trái em không?

 

- Không... - Sakurako lắc đầu.

 

- Đúng rồi! Nếu anh Oba dùng tay trái chạm vào khuyên phải của cô Sakurako, thì mặt đồng hồ hướng ra ngoài, làm sao cô Sakurako nhìn thấy đồng hồ chỉ mấy giờ được? - Anh Takagi thốt lên khi thấy Shinichi đưa tay lên tai Sakurako.

 

- Hừm... - Thanh tra cũng gật gù.

 

- Ha ha, tôi có bảo mình dùng tay trái chạm vào tai phải của Sakurako đâu? - Oba bật cười.

 

- Ý anh là sao? - Ông thanh tra và anh trung sĩ hỏi lại.

 

- Tôi dùng tay trái chạm vào chiếc khuyên tai bên trái kia. - Oba vừa nói vừa giơ tay lên minh họa. - Đây này. Khi tôi đưa tay chéo như thế này thì mặt đồng hồ ở ngay tầm mắt Sakurako, đúng không?

 

Đúng như Oba nói, mặt đồng hồ nằm ngay trước mắt Sakurako.

 

- Sao anh lại phải đưa tay trái chạm vào bên khuyên tai trái xa hơn hẳn nhỉ? Anh không thấy trái tay à? - Shinichi thắc mắc.

 

- Em thấy đấy, Sakurako vén hết tóc sang bên phải, che mất tai bên đó, nên tôi mới chạm vào tai trái, là bên mà chiếc khuyên tai lộ ra. - Như lời Oba, tai phải của Sakurako bị mái tóc che hết.

 

- Thì ra là vậy. - Thanh tra Megure và trung sĩ Takagi có vẻ bị thuyết phục.

 

Nhưng Shinichi vẫn không chịu thôi.

 

- Hừm, em thấy vẫn kỳ cục quá.

 

- Từ nãy đến giờ cậu cứ kêu kỳ cục là thế nào hả! - Oba nổi giận.

 

- Anh vừa bảo mình thuận tay phải, thế sao anh không dùng tay phải mà chạm vào khuyên bên trái của chị Sakurako luôn? Đằng này anh lại dùng tay không thuận. Tại sao thế?

 

- Tôi...! - Oba giật mình, nghẹn lời.

 

- Lý do duy nhất em nghĩ ra là tay phải của anh đang bận cầm gì đó, nên không thể đưa lên được... - Shinichi nghiêm mặt nhìn Oba.

 

Thanh tra Megure, trung sĩ Takagi và cả thiếu úy Sato đều dồn ánh mắt nhìn vào Oba.

 

- Cái... Cái gì hả, cậu bảo tay phải của tôi cầm súng chắc? - Oba quắc mắt nhìn Shinichi.

 

- Cầm súng á? Em có nói vậy bao giờ đâu... - Shinichi thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Oba. - Anh có cầm à?

 

- Ông... Ông cảnh sát, cậu thanh niên này là ai? Từ nãy đến giờ cậu ta cứ xen ngang vào câu chuyện, vô lễ quá đấy! - Oba quay ra trút giận lên đầu thanh tra Megure.

 

- Anh không biết sao? Đây là Kudo Shinichi, thám tử học trò nổi tiếng... Cảnh sát chúng tôi đã được cậu ấy giúp đỡ rất nhiều lần. - Thanh tra gãi đầu gãi tai.

 

- Đây chính là cậu Kudo... - Oba ngạc nhiên nhìn Shinichi.

 

Sakurako chen ngang:

 

- Tôi chẳng cần biết em là thám tử lừng danh hay gì hết! Anh Oba không thể là hung thủ được!

 

- Chị có lý do gì để khẳng định như vậy? - Shinichi tò mò hỏi.

 

- Có chứ sao không! Phó giám đốc Miki, giám đốc điều hành Hashimoto và anh Oba đã tiễn bố ở sảnh chờ thang máy này. Sau đó, anh Oba gặp tôi ở đây và chúng tôi ở cạnh nhau từ lúc đó đến giờ.

