Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cánh Bướm Khuyết

Chương 1: Cánh bướm khuyết (1)



Ban đầu Himejima Gyomei là một người  đàn ông rất hiền lành.

 

Anh nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi trong một ngôi đền tồi tàn, dù cho họ sống trong nghèo khổ nhưng rất hạnh phúc. Dù bản thân anh không đủ ăn, mỗi ngày, anh làm lụng chăm chỉ để nuôi những đứa trẻ.

Đừng nghĩ đến chuyện đi đánh người khác, anh còn không bao giờ la mắng những đứa trẻ của mình.

Himejima Gyomei là một người bình dị, tỉnh tế và quá tốt bụng đến mức ngờ nghệch.

Đúng vậy......

Cho đến khi....đến cái đêm ác mộng ấy—

*

"Nam mô a đi đà Phật."

Bằng Nhật Luân Kiếm có hình là cái rìu cầm tay và quả cầu nhọn bằng thép được nối với nhau bằng dây xích, anh chặt đầu con quỷ, cắt cổ và đầu của nó thành từng mảnh.

Khi Himejima chạy đến hiện trường, căn phòng đã trở thành một biển máu.

Vũng máu dưới cơ thể của cặp năm nữ hòa quyện với máu của con quỷ tạo thành một mùi vô cùng nồng nặc.

Đằng sau cơ thể của con quỷ đang dần tan rã là hai cô gái trẻ.

Cô gái trông lớn tuổi hơn đang cố gắng bảo vệ đứa nhỏ hơn trong tuyệt vọng.

Cả hai đều rất giống nhau, có vẻ là hai chị em. Hai người đều run rẩy và khóc lóc không ngừng.

"Nỗi sợ hãi" đã lấp đầy trong trái tim của hai cô gái.

Ngay sau khi được giải cứu, nỗi đau mất đi cha mẹ ùa đến hệt như một cơn sóng.

Và sau đó là nỗi hận thù vì người thân yêu đã bị tước mạng sống một cách vô lí sẽ dần lớn lên trong họ.

Nhưng giờ, thứ cảm xúc trong hai cô gái trẻ này tràn ngập những sợ hãi đơn thuần. Sự sợ hãi áp đảo với một sinh vật không hề hay biết được gọi là quỷ.

(Có lẽ trong mắt họ, mình cũng là quỷ không chừng.....)

Hệt như Sayo vậy.

Anh đã mất mát rất nhiều thứ để liều mạng bảo vệ cô bé ấy. Tuy thế, khi những người lớn khác chạy đến, cô bé sợ hãi, run rẩy và khóc nức nở trước họ, cô nói:

"-─Hắn chính là con quái vật, chính hắn đã giết chết tất cả mọi người."

Những sĩ quan chạy đến không hề bận tâm, ngay cả Himejima là người liên quan, cũng không biết rằng "hắn" mà Sayo nói tới chính là con quỷ.

Himejima luôn nghĩ rằng cô bé ấy sợ hãi đến độ khủng hoảng, trong vô thức gọi là ký ức bị bóp méo, nghĩ rằng anh là con quái vật. Anh không bao giờ quên giọng nói đầy sợ hãi nói ra những lời vào lúc đó, dù chỉ một phút giây.

Trẻ con thật mong manh dễ vỡ......và cũng thật nghiệt ngã làm sao.

Suy nghĩ này đã chi phối Himejima cho đến tận ngày nay.

*

"Đây có phải là nhà của ngài Himejima Gyomei không ạ?"

“……………”

Hai cô gái đã được Kakushi gửi đến nhà họ hàng nuôi, nên Himejima ban đầu nghĩ rằng sẽ không gặp lại họ lần nữa.

Thế nên anh mới không hỏi tên của hai người họ.

Thành thật mà nói, anh không muốn dính dáng gì đến trẻ con nữa.

Hơn nữa, cũng đã được hơn nửa tháng kể từ sự việc vừa rồi, tại sao bây giờ họ lại muốn tìm mình vậy? Himejima nghi ngờ.

"Chúng tôi xin lỗi vì đã tự do vào nhà một cách vô lễ."

Cô gái lớn tuổi hơn cúi đầu sâu xuống.

