Tiểu Thuyết One Piece: Chuyện về Ace

Chương 4: Tập 1 (Tiếp)



Cuộc phiêu lưu lại tiếp tục. Mục tiêu của chúng tôi hiện giờ là Tân Thế Giới.

 

Hành trình mang tên "Grand Line" đã hoàn thành một nửa. Hiệp một sẽ sớm kết thúc.

 

Lúc này đây, băng hải tặc Spade đã lớn mạnh với tổng số thuyền viên là 20 người và 1 con thú.

 

Đầu tiên là Ace, rồi đến các thuyền viên khác, từng người trong băng đều trở nên nổi tiếng và được các hải tặc khác kính trọng. Tiền truy nã của Ace cũng theo đó tăng dần.

 

Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể tự tin bước vào Tân Thế Giới với sức mạnh này nhưng dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy, thế là tôi đành phải đợi phòng thông tin Skull giải đáp.

 

"Tráng thuyền?"

 

Ace nghiêng đầu trước từ ngữ không mấy quen thuộc.

 

Trên thuyền chỉ còn mỗi căn phòng này còn sáng đèn. Kotatsu nằm cuộn tròn dưới chân ghế của Ace ngáy nhè nhẹ.

 

Skull trải tấm hải đồ ra bàn rồi giải thích tiếp.

 

"Chúng ta sẽ tráng thuyền bằng một loại nhựa cây tự nhiên. Do phải lặn xuống tận đáy nên chỉ có cách đó mới có thể giúp chúng ta xuống lòng đại dương được"

 

Log Pose đang chỉ đến địa điểm tiếp theo, là một hòn đảo nằm sâu tít dưới đáy biển. Đảo Người Cá.

 

Bởi lẽ nằm dưới đáy đại dương nên hiển nhiên không thể đến đó theo cách thông thường. Mà nghe nói phải tiến hành một việc đặc biệt, đó là nhờ một người thợ chuyên nghiệp tráng thuyền.

 

Và nơi có thể làm việc đó là...

 

"Quần đảo Sabaody à..."

 

Ace nói khẽ, mắt nhìn xuống tấm hải đồ của Skull. Quần đảo Sabaody tập hợp vô số hòn đảo mang nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Dưới đề nghị của Skull, thuyền của băng hải tặc Spade bắt đầu hướng về nơi đó.

"Quần đảo Sabaody không hẳn là một hòn đảo đúng nghĩa. Mỗi một đảo ở đây đều là những cây đước gọi là "Rừng đước Yarukiman", nó là rừng ngập mặn lớn nhất thế giới. Chất nhựa tiết ra từ rể cây trở thành đất của hòn đảo và nó cũng rất cần thiết cho công việc tráng thuyền"

 

"Ra là vậy, do nó không phải đảo nên dù chúng ta có ghé lại thì log cũng không bị ghi đè lên"

 

Tôi lẩm bẩm và lại một lần nữa chăm chú nhìn vào tấm hải đồ của Skull. Có 79 hòn đảo được ghi lại trên đó. Thật đáng kinh ngạc khi nơi đây tập hợp tất cả những khóm cây còn người dân thì sinh sống trên rễ của chúng.

 

"Tôi sẽ tìm một thợ tráng thuyền có tay nghề cao. Cơ mà sớm cỡ nào cũng phải mất 3 ngày mới xong"

 

"Chúng ta sẽ kẹt lại đây 3 ngày sao..."

 

Ace khó chịu ra mặt.

 

Cậu ấy không thường xem hải đồ thế mà giờ đây cậu ấy lại nhìn đăm đăm vào nó với nét mặt khó ở như thể đang phải xem một cảnh tượng kỳ quái hay một cái gì đó không phù hợp.

 

Chỉ là biểu hiện của Ace khi nói "Kẹt lại" thay vì "Tạm trú lại" đã khiến tôi không biết nên diễn tả thế nào.

 

"Đồ ăn ở đây ngon không?"

 

Nỗi muộn phiền này cũng đậm chất Ace.

 

"Quần đảo Sabaody là một thắng cảnh tuyệt vời ở lối vào Tân Thế Giới. Có lẽ sẽ có rất nhiều quán ăn ngon"

 

"Phư phư, tôi biết rồi..."

 

Tuy dáng vẻ của Ace trông rất phiền não nhưng sau đó nó đã sớm sáng bừng trở lại. Cậu ấy không thể giấu được sự phấn khích của bản thân.

 

"Không nên đi đến chỗ có ký hiệu đầu lâu phải không?"

 

Ace hỏi, tay cậu chỉ vào ký hiệu đầu lâu được đánh dấu vô cùng nổi bật trên tấm hải đồ. Thế mà Skull lại hét lên như muốn nói "không thể tin được"

 

"Cậu nói gì thế, cậu chủ Ace? Nó là do tôi vẽ đấy. Tức đây là địa điểm mà chúng ta phải đến. Là đích đến ấy. Bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó, hiểu không?"

 

"À... Mà nè, dùng cái dấu này không phải dễ gây nhầm lẫn lắm sao?"

 

"Ếế!? Thật sao? Đành dùng kiểu khác vậy..."

 

Thế là Skull miễn cưỡng dùng mực đỏ khoanh một hình trái tim to đùng quanh dấu hiệu đầu lâu.

 

Ace chỉ biết câm nín nhìn sang tôi. Cảm giác đó, tôi hiểu mà.

 

 

Thuyền đi mãi, cuối cùng rồi cũng đến gần quần đảo Sabaody. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ tiếp cận điểm có ký hiệu đầu lâu, hay chính xác hơn là điểm dừng chân được đánh dấu trong tấm hải đồ của Skull.

 

Đứng trên thuyền, chúng tôi ngước lên nhìn cây đước cao chót vót.

 

"Lớn quá..."

 

Rồi thốt lên không chút nghĩ ngợi. Thân cây sừng sững đó còn to lớn vượt xa cả tưởng tượng của chúng tôi.

 

Những rễ cây khổng lồ của chúng tiết ra một loại nhựa tự nhiên đặc biệt. Nhựa cây đó là nguyên liệu tráng thuyền. Nhờ vào không khí và sự hô hấp của rễ cây, nó sẽ căng phồng ra thành những quả bong bóng lớn và bay lên trời. Vì thế mà trên đảo có vô vàn bong bóng xà phòng lơ lửng.

 

Dưới ánh mặt trời, bong bóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh bảy sắc màu. Đứng trước cảnh sắc quá đỗi huyễn hoặc ấy, tôi không thể thốt nên lời. Sau đó, tôi trông thấy một vòng đu quay khổng lồ trước thành phố.

 

Cứ như một giấc mộng vậy. Thế mà đáng tiếc làm sao, không từ ngữ nào có đủ khả năng tả lại được vẻ đẹp mỹ lệ đó.

 

"Mình không thể chịu thua được"

 

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định lấy quyển sổ tay ra khỏi áo khoác, biến chuyển phong cảnh trước mặt thành câu văn vào trang giấy trắng. Tôi say sưa viết sạch những từ mình vừa nghĩ ra. Ngòi bút trơn tru cứ thế lướt đi trên mặt giấy mà không có lấy một lần khựng lại vì do dự.

 

Hôm nay tâm trạng tôi tốt hơn hẳn mọi ngày. Tài năng của tôi đáng sợ quá mà.

 

Cứ thế này tôi sẽ thành công thôi. Mãi lo nghĩ ngợi, tôi bỗng nghe thấy nhiều tiếng lầm bầm sau lưng.

 

"Gì đây... 'Cây đước siêu hiếm, siêu lạ' là sao?"

 

" 'Bong bóng bay lên cao. Liệu chúng sẽ mang theo tôi, một kẻ chỉ biết thốt lên hai từ 'Tuyệt quá' đến phương trời nào đó không...' túm lại là muốn đi đâu mới được?"

 

" 'Loài cỏ dại vạn năm như tôi cũng có thể sống trên rễ cây không? Được chứ! Sabaody bảo thế' kinh thật..."

 

Tôi lập tức gào lên.

 

"Gaaaahhhhh mấy người đừng đọc nữa coiiiiii!"

 

Cả tàu cười ầm cả lên trước tiếng la thất thanh của tôi.

 

"Khư khư khư, cậu muốn viết một quyển Phiêu lưu ký chứ gì!"

 

"M-mấy câu này có p-phù hợp không đấy? Phư phư phư"

 

Tôi bèn đáp trả lại mấy gã đang cố nhịn cười hỏi kia.

 

"Nó, nó chỉ mới là bản nháp thôi! Là sườn bài đó! Sau này tôi sẽ viết hay hơn nữa cho xem! Mấy người hãy đợi đó!"

 

"Hê hê, đáng mong đợi lắm đây"

 

"Cứ tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ làm được"

 

Các thuyền viên vừa nói, vừa quay về vị trí của mình. Tôi dõi theo bóng lưng bọn họ, trong lòng thầm hạ quyết tâm. Đằng nào thì khi đã hoàn thành quyển Phiêu lưu ký, tôi cũng không giấu nhẹm tên bọn họ đi, có chết không cũng viết vào đó.

 

 

 

 

Thuyền của băng hải tặc Spade xuyên qua những rễ cây khổng lồ nhô trên mặt biển và tiếp tục tiến về phía trước.

 

Có cảng bảo trì ở quần đảo Sabaody nhưng chúng tôi lại không được phép bén mảng tới gần đó. Dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn phải lưu lại trên đảo tối thiểu 3 ngày để tráng thuyền.

 

Chỉ sợ suốt lúc ấy, chúng tôi không có thời gian để tâm đến việc tráng thuyền chỉ vì bị những anh bạn hải tặc đồng nghiệp xấu xa hay thợ săn tiền thưởng và hải quân truy đuổi .

 

Chúng tôi cho thuyền dừng lại ở vùng không luật lệ, nơi mà tai mắt của chính phủ cũng không thể mò tới.

 

Khi chuẩn bị thả neo, Skull quay sang nhắc nhở các thuyền viên.

