Tiểu Thuyết One Piece: Chuyện về Ace

Chương 9: Tập 2 (Tiếp)



Mặt khác – giả sử Ace bỏ trốn khỏi chỗ này thành công đi nữa thì cái mác kẻ hèn nhát cũng sẽ bám theo cậu ấy cả đời. Nếu làm vậy thật thì danh tiếng cậu ấy sẽ không tài nào vang dội hơn Vua Hải Tặc Roger được nữa.

 

"Guragura... vẫn gượng dậy được cơ à"

 

Râu Trắng bật cười.

 

Nếu Ace chạy trốn thì băng hải tặc Râu Trắng sẽ đuổi theo và nhắm vào đồng đội cậu. Chính vì vậy mà cậu càng không thể tránh sang một bên. Cậu phải lấy bằng được thủ cấp của Edward Newgate ngay tại đây.

 

"...!"

 

"Để ngươi chết lúc này thì phí phạm lắm"

 

Phí phạm...?

 

Ace không hiểu ý nghĩa lời nói của Râu Trắng. Chỉ là... sau khi nghe được những câu chữ ấy, cậu đã giận dữ tột độ.

 

Cậu chỉ biết là ông ta đang khinh thường cậu thôi.

 

"...!?"

 

"Nếu còn muốn vẫy vùng trên biển, sao không khắc lên mình cái tên của ta để được vẫy vùng cho thoả thích nhỉ...!"

 

Nói rồi Râu Trắng chìa tay về phía Ace đã bại trận.

 

_Làm con trai ta nhé!

 

 

Máu nóng dồn hết lên não.

 

Ace không còn quan tâm đến gì nữa.

 

Ông ta đối xử với cậu không khác gì một đứa con nít.

 

"...! Đừng có đùa với ta!"

 

*

 

Ace khiêu chiến Râu Trắng và rồi nhận lấy thất bại cực kỳ cay đắng.

 

Cậu bại trận hoàn toàn.

 

Thậm chí còn không nhớ nỗi mình đã thua thế nào nữa kìa. Có thể nói đầu cậu đã bị thứ sức mạnh áp đảo kia đập vỡ... Nếu trên đời có cái gọi là nắm đấm của một người cha thì có lẽ nó chính là cảm giác này đây.

 

Dù gì đi nữa Ace cuối cùng cũng đã nhận rõ hoàn cảnh hiện tại.

 

Đó là... cậu thua rồi.

 

Cậu bị vác lên tàu của băng hải tặc Râu Trắng làm tù binh rồi bị ném lăn lóc trên boong. Một đêm... rồi nhiều đêm trôi qua... Cậu không còn nhìn thấy hòn đảo đó xung quanh nữa.

 

"Rồi sau đó" Đội trưởng đội 4 Thatch kể tiếp "Đồng đội quay trở lại cướp cậu đi nhưng đã bị bọn này xử hết rồi"

 

"!"

 

Ace chết lặng.

 

Lẽ nào... bọn Deuce sau khi trải qua tình thế "thập tử nhất sinh", khó khăn lắm mới thoát được Râu Trắng lại quay trở lại ư?

 

"Chúng chưa chết đâu. Tất cả vẫn đang trên tàu"

 

Trông thấy bộ dạng tức giận của Ace, Thatch thản nhiên bảo.

 

Họ còn sống? Có... khả năng đó sao...?

 

Băng hải tặc Spade đã bị tiêu diệt. Chuyện là... họ đã trực tiếp chạm trán với băng hải tặc Râu Trắng và rồi bị đánh bại. Trận chiến mà hải tặc so gươm kiếm, súng đạn với hải tặc khác là một trận chiến không nhân nhượng cũng như không hề có luật lệ. Kẻ nào thua sẽ cầm chắc cái chết.

 

 

Tức là... Ace thất vọng thấy rõ.

 

Râu Trắng còn không xem đây là một trận chiến. Ông ta không thể chiến với các đối thủ như tân binh. Băng hải tặc của ông ta ở địa vị quá khác biệt.

 

Ace nhìn xuống hai tay mình.

 

Tay cậu thậm chí còn không mang còng sắt chứ nói gì đến còng đá biển giúp khống chế người sử dụng năng lực trái ác quỷ. Nếu Ace sử dụng năng lực tại đây lý nào cậu lại không thể không đốt được 1 con tàu.

 

"Các người để ta trên tàu thế này mà không cần xích lại ư?"

 

"Hửm?" Thatch đáp lại theo cách nhẹ nhàng đặc trưng của anh. "Tôi không được dặn phải tống cậu vào tù... không phải thế này tốt hơn sao?"

 

 

2

 

 

Đêm.

 

Có một thân ảnh đáng ngờ rón rén bước trên boong tàu "Moby Dick".

 

Cậu lẩn trốn người canh gác rồi di chuyển. Tay nắm cửa không gây khó dễ gì được cho kẻ đã làm trộm cắp và ăn cướp từ nhỏ. Cậu đã điều tra từ trước và căn phòng của chủ nhân con tàu lọt vào tầm ngắm. Đối thủ của cậu là người đàn ông được xưng tụng là ông hoàng của biển cả nên đời nào có chuyện ông ta sẽ khoá cửa phòng như một tên thỏ đế... mà Ace cũng không ngu đến mức thản nhiên gõ cửa trả thù ông ta.