"Tên tôi là Kochou Kanae, còn đây là em gái tôi, Kochou Shinobu."

Sau khi người chị giới thiệu xong, cô em gái cũng cứng nhắc cúi đầu theo.

"Sao mấy đứa biết được nơi này....?"

"Một thành viên ở đội Kakushi đã nói cho chúng tôi biết. Ngài Himejima, chính ngài đã giúp chị em chúng tôi đánh bại còn quỷ hôi hám đó, chúng tôi xin lỗi vì đã không kịp nói lời cảm ơn. Cảm ơn ngài vì đã cứu chúng tôi, đã cứu đứa em gái của tôi."

Giọng nói của thiếu nữ nghe thật dịu dàng và âm điệu ấy thật ngọt ngào và đẹp đẽ, song rất dễ hiểu. Sau khi nghe cô nói, Himejima mưởng tượng đến một bông hoa nở giữa trời đầy tuyết.

" Cảm ơn vì đã cứu chị gái của tôi. "

Sau khi người chị gái nói xong, đứa em gái làm theo nói lời cảm ơn.

Cô bé còn non dại và có vẻ như cô còn có khí chất mạnh mẽ.

"Tang lễ cho cha mẹ tôi đều đã xong xuôi. Thi thể của họ hầu như không bị hủy hoại gì mà đã có thể yên nghỉ được.......... Tất cả là nhờ có ngài Himejima. Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."

Chị và em gái──── Những lời nói đó cho thấy những suy nghĩ từ đáy lòng của cả hai chị em. Sự đau buồn cho cha mẹ đã khuất cũng như lòng biết ơn đối với Himejima và tình thương của họ dành cho nhau đều truyền đạt qua lời nói đó.

(Mấy đứa đã cất công đến tận đây chỉ để nói những lời này thôi sao....?)

Vết thương trong tim mấy đứa còn chưa được chữa lành mà─

Dũng khí của hai chị em đã làm lay động trái tim của Himejima.

Nhưng mặt khác, anh lại sợ bị dính líu đến hai cô gái.

Dù giờ họ có thể nói những lời dễ chịu như vậy, nhưng thời gian trôi đi, họ có thể trách Himejima rằng tại sao anh không đến sớm hơn để cứu họ.

Cái chết của cha mẹ họ đều do lỗi của anh hết.

Trẻ con là người như vậy.

Thế nên, Himejima cố tình lạnh lùng nói:

"Không cần phải bận tâm. Tiêu diệt lũ quỷ là công việc của tôi."

"Vâng! Tụi tôi đã nghe về" Quân đoàn diệt quỷ" từ Kakushi rồi."

Giọng nói của người chị Kanae bỗng trở nên căng thẳng. Cô quay đầu lại nhìn người em gái của mình.

Đứa em gái cũng nhìn lại người chị và hai người khẽ gật đầu với nhau.

"Thật ra hôm nay chúng tôi đến đây là có một lời thỉnh cầu."

"Xin hãy dạy cho tôi và chị gái tôi cách tiêu diệt lũ quỷ."

Shinobu ngắt lời chị gái mình.

"Xin hãy nói cho chúng tôi biết cách để lấy đầu bọn quỷ."

Từ giọng điệu đầy kiên quyết đó, Himejima thấy được sự khác biệt trong quyết tâm của hai chị em.

So với chị gái Kanae, người có nỗi buồn sâu thẳm và quyết tâm mang đau buồn, thì Shinobu lại mang đầy giận dữ và thù hận cháy bỏng.

Sự căm thù hệt như một lưỡi kiếm trần trụi, nhưng thay vào đó là một vẻ đẹp đến khác thường─

(Thật đáng thương làm sao.....)

Nếu không có gì xảy ra, đứa trẻ này đã có thể sống được cuộc sống hạnh phúc trong tình yêu thương của cha mẹ và chị gái. Nhưng giờ, cô phải mang theo cơn thịnh nộ và nỗi căm thù bên mình, mọi thứ thật bi thương và khó chịu làm sao.

Tuy nhiên, Himejima không hề bận tâm đến lời thỉnh cầu của hai cô gái.

Anh không thể nào cướp đi tương lai của hai đứa trẻ chỉ vì một quyết định liều lĩnh thế này được.

