Tiểu Thuyết One Piece: Chuyện về Ace

Chương 8: Tập 2 (Tiếp)



1

 

_Râu Trắng ư... ông ta là con quái vật huyền thoại duy nhất từng đánh ngang cơ với Vua Hải Tặc Roger!

 

_Không lẫn đi đâu được, ông ta chính là người mạnh nhất thế giới hiện nay!

 

_Ông ta là người gần với kho báu "One Piece" nhất!

 

Các thông tin về Edward Newgate "Râu Trắng" mà phòng tình báo Skull thu thập được đều không khác nhau bao nhiêu.

 

_Ngươi đừng hòng đụng vào hay có bất kì ý đồ gì khác với Râu Trắng.

 

"Mạnh nhất thế giới à"

 

Ace thở dài.

 

Để mang được danh hiệu mạnh nhất là một vấn đề không hề đơn giản. Đó không phải trò con nít xếp hạng thứ tự dựa trên điểm số của bài kiểm tra, chạy đua hay một cuộc đấu vật.

 

Bằng vốn kiến thức mênh mông, Skull, người hâm mộ hải tặc cuồng nhiệt tin rằng nếu chỉ tính sức mạnh chiến đấu đơn thuần, Kaido... sẽ là người chiến thắng trong trận 1 đấu 1... Cứ như đang uống rượu kèm đồ nhắm là cuộc thảo luận về những người mạnh nhất vậy, Kaido là "Sinh vật mạnh nhất", có cố giết hắn đi nữa thì hắn cũng không chết, còn Big Mom là "Gia tộc mạnh nhất", và Edward Newgate là "Hải tặc mạnh nhất" từ cách sống.

 

"Râu Trắng rất đáng sợ nếu có người phá hỏng nhân nghĩa của ông ta. Tức phá hỏng 'Chén rượu thề' của giới hải tặc. Không đời nào ông ta tha thứ cho kẻ đã sát hại con trai mình – những người con đã cạn chén với ổng. Chắc chắn là vậy"

 

Skull nhiệt tình kể với Ace.

 

"Tôi cũng không tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương đồng đội mình. Các Tứ Hoàng khác... và dĩ nhiên là cả tôi nữa"

 

"Chuẩn" Deuce gật đầu. "Nhưng vẫn có một số trường hợp khác. Giả sử có kẻ làm tổn thương người thân cậu đi, cậu chỉ đơn giản nổi giận vì nghĩ cho họ, hay tức giận vì bản thân mình bị mất mặt, phát điên vì nghĩ đến sự đoàn kết của cả gia đình?"

 

"Cậu nghĩ Râu Trắng thuộc loại nào, Deuce?"

 

"Nghe xong mớ thông tin của Skull tôi mới nhận ra... Kaido rất nguy hiểm, ông ta là kẻ ủng hộ chiến tranh. Big Mom thiên về kinh doanh... Tóc Đỏ thì tôi không dám chắc, còn Râu Trắng thuộc loại hải tặc cổ điển"

 

"Các băng hải tặc dưới trướng Râu Trắng liên tục mở rộng. Tên nào dám tự ý đột nhập vào lãng hải của ông ta sẽ giáp mặt với các đội trưởng, chịu nghe lời thì không sao còn bằng không sẽ bị trấn áp tại chỗ"

 

Skull siết chặt tay lại thành nắm đấm.

 

Tân Thế Giới bị phân chia bởi Tứ Hoàng, bên cạnh đó vẫn tồn tại nhiều tên hải tặc không chấp thuận điều ấy, điển hình là lũ tân binh mới vào như bọn Ace đây. Sau cùng họ cũng phải đưa ra quyết định. Chấp nhận trở thành thuộc hạ của một Tứ Hoàng để đổi lấy sự bảo trợ? Bị Tứ Hoàng tiêu diệt? Hay sẽ phá vỡ mọi thứ và giành lấy lãnh hải riêng cho mình? Vùng biển này là thế giới như vậy đấy.

 

 

"Vào vấn đề chính đi. Giờ chúng ta sẽ làm loạn lãnh hải của Râu Trắng một chút..."

 

Skull giở tấm bản đồ ra và xếp các quân cờ lên đó. Quân vua trắng là Râu Trắng, các quân mã bảo vệ xung quanh ông ta là các đội trưởng.