 

"Ở đây có rất nhiều rắc rối, như hải quân, thợ săn tiền thưởng, bọn buôn người và quý tộc thế giới... Cho đến khi tráng truyền xong xuôi, cảm phiền mọi người tránh xa mấy cái đó dùm tôi"

 

Đặc biệt là... Nói đoạn, ánh mắt của Skull chuyển sang Ace.

 

"Cầu xin cậu luôn đó, cậu chủ Ace"1

 

Ace nhìn lên đảo với đôi mắt sáng lấp lánh, nét tò mò ẩn hiện trên khuôn mặt cậu ấy.

 

"Tôi biết rồi. Quan trọng hơn, món 'Graman' gì gì đó ngon không ta?"

 

"Cái đó thì tôi chịu..."

 

"Grand Line" Manjuu – gọi tắt là Graman. Là quà lưu niệm trên đảo. Đầu Ace bây giờ dường như chỉ toàn nghĩ đến việc sẽ ăn cái gì sau khi cả bọn cập bến

 

Skull thở dài nhìn sang tôi. Đoán trước được điều Skull muốn nói, tôi đành gật đầu cười khổ.

 

"Tôi theo cậu ta cho. Để cậu ta một mình biết đâu cậu ta hăng máu đốt luôn cả lũ quý tộc thế giới nữa thì khổ..."

 

"Thôi thôi, để tôi yên...! Cậu không được đi theo đấy! Nhất định không được nghe chưa! Tôi sẽ không gây chuyện đâu mà!"

 

Đúng lúc đó, thuyền dừng chuyển động. Đến nơi rồi.

 

"Chà, chính quyền thế giới quả không giỡn chơi. Giờ chỉ cần hải quân không tìm thấy chúng ta là được"

 

"Đợi đã Hoả Quyền! Cuối cùng ta cũng đã tìm ra ngươi"

 

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc xen lẫn với giọng Skull.

 

"Chắc chắn là..."

 

Đầu Skull gượng gạo xoay về phía phát ra giọng nói như thể bị gỉ sét. Còn tôi e ngại ngó xuống bóng dáng đứng bên ngoài thuyền.

 

"Ra ngoài đi! Hôm nay đích thân ta sẽ bắt ngươi"

 

Chủ nhân của giọng nói đầy uy lực đó không ai khác chính là Iska. Cô nàng đường đường chính chính đứng khoanh tay nhìn lên thuyền.

 

"Lại xuất hiện nữa hả..."

 

"Lần này là lần thứ mấy rồi đây...?"

 

Các thuyền viên náo nhiệt hẳn lên trước giọng nói của Iska. Nhưng bóng dáng cô nàng lại làm họ ngạc nhiên nhiều hơn là sợ hãi.

 

Kể từ khi bước chân vào Grand Line, thuyền của băng hải tặc Spade luôn bị một nữ hải quân truy đuổi dai dẳng. Người đó chính là Iska này đây. Cô nàng một mực muốn bắt giữ Ace, dẫu cả băng chúng tôi có tản ra khắp đảo bao nhiêu lần đi nữa thì lần nào cũng bị cô ấy phát hiện ra rồi đuổi theo .

 

Cơ mà mục tiêu của cô ấy lại không thành công lấy một lần. Ace hôm nay vẫn còn rất yêu đời khỏe mạnh.

 

"Ê, Iska phải không? Cô làm gì ở đây vậy? Du lịch hả?

 

Ace từ trên boong nói vọng xuống. Giọng điệu vô cùng lạc quan.

 

"Ta có lý do để du lịch à! Ta đến đây là để bắt ngươi đó tên ngốc!"

 

"Ồ, nhân tiện thì ngoài món 'Graman' này ra cô còn biết đặc sản nổi tiếng nào nữa không?

 

"Quà lưu niệm? Ta đã mua món "Grasen" cho các cấp dưới của mình. Do món đó để được lâu... Mà không phải ta đang đi du lịch đâu đấy!"

 

Iska hét lên, nhiều người ở đây tuy im lặng nhưng tôi dám chắc họ đã nghĩ thế này.

 

(Là du lịch mà...)

 

(Du lịch chứ gì nữa...)

 

(Rõ ràng đang trong chuyến du lịch còn gì...)

 

Bởi trang phục của Iska lần này không phải theo quy chuẩn hải quân thông thường nên nhìn kiểu gì cô ấy cũng trông như một vị du khách.

 

Phải chăng cô ấy đã vô tình tìm thấy con thuyền này giữa kì nghỉ? Nhưng hà cớ gì phải gặp nhau trên quần đảo Sabaody rộng lớn này chứ? Oan gia ngõ hẹp đến thế sao?

 

Nếu bảo tôi nhận xét về Iska, tôi chỉ có thể dùng hai từ "người tốt".

 

Cô ấy có niềm tin mãnh liệt vào chính nghĩa, vô cùng nghiêm túc và thành thực đến mức ngốc nghếch.

 

Dẫu bộc lộ được sức mạnh quái vật trong chiến đấu nhưng ở Iska vẫn còn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng. Chính vì thế mà lúc nào Ace cũng đối tốt với cô ấy. Và vào lúc mấu chốt nhất, chúng tôi đều có thể chạy thoát thân.

 

Chuyện này đã trở thành chuyện thường ở huyện mất rồi.

 

Hiện tại, không chỉ riêng Ace mà đến cả thuyền viên của băng Spade cũng đã quá quen thuộc với sự tồn tại của Iska.

 

Nếu nghe được có lẽ cô ấy sẽ vô cùng bất bình nhưng thân là hải quân, Iska cần hạn chế thừa nhận quen biết chúng tôi và xuất hiện ở khắp nơi chúng tôi tới thì hơn.

 

"Thiệt tình... Mà cũng may là cô nàng không mang theo thuộc hạ"

 

Skull thở phào nhẹ nhõm. Chắc là do đang ở trong kì nghỉ nên Iska chỉ đi có một mình.

 

"Nếu vậy thì sẽ lại giống mọi khi thôi"

 

Cuối cùng, Skull kết luận chắc nịch.

 

"Chốc nữa tôi sẽ giấu con thuyền luôn..."

 

Tôi gật đầu, im lặng theo dõi cuộc hội thoại không mấy liên quan gì đến nhau của Ace và Iska.

 

"Lết mông xuống đây, Hoả Quyền! Tốt hơn hết là ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi!"

 

"Xem ra bây giờ chúng ta không thể ra ngoài được đâu..."

 

Tôi thở dài một tiếng và cảm thấy có chút ngưỡng mộ với Iska đang ráng cất cao giọng bên dưới. Vẫn như thường lệ, cô nàng quả thật phiền toái.

 

"Cô ấy khỏe thật. Ghen tị ghê. Tôi cũng muốn theo đuổi một cô gái mạnh mẽ như thế"

 

Xem ra Skull đã đánh giá Iska là một cô gái giàu nghị lực bởi quyết tâm truy đuổi con thuyền không có lấy một lần từ bỏ này từ rất lâu rồi.

 

"Cô ấy là hải quân đó trời..."

 

Tôi thì thầm.

 

"Cũng phải..."

 

Rồi Skull thở dài.

 

"Các ngươi tới tráng thuyền chứ gì? Giờ thì không thể chạy trốn nữa rồi nhé!"

Dứt lời, Iska cười lớn. Không biết giọng cô ấy đã khàn đi từ lúc nào.

 

Tôi mãi mê mơ mộng và bỏ ngoài tai giọng nói cô ấy. Ít lâu sau tôi bỗng cảm thấy đói.

 

Tôi cứ tưởng mình sẽ được đặt chân lên đảo ăn uống gì đó nhưng cứ thế này thì chịu rồi. Chắc tôi đành phải ăn mấy món còn dư lại trên thuyền rồi đợi đến khi Iska thấy mệt để lộ sơ hở quá.

 

"Này Ace, mình ăn ở đây trước đi đã"

 

Nói rồi tôi đảo mắt nhìn quanh boong tàu, bóng dáng Ace đã biến mất. Tôi mới chợt nhận ra, đúng là từ nãy đến giờ mình không còn nghe thấy bất kỳ phản ứng nào của cậu ta với Iska nữa.

 

"Cái thằng đó..."

 

Tôi hốt hoảng dò xét dáng vẻ Iska đang đứng hét ầm lên dưới tàu.

 

Cô ấy vẫn đứng khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên, điệu độ trông không khác gì so với lần đầu tiên tôi thấy. Phải phải, cô ấy chỉ mãi lo nhìn lên trên mà thôi.

 

"Tầm mắt cô ấy quá hẹp!"

 

Ngạc nhiên thay, Iska chỉ mãi tập trung quan sát phía trước. Biết được điều đó nên Ace mới thản nhiên lẻn ra ngoài ở nơi không lọt vào tầm nhìn cô ấy.

 

"Phư phư, ta biết là ngươi không thể trốn được mà, ngươi sợ đến mức không dám lên tiếng luôn ư, Hoả Quyền! Hôm nay chính là ngày phán xét của ngươi đấy! Này Hoả Quyền! Có nghe ta nói gì không! Trả lời coi! Ngươi làm sao vậy? Bộ ngủ rồi hả?"

 

Cậu ta đã chuồn rồi...

 

Tôi thương hại nhìn Iska, cô ấy vẫn tiếp tục kêu gào bên dưới. Giờ này chắc Ace đang nhàn hạ lượn qua lượn lại các khu phố để ăn mấy món đặc sản nổi tiếng rồi.

 

Ấy vậy mà...

 

"Ace-san đâu rồi?"

 

Kítttt, cánh cửa dẫn vào trong thuyền khẽ mở tạo ra âm thanh hão huyền đến rợn người. Sau đó, Miharl – người đàn ông hiếm khi chịu ra ngoài ló đầu ra khỏi khe hở.

 

"Ồ sensei, chuyện lạ à nha..."

 

Liếc thấy chòm râu và cặp kính cận từ khe hở cửa, tôi không chút đắn đo nói ngay.