Trên tất cả, trái tim mang đầy những bi thương của Himejima từ lâu đã cự tuyệt lòng cảm thông với hai cô gái.

*

Himejima bước ra khỏi căn nhà để chuẩn bị chặt củi.

Anh nhận ra Shinobu đã ở đó và anh cau mày.

".....Mấy đứa vẫn còn ở đây sao?"

"Đương nhiên vẫn còn rồi. Vì chú đã đồng ý dạy cho tụi tôi tiêu diệt lũ qủy đâu?"

Shinobu giận dữ trả lời.

"Crắc"

Sau đó là một âm thanh của gỗ bị chẻ đôi rõ ràng.

"Tôi sẽ lo việc chẻ củi cho, chị tôi sẽ chăm lo việc giặt giũ và quét dọn. Nếu được thì chị ấy cũng muốn giặt bộ kimono đó của chú đấy, lát nữa chú nhớ thay nó ra đấy nhé."

"Ta không nhớ là mình yêu cầu hai đứa đi làm việc này."

Himejima nói với giọng không được vui.

"Mau trở về nhà trước khi trời tối đi."

"Không còn nhà để về nữa!"

Shinobu cương quyết nói.

"Mất hết tất cả rồi. Tôi cũng vứt hết những gì còn sót lại rồi. Không còn chỗ cho chúng tôi dựa nữa, bây giờ chả còn gì hết. Tôi chỉ có mình chị tôi thôi...."

Nói xong, cô gái tiếp tục chẻ củi. Nhưng lần này, âm thanh không còn hay như trước nữa.

Chiếc rìu mà Himejima thường sử dụng có vẻ nó quá khổ với một cô gái trẻ như vậy.

".......Cho ta mượn một lúc nào. "

Himejima lấy chiếc rìu từ tay Shinobu.

Trong giây lát, bàn tay mà anh chạm nhẹ ấy thật nhỏ bé và đáng thương.

Từ giọng nói của cô, nơi âm vang phát ra cũng như tiếng bước chân của cô, Himejima đoán rằng cô gái tên Shinobu này còn nhỏ bé hơn so với những người cùng tuổi. Và đúng như dự đoán, anh đã đúng.

"Nhắm cho lưỡi rìu đi thẳng xuống theo khối gỗ, như thế này này."

Himejima vung rìu xuống khúc gỗ trên gốc cây tròn.

Chốc lát đã tạo ra một âm thanh cực kì rõ ràng.

"Này ông chú, mắt không nhìn thấy được thì làm sao ông chú biết được nó ở đâu thế?"

"....Ta chưa đến độ tuổi gọi là ông chú!"

Nghe Himejima nói thế, Shinobu suy nghĩ một lúc rồi lập tức thấy đổi cách gọi :

"─Vậy thì là anh Himejima đi!"

Giọng điệu nghiêm túc của cô ấy thật đáng yêu làm sao.

" Vết thương trên trán anh là do con quỷ gây ra à? Còn đau không anh? "

".............Mau về nhà đi!"

Himejima phớt lờ câu hỏi của Shinobu và  lạnh lùng nói.

Sâu trong tim anh là một mối lỗ âu và cảm giác thật buồn bã.

"Hai cô không thể diệt quỷ được!"

"Gì cơ? Chả phải trong Quân đoàn cũng có nữ kiếm sĩ hay sao? Người trong đội Kakushi đã nói hết cho tôi rồi, đừng nghĩ rằng anh có thể lừa được tôi!"

"Đúng là trong Quân đoàn có nữ kiếm sĩ thật, không phải là không có. Nhưng so với thành viên nam thì ít hơn rất nhiều, và phần lớn là họ không thể vượt qua "cuộc tuyển chọn cuối cùng". "

" Cuộc tuyển chọn cuối cùng là cái gì? Nó như là bài kiểm tra á? Anh không cần phải lo lắng, tôi và chị tôi đều rất thông minh mà. "

" Tôi biết giờ thì khó khăn thật, sớm muộn gì đi chăng nữa thì các cô sẽ quên hết cả thôi. Hãy là một cô gái bình thường và sống một cuộc sống thật hạnh phúc đi. Kết hôn với người đàn ông mình yêu, sinh con, lập một gia đình ấm cúng rồi sống cho đến khi già─-"

"Làm gì có chuyện tôi quên được!!! "

Không đợi Himejima nói xong, Shinobu đột nhiên cao giọng.