 

Đúng hơn là cậu không rỗi hơi làm một kẻ ngu ngốc.

 

"Khò~~"

 

Cậu có thể nghe thấy tiếng ngáy lớn ở phía bên kia bức tường. Chính là căn phòng này.

 

Phừng

 

Cậu chuyển hoá cơ thể mình thành lửa.

 

Khuyết điểm của năng lực này là người sử dụng không thể ẩn thân trong bóng tối. Cậu không kiềm chế được cơn phấn khích. Cơ hội chỉ có trong giây lát, đòn đầu tiên... cũng chính là đòn quyết định.

 

Bằng cơ thể đã biển đổi thành lửa, cậu cắm lưỡi dao xuống người gã hải tặc mạnh nhất thế giới đang nằm trên giường.

 

Tách – Rầm!

 

"Oái"

 

"Chậc chậc... mày làm gì thế"

 

Trật tự coi, nửa đêm rồi... Râu Trắng hất văng Ace đã hoá thành một khối lửa đi như xua đuổi một con muỗi phiền toái rồi chìm lại vào giấc ngủ.

 

"...!"

 

"Khò"

 

Cứ như một trò đùa vậy. Ace bị ông ta gạt đi bằng tay không trông khi vẫn còn đang trong dạng lửa rồi tống cổ ra khỏi cabin và lộn vài vòng trên hành lang.

 

Máu... máu mũi cậu chảy ròng ròng. Toàn bộ đều là tấn công bất ngờ cả đấy.

 

 

3

 

 

Portgas D.Ace vẫn còn ở trên tàu "Moby Dick".

 

Dưới thân phận là một kẻ bại trận và tù nhân.

 

Tay cậu không mang còng, chân cũng không mang xích. Thế nhưng nơi đây là giữa biển. Bản thân Ace lại là người mang năng lực nên cậu không thể nổi trên mặt nước. Cậu không cách nào trốn thoát được nếu không đánh cắp một con thuyền nhỏ.

 

Tuy nhiên, ngay từ đầu Ace đã không muốn bỏ trốn.

 

Lúc mà cậu kiệt sức vì đánh nhau với Jinbe cũng vậy. Vài tuần trôi qua, khi mà Ace đã hồi phục thể lực, gần như mỗi ngày cậu đều nhắm tới việc trả thù Râu Trắng.

 

Khi thì đột kích ông ta lúc đang say ngủ. Khi khác lại vung rìu sau lưng ông ta.

 

 

Uỳnh, tủm

 

 

Và lần nào Ace cũng bị Râu Trắng xua đi như đuổi ruồi muỗi.

 

"Chậc! Rơi xuống biển rồi"

 

"Thằng nào nhảy xuống cứu nó đi chứ!"

 

Việc Ace tấn công Râu Trắng rồi bị ông ta đánh cho bầm dập đã trở thành chủ đề tán gẫu của băng hải tặc Râu Trắng suốt thời gian dài, đến mức không có người nào trên tàu là không biết đến tên Ace.

 

Cậu nhắm tới thủ cấp của thuyền trưởng họ nên thành ra có cột cậu lại và vứt xuống biển đi nữa cũng không ai ý kiến gì hết, vậy mà rốt cuộc ai ai cũng có niềm tin kỳ lạ rằng không lý nào cậu ta sẽ đồng hành cùng bố già mình.

 

"Ngài thật là... thuyền trưởng Ace!"

 

Wallace người cá nhảy xuống biển vớt Ace không còn chút sức lực nào lên.

 

Mấy tay trong băng Râu Trắng cũng bắt đầu cười nghĩ... Uầy, may quá, làm tụi này hết cả hồn.

 

"Ngày nào cũng như ngày nào, cậu ta không chán hả trời..."

 

Thatch bước ra khỏi cabin tàu, thở dài.

 

Trước khi rơi xuống thành người năng lực không thể bơi, Ace đã bị Râu Trắng đấm cho bất bỉnh.

 

"Ngày nào cũng thế, thằng nhóc cứng đầu kinh"

 

Đội trưởng đội 5, Hoa Kiếm Vista nói khẽ với một nửa chán ngán và một nửa thán phục.

 

 

4

 

 

"!... Há"

 

Ace đang nằm bỗng bật dậy ho sặc sụa.

 

Cậu đang ở trên bàn khám bệnh trong phòng y tế.

 

"Lại tới nữa à?"

 

"..."

 

Người đàn ông trong bộ áo blouse trắng chính là Deuce Mặt Nạ.

 

"Cậu không biết nản là gì sao. Tới đây mấy chục lần rồi đấy"

 

"Cậu... Này"

 

"Anh bác sĩ trẻ ơi ♥"

 

Các cô y tá xuất hiện.

 

Họ là những thiên thần áo trắng chính hiệu. Trang phục điều dưỡng của họ là bộ váy siêu ngắn cùng đôi giày bốt cao cổ hoạ tiết da báo hết sức quyến rũ. Không hiểu sao trên người họ còn toát ra mùi hương rất thơm nữa kìa.

