Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cánh Bướm Khuyết

Chương 4: Giới thiệu suối nước nóng sao cho đúng (2)



Với "xúc giác" của Inosuke và "thính giác" của Zenitsu thì─

 

Dù có thêm một người nữa, việc đi tìm nguồn suối nước nóng quả chả dễ gì.

Xét cho cùng khu rừng mà Uzui chọn làm chỗ huấn luyện vô cùng rộng và gồ ghề. Sau khi phát hiện ra chỗ khả nghi, cả hai sẽ đào phải đủ sâu nếu không thì chẳng có suối nước nóng nào mà đào đâu.

Tuy nhiên, lần nào cũng dốc hết sức đào mà chả thứ được kết quả gì, cả hai bắt đầu nhanh chóng chán nản.

"Cái gì vậy trời!!!!!??? Chả có gì hết!!!"

"Chả còn cách nào đâu.... Đây là lần đầu tôi đi đào suối nước nóng đấy."

"Thật điên rồ────!!!!!!"

"Bình tĩnh đi! Dù tôi hiểu cảm giác của cậu mà....."

Ai mà biết được họ đã tốn bao nhiêu sức, bảo nhiêu lần đào đất......

Màn đêm buông xuống ngọn núi nhuốm màu đỏ ấy rất nhanh.

Lần này, đến lượt Zenitsu cũng bắt đầu cảm thấy chán chường.

Tại lúc đó ──

" Này—–! Agatsuma~~! Cậu đâu rồi──? "

" Hm? Đó là giọng của anh Murata!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Zenitsu nhanh chóng đứng dậy.

Theo hướng âm thanh phát ra, Murata cùng hai người khác mang theo cái mấy cái tay nải lớn cùng vẫy tay vào bóng tối khu rừng.

" Tụi anh thực sự xin lỗi vì sự việc trước đó. "

" Tại vì ngài Cựu Âm Trụ đáng sợ quá nên...."

"Nè, tụi anh đã lấy một ít thức ăn cho cậu đó, ăn xong nhớ tiếp tục công việc nha."

"Anh Murata......mọi người..."

Zenitsu sụt sùi.

Mấy cái nải đựng mười nắm cơm lớn.

"Có cả nước mát nữa nè." 

"....u..u"

Zenitsu cảm động đến mức nước mắt nước mũi chảy dài.

Trước đó cậu còn nói xấu sau lưng họ rằng: "Mấy tên đó nói những lời hay tốt đẹp như vậy thế mà đến cuối cùng nháy mắt cái đã bỏ chạy hết. Mấy lũ vô tâm đó nên xuống địa ngục đi cho rồi." Dù thế nào thì họ vẫn là người tốt mà.

Zenitsu ngấu nghiến những nắm cơm đầy cảm kích. Dù nắm cơm nắm chưa đủ chắc và có vị mặn, nhưng như vậy là đủ cho cơ thể đang kiệt sức của họ.

Inosuke thậm chí còn nhét tận hai nắm cơm vào miệng một lúc.

" Ah─ cơm nắm ngon quá đi mất~"

Ngoài cơm nắm ra, họ còn rộng lượng thêm cả củ cải ngâm muối và châu chấu rang.

"Nhưng sao mấy anh có thể lấy mấy thứ này ra được thế...?"

"À, thực ra...tụi anh đến chỗ chị Suma. Cho cùng thì nói với chị ấy là dễ nhất."

Suma là một người phụ nữ dịu dàng và tính cách hơi bạo dạn của cô lại dễ  thương đến không ngờ.

"Được rồi, ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi thì vui lên nhé. Dù tụi anh không biết hai cậu đang làm gì, nhưng để cái bụng đói thì không hoàn thành được việc gì đâu đấy."

"..........Cảm ơn các anh rất nhiều..."

Zenitsu cảm ơn họ một lần nữa.

" Không cần phải thế đâu. "

" Chúng ta là đồng đội mà. "

" Không thua gì ngài Cựu Âm Trụ có ba cô vợ xinh đẹp đâu. "

Các đàn anh nán lại trò chuyện một lúc sau đó thì rời đi.

Sau khi ba người họ rời khỏi, Zenitsu vẫn còn cảm thấy xúc động.

Ăn xong nắm cơm đầu tiên, cậu đưa tay ra lấy nắm cơm cuối cùng.

Tiếng càu nhàu phát ra từ Inosuke dù cậu ta đã ăn tám nắm cơm rồi.

“—Guuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu~~~~”

Zenitsu dừng tay lại.

"Cậu ăn nhiều thế rồi mà vẫn còn đói hả?"

Sau khi cậu sửng sốt nói xong─

"Tại sao tôi lại không cho cậu ấy hả? Vì giờ trong đầu tôi toàn về suối nước nóng lộ thiê─, thế nên tôi không cảm thấy đói đâu."

Hiếm khi thấy Zenitsu lại rộng lượng như này đấy.

Tuy nhiên, thay vì đó Inosuke lại phản ứng lạ thường.

"Mày đang nói gì đấy? Có phải tao đâu?"

"Ể──Nhưng âm thanh vừa rồi là──"

Zenitsu nghiêng đầu bối rối.

"─Grrrrrrrrraaaaaaaaaaaaoooooooooo!!"

Lần này là âm thanh từ phía sau lưng Inosuke.

"Chẳng.....lẽ.....là......*

Zenitsu lỗ lắng nhìn vào nơi phát ra âm thanh.

Một con gấu lớn đang đứng bên trong  khu rừng âm u.

Con gấu ấy phải tầm to gấp đôi những con bình thường. Nó bị thương ở một bên mắt và dỏ đãi đầy miệng.

“Yiahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!”

"Bình tĩnh cái coi! Tao sẽ xử lí nó trong nháy mắt cho mày xem."

Dù Inosuke nói với vẻ đầy tự tin như vậy, Zenitsu vẫn hoảng loạn tột độ và không nghe thấy cậu ấy nói gì.

" Tao tao tao tao không có ngon đâu!! Dở lắm!! Tao thề!! Tên Inosuke chỉ được cái người đầy cơ bắp, vị cậu ta dở lắm!! Ahhh——–!!”

Zenitsu bò trên mặt đất và cậu ta leo lên một cái cây lớn gần đó.

" Hanitsu! Cái cây đó──"

" Ể? "

Inosuke đang vật lộn với con gấu khổng lồ, hét lớn.

Zenitsu định thần lại và hỏi : "Gì, gì đấy?"

Ngày lúc đó, tầm nhìn của cậu đột nhiên rừng lắc dữ dội.

" Bên trong mục nát hết rồi!! "

" Sao không nói sớmmmmmm!!!! "

Zenitsu ngã cây vừa khóc vừa la hét.

" Đau quá...... "

Khi Zenitsu đứng dậy, nắm lấy vai cậu thì──

-vù vù vù vù vù vù vù…..

Cậu nghe rõ thấy âm thanh đáng sợ của loài côn trùng nào đó truyền đến tai cậu.

“………………..”

Zenitsu rụt rè quay đầu lại nơi phát ra tiếng ồn.

Trên cái cành cây bị gãy ấy có một tổ ong lớn.

Hàng nghìn con ong bắp cày giận dữ bay ra khỏi cái tổ bị vỡ của chúng.

“Iyaaaaaaaaaa—-!!!”

Inosuke phớt lờ Zenitsu đang la hét om sòm, nói:

"Tao sẽ giúp mày sau khi tính sổ con gấu này xong. Mày chỉ cần từ từ giết từng con một thôi."

"Ông bị ngu à?! Chỗ đàn ông bắp cày này á?! Tôi sẽ chết đấy!! Chết người đấy, cha nội biết không?!?"

"Con đực không có độc, mày tiêu diệt con cái trước đi. Nhưng trước hết là không có nhiều con đực đâu!!"

"Làm như tôi biết đâu là con đực đâu là con cái!! Tôi mà làm được thì còn gì bằng !"