 

- Việc hai anh chị gặp nhau ở đây thì em cũng nhìn thấy, nhưng suốt cả bữa tiệc hai người không rời nhau lúc nào sao? - Shinichi nghiêm khắc tra hỏi.

 

- Thật mà! A, nhưng có lúc tôi vào nhà vệ sinh để đeo sợi dây chuyền anh ấy tặng... - Sakurako sực nhớ ra, chạm vào chuỗi ngọc trai hồng trên cổ một cách thích thú.

 

- Chị vào nhà vệ sinh bao lâu?

 

- Bao lâu ấy à? Xem nào, tôi còn tô lại son nữa... Chắc khoảng hai, ba phút thôi... Dĩ nhiên anh Oba không vào cùng tôi, nhưng anh ấy đứng ngoài nhà vệ sinh. Chúng tôi nói chuyện suốt thời gian đó mà.

 

- Ha ha, hai người thân thiết gớm! - Thanh tra Megure hơi mỉa mai.

 

- Thế à... - Shinichi gật gù nghe câu chuyện của Sakurako.

 

Thiếu úy Sato Miwako vừa nghe báo cáo của cảnh sát ở góc sảnh chờ thang máy liền lại gần thanh tra Megure:

 

- Thưa sếp, một cảnh sát vừa phát hiện ra khẩu súng giảm thanh và vỏ đạn rỗng ở thùng rác của tòa nhà này.

 

- Cái gì?! - Các nhân viên cảnh sát dỏng tai nghe.

 

- Có vẻ hung thủ đã ném khẩu súng vào ống dẫn rác trên đường tháo chạy, nên súng mới rơi xuống thùng rác ở bên dưới.

 

- Hừm... Súng giảm thanh à... Thảo nào không ai nghe thấy tiếng động... - Thanh tra Megure khoanh tay ậm ừ.

 

- Ở tầng này có ống dẫn rác không? - Shinichi hỏi phó giám đốc Miki và giám đốc điều hành Hashimoto đứng ở góc phải của sảnh. Họ magn vẻ mặt căng thẳng trước cảnh công ty đã mất giám đốc.

 

- Hả? À... Cạnh nhà vệ sinh có một cái... - Phó giám đốc Miki giật mình đáp.

 

- Cạnh nhà vệ sinh à... Vậy anh ta có thể vừa nói chị Sakurako vừa vứt súng vào đó... - Shinichi lẩm bẩm một mình.

 

Nhưng câu nói của cậu đã lọt vào tai Oba. Anh ta nổi cáu lườm Shinichi:

 

- Này, Kudo, cậu có vẻ muốn tìm mọi cách để đổ tội cho tôi đấy nhỉ?

 

- Làm gì có chuyện đó! - Shinichi vội vã khua tay phủ nhận.

 

- Hừm, cậu đừng có giả ngây giả ngô. Nếu muốn buộc tội tôi thì cậu giải thích xem, tôi đã bắn chết giám đốc khi nào và bằng cách nào, trong khi ông ấy đã đi thang máy xuống bãi đỗ xe bên dưới rồi? Tôi ở cạnh Sakurako suốt, chẳng rời tầng này lần nào cả.

 

- Đúng rồi, anh ấy ở trên này suốt buổi mà. - Sakurako gật đầu xác nhận.

 

- Hừ, thấy chưa? Nếu cậu vẫn còn nghi ngờ tôi thì tôi sẵn sàng để cảnh sát kiểm tra. Chẳng phải họ có thí nghiệm gì đó để phát hiện thuốc súng trên tay hoặc quần áo sao? Cứ kiểm tra người tôi là biết ngay. - Oba đưa tay phải ra trước mặt Shinichi với vẻ đầy tự tin.

 

- Chà, anh chỉ là một người bình thường mà lại biết cả chuyện ấy cơ à... Thanh tra Megure, bác có thể cho người kiểm tra theo đúng nguyện vọng của anh ấy không?

