Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi

Chương 19: Đầu mối



Sau khi được ông Kogoro chở tới cây cầu của khách sạn, Shinichi lên con thuyền xảy ra vụ bắt cóc, đứng ở đuôi tàu gọi điện cho thanh tra Megure.

- Chuyện là thế đấy ạ. Tay ảo thuật gia mà cháu bắt khoảng nửa năm trước ấy... Vâng, hắn đã gây ra vụ giết người rồi bỏ chạy, nhưng sau đó chết bệnh. Hắn có đệ tử nào không ạ? Vâng, bác điều tra nhanh hộ cháu nhé. Cháu cảm ơn bác.

Shinichi gập điện thoại lại, đi vào phòng dành cho khách. Cậu đã đích thân xem xét kỹ căn phòng nơi Sonoko biến mất, nhưng những phòng khác thì mới được cảnh sát kiểm tra. Shinichi bắt đầu kiểm tra từ căn phòng cạnh phòng Sonoko, cũng là phòng mà cậu thấy đáng nghi nhất.

Trong phòng có một chiếc giường đôi, một cái bàn và tủ lạnh nhỏ. Ngoài ra còn có một tủ áo âm tường rộng khoảng 120cm. Shinichi mở tủ ra thì thấy chiều sâu bên trong phải tới 120cm. Trong tủ không có quần áo mà chỉ có vài tấm khăn trải giường. Shinichi dùng tay gõ nhẹ lên tường từ trên xuống dưới, rồi nhấc chồng khăn lên.

- Ủa? - Cậu phát hiện tấm ván dưới đáy tủ có vết xước dài, rộng khoảng 1cm. Nhìn kỹ thì cậu thấy vết xước nằm ngay trên đường chéo của tấm ván hình vuông dưới đáy tủ. Shinichi nhòm xuống gầm giường. - Ra là thế... Chìa khóa nằm ở đây. Mình đã biết cách hung thủ làm Sonoko biến mất rồi.

Kiểm tra dưới gầm giường xong, Shinichi đã có vẻ chắc chắn về suy luận của mình. Cậu đứng dậy, nhớ ra dấu chân trong phòng Sonoko. Cảnh sát nói dấu chân đó trùng khớp với bộ đồ lặn của anh Minamida, nên cho rằng anh ấy là hung thủ, nhưng Shinichi lại nghĩ khác.

Shinichi lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số mà Ran đánh rơi khi bị bắt cóc ra. Cậu muốn kiểm tra lại bức ảnh chụp dấu chân để chắc chắn là anh Minamida không phải là thủ phạm.

- Đúng như mình nghĩ... - Shinichi tự khẳng định.

Tuy nhiên, điều làm đau đầu cậu thám tử là mánh khóe tên bắt cóc dùng để làm Ran biến mất. Kẻ mà Shinichi cho là thủ phạm lại có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo vào thời điểm xảy ra vụ bắt cóc Ran ở hội trường. Hơn nữa, Shinichi vẫn chưa nghĩ ra cách hắn dùng để khiến Tachibana Maiko biến mất trên máy bay.

Mải nghĩ ngợi, Shinichi vẫn để nguyên ngón tay trên nút điều khiển của máy ảnh. Màn hình chuyển sang những ảnh khác.

- Ủa? - Shinichi bỗng để ý thấy điều gì đó trong ảnh. Cậu vội vàng ấn nút "quay lại" và so sánh hai bức ảnh trong máy. - Hai tấm này...

Shinichi bấm nút "tiếp theo" và lại nhìn thật kỹ bức ảnh. Sau khi xem đi xem lại nhiều lần, gương mặt Shinichi dần trở nên kinh ngạc:

- Thật không ngờ...

Vẫn cầm chiếc máy ảnh trên tay, cậu đứng như trời chồng trong phòng một lúc. Cuối cùng, cậu ôm đầu, trách mình đã không giải được một mánh khóe đơn giản đến vậy. Shinichi đã tìm ra câu trả lời cho vụ án bắt cóc Tachibana Maiko trên máy bay.

- Chắc chắn người đó là hung thủ... - Shinichi giờ đã hoàn toàn tin vào phán đoán ban đầu của bản thân về thân phận thực sự của Kẻ bắt cóc. Nhưng cậu vẫn còn vụ bắt cóc Ran cần phải giải đáp.

- Ran biến mất như thế nào nhỉ...

Shinichi nhìn lơ đãng vào không trung. Cậu nhớ lại vết mực đỏ dính trên lỗ khóa mà ông Kogoro đã chỉ ra khi hai người còn ở trong hội trường.

- Sao lại có vết mực đỏ ở đấy chứ?

Cậu giả vờ đưa tay phải lên làm động tác tra chìa vào ổ khóa. Khi đó, cậu phát hiện thấy mu bàn tay phải có vết mực đỏ lờ mờ. Shinichi không nhớ mình đã chạm vào thứ gì để dính mực đỏ lên tay như vậy. Cậu thử điểm lại những việc xảy ra hôm đó. Gương mặt Ran bỗng hiện lên trong đầu Shinichi. Cậu nghĩ: "Khi hội trường mất điện vào trưa nay, mọi người sợ hãi nắm tay nhau, Ran cũng nắm chặt tay mình...". Cậu cũng nhớ lại câu nói của Ran:

- Nếu tớ bị bắt cóc, chắc Sonoko cũng không chịu ngồi yên đâu.