Zenitsu hết sức hét lên và thật tình cờ, Inosuke quăng còn gấu ra. Do đó, cậu nắm lấy tay Inosuke chạy ra khỏi chỗ này.

*

"Ha—Ha—–Ha—–Ha—–……Ah……đủ rồi đấy. Tôi cứ tưởng cả hai đứa bỏ mạng cả rồi chứ, may mà thoát được. Cảm ơn Nezuko đã phù hộ cho anh... "

Sau khi chạy cho đến khi trời tối hẳn trong ngọn núi sâu về đêm, cuối cùng thì họ đã thoát được con gấu và đàn ong theo sau. Zenitsu ngồi xổm xuống đất và thở hổn hển, vai phập phồng.

Tuy nhiên, Inosuke lại chửi mắng Zenitsu :

" Sao mày kéo tao đi?! "

Có lẽ "bỏ chạy" đã làm tổn thương sâu sắc bản ngã của Inosuke khiến cậu ta rất tức giận, như thể câu ta sẽ rút kiếm chém người khác bất cứ lúc nào.

"Dù có là gấu hay ong thì đừng hòng tao bỏ qua! Đừng hòng tao cho qua!!"

"Ah─vậy hả? Ểhh, dù sao thì cậu cũng là Vua đồi núi, nên chắc là cậu cũng có khả năng đấy. Tuy vậy, bọn ong bắp cày khổng lồ đó là do tôi làm đổ cái cây. Nếu như cậu bị thương hay bỏ mạng vì tôi thì chả tốt đẹp gì, đúng không?"

"......................."

" Đó là lý do tại sao tôi cùng cậu cùng bỏ chạy đấy. Được rồi được rồi, tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Tôi lại không nghĩ nhiều như vậy. "

Ngay khi Zenitsu nói vậy mà không cần suy nghĩ nhiều, không biết tại sao Inosuke lại không vùng vằng nữa.

" Đã ngu lại còn nhát cáy! Mày đừng có làm tao cảm thấy ấm áp mơ hồ đó đi!! "

Lúc sau, vì một lý do kì lạ nào đó mà Inosuke lại mất bình tĩnh.

"Dù là thằng Soujirou hay là mày, hễ khi có cơ hội là chúng mày lại làm tao có cái cảm giác ấm áp mơ hồ thế hả! Còn làm nữa là tao giết mày đấy!"

"Ah?"

Kì lạ là, "âm thanh" từ Inosuke rõ là thực sự không phải là cậu ta đang tức.

"Âm thanh" của cậu ta lại ngập ngừng và cứng đầu như trẻ con.

(Cậu ta bị gì vậy? Tên này phiền phức ghê người.....)

Nếu Tanjirou mà ở đây thì cậu ấy sẽ an ủi Inosuke rồi.

Bỗng Zenitsu cảm thấy mệt nhoài ra và đơn giản cậu chỉ muốn nằm bẹp xuống đất ngày lập tức thôi.

Dưới tán cây, cậu có thể nhìn thấy những ngôi sao quá các kẽ hở.

Cậu tự hỏi Tanjirou giờ này đang làm gì. Sau khi nói chuyện với Zenitsu, liệu các vết thương của cậu ấy có đỡ hơn không?

(Cậu ấy chiến đấu đến nỗi gãy xương khắp người......quả là một người thật phi thường.)

Nếu họ đào xong suối nước nóng, liệu có giúp mấy vết thương của Tanjirou lành lại không nhỉ?

Nếu đúng là như vậy, cậu rất muốn Tanjirou thử ngâm mình trong suối nước nóng xem sao.

Khi đang lơ mơ nghĩ, bỗng Zenitsu nghe thấy tiếng nước chảy.

Cậu đột nhiên bật dậy và dỏng tai lắng nghe cẩn thận.

Không sai.

Có thứ gì đó cách đây một khoảng ở dưới lớp đất.

(Chả lẽ.....)

Zenitsu nhìn về phía Inosuke.

Inosuke nắm bắt được ánh nhìn của cậu và bình tĩnh gật đầu.