 

Dẫu băng hải tặc Râu Trắng chỉ là một đội quân nhưng đồng thời họ cũng là một đại gia đình sáng ngang với cả một thị trấn, họ có nhiều con tàu lớn và tổng các thuyền viên là vài trăm ngàn người. Không những thế, họ còn có cả đội ngũ thuyền y và hệ thống y tế tốt đến nỗi có thể xem như một bệnh viện.

 

"Đừng gọi tôi là bác sĩ trẻ nữa mà... tôi còn chưa tốt nghiệp trường y đâu"

 

"Các bác sĩ của chúng tôi cũng không bình thường đâu"

 

Một cô y tá tiến lại gần Deuce.

 

Một gã đàn ông đeo mặt nạ và một người phụ nữ mang đôi bốt da báo là loại thụ cảm gì đây nhỉ.

 

Deuce đã bỏ làm sinh viên y khoa. Tàu băng Spade không có thuyền y nhưng nhờ cậu ấy giữ thay chức vụ đó mà cả bọn không gặp bất kỳ rắc rối nào. Thường thì các thuyền y hải tặc không cần bằng tốt nghiệp. Bị chém ở đâu họ sẽ khâu ở đó, có dấu hiệu hoại tử họ sẽ cắt phăng đi, còn nếu có người mắc bệnh phong thì họ sẽ cách ly người đó ngay lập tức. Ở băng hải tặc càng lớn như băng Râu Trắng thì thứ đặc biệt khủng khiếp là tình trạng vệ sinh của tàu càng tồi tệ. Trong một không gian kín như trên tàu thì bệnh dịch sẽ truyền nhiễm và lây lan rất nhanh.

 

Chính vì vậy mà đội ngũ y tế không khác gì đường sinh mệnh với băng Râu Trắng. Họ luôn tuyển chọn nhân tài có năng lực. Và dường như... Deuce là một nhân tài rất phù hợp.

 

Sau khi các y tá báo lại lời nhắn từ thuyền y trưởng xong họ mới nhìn sang Ace rồi cười khúc khích ra khỏi phòng y tế.

 

"Họ chiều cậu quá ta, giờ thì cậu có vị trí ngon lành rồi đó, Deuce"

 

Ace ngồi dậy và tỏ ra gắt gỏng.

 

Vài tuần sau ngày đó – Deuce đã thực sự trở thành một thành viên trong đội ngũ y tế của băng Râu Trắng. Và trên hết cậu còn là một bác sĩ không thể thiếu của họ.

 

Deuce kể rằng sau khi cãi nhau với người cha vốn là một bác sĩ nổi tiếng của mình, cậu đã bỏ học trường y và cuốn gói khỏi nhà. Từ lúc gặp nhau trên hoang đảo tới nay, Ace chưa từng tọc mạch vào chuyện đó nhưng xem ra cậu ấy đúng thật là một bác sĩ y khoa ưu tú.

 

"..." Deuce bình tĩnh ngoái lại. "Cậu muốn nghĩ gì cũng được"

 

"Ý cậu là sao?"

 

"Cậu gặp những người khác chưa?"

 

"Mọi người đều ở trên tàu này cả. Cậu, Wallace..."

 

Các thuyền viên của băng Spade hiện đang tách riêng trên các hạm đội của Râu Trắng.

 

Trong đêm Ace bị Râu Trắng đánh bại, Deuce đã cùng đồng đội quay lại đoạt lại thuyền trưởng mình và đổi lại tất cả đều bị tóm gọn, đúng y như lời mà Thatch đã kể.

 

Cũng giống như Ace, cả bọn chẳng những không bị tống vào tù mà còn được cho ăn tử tế. Họ không được tụ lại thành nhóm và cìj bị chia ra từng tàu riêng biệt nhưng tất cả đều bình an vô sự.

 

"Tôi biết mình thật đáng xấu hổ. Tôi thua Râu Trắng mất rồi"

 

Lá cờ mà cậu treo lên đã bị bẻ gãy.

 

Nó không chỉ là một thất bại đơn thuần mà Ace còn đặt đồng đội mình vào nguy hiểm và không thể bảo vệ được họ.

 

"Phải"

 

"Nhưng tôi sẽ không thua ông ta cả đời đâu! Nếu lấy được đầu ông ta..."

 

"..."

 

Deuce thở dài.

 

Cậu do dự không biết nên nói gì mới phải... Chính vì Deuce là bạn đồng hành đã đi cùng Ace suốt một cuộc hành trình dài nên có lẽ thái độ đó của cậu đã làm Ace tổn thương.

 

"Đội ngũ y tế ở đây... tuyệt lắm"

 

"Mấy cô y tá á hả?"

 

"Nghe người ta nói đàng hoàng dùm đi. Mấy thiết bị ở đây giống như ở các thành phố lớn vậy... có thể hơn nữa cũng không biết chừng. Tại sao vậy nhỉ"

 

"Chả quan tâm... Ây da"

 

Ace ôm cổ. Cậu chắc chắn đã chuyển sang dạng lửa nhưng Râu Trắng vẫn mặc kệ và gây sát thương cho cậu.

 

Người năng lực mà đặc biệt là hệ Logia luôn dựa dẫm vào năng lực của mình chính là mục tiêu dễ bị tiêu diệt ở Tân Thế Giới nếu là đối thủ của những kẻ thuộc cấp độ Tứ Hoàng, hay Thất Vũ Hải như Jinbe.

 

Đó chính là "đỉnh cao" của hải tặc.

 

Là cấp độ mà Ace phải đạt tới để vượt qua người cha mà cậu ghét cay ghét đắng...

 

"Hay tất cả các thiết bị và đội ngũ y tế kia là để lo cho Râu Trắng"

 

Deuce nói.

 

"...? Râu Trắng không khoẻ á?"

 

Ace hét toáng lên.

 

Không thể nào có chuyện... con quái vật đó bị bệnh được.

 

"Con người một khi đã có tuổi thì cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh như trước. Ông ta già rồi. Sớm muộn gì cũng suy yếu... Thế gian này không tồn tại nền y học có thể khắc phục việc ấy. Nó nằm ngoài sự hiểu biết của tôi rồi"

 

Nhưng biết đâu lại tồn tại một trái ác quỷ đại loại như vậy, như mang lại sự bất tử chẳng hạn.

 

"Cậu muốn nói gì đây?"

 

"Râu Trắng giờ đây đã không còn là Râu Trắng của thời hoàng kim, của thời mà ông ta quyết đấu với Roger nữa rồi"

 

Và Ace đúng thật là đã không đọ được Râu Trắng đó.

 

Đẳng cấp quá trái ngược. Tuy không hoàn toàn nhưng Ace cũng đã đứng chung hàng ngũ với Jinbe trong Thất Vũ Hải.

 

"...Chẳng lẽ tôi không thể thắng nỗi ông ta?"

 

"Ít nhất là bây giờ" Deuce dứt khoát. "Nói tiếp chuyện mới nãy đi. Tại sao lại thành lập đội ngũ y tế cho Râu Trắng? Lẽ nào sinh mạng của Râu Trắng không còn là của riêng ông ta nữa?

 

"..."

 

"Tổng lực của băng Râu Trắng là hàng vạn người và người sống trên các lãnh hải của ông ta còn gấp mấy chục lần số đó. Tất cả đều được bảo vệ dưới lá cờ của Râu Trắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ta thì sao?"

 

Mạng sống của cả trăm, cả triệu người kết nối trực tiếp với mạng sống Râu Trắng.

 

Người đã tập hợp tạm đủ một con tàu như Ace không thể tưởng tượng nỗi đâu. Do đó mà cả băng mới phải chăm lo sức khoẻ Râu Trắng bằng mọi sự chữa trị tốt nhất, nhằm duy trì sự cai trị của ông ta dù chỉ thêm 1 năm nữa thôi cũng được, và thêm nữa còn vì những người đã trông chờ vào sự thống trị ấy và giăng lên lá cờ của ông ta.

 

"Vậy nên... cậu muốn bảo tôi ngừng tấn công Râu Trắng?"

 

Ace chăm chú nhìn Deuce.

 

"Cái đó cậu tự quyết định đi. Chỉ là... tôi thấy cậu nên biết mạng người mà mình đang nhắm tới là mạng người thế nào thôi"

 

"Deuce... cậu đã gặp Râu Trắng chưa?"

 

"Chưa nói chuyện lần nào. Không có vấn đề gì cần trực tiếp trao đổi"

 

Ace không bị thuyết phục làm thuộc hạ của ông ta. Nhưng liệu Deuce đây có bị bắt vậy không?

 

"Trông cậu như thể đã trở thành một thuyền viên của băng Râu Trắng rồi đó"

 

Nói rồi Ace tự cảm thấy hối hận.

 

Deuce cũng không tỏ vẻ trách móc, đáp.

 

"Chúng tôi đã tấn công Râu Trắng. Vì thuyền trưởng là cậu đã bại trận nên chúng tôi mới giao chiến với ông ta. Chúng tôi cố gắng cứu cậu nhưng cuối cùng lại thành ra thất bại"

 

"Cậu nói vậy làm tôi mất mặt quá"

 

"Đừng hiểu lầm nhé, Ace. Chúng... chúng tôi không phản bội Râu Trắng đâu"

 

"..."

 

"Chỉ là... lúc ấy có bị ném xuống biển chết đi nữa chúng tôi cũng sẽ không kêu ca gì hết. Thế mà trái lại Râu Trắng không chỉ bỏ qua cho chúng tôi mà còn không tống cổ chúng tôi vào tù nữa. Tính cả cậu luôn đó, Ace"

 

"Ông ta đang xem thường tôi thôi"

 

"Chắc vậy. Nhưng sự thật cũng bao gồm chuyện đó còn gì"

 

"..." Ace cúi gằm mặt. "Những người khác thế nào rồi?"

 

"Họ đều có công việc riêng của mình. Skull được đánh giá cao về khả năng tình báo nên vẫn còn làm việc đó. Thầy Miharl dạy chữ. Kotatsu thì... rất hữu dụng trong việc tìm lương thực. Nó là người đầu tiên bắt đầu làm việc ở đây. Vì đội trưởng Thatch cho nó đồ ăn nên nó cứ bám theo anh ta"

 

"..."

 

"Hải tặc cũng có luật lệ. Ở thế giới này chúng được xem là trách nhiệm... một con mèo mà còn biết đến trách nhiệm nữa là"

 

Ăn rồi thì phải làm việc.

 

Lúc nhỏ khi Ace còn sống nhờ vào sơn tặc Dadan, bà ấy cũng từng mặc cả với cậu như vậy.

 

Có vẻ như các thuyền viên khác, mỗi người đều giữ một vị trí của riêng mình rồi.

 

"Tôi không chịu thua Râu Trắng đâu"

 

Ace thấp giọng lầm bầm.

 

Nếu thua, nếu mà cậu nhận thua thì...

 

"Thuyền trưởng của tôi... chỉ có mỗi mình cậu thôi, Ace. Tôi muốn theo cậu bất kể cậu muốn sống thế nào. Nếu cậu vẫn nhắm vào thủ cấp Râu Trắng đến cùng thì tôi cũng không thể cản được. Nhưng... tôi còn danh dự của mình"

"Deuce..."

 

Mọi người bắt đầu sống trong băng Râu Trắng.

 

Họ làm vậy để trả ơn Râu Trắng đã cứu mạng và cho họ miếng ăn. Bởi đó là nghĩa khí của một hải tặc.

 

"Muốn lấy đầu Râu Trắng thì làm cho nghiêm túc vào. Đừng bắt tôi phải phản bội cậu"

 

Deuce tuyên bố.

 

Chỉ còn mỗi Ace là chưa biết mình thuộc về đâu.

 

5

 

 

"Hôm nay cậu ta lại bị bố đánh văng xuống biển nữa hả?"

 

Trong phòng ăn của tàu "Moby Dick", bếp trưởng – đội trưởng đội 4 đứng trong nhà bếp thở dài.

 

Trong một đại gia đình lớn như băng Râu Trắng, để duy trì băng, bữa ăn chính là vấn đề lớn mà mọi người luôn lo lắng hằng ngày. Dù gì đi nữa họ cũng là những tên vô lại của biển cả. Một thuyền trưởng không thể thoả mãn miệng ăn của thuộc hạ mình hầu hết luôn gặp phải những chuyện tồi tệ.

 

Nghe nói từ khi Thatch trở thành đội trưởng, đội 4 chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý nhà bếp của băng Râu Trắng. Bọn họ là những đầu bếp, thợ săn và ngư dân.

 

"Thịt này ngon vãi"

 

"Tôi mới giật được miếng thịt bò có lớp mỡ hình vân cẩm thạch nè"

 

Do dụng cụ lọc nước biển đã phổ biến nên vấn đề đảm bảo nước ngọt suốt cuộc hành trình dài đã được giải quyết và hơn hết người trên tàu còn có thể tắm rửa. Sau này nếu mà có thêm cả trà, cơm nắm, bánh mì, súp thịt nóng nữa thì hầu như mọi vấn đề đều không còn là trở ngại.

 

"Bò? Có bò ở vùng biển quanh đây á?"

 

"Làm gì có. Kotatsu lên bờ bắt được đấy"

 

"Grừ ừ ừ ừ... meo~w"

 

_Quái, sao tiếng kêu của mày dễ thương quá vậy

 

Kotatsu bị một đám hải tặc trêu chọc giữa phòng ăn chật kín băng ghế và bàn dài.

 

"Mày kết thân với bọn tao hết rồi này..."

 

"Tao là người đầu tiên cho mày ăn nè. Xơi xong con chuột trong nhà kho rồi mày lại đi săn trả lại phần ăn đó cho tao, quả là một con mèo hiểu chuyện mà. Mới đây khi chúng ta ghé qua Đảo Mùa Đông, mày được mọi người yêu thích dữ ha. Mấy cô y tá còn giành mày thay cho lò sưởi nữa... "

 

"Mày nổi tiếng lắm đó. Ớ... còn có mùi dầu gội nữa nè. Mày được vào tận bồn tắm luôn á?"

 

"Không quên những gì bọn tao đã làm cho mày, Kotatsu quả là một hải tặc đích thực nha. Trái hẳn với cái thằng đang ăn chực ở đâu đó mà"

 

"..."

 

Meo~w, Kotatsu chạy tới chỗ Ace cuộn tròn người lại.

 

Ace im lặng nuốt chửng miếng thịt mà Kotatsu đã lấy.

 

"Nó tính tấn công bố già tới khi nào đây trời"

 

"Chịu"

 

"Người đó... cơ thể của Tứ Hoàng Râu Trắng không chỉ của riêng ông ấy thôi đâu"

"Tôi biết"

 

Ace lấy thêm cái muỗng.

 

"...Ngươi biết cái gì?"

 

"Râu Trắng... bảo vệ các lãnh hải bằng lá cờ đó. Đảo người cá, các hòn đảo khác và rất nhiều người nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ta thì..."

 

Bốn phương tám hướng sẽ đổ xô tới chiếm đoạt và các lãnh hải sẽ nhuộm đỏ một màu máu tươi.

 

"Đúng vậy... Nhưng quả nhiên ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ"

 

"?"

 

"Ace... Nếu cậu mạnh hơn một chút thì cậu và đồng đội cậu không toàn mạng đâu. Vì khi đó chúng tôi đã xử sạch đám các cậu rồi"

 

"...!?"

 

Tóm lại, giả dụ Ace là đối thủ nằm ở cấp bậc mà Râu Trắng không thể nhân nhượng được nữa đi... thì các đội trưởng nhất định sẽ không dung thứ cho cậu nhằm bảo vệ lãnh hải của họ.

 

Do cậu yếu – nên cậu mới được cứu.

 

Kotatsu liếm mặt Ace như muốn an ủi cậu.

 

Mèo sẽ thân thiết với bạn nhờ đồ ăn nhưng con người lại không được đơn giản như thế. Tại sao... tại sao lại vậy?

 

Lòng tự trọng chăng? Hay vì cái gì đó khác? Xấu hổ vì bại trận trước Râu Trắng à?

 

Mục tiêu của Ace ngay từ đầu... là làm tên tuổi cậu vượt qua cả Vua Hải Tặc.

 

Ace lớn lên trong sự oán hận cha mình từ nhỏ, vì không nảy ra được phương án nào khác để giải thoát bản thân khỏi sự căm hờn đó và để sống nên cậu mới nhắm vào Râu Trắng, người từng là đối thủ của Roger. Kết quả... ông ta hoàn toàn không phải đối thủ mà Ace ở trình độ hiện tại có thể với tới. Ấy vậy mà người cha đáng ghét của cậu lại...

 

Nỗi trăn trở, muộn phiền của Ace vẫn chưa tan ra hết nên cậu mới cứng đầu cứng cổ thế kia.

 

"Râu Trắng..."

 

"Hửm"

 

"Lúc nào cũng vậy sao? Lôi kéo những tên hải tặc muốn lấy mạng ông ta về phe mình ấy..."

 

Thật dễ dàng để nói hai chữ khoan dung thành lời.

 

"Đừng nghĩ ngợi cao siêu quá. Cậu có phải thuộc kiểu người đó đâu"

"..."

 

"Người đó cũng vậy... ông ấy là người dễ hiểu nhất"

 

"?"

 

"Bố già là hải tặc. Không chính cũng không tà, chỉ là một hải tặc của thời đại cũ. Thế nên ông ấy rất thích những thằng mang dáng dấp của một hải tặc. Cậu đã cứu đồng đội vào trận chiến ấy... nhỉ? Cậu còn bảo đổi lại bản thân cậu sẽ không bỏ chạy nữa. Ông ấy... thích mấy thằng đần kiểu như cậu lắm"

 

Có lẽ,

 

Ace của khi đó là một thuyền trưởng tuyệt vời. Chỉ duy nhất khi đó mà thôi.

 

"Tôi..."

 

"Nếu cậu muốn đi tôi sẽ không cản. Nhưng một khi đã ăn cơm ở đây thì phải làm tròn bổn phận của mình, như đồng đội cậu và Kotatsu vậy đó"

 

 

_Xoãng!

 

 

Đĩa vỡ tan tành.

 

Nhìn theo hướng tiếng động, Ace trông thấy một gã đang ăn ngốn ăn ngáo ở đầu chiếc bàn dài nơi cậu ngồi.

 

"Oa, cái bánh cá trứng này ngon chết mất!"

 

"Đừng đập vỡ chén đĩa coi, Teach"

 

"Zehahahaha! Hở? Gì đấy, Thatch? Xin lỗi nhé, tại con cá chết tiệt này vẫn còn sống nè!"

 

Cắm cây nĩa xuống làm cái đĩa vỡ toang xong hắn bắt đầu khoác lác.

 

"Lần sau tôi sẽ lấy cho cậu cái đĩa sắt"

 

"Zehahahaha!"

 

Chỉ vì hắn làm ồn mà bầu không khí trên bàn ăn thay đổi hoàn toàn.

 

"...Tên đó bị sao vậy?"

 

Hắn thật thô lỗ, hải tặc Ace – người được nuôi dưỡng bởi sơn tặc bảo.

 

Vóc dáng hắn... không chừng còn to lớn hơn tay Jinbe đó. Hắn là một ông chú đầy lông lá.

 

"Anh ta là Teach. Gia nhập cũng lâu rồi..."

 

Thatch đáp. Chắc hắn khoảng chừng 30 tuổi... có vẻ là thành viên cũ và còn nói chuyện ngang bằng vai vế với đội trưởng Thatch nữa.

 

"Hể, thế nghĩa là ông biết Vua Hải Tặc hả? Mà không phải là ông còn biết cả tiền truy nã của ông ta chứ"

"Không đâu, tôi... cũng giống cậu thôi, Ace"

 

"Giống tôi? Giống cái gì mới được?"

 

"À phải, trong tên..."

 

Thatch còn đang nói dở,

 

"?"

 

Ace ngẩng đầu lên.

 

Trước khi cậu nhận ra thì ông chú bự con Teach đã đứng ngay bên cạnh trợn mắt nhìn xuống cậu.

 

"Cậu là cái đầu 100 triệu đã từ chối gia nhập Thất Vũ Hải đúng không?"

 

"..."

 

Điệu bộ hắn rõ ràng có xen lẫn với sự khiêu khích. Mặt Ace đanh lại.

 

"Cậu đã ăn trái ác quỷ à? Trái gì vậy?"

 

"..."

 

"Là trái 'Mera Mera'. Thôi đi Teach, cậu ấy còn trẻ"

 

Thatch trách móc.

 

"Ra là vậy! Zehahahaha!"

 

Teach vỗ một cú thật mạnh vào lưng Ace làm cậu mắc nghẹn.

 

"Khụ... ! Tên k..."

 

"Tôi là Teach! Marshall D.Teach! Trái "Mera Mera" cơ à... Nghe nói trái ác quỷ nào cũng dở kinh khủng, có thật vậy không?"

 

"Khụ... không hẳn. Nó không tệ đến nỗi không ăn được đâu"

 

Trong trường hợp của Ace, vì cậu ăn phải trái ác quỷ lúc trôi dạt vào hoang đảo và đói đến rã ruột nên mới không thấy vấn đề gì với hương vị của nó.

 

"May quá...! Vậy là nó có dở thiệt nhưng không đến nỗi không ăn được chứ gì... Trái của bố già và đội trưởng Marco chắc cũng í ẹ lắm đây... zehahahaha!"

 

B o o...!

 

Teach đánh rắm một cái thật lớn rồi bỏ khỏi phòng ăn.

 

Mùi hôi thối khủng khiếp ấy làm Ace phải nhăn mặt.

 

"Zehahahaha! Không phải tôi đâu nhá...!"

 

"Tuy là tên chỉ biết làm theo ý mình... nhưng anh ta không phải người xấu đâu"

 

"Thiệt tình... Hửm? Mày sao thế, Kotatsu?"

 

Ace nhìn xuống sàn.

 

"Grừ ừ ừ ừ ừ..."

 

Kotatsu nằm dưới sàn, đuôi nó cong lên.

 

"Nó nằm bệt luôn kìa"

 

"Hay là nó mới ăn mực?"

 

Kotatsu run cầm cập nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào của phòng ăn một hồi lâu.1

 

 

6

 

 

Râu Trắng đứng trên boong tàu, Thatch dẫn Ace đến và cùng cậu đứng sau ông.

 

"Đợi chút đã, Ace! Tôi dẫn cậu đến đây vì cậu bảo có chuyện muốn giải quyết với bố già, rốt cuộc là cậu định làm gì hả?"

 

Thatch ngạc nhiên.

 

"Tôi không làm bẽ mặt anh đâu mà. Tôi định làm đúng như những gì mình vừa nói mới nãy thôi"

 

Ace dõi sang Râu Trắng.

 

Thatch ôm đầu cố tóm tắt mọi chuyện.

 

"...Để tôi sắp xếp lại cái. Ace... cậu mang ơn bố già nhưng đó là ơn gì?"

 

"Cho đồng đội tôi ăn"

 

"Cậu cũng ăn còn gì"

 

Trước lời của Thatch, Ace cảm thấy có chút sai sai, gãi gãi đầu.

 

"Nói chung là đã cho chúng tôi ở lại trên tàu...! Tôi sẽ trả lại hết ơn nghĩa đó! Ăn rồi thì phải làm việc! Từ nhỏ... tôi đã sống theo kiểu đó rồi. Tôi không còn biết cách làm nào khác nữa"

 

Cậu cần phải đưa ra quyết định nhưng lại không biết chính mình nên làm gì.

 

"Nghĩa là... cậu sẽ gia nhập với chúng tôi? Làm con trai của bố già..."

 

"Không phải"

 

"Gì? Sao không phải?"

 

"Tôi... sẽ đền đáp ơn nghĩa này! Tôi không thể làm mấy trò vô nghĩa trước mặt đồng đội mình nữa! Thế nên... hãy cho tôi làm việc"

 

Bản thân mình mà Ace còn không hiểu rõ thì đành phó thác tất cả lại cho Râu Trắng thôi.

 

"Rồi... cậu có thể làm gì? Chạy vặt sao quý ngài lính mới trên 100 triệu...?"

 

"Vậy cũng chưa đủ trả phí ăn uống" Ace nói với Thatch. "Tôi muốn được làm việc... Râu Trắng, tôi sẽ cho ông nợ"

 

"Cho nợ...? Cậu tính làm gì khi bảo cho bố nợ?"

 

Thatch ôm đầu.

 

"Nếu đã nợ... tôi sẽ trả lại hết. Đấy là nhân nghĩa của tôi. Râu Trắng, tôi... đề nghị một trận đấu với ông"

 

"Hả...?"

 

Thatch cạn lời.

 

Ace vẫn nhắm đến thủ cấp Râu Trắng nhưng cậu ấy sẽ thôi không bất ngờ tấn công cả ngày như trước đây nữa. Trận đấu chỉ diễn ra khi Ace đã trả xong ơn nghĩa của mình.

 

Nghe xong, Râu Trắng chậm rãi ngoái lại nhìn.

 

"Vậy thôi à?"

 

Ông đáp lại ngắn ngủn.

 

"Phải"

 

"Ta hiểu. Được thôi. Chuyện chỉ có thế chứ gì?"

 

"Khoan... khoan khoan khoan! Khoan đã, Ace! Cả bố nữa! Dù bố có chấp nhận đi nữa, con cũng không đồng ý đâu! Cậu đã bị bố đập nhừ tử cả chục lần rồi đó. Bỏ cuộc đi..."

 

"Tôi đã quyết rồi. Tạm thời tôi phải làm những gì?"

 

"Rửa chén bát đi nhóc người lửa...! Từ từ ngươi sẽ được làm mấy việc trọng đại hơn... Gurarara"

 

Râu Trắng bật cười hài lòng rồi biến mất dạng sau cabin.

 

Ace nhìn theo ông với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

 

Còn Thatch thì... lạc trôi không biết phải làm sao hết.

 

"Aish, thế đấy. Ace, nếu cậu là thằng ngốc thì bố già là lão hải tặc ngốc..."

 

"Anh nghe rồi chứ. Đây là cuộc chiến giữa tôi với Râu Trắng. Anh phải dõi theo tôi đấy... Thatch"

 

"Tính dắt tôi à... mà thôi, một khi đã đòi quyết đấu rồi thì phải thắng đó. Đầu của bố già không hề rẻ đâu nhé"

 

Nghĩ một hồi, Thatch nói tiếp.

 

"_Trước hết, cậu chỉ có thể thách đấu khi bố già đã chấp nhận. Dù có mất mạng đi nữa cũng không được ý kiến ý có gì về kết quả trận đấu hết. Sau đó,..."

 

"Này, Thatch!"

 

Râu Trắng từ cabin quay lại nói.

 

"...Vâng? Có chuyện gì ạ?"

 

"Từ hôm nay nó là khách chính thức của chúng ta. Con sẽ là người giám sát nó"

 

"Con á...? Ha haa..."

 

"À... con còn phải đảm đương nhà bếp của chúng ta nữa nhỉ. Đành giao lại cho người khác vậy... Ồ, thằng Teach cũng được. Nó là thành viên cũ và biết hết mọi luật lệ của chúng ta"

 

Nhắn nhủ xong xuôi rồi Râu Trắng lại quay về cabin một lần nữa.

 

 

7

 

 

_Nghe gì chưa? Hình như thằng nhãi "Hoả quyền" đã trở thành khách của chúng ta rồi đó.

 

_Bố già tính làm gì vậy trời.

 

_Thatch chịu trách nhiệm về hắn nhưng kẻ chăm sóc lại là cái gã Teach đó...

 

Trung tâm bàn tán của băng hải tặc Râu Trắng lúc này đây không ai khác ngoài Portgas D.Ace.

 

Điên khùng chỉ muốn thách đấu với Tứ Hoàng - Râu Trắng nhưng nhờ trận chiến đó mà cậu mới thoả hiệp, đặt mình làm khách của băng.

 

Cậu đang nghĩ gì vậy.

 

"Băng tụi này mấy cái lặt vặt tốt lắm. Cứ thể theo đó mà làm. Câu cửa miệng của bố già đó. Bố mới là người quyết định nó thích hợp hay không"

 

Bố già đã quyết thì không ai dám phàn nàn về trận đấu nữa đâu... Teach bảo, ông ta đã nhận nhiệm vụ chăm sóc Ace.

 

Nhưng gã phụ trách này định giúp đỡ cậu ấy cái gì? Khi Ace rửa chén, chà boong tàu bằng bàn chải, hong khô quần áo, gã chẳng thèm hướng dẫn hay động viên gì hết mà chỉ biết đứng ăn rồi gãi mông.

 

_Nghe bảo nó mà không thắng được bố 100 trận thì nó sẽ quy thuận dưới lá cờ của chúng ta đó.

 

_Nó đã thua mấy chục lần rồi sao!?

 

Ace cằn nhằn với bếp trưởng, cậu đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong phòng ăn của tàu "Moby Dick" bởi những tin đồn đại loại như trên.

 

"_100 lần quái gì chứ...! Tôi có nghe đến điều khoản đó đâu"

 

"Không nghe là đúng rồi. Tin đó là do tôi đồn mà"

 

Thatch vừa chuẩn bị thức ăn vừa trả lời.

 

Anh đã dựng lên nhiều điều khoản trong vụ quyết chiến với Râu Trắng.

 

"Trận đấu này không có thời hạn. Cậu mà nghĩ vậy thì đến 10 năm nữa nó cũng chưa kết thúc"+

 

Tin mà Thatch đồn đã lan rộng khắp tàu, trở thành một bầu không khí không thể nào bỏ qua.

 

"Anh không nhớ tôi đã nói mình đầu hàng Râu Trắng rồi à"

 

"Cái đầu của bố già không bèo thế chứ...! Nếu cậu thua ông ấy khoảng 100 lần thì giống như đã đánh 1000 trận vậy đấy. Rồi, cho lửa vào nồi đi"

 

"..."

 

Ace tạo ra một ngọn lửa thất vọng bằng năng lực của trái "Mera Mera"

 

"Ồ, tốt lắm...! Sức mạnh của lửa là sinh mạng của chảo đấy! Yô, Ace... nếu nhập băng thì cậu vào đội 4 đi. Tôi sẽ huấn luyện cậu thành đầu bếp lửa hàng đầu"

 

"Anh muốn nói gì cũng được"