Tiểu Thuyết One Piece: Chuyện về Ace

Chương 3: Tập 1 (Tiếp)



Tư chất của một thuyền trưởng là gì?

 

Tôi nghĩ đó là được mọi người yêu mến.

 

Và nếu nói về thuyền trưởng của tôi thì cậu ấy hệt như ánh thái dương chiếu sáng cả một vùng biển tăm tối.

 

Nếu nhìn kĩ thì cậu ấy lúc nào cũng là trung tâm của mọi người, là sự tồn tại giúp những người khác biệt về sự ra đời, trưởng thành, cách suy nghĩ cũng như tính cách gắn chặt lại với nhau theo một lẽ tự nhiên. Người không được thương nhớ bởi bất cứ ai và không thể yêu thương ai thì không thể trở thành thuyền trưởng.

 

Ace là người đàn ông rất thích hợp làm thuyền trưởng.

 

Ở Ace có cái gì đó thu hút mọi người. Một cái gì đó hoàn toàn không thể biểu hiện thành lời mà chỉ có thể bằng những từ ngữ như là tinh thần hào hiệp và sức hút.

 

Ngưỡng mộ Ace nên nhiều người đã tự động tập hợp lại thành băng hải tặc Spade.

 

Ngay từ đầu, hải tặc đã là sự tồn tại của những tên tội phạm ngoài vòng pháp luật và các thành viên của băng hải tặc Spade là sự quy tụ của những gã còn ngoài luồng pháp luật hơn thế nữa.

 

Bởi Ace thu nhận những người bình thường sở hữu các thân thế khác biệt và những người không có chốn về ở các băng hải tặc khác.

 

Ở giữa cuộc hành trình, một đám người có mối nhân duyên gì đó pha chút kì lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt Ace.

 

Cứ như thế, cuộc hành trình mang tên "Grand Line" với Ace làm trung tâm lại tiếp tục, một người rồi lại hai người, các thuyền viên cứ thế tăng thêm và chẳng mấy chốc con thuyền đã to lớn hơn.

 

Một ngày nọ...

 

 

"Gahahahaha! Ace! Ta yêu ngươi!"

 

 

Một gã đàn ông râu ria lởm chởm nhảy lên tàu, hắn vung kiếm xuống và hét lên.

"Ồn ào quá!"

Ngay sau đó, tôi đá thẳng vào mặt hắn và tống hắn khỏi thuyền.

"Tiền thưởng của taaa!!"

Hắn gào lên ai oán rồi tũm. Rơi thẳng xuống biển.Tiện đây tôi xin nói luôn, mấy tên tội phạm ngoài vòng pháp luật kia chẳng yêu mến gì Ace đâu. Mục tiêu của chúng là cái đầu của cậu ấy kia kìa, tức chúng là kẻ thù đấy.

Ace nổi tiếng là thuyền trưởng của băng hải tặc Spade nên tiền truy nã của cậu ấy rất cao. Do được treo thưởng nên thành ra việc bị một đám người theo đuổi số tiền đó bám đuôi là một việc vô cùng bình thường và ngày nào con thuyền này cũng bị một lũ như thế tấn công.

Con thuyền bị những tay thợ săn tiền thưởng áp sát. Rồi từ đó chúng lần lượt đổ bộ, giơ cao vũ khí trong tay và gào thét xông trận. Bọn chúng đông không kể xiết. Nhìn sơ qua không biết được chúng đông gấp mấy lần chúng tôi. Vì vậy mà tôi không phân biệt được đâu mới là hải tặc.

Chẳng mấy chốc, tàu của băng hải tặc Spade đã biến thành chiến trường.

Tôi không thể tìm thấy Ace, vì là mục tiêu bị săn đuổi nên cậu ấy bị vô số những tay săn tiền thưởng bao vây. Nhiều đồng đội của tôi bị đẩy ra mép thuyền và bị chia thành nhiều cặp một chọi một.

 

Viện cớ thuyền gặp trục trặc, chúng cầu cứu chúng tôi và tôi đã sơ ý để chúng đến gần. Dường như chúng tấn công các con thuyền hải tặc tình cờ ngang qua bằng cái mánh khóe đó. Là người sống trên biển ắt hẳn ai cũng hiểu cảm giác sợ hãi khi bị mắc kẹt giữa chốn biển khơi rộng lớn.

Dù có là ai đi nữa thì cũng không bình thường chút nào khi cứ việc đi tiếp và bỏ mặc con thuyền trong tình trạng đó ở lại. Hay tôi nên nói việc đó là việc không thể mới phải.

Dẫu là một hải tặc khét tiếng đến nhường nào đi nữa thì chỉ riêng lúc này thôi hắn sẽ động lòng thương hại, hoặc có lẽ vì định tấn công với mục đích cướp bóc mà hắn sẽ tạm thời cho dừng thuyền lại.

Nói cách khác có nghĩa là bất cứ tên hải tặc nào đi ngang qua đây cũng đều phải dừng lại.

Những tay săn tiền thưởng đó kết bè kết phái với nhau vì điều này.

Kế hoạch không tồi chút nào.

Nhưng nếu lợi dụng lòng trắc ẩn và thiện ý của mọi người dưới danh nghĩa là những người sống trên một vùng biển như nhau thì không chừng chúng là một bọn còn tồi tệ hơn cả hải tặc.

"Thiệt tình, lũ khốn này không biết lễ nghĩa gì cả...!"

Tôi hằn học nói cùng lúc cảm thấy một luồng khí nóng như thể má bên phải đang bốc hỏa.

"Úi!?"

Ngoảnh đầu lại, bên cạnh tôi bị lu mờ bởi một ngọn lửa đỏ rực dữ dội. Kẻ địch xung quanh vừa thổi nó vừa gào la thảm thiết. Ace đã phóng ra một ngọn lửa nhằm tiếp thêm sức mạnh cho cú đấm của cậu ấy.

"Ế, xin lỗi nhé! Nó mạnh hơn tôi nghĩ"

 

Ace cười, cánh tay phải của cậu được bao quanh bởi một ngọn lửa lập lòe.

 

"Xin lỗi con khỉ! Cậu làm cháy cái áo khoác mới mua của tôi rồi này"

 

"Không sao. Trông nó cũng khá ổn mà? Lên nào"

 

"Đã bảo là dừng lại mà.

 

Ngoảnh đầu lại, bên cạnh tôi bị lu mờ bởi một ngọn lửa đỏ rực dữ dội. Kẻ địch xung quanh vừa thổi nó vừa gào la thảm thiết. Ace đã phóng ra một ngọn lửa nhằm tiếp thêm sức mạnh cho cú đấm của cậu ấy.

 

"Ace! Cẩn thận chút coi! Cậu làm cháy cái áo khoác của tôi rồi này!"

 

Tôi bất giác phàn nàn.

 

"Xin lỗi! Cơ mà tôi sẽ không dùng lửa thiêu đốt đồng đội mình đâu!"

 

Ace trả lời tôi từ phía xa. Cậu ấy mỉm cười, bọc một ngọn lửa lập lòe quanh cánh tay phải. Đúng như lời Ace nói, lửa của cậu ấy không làm tổn hại đến chúng tôi hay con thuyền, nó chỉ nhắm thẳng vào những kẻ địch cản đường cản lối. Ace đã làm cho năng lực của trái Mera Mera phát triển một cách toàn diện.

 

Hiện tại, Hỏa Quyền – kĩ năng của Ace đã được dùng như là biệt danh cho cậu ấy.

 

Mang theo ngọn lửa rực rỡ, Ace chạy nhanh về phía boong tàu. Những tay săn tiền thưởng không tài nào thoát được ngọn lửa đang tự do xao động của cậu ấy. Bên dưới con thuyền quen thuộc, Ace Hỏa Quyền đã chiếm được lợi thế. Không một ai có thể cản bước chân cậu.

 

Rồi một tiếng súng vang lên sau lưng Ace đã thu hút sự chú ý của tôi.

 

Vội vàng ngoái lại nhìn, phía sau tôi một tên săn tiền thưởng đã ôm lấy cánh tay và ngồi xổm xuống đất.

 

"Xin lỗi nhé, sensei!"

 

Tôi vừa nói vừa đá gục gã trước mặt làm hắn trợn mắt trắng dã và lăn ra bất tỉnh. Giây phút mà hắn ngất xỉu ấy, có lẽ tôi đã nghĩ giá mà mình đá hắn trước khi hắn bị bắn thì hay biết mấy. Vì như mọi người đã thấy, vũ khí mà hắn cầm trên tay đã bị viên đạn không biết từ đâu bay đến hất văng đi.

 

"Phải cẩn thận chứ Deuce-san"

 

Một giọng nói không rõ từ đâu vang đến tựa như tiếng súng lúc nãy. Ấy vậy mà tôi vẫn không tìm ra bóng dáng chủ nhân nó ở chỗ nào cả. Đến cả sự hiện diện của người đó tôi cũng không cảm nhận được.

 

Người đã bắn phát súng đó là Miharl.

 

Mới đầu chỉ có tôi nhưng dần về sau càng có thêm nhiều thuyền viên gọi cậu ấy là "Thầy".

 

Bởi hiếm có người đàn ông sống trên biển nào có chức danh đặc biệt là giáo viên như cậu ấy.

 

Miharl có một ước mơ, cậu ấy muốn băng qua đại dương, đến những nơi mà trẻ em trên khắp thế giới không được dạy dỗ. Có lẽ vì lý do đó mà cậu ấy không phù hợp với những người đàn ông trên biển và không được họ đón nhận.

 

Người đã giúp đỡ ước mơ của Miharl và mang cậu ấy đi không ai khác chính là Ace.

 

"Cứ om sòm thế này thì tôi không thể thoải mái đọc sách được. Dường như mấy vị khách thô lỗ của chúng ta cần được dạy dỗ lại một chút đấy. Nhanh giúp chúng kết thúc thôi nào"

 

Dứt lời, tiếng súng lại một lần nữa nổ lên. Lần này là vài phát.

 

Lập tức, ở một nơi cách đây không xa, súng của những tên săn tiền thưởng liên tục bay lên không trung. Và vẫn như mọi khi, không thể thấy được ai là người đã bắn nó.

 

Vì tính khí của Miharl sống biệt lập với mọi người nên cậu ấy hiếm khi rời khỏi cabin. Trong lúc các thuyền viên đi mua đồ ở bến cảng hay đi ra ngoài, lúc nào cậu ấy cũng ở lại tàu với một quyển sách trên tay, vì thế mà có người gọi cậu ấy là Miharl "trong nhà"

 

Cậu ấy rất mạnh, trái ngược hẳn vẻ bề ngoài tri thức với cặp mắt kính được đánh bóng loáng và chiếc mũ chóp cao kia.

 

Đặc biệt phải nói đến khả năng bắn tỉa không rõ xuất phát từ đâu của cậu ấy, số lượng tàu thuyền có thể phụ thuộc vào điều đó.

 

Dẫu vậy...

 

"Thiệt tình, lúc nào cũng bắn từ đâu không biết..."

 

Đôi khi, tôi cảm thấy vị trí bắn của người giáo viên đó là một bí mật.

 

 

"Ồ, ngươi có khẩu súng đẹp đó"

 

Đang giữa trận chiến, bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói nọ.

 

"Nó được làm ở "North Blue" phải không? Đồ hiếm đấy. Còn dùng kí hiệu đầu lâu nữa này"

 

Cậu ta vừa nói vừa tập trung quan sát khẩu súng đang hướng về phía mình.

 

Người đàn ông có cách ăn mặc hơi điên rồ, gắn trang sức đầu lâu đầy người, tôi không biết cách ăn mặc của hắn có quá lộ với một hải tặc hay không.

 

Hắn là một đồng đội của tôi, Skull

 

"Gu không tồi. Ngươi thông minh đấy chứ"

 

Mặc dù là người đang chĩa súng nhưng không hiểu sao tay săn tiền thưởng được khen ngợi ấy lại tỏ vẻ lúng túng.

 

"Mà khẩu súng này đã ngưng sản xuất rồi phải không? Tại sao vậy trời"

 

Nói rồi Skull chầm chậm nắm lấy khẩu súng.

 

"Nếu làm thế này nó sẽ bị kẹt đạn"

 

"Ể, á, sao thế này?"

 

Tiếng lên đạn vang lên cành cạch. Tay săn tiền thưởng bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhưng viên đạn lại không chịu bắn ra theo ý hắn

 

"Chĩa khẩu súng này về phía ta, ngươi phải to gan lắm"

 

Mặt tay săn tiền thưởng nhanh chóng biến sắc. Và cùng lúc đó, tay của Skull đấm lên mặt hắn.

 

"Hê hê, món hàng độc này phải đem trang trí trong phòng mới được"

 

Skull cười khúc khích, chăm chú ngắm nhìn như xem thường khẩu súng còn sót lại trên tay.

 

Hắn cũng là gã có tính cách kì quặc như Miharl.

 

Skull tự cho mình là người sưu tầm và là fan hâm mộ hải tặc.

 

Hắn sưu tập những món đồ có hình đầu lâu, nói cách khác vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không phải là hải tặc.

 

Skull là một kẻ cực kỳ lập dị, cậu ta yêu hải tặc nhiều đến mức đột nhập vào mọi con thuyền hải tặc, sau khi bị chủ nhân các con tàu phát hiện, hắn ta phải sống cuộc đời nợ nần, làm chân sai vặt đến tận bến cảng tiếp theo.

 

Nhiều hải tặc nhận xét Skull chỉ là một tên tò mò, chạy vặt không có ưu điểm gì nổi bật nhưng chỉ có mỗi Ace là nghĩ khác.

 

Skull từng ta leo lên mọi con thuyền và lưu lạc đến vô số bến cảng trên khắp thế giới nên Ace rất xem trọng những kinh nghiệm và kiến thức ấy.

 

Skull sở hữu tiềm năng của một tình báo viên trên biển.

 

Qua cuộc gặp gỡ với Ace, Skull từ người sưu tầm đã trở thành Skull tình báo viên.

 

Như để bày tỏ lòng biết ơn vì Ace đã xem trọng mình, Skull đã thề với Ace trở thành tình báo viên xuất sắc nhất thế giới và gia nhập băng hải tặc Spade.

 

Nhưng vì kiên quyết là tình báo viên nên nghe nói đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhận mình là một hải tặc

 

"Thật là... mấy tên sưu tầm các cậu bao giờ cũng làm tôi sởn gai ốc"

 

Tôi nhắc nhở Skull, khi hắn còn đang say sưa với khẩu súng vốn là chiến lợi phẩm mới thu được.

 

"Ta còn trong cuộc chiến đó"

 

"Rõ rồi, cậu chủ Deuce"

 

Skull ngẩng lên. Khuôn mặt của hắn cũng được giấu đằng sau cái mặt nạ đầu lâu. Là một nhà tình báo nên hắn cho rằng đến cả khuôn mặt của bản thân cũng là một phần thông tin. Về phần này thì tôi đồng tình với hắn.

 

Có thể nói, chúng tôi đã có chung suy nghĩ dù xuất điểm hoàn toàn khác nhau.

 

Muốn thấymặt thật của Skull phải trả tiền nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai chịu bỏ tiền ra cả.

 

Mỗi lần chứng kiến hắn nhiệt tình kể chuyện đó với các thành viên mới gia nhập, tôi lại nghĩ chỉ là hắn đã đánh mất thời điểm thích hợp để tháo chiếc mặt nạ ấy xuống mà thôi.

 

Tôi, Skull và thêm một người nữa là Miharl, ba chúng tôi là phụ trách bộ não của băng hải tặc Spade. Có thể nói chúng tôi là nhóm tri thức.

 

Có quá nhiều nhóm chiến đấu ở băng hải tặc Spade và Ace là người đứng đầu nhóm đó. Nên tất nhiên là tôi thường nói chuyện với hai anh chàng này hơn.

 

"Chà, đây là khẩu súng hiếm đó. Với lại hình như trận chiến sắp kết thúc rồi"

 

Skull hất cằm về phía trung tâm boong tàu.

 

"Enkai"

 

Một vòng xoáy lửa xuất hiện xung quanh Ace làm những kẻ địch còn sót lại ngã gục.

 

Để ý một chút thì không biết từ lúc nào, tiếng la hét giận dữ đã ngưng bặt. Thay vào đó chỉ có âm thanh rên rĩ của những tay săn tiền thưởng đã đổ bộ lên con thuyền.

 

Lượng người sớm vơi đi...

 

Nghĩ đi nghĩ lại.

 

Tôi chỉ đứng trong góc đối phó với vài tên, còn các thành viên chiến đấu khác thì cùng Ace oanh tạc ở giữa boong tàu. Thực lực không ngờ lại chênh lệch đến thế.

 

"Chà, chúng ta gần như đã dọn dẹp hết rồi phải không..."

 

Ace đảo mắt nhìn những tên săn tiền thưởng nằm rạp xung quanh rồi cao giọng.

 

"Các ngươi nhanh đem mấy tên khốn đã bất tỉnh này biến khỏi đây!"

 

Những tay săn tiền thưởng khó khăn lắm mới còn đứng vững hốt hoảng rút lui. Một con mãnh thú lớn thuộc họ nhà mèo đang gầm gừ đe dọa bên cạnh Ace.

 

Nó là Kotatsu, một đồng đội của chúng tôi. Ace là người đã đặt tên cho nó.

 

Kotatsu là mèo rừng, xem ra nó thuộc loài quý hiếm nhưng là loài nào thì tôi chịu.

 

Tại một hòn đảo nọ, Ace đã cứu nó khi nó bị thương do mắc bẫy của những tên săn trộm, nó bám riết lấy Ace và đi theo con thuyền từ đó.

 

Thời điểm chúng tôi gặp Kotatsu, tính tình nó dường như rất nhút nhát nhưng sau một thời gian, giờ đây nó đã dần quay về với bản tính can đảm khi xưa.

 

Như vậy, các thuyền viên của băng hải tặc Spade, Miharl, Skull hay Kotatsu và dĩ nhiên là cả tôi nữa, dường như chỉ cần gặp Ace là chúng tôi cuối cùng cũng tìm được nơi chốn thuộc về mình.

 

Ganryu người tay dài và Wallace người cá cũng vậy, họ không có nơi trú ngụ nào khác nên đã gia nhập băng hải tặc Spade. Ace không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài hay chủng tộc của họ. Tuy nhiên, có một điều còn quan trọng hơn thế nữa. Ace quan sát một người dựa trên bản chất của người đó. Cậu ấy thậm chí còn không tự nhận thức được điều này.

 

Chính vì vậy, không chỉ riêng nhiều tên tội phạm mà đến cả những người không phải tội phạm trên thế giới cũng yêu mến Ace.

 

Sau đó, những tên tội phạm mò đến không phải vì ngưỡng mộ Ace đã bị tiếng gầm gừ của Kotatsu làm cho sợ hãi, tranh giành nhau nhảy khỏi thuyền hệt như lúc chúng đến.

 

Trong lũ người đã bất tỉnh, có kẻ bị bao vây bởi đồng đội tôi và có kẻ đã lấy lại được ý thức, bị Kotatsu đuổi theo phải chạy thật nhanh khỏi tàu.

 

"Grừ ừ ừ ừ ừ... meow"

 

"Tiếng kêu dễ thương quá!"

 

Tên cuối cùng kêu lên rồi rơi xuống biển với biểu cảm khó hiểu.

 

Thật ra, trái ngược với vẻ bề ngoài, ngoại trừ lúc gầm gừ ra thì tiếng kêu của Kotatsu rất dễ thương.

 

Ace là người mang năng lực của trái Mera Mera nên xung quanh cậu ấy thường rất ấm, vì thế mà Kotatsu chỉ ngoan ngoãn trước Ace.

 

Những kẻ tấn công không còn nữa, boong tàu vừa trở nên rộng rãi hơn thì Kotatsu đã ngả xuống nằm. Nó cọ lưng xuống boong tàu và ngửa bụng ra. Quả đúng là một con mèo to xác ngu ngốc.

 

Khi thuyền của mấy tên săn tiền thưởng đã áp sát chúng tôi xa dần thì sự huyên náo ban nãy lại trở nên yên tĩnh. Trên thuyền vắng lặng đến bất ngờ. Không hiểu sao khung cảnh lại giống hệt sau khi tàn tiệc. Đương nhiên là Ace cũng cảm thấy như vậy.

 

"Nào, mở tiệc thôi mọi ngườiii!"

 

Ace nói rồi bắt đầu mở tiệc trên thuyền. Sau khi các thuyền viên đem thùng rượu và bày một đống thịt ra, boong tàu lãnh đạm bỗng chốc trở nên rực rỡ.

 

Với rượu và đồ ăn trên tay, mọi người thỏa thích ca hát, cãi cọ và nghỉ ngơi.

 

Trời lặng gió, sóng vỗ dịu êm.

 

Nhưng thời tiết của "Grand Line" thường không theo như dự đoán.

 

Hiện tại có thể đứng gió nhưng biết đâu giây phút tiếp theo sẽ có một cơn bão lớn ập tới.

 

Vùng biển này là như thế.

 

 

"Đám lúc nãy yêu cậu lắm đó"

 

Một tay cầm cốc bia, tôi nói với Ace đang dựa lưng vào tay vịn.

 

"Vì chúng sẽ có tiền nếu lấy được đầu của tôi mà"

 

Ace cười trả lời và chuyển ánh mắt về phía thuyền của bọn săn tiền thưởng đã bỏ chạy.

 

Tôi cũng làm theo cậu ấy. Nơi mà bọn chúng vừa vô tình đi vào đã bị một làn sương mù dày đặc che phủ nên chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng con thuyền.

 

Biển cả thật bất thường làm sao.

 

"Cậu là người nổi tiếng rồi nhỉ"

 

"Lần gần đây nhất chỉ toàn một lũ thế kia. Chẳng vui vẻ chút nào"

 

 

Ace nốc cốc bia rồi làu bàu một cách hiếm thấy. Vì mục tiêu tiền thưởng mà đám người tấn công Ace đã tăng thêm. Âu cũng là do tiền thường của cậu ấy cao hơn so với những hải tặc cùng trang lứa. Một tân binh vẫn chưa đặt chân đến Tân Thế Giới mà đã bị treo thưởng cao thế kia, không trở thành món mồi ngon mới là chuyện lạ.

 

Cứ mỗi lần tiền thưởng của Ace tăng lên là các thuyền viên lại vui mừng.

Nhìn bọn họ phấn khởi, Ace cũng cảm thấy hài lòng.

 

Nhưng không ai biết được lý do gì khiến Ace được treo thưởng cao hơn mức bình thường như vậy.

 

Các thuyền viên không biết, những kẻ nhắm đến Ace hay những tên hải quân xung quanh đây cũng không.

 

Chắc chắn không người nào có thể biết được.

 

Ace quả thật rất mạnh. Cậu ấy lại còn là người sở hữu năng lực trái ác quỷ.

 

Trong nháy mắt, cậu ấy đã liên tục đánh bại những tên hải tặc khét tiếng. Hải quân không bắt được cậu ấy. Đương nhiên là họ đã được cảnh báo trước.

 

Phải chăng Ace đã làm gì đó nên mới bị treo thưởng đến mức này?

 

Rốt cuộc họ đã nghĩ gì khi treo thưởng cậu ấy cao hơn cả mấy tên đã phạm tội tày trời khác?

 

Đây là một trò lừa đảo. Dù không thích nhưng tôi không thể không cảm thấy ý đồ ẩn giấu phía sau.

 

Ace chắc hẳn đã nhận ra sự thật rồi.

 

...Là Roger.

 

Cứ mỗi lần nhìn lệnh truy nã của Ace là tôi lại nhớ đến cái tên đấy.

 

Nhưng e rằng tôi không thể xác nhận chuyện đó với Ace.

 

 

Cậu ấy cũng nhận ra bóng dáng và tên tuổi ông ta luôn ám ảnh mình nhưng lại quyết không hế răng nửa lời, tôi cũng chỉ còn cách giả vờ không để ý đến.

 

"Ừ thì, nói sao ta, nếu được ai đó yêu thương có lẽ sẽ tốt hơn bị ghê tởm và ghét bỏ nhỉ..."

Để bầu không khí nặng nề này sáng sủa lên một chút tôi đã đề cập đến chuyện khác.

 

"Nhưng lão già gàm gỡ đó..."

 

Đang nói dỡ, tôi bỗng dưng im bặt.

 

Bởi đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào cốc bia của Ace ánh lên sắc màu tựa như đáy biển sâu thẳm tăm tối.

 

Cậu ấy chưa say.

 

"Ace..."

 

Lúc đó, dù có chút lưỡng lự nhưng tôi đã mở miệng.

 

"Ngao!"

 

Kotatsu kêu lên.

 

Buổi tiệc tùng vui vẻ của các thuyền viên lập tức dừng lại, con thuyền đã trở về với vẻ tĩnh lặng. Kotatsu gầm gừ nhìn ra xa, mọi người liền dõi theo cái nhìn chòng chọc của nó.

 

Nó chăm chú nhìn về phía làn sương mù dày đặc, nơi thuyền của bọn săn tiền thưởng đã biến mất. Và sau đó, bóng dáng của một con thuyền khác xuất hiện.

 

"Gì vậy...? Bọn chúng lại kéo đến nữa sao?"

 

Ace rướn người ra nhìn. Nhưng không chỉ có bóng một con thuyền.

 

Mà là vô số bóng thuyền nổi lên từ trong sương mù. Đó là cả một hạm đội...

 

"Hải quân à!?"

 

Ký hiệu hải âu hiện ra sau làn sương mờ đục.

 

Nó được vẽ trên cánh buồm. Là ký hiệu mà hải tặc không muốn nhìn thấy nhất trên đời. Dưới ký hiệu đó là dòng chữ "MARINE" to lớn. Đúng như dự đoán, tàu hải quân đã xuất hiện. Hàng loạt chiến hạm đang ào ạp tiến đến đây.

 

"Đó là thuyền của "Kẻ Đóng Đinh". Tệ thật, chúng ta bị cô ta nhắm đến rồi"

 

Skull chỉ tay vào con thuyền trước mặt.

 

"Nghe đồn cô ta là một thiếu úy cừ khôi"

 

"Biệt danh kỳ lạ vậy. Trước đây cô ta là thợ đóng tàu hay gì à...?

 

Tôi vừa lắng tai nghe cuộc trò chuyện của Ace và Skull, vừa ra hiệu với các thuyền viên khác.

 

"Giữ khoảng cách đi!"

 

Một chiến hạm tiến lên dẫn đầu. Nếu trực tiếp đối đầu với nó thì có lẽ những con thuyền còn lại sẽ nhân cơ hội này bao vây chúng tôi. Các con tàu chiến nới rộng khoảng cách với nhau rồi bắt đầu triển khai thế trận. Nhưng tôi sẽ không để kế hoạch của chúng thành công.

 

"Gần đây có bãi đá ngầm. Vào đó sẽ làm cản trở kế hoạch của chúng. Tiến nhanh về phía trước mau! Lấy bản đồ cho tôi!"

 

Tôi hét lớn ra lệnh cho Miharl đang ở trong phòng sách. Trong khi vẫn đang cẩn thận đề phòng những chiến hạm đuổi theo phía sau, tôi cầm lái đi tới đi lui trên thuyền.

 

Rồi sau đó,

 

"Con thuyền đẹp đấy"

 

Một giọng nói không mấy quen thuộc vang lên bên cạnh

 

Là giọng của một cô gái trẻ. Khi tôi giật bắn mình quay lại đã thấy một hải quân đứng trên tàu.

 

Không, không chỉ là một hải quân bình thường. Tấm áo khoác trắng choàng bên ngoài với dòng chữ "Chính nghĩa" trên lưng cô ta đang tung bay phấp phới. Trong hải quân, chỉ có những người có cấp bậc cao từ thiếu úy trở lên mới được mặc chiếc áo đó.

 

"Từ khi nào mà...?"

 

Thiếu úy hải quân đơn thương độc mã xâm nhập lên tàu đã nhảy đi chỗ nào rồi.

 

"Đáng tiếc, cuộc hành trình của các ngươi đến đây là kết thúc"

 

Cô ta rút thanh mảnh kiếm đeo bên hông ra. Trên mu bàn tay ấy có một vết bỏng trông rất xấu xí.

 

Rồi một tiếng súng nổ lên.

 

"Đoàng"

 

Cô ta nhếch môi khinh bỉ trước âm thanh kim loại vang dội.

 

Sau đó thản nhiên vung kiếm, nét mặt không có chút biến sắc.

 

"Không được rồi..."

 

Yên ắng được một hồi, tôi nghe thấy tiếng Miharl nhưng lại không biết nó phát ra từ đâu. Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt. Người phụ nữ đó đã đánh bật viên đạn bắn lén của Miharl chỉ với một thanh trường kiếm.

 

"Cô là quái vật à..."

 

Tôi bất giác lùi bước.

 

"Cậu chủ Ace, cô ta là "Kẻ Đóng Đinh" đóóóóó!"

 

Nhờ tiếng súng ban nãy mà Skull đã chú ý đến sự tồn tại của cô ta, cậu ấy liếc mắt nhìn qua rồi hét lớn.

 

"Hể... Tôi cứ ngỡ sẽ là một gã thợ mộc cao to chứ. Sao lại gọi cô ta là "Kẻ Đóng Đinh" thế?"

 

"Nghe nói cô ta hay đục lỗ trên người con mồi của mình như đang đóng đinh đó"

 

"Đáng sợ vậy"

 

Ace tiến lên phía trước, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cậu ấy chẳng sợ chút nào.

 

Ace giữ bình tĩnh và cô ta cũng thế không thua kém.

 

Tôi nhướng mày, hướng ánh mắt kiên định về phía cậu ấy.

 

"Ta là thiếu úy Iska. Còn ngươi là Hỏa Quyền Ace nhỉ"

 

Cô ta vỗ ngực tự xưng rồi chĩa mũi kiếm vào Ace.

 

"Ngươi đã bị bắt"

 

"Cô..."

 

Ace bỗng nghiêm mặt một cách khác thường, cậu ấy cứ nhìn chòng chọc vào cô ta.

 

Xong rồi...

 

"Tên cô giống tên một loài chim ghê"

 

Giây phút ấy, tôi có cảm giác như bầu không khí nơi đây đã chùng xuống.

 

Phát hiện của Ace chẳng phù hợp với tình hình căng thẳng hiện tại tí nào. Thế nhưng thiếu úy Iska lại hầu như không bị dao động. Cô ta chỉ im lặng giữ nguyên tư thế chĩa kiếm vào Ace.

 

"Vậy nên ta tự hỏi không biết ta có thể chém ngươi không nhỉ?"

 

Ace cười tinh quái như một đứa trẻ nghịch ngợm. Thân hình cậu ấy chập chờn như ảo giác. Sau một hồi, nó lập tức biến đổi thành một ngọn lửa sáng rực.

 

Toàn bộ cơ thể cậu ấy đã hóa thành lửa. Đó là năng lực của trái Mera Mera mà Ace sở hữu.

 

"Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi thành tổ ong!"

 

Lời còn chưa dứt thế mà Iska đã di chuyển. Cô ta rút thanh mảnh kiếm ra bằng tốc độ mà mắt thường không tài nào bắt kịp.

 

"Ồ!?"

 

Có lẽ do quá bất ngờ nên dẫu đã chuyển hóa thành lửa, Ace vẫn vội lách người tránh đường kiếm đó.

 

"Thuyền trưởng Ace!"

 

"Mọi người, hỗ trợ thuyền trưởng nào!"

 

Các thuyền viên nhanh chóng bao vây Iska nhưng cô ta cùng thanh kiếm vẫn cứ tự do di chuyển khắp chỗ này đến chỗ khác. Bốn phương tám hướng, không hề có lấy một sơ hở, hệt như xung quanh cô ta có một bức tường vô hình vậy. Đúng hơn là dù có thể đến gần, họ cũng chỉ toàn mường tượng ra tương lai bị mũi kiếm sắc nhọn của cô ta đục lỗ khắp người.

 

"Kẻ Đóng Đinh" Iska. Có vẻ như danh xưng ấy không chỉ đặt cho vui.

 

"Ace, không được chạy! Kháng cự cũng vô ích, ngoan ngãn đầu hàng đi!"

 

Iska giận dữ tấn công Ace.

 

"Nếu không vô ích thì tôi phản kháng lại cũng được đúng không?"

 

Ace né mũi kiếm của Iska và vui vẻ hỏi vặn lại.

 

Thái độ của hai người họ hoàn toàn trái ngược.

 

Bỗng tôi cảm thấy khó chịu, mắt không ngừng dõi theo trận chiến kia.

 

Iska chỉ có một mình còn chúng tôi lại rất đông. Thể lực hai bên đều có giới hạn. Sớm muộn gì cô ta cũng kiệt sức. Thế thì vì lý do gì mà cô ta lại đơn độc nhảy lên con thuyền này? Liệu có phải là vì dù có dẫn theo bao nhiêu thuộc hạ đi nữa thì cô ta vẫn chỉ có một mình không? Hay là chỉ để câu giờ....

 

Đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, tôi mới phát hiện ra, các chiến hạm hải quân đã bao vây phía trước. Chậm rãi nhưng chắc chắn, kế hoạch của chúng đang dần hoàn thiện.

 

...Hóa ra con nhỏ đó đã tự lấy mình ra làm mồi nhử...!

 

Một thân một mình xông vào hang ổ kẻ địch rồi khởi tranh một cuộc giao chiến.

 

Dẫu khó chịu nhưng không chú ý và ứng phó với cô ta thì không được. Nếu trên tàu xảy ra sự cố, người lái tàu hiển nhiên sẽ bị sao nhãng. Vậy nên các chiến hạm còn lại mới nhân cơ hội hiếm có đó vây kín chúng tôi...

 

Nghĩ kĩ có thể thấy đây là một chiến lược công phu, cô ta đã cho một con tàu phô trương đuổi theo ngay phía sau để đánh lạc hướng, hướng nhận thức của chúng tôi về mỗi hướng ấy.

 

"Kết thúc rồi"

 

Iska lại một lần nữa chĩa kiếm vào Ace. Thế nhưng...

 

"Aaaaaa!"

 

Tiếng gào thét inh ỏi vang lên ngoài thuyền. Chúng đương nhiên đến từ những chiến hạm đang vây lấy băng hải tặc Spade chúng tôi.

 

"Vừa đúng lúc..."

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thuyền của chúng đã kịp thời rơi vào cái bẫy tôi vạch ra.

 

"Chúng sẽ chẳng thèm chú ý đến những tảng đá dưới đáy tàu vì mải mê đuổi theo chúng ta đúng không?"

 

Nói rồi tôi chuyển tầm mắt về những chiếc chiến hạm. Một con thuyền trong số chúng đang chao đảo rất thảm hại.

 

Nơi chúng vừa lọt vào là bãi đá ngầm.

 

Nếu cứ tiếp tục tiến tới mà không để ý đến, thuyền sẽ va phải đá rồi bị sóng đánh và sau đó sẽ mất khả năng điều khiển. Chẳng may xui xẻo, đá sẽ xuyên thủng một lỗ dưới đáy thuyền và làm nó chìm xuống biển. Đám chiến hạm trước mặt tôi đã rơi vào tình huống kém may mắn đó đấy.

 

Rõ ràng ngay từ đầu lũ hải quân đã nhắm đến việc bao vây chúng tôi. Có điều tôi không ngờ rằng cấp trên của chúng sẽ đơn độc xông vào đây và làm loạn cả lên, nhưng kể cả khi kế hoạch đã thành công đi nữa thì tốt nhất chúng vẫn nên giữ vững thế trận thì hơn. Bởi thế tôi mới cho thuyền đi vào bãi đá ngầm. Đi qua khe hở của bãi đá, chúng tôi sẽ an toàn tẩu thoát.

 

Chúng tôi tiếp tục tăng tốc, không biết liệu có đụng trúng những tảng đá sắc nhọn bên dưới không nữa. Có vẻ như các chiến hạm đã tổn thất nghiêm trọng. Đột nhiên, thuyền của chúng nghiêng ngả nhiều hơn.

 

Người lẫn thùng gỗ trên con thuyền sắp lật ấy sẽ rơi rải rác xuống biển.

 

Sóng vỗ từng cơn dữ dội ở nơi bãi đá này. Nó không tuân theo quy luật nào cả bởi vô số tảng đá bên dưới.

 

Thêm vào đó, những vỉa đá đã bị sóng mài mòn này vỉa nào cũng sắc lẻm, vô ý dẫm phải chỉ có nước tiêu đời.

 

"Thực ra nếu họ phát hiện ra những tảng đá kia và dừng đuổi theo chúng ta thì hay biết mấy..."

 

Những tay hải quân rớt xuống biển kia đang bị con sóng trêu ghẹo. Mặc kệ chúng là người bơi giỏi cỡ nào, ở nơi đây khả năng đó cũng chỉ vô dụng mà thôi.

 

Iska thu kiếm lại rồi bước lên mép thuyền.

 

"Sao thế? Cô định chuồn hả?"

 

Thấy Ace ngờ vực, Iska lập tức đáp lại.

 

"Đồ ngốc, ta đi cứu đồng đội của ta!"

 

Nói rồi cô ấy không chút do dự nhảy ngay xuống con sóng đã vỡ tan thành bọt trắng xóa.

 

Chúng tôi vội chạy tới mép thuyền chăm chú theo dõi diễn biến.

 

Iska đã bơi mà không thèm bận tâm đến con sóng đang vỗ từng đợt giận dữ. Rồi cô ấy vươn tay về phía những thuộc hạ sắp đuối nước, cho họ bám lấy mảnh gỗ và thùng gỗ trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

 

"Cô nàng kinh thật"

 

Skull huýt sáo thán phục.

 

Nhưng đáng tiếc làm sao, sóng mỗi lúc một dữ dội. Đến cả Iska cũng không tránh được việc phải trở thành đồ chơi của chúng.

 

Cô ấy liên tục ngoi đầu lên khỏi mặt nước mặc cho sóng tạt tới từng cơn rát buốt. Bởi đã đưa hết những thứ trôi nổi trên mặt biển cho thuộc hạ nên giờ đây cô ấy chẳng có gì bám vào cả.

 

Ace yên lặng nhìn theo bóng dáng Iska. Và rồi cậu lặng lẽ ném phao cứu hộ cho cô ấy.

 

Iska lập tức đón lấy nó giữa lòng sóng dữ. Ấy vậy mà giây tiếp theo, cô ấy lại ngước lên thuyền băng Spade lườm Ace bằng cặp mắt tóe lửa.

 

"Tại sao lại cứu ta!"

 

Giọng điệu xen lẫn ngạc nhiên và khinh bỉ.

 

"Chả biết"

 

Ace quay lưng đi và lãnh đạm đáp.

 

"Hỏa Quyền! Lần tới ta nhất định sẽ bắt được ngươi! Sau đó sẽ khiến ngươi hối hận vì đã cứu ta!"

 

Chúng tôi tiếp tục cho thuyền tiến về phía trước mặc cho giọng Iska vẫn vang lên văng vẳng đằng sau.

 

"Cô ấy là người tốt..."

 

Sau khi chắc chắn thuyền đã vượt qua bãi đá ngầm Ace mới thì thầm.

 

Một sĩ quan cấp cao ưu tiên cứu mạng cấp dưới mà không hề bận tâm đến tính mạng của chính mình.

 

Khi nghĩ về điều ấy, tôi đương nhiên cũng đồng tình với suy nghĩ "Cô ấy là người tốt" của Ace.

 

Kế hoạch để bản thân một mình xông lên thuyền địch kéo dài thời gian kia có lẽ không chỉ vì cô ấy là người mạnh nhất mà còn bởi tính cách của cô ấy vốn dĩ là như vậy.

 

Cơ mà...

 

"Từ giờ sẽ có một cô nàng đáng sợ đuổi theo chúng ta đấy. Mệt chết được..."

 

Nói đoạn, tôi thở dài.

 

"Nhưng thế còn đỡ hơn mấy gã hôi hám trước đây đúng chứ?"

 

"Cũng phải... Mà mấy tên đó cũng sẽ bám riết cho coi"

 

Rồi chúng tôi cùng nhìn nhau cười.

 

"Giờ chúng ta tiếp tục bữa tiệc lúc nãy thôi nào"

 

Ace cất giọng, bữa tiệc lại bắt đầu lần nữa.