"Mày nghe thấy hả, Monitsu?"

"Có lẽ...là vậy....... I, Inosuke."

Một tia hy vọng nảy nở trong lòng Zenitsu và cậu ấy nói lớn.

"Ông đây còn thấy nó trước mày nhá!!"

Inosuke ngẩng cái đầu heo một cách kiêu hãnh.

*

"Ồ, hai ngươi thực sự làm rất tốt đấy!"

Uzui cực kì hài lòng, anh đứng trước suối nước nóng đang phun nước và khen ngợi hai con người dính đầy bùn đất kia.

Dù suối nước nóng này khá nông, Zenitsu và Inosuke đã phải đào khá sâu số với mặt đất nên hai người họ giờ bẩn như chuột chũi vậy.

Bầu trời phía đông bắt đầu sáng.

"Làm tốt lắm!"

"Wao, thật tuyệt vời, mấy đứa thực sự đã tìm được suối nước nóng luôn!"

"Ai mà biết được đã bao lâu rồi tụi mình mới được ngâm suối nước nóng nhỉ."

"Wow~~~Ngài Tengen, cùng nhau ngâm mình nhé, được chứ?"

Ba người vợ, Makio, Suma và Hinatsuru đều reo lên như có thể cởi bộ kimono ra để xuống suối nước nóng, có vẻ như ba người họ đều rất thích tắm suối nước nóng.

(Cuối cùng.....cuối cùng thì mình cũng được ngâm mình cùng với ba chị nữ ninja xinh đẹp rồi....)

Trái tim Zenitsu càng đập nhanh hơn. Bất cẩn chút là cậu lại bị kích động đến nỗi máu lại phun ra từ mũi ngay.

"Ta muốn vào trước!"

Inosuke lớn tiếng tuyên bố với mọi người.

"Sau đó thì ta sẽ mạnh hơn và kết liễu ngươi! Thần Lễ hội!!"

"Hả?! Mạnh hơn?! Ngươi đang nói nhảm gì đấy?!"

Thấy Inosuke tạo dáng kì lạ rồi chỉ vào mặt mình, vẻ mặt ngạc nhiên hiện trên mặt Uzui.

"Ngươi bị thần kinh à?!"

"Ta là người hỏi rằng ngươi đang nói nhảm gì đấy. Ngươi sẽ mạnh hơn nếu ngâm mình trong suối nước nóng sao? "

"Hả?"

Nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa Inosuke và Uzui, Zenitsu đang mơ màng về việc được tắm chung bỗng dưng tái mặt.

Cậu hoàn toàn quên mất cái câu "Ngâm mình trong suối nước nóng sẽ giúp cậu mạnh lên đấy!" dùng để lôi kéo Inosuke giúp đỡ mình.

"..th, Thôi thôi,....bỏ câu hỏi đó sang một bên đi... Vì...vì hiếm khi m...mới được thế này... Tất cả chúng ta cùng.....cùng ngâm mình trong suối nước nóng nào..... ─"

Zenitsu cố gắng hòa giải tình hình nhưng cuối cùng Uzui lại buột ra một câu giáng đòn.

" Làm gì có chuyện ngâm mình trong suối nước nóng mà mạnh lên được?! Ngươi có bị ấm đầu không đấy? "

“……………..!”

(Uwah..... Ông già thối tha! Sao lại nói ngay thế chứ! Ít nhất thì phải hiểu cái tình cảnh này giùm tôi chứ!!)

Zenitsu ôm đầu.

Inosuke im lặng, không động đậy.

" I......I, Inosuke? "

Zenitsu sợ hãi gọi tên bạn mình. Đôi mắt con lợn lóe sáng ngày lập tức.

“Yiii——!!”

"Mày thực sự dám lừa tao hả?.... Thằng súc vật!!!"

"Yiii── không, không, không phải thế đâu.....!!!"

Nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Inosuke mà cậu chưa từng thấy bao giờ, Zenitsu nhanh chóng thu mình lại.

"Nếu thật sự như vậy thì,.....tao sẽ xé xác mày ngay và luôn!!"