 

Tuy là giáo viên nhưng trừ những lúc giảng dạy ra, Miharl lại là người sống tách biệt với xã hội bởi bản tính nhút nhát của mình.

 

Anh ta lúc nào cũng giam mình trong phòng sách, chẳng để tâm gì tới việc đến đảo mới, nhưng một khi đã cất công bước ra ngoài boong thế này thì chắc chắn là đã xảy ra vụ gì đó quan trọng lắm.

 

Miharl chỉ đưa cánh tay ra boong tàu như thể đang lấy cửa làm lá chắn. Vật nằm lòng bàn tay đang nắm lại ấy là...

 

"Ace-san làm rơi ví trước cửa phòng tôi nè..."

 

Giây phút đó, mặt tôi tái xanh. Tuyệt vời làm sao.

 

"Cậu ta xuống phố... ăn... với không một đồng xu dính túi...?"

 

"Chết rồi Deuce-dono. Chúng ta trú lại đây tận 3 ngày lận đó..."

 

Skull hoang mang túm lấy tôi.

 

"Cậu, không phải cậu nói sẽ trông chừng cậu ta sao!"

 

"Tôi nào có ngờ cậu ta lại lượn nhanh thế đâu!"

 

"Làm, làm sao bây giờ!? Cứ thế này cậu ta sẽ hỏa thiêu mấy tên quý tộc thế giới mất..."

 

"Hỏa thiêu!? Cậu ta sẽ làm vậy thật hả!?"

 

Tôi và Skull run rẩy tưởng tượng đến viễn cảnh tồi tệ nhất. Muốn tráng xong thuyền phải cần tới 3 ngày. Thế nên chúng tôi không thể rời đảo, cũng như không thể tự do hành động. Trong thời gian này, tuyệt không thể gây thêm mấy rắc rối không cần thiết. Bình thường vốn dĩ đã mệt rồi thế mà giờ đây Iska còn phát hiện ra chúng tôi nữa...

 

"Chết tiệt, tôi đi tìm cậu ta đây! Ở đây giao hết lại cho mấy cậu đó"

 

Tôi nhận lấy cái ví từ tay Miharl, đúng hơn là giật phắt lấy nó khỏi tay anh ta rồi nhanh chuồn khỏi thuyền đuổi theo Ace.

 

 

Iska vẫn còn đứng trước thuyền la hét gì đó nhưng tôi chả buồn để ý

 

Tôi nhanh tránh tầm nhìn của cô ấy và dễ dàng lẻn đi. Có lẽ Ace đã lên đảo

 

Để tìm được cậu ấy, đầu tiên tôi nhắm tới nơi có đông người qua lại nhất

 

Những quả bong bóng lớn thỉnh thoảng lại bay lên từ dưới mặt đất làm tôi phải vừa chạy vừa né chúng lẫn người dân. Rễ cây thay vì mặt đất bình thường dưới chân khiến tôi có chút kỳ lạ

 

Các tòa nhà và phương tiện đi lại làm từ bong bóng đều rất nổi bật. Nghe nói rễ cây ở đây tiết ra một loại nhựa đặc biệt, chất nhựa đó đã tạo ra bong bóng, mặt đất và đồng thời còn hỗ trợ kinh tế cho những người cư trú trên đảo. Tôi liếc nhìn ngành công nghiệp của đảo rồi chạy vào khu phố sầm uất

 

Chẳng bao lâu sau tôi đã tìm thấy Ace. Chính xác hơn là thấy nhân viên của các quán ăn khác nhau đang đuổi theo cậu ấy

 

"Tên ăn quỵttttt!"

 

"Hắn chạy đằng này!"

 

Những tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng khắp phố phường nhộn nhịp. Đường phố giờ đây tràn ngập tất cả nhân viên đang rất sôi máu của các quán ăn. Chứng kiến cảnh tượng bất bình thường ấy, tôi biết ngay đó là do Ace, bởi trên người cậu ta lúc này một đồng cắc cũng không có

 

Các nhân viên nới rộng ra, nối đuôi nhau thành một hàng dài ở phía trước, coi bộ Ace đang ở đó

 

Nhưng cứ tình trạng này thì tôi không tài nào tiến về nơi ấy được. Tôi cần phải nhanh tới được chỗ cậu ấy vậy mà...

 

Tôi hạ quyết tâm, mắt sắt lẽm nhìn thẳng về phía trước

"Không được rồi... coi bộ mình cần thương lượng một chút... làm ơn nhường đường cho tôi với...!"

 

Tôi nhẹ xoa vai và nắm đấm rồi vỗ vào vai của người nhân viên đứng cuối hàng

 

"Này"

 

Khuôn mặt giận dữ của người nhân viên nhẹ nhàng xoay lại, tôi nhìn thẳng vào người đó, miệng nở nụ cười tươi rói

 

"Hết... bao nhiêu vậy?"

 

Tôi cứ thế trả tiền rồi cúi đầu xin lỗi từng nhân viên, lặp đi lặp lại như vậy mãi cuối cùng mới đến được đằng trước

Cuối cùng mắt tôi cũng quét được bóng người Ace, cậu ấy đang ở bên dưới vòng đu quay trong Sabaody Park – công viên giải trí với nhiều công trình hấp dẫn làm từ bong bóng

 

Dường như Ace bị mùi thơm từ các quán hàng rong trong công viên này dẫn dụ tới đây

 

Thanh toán xong cho người nhân viên cuối cùng, tôi thở hổn hển đi lại gần cậu ấy

 

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài gần vòng đu quay, khỉ thật, Ace ngủ rồi. Cậu ấy đã làm một giấc ngon lành trong khi miệng còn ngậm cả tá đồ ăn. Còn hai tay thì nắm chặt cây thịt nướng xiên đang ăn dở. Ban nãy tôi đã thanh toán hết hoá đơn của cậu ấy

 

"Ăn rồi... thì cậu phải trả tiền chứ!"

 

Tôi nói ra điều vô cùng hiển nhiên đó rồi chặt tay xuống đầu của Ace

 

"Gư!?"

 

Ace tỉnh giấc, hai bên má cậu ấy phồng to bởi một lượng lớn đồ ăn. Cậu ấy mơ màng đảo mắt xung quanh rồi nuốt một hơi hết những món trong miệng

 

"Hà,... tôi cứ ăn... ăn rồi chạy. A, chạy xong giờ tôi lại đói nữa rồi..."

 

"Rốt cuộc là cơ thể cậu bị cái quái gì vậy..."

 

Tôi ném cái ví cho Ace, cậu ấy đã ăn nốt cây thịt nướng xiên còn lại và đang địa sang những quán hàng rong khác

 

"Của cậu đây, đừng gây chuyện nữa đó"

 

"Ví của tôi! Tiền không vơi bớt đó chớ?"

 

"Đoán xem"

 

"..."

 

Tôi quan sát dáng vẻ không mấy bất ngờ gì của Ace thêm lần nữa rồi thở dài

 

Tiếng hò reo của lũ trẻ vang đến tai tôi rồi không hiểu sao sau đó tôi lại ngước lên nhìn vòng đu quay

Vòng đu quay trông thật khổng lồ khi nhìn từ dưới lên, nó đẹp hơn rất nhiều so với lúc nhìn từ trên thuyền. Cabin đu quay trong suốt toả sáng màu cầu vồng, vừa chầm chậm xoay vòng, vừa lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời

 

Tôi lơ đãng nghĩ ngợi, nếu lên tới đỉnh chắc hẳn phong cảnh sẽ đẹp lắm. Cơ mà một người đàn ông trưởng thành đơn độc bước lên đu quay có vẻ không ổn. Là một hải tặc nữa thì có hơi...

 

Và rồi khi tôi còn đang trầm tư ngắm nhìn...

 

"Lên không?"

 

Ace nói sau khi quay lại từ quán hàng rong

 

"Tôi hả? Lên vòng đu quay sao? Tôi có phải con nít đâu..."

 

Tôi đáp kèm theo nụ cười khinh khỉnh

 

"Cậu đã từng đi chưa?"

 

"Chưa, nhưng mà..."

 

"Vậy thì tốt rồi! Thử đi thôi nào!"

 

Ace vỗ vào lưng tôi cái bốp

 

Sau đó đẩy tôi đến điểm lên vòng đu quay. Tuy bên ngoài ra vẻ miễn cưỡng, nhưng thực ra trong lòng tôi lại vô cùng hồi hộp

 

Leo lên từng bậc cầu thang dưới sự hướng dẫn tận tình của người nhân viên đang cười tủm tỉm, cabin đu quay được làm từ bong bóng chậm rãi đến gần chúng tôi

 

"Vâng! Sau đây kính mời quý khách tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp này!"

 

Vào đúng giây phút người nhân viên chạm tay lên cánh cửa...

 

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi... Hoả Quyền!"

 

Iska hung hăng dùng vũ lực xông thẳng vào cabin

 

"Gah, con nhỏ ngốc này...!"

 

Và rồi tôi bị đẩy vào trong cùng

 

"Ngươi, dám lẻn đi à... Sao không dám bước ra từ cửa chính hả!"

 

"Dù sao thì cô cũng ở đây rồi mà"

 

"Hả? Nhưng ngươi vẫn phải đi từ cửa chính chứ. Ngươi là đàn ông đấy"

 

"Đừng có nói mấy thứ vô nghĩa nữa!"

 

Thế là Iska lại cãi nhau với Ace. Lúc cuộc khẩu chiến của bọn họ bắt đầu cũng là lúc tôi nghe thấy một âm thanh không mấy hay ho gì vang lên sau lưng cô ấy. Lách cách

 

"Ơ..."

 

Iska quay phắt lại. Cửa của đu quay đã bị khoá

 

 

Không cần nghĩ cũng biết vòng đu quay đã di chuyển. Bầu không khí bên trong giờ đây không dễ chịu chút nào. Cớ sao mọi chuyện lại thành ra thế này

 

Tôi ngồi co rúm sát thành cabin. Ace ngồi cạnh tôi, vô tư ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài cửa sổ

 

Còn Iska ngồi đối diện với chúng tôi, trông cô ấy có vẻ không vui. Cô ấy không thèm liếc mắt đến phong cảnh bên ngoài mà chỉ im lặng giận dữ nhìn Ace và tôi

 

...Muốn đi xuống quá đi...!