- Lẽ nào... - Shinichi bàng hoàng.

Nhưng nếu điều cậu nghĩ là thật, thì mọi việc đều khớp với nhau. "Chắc chắn suy luận của mình đúng" - Shinichi nghĩ thầm. Giờ thì cả ba vụ án đều đã sáng như ban ngày.

Điện thoại của Shinichi rung lên.

- Bác Megure đấy ạ? À, Biết được tên đệ tử của ảo thuật gia mà cháu bắt khoảng nửa năm trước rồi ạ... Đúng như cháu nghĩ. Vâng, cháu đã tìm ra mánh khỏe hắn dùng lần này rồi. Vâng, cháu đi cứu Ran và Sonoko ngay bây giờ đây.

Shinichi định cúp máy thì nghe tiếng thanh tra Megure nói to:

- Shinichi! Hắn không còn suy nghĩ tỉnh táo nữa. Cháu phải cẩn thận đấy!

- Cảm ơn bác đã nhắc nhở. Nhưng vụ án lần này cháu cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Chắc chắn cuộc đối đầu này sẽ gay cấn đây...

Shinichi gọi điện đến nơi khác, nói nhanh: "Cháu biết chỗ của Ran và Sonoko rồi". Sau đó cậu cúp máy, xuống thuyền, chạy vào màn đêm, trong đầu nhủ thầm: "Đợi tớ nhé, Ran. Tớ tới cứu cậu ngay đây".

Trong khi đó, ông Kogoro có mặt ở nhà anh Minamida. Khung cảnh xung quanh im ắng tới mức nghe rõ mồn một tiếng dế kêu. Khu vực quanh nhà không có đèn đường nên hầu như tối đen, chỉ có căn nhà được chiếu sáng bởi ánh đèn của cảnh sát.

Cha mẹ anh Minamida mất sớm. Anh được người anh trai làm nghề đánh cá nuôi lớn. Trong mảnh đất rộng khoảng 300 mét vuông ngoài căn nhà chính ra còn có một căn nhà kho dùng để chứa đồ dùng của ngư dân. Trong lúc người anh trai đi đánh cá, anh Minamida đã treo cổ trong nhà kho đó.

Cả căn nhà chính và nhà kho đều được quây bởi dải băng màu vàng cấm vào và có cảnh sát đứng canh phòng, nên ông Kogoro không thể vào trong. Ông đã giải thích nhiều lần rằng mình là cha của một trong những nạn nhân bị bắt cóc, nhưng cảnh sát kiên quyết từ chối không cho người ngoài vào.

- Hừm, cảnh sát nước này coi người nhà nạn nhân là hung thủ không bằng!

Ông Kogoro tức tối ám chỉ viên cảnh sát trẻ tuổi đứng lườm mình nãy giờ. Thực ra anh ta chỉ làm đúng phận sự của mình khi thấy một người đàn ông lạ mặt tự xưng là người nhà nạn nhân xuất hiện mà thôi.

- Chỉ còn hơn một tiếng nữa mà không làm được gì thế này.

Ông Kogoro nhìn láo liên, đi quanh nhà tìm xem có chỗ sơ hở nào không. Bỗng điện thoại của ông đổ chuông ầm ĩ. Màn hình điện thoại hiện chữ "Shinichi".

- Chú mày tìm thấy gì không? Cái gì, biết chỗ của hai con bé rồi hả? Thật không hả? Được, ta sẽ tới đó ngay!

Cúp máy xong, ông Kogoro chạy một mạch tới chiếc xe đi thuê. Đúng lúc đó, chiếc xe cảnh sát chở thanh tra Tamagawa tới hiện trường. Ông thám tử nhảy bổ ra trước xe, vẫy tay rối rít. Cửa sổ ghế trước hạ xuống, thanh tra Tamagawa thò đầu ra hỏi:

- Lại là ông à? Ông làm gì ở đây? - Ông thanh tra thở dài vẻ phiền phức.

- Tôi biết nơi trốn của hung thủ rồi. Anh mau cho tôi lên xe đi.

Ông Kogoro định mở cửa sau của xe cảnh sát, nhưng thanh tra Tamagawa nhoài hẳn người ra ngoài cửa sổ nói:

- Ông đừng nói chuyên vớ vẩn. Tôi biết ông rất lo cho con gái, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến công tác điều tra của cảnh sát thế chứ!

- Cái gì?!

- Chúng tôi phải có bằng chứng xác thực mới hành động, chứ không làm việc theo cảm tính như thám tử đâu.

Sau câu nói lạnh lùng của thanh tra, cửa sổ đóng lại, chiếc xe cảnh sát đi mất.

- Hừm, dám coi thường thám tử bọn ta sao... Ta sẽ bắt hung thủ về đây cho cảnh sát biết tay. - Ông Kogoro tức tối hét với theo chiếc xe cảnh sát. Nhưng sau đó ông nhớ ra mình không còn thời gian, bèn nhảy ngay lên chiếc xe thể thao màu đỏ.

Màn hình điện tử trên xe cho biết chưa đầy một giờ nữa bom sẽ nổ.