"Không không! Inosuke! Thực ra có nhiều chuyện để nói ở đây lắm..."

Zenitsu lùi lại, mặt cậu tái đi và toát mồ hôi hột.

Đột nhiên có thứ gì đó trơn trượt dưới chân cậu.

"Này, Zenitsu! Dưới chân ngươi có rêu vì suối nước nóng đấy! Nguy hiểm !"

Giọng của Uzui vang đi rất xa.

Đột nhiên tầm nhìn của Zenitsu rung chuyển dữ đôi.

Không may cậu ngã người về phía sau, đập đầu vào một tảng đá rồi bất tỉnh.

*

"Hóa ra suối nước nóng là thế này hả, còn thoải mái hơn cả đi tắm thường nữa. "

Nước nóng thấm qua vai Inosuke và cậu tận hưởng suối nước nóng và hoàn toàn quên Zenitsu rằng cậu ấy suýt nữa thì làm Inosuke nổi trận lôi đình.

"Đừng có ngâm lâu quá, không sẽ choáng đấy! "

Uzui đã rời khỏi suối nước nóng trước đó, cảnh báo Inosuke.

"Ồn ào! Đừng có ra lệnh cho ta!"

Nói xong, cậu còn bơi xung quanh khiến nước bắn tung tóe cả ra.

"Tên này..."

Uzui tặc lưỡi rồi la mắng cậu ta. Tuy nhiên với Hinatsuru thì vẻ như chồng cô lại không tức giận đến vậy.

"Này, Hinatsuru, tên ngốc đó thế nào rồi?"

"Em ấy vẫn chưa dậy. Sau cùng thì em ấy tự mình đập đầu mình. Tụi mình nên răn bảo em ấy ngay thôi."

Nằm trên mặt đất, Zenitsu vẫn còn bất tỉnh. Thỉnh thoảng cậu lại rền rĩ, lẩm bẩm "bồn tắm lộ thiên....." làm cho người ta thương cảm cho cậu.

"Makio với Suma đâu rồi?"

"Họ đi nấu bữa sáng cho mọi người rồi. Còn về suối nước nóng thì họ sẽ ngâm mình sau. Tengen-sama, anh cũng nên─"

"Ah. "

Hinatsuru vội hối thúc Uzui và anh nhẹ nhàng gật đầu. Anh quay lại nhìn Inosuke đang đùa nghịch ở suối nước nóng.

"Ta quay lại rèn đám rác rưởi đó đây. Này lợn, ngươi có thể đi đến khu vực huấn luyện tiếp theo. Lúc đi đến đó nhớ mang theo cả cái tên ngốc này nữa."

"Ta sẽ đánh bại ông trước khi ta đến đó! Thần Lễ hội!!"

"Hmm, ngươi còn sớm những mười tỷ năm nữa đấy!"

Uzui khịt mũi.

Hinatsuru dùng khăn lau ẩm lau mồ hôi trên trán Zenitsu vừa quan sát nét nghiêng đẹp trai của chồng cô.

Tâm trạng anh ấy tốt lên không phải chỉ suối nước nóng không thôi.

"Têngn-sama." nghe tiếng gọi của Hinatsuru, Uzui uể oải quay đầu lại.

"Gì thế, Hinatsuru?"

"Suối nước nóng chỉ là cái cớ của anh thôi đúng không? Lý do thật sự là để nâng cao sức khỏe của thằng bé thôi, em nói đúng chứ?"

"Ừ."

Tưởng người chồng nhanh chóng phủ nhận, ai dè anh lại thành thật thừa nhận vậy.

Hinatsuru có hơi ngạc nhiên.

Ít nhất theo những gì cô ấy biết, Uzui thường không gật đầu thừa nhận một việc gì đó dễ dàng như vậy.

" Vì tên đần này luôn tìm cách để bỏ ngỏ tập luyện. Dù ta không hề nghĩ đến là hắn lại đi tìm con lợn để giúp đỡ, nhưng hai tên này lại khá hợp cạ đấy."