 

- Được. - Thanh tra gật đầu, đưa mắt nhìn trung sĩ Takagi. Anh Takagi lập tức dẫn Oba ra chỗ nhân viên khám nghiệm hiện trường.

 

- Chị cho em hỏi một điều nữa được không? - Shinichi quay sang Sakurako.

 

- Cái gì nữa hả? - Sonoko hậm hực đáp.

 

- Em hỏi câu này hơi riêng tư... Có phải trước khi vào thang máy, chị và anh Oba hôn nhau không?

 

- Hả?! - Sakurako đỏ bừng mặt, có vẻ đã bị Shinichi nói trúng tim đen. - Lẽ nào... Cậu theo dõi chúng tôi...?

 

- Ha ha, không có chuyện đó đâu. Chỉ là mẹ em thường nói, phụ nữ chỉ tô lại son sau khi ăn hoặc hôn

 

- Thế hả... Ừm... Đúng là có... - Sakurako cúi gằm mặt, lí nhí thừa nhận.

 

- Lúc đó chị hôn anh ấy thế nào?

 

- Thế nào á... Tôi vòng tay qua cổ anh ấy... - Mặt vẫn đỏ lựng, Sakurako đưa tay lên vai Shinichi. Shinichi cũng dùng tay trái khẽ kéo người Sakurako lại gần. - Này, cậu...

 

Sakurako tìm cách né tránh, nhưng Shinichi quá khỏe, nên cô chỉ còn cách dựa vào cậu, mặt đỏ bừng bừng.

 

- Khi đó chị quay lưng về phía thang máy à?

 

- Đúng thế...

 

Vừa nghe câu đó, Shinichi đã quay ngoắt người để Sakurako quay lưng về phía cửa thang máy như lời kể.

 

- Hai anh chị lúc nào cũng lén lút làm những việc thế này sao? - Shinichi hỏi trong tư thế mặt càng ngày càng gần Sakurako.

 

Sakurako gật đầu:

 

- Ừm.. Tối nay tôi cũng hẹn anh ấy ở đây... - Sakurako khẽ nghiêng đầu sang phải trong vòng tay của Shinichi, thậm chí còn ngoan ngoãn nhắm mắt.

 

Nhưng Shinichi chỉ nghe xong câu đó là lạnh nhạt buông cô ra.

 

- Cảm ơn chị. Lời khai của chị rất có ích.

 

- Hả? - Sakurako ấp úng khi thấy Shinichi cười toe toét cảm ơn mình. Rồi cô sực tỉnh, lấy lại bộ mặt cáu kỉnh. - Cậu làm trò gì thế hả?

 

- Em xin lỗi, còn một việc nữa thôi... Đôi khuyên tai của chị đẹp quá. Chúng cũng là quà anh Oba tặng chị à?

 

Câu hỏi của Shinichi làm Sakurako mỉm cười sung sướng phải đâu. Trước khi đến đây tôi tình cờ nhìn thấy chúng, thích quá nên mua luôn. Không ngờ đôi khuyên tai này cũng làm từ ngọc trai hồng giống chuỗi hạt. Thế nên lúc tặng tôi sợi dây chuyền, anh Oba mới nói: “Chiếc vòng cổ này cũng làm bằng ngọc trai hồng giống đôi khuyên tai của em.” - Sakurako vừa mân mê một bên khuyên vừa trả lời.

 

Phó giám đốc Miki và giám đốc điều hành Hashimoto lại gần thanh tra Megure:

 

- Ông có thể để tiểu thư quay về hội trường được không? Giám đốc đã mất rồi, chúng tôi muốn tiểu thư thay mặt ông phát biểu cuối bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty...

 

- Vâng... Nếu thế thì xin mời... - Ông thanh tra gật đầu cho phép. Hai người đàn ông vội dẫn Sakurako về hội trường tổ chức bữa tiệc.

 

Thanh tra Megure nhìn họ đi rồi quay sang Shinichi:

 

- Kudo, cháu cho rằng anh Oba là hung thủ vụ này sao?