Có lẽ do giật mình khi Shinobu hét lên hay sao ấy mà nhiều chú chim nhỏ bay hết ra từ những cái cây gần đó, cành cây cũng rung lắc dữ dội.

"Tôi tận mắt thấy cha mẹ bị giết hại ngay trước mắt tôi đó, anh biết mà?! Sống một cuộc sống bình thường là hạnh phúc sao?!  Tự lừa dối chính bản thân mình và vờ quên hết đi mọi thứ để sống tiếp là hạnh phúc sao?! Tôi không muốn sống hạnh phúc kiểu đó!! Có khác gì là đang chết dần không? "

" Thợ săn quỷ là một con đường nhuốm đầy máu, chả dễ dàng gì đâu. Liệu cô có nghĩ rằng cha mẹ quá cố của cô mong muốn đứa con gái của mình đi chọn cái tương lai như thế này không? "

"Cha mẹ tôi mong muốn điều gì thì giờ làm gì có ai biết....!"

Shinobu hét lên như thể cô sắp khóc.

Himejima không thể nói được gì.

Sau đó, Shinobu nói thêm:

"Vậy thì, anh Himejima, anh làm được sao? Sau khi người mình yêu thương bị giết hại, anh có thể sống như thể chưa hề có gì xảy ra sao? Vậy tại sao anh lại gia nhập Quân đoàn diệt quỷ? Tại sao anh lại trở thành Thợ săn quỷ chứ?"

Nghiến răng nói xong, Shinobu chạy ngược hướng về phía ngôi nhà.

Himejima chưa kịp gọi cô ấy lại.

Anh chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ.

" Xin đừng lo lắng, rồi còn bé sẽ sớm quay lại thôi. "

Đúng lúc đó, giọng của Kanae thốt ra từ sau lưng anh.

Chắc hẳn người chị đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người nên lo lắng bước ra khỏi nhà để xem xét. Himejima quay đầu lại và Kanae lặng lẽ cúi đầu, cô nói:

" Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của  em gái tôi. Thực ra còn bé nó cũng hiểu rằng ngài Himejima thực sự ngài quân tâm đến sự an toàn chị em chúng tôi thế nào..... Nhưng nó không chấp nhận thứ cảm xúc thế này được.... Từ nhỏ con bé thích được chú ý rồi, và em ấy yêu thương chả mẹ mình nhất mà."

"Muốn làm một kiếm sĩ thì cần phải phần nào có thể chất. Cho dù có rèn giũa kiếm thuật mình mạnh đến đâu, lượng cơ bắp sinh ra vốn có cũng chẳng thể thấy đổi được. Chỉ cần sức mạnh đơn thuần tỉ lệ thuận với lượng cơ bắp của mình là được rồi. "

"........Cái đó, tôi biết. "

" Chiều cao của cô thì được. Nhưng nếu con bé trở thành Thợ săn quỷ, thì sợ rằng nó sẽ không thể chém đứt đầu còn quỷ được. "

"........... "

" Thế cô nghĩ liệu có thể mong chờ điều gì khi một Thợ săn quỷ không thể chặt đầu quỷ không? "

Sau khi nghe Himejima nói, Kanae cúi sầm mặt xuống.

Sau một hồi im lặng đáng sợ trôi qua, Kanae lên tiếng :

" Cha tôi luôn nói: Nếu có người không thể mang gánh nặng của họ trên vai, hãy giúp họ một nửa. Nếu ai đó đang buồn phiền, hãy suy nghĩ cùng họ. Nếu ai đó bị nỗi đau bao bọc, hãy đồng cảm với họ."

Sau khi nhìn Kanae và Shinobu, người ta có thể nhận ra được─

Cha mẹ của hai cô gái là những con người thật tuyệt vời. Họ không chỉ tốt bụng, thật thà, chăm chỉ mà còn hết mực yêu thương con gái mình.

Nhưng cặp vợ chồng ấy lại bị giết hại một cách dã man.

Với cái sức mạnh không tài nào chống lại được, sinh mạng của họ đã bị cướp đi thật tàn nhẫn.

"Tôi muốn được cứu tất cả mọi người, cho dù có là người─ hay là quỷ....."

Giọng của Kanae nghe thật chân thành và nó chứa đầy những nỗi buồn không thể đong đếm được.

Đây không phải cái giọng của một cô gái nữa.

Tuy nhiên, thay vì cảm thông, thì Himejima lại đầy nghi ngờ. Anh không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau lời Kanae nói.

"Cô nói....cô muốn cứu quỷ ư?"

"Người trong đội Kakushi nói với tôi rằng trước kia quỷ cũng từng là con người giống chúng ta vậy."

Nói đến đây, Kanae ngừng lại một lúc và cô ngẩng đầu lên.

"Họ thật là một sinh vật đáng thương. Là con người nhưng lại ăn thịt con người, lại còn sợ ánh sáng mặt trời tuyệt đẹp ấy nữa. Chỉ cần tôi hạ gục một con quỷ thôi, người suýt bị hại sẽ được cứu và con quỷ có thể thoát khỏi cuộc sống khốn khổ đó."

"Nói cách khác thì....ý cô là muốn cứu con quỷ đã sát hại cha mẹ cô ư?"

"Vâng....."

"Nếu đây không phải lời nói thật tâm thì cô mất trí rồi đấy."

Himejima bỗng nói giọng điệu vẻ chua ngoa gay gắt.

(Cô muốn cứu giúp bọn quỷ? Chúng là những sinh vật đáng thương?)

Himejima vẫn mang một lòng căm thù sâu sắc đối với bọn quỷ xấu xa đã lấy đi mọi thứ từ anh. Đúng hơn là anh muốn giết càng nhiều quỷ càng tốt.

Cái ngày hôm ấy, cảm giác dùng tay không đấm liên tục vào đầu con quỷ đó vẫn còn in dấu trên đôi bàn tay anh. Có thể cho đến cuối đời thì nó cũng không bao giờ biến mất được.

Cho dù còn tim có ngừng đập, thì Himejima vẫn sẽ tiếp tục dùng đôi tay này để giết chết lũ quỷ.

(Cô gái này....quá đỗi tốt bụng.)

Nếu cô sống một cuộc sống bình thường, sự tốt bụng này thật đáng khen ngợi. Nhưng, nếu như cô muốn sống dưới thân phận là Thợ săn quỷ, sớm hay muộn gì thì sự tốt bụng quá mức này sẽ giết chết cô.

" Cô không cần nhất thiết phải trở thành Thợ săn quỷ đâu."

"Tôi muốn bảo vệ hạnh phúc của ai đó chưa bị phá hoại. Giống như cách mà ngài đã cống hiến hết mình vì chúng tôi.... Như cách mà ngài đã bảo vệ Shinobu, tôi muốn bảo vệ người quan trọng của người khác. Bằng cách đó, tôi muốn chấm dứt chuỗi sự kiện đau thương này. "

" Và cô không sợ rằng cô hoặc em gái cô sẽ chết hay sao? "

“…..—”

Tức thì, ngôn từ của Kanae bị nghẹn lại.  

Ngày cả khi cô sẵn sàng hy sinh bản thân, thì khó có thể cho phép đứa em gái mình bước xuống con đường dẫn đến cái chết được.

Himejima biết rằng bản thân anh đã hỏi một câu thật hèn hạ.

Tuy nhiên─

"Chúng tôi quyết định rồi ! "

Kanae nói, giọng run run.

"Tôi và Shinobu đã hứa với nhau rằng: " Tụi mình sẽ không được phép để người khác có chung số phận như mình nữa. ""

Quyết tâm bi thương của cô gái khiến ngực anh khó chịu. Đối mặt với thái độ bướng bỉnh bất thình lình của cô gái, Himejima không chỉ tức tối lên, mà anh còn bực tức chính bản thân mình rằng tại sao anh không thẳng thắn chấp nhận lời thỉnh cầu của hai người họ.

Himejima nhắm mắt lại và quay lưng lại với cô gái.

Anh vùng rìu lên.

Khúc gỗ bị chẻ đôi, âm thanh cao và mạnh mẽ ấy vàng ra khắp xung quanh.