 

Vòng đu quay chuyển động chưa được bao lâu mà cõi lòng tôi đã gào thét lên thế đấy

 

Nghẹt thở chết mất. Sao tôi lại lên đu quay với cô nàng đáng sợ này kia chứ. Tại sao sĩ quan hải quân và hải tặc lại cùng lên một chiếc đu quay kia chứ

 

Chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh nữa. Đây giống hệt nhà tù vậy. Bộ trên mặt đất chưa đủ à. Tôi một lần cũng không nghĩ rằng cái vòng đu quay đang chầm chậm chuyển động này lại kinh khủng đến thế

 

Nhanh cho tôi xuống đất đi... Mà khoan. Xuống rồi sẽ ra sao đây...?

 

Do cabin này chật hẹp nên Iska mới chịu ngồi im không gây chuyện nhưng một khi đã xuống dưới đất rồi tôi không biết cô ấy sẽ làm trò gì nữa

 

Và hai đứa chúng tôi cũng nên làm gì đây...!?

 

Tôi hít một hơi khó nhọc. Đây quả là địa ngục mà

 

Cả trong cabin lẫn dưới mặt đất, khắp nơi chỉ toàn là địa ngục

 

"Mấy quả bong bóng kia nếu bay lên trên sẽ vỡ tan nhỉ"

 

Không để tâm đến nỗi khổ của tôi, Ace vô tư ngước nhìn bầu trời. Từ nãy đến giờ chỉ có mỗi cậu ta thốt lên mấy tiếng như "Hể" với "Tuyệt quá" mà thôi

 

Ace à, sao cậu có thể bình thản được hay vậy? Iska chỉ toàn nhìn cậu không đó. Giờ mà có một tia sáng phát ra từ mắt cô ấy đi nữa tôi cũng không thấy gì lạ đâu

 

Do sợ hãi nên tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng Iska. Để tránh né ánh mắt, tôi vô tình liếc xuống bàn tay cô ấy

 

Trên tay Iska có một vết bỏng rất xấu xí. Tôi đã thấy nó vào lần đầu tiên gặp cô ấy. Giờ đây khi nhìn gần tôi mới thấy nó giống một vết sẹo cũ hơn

 

"Tò mò sao?"

 

Iska bất ngờ cất tiếng hỏi khiến tôi giật bắn người

 

Sự im lặng bao trùm cả cabin

 

"Ta hỏi là ngươi tò mò về vết bỏng trên tay ta phải không"

Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý của Iska và lẩm bẩm đáp

 

"À... Không phải, xin lỗi..."

 

"Không sao"

 

Iska cười chua chát

 

"Tôi có vết sẹo này khi còn nhỏ. Ngôi làng nơi tôi sinh ra đã bị hải tặc tấn công. Chỉ trong nháy mắt cả làng đã chìm trong biển lửa. Bố mẹ của tôi khi ấy đã bị cuốn vào cơn hoả hoạn đó..."

 

Ace có chút phản ứng với từ "lửa". Nhưng cậu ấy vẫn im lặng hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ

 

"Tôi không thể di chuyển và bị mắc kẹt trong khói lửa nhưng sau đó một người lính hải quân đã lao như bay tới hiện trường cứu tôi. Người đó là thiếu tá Draw... Nghe nói hiện nay ông ấy đã thăng chức thành phó đô đốc, vì ngưỡng mộ ông ấy nên tôi đã gia nhập hải quân"

 

Iska vừa nói vừa xoa nhẹ ngón tay lên vết bỏng

 

"Mỗi lần nhìn xuống bàn tay này là tôi lại nhớ đến bản thân mình lúc nhỏ... Tôi không muốn càng ngày càng có nhiều bọn trẻ mang nỗi đau giống mình. Vì vậy mà tôi sẽ bắt hết tất cả lũ hải tặc xấu xa"

 

Iska mỉm cười. Xem ra vết bỏng đó không chỉ là hồi ức đau thương mà đồng thời còn là ánh sáng soi đường của cuộc đời cô ấy

 

Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt của Iska bình thản đến vậy. Phải chăng là do cô ấy không khoác lên người bộ trang phục hải quân như thường lệ nên tôi mới cảm thấy thế? Hay là...

"Hoả Quyền... ngươi..."

 

Kể xong câu chuyện, Iska đột nhiên mở lời

 

"Hãy thôi làm hải tặc đi"

 

Tôi lặng người trước câu nói quá đỗi đột ngột kia của Iska

 

"Tôi không nghĩ anh là người xấu"

 

Trong cabin, thời gian chậm rãi trôi đi. Nhưng nếu để ý, tiếng cười nói ồn ào của bọn trẻ trong công viên đã xa dần. Cabin đang tiến gần đến đỉnh đu quay. Còn Ace vẫn im lặng dõi mắt ra ngoài

 

"Nè, anh nói gì đi chứ..."

 

Tôi nhìn chằm chằm nữ sĩ quan trước mặt

 

"Bỏ làm hải tặc sao, nếu từ bỏ làm hải tặc... chúng tôi... rồi sẽ ra sao..."

 

Những câu lắp bắp của tôi tan biến ngay tức khắc

 

"Nếu không có chỗ ở thì cứ đến hải quân đi. Tôi sẽ tiến cử cho"

 

Ánh mắt đong đầy ý chí mạnh mẽ của Iska nhìn thẳng vào Ace

 

"Anh chắc chắn sẽ rất hợp với đồng phục hải quân mà. Còn đồng đội của anh, tôi sẽ chăm sóc cho tất cả bọn họ. Thế nào hả? Có lẽ không tệ đâu nhỉ?"

 

Cô ấy điên rồi chắc...

 

Tôi không nói lên lời. Nhưng Iska thực sự nghiêm túc. Vì vậy cô ấy mới khuyên nhủ Ace và cả băng hải tặc Spade thành hải quân

 

Kể từ khi đặt chân vào "Grand Line", trên các hòn đảo đã từng đi qua, Iska luôn luôn là đối thủ đối đầu với chúng tôi

 

Hải tặc và hải quân, có giao tranh cỡ nào cũng vẫn chỉ là người bị truy đổi và người truy đuổi, Iska phải điên cỡ nào mới có thể đề ra phương án như vậy bằng nét mặt nghiêm nghị đó

 

Lý nào trong vở hài kịch đuổi bắt cứ mãi lặp đi lặp lại này, cô ấy đã công nhận Ace như một cá nhân chứ không chỉ là một tên hải tặc nữa. Trong mắt Iska, hải tặc là cái ác, là những tên đã cướp đi cha mẹ cô ấy nhưng chẳng lẽ cô ấy lại không xem Ace là kẻ xấu

 

Ace vẫn im lặng

 

Và rồi – lách cách, một thanh âm quen thuộc vang lên

 

"A, mở được rồi nè..."

 

Ace bối rối ngoảnh sang tôi. Khoá cửa của cabin đu quay đã được tháo ra từ lúc nào không biết. Do cửa cabin đã mở nên gió ngay lập tức lùa vào trong

 

"Cậu không được mở đâu ... - Đờ mờ, ai cho cậu mở nó!"1

 

Cửa cabin mở toang trên đỉnh vòng đu quay

 

Tôi cứ tưởng Ace chỉ mãi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhưng ai ngờ đâu cậu ấy lại chơi đùa với cánh cửa

 

"Đ-đóng lại ngay! Nguy hiểm lắm!"

 

Nhưng Ace đã đặt một chân lên ghế ngồi

 

"Không, tôi đói rồi, tôi xuống trước đây"

 

"Hả!?"

 

Ace chẳng thèm đếm xỉa đến cơn sửng sốt của tôi và rướn người ra khỏi cánh cửa đã mở

 

"Đợi đã, tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của anh"

 

Iska rất điềm tĩnh. Cô ấy không chút dao động, vắt chéo chân, hai tay khoanh tay lại, điềm nhiên ngồi yên trên ghế.

 

"Thôi làm hải tặc và trở thành hải quân ư... tôi từ chối"

 

Ace ngoái lại nhìn chúng tôi, ánh mắt cậu ấy chất chứa sắc màu giống hệt như đáy biển mà tôi đã từng nhìn thấy trước kia.

 

Thế nhưng nó chỉ xuất hiện trong giây lát. Rồi sau đó Ace lập tức tươi cười trở lại như thường ngày.

 

"Hẹn gặp lại nhé, Iska"

 

Nói xong, cậu ấy nhảy ra ngoài. Đạp lên chiếc cabin đang đi xuống gần đó. Rồi chuyển hóa cơ thể thành lửa giữa không trung.

 

Cứ thế, Ace liên tục nhảy xuống nóc của cabin khác như thể đang bước xuống cầu thang. Cách đi đó thật năng động làm sao.

 

Chẳng bao lâu sau, Ace đã xuống tới mặt đất và vẫy tay với tôi. Tôi và Iska vẫn lặng im nhìn cậu ấy quay gót bỏ đi. Cabin của chúng tôi đi qua khỏi đỉnh rồi dần dần hạ xuống.

 

"...Giờ cô tính sao?"

 

Tôi cất giọng phá tan bầu không khí im lặng.

 

"Sao là sao?"

 

"Ace sẽ không bỏ làm hải tặc đâu. Băng hải tặc Spade chúng tôi cũng sẽ theo cậu ấy. Nghĩa là từ giờ trở đi, Ace và chúng tôi sẽ mãi là đối thủ của cô đó"

 

"Sẽ thành như vậy nhỉ..."

 

Iska đáp lại, giọng cô ấy có chút thất vọng.

 

"Bây giờ... cô bắt tôi làm con tin luôn được không...?"

 

Hiển nhiên là tôi không muốn chuyện này xảy ra nhưng tôi vẫn hỏi như đã nghĩ kĩ lắm rồi.

 

"Ace sẽ không bỏ trốn và nhất định sẽ đến cứu tôi. Cậu ta là người như vậy đấy"

 

Iska cười khổ trước cách nói chuyện của tôi.

 

"Người của chính nghĩa không bắt con tin, đồ ngốc"

 

Và,

 

"Bởi anh ta là người như vậy nên tôi cũng muốn trở thành đồng đội của anh ta đó..."1

 

Cô ấy thì thầm.

 

Cabin đu quay chầm chậm đi xuống. Ít phút nữa thôi, chuyến đu quay sẽ kết thúc.

 

Lúc vòng đu quay xuống đến gần mặt đất, Iska liền miễn cưỡng nhìn về hướng khác.

 

"Trước hết hãy làm lại từ đầu đi. Còn hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho các anh..."

 

Iska nói tiếp.

 

"Thực ra hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Tôi đang trong chuyến du lịch"

 

"Tôi biết ngay mà"

 

Tôi bỏ lại Iska trong bộ thường phục và rời khỏi vòng đu quay.

 

 

Trong lúc chờ tráng xong thuyền, Ace đã đi ăn thử các món trên đảo.

 

Cậu ấy không trở lại thuyền mà chỉ lo hưởng thụ cuộc sống ngắn ngủi trên đất liền.

 

Các thành viên khác trong băng hải tặc Spade cũng vậy, mỗi người đều trải qua 3 ngày theo ý mình.

 

Miharl vẫn như mọi khi, dù thuyền đang được tráng anh ấy cũng không có ý định rời khỏi đó.

 

Skull đại diện cho cả thuyền quan sát quá trình làm việc.

 

Cậu ấy còn là người dọn dẹp, điều chỉnh trang thiết bị và sửa chữa tàu.

 

Người thì mua một lượng lớn vũ khí, thực phẩm và đồ dùng cần thiết chuẩn bị cho chuyến đi đến Tân Thế Giới, người thì cùng Kotatsu ngủ suốt cả ngày, người thì giản dị tận hưởng kì nghỉ, cũng có người thận trọng đi vòng quanh các con hẻm và tích cực săn "thợ săn hải tặc",... Thoáng chốc mà 3 ngày đã trôi qua.

 

Tôi phụ trách quản lý toàn bộ ví tiền của Ace nên phải lết theo cậu ấy vòng quanh đảo.

 

Tưởng thế là đủ rồi ngờ đâu vì Ace có tiền truy nã cao nên lần nào đi dạo, cậu ấy cũng bị những tên hải tặc ham muốn nổi tiếng và kiếm tiền thưởng tấn công.

 

Đương nhiên là Ace không gặp khó khăn gì trong việc đánh bại chúng và sau đó cậu ấy sẽ vui vẻ đi ăn.

 

Ace là người bị truy nã cao nhất băng nên cậu ấy thật sáng suốt khi không quay lại thuyền. Bởi làm thế sẽ vô tình dẫn đám người nhắm vào Ace đến được địa điểm con thuyền đang được tráng.

 

Hiển nhiên là Ace không nghĩ được như vậy, cậu ấy chỉ toàn lượn lờ trong các quán xá phía trước.

 

Và ngày thứ 3 cũng đến...

 

Chẳng bao lâu nữa, thuyền sẽ được tráng xong. Tôi không thấy bóng dáng Iska lần nào nữa sau ngày thứ 1. Kì nghỉ của cô ấy kết thúc rồi chăng? Không, chắc chắn cô ấy sẽ lại xuất hiện lần nữa cùng với đám thuộc hạ thôi. Nghĩ đến đó, tôi bỗng đâm ra chán nản.

 

Hôm nay Ace lại đi ăn tiếp. Coi bộ cậu ấy đặc biệt hài lòng với món "Grasen" mà Iska giới thiệu nên đã mua chúng nhiều đến mức phải dùng cả hai tay mới ôm hết.

 

Món Grasen bị cậu ấy cho vào mồm nhai rắc rắc. Vốn dĩ món ăn này được đóng hộp làm quà lưu niệm nhưng Ace lại bóc nó ra và ăn ngấu nghiến tại chỗ.

 

"Cậu ăn bao nhiêu hộp rồi vậy..."

 

Tôi ngạc nhiên hỏi khi đang đi cùng Ace.

 

"Lẽ ra tôi phải mua nhiều hơn nữa... bấy nhiêu sao đủ lấp đầy bụng tôi đây..."

 

Tôi tưởng Ace đã ăn nó đến mức phát ngán rồi nhưng ngờ đâu cậu ấy lại cằn nhằn.

 

Tại những tay săn tiền thưởng phiền toái đột nhiên xông vào như vũ bão giữa lúc Ace đang mua Grasen báo hại chúng tôi phải bỏ chạy mà chưa kịp thanh toán gì hết, không những thế còn làm Ace không mua đủ thứ cậu ấy cần.

 

Về phần những tên đó, chắc chúng cũng không ngờ rằng mục tiêu của mình lại quang minh chính đại đi mua quà lưu niệm ở giữa khu du lịch đâu.

 

Sau lần đó, hôm nay chỉ còn lại lác đác vài tên. Nhìn thoáng qua có thể thấy Ace đang gặp rắc rối với những tên vô lại nhưng trên thực tế cậu ấy đã đánh bại chúng mà không gặp bất cứ vấn đề gì cả.

 

Thế nhưng, trong lúc đang loay hoay giải quyết mấy tên đó, chúng tôi nhận ra mình đã rời khỏi trung tâm và lạc đến một nơi tựa như khu ổ chuột.

 

Trung tâm thành phố ngập tràn sức sống bỗng chốc biến thành một nơi tăm tối đến não nề. Rác bẩn vứt tứ tung quanh đây và đập vào mắt chúng tôi chỉ toàn những tòa nhà đổ nát, xuống cấp.

 

"Đói quá... ở đây có bán Grasen không ta..."

 

Dù hai tay đang ôm rất nhiều hộp bánh nhưng Ace vẫn dáo dát nhìn xung quanh và nói.

 

Dẫu vậy, khu vực này chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay trị an của nó rất tệ, du khách có nhầm lẫn cỡ nào cũng không muốn đặt chân vào đây thì làm sao có thể tồn tại thứ như là tiệm bán Grasen.

 

Một góc của khu ổ chuột này đến người còn chẳng thấy bóng dáng đâu thì nói gì đến một cửa hàng. Xem ra khi nói về mấy cửa tiệm thì chúng tôi lại có cùng suy nghĩ. Dưới bóng của tòa nhà đổ nát thấp thoáng thân ảnh của lũ trẻ, chúng đang quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi. Hình như chúng là những đứa trẻ vô gia cư đang sống ở đây.

 

Ace vẫy tay gọi bọn trẻ đến gần.

 

Chúng e dè tập trung lại, đến khi Ace lần lượt phát cho chúng từng gói bánh Grasen chúng mới nở cười tươi rói.

 

Bọn trẻ chạy nhanh đến ôm lấy hộp bánh như thể nó là vật gì đó quý giá lắm. Tôi có cảm giác như bầu không khí u ám của con hẻm mới nãy đã sáng bừng lên một chút.

 

Thấy Ace đưa hết toàn bộ bánh grasen kẹp dưới cánh tay cho bọn trẻ, tôi mạo muội hỏi.

 

"Được chứ, Ace?"

 

"Ừ, nghĩ lại thì tôi cũng thấy no rồi"

 

Nhìn Ace ngắm bọn trẻ, tôi bất giác mỉm cười.

 

 

Đúng lúc chúng tôi đang tìm đường quay về thuyền.

 

"Bây giờ sao..."

 

Tôi vô thức cất lên tiếng than vãn khi trông thấy bóng người bước ra khỏi con hẻm và tiến vào khu ổ chuột.

 

Cuối cùng Iska cũng đến, tà áo trắng tinh, bay phất phới của cô ấy không phù hợp với khu ổ chuột này chút nào. Hôm nay cô ấy mặc đồng phục hải quân. Nghĩa là cô ấy đến đây vì công việc. Tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ nhắm vào thời khắc ra khơi của chúng tôi chứ nào có ngờ đâu giờ đây lại gặp nhau ở một nơi ngoài ý muốn này.

 

"Hở, hôm nay chỉ có hai người thôi à..."

 

Ace tò mò lẩm bẩm. Đằng sau Iska chỉ có một người đàn ông mặc đồng phục hải quân giống cô ấy chứ không dẫn theo đám thuộc hạ như mọi khi.

 

Hơn nữa, giống với Iska, gã còn khoác trên lưng tấm áo choàng với hai chữ "chính nghĩa" của hải quân.

 

"Đợi đã, hôm nay tôi đến là để thảo luận với anh"

 

Iska nói và lưỡng lự nhìn chúng tôi. Sau đó, cô ấy cùng tên nọ bước vào khu ổ chuột, tay cả hai không mang theo món vũ khí nào, đối mặt với chúng tôi.

 

"Vui lên đi Hoả Quyền, tôi có tin tốt đây!"

 

Mắt Iska toả sáng. Xong, cô bắt đầu giới thiệu gã bên cạnh.

 

"Đây là phó đô đốc Draw. Là ân nhân cứu mạng của tôi lúc nhỏ"

 

"Thiếu uý Iska, nói ngắn gọn thôi"

 

Gã tên Draw tiến lên phía trước. Lưng của hắn to lớn vạm vỡ đến độ cao hơn Ace cả một cái đầu. Cũng bởi vì trông giống hệt một tên khổng lồ như vậy nên khi đứng đối diện hắn tôi lại cảm thấy mình bị áp đảo.

 

"Gửi cho ngươi, Hỏa Quyền Ace"

 

Draw rút từ ngực ra một lá thư rồi đưa nó cho Ace xem.

 

Trong đó viết...

 

"T-Thất Vũ Hải...!?"

 

Tôi nghi hoặc nhìn dòng chữ trước mặt

 

Đây là một lá thư cấp từ chính phủ thế giới. Nội dung trong đó được viết bởi Ngũ Lão Tinh - những người có quyền lực nhất chính phủ, họ đề nghị Ace gia nhập Vương Hạ Thất Vũ Hải

 

Vương Hạ Thất Vũ Hải là một thế lực to lớn mà ai cũng biết đến ở "Grand Line". Chúng là những hải tặc được chính phủ thế giới công nhận sự tồn tại.

 

Để gia nhập Thất Vũ Hải – những hải tặc được chính phủ thừa nhận và được phép tấn công các hải tặc khác – đòi hỏi phải có danh tiếng và sức mạnh hơn người. Vậy ra Ace đã được tiến cử vào đó.

 

"Sao hả, tin tốt đúng không? Thế này thì anh không cần phải từ bỏ làm hải tặc nữa rồi"

 

Iska nói, coi bộ cô ấy thích thú với chuyện này lắm. Lúc còn ở trên vòng đu quay, Ace đã khước từ đề nghị của cô ấy, rằng cậu không có ý định thôi làm hải tặc. Nhưng nếu Ace thực sự trở thành Thất Vũ Hải, cậu ấy sẽ vừa là hải tặc có liên kết với chính phủ vừa có vị trí ngang hàng với hải quân.

 

Tóm lại, một khi đã gia nhập Thất Vũ Hải, chỉ cần Ace giao nộp cho chính phủ đúng số tiền quy định thì cậu ấy sẽ được chính phủ ban đặc ân, bãi bỏ lệnh truy nã và công khai thừa nhận là một hải tặc.

 

Tuy nhiên...

 

"Thất Vũ Hải à? Xin lỗi nhé"

 

Ace ngay tức khắc nhẹ nhàng từ chối lời mời.

 

"T-Tại sao...? Nếu chấp nhận đề nghị này, anh sẽ không bị hải quân truy đuổi nữa mà"

 

Iska không giấu được dáng vẻ kinh ngạc. Như lời cô ấy nói, đề nghị này chắc chắn không tệ. Bởi biết bao kẻ ngoài kia đang thèm muốn danh hiệu Thất Vũ Hải. Nhưng đáng ra cô ấy không nên hy vọng để rồi nỗi niềm đó bị Ace đá bay không chút thương tiếc.

 

"Xin lỗi nhưng bản thân chế độ Thất Vũ Hải ấy tôi không thích cho lắm"

 

"Cái này...!"

 

Iska bối rối ra mặt, có vẻ như cô ấy không nghĩ mình lại bị từ chối. Draw đứng cạnh đó chẳng buồn nhướng một bên chân mày. Mà trái lại, ông ta chỉ lặng lẽ nhếch mép cười.

 

"Trùng hợp ghê Ace. Thực ra ta cũng luôn nghĩ như ngươi vậy đó..."

 

Draw thấp giọng cười và xé rách lá thư làm đôi.

 

"Phó đô đốc, có chuyện gì...?"

 

"Thuần hoá hải tặc không phải chuyện đơn giản. Ta nên nhanh chóng giải quyết ngươi thôi nhỉ. Nào, Ace?"

 

Dứt lời, Draw co tay lại thành nắm đấm.

 

"Uỳnh!"

 

Nắm đấm của hắn xẻ đôi cả vùng trời cùng với âm thanh vang dội như sấm. Nó dễ dàng xuyên thủng chỗ mà từ nãy đến giờ Ace vẫn đang đứng.

 

"Hơ, ngươi không nhẹ tay tí nào..."

 

Ace tránh được đòn tấn công của Draw rồi lầm bầm đầy khó chịu.

 

"Đệch, thảo luận cái con khỉ đấy!"

 

Tôi cũng vội vàng giữ khoảng cách.

 

"Đợi đã phó đô đốc, hôm nay chúng ta đến đây chỉ để thảo luận thôi mà..."

 

"Thảo luận? Chẳng phải đã xong rồi sao thiếu tá Iska? Ace không thích Thất Vũ Hải. Trùng hợp sao ta cũng vậy. Dù hắn có là Thất Vũ Hải hay gì đi nữa thì ngay từ đầu ta đã không ưa bọn hải tặc rồi. Thật may mắn khi hắn lại bác bỏ lời mời trước mặt ta. Nhờ vậy mà bây giờ ta có thể thoải mái đánh bại tên hải tặc – Hoả Quyền Ace này rồi"

 

Nói xong Draw cởi phăng áo khoác hải quân.

 

Một vật mang hình dáng kỳ dị hiện ra sau tấm áo khoác đó. Hai tay Draw cầm một món vũ khí hình ống. Nó không phải thanh Tonfa hay khẩu Bazooka gì hết mà là cái ống nhựa kéo dài từ cái thùng đằng sau và mỗi ống đều được nối xuống thùng chứa treo ngang hông. Hóa ra hắn giấu nó bên dưới cánh tay, chả trách sao trông hắn lại to lớn đến thế.

 

"Anh bạn này và kẻ sử dụng năng lực trái Mera Mera, ai sẽ mạnh hơn đây, để ta thử nghiệm xem nào"

 

Draw cong môi cười. Ánh mắt sắc lẻm của hắn đầy ắp sát khí.

 

"Chạy thôi, Ace"

 

Tôi vô thức gào lên.

 

"Tôi sẽ không bỏ chạy"

 

Một ngọn lửa dữ dội phun ra từ đầu ống. Hóa ra cái thứ đó là súng phun lửa. Ở cuối ống nhựa là bình nhiên liệu ư. Lửa phun ra không ngừng nghỉ, phút chốc đã tước đi đường tháo lui của chúng tôi.

 

Khu vực xung quanh thoáng cái đã chìm trong biển lửa. Trong các toà nhà bốc cháy vang lên tiếng gào la của bọn trẻ. Chúng mắc kẹt và bị cuốn trong lửa mất rồi.

 

"Ngươi làm cái quái gì thế hảảảả!!"

 

Ace chạy vội đến chỗ bọn trẻ và rơi vào tầm ngắm của Draw.

 

"Ở đó"

 

Ngọn lửa đốt cháy cả mặt đất lao nhanh về phía Ace làm cậu ấy phải giang rộng hai tay, dùng toàn bộ thân thể mình đỡ lấy nó. Nhờ toàn thân đã chuyển hóa thành lửa mà cậu ấy mới có thể bù trừ cho ngọn lửa được dội đến tới tấp kia.

 

"Phó đô đốc! Xin hãy dừng lại!"

 

Iska mặt biến sắc tiến lại gần Draw.

 

"Ở đây còn có lũ trẻ!"

 

"Bọn trẻ? Thiếu tá Iska đang nói gì vậy. Ta chỉ tấn công lũ hải tặc thôi mà. Chúng còn không thèm chuồn nữa kìa. Mặc kệ lũ hải tặc mới khiến bọn trẻ đau khổ đấy. Ta nói có sai không, thiếu tá Iska?"

 

Draw thậm chí còn chẳng buồn liếc Iska lấy một cái. Hắn chỉ tập trung nhìn mỗi Ace và dội tiếp lửa vào cậu ấy.

 

Trong khi đó, Ace lại không thể di chuyển. Khẩu súng phun lửa của hắn quá mạnh làm cậu ấy không tài nào tiến lên trước được. Nhưng nếu cậu ấy dạt sang một bên, bọn trẻ phía sau sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng. Cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì hết.

 

Thế là tôi đành lao như tên bắn vào Draw.

 

"Ô ô ô ô ô ô ô"

 

Và bắt đầu vật lộn với hắn.

 

"Cái quái gì...!?"

 

Draw kinh ngạc, chắc hắn không đoán được rằng mình sẽ bị tấn công theo cách này.

 

Tôi hét lên khi da thịt mình sắp tiếp xúc với luồng gió nóng. Quần áo và cả đầu tóc tôi đều bị thiêu đốt nhưng tôi vẫn nhất quyết không buông tay ra và một mực bám dính lấy hắn. Nhân cơ hội này, Iska chạy ngay đến chỗ bọn trẻ.

 

"Nhanh lên, đằng này!"

 

Iska thay Ace giải cứu bọn trẻ. Cô ấy ráng với tay qua khe hở của tòa nhà đã đổ sập. Trên bàn tay đó có vết sẹo do bỏng thưở nhỏ. Có lẽ lúc cha mẹ mất, cô ấy cũng ráng sức vươn tay ra thế đấy.

 

Tôi đã tưởng tượng rất nhiều về nỗi đau và hoảng sợ của Iska rồi tự hỏi không biết cô ấy đã làm cách nào vượt qua những cảm xúc đó để giờ đây có thể vươn ra nắm lấy tay của bọn trẻ.

 

Hai chữ "chính nghĩa" trên lưng áo cô ấy tung bay giữa ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội. Sau khi xác nhận bọn trẻ đã được Iska cứu hết tôi mới mỉm cười.

 

Nhờ cô ấy mà cuối cùng Ace đã có thể di chuyển.

 

"Thằng khốn...! Ngươi... đang làm cái trò gì thế hả!"

 

Draw giận dữ thúc đầu gối vào bụng tôi.

 

"Hự..."

 

Một cú, hai cú, ba cú,... Dẫu hắn có đánh bao nhiêu lần đi nữa tôi cũng quyết không buông tay.

 

"Ta sẽ không thả ngươi ra đâu"

 

Sau khi lãnh phải một cú cực mạnh, tôi rơi xuống đất nôn thốc nôn tháo. Nội tạng như bị xáo trộn thành một mớ hỗn độn, đến cả nhịp thở cũng không còn điều hòa được như trước. Khí nóng bốc lên từ khẩu súng phun lửa làm tôi khó thở tột cùng.

 

Cơ mà nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi. Tôi vừa ho sặc sụa vừa nhếch môi cười.

 

"Ta... tháo nó ra rồi... Cho ngươi chết..."

 

"Hả? Ngươi nói cái..."

 

Draw liếc xuống tôi rồi nhanh chóng nhận ra sự cố.

 

"Bình chứa nhiên liệu...!?"

 

Cái ống dài nối với bình chứa đeo ngang hông Draw đã rớt ra. Nhiên liệu chảy hết ra ngoài làm ướt đẫm quần áo hắn.

 

Tôi đâu chỉ mù quáng bám cứng lấy Draw, tôi còn níu lấy cái ống nhựa đang cấp nhiên liệu cho khẩu súng phun lửa của hắn kia kìa.

 

Sau khi tôi giật bung cái ống đó ra, nhiên liệu cũng theo đó bay mất, khẩu súng phun lửa bấy giờ chỉ còn là...

 

"Lửa của ta...!"

 

Draw tặc lưỡi. Uy lực của ngọn lửa dần yếu đi. Không chỉ vậy mà một ngọn lửa khác còn ập tới, đánh bật ngọn lửa trong khẩu súng của hắn ngay tức thì.

 

Đó là lửa của Ace

 

Cậu ấy đấm thẳng vào mặt Draw. Ngọn lửa khốc liệt bao phủ lấy khuôn mặt hắn.

 

"Gahhh"

 

"Deuce, ráng lên!"

 

Ace đỡ tôi dậy nhưng giây tiếp theo, cả thân hình của cậu ấy đã lơ lửng giữa không trung. Không, phải nói là Draw đã bóp cổ Ace và nhấc bổng cậu ấy lên trên mới phải.

 

Draw phủi ngọn lửa như thể đang xua đuổi một con ruồi nhỏ ồn ào. Người hắn không có vết thương nào cả.

 

Rõ ràng Ace đã đấm trúng hắn. Nhưng hắn lại không lăn ra bất tỉnh mà chỉ điềm tĩnh cười. Không những thế hắn còn tóm được Ace khi mà cậu ấy chắc chắn đã chuyển hóa thành lửa nhờ năng lực của trái Mera Mera.

 

"Đây là... Haki?"

 

Ace nhăn nhó bảo

 

Haki

 

Đó là sức mạnh tiềm ẩn trú ngụ trong mỗi con người, nó sẽ thức tỉnh sau khi trải qua một cuộc rèn luyện lâu dài, khắc nghiệt. Nhiều kẻ mạnh trong hải quân cũng sử dụng được haki. Một kẻ có haki mạnh mẽ đôi khi còn có sức mạnh vượt xa cả người sở hữu năng lực, như là dùng tay không tóm lấy lửa chẳng hạn.

 

"Hoả Quyền Ace... ngươi quá xem thường ta rồi nhỉ? Ngọn lửa cùn của ngươi không thể nào thắng được ta đâu. Tên hải tặc yếu ớt nhà ngươi rồi sẽ bại trận trong Tân Thế Giới thôi"

 

Tay của Draw siết chặt cổ Ace như cái mỏ cặp làm cậu ấy vùng vẫy loạn xạ.

 

"Từ giờ ngươi sẽ không còn được biết đến nữa. Cuộc đời hải tặc vui vẻ của ngươi chỉ đến đây thôi. Ta sẽ giúp ngươi kết thúc nó. Ta sẽ dẫn ngươi về với chính nghĩa...!"

 

"Hừ, kẻ để bọn trẻ dính vào nguy hiểm như ngươi... không được quyền nói về chính nghĩa...!"

 

Ace đau đớn rên rỉ.

 

"Đừng hiểu nhầm. Ta nào có cuốn bọn trẻ vào nguy hiểm, là chính ngươi chứ Ace!"

 

Draw thấp giọng lầm bầm.

 

"Vì lũ hải tặc các ngươi tồn tại nên bọn chúng mới gặp phải chuyện này đấy! Hiểu không Ace? Vì có các ngươi nên bọn trẻ mới phải gặp nạn đó. Còn ta ấy hả, ta chỉ cố quản chế lũ hải tặc mà thôi. Nhưng chắc ngươi không thấy vậy đâu phải không? Ngươi không được phép sống. Chỉ cần ngươi còn tồn tại, sẽ càng có nhiều người vô tội phải sống trong sợ hãi. Mau chóng nhận ra điều đó đi!"

 

Ace im phăng phắc trước những lời đó. Sức lực đang giảm dần. Bóng đen u ám trên mặt cậu ấy cũng không sao qua mắt được tôi.

 

"Nói nhảm đủ chưa... tên khốn...!"

 

Tôi cao giọng dù bản thân còn đang ho sặc sụa và chưa thể đứng dậy nỗi.

 

"Ace... hắn sai rồi... đừng nghe theo hắn...!"

 

Nhưng tiếng của tôi lại bị Draw lấn áp.

 

"Chỉ cần ngươi không tồn tại, mọi người cũng sẽ không gặp đau khổ. Đúng chứ hả? Chỉ cần lũ hải tặc không tồn tại, ta cũng không cần phải đi khắp nơi phóng hoả nữa"

 

Ace đã thôi phản kháng. Và chính vào thời điểm tưởng chừng như đã tuyệt vọng đó...

 

"Phó đô đốc... ngài nói dối... đúng không?"

 

Iska sau khi bình an vô sự giải cứu thành công bọn trẻ liền chạy tới đây.

 

"Kẻ đã phóng hoả đốt làng tôi... chắc chắn là hải tặc mà..."

 

Nói rồi cô ấy bật khóc

 

"Vì lúc đó, ngài... đã cứu tôi mà..."

 

"Nếu một đứa trẻ bị thương gục ngã trước mặt ta thì ta sẽ cứu nó. Bởi ta là đồng minh của chính nghĩa"

 

"Cha mẹ tôi..."

 

"Thiếu tá Iska luyên thuyên gì nãy giờ thế? Cô không biết hy sinh vì chính nghĩa là một phần không thể thiếu à? Chỉ có vài dân thường bị cuốn vào thôi, đừng om sòm nữa"

 

Iska chính thức vỡ vụn.

 

Cô ấy che miệng, nghẹn ngào rơi nước mắt.

 

Có thể với Draw đó chỉ là sự hy sinh của vài người không mấy quan trọng nhưng với Iska mà nói, đó là quê hương cô ấy sinh ra và lớn lên, là bố mẹ của cô ấy.

 

Hắn là hình ảnh của chính nghĩa mà cô ấy đã luôn tin tưởng và ước mơ từ khi còn nhỏ. Cuối cùng lại thành ra tàn nhẫn thế này đây .

 

Tôi lồm cồm ngồi dậy khi nghe thấy tiếng thút thít của Iska.

 

"Draw... hay tên gì cũng được. Ngươi biết mình không nên chọc giận Ace chứ?"

 

Mồm tôi phun ra một ngụm máu. Lửa lại một lần nửa cháy bừng lên từ cơ thể Ace. Thông qua ánh mắt, tôi biết ngay sức mạnh của cậu ấy đã quay lại.

 

"Ngươi lảm nhảm gì vậy? Hắn có cố gắng mấy lần đi nữa thì ngọn lửa cùn đó cũng không có tác dụng..."

 

Draw sửng sốt. Nhiên liệu thấm ướt đẫm quần áo hắn đã bốc cháy. Ace không chút chần chừ cứ thế phóng lửa vào bình chứa nhiên liệu của hắn.

 

"Thằng khốn!"

 

Một vụ nổ lớn xảy ra, đi kèm với nó là tiếng gào thét của Draw. Do bình chứa nhiên liệu nổ tung trong cự li rất gần nên Ace cũng bị thổi bay đi, sau cùng khi đã có thể tự do di chuyển, cậu ấy lập tức bật dậy và chậm rãi bước về phía hắn.

 

"Gự, c-chó thật..."

 

Draw loạng choạng bò dậy

 

Ace mặc kệ vết thương do những mảnh vỡ từ vụ nổ bắn tung tóe gây ra và giáp mặt với hắn.

 

"Lửa của ta có thể không có tác dụng với người dùng haki nhưng..."

 

Ace giơ nắm đấm lên còn Draw thì đánh chặn lại nó.

 

"Đã là ngọn lửa giận dữ thì ngay cả haki cũng không thể dập tắt được"

 

Nắm đấm đáp trả nắm đấm. Sức mạnh va chạm sức mạnh.

 

"Mẹ kiếp, tại sao... tại sao, chịu thua đi!"

 

Sức lực Draw dần cạn kiệt. Nắm đấm của Ace đã gây tổn hại cho hắn.

 

"Ngu xuẩn... ngươi...! Nhà ngươi cũng... !"

 

Mắt Draw ánh lên nét kinh ngạc.

 

"Ngươi đã đánh giá thấp cậu ấy rồi..."

 

Tôi khẽ thì thầm. Draw không biết gì về Ace cả.

 

Dù Ace không sở hữu năng lực trái ác quỷ đi nữa thì ngay từ đầu cậu ấy đã là một tên quái vật.

 

Không những vậy, cậu ấy còn luôn mạnh lên và trưởng thành hơn sau các trận chiến.

 

"Gah...!"

 

Draw lảo đảo sau khi lãnh thêm một quả đấm nữa từ Ace. Đòn tấn công quyết liệt của cậu ấy đã hoàn toàn áp đảo hắn.

 

"Không thể nào... tại sao... sao ngươi lại..."

 

Draw thở hổn hển nói, mặt hắn nhăn lại vì đau đớn.

 

"Làm thế quái nào tên khốn nhà ngươi lại sử dụng được Hakiiii!"

 

"... chịu thôi!"

Lửa bốc lên trên cánh tay Ace. Nắm đấm của cậu ấy đã biển đổi động lực của ngọn lửa làm nó tựa hồ như một ngôi sao băng có cái đuôi uốn lượn. Nó tuyệt nhiên không bốc cháy và được Ace tung ra nhắm thẳng vào Draw. Nắm đấm của cả hai giao nhau vào giây phút đó.

 

Draw vung quả đấm xuống gò má Ace, nó mạnh đến mức phát ra cả âm thanh buộc Ace phải cắn răng chịu đựng.

 

Hai chân cậu ấy rụng rời, gần như không đứng vững được nữa.

 

Ấy vậy mà

 

"Chết tiệt... ta ghét ngươi..."

 

Draw ngã xuống bất tỉnh. Nắm đấm của Ace cũng dọng một cú cực mạnh vào gò má hắn.

 

"Trùng hợp ghê... ta cũng nghĩ vậy đấy"

 

Ace lảo đảo nhìn Draw rồi nói. Tôi vội đỡ lấy người cậu ấy. Mới lúc nãy thôi Ace còn cố giúp tôi vậy mà bây giờ tình thế đã đảo ngược.

 

"Đánh bại được cả phó đô đốc hải quân thì quả thật là..."

 

"Cũng thường thôi..."

 

Ace vừa cười vừa thở hồng hộc.

 

"Nhanh về thuyền thôi... con thuyền chắc bị bọn hải quân bao vây mất rồi"

 

Nghe tôi nói xong, Ace ngập ngừng.

 

Ngọn lửa cháy lan ra ban nãy đã được dập tắt. Khu ổ chuột chớp mắt đã trở về với dáng vẻ thường ngày như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Chỉ có riêng Iska là không thể trở về như trước kia được nữa.

 

Lúc nãy...

 

Draw đã vứt tấm áo khoác có hai chữ "chính nghĩa" sang một bên để chiến đấu với Ace.

Còn Iska lại mang trên lưng hai chữ "chính nghĩa" ấy để cứu lấy tính mạng bọn trẻ.

 

Hành động đó đã trả lời cho tất cả.

 

Không ai xứng đáng làm hải quân hơn cô ấy. Nhưng thực tế lại không cho phép điều đó. Tôi nghĩ hải quân có lẽ đã không còn là nhà của cô ấy nữa rồi. Bởi lý do khiến cô ấy gia nhập hải quân giờ đây đã vỡ tan thành từng mảnh.

 

Iska chẳng còn thiết tha gì nữa, cô ấy khụy gối trong tuyệt vọng vì bị người tin tưởng nhất phản bội. Thế nên hai đứa chúng tôi cũng không nỡ bỏ mặc cô ấy một mình.

 

"Iska... lên thuyền của tôi đi...!"

 

Ace mở lời.

 

"Tất nhiên là tôi sẽ không để cô làm hải tặc. Trở thành thợ săn tiền thưởng đi. Cô đủ mạnh mà phải không? Cô nên mãi nhắm vào thủ cấp của tôi trên cùng một con tàu..."

 

Nói xong, Ace chìa tay ra. Iska lau nước mắt, xụt xịt mũi rồi cười.

 

"Hỏa Quyền, anh là đồ ngốc... Thợ săn tiền thưởng và con mồi sao có thể bắt tay nhau được chứ"

 

"Cũng phải"

 

Ace cười tỏa nắng rồi tự co tay mình lại.

 

"Đi thôi"

 

Ba người chúng tôi phóng như bay ra khỏi khu ổ chuột rồi chạy băng qua thị trấn có những quả bóng xà phòng đang trôi nổi lửng lờ.

 

 

Nhiều thuyền chiến đã chờ sẵn ở cảng và ngoài khơi. Chúng tập hợp lại nhằm cản trở việc nhổ neo của chúng tôi. Xem ra hải quân quyết ngăn Ace đến Tân Thế Giới bằng mọi cách.

 

Chúng tôi trốn hải quân rút khỏi con hẻm rồi thoải mái chạy quanh đảo. Chưa bao giờ tôi nghĩ việc đi lòng vòng ăn uống cùng Ace lại có lúc hữu ích thế này. Nhờ thế mà chúng tôi có thể chọn được con đường ít bị chú ý nhất.

 

Phải mau chóng quay về thuyền thôi.

 

Giờ phút này e là thuyền đã khởi động rồi, chúng tôi sẽ không tới kịp mất. Còn lề mề ở đây nữa chỉ sợ thuyền sẽ bị tóm gọn ngay lúc cả bọn vừa ra khơi thì khổ. Muốn tẩu thoát thành công chỉ còn cách chuẩn bị khởi hành xong hết và cho nó di chuyển ngay bây giờ thôi.

 

Tôi và Ace không chút nao núng.

 

Băng hải tặc Spade hẳn là đã cho thuyền xuất phát rồi. Hai người chúng tôi tin chắc điều đó. Chính vì thế mà chúng tôi sẽ không chạy đến chỗ tráng thuyền nữa bởi con thuyền có còn nằm ở đó đâu. Mà nó có còn đi nữa tôi cũng chẳng biết đường nào đến đó.

 

Chúng tôi phải chạy đến địa điểm con thuyền đang hướng tới. Mà chỗ đó là chỗ nào mới được?

 

"Có một mũi đất nhỏ ở đằng trước. Chắc chắn là nó rồi"

 

"Ừ"

 

Đảm bảo 100%. Vì chỗ đó là nơi đã được Skull đánh dấu đầu lâu trên bản đồ.

 

Chúng tôi chui khỏi bụi rậm và chạy đến chỗ trống. Mũi đất kia rồi. Còn thuyền thì...

 

Trước mắt chỉ có độc một đại dương xanh thẳm. Không thể nào,

 

"Thuyền trưởng Ace!"

 

"Trễ quá đó, Ace!"

 

Phốc một cái thuyền đã xuất hiện. Nhiều giọng nói vui mừng vang lên từ trên boong thuyền. Các đồng đội đã giúp chúng tôi nhổ neo.

 

"Lẹ lên, mọi người!"

 

Skull vẫy tay ra hiệu. Không thể chần chừ ở đây thêm được nữa. Chúng tôi cần phải nhảy qua đó. Thế là tôi liền lấy đà rồi nhảy lên thuyền.

 

"Ace, nhanh coi!"

 

Thuyền vẫn cứ tiến về phía trước. Nếu nó chậm lại dù chỉ một giây thì cả bọn sẽ bị thuyền chiến hải quân đuổi kịp.

 

"Ừ, đi thôi, Iska!"

 

Nói rồi Ace nhảy qua. Nhưng chỉ có mỗi mình cậu ấy.

 

"Tại sao...!?"

 

Ace tròn xoe mắt. Iska vẫn còn đứng yên trên mỏm đá.

 

"Tôi vẫn còn là thiếu tá hải quân... Tôi không thể cùng đi với anh được"

 

Iska gượng cười, ở mỏm đá chỉ còn lại mình cô ấy.

"Tại sao chứ!"

 

Ace chạy lại gần mạn thuyền, khoảng cách giữa cậu ấy với mỏm đá dần trở nên xa hơn.

 

"Đừng chết nhé, Ace. Cám ơn anh"

 

Iska càng lúc càng cách xa chúng tôi. Thuyền không dừng lại. Không thể dừng lại.

 

"Nếu lúc đó mình nắm lấy tay cô ấy thì hay biết mấy"

 

Ace yểu xìu lẩm bẩm.

 

"Nhưng biết làm sao bây giờ... Mình không thể nắm tay cô ấy. Vì mình là hải tặc và bàn tay này có thể hóa thành lửa..."

 

Ace kéo mũ xuống che khuất tầm mắt.

 

"Ace... cậu..."

 

Tôi không biết nên nói gì.

 

Ace luôn tự cho rằng sự tồn tại của cậu ấy không được ai yêu quý. Khi nhắc đến vấn đề này, khuôn mặt và ánh mắt cậu ấy luôn đọng lại một bóng đen u ám.

 

Nhưng tôi tin chắc Iska không nghĩ như vậy.

 

Và không chỉ có riêng cô ấy.

 

Chỉ có mỗi Ace không nhận ra chuyện đó thôi.

 

 

Ace là người đàn ông tựa như vầng thái dương rực rỡ.

 

Ai cũng ngưỡng mộ cậu ấy. Đến cả kẻ thù cũng kính trọng Ace. Cậu ấy lúc nào cũng là trung tâm của mọi người.

 

Mà cũng bởi mặt trời quá rạng rỡ nên lúc nào nó cũng chỉ đơn độc một mình. Không thể gần gũi với ai vì nó sẽ thiêu cháy bất cứ người nào đứng bên cạnh.

 

Ace đã đem đến nơi ở cho chúng tôi. Nhưng liệu chúng tôi có thể trở thành nhà của cậu ấy không? Hay có thể cùng tìm được một nơi nào đó trên Tân Thế Giới mà ở đó Ace có thể nở một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng không?

Tôi vẫn chưa biết câu trả lời. Hiện tại chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước thôi là được rồi.

 

Hạm đội của hải quân đã dí sát nút.

 

Đại bác dội xuống ầm ầm như sấm khuấy động cả mặt biển.

 

Nhiều cột nước trắng xóa bắn lên cao, đổ xuống, cứ thế lặp đi lặp lại. Bọt nước bắn tung toé xuống boong tàu như mưa rơi.

 

Lại thêm một tiếng ầm ĩ nữa. Nhưng lần này không phải của đại bác.

 

Nắm đấm lửa của Ace đã dọn đường thoát thân.

 

"... Đi thôi mọi người!"

 

Ace hét lớn để tất cả thủy thủ đoàn có thể nghe được.

 

Dẫu có biệt ly kiểu gì đi nữa thì Ace vẫn phải tiếp tục chiến đấu dưới tư cách là một thuyền trưởng.

 

Con thuyền thoát khỏi sự truy đuổi của hải quân rồi lặn xuống đáy biển sâu, hướng về Đảo Người Cá.

 

Ánh sáng mặt trời từ mặt biển kia không thể chiếu rọi được đến nơi đây, xung quanh chỉ còn lại một màn đêm tăm tối.

 

Giữa lòng đại dương sâu thẳm, nơi mà ánh sáng cũng không thể chạm đến này, một mình Ace tiếp tục nhen nhóm tham vọng.

 

Hướng về "Tân Thế Giới". Mục tiêu là "Râu Trắng".

 

Lúc bấy giờ, chỉ có duy nhất thủ cấp của người đàn ông này là gần với "One Piece" nhất.

 

Con tàu chầm chậm chìm vào bóng tối.