 

- Vâng... Nhưng còn hai câu hỏi cần giải đáp.

 

- Gì thế?

 

- Đầu tiên vì sao sau khi bắn chết giám đốc Tatsumi trong thang máy, anh Oba lại tháo cả khuy cổ tay áo của nạn nhân ra?

 

- Hừm... Nếu anh ta chỉ muốn dàn dựng một vụ cướp, thì chỉ cần lộn túi quần hoặc túi áo khoác ra là được. Đằng này giám đốc Tatsumi mang cà vạt đã nới lỏng, áo thì không sơ vin...

 

- Vâng. Vấn đề thứ hai là phản ứng thuốc súng. Từ thái độ tự tin của anh Oba, cháu đoán kết quả xét nghiệm của anh ta sẽ âm tính. Chắc chắn anh ta đã dùng mẹo nào đó để không bị dính thuốc súng...

 

- Trước nay làm gì có người nào tự xung phong xin kiểm tra phản ứng thuốc súng đâu. Nên rất có khả năng anh ta có mẹo gì đó như cháu nói... - Thanh tra nghiêm mặt gật đầu.

 

Shinichi tiến tới hỏi chuyện hai nhân viên công ty đã phát hiện xác giám đốc Tatsumi. Họ đang đứng ở góc trái sảnh chờ thang máy sau khi trả lời các câu hỏi của thiếu úy Sato Miwako.

 

- Em hỏi anh chị vài câu được không?

 

- Ừ. - Cô nhân viên và người đàn ông có dáng người chắc nịch cũng gật đầu. Cả hai đều còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi.

 

- Trong bữa tiệc hôm nay, anh Oba có biểu hiện gì khác thường không?

 

- A, có đấy! - Cô gái trẻ kêu lên thích thú. - Trưởng phòng Oba hôm nay mặc bộ quần áo thú bông!

 

- Quần áo thú bông sao?

 

- Vâng, đó là nhân vật đại diện mới cho công ty của chúng tôi, có hình con ếch mắt lồi... Trưởng phòng Oba ở trên sân khấu để chuẩn bị cho màn trình diễn đó. Sau khi bữa tiệc bắt đầu, nhân vật đại diện vừa được giới thiệu thì trưởng phòng Oba chui ra từ bộ hóa trang, làm tất cả mọi người rất ngạc nhiên.

 

Nghe câu chuyện, thanh tra Megure kêu lên:

 

- Đúng rồi! Anh ta đã mặc bộ quần áo dính thuốc súng trước khi chui vào trong bộ hóa trang. Sau khi cởi quần áo thú bông ra, anh ta thay sang trang phục khác, vì thế sẽ nhận kết quả âm tính với phản ứng thuốc súng.

 

- Anh Oba mặc nguyên bộ quần áo ban đầu mà? - Nam nhân viên trẻ tuổi phủ nhận.

 

- Thật thế à? - Ông thanh tra hỏi lại.

 

- Vâng. Trưởng phòng Oba có cởi bộ vest ra, chỉ mặc quần áo lót rồi mới mặc quần áo thú bông lên trên. Anh ấy gửi quần áo cho tôi giữ. Khi trưởng phòng bỏ bộ quần áo thú bông ra thì tôi lại trả bộ vest lại cho anh ấy mặc.

 

- Thế hả... - Thanh tra buông thõng vai thất vọng.

 

- Anh có thể cho em xem bộ quần áo thú bông đó được không?

 

- Được thôi, tôi sẽ mang ra đây ngay. - Nam nhân viên trẻ gật đầu, chạy về cuối hành lang. Chỉ lát sau anh ta đã bê bộ quần áo hình con ếch ra. Bộ đồ có vẻ nặng nên anh phải khệ nệ bê bằng cả hai tay. Anh nhân viên đặt nó xuống đất. - Đây!

 

- Đúng là nó có hình con ếch mắt lồi... - Shinichi tò mò quan sát bộ đồ kỳ dị.