 

"_Kị sĩ lãng du Doma, băng hải tặc A.O... và một số băng hải tặc khác đang tấn công lãnh hải Râu Trắng. Chúng không kết liên minh mà chỉ đơn giản là tấn công cùng một thời điểm... Theo tôi ngầm tìm hiểu, dường như có Tứ Hoàng khác đứng đằng sau chúng... Nói chung là các đội trưởng của Râu Trắng đang cùng đội của mình dẹp yên bọn đó"

 

Quân đen đã lọt vào lãnh hải Râu Trắng. Hậu thuẫn sau chúng là quân vua đen... và quân trắng buộc phải xuất quân đi ngăn chặn.

 

"Tức quân trắng hiện giờ đang rất thiếu nhân lực"

 

"Trong lúc 4 con tàu là lực lượng chính của Râu Trắng ra ngoài thì tàu mẹ 'Moby Dick' vườn không nhà trống"

 

"Đây chính là cơ hội tốt để ta lấy thủ cấp của kẻ mạnh nhất thế giới"

 

Ace tóm lấy quân vua trắng.

 

*

 

Đáy biển bên dưới tàu "Piece of Spadille".

 

Khá lâu rồi – Đúng vậy, kể từ khi con tàu của Ace bước vào Tân Thế Giới, suốt khoảng thời gian dài ấy phía dưới luôn có một bóng người lặng lẽ bơi bám theo họ.

 

"..."

 

Gã người cá ngoi lên khỏi mặt biển rồi lại một lần nữa lặn xuống. Sau đó, gã rời mắt khỏi con tàu và biến mất dạng.

 

 

2

 

Hòn đảo này được bao phủ trong một màn sương mỏng.

 

Băng Spade cập bến và đổ bộ lên bờ biển mọc rải rác cây lá kim.

 

Động vật nơi đây không ngờ sẽ có khách viếng thăm nên kinh ngạc bỏ chạy tán lạn.

 

_Không có ai ở đây hết.

 

Các thuyền viên lên tiếng.

 

"Không được lơ là cảnh giác... Chúng ta đã vào lãnh hải của Râu Trắng rồi đó"

 

Deuce khiển trách cả bọn.

 

Nơi đây trông hệt một hòn đảo bình thường thế mà lại là một trong những khu tiếp tế của Râu Trắng.

 

Tiếp tế là đường sinh mệnh đối với các hải tặc suốt ngày sống lênh đênh trên biển cả. Nếu chúng là một đội gồm hơn cả ngàn tên thì thà rằng tẩu thoát còn hơn. Nước biển một khi đã qua sàng lọc cũng trở thành nước uống được, hải sản và động vật biển có thể bắt được trong lòng đại dương. Dẫu vậy vẫn còn nhiều loại hàng hóa khác không thể có được trừ khi ở trên đất liền như củi chẳng hạn.

 

Nói cách khác hòn đảo này là trang trại của toàn bộ băng Râu Trắng. Đồng cỏ và ruộng vườn có ở khắp nơi, các nông dân lập gieo kèo với Râu Trắng sản xuất ra thịt, rau quả và trái cây.

 

Skull đã nghe nghóng được thông tin... tàu chính của Râu Trắng sẽ sớm ghé qua đây bổ sung lương thực nên mới nhân lúc cả hòn đảo chìm trong sương mù đổ bộ lên phía sau nó.

 

"Râu Trắng thật sẽ tới đây ư..."

 

"Đừng sợ, Deuce. Nếu cậu phát mệt vì phải chờ đợi lâu như vậy thì treo cờ của chúng ta lên đảo này là được mà"

 

Quả là hòn đảo lý tưởng để làm gián đoạn khu vực tiếp tế của Râu Trắng. Có lẽ sẽ vui lắm đây khi được trông thấy dáng vẻ hoang mang của ông ta.

 

"Tàu 'Piece of Spadille' sao rồi...?"

 

"Giao lại cho thầy Miharl rồi. Tôi đã giấu nó trong một cái vịnh thích hợp... còn giờ thì kiếm chỗ nào cắm trại đi. Không biết chúng ta phải đợi mấy ngày nữa đây"

 

Bên cạnh đó còn phải đảm bảo sao cho cả bọn không bị nông dân trên đảo phát hiện nữa. Sương mù giăng kín nơi đây sớm muộn gì cũng tan ra hết.

 

"_Tôi sẽ cùng vài người đi dò thám xung quanh một chút"

 

"Cẩn thận nhé Ace. Có thể Râu Trắng sẽ bố trí quân quanh đây đó"

 

"Yên tâm... đụng thì chiến thôi"

 

"Cái thằng này"

 

Ace là lưỡi dao cắt đứt hết thảy mọi thứ cậu ấy chạm vào. Cậu ấy thuộc loại bốc đồng, tay nhanh hơn não, từ lúc đặt chân vào Tân Thế Giới đến giờ cậu ấy lại càng vội vàng hơn nữa. Sao lại thế nhỉ? - Deuce thầm hỏi.

 

Khởi nguồn của chuyện này chắc là việc cậu ấy đốt cháy lá cờ của Râu Trắng ở Đảo Người Cá.

 

Ngoài sự kiện ấy ra ắt hẳn vẫn còn một lý do nữa. Lý do mà chỉ có mỗi mình Deuce nhận ra. Ace dưới danh phận là con của Vua Hải Tặc Roger đã bị phân biệt đối xử và bị chèn ép bởi cái thế giới vô hình này. Cậu ấy đang vùng vẫy để giải thoát bản thân khỏi lời nguyền mang tên cha mình.

 

Tôi không đoái hoài gì tới "One Piece" hay Vua Hải Tặc hết.

 

Những lời mà Ace đã nói với Shanks Tóc Đỏ khi ấy có lẽ là suy nghĩ chân thật của cậu. Ace muốn mình thoát khỏi lời nguyền của người cha Gold Roger và để làm được vậy, cậu không được đi theo con đường giống ông ta... tìm One Piece hay trở thành Vua Hải Tặc gì đó.

 

Thế giờ cậu ấy phải làm gì?

 

Phải làm gì mới có thể vượt qua tên tuổi người cha đó đây? Roger là người đầu tiên trong lịch sử chinh phục "Grand Line", làm chấn động thế giới và mở ra một thời đại mới. Ấy vậy mà cuối cùng ông ta lại bị hành hình ở Loguetown, thật thảm hại làm sao. Ông ta đã bại trận trước ách thống trị mang tên Chính Phủ Thế Giới và thế giới.

 

Lật đổ thế giới.

 

E rằng sự cai trị ấy là thứ mà Ace đang lờ mờ nhắm tới. Việc đó sẽ giúp cậu ấy sống cuộc đời tự do không bị bất cứ ai trói buộc. Hải quân, Tứ Hoàng, Chính Phủ Thế Giới, cả đô đốc hải quân và lũ vệ sĩ đại diện cho bọn Thiên Long Nhân trị vì như thánh sống kia – Phải, cậu ấy sẽ phá hủy giai cấp đặc quyền là bọn Thiên Long Nhân đó trước tiên.

 

Ba ngàn thế giới rộng lớn ngoài kia là kẻ thù của cậu.

 

Do đó mà cậu mới nhắm vào Râu Trắng, kẻ được cho là ngang tài ngang sức với Vua Hải Tặc, ông ta chính là bàn đạp, là bước đi đầu tiên trong kế hoạch của cậu.

 

Kế hoạch mà Deuce lập ra... tin tưởng vào cuộc điều tra của Skull, mua thông tin rồi chờ đợi thời cơ để bất thình lình tập kích Râu Trắng dẫu rất phù hợp với chiến thuật nhưng ngay từ đầu Ace đã không mặn mà gì với nó. Cậu ấy muốn khiêu chiến với đội quân có đến chục ngàn người của băng Râu Trắng kia kìa.

 

Ace dẫn theo vài người đi dọc bờ biển còn Deuce bảo đồng đội vào rừng sâu tìm kiếm nơi kém nổi bật nhất.

 

 

Uỳnh.

 

 

Tiếng nổ rền vang như từ đại bác bắn ra vọng tới.

 

Từ chỗ nào đó? – Deuce thở mạnh. Phía bên kia làn sương mỏng, chắc chắn bắt nguồn từ cái vịnh có con con tàu "Piece of Spadille" của họ...!

 

Một thân hình to lớn đồ sộ xuất hiện trước băng Spade.

 

Ai ai cũng sửng sốt. Ông ta từ đâu chui ra không biết... Nhất định là nhảy từ đáy biển lên. Quần áo trên người ông ta ướt đẫm, còn trên tay ông ta là...

 

"... của chúng ta!"

 

Deuce nói không thành câu. Lá cờ của băng Spade treo trên thuyền đã bị hắn giật phăng khỏi cột buồm và vứt đi như thể vứt một mẩu rác bẩn thỉu.

 

Cả băng Spade đều bị kích động.

 

Vứt cờ hải tặc là hành động chà đạp lên bộ mặt đối thủ. Hành vi này đã khơi dậy một trận chiến.

 

Về phần Deuce, cậu ấy lại thấy lo cho con tàu hơn. Không biết Miharl có bình an vô sự không nữa...

 

"Tên khốn... ngươi có biết mình vừa làm gì không...!"

 

Ace gầm lên trong sự thù địch.

 

Cậu ấy dò xét nhìn kẻ thù đứng sau màn sương mỏng.

 

"Ta là người nên nói câu đó mới phải...! Ngươi rõ ràng biết ý nghĩa của nó... vậy mà còn dám đốt lá cờ của bố già Râu Trắng ở Đảo Người Cá sao...

 

Giọng điệu đe dọa của ông ta làm rung chuyển cả ngọn gió.

 

"...! A..."

 

Người cá Wallace bất giác lùi lại rồi lên tiếng.

 

"Ồ, băng ngươi cũng có người cá cơ à... chắc thằng nhóc nhà ngươi biết ta là ai chứ nhỉ"

 

Từ chiều cao trên 3 mét của mình, ông ta trừng mắt nhìn qua một lượt.

 

"Ông trùm...!"

 

Wallace cứng họng, toàn thân không ngừng run rẩy.

 

"Ngươi là thằng nhãi đã từ chối gia nhập Thất Vũ Hải đúng chứ?"

 

"Ta đếch biết Thất Vũ Hải gì hết... lão mập"

 

Phừng

 

Toàn thân Ace thổi bừng lên ngọn lửa và luồng khí nóng hổi.

 

Sương mù xung quanh tức khắc bốc hơi hết và trời quang đãng trở lại. Mặt đất gồ ghề hiện ra.

 

"Râu Trắng và quốc vương Neptune của vương quốc Long Cung là bạn bè... Lá cờ đó đã bảo vệ người cá khỏi bọn hải tặc. Nhóc con... Hành động mà ngươi đã làm không còn là trò nghịch ngợm của bọn nít ranh nữa"

Nó đã biến người cá thành kẻ thù của ngươi và đồng thời làm mất mặt Tứ Hoàng Râu Trắng.

 

"Lão mập... tôi muốn gặp Râu Trắng"

 

"Gặp để làm gì?"

 

"Không liên quan tới ông"

 

Lưỡi dao khát máu tích tụ lại trong ngọn lửa trên tay.

 

Tân Binh từ chối gia nhập Thất Vũ Hải và đã gặp qua Tóc Đỏ giờ đây lại đang nhắm vào thủ cấp Râu Trắng.

 

"Ta không để tên nhóc nguy hiểm như ngươi... gặp mặt bố già đâu! Tuy không thuộc băng Râu Trắng... nhưng ta có nghĩa vụ ngăn cản ngươi"

 

_Thất Vũ Hải...!

 

_Ace! Gã đó là Jinbe đấy!"

 

Các thuyền viên cảnh báo.

 

Sao mà họ không biết... "Hiệp sĩ biển xanh" cho được. Ông ta hiện tại là Vương Hạ Thất Vũ Hải, tiền truy nã cũ là 250.000.000 beri kia mà.

 

 

*

 

Jinbe là thuyền trưởng thứ hai của băng hải tặc Mặt Trời, nhiều năm về trước, ông ta đã đáp lại lời mời của Chính Phủ Thế Giới, gia nhập Vương Hạ Thất Vũ Hải như cầu nối cho mối quan hệ giữa người cá và con người vốn đã không hòa thuận từ lâu.

Thất Vũ Hải là một trong Tam Đại Thế Lực, chúng là những "hải tặc săn hải tặc" được Chính Phủ Thế Giới công nhận. Đổi lại việc cống nộp một khoản tiền cố định là chúng được phép cướp phá hải tặc và các quốc gia hẻo lánh không gia nhập Chính Phủ Thế Giới.

 

Vậy nên việc Thất Vũ Hải Jinbe tấn công băng Spade bây giờ là hành động công khai. Ông ta được Chính Phủ Thế Giới gửi đến như kẻ ám sát để "dọn dẹp" kẻ đã từ chối Thất Vũ Hải là Ace nghe sẽ hợp tình hợp lý hơn. Thế mà lúc này đây, Jinbe, một tay người cá, đồng thời còn là một gã cố chấp lại đứng ở đây trên cương vị thù hận cá nhân.

 

Jinbe đã sớm liên lạc đến nhiều người, trong đó có cả Aladdin, bảo họ theo dõi Ace.

 

Ban đầu, ông chỉ nghĩ Portgas D.Ace là một tên tân binh nguy hiểm... nhưng giờ đây ông đã rõ mục tiêu của cậu ấy là lãnh hải Râu Trắng.

 

Tàu của bọn Ace đã bị bám đuôi từ Đảo Người Cá tới giờ. Đương nhiên là những tên người cá bám theo họ đều lặn dưới nước.

 

 

Về phần trận chiến...

 

 

4 ngày tròn trĩnh trôi qua, bình minh ngày thứ 5 cũng đã ló dạng thế mà trận chiến vẫn còn tiếp tục.

 

Tử chiến – tức là nó chỉ kết thúc khi cả hai người sức cùng lực kiệt.

 

Jinbe là người dùng Karate Người Cá. Đây là môn võ thuật được lưu truyền ở vương quốc Long Cung, bản chất của nó là chế ngự nước. Nó không chỉ là một cú đánh bình thường mà còn tạo ra sóng công kích tác động đến nội thể của sinh vật sống, cây cối, mặt đất và sau cùng là phần nước ngoài không khí.

Mặt khác, Ace là người mang năng lực của "trái Mera Mera". Cơ thể cậu có thể chuyển hoá thành lửa. Năng lực hệ Logia thoạt nhìn ai cũng tưởng là bất khả chiến bại nhưng không phải là không có cách đối phó.

 

Trận chiến này nằm ở cấp độ Thất Vũ Hải – trên thực tế hơi thở Ace đã đứt quãng, lửa của cậu cũng dần yếu đi còn bản thân cậu thì nằm sóng soài trên mặt đất.

 

"Hộc..."

 

"Hộc..."

 

Jinbe cũng rơi vào tình trạng tương tự. Quần áo ông bốc cháy, cái thân thể khổng lồ cao hơn 3 mét hầu như không còn nhúc nhích nỗi, trông ông cứ như con cá bị đánh dạt lên bờ.

 

_5 ngày rồi vẫn chưa phân thắng bại...!

 

_Cả hai sẽ chết nếu còn tiếp tục đó...!

 

Trận chiến này nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt thế nên các thuyền viên của băng Spade chỉ có thể dõi theo nó từ xa.

 

Sức lực của thuyền trưởng họ còn lại bao nhiêu đây?

 

Hai người họ đã phô diễn toàn bộ sức mạnh đến tận đáy tiềm lực. Một mặt phấn khích tột bậc, còn một mặt khác nỗi kinh sợ về kĩ năng, sức mạnh, thể lực lẫn sức lực của Kị sĩ biển xanh, người không ăn trái ác quỷ đã chạm khắc đến Ace.

 

Tân Thế Giới toàn những tay thế này ư...! Không đúng, nó ắt hẳn tồn tại những tên còn ghê gớm hơn thế nữa.

 

"Ta... phải ngăn họ lại thôi"

 

"Cậu chủ Deuce?"

 

Năm ngày ròng rã chỉ có mỗi một việc căng mắt theo dõi trận đấu nhưng các thuyền viên lại mệt đến lã người vì căng thẳng. Deuce bước lại gần chỗ Ace và Jinbe, cả hai người đều đã đổ gục xuống đất sau khi cùng tung một chiêu thức vào nhau.

 

Mặt đất đầy lổ thủng do bị lửa thiêu cháy.

 

"Ace... còn sống không?" Deuce liếc qua Jinbe, bảo. "Tôi không biết cậu có nghe thấy không nhưng tạm thời cứ nói vậy. Giờ tôi sẽ giúp cậu một tay"

 

"..."

 

Khó khăn lắm Ace mới lấy lại được ý thức.

 

Cơ thể cậu không cử động nỗi. Ace đã ăn trái thuộc hệ Logia thế mà thân thể bằng xương bằng thịt của cậu lại lãnh khá nhiều vết thương.

 

Kẻ đã từ chối Thất Vũ Hải đối đầu với Thất Vũ Hải.

 

Trận chiến giữa hai người bọn họ hợp rơ đến lạ, như thể triệt tiêu hết thế mạnh của đối phương. Nếu đây là một buổi biểu diễn võ thuật thì chắc nó sẽ là trận đấu khó nhằn lắm đây. Và trên hết hai người họ còn mạnh đến không tưởng. Jinbe là người cá và hiển nhiên Ace cũng không phải người bình thường.

 

"Tôi sẽ giữ chân hắn cho cậu chạy thoát"

"Deuce...!"

 

Ace khước từ nhưng cậu lại không đủ sức đuổi Deuce đi.

 

"Muốn cằn nhằn gì cứ để sau đi. Cậu mà chết lúc này thì rắc rối lắm. Tôi nói vậy cũng vì danh tiếng của cậu cả thôi... đối thủ của cậu quá mạnh"

 

Deuce đỡ lấy Ace và dìu cậu ấy dậy.

 

"Tránh ra...! Tôi còn chưa xử xong lão mập này..."

 

Ace thở dốc và ngẩng lên – Kẻ xuất hiện trước mặt băng Spade khi ấy hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cả bọn...!

 

Không không, họ chắc hẳn đã đợi ông ta tới, đã định sẽ phục kích ông ta trên đảo này kia mà.

 

"A...!"

 

Deuce vô thức thốt thành lời.

 

Cũng trong sáng hôm đó, xuôi theo dòng biển, lấp ló phía bên kia màn sương mỏng...

 

Là một cái bóng tròn xoe như cá voi Island khổng lồ. Nó không phát ra tiếng kêu nào hết mà còn căng buồm và neo đậu lại. Đúng hơn đó là một con tàu rất to lớn.

 

_Nghe nói có kẻ muốn lấy đầu ta? Ta sẽ đối mặt với kẻ đó đúng như nguyện vọng của hắn...!

 

 

Đứng trên mũi của con tàu trông tựa như một con cá voi trắng kia là ông hoàng của đại dương và của Tân Thế Giới này.

 

"Băng hải tặc Râu Trắng...!"

 

"Mình ta là đủ rồi"

 

Uỳnh.

 

Ông ta gõ cán thanh trường đao trên tay xuống mép tàu. Rẹt – Xung kích ấy xé toạc cả không khí.

 

Thanh đao nhắm chừng dài trên 6 mét, nhỏ hơn cột buồm của tàu.

Và hơn nữa nó còn rất phù hợp với chiều cao của Râu Trắng – Edward Newgate.

 

Dáng vẻ oai phong của ông hoàng biển cả

 

Áp đảo hoàn toàn băng Spade. Vài người không dám nhúc nhích như thể đã bị trói chặt, sức lực cạn kiệt, hai đầu gối quỳ mọp xuống đất.

 

Ông ta vung tay.

 

Một cơn gió mạnh - hay chính xác hơn là một làn sóng công kích như đường kiếm khí mà bậc thầy kiếm sĩ chém ra dội tới tấp tới băng Spade.

 

Cả bọn thét gào.

 

Ace lồm cồm bò dậy trước tiếng la hét của họ. Bốp, cậu đẩy Deuce đang giữ chặt mình ra làm cậu ấy bất ngờ văng tới chỗ đồng đội.

 

"Ra đây mau...! Ta đến đây là để lấy đầu Râu Trắngg!"

 

Cậu ấy gào to.

 

Bằng cơ thể đầy thương tích, Ace gầm lên đe doạ như một con chó lạc chủ và hướng hết sự chú ý về mình.

 

Râu Trắng tiếp tục tấn công chẳng màng đến điều gì. Đường kiếm khí của ông ta sượt qua Ace ập tới các đồng đội sau lưng cậu.

 

"Á á á á á á!"

 

"Các cậu! ...'Viêm Thượng Võng!'"

 

Phừng.

 

Bức tường lửa cao hơn vài mét được giăng ra sau Ace. Uy lực của ngọn lửa khuấy động không khí, ảnh hưởng đến dáng vẻ hiên ngang của Râu Trắng.

 

"Thuyền trưởng!"

 

"Thuyền trưởng Ace! Sao cậu lại làm vậy!"

 

Đứng bên kia ngọn lửa, các thuyền viên hét lớn.

 

Bức tường lửa cản đường khiến họ không tài nào xông tới hỗ trợ cho Ace được.

 

"Tất cả chạy mau!"

 

Ace thét to.

 

"..." Mặt khác, Râu Trắng lại cảm thấy hoài nghi. "Chùn bước rồi à"

 

Cậu đã thốt ra những lời căng đầy khí lực thế mà giờ lại chọn cách chạy trốn ư? Râu Trắng thoáng ánh lên chút thất vọng.

 

"Hãy để đồng đội của ta đi...!"

 

Ace quay lại trừng mắt nhìn ông ta.

 

"..."

 

"Đổi lại... ta sẽ không bỏ chạy...!"

 

Bởi vì Ace là thuyền trưởng và cũng bởi chính cậu là người mong đợi trận chiến này.

 

Trước những lời ấy, Râu Trắng – Edward Newgate, người đã ra vẻ như mình là một con ác quỷ huyền thoại lần đầu tiên hiển hiện lên biểu cảm của một con người.

 

Hay lắm. Ông cười nhẹ bảo.

 

"Oắt con. Dũng cảm lắm..."

 

"Hây a a a a a"

 

Phập!...

 

_Nếu như không phải vì Sabo, và vì phải trông coi một đứa em trai là em,

 

Thì có lẽ anh đã chẳng sống được tới giờ.

 

Bạn tưởng tượng được không? Việc chào đời với Ace mà nói chỉ là việc tồn tại với trái tim bị tổn thương.

 

_Nếu Gold Roger có con á? Thế thì nó đáng bị treo cổ.

 

_Không một ai muốn nó sống cả. Đó cũng là chuyện thường tình thôi

 

_Tao nghĩ cứ xiên nó một nhát, bao nhiêu kẻ căm ghét Roger thì bấy nhiêu cái xiên. Hoả thiêu là hay nhất, phải để cho thế giới này chứng kiến và cười nhạo nó đến chết thì thôi!

 

_Rồi tất cả mọi người sẽ nói... đáng đời mày. Gá há há há!

 

Gold Roger đã nhắc đến One Piece – kho báu được coi là vĩ đại nhất thế giới khi ông ở trên đài hành quyết và mở ra thời đại Đại Hải Tặc.

 

Nhưng dòng chảy thời đại lại không mang may mắn đến cho mọi người. Những vụ bắt cóc và phá hoại do những tên bất hảo gây ra tràn lan khắp thế giới, chắc không cần phải đề cập đến vấn nạn săn lùng nhân ngư ở vương quốc Long Cung nữa đâu nhỉ.

 

Mà cũng chính nhờ thế mà thời đại Đại Hải Tặc mới có thể điểm lên các câu chuyện về những người anh hùng rực rỡ cho thế hệ mai sau. Trong mắt những người dân vô danh tiểu tốt sinh ra trong thời đại này, hải tặc là tai ương tàn nhẫn, chúng đến và cướp đi gia đình họ tựa hồ như bão tố và hạn hán.

 

_Còn bản thân nó sẽ phải trăn trối. Rằng "Xin lỗi vì đã được sinh ra, dù tôi chỉ là một thứ rác rưởi".

 

Lớn lên trong cảnh là ống nhổ để người đời phun vào những câu như vậy có lẽ chính là quả báo cho tất cả những việc mà Roger gây ra. Ngày nào cũng có một bọn dở hơi lủi thủi trong quán bar, sòng bạc, tu ừng ực những chai rượu rẻ tiền nhạt toẹt rồi trút hết mọi bất hạnh của chúng lên đầu kẻ khác.

_Tên tội phạm tồi tệ nhất lịch sử bị Chính Phủ Thế Giới xử tử ấy là một tên rác rưởi cần phải được xếp dưới loài người.

 

Vì đã chinh phục "Grand Line" và đến được vùng đất cuối cùng Raftel nên phải chăng ông ta không chỉ đơn thuần là hải tặc nữa? Người đã chết rồi thì ai muốn nói gì chẳng được.

 

Chính Phủ Thế Giới khinh miệt cuộc hành trình của Roger đến vậy chắc là do ông ta đã biết gì đó về "One Piece" hay là do ông ta ảnh hưởng đến thế giới, xúi giục lũ trẻ trở thành hải tặc? Không có câu trả lời nào thích đáng. Nhưng những người dân vô tội đã chữi rủa Roger không biết bao nhiêu lần, họ quy hết mọi tội lỗi lên ông ta và bắt ông ta dùng cái chết để chuộc tội. Nếu có kẻ kế thừa dòng máu của ông ta, kẻ đó phải bị diệt trừ tận gốc. Bầu không khí và suy nghĩ bất bi bất dịch - Ném đá đứa trẻ cùng vợ gã đó – đã ăn sâu vào lòng thế giới. Họ coi đó là một hành động đáng được ca ngợi. Dám chắc Chính Phủ Thế Giới đã cổ xúy chuyện đấy. Lẽ nào... sự tồn tại của Roger và những việc làm của ông ta là mối hiểm hoạ khó lường với sự cai trị của Thiên Long Nhân, tầng lớp quý tộc thế giới...?

 

Dân chúng không hề hay. Họ đã sĩ vả ông ta mà đến cả tên thật ông ta là gì họ còn không biết.

 

_Gol D.Roger? Ý mày là Gold Roger?

 

_Mày muốn hỏi về hắn ta à? Thế có biết bọn hải tặc đã gây nên bao tội ác kinh hoàng cho thế giới không?

 

_Tất cả đều nhờ công Gold Roger cả đấy.

 

_Mọi người sẽ sung sướng hơn nếu lão ta không có mặt trên đời này. Một thứ cặn bã đáng ghê tởm

 

_Thứ ung nhọt mà cả khi chết còn kinh khủng hơn khi còn sống!! Lão là vết nhơ của thế giới, đừng bao giờ quên điều đó.

 

Hồi còn ở núi Colubo ở East Blue.

 

Ace là thằng nhóc hư hỏng đến nỗi sơn tặc cũng không trị được cậu, hễ lần nào cậu mò xuống thị trấn là y như rằng lần đó lại xảy ra đổ máu.

_Ace, mày xuống thị trấn làm gì thế hả? Ở đó đang loạn hết cả lên... đám côn đồ trong thị trấn đã bị một đứa trẻ đánh gần chết kia kìa.

 

_Im đi! Nếu có đủ sức mạnh, tôi đã giết hết bọn chúng rồi!!

 

Cậu phóng ánh mắt phẫn nộ tới mọi đối tượng.

 

Không phải ai cũng biết đến cha của Ace. Thế mà chỉ cần sống là cậu lại có cảm tưởng như hầu hết những người cậu gặp đều chữi rủa cậu. Dòng máu của Roger phải bị xoá sổ.

 

Cuộc đời cậu như đống rác sống vất vưởng cùng bọn sơn tặc. Thời cậu khao khát tình thương và thức ăn còn tồi tệ hơn. Khi lên đến độ tuổi bắt đầu biết nhận thức về mọi thứ, biết nghĩ suy về cái chết mà không phải về sự sống... thì nỗi căm hờn trong Ace càng dâng trào, không ngày nào cậu không nghĩ đến cha mình.

 

Cậu luôn có cảm giác như mai này khi tin Roger là cha cậu lộ ra ngoài... thế nào những người đồng đội thân cận cũng sẽ bỏ rơi cậu. Bởi lý do đó mà ngay từ đầu Ace không muốn kết thân với ai hết.

 

_Phụt a ha ha ha! Gần đây sao cháu cộc tính thế Ace?"

 

Người đã gửi Ace cho sơn tặc là hải quân Garp.

 

Ông ấy là phó đô đốc của Tổng Bộ Hải Quân, là người đã từng giao đấu với Roger và rồi sau từng ấy trận chiến, họ trở thành bạn bè. Năm đó, Roger đã tự nộp mình cho hải quân. Khi bị tống giam và tuyên án tử hình, ông đã bí mật tiết lộ chuyện về đứa con sắp chào đời của mình cho Garp nghe.

 

Cuộc thẩm tra bất ngờ bẻ lái sang dòng máu của Roger. Mới đầu Garp từ chối, bảo... người phụ nữ nào dính dáng tới ngươi đều phải chết, cả đứa con của ngươi cũng thế.

 

Nhưng dường như Roger lại sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu mọi người bất kể người đó là tốt hay xấu. Thành ra sau cuộc hành quyết ông ta ở Loguetown, Garp đã tới đảo Beterilla ở South Blue, bảo vệ đứa trẻ mới ra đời được mẹ giữ trong bụng suốt 20 tháng trời ròng rã. Thai kỳ của con người thường là gần 10 tháng. Tính ngược lại từ lúc Roger bị bắt giam thì đứa trẻ đó tuyệt đối không thể là con của ông ta. Đấy là chỉ khi đó thuộc trường hợp bình thường mà thôi.

 

Thể theo nguyện vọng của người mẹ, Garp đặt tên cho thằng bé là Ace và giao nó cho một sơn tặc quen biết là Dadan sống tại một vùng hẻo lánh ở East Blue nuôi dưỡng.

 

Thỉnh thoảng ông lại ghé thăm thằng bé. Chỉ có Garp, Dadan và chính bản thân Ace biết được sự thật cậu là con của Roger.

_Ông cũng có một đứa cháu phải không? Nó... có hạnh phúc không thế?

 

_À, Luffy hả? Nó rất vui vẻ.

 

Khi ấy, cậu không hề nghĩ sẽ có ngày mình lại sống ở chỗ sơn tặc cùng đứa cháu của phó đô đốc hải quân.

 

_Ông này.

 

_Gì nữa?

 

_Cháu có nên được sinh ra hay không?

 

Càng lớn cậu càng không tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó. Garp ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời thế này.

 

 

_Điều đó... phải sống cháu mới biết được.