Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 1: Đóa hoa hạnh phúc (1)



Một bộ Furisode đen đầy vẻ trang trọng và lộng lẫy , rất tuyệt vời trên làn da trắng của em gái cậu.

 

Khi mà em ấy nhìn vào cái khăn quấn lưng obi dát vàng sang trọng kia,người em gái đã phải là lụng vất vả suốt quãng đời còn lại của mình, em đã cau mày và nói: " Như vậy là đủ rồi".

Bên dưới mái tóc đen được buộc theo kiểu Bunkin Takashimada ấy, liệu đôi mắt em có rơi lệ.....?

( Chú thích: đó là kiểu tóc truyền thống điển hình của các cô dâu vào ngày lễ cưới của Nhật Bản)

Những giọt nước mắt đó là một niềm vui tràn đầy chứ không phải sự buồn rầu, buồn bã.

Em tôi dịu dàng hơn ai hết.

Ngay cả khi đã bị biến thành quỷ, em ấy vẫn còn một sự ấm áp khi còn là con người.

Nhưng tôi chỉ mong ước rằng là em sẽ được hạnh phúc hơn bao người khác mà thôi.

*

- Một lời chúc phúc?

-Vâng....... Đó là một dịp trọng đại, một cô gái trong làng sắp kết hôn mà.

Sau khi nói xong, đôi mắt của bà Hisa nheo lại và cảm giác như nó chỉ còn mảnh như một sợi chỉ.

Ngôi nhà có dấu ấn hoa tử đẳng là bằng chứng cho thấy họ phục vụ cho Quân đoàn diệt quỷ rất nhiệt tình và không cần bất cứ một hành động gì đáp lại.

Người ta nói rằng, ngôi nhà này được tạo ra bởi họ biết ơn những Thợ săn quỷ đã cứu sống họ, những người đã đánh bại lũ quỷ tàn ác kia.

Do đó, những Thợ săn quỷ khi bị thương đều được vào đây để chữa trị.

Và nhà của bà Hisa cũng là một trong số những ngôi nhà đó.

Nhóm Kamaboko ( gồm 4 người là Tanjiro, Nezuko, Zenitsu và Inosuke) cũng được lưu lại ở đó để trị thương sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, họ đến đó đã đúng 10 ngày.

Dù vậy, Nezuko dành cả ngày ngủ ở trong cái hộp được làm bằng gỗ vân sương thông nên không có tiếp xúc bên ngoài. Cho nên chỉ có ba người còn lại là gặp những thành viên trong gia đình mà thôi.

Nhờ có sự chăm sóc chu đáo và lòng hiếu khách, với các bữa ăn thơm ngon được sử dụng các nguyên liệu từ trên núi, cùng với những bộ kimono thoáng mát và những giấc ngủ ngon với đệm dải giường mềm mại, mà cả ba người bọn họ bị gãy xương sườn cùng một lúc đều đang phục hồi và có tiến triển tốt.

" Chú rể đến từ một gia đình trưởng làng ở làng bên ."

" Thật mừng cho họ ! "

Tanjiro chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới một cách chân thành.

Bà Hisa nở một nụ cười thật nhẹ nhàng và nói : " Nếu không phiền, ta rất vui vì thợ săn quỷ như cháu có thể đến chúc phúc cho họ. "

" Hả!? Chúng cháu ư!?"

" Đương nhiên rồi, chỉ cần có một thể trạng tốt là được....... Nhưng đừng bắt ép bản thân quá đấy. "

" Dạ không, cơ thể tụi cháu đã ổn và tốt hơn trước rồi. Nhưng tụi cháu có thể đến đó được ạ? "

Tanjiro hỏi và cậu cảm thấy hơi lo, bà Hisa lắc đầu.

Bà Hisa nói rằng tối nay mọi người sẽ đến chúc phúc cho cô dâu trước . Rồi ngày mai, vào buổi trưa, họ sẽ rước dâu sang làng bên cạnh và sẽ tổ chức đám cưới tại nhà chú rể thật linh đình.

Khi cô dâu xuất hiện, chú rể sẽ đến với cô. Trông cô ấy lúc này thật lộng lẫy và xinh đẹp làm sao. Vì dịp đó hiếm cho nên dân làng cảm thấy rất phấn khởi vì hiếm thấy ai có số phận tốt như cô cả.

" Nếu như có thợ săn quỷ đến chúc phúc, họ sẽ cảm thấy yên lòng lắm đấy. "

" Nếu vậy, chúng ta sẽ dành cho người ta những lời chúc tốt đẹp nhất. Phải không? Zenitsu? Inosuke?"

Tanjiro quay đầu lại hỏi.

" Ờ, ừm, đương nhiên là.... Không, chúng ta dĩ nhiên phải làm vậy rồi. Chúc mừng cho họ thì đương nhiên không giống với việc diệt quỷ rồi, chả việc gì phải sợ cả. Chúng ta có thể làm hai việc này cùng một lúc là được ăn thức ăn ngon và được ngắm nhìn vẻ đẹp của cô dâu nữa ....... À không, nhưng dù có thế nào thì cô ấy làm sao dễ thương bằng Nezuko được? À thì.... tôi chỉ yêu mình Nezuko thôi... nên đừng có hiểu lầm nha! "

Zenitsu trả lời vừa xoa tay vừa quỳ gối sau khi nghe những lời đó.

" Mà chúc phúc là gì? "

Mặt khác, Inosuke thì hai tay đang cầm manju nhét đầy vào miệng, đồng thời ăn xong thì cậu lại lúc đầu vào Tanjiro.

( Đau...)

Tanjiro nhăn mặt.

Và cái tên đó (Zenitsu) thật sự ghê tởm mà

Bây giờ ——— cái cảnh này cứ lặp đi lặp lại mãi ——— thành ra nó lại thành trở nên quá quen thuộc luôn.

Kể từ khi Zenitsu biết được Nezuko là em gái của Tanjiro, cậu ta liền thay đổi thái độ cư xử, luôn quan tâm và luôn nịnh nọt Tanjiro.

Và điều khiến cho Tanjiro khó chịu là cậu luôn bị Inosuke húc vào người. Có vẻ cậu ta chỉ muốn tương tác với người khác thôi, nhưng cái cách làm của cậu ta thì không chịu được.

Và nếu sự việc này vẫn tiếp diễn, cho dù có bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì xương sườn của Tanjiro sẽ không lành được.

Và tên đó (Zenitsu) thật sự ghê tởm mà.

" Zenitsu, sao cậu lại nói một cách thô lỗ như vậy? Đừng có xúc phạm cô dâu vậy chứ! —và Inosuke nữa, chúc phúc là chúc cho hai người họ được đến với nhau !"

" Đau—Inosuke, đừng có húc đầu vào tớ nữa!"

Sau khi nhắc nhở hai con người kia, Tanjiro quay mặt về phía bà Hisa.

" Chúng cháu muốn được chúc mừng cho hai người họ, xin hãy giúp tụi cháu thu xếp về việc này "

Tanjiro cúi đầu.

" Ta mới là người nên cảm ơn các cháu về việc này mới đúng... "

Bà Hisa cúi đầu sâu đến mức trán chạm vào mặt chiếu tatami.

" Tối nay hãy ăn tối tại nhà ta nhé"

Trong khi nói, bà mỉm cười.

" Nói về những món ăn mà giới trẻ yêu thích, có lẽ là món thịt. Thật không may là ta lại không biết cách nấu mấy món kiểu bên phương tây. "

" Không sao đâu ạ, thật tốt khi tụi cháu nhận được sự quan tâm của bà. "

Trong khi Tanjiro xua tay-

_________________

"Ta muốn ăn món đó!!"

Inosuke đẩy Tanjiro sang một bên và nói lớn:

" Là cái món đó đó! Cái món bà hay nấu thường xuyên ý! Bà già, bà nấu thứ đó đi!!"

" Này, Inosuke!"

" Đừng có nói như thế chứ, nói đúng tên món ăn xem nào?"

Cả Tanjiro và Zenitsu đều trách mắng Inosuke.

" Ồ, ý cậu là món đó à?"

Bà Hisa chỉ gật đầu, vẻ hiểu rõ.

" Ta biết rồi, món nó được tẩm bột mì và được chiên ngập dầu, Tempura, phải không? "

" Đúng rồi đúng rồi! "

" Được rồi được rồi, ta sẽ chiên thật  nhiều cho. Thế cậu có cần thức ăn vặt  không ?"

" Không, chỉ cần mang cái món đó là được! Bà nghe cho rõ đây, là cái món đó thôi! "

" Được rồi được rồi, ý cậu là bánh gạo Okaki, phải không? Ta cũng sẽ mang đến cho. "

Bà Hisa điềm tĩnh trả lời và rời khỏi phòng ngay sau đó.

Không biết có phải do tuổi già hay không, nhưng mọi bước đi của bà Hisa đều rất nhẹ nhàng, yên lặng, hầu như không hề phát ra tiếng động nào.

Và sau đó, bà ấy cũng đóng cửa một cách rất nhẹ nhàng.

" Bà ấy có thể hiểu được Inosuke đang nói đến thứ gì sao, trong khi cậu ta chỉ nói từ " món đó" thôi sao. "

Zenitsu nhìn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, song dường như cậu ấy cũng lặng người vì kinh ngạc khi bà Hisa biến mất sau cánh cửa.

" Ừ— " Tanjiro đồng tình.

Trong khi hai con người kia đang lẩm bẩm với nhau, thì Inosuke tiếp tục "sự nghiệp" ăn manju mà không thèm nghe hai cậu kia đang nói gì.

" Ngươi đang đùa ta đấy à?! Mặc cái bộ kimono và phải ở yên trong nhà là một cực hình đối với ta! Ta không có làm cái việc thứ dở hơi này đâu! Ngươi nghĩ ta là ai? Ta là Vua của núi rừng!"

Đấy là khi lần đầu tiên họ ở lại ngôi nhà này, Inosuke đã nổi cơn thịnh nộ. Nhưng giờ thì cho dù cậu ta vẫn cởi trần như thường và chỉ đi loanh quanh trong ngôi nhà, dường như cậu ta đã quen với cuộc sống ở đây rồi.

Ít ra thì cậu ta không có nghĩ nó là một cực hình là được

Rất có thể lý do là do bà Hisa - chủ căn nhà này.

Kể từ khi nhóm Kamaboko đến, bà Hisa chưa từng tỏ ra sợ hãi trước Inosuke.

Bà không chỉ không sợ về vẻ bề ngoài của cái đầu con lợn rừng kia và mấy cái hành động kì quặc của cậu. Không những thế, bà còn coi Inosuke như đứa cháu ruột thịt của mình khiến cho trái tim của Tanjiro vô cùng ấm lòng.

( Cháu rất biết ơn bà...)

Cậu nghĩ trong lòng.

Không phải là do đệm dải giường mềm mại và sạch sẽ, bồn tắm ấm áp và lòng hiếu khách,-- có lẽ là do được tắm chung, ăn uống chung, ngay cả Zenitsu thì cố lấy lòng cậu bằng được, còn Inosuke thì liên tục húc đầu vào cậu, cậu cảm giác như khoảng cách của ba người đã được thu hẹp lại dần.

Quan trọng hơn là hai người họ không có khinh bỉ Nezuko chỉ vì cô là một con quỷ, mà còn đối xử với cô rất tử tế.

Điều này khiến cậu rất vui.

Tanjiro không cảm thấy lo nghĩ về việc gì nữa.

" Này, sao cậu lại ăn hết manju hả?! Tanjiro và tôi đều ở đây, sao cậu không chia sẻ cho nhau? Đồ con heo ngốc nghếch này!"

" Ngươi ồn ào quá đấy! Câm miệng lại đi, Hinitsu! Chỉ do tại ngươi chậm chạp nên mới hết đấy, tự đi mà trách bản thân ngươi đi!"

" Là Zenitsu!! Ai là Hinitsu hả?! "

" Im đi nhóc! Đây là lãnh thổ của ta! "

" Ah —Tôi xin lỗi. Thế cậu định nghĩa cái lãnh thổ— Yahhhhh!!!!!"

" Tên yếu đuối! Nếu ngươi muốn hạ gục ta thì ngươi phải sớm hơn một triệu năm nhé! Wahahahaha!!!"

Zenitsu bị nhận ngay một cú đấm ngay vào mặt, cậu lăn trên chiếu tatami, hét lên trong khi Inosuke thì cười vang như một con dã thú khắp phòng.

(........)

Tanjiro thở dài và lập tức giải hòa:

" - Inosuke, cậu đừng đánh Zenitsu nữa! "

Sau khi Zenitsu vặn lại những lời nói (vô lý) của Inosuke, thì cậu lại bị Inosuke đánh đập không thương tiếc. Tanjiro một lần nữa lại phải giải hòa cho hai người họ.

Đối với họ, cái cảnh này đã trở nên quá  quen thuộc rồi.