Hinatsuru nhìn chồng mình trông vui thế nào và đây là lần đầu tiên cô thấy anh ấy vui đến vậy đấy.

"Ba đứa đó là "người kế vị " xuất sắc nhất của ta đấy."

Cô nghĩ lại những lời chồng cô nói ở Yoshiwara.

Không hiểu vì lý do gì mà lúc đó cô rất muốn khóc

Dù mất đi một con mắt, một cánh tay và phải giã từ vị trí Trụ cột, chồng cô chưa bao giờ có một người kế nhiệm, người mà muốn học hỏi các kinh nghiệm từ anh.

Trước kia, anh ấy luôn mang theo một tội lỗi khi là một nhẫn giả và kiên trì tiêu diệt quỷ để bảo vệ mọi người. Và trong trận chiến cuối cùng của mính, anh đã có những thanh thiếu niên này chiến đấu bên cạnh mình, điều đó làm cho mọi người cảm thấy như được an ủi.

"Nếu như.......... Mấy đứa trẻ..... Thực sự trở thành người kế nhiệm của Tengen-sama..."

Hinatsuru vô thức lẩm bẩm nói cho đến khi cô tỉnh lại. Uzui nhìn về phía cô với vẻ mặt ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười.

Như thể nụ cười của anh ấy đang nói rằng những lời của cô ấy hoàn toàn vô nghĩa làm Hinatsuru cảm thấy kì lạ sau khi nhìn thấy vậy.

"Ta không giống Rengoku hay Kochou. Ta không có khả năng dạy bảo người khác. "

Giọng của chồng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là vẻ khổ ải.

(Tengen-sama….)

Hinatsuru thấy rằng thỉnh thoảng anh ấy thậm chí lại là người có tâm hồn nhạy cảm đến không tưởng.

Nếu như sinh ra không phải một nhẫn giả phải cướp đoạt sinh mạng con người từ tấm bé, nếu cậu ấy chỉ là người thường sống thật an yên ngay từ đầu─"

Thì anh ấy chắc chắn sẽ là một người cực kì nhân hậu.

(Mình à, chả phải giờ mình đang nuôi dưỡng những nhân tài hay sao.....)

Anh đang huấn luyện những người trẻ theo cách riêng của anh, những người đã chiến đấu cùng anh, để bọn họ có thể chịu đựng được những trận chiến khốc liệt sắp tới, phải không...?

Suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, Hinatsuru chưa bao giờ nói những lời thế này trước mặt Uzui cả.

Trước nhiệm vụ cuối cùng, họ cùng thề nguyện dưới ánh hoàng hôn đỏ rực rằng..

Khi mọi thứ kết thúc, họ sẽ bước đi dưới ánh bình minh và là một con người đúng nghĩa.

Dù trên con đường đó có mất một ai, thì cũng đừng mang hối hận theo.

Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều sống sót và đào tạo ra những đứa trẻ mang đầy hy vọng của Sát Qủy đoàn.

Là đủ lắm rồi.

"Này, ngươi chóng mặt vì ngâm nước lâu quá đấy. Mau ra ngoài đi, thằng ngốc!"

"Ồn...ào...quá đấy.... Ta đã bảo đừng có ra....lệnh cho ta rồi...."

"Bồ...n...tắ...m lộ thiên của mình......"

Sau khi người chồng nói với vẻ mặt bối rối xong, Inosuke mặt đỏ bừng như bạch tuộc nấu chín, nghẹn ngào trả lời. Còn Zenitsu thì cứ lẩm bẩm mấy cái từ vô nghĩa.

"Này, mấy ngươi phiền nhiễu quá đấy! Mau đi đến chỗ Tokito đi!"

(He he……)

Hinatsuru nhắm mắt lại khẽ cười.

Dưới đôi mi nhắm nghiền, cô có thể thấy được ba thiếu niên ngày càng mạnh mẽ hơn, khuôn mặt tràn ngập tiếng cười và bên cạnh họ là người chồng của cô đang chấn chỉnh lại những khuyết điểm của họ, hệt như người đàn anh vậy.