 

Nam nhân viên giới thiệu với vẻ hiểu biết:

 

- Mắt nó có thể nhấp nháy đấy. Trưởng phòng Oba lúc đầu chỉ nháy mắt với phụ nữ, nhưng về sau thì đến cả nam giới cũng bị nháy, thật buồn cười...

 

- Ừ, anh ấy cứ nháy mắt suốt thôi, mọi người còn đùa là biết đâu trưởng phòng có sở thích khác người ấy chứ! - Cô nhân viên cũng nhìn đồng nghiệp, cả hai cười khúc khích.

 

- Nháy mắt liên tục... - Shinichi lẩm bẩm. Cậu chậm rãi rút đôi găng màu trắng từ túi áo khoác ra đeo vào tay. Shinichi thọc tay đeo găng vào miệng bộ đồ hình thú, sờ soạng bên mắt trái của nó. Mắt con ếch nháy nháy liên hồi.

 

“À, thì ra nó được thiết kế như thế... Mắt phải cũng vậy...” - Shinichi chuyển tay sang mắt bên kia. Bỗng cậu biến sắc khi sờ phải thứ gì đó. “A...!”

 

Nhưng chỉ một giây sau, Shinichi đã mỉm cười, có vẻ như cậu vừa tìm ra điều gì rất quan trọng.

 

“Hay lắm, thì ra là như vậy...”

 

Ngược lại với Shinichi đang cười, trung sĩ Takagi và thanh tra Megure đứng đó với nét mặt căng thẳng.

 

- Thanh tra Megure, có lẽ chúng ta nên từ bỏ giả thuyết anh Oba là hung thủ mà tìm kiếm kẻ khả nghi ở bên ngoài. - Trung sĩ Takagi đề xuất.

 

- Có lý. Các anh chị hãy kiểm tra máy quay chống trộm của tòa nhà, đồng thời lấy lời khai những người ở đây, xem có kẻ khả nghi nào vào tòa nhà trong thời gian diễn ra bữa tiệc không. - Thanh tra Megure hạ lệnh!

 

Shinichi giơ một tay lên ngăn:

 

- Không cần làm vậy đâu ạ.

 

- Hả? - Ông thanh tra ngạc nhiên nhìn Shinichi.

 

- Hung thủ nằm trong tầm tay chúng ta rồi.

 

- Cháu vẫn khăng khăng anh Oba kia là hung thủ sao?

 

- Đúng thế. Phiền bác gọi anh Oba và chị Sakurako quay lại đây được không ạ?

 

- Được thôi... - Thanh tra Megure thoáng ngập ngừng, nhưng khi nhìn mặt Shinichi tự tin, ông bèn gật đầu. - Takagi, cậu gọi Oba và cô Sakurako tới đây!

 

- Rõ! - Trung sĩ Takagi đáp. Anh biến đi đâu đó, rồi quay lại cùng Oba trong bộ quần áo thể dục.

 

- Các anh kiểm tra thuốc súng trên bộ vest của tôi xong chưa, trả nó lại cho tôi đi! Đó là bộ vest Ý rất đắt đấy! - Oba, cáu bẳn nói với trung sĩ Takagi đang nắm cánh tay mình.

 

- Tôi nghĩ việc xét nghiệm sắp xong rồi, sau đó chúng tôi sẽ trả anh ngay. - Ông thanh tra trả lời thay.

 

- Hừm, các ông lại gọi tôi ra để hỏi han gì nữa hả? - Oba giật mạnh cánh tay mình khỏi anh Takagi, giận dữ nói lớn.

 

- Chúng tôi vô tội mà! - Sakurako nhướn mày. Cô vẫn bám chặt lấy Oba từ nãy tới giờ.

 

- Hai anh chị chịu khó nghe chúng tôi một chút nữa thôi. - Thanh tra Megure lịch sự nói.

 

- Tôi nhắc lại lần nữa cho mấy ông nghe nhé. Tôi cùng hai thành viên trong hội đồng quản trị đã ở sảnh chờ thang máy này, tiễn giám đốc Tatsumi tới bệnh viện. Sau đó tôi ở cùng Sakurako suốt, làm sao ra tay giết hại ông giám đốc được?

 

- Đúng thế! Tiễn bố xong, anh Oba gặp tôi ở trước thang máy này ngay. Từ lúc đó, anh ấy không rời tôi nửa bước, kể cả lúc tôi vào nhà vệ sinh, lẫn lúc chúng tôi ở trong hội trường bữa tiệc! - Sakurako cũng ra sức bảo vệ Oba.

 

- Chị có rời mắt khỏi anh Oba lúc anh ấy thay sang bộ quần áo thú bông còn gì. - Shinichi phản bác.

 

- Dĩ nhiên rồi, tôi đâu phải loại người nhòm ngó lúc người ta thay quần áo! Nhưng tôi đứng chờ trước cửa phòng thay đồ, nên chắc chắn anh ấy không thể đi đâu hết. Phòng đó chỉ có một cửa, anh Oba không thể lẻn ra ngoài mà không bị tôi để ý được. Hay cậu bảo tôi nói dối? - Sakurako lừ mắt nhìn Shinichi.

 

- Em có nghi ngờ chị đâu. Em tin là chị ở cạnh anh Oba suốt mà. - Shinichi trả lời dứt khoát.

 

- Thật sao?

 

- Thật đấy. Có điều, hành vi giết người của anh Oba cũng diễn ra trong lúc anh ấy ở bên chị.

 

- Cái gì?! - Đám cảnh sát há hốc mồm.

 

- Ý cậu là sao? Cậu bảo tôi là đồng phạm giết bố chắc?

 

- Không, anh ấy ra tay khi ở cùng chị, có điều chị không nhận ra thôi.

 

- Hả? - Sakurako hoang mang không hiểu Shinichi nói gì.

 

- Bởi khi đó chị đang nhắm mắt, hôn anh Oba trong tư thế quay lưng về phía cửa thang máy.

 

- Hôn...?! Ở nơi sáng trưng, đông người qua lại thế này sao? - Thanh tra Megure trợn mắt.

 

- Không. Chắc bác còn nhớ, lúc mọi người mới lên đây, đèn ở sảnh chờ thang máy đã được tắt để mọi người dễ ngắm cảnh pháo hoa nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập công ty hơn. Cháu nghĩ đèn đã tắt từ trước bảy ngày.

 

- À, đúng rồi, sảnh khi đó tối om. - Thanh tra nhớ ra. - Đúng rồi, Takagi, cậu có thể nhờ người tắt đèn đi cho giống hiện trạng lúc diễn ra vụ án không?

 

- Rõ. - Trung sĩ Takagi đáp rồi nhanh nhẹn rời đi.

 

Shinichi nhìn theo anh một lát.

 

- Cháu nói tiếp đi chứ? - Thanh tra giục.

 

- Dạ. - Shinichi gật đầu. Cậu diễn tả lại những gì Sakurako đã làm trước mặt mọi người. Shinichi luồn tay ra sau lưng Sakurako, kéo cô lại gần. Sakurako chưa kịp chống đối thì đã bị kéo sát vào mặt Shinichi. - Việc diễn tả lại cảnh khi đó rất quan trọng để phá án, chị làm nghiêm túc nhé.

 

- Ừ... - Sakurako đỏ mặt gật đầu trước thái độ nghiêm trang của Shinichi. Cô nhắm mắt, nghiêng đầu sang phải như chuẩn bị hôn.

 

- Khi đó, chị Sakurako đã nhắm mắt, nghiêng đầu sang phải như thế này. Khi đó tai phải của chị ấy bị bịt kín do dựa vào vai trái anh Oba. Anh Oba vừa giơ khẩu súng giảm thanh lên bằng tay phải, nhắm vào giám đốc Tatsumi trong thang máy, vừa bịt tai trái của chị Sakurako như thế này.

 

- Cái gì?! - Sakurako đứng sửng sốt nhấc đầu khỏi ngực Shinichi.

 

- Vâng, anh Oba vừa hôn chị Sakurako đang nhắm mắt, vừa bấm nút gọi thang máy. Thang máy vẫn chờ ở tầng này bèn mở ra, trong đó có bố chị Sakurako. Anh Oba đã bắn thẳng vào ông...

 

- Không thể thế được! - Không chỉ Sakurako mà những người khác ở đó đều thảng thốt, nuốt nước miếng.

 

- Kudo, cháu cho bác xen ngang một chút. Anh ta có thể bịt tai cô Sakurako và dùng súng giảm thanh thật, nhưng hai người ôm nhau như thế thì cô ấy chắc vẫn phải nghe thấy gì chứ? - Thanh tra Megure nghiêng đầu, có vẻ chưa bị thuyết phục.

 

- Vâng, đúng là người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng súng giảm thanh khi đứng ở khoảng cách gần. Nhưng nếu có âm thanh lớn hơn hẳn át đi tiếng súng thì lại là chuyện khác.

 

- Âm thanh lớn hơn hẳn sao? - Thanh tra hỏi lại.

 

- Đúng không chị Sakurako? Hẳn lúc đó chị đã nghe thấy tiếng pháo hoa liên tiếp?

 

- Vâng... Hôm nay công ty có màn trình diễn pháo hoa lớn nhân dịp kỷ niệm hai mươi năm thành lập... - Sakurako gật đầu nhớ lại.

 

- Ai là người lên kế hoạch bắn pháo hoa?

 

- Là... Là anh Oba... Anh ấy đề xuất bắn hai mươi bông pháo cỡ lớn để mọi người ngắm qua cửa sổ trụ sở công ty... Lẽ nào...? - Mặt Sakurako tái mét.

 

- Đúng thế. Đây là tầng 36, nên tiếng pháo hoa lớn hơn nhiều so với tiếng chúng ta vẫn thường nghe khi đứng dưới tầng 1.

 

- Chẳng lẽ anh Oba đã lợi dụng âm thanh đó để...? - Ông thanh tra phỏng đoán.

 

- Đúng thế. - Shinichi gật đầu.

 

- Có lý... - Thanh tra chau mày.

 

- Hừm, đúng là thám tử học trò. Cậu nói nhiều điều thú vị đấy, nhưng suy luận vẫn còn lỗ hổng lớn. Giám đốc Tatsumi kêu mệt nên quyết định tới bệnh viện, vậy mà vẫn còn ở trong thang máy là sao? Làm gì có chuyện ông ấy ở nguyên trong đó chờ bị giết... - Oba bật cười.

 

- Anh nói rất đúng. Giám đốc Tatsumi không đi xuống mà chờ trong thang máy này. Có điều, ông ấy ở đó không phải để chờ bị giết. Theo suy đoán của em thì anh đã bảo giám đốc giả vờ ra về, rồi đổi vai với anh ở đây. Anh định để giám đốc lẻn vào hội trường và cởi bộ thú bông ra, gây ngạc nhiên cho tất cả mọi người tại bữa tiệc.

 

- Thảo nào giám đốc Tatsumi cởi cả cúc cài tay áo sơ mi! - Thanh tra thốt lên.

 

- Vâng. Không phải hung thủ đã kéo áo giám đốc xộc xệch, mà chính giám đốc đã tự mình cởi cúc, bỏ sơ vin để chuẩn bị chui vào bộ đồ thú bông.

 

- Thang máy trong lúc đứng im sẽ không có tiếng “keng” báo hiệu, nên chẳng ai biết. - Thiếu úy Sato Miwako gật gù.

 

- Hơn nữa đây là thang máy riêng của công ty Games. Anh Oba biết các nhân viên đều đang ở trong hội trường, không ai dùng đến thang máy tới lúc tan tiệc cả. - Shinichi hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía Oba.