Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 10: Aoi và Kanao (1)



Tôi rất tệ khi hòa hợp với Kanao.

 

Không phải là tôi không thích cô ấy, mà là tôi không thể nào mà hòa hợp với Kanao được. Cho dù là Kanao không có xúc phạm hay mâu thuẫn gì với tôi cả.

Nói một cách đơn giản là Tsuyuri Kanao là một cô gái trông như một con rối vậy.

Ngay cả khi nếu tôi là người bắt đầu cuộc nói chuyện với Kanao, cô ấy sẽ không trả lời đâu. Cô luôn cười một nụ cười trống rỗng và không thể tự mình đưa ra quyết định. Cô ấy quyết định bằng cách tung đồng xu lên.

Nhìn những gì mà Kanao làm, tôi chỉ cảm thấy tự nhục khi bản thân mình luôn là người nóng vội. Thậm chí đôi khi tôi còn chán ngấy cả ra rồi.

Mặc dù tôi lớn tuổi hơn, nhưng thứ hạng của Kanao vượt xa hơn thứ hạng của tôi. Cô ấy là một người rất tài năng khi chiến đấu với quỷ, vì vậy cô đã được chọn làm một "Tsukugo", người kế thừa tất cả các kĩ năng của một Trụ cột khi còn rất trẻ.

Mặt khác, tôi chỉ là một đứa rác rưởi, là một đứa may mắn sống sót qua cuộc tuyển chọn cuối cùng thôi. Sau đó tôi không thể ra được trận chiến nào chỉ vì quá sợ hãi. Nhờ lòng nhân từ của chị Shinobu nên tôi đã được ở lại Trang viên Hồ Điệp và thực hiện cứu chữa, quan tâm đến những người bị thương và tiến hành phục hồi thể lực cho những người đang bình phục.

Là thành viên trong đội diệt quỷ mà lại không diệt được quỷ thì có ích không?

Đương nhiên là không.

Tôi chỉ là gánh nặng của Sát quỷ đoàn thôi.

Có lẽ vì lý do đó mà tôi vô cùng hoảng sợ khi đối mặt với Kanao. Khi tôi nhận ra rằng đó là cảm giác đầy tự ti, tôi không thể nào chịu đựng được tôi thấp kém đến mức nào.

Tôi bắt đầu ghét bản thân mình ngày càng nhiều.

Sau đó, có người nói với tôi-

"Cậu cũng là một phần của tớ đó, Aoi-san. Tớ sẽ mang cảm xúc của cậu vào trong trận chiến cùng tớ."

Cậu ta nói thứ rác rưởi như tôi là một phần của cậu. Cậu ấy sẽ mang những cảm xúc mà tôi không thể nào trút ra lên chiến trường.

Trong khi cậu ta nói những điều ấy với tôi, cậu không có dấu hiệu khoác lác hay ngần ngại gì cả, và thậm chí lúc đó cậu ấy còn nở một nụ cười ấm áp như ánh sáng mặt trời vậy.

Vì thế, tôi cũng muốn làm việc thật chăm chỉ và cống hiến hết mình trong khả năng của mình-

(Tuy nhiên...)

Khi tôi nhận được lệnh đi theo ngài Âm Trụ trong một nhiệm vụ, tôi lại run sợ đến mất kiểm soát. Nghĩ đến nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với quỷ, tôi thậm chí còn không bảo vệ được Naho

"Kanao! Kanao!"

Tôi gọi tên cô ấy nhiều lần như là một kẻ ngốc.

Kanao thực sự đã nắm lấy tay tôi.

Cô ấy không còn tung đồng xu lên để quyết định nữa mà chỉ nhíu mày và nghiến răng. Cho dù ngài Âm Trụ có nói gì đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không giải thoát được cho tôi khỏi cái sự kìm kẹp ấy.

Tôi đã không cảm ơn cô ấy vì những gì đã xảy ra.

*

"Mua một số thứ cần thiết ở ngoài ạ?"

"Đúng rồi. Chị sẽ tin tưởng vào hai đứa."

Tôi được chị Shinobu, là cấp trên của tôi, gọi đến phòng của chị. Tôi nghĩ rằng mình sẽ bị mắng bởi vì chuyện của ngài Âm Trụ, nhưng mà không phải vậy.

Nói về chuyện đó, chị Shinobu rất hiếm khi yêu cầu chúng tôi đi mua đồ cùng nhau.

Aoi liếc nhìn Kanao đang ngồi cạnh mình.

Kanao chăm chú nhìn lên không trung với gương mặt vô hồn, người ta không thể biết được cô ấy nghĩ gì.

"Các loại thảo mộc mà chị cần cả hai đứa mua đều được viết ở đây."

Nói xong, Shinobu mỉm cười.

Kanao trầm tính và luôn ở một mình - nếu đây là lần cuối, ngay cả khi Shinobu là người mà cô ấy kính trọng cũng cảm thấy chán nản.

Nhưng bây giờ thì Aoi lại coi nó là những gì mà cậu ấy mong đợi.

Với suy nghĩ rằng cuối cùng cô cũng có thể nói ra lời cảm ơn, Aoi cúi đầu.

"Em hiểu rồi. Xong rồi thì bọn em ra ngoài đây ạ."

"Cảm ơn em. Sau khi Tanjirou và những người khác hoàn thành nhiệm vụ của họ, họ đều sẽ quay lại đây đấy."

Shinobu nhỏ nhẹ nói thêm.

Nhưng Aoi lại bất ngờ khi nghe được những câu nói đó.

"Mặc dù không cần gì phải lo lắng vì đã có ngài Uzui đã ở bên cạnh rồi, chúng ta chỉ cần có sự chuẩn bị nhiều nhất để chờ đợi họ trở về thôi mà."

"............."

Họ đã thế chỗ cho cô...

(Vì mình là đứa quá vô dụng....)

Aoi khẽ cắn môi, hy vọng rằng nhiệm vụ lần này không quá nguy hiểm nhưng đó chỉ là suy nghĩ mong ước kiêu của chính mình mà thôi. Nếu ngay cả Trụ cột còn phải tận dụng hết mọi thời gian để làm việc, không còn cách nào khác đơn giản hơn như cái việc đi gặp mặt cái lũ người tầm thường nhỏ mọn.

Sau khi thâm nhập vào "chuyến tàu vô tận" để đánh bại lũ quỷ, bọn nhỏ trở về với đầy thương tích. Cả cơ thể và tâm lý đều bị chấn thương nặng nề, và chúng tuyệt vọng đến nỗi người ta không thể chịu đựng được khi nhìn chúng....

Và lần này, là do lỗi của cô.

(....Xin mọi người hãy cẩn thận-)

Aoi cầu nguyện và cố kìm nén cảm xúc của mình cho dù cô muốn khóc thật to.

(.....Mọi người nhớ phải trở về bình an vô sự đấy...)

Những ngón tay cô đặt trên đầu gối cứ run rẩy không tài nào ngừng được.

Aoi cảm thấy được sự vô dụng của mình và nhắm chặt mắt lại.

*

Cửa hàng bào chế thuốc mà Shinobu thường lui tới nằm ở con phố chính, cách Trang viên Hồ Điệp một quãng đường.

Aoi cũng đã đến đó một vài lần với Shinobu.

"Chào mừng quý khách."

Ông chủ chào đón họ, Aoi vẫn nhớ cái khuôn mặt gầy như quả cà tím quắt lại.

"Cháu muốn bác lấy cho cháu những loại thảo dược này-"

Tóm lại, Kanao không hé nửa câu và Aoi thì đưa đủ loại yêu cầu được ghi trong giấy của Shinobu. Cô không quá lo lắng về con mắt của ông chủ trong xác định các loại thảo dược.

Tuy nhiên, khi đến lúc thanh toán, mặt Aoi tái sắc.

Chiếc ví mà cô giữ đã biến mất!....

Chiếc ví chứa tiền mà chị Shinobu đưa cho họ nhưng giờ đã biến mất.

Sau khi lục tung các túi trên bộ đồng phục của mình một lúc-...

(... Ah..)

Aoi lấy tay che miệng.

Cô đã lấy ví ra để trả tiền cho thứ gì đó trước khi đến cửa hàng này, lúc ra về thì lại để quên ví ở trên bàn. Khi nghĩ đến việc này, Aoi choáng váng.

Thông thường thì cô ít khi phạm phải sai lầm này lắm.

Kanao nhìn qua, thấy có gì đó không đúng.

"..... --Kanao, tớ xin lỗi."

Aoi nói khẽ với vẻ cộc cằn rồi cô cúi đầu sâu đến nỗi cảm giác như mũi cô sắp chạm đến đầu gối.

"Tớ quên mang ví đi rồi."

Kanao không trả lời.

Aoi cảm thấy tội lỗi đến mức chỉ muốn có cái hố chui vào đó cho xong.

*

Và thật không may là trong lần mua sắm này, không chỉ Aoi mà cả Kanao cũng không mang ví của mình theo.

Kanao nhìn chăm chú vào đồng xu mà cô luôn lấy ra để tung nó lên rồi ngập ngừng, lưỡng lự.

"Tớ cũng không mang theo nốt."

Sau khi nhìn thấy tình hình vậy, Aoi nhếch mép cười trừ.

Khi họ đến cửa hàng này một vài lần, Aoi cố gắng chịu đựng rắc rối của mình và thỉnh cầu ông chủ cho nợ lần này. Tuy nhiên, ông ấy lại nghi ngờ, đã từ chối lời thỉnh cầu bất kể điều gì.

"Ngay cả khi cô nói như thế...thì chúng tôi vẫn chỉ là nhà kinh doanh mà thôi. Tiếc là bà chủ nhà tôi đi ra ngoài có việc chút rồi...Và tôi không thể tự mình đưa ra quyết định được..."

Ông ấy né tránh vấn đề và nói.

"Nói về điều này, thì mấy người làm việc gì đấy? Quân đoàn diệt quỷ là tổ chức nào đấy hả?"

"Uh...."

Aoi không thể trả lời hết khi ông ấy hỏi cô về điều đó.

Vì Quân đoàn diệt quỷ là một tổ chức không được chính phủ thừa nhận, nên tình huống này trở nên rất khó xử.

Ngay cả khi họ có nói về sự tồn tại quỷ, thì người ta sẽ không tin vào những lời họ nói đâu. Ngoài những người có ngôi nhà dấu ấn hoa tử đẳng ra, sự tin tưởng của xã hội đối với Quân đoàn diệt quỷ là không cao. Ngay cả khi họ có hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ cho người khác, thì sự thật là các thành viên trong đội không thể mang theo thanh Nichirin của mình vào ban ngày được.

Thấy Aoi không biết nên trả lời thế nào, ông chủ nhìn Aoi và Kanao bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

"Thế còn người phụ nữ kia đang làm gì? Trước kia người đó đã từng đến đây với vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ thế cơ mà. Đừng có nói với tôi là mấy người lại đi làm cái việc ô uế đấy nhá? "

"!!"

Ông ấy nói ra một cách thiếu suy nghĩ này vì là hầu hết những người đến từ Điệp phủ đều là nữ.

Song, ánh mắt của ổng cứ nhìn chằm chằm vào Aoi.

"Cháu hiểu rồi, chỉ cần giả bộ là tụi cháu sẽ không bao giờ xin bác cho tụi cháu nợ nữa là được chứ gì? Thế nhé!! Tạm biệt!!"

Nói ra những lời nói thiếu lịch sự ấy, Aoi kéo tay Kanao rồi ra khỏi cửa hàng.

Nhưng sau đó thì cô ngay lập tức hối hận.

(.....Minh sai rồi.)

Aoi nắm lấy đầu mình. Ngay cả khi cô về Điệp phủ để lấy ví tiền, thì cô cũng không thể nào quay lại được cửa hàng trước khi cửa hàng đóng cửa.

Giá như mà cô không hấp tấp, cô chỉ nên lặng lẽ cúi đầu bất kể bên kia có nói gì đi chăng nữa.

Tuy nhiên, làm thế nào mà mọi người cam chịu được trong khi ngay cả chị Shinobu cũng như Quân đoàn diệt quỷ cũng bị lăng mạ theo ?

(Mình đúng là đại ngốc... đại ngốc đại ngốc đại ngốc!)

Cô ấy đã quyết định rằng mình sẽ đi về phía trước - sợ rằng mình sẽ chà đạp lên mục đích tốt đẹp của người nào đó.

Tuy nhiên cuối cùng thì cô lại bị cảm xúc của mình dẫn dắt, thành ra mọi nỗ lực bị lãng phí, thật là xấu hổ mà.

Họ đã không thể mua đủ những thứ mà chị Shinobu yêu cầu, cho dù nó là thảo dược, cồn y tế hay là vải muslin dùng để băng bó.

Điều gì sẽ xảy ra khi họ bất ngờ quay về mà lại thiếu những thứ cần thiết?

Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ nỡ lòng nào làm tổn thương chị Shinobu trong khi chị ấy đối xử rất tốt với họ được?

Và nhỡ đâu lại có chuyện gì tồi tệ xảy ra chỉ vì mình thì sao...?

Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi, chân cô bắt đầu run rẩy. Cô nhận ra sự ngu ngốc của chính mình và tầm nhìn của cô trở nên lu mờ dần.

"........ Kanao, tớ xin lỗi."

Cô không còn sức để mà cảm ơn cậu ấy về sự việc về ngài Uzui vừa rồi.

Cảm thấy nản lòng, Aoi lại cúi đầu về phía Kanao một lần nữa.

"Tớ đã trở thành gánh nặng chỉ vì tớ đã quá sợ hãi khi chiến đấu với quỷ, không hoàn thành được nghĩa vụ của mình.... Thậm chí là đến bây giờ tớ còn chẳng mua nổi những thứ cần thiết nên hồn nữa... --Tớ, tớ thực sự là đồ bỏ đi mà."

Nói ra những lời này, khóe mắt Aoi cay cay. Cô đã không thể cầm được nước mắt của mình. Cổ họng cô cảm thấy nặng nề và khoang mũi cô trở nên khó chịu.

" Tớ....cảm thấy mình thật vô dụng. "

"......."

" Tớ sẽ quay lại nói với bác ấy lại hỏi xem liệu tụi mình có thể trả tiền vào ngày mai không."

Aoi quay đầu lại và nói vậy.

Tuy nhiên, Kanao lúng túng đưa tay vỗ nhẹ lên phía đầu Aoi.

Đó không phải là đôi bàn tay mềm mại mà các cô gái đều có. Cảm giác nó đã bị chai sần đi, xuất phát từ những thời gian huấn luyện nhiều vô kể ấy. Đôi bàn tay ấy đã phải chiến đấu, bảo vệ cho người khác, Aoi ngừng khóc.

"Kanao..."

Nghe thấy tiếng Aoi gọi mình, Kanao bối rối. Cô nở một nụ cười e thẹn và nắm lấy tay Aoi. Không hỏi Aoi có sao không, Kanao bước đi mà không đưa ra một hành động nào báo trước.

Aoi hỏi Kanao- người đang lặng lẽ kéo cô đi theo:

"Chúng ta sẽ quay về Trang viên Hồ Điệp à...?"

"........."

Kanao dửng dưng và không nói gì.

"Nhưng đây có phải là đường đi về Điệp phủ đâu, Kanao-và cả không phải là chỗ đến cửa hàng thảo dược mà-......"

Aoi quay đầu lại, ngập ngừng lưỡng lự, nhìn nhà bán thuốc dược liệu ngày càng xa dần. Kanao vờ điếc tai, đi về phía trước.

Những lúc thế cậu ấy trông rất khó hiểu, Aoi thở dài bỏ cuộc.

Sau khi đi được một lúc, Kanao bỗng dưng dừng lại.

Có rất nhiều người đang tập trung ở trên đường.

"? Có chuyện gì thế?"

Aoi quan sát cảnh tượng đông đúc những người. Cửa hàng bán rượu có vẻ như có một vài hoạt động nho nhỏ.

"Đây có phải là một chương trình biểu diễn không vậy?"

Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu Aoi, một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc sang trọng đến nói:

" Oya, này cô gái trẻ đẹp, sao cô không lại đây chung vui với tụi ta?"

Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi kéo mạnh ống tay áo hai cô gái đi cùng.

"Không, tụi cháu-"

"Giờ ta nhìn kĩ thì hai đứa trông khá quen. Không cần phải ngại, cứ đi đến chỗ mà mấy đứa muốn. Mà cuộc thi ăn uống cũng rất hấp dẫn đấy."

Bởi sự kiện đã diễn ra được một thời gian rồi, Aoi chỉ có thể nhìn vào cửa hàng qua các khoảng trống trong đám đông, rồi cô nhận ra rằng có một vài người cả đàn ông lẫn phụ nữ đều đang thi ăn uống. Các hoạt động liên quan đến việc thi ăn uống là một hình thức giải trí của quần chúng nhân dân vào thời Edo. Tuy nhiên, giờ thì rất hiếm khi thấy.

"Bốn mươi lăm chiếc bánh manju, bảy chiếc bánh yokan, bảy mươi chiếc mochi uguisu, bốn miếng củ cải ngâm...". Nghe rõ giọng đọc những con số không thể tin được, Aoi tự hỏi không biết mình có nghe đúng không.

Các đô vật sumo ngồi ở vị trí trung tâm bắt đầu thèm thuồng. Sau khi ăn xong đĩa bánh yokan trong nháy mắt, rồi lần lượt nuốt chửng từng cái manju một.

Cảnh tượng này khiến cho người xem cảm thấy rợn người, tuy nhiên, Aoi thận trọng hơn với phản ứng của Kanao.

Mặc dù cô chưa bao giờ trực tiếp nghe chuyện từ Kanao, vì gia đình cô ấy đã phải sống trong hoàn cảnh nghèo khổ, cô bị bố mẹ bán đi cho mụ tú bà. Chính là nhờ chị Shinobu và người chị đã mất của mình cứu cô và huấn luyện cô trở thành thợ săn quỷ.

Aoi tự hỏi Kanao sẽ có phản ứng gì sau khi xem cuộc thi này.

"Kanao......?"

Aoi lo lắng nhìn về phía Kanao, người đang ở bên cạnh cô, chỉ thấy rằng mặt cậu ấy vẫn vô cảm và lơ đãng nhìn cuộc thi.

Ăn một lượng lớn thức ăn không phải là để thỏa mãn cơn đói hay là để sinh tồn mà hoàn toàn chỉ là giải trí.

Nhìn vào nét nghiêng của cô gái đang quan sát cuộc thi, vì một vài lý do kì lạ, Aoi khó lòng mà chịu nổi.

"Đi thôi!"

Giờ đến lượt Aoi kéo tay Kanao đi.

Thấy Aoi nắm tay mình, một biểu cảm tò mò xuất hiện trên gương mặt Kanao, sau đó thì lặng lẽ nhìn cô ấy.

Ngay khi Aoi định đưa Kanao ra khỏi nơi này-

Một tiếng hét phát ra từ đám đông.

"?!"

Quay đầu lại nhìn, đấu sĩ sumo đã gục xuống đất và manju rơi ra khỏi tay, lăn xuống sàn.

"U..........Uu.........Uu............U......"

Chàng đấu sĩ trẻ kêu rên một lúc, khuôn mặt tái mét và không lâu sau, mắt anh ta trợn ngược lên, sùi bọt mép và bất tỉnh.

"Có, có chuyện gì xảy ra thế? Anh ta bị manju nghẹn trong cổ họng à?"

"Này, nhanh tay lên, mở miệng anh ta ra!"

"Có nên cho anh ta uống nước không?"

Mấy người đàn ông bắt đầu tranh cãi với nhau, lời nói bay khắp nơi.

Có vẻ như họ đã xử lý việc này này sai cách.

"Không--"

Khi nghĩ đến điều này, cơ thể cô bắt đầu di chuyển.

"Xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi... Vui lòng cho cháu đi qua!! Để cháu....!!"

Aoi ép thân mình đi qua đám đông.

Cô quỳ xuống cạnh đấu sĩ và kiểm tra hơi thở, mạch đập, đồng tử, khoang miệng cũng như âm ruột phát ra từ trong bụng của anh chàng.

(Mình đã đúng.... Đây không chỉ đơn thuần là bị nghẹn thức ăn không thôi đâu.)

Tình hình hiện tại đang trọng tình trạng vô cùng nguy kịch. Ngay cả như vậy, nếu chị Shinobu có mặt ở đây, chị ấy sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề này.

Nhưng mà, người duy nhất ở đây chỉ có mình Aoi.

Liệu rằng cô ấy có chịu trách nhiệm về mạng sống của người khác không? Thậm chí là ngay cả bản thân cô còn không thể nào đối mặt được với một con quỷ thì.....

(Nhưng mình phải làm vậy, nếu không, thì người này sẽ-)

Aoi cắn bờ môi dưới và nhớ lại cách sơ cứu và xử lý tình huống như này mà cô đọc được trong sách y dược. Sau khi hít một vài hơi thật sâu, cô nói với đám đông bên cạnh mình:

"Anh ấy cần phải được điều trị khẩn cấp, nếu không thì anh ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cháu cần một vài người đi gọi xem có vị bác sĩ nào gần đây không!!"

Một người đàn ông bên cạnh nói to:

"Un, ta biết rồi! Ta đi đây"

Và lập tức chạy đi.

Sau đó, Aoi quay sang Kanao, người đang ở bên cạnh cô.

"Kanao, cậu hãy yêu cầu nhân viên cửa hàng chuẩn bị những thứ mà những gì tớ nói."

Aoi khẩn trương liệt kê ra một vài vật dụng cơ bản cần tìm ở trung tâm trị liệu. Khi cô kết thúc lời nhắn của mình, cô nhớ ra rằng Kanao sẽ không hành động như vậy.

" Nhanh lên, tung đồng xu của cậu mau-"

Nhưng khi cô ấy quay đầu lại, cô thấy Kanao chạy vào trong cửa hàng.

".....-"

Kanao không nhận được lệnh chỉ thị từ cấp trên, tức là chị Shinobu, cho nên cô ấy có thể đồng ý với yêu cầu của Aoi mà không cần phải tung đồng xu lên để quyết định.

Cho dù có bị làm cho bối rối, Aoi vẫn quay đầu lại nhìn bệnh nhân của mình.

Sau đó, cô nghe thấy được một tiếng kêu la thất thanh phát ra từ đám đông. Một anh chàng ăn mặc lịch sự không có trong đám đông hiển nhiên đi ra, hai tay giấu ở tay áo trước bụng.

"Gì thế này?! Này cô gái, tôi đã đặt cược rất nhiều tiền vào cái anh đô vật này rồi. Anh ta có thể tiếp tục cuộc thi khi lấy được dị vật trong cổ họng ra, phải vậy không ? Đừng có làm xáo trộn cuộc thi bởi mấy câu nói gây hoang mang vậy chứ!"

Anh chàng nói ra những lời hăm dọa và hơi thở của anh ta bốc ra toàn mùi rượu.

Có vẻ anh chàng này đã đặt cược với một người bạn và không chấp nhận được trận đấu bị gián đoạn, cho nên anh ta tới gần anh đấu sĩ và nắm lấy tay cậu ta. Aoi nổi giận và đánh vào tay anh ta cái mạnh.

"Anh không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Người này cần phải điều trị khẩn cấp nếu không thì anh ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

"Ahh?"

"Anh ta cần phải được điều trị, thế nên mời anh đi ra."

"Cô vừa nói cái gì đấy? Con mụ này-"

Mặt anh ta giận dữ và cố tóm lấy Aoi.

Aoi nhanh chóng tránh được cuộc ẩu đả và nắm lấy tay anh chàng và hất ngã anh ta xuống đất.

Cho dù cô là một thành viên vô dụng trong đoàn, Aoi vẫn phải trải qua cuộc huấn luyện thể chất đầy địa ngục. Sức lực của anh chàng chả là gì so với cô ấy cả.

"Tôi đang nói anh hãy mau ra ngoài."

".......Cô....cô......."

"Nếu như anh vẫn không nghe theo và vẫn cứ tới đây, thì tôi sẽ bẻ gãy tay anh đấy!"

Nói xong, Aoi lạnh lùng nheo mắt lại. Anh ta nuốt nước bọt ừng ực.

Không biết lời đe dọa có hiệu quả không, người này giận dữ chửi mắng "Cô nhớ đấy!" rồi rời đi. Mọi người trong đám đông trở nên sợ sệt.

"Xin mọi người hãy bình tĩnh ạ."

Sau khi nói ra như một lời chỉ thị, Aoi thay đổi chỗ của anh đấu sĩ.

Sau khi đảm bảo rằng đường thở của anh ta hoàn toàn ổn định, Kanao đã chạy về với những thứ được yêu cầu....