Tim Đập Cực Độ

Chương 24: Nằm ngay trước mắt



Xem ra ba nam sinh này chỉ tầm 17 - 18 tuổi, tương đương tuổi với người chết.

Nam sinh húi cua bị Quan Yếm làm bị thương cô đang hùng hổ xé quần áo trên người thi thể để quấn chặt miệng vết thương. wattpad_tichha_

Hai người khác đã bắt đầu mang công cụ cần có đẻ phanh thây vào bên trong.

Tâm trạng của Quan Yếm phức tạp, đứng ở bên cạnh không phản ứng gì.

Nam sinh nhuộm tóc vàng ngẩng đầu trừng cô, nói: "Tao thấy đầu mày đầy máu không giúp được gì, đứng xích ra đi, đừng đứng ở đây chắn đường!"

Chuyện này đương nhiên là rất tốt rồi, dù đôi khi cô sẽ bất đắc dĩ giết NPC, nhưng cô không muốn tự trải nghiệm toàn bộ quá trình phanh thây trong nhiệm vụ đâu.

Quan Yếm lập tức vọt ra ngoài nhà vệ sinh, thấy đây chỉ là một căn nhà rất đỗi bình thường, nhìn sơ phòng khách thì có hơi thở cuộc sống, một bên tủ còn đặt tấm ảnh gia đình.

Tuy rằng vì khoảng cách nên không thấy rõ lắm, nhưng cô có thể xác định, trong ảnh chắc chắn có người chết trong nhà vệ sinh, Lý Hòe.

Từ cuộc đối thoại của ba nam sinh thì có thể nghe ra, đây là nhà của Lý Hòe, bọn họ đang lo lắng mẹ của đối phương đột nhiên trở về.

"Động tác nhanh lên, bây giờ đã 5 giờ rưỡi, hình như bà già kia 8 giờ tan làm."

Hình như trong ba người thì tóc vàng là đại ca, chỉ thị hai người nói: "Chỉ cần cắt nó để có thể bỏ được vào vali là được, nhanh lên!"

Tuy rằng cậu ta cố ý gồng giọng nói cho nặng đi, nhìn mặt mũi hình như có vẻ rất lợi hại, nhưng thật ra người đứng xem như Quan Yếm có thể thấy, cậu ta rõ ràng đang sợ đến nỗi run rẩy.

Dù sao bây giờ có danh hiệu của cô giúp tăng thêm nỗi sợ mà.

Hai người kia không kiên cường giống như cậu ta, mặt trắng bệch không ra gì, cầm công cụ trong tay đứng bên cạnh thi thể, rất lâu sau mà vẫn không ra tay được.

Bọn họ mang tới hai cái vali còn gắn tag, với hai cái cưa mới tinh, và rất nhiều bao nilon, chắc hẳn mới ra ngoài mua lúc nãy.

Rõ ràng ngay từ ban đầu họ không định giết người, tình hình bây giờ là ngoài ý muốn.

Tóc vàng thấy hai người giằng co ai cũng không dám ra tay, trong lòng nóng nảy, cắn răng dậm chân, tự tiến đi giành cái cưa trong tay nam sinh húi cua, hung hăng nói: "Để tao trước!"

Cậu ta ngồi xổm xuống, nhắm răng cưa ngay phần vai thi thể.

Sau đó dừng lại, rốt cuộc không ra tay được.

Quan Yếm đứng ở ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn xem, chỉ thấy tay cậu ta run rẩy đến mức không cầm được cưa.

Cậu ta chửi thề, bỗng nhiên đứng dậy: "Mẹ nó, nhìn thấy cái mặt người chết này ghê tởm quá!"

Nói xong, cậu ta nhét cái cưa cho tóc húi cua, nhìn xung quanh, đi tới kéo một cái khăn lông phủ lên mặt người chết.

Đôi mắt thi thể trừng trừng, đúng thật có hơi đáng sợ. Nhưng cậu ta sẽ không nói là đáng sợ, nếu không sẽ có hại tới sự oai phong của đại ca, vì thế cậu ta mới nói gương mặt này ghê tởm.

Sau khi phủ lên mặt thì có vẻ tốt hơn nhiều.

Tóc vàng thở ra một hơi, xoay người lấy cái cưa, lần này hạ quyết tâm nhất định phải làm mẫu thành công cho họ xem.

Nhưng ngay lúc cậu ta cầm công cụ ngồi xổm xuống chuẩn bị ra tay thì cậu ta dừng lại.

Ngay sau đó, la lên một tiếng "A" đầy sợ hãi, cả người đột nhiên ngã về phía sau, mông ngã ngồi xuống vũng máu.

Quan Yếm thấy thế nên đi vài bước vào bên trong, thấy trên cái khăn lông che mặt thi thể thế mà có một cái lỗ.

Cái lỗ không lớn không nhỏ, không nghiêng không lệch, vừa đúng lúc lộ ra con mắt phía dưới.

Con mắt nhìn xuyên qua lỗ rách, con mắt trừng rất lớn, đồng tử thì co nhỏ lại, tràn ngập ác ý nồng nặc.

Tóc vàng hoảng sợ nhìn thi thể chòng chọc, hơi luống cuống: "Này, này, con mẹ nó... Tụi bây có thấy không, trước đó trên cái khăn có lỗ sao?"

Lúc phủ khăn lông lên cậu ta nào có thấy đâu!

Hai người khác liếc nhau, sợ hãi mù mờ lắc đầu, bọn họ không hề dám nhìn phía trên của thi thể.

Quan Yếm hoàn toàn không có tự giác khi mình cũng là hung thủ, cố ý hù dọa tóc vàng, ra vẻ hoảng sợ nói: "Mới nãy tao thấy khăn lông nguyên vẹn mà, vì sao có thêm một cái lỗ vậy?"

Mặt tóc vàng sợ sệt tới run rẩy, một hồi lâu mới lấy ra di động xem giờ, đấu tranh một lát rồi cắn răng nói: "Đệt, mặc kệ!"

Dứt lời, cậu ta như có một tiếng trống làm* tinh thần hăng hái thêm, cầm lấy cưa nhắm ngay phần khớp vai của thi thể rồi đè xưa xuống.

*Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc

Lý Hòe mới chết chưa được bao lâu, máu vẫn còn đỏ tươi, xuất hiện trong nhà vệ sinh trắng tinh vô cùng nhức mắt.

Một mình tóc vàng cố cưa vài phút, trái tim cuối cùng cũng thả lỏng, ngẩng đầu quát: "Mẹ nó nhìn cái gì không đâu, làm nhanh đi! Có cái quái gì mà sợ, chẳng lẽ nó có thể sống lại sao?! Nhưng tao nói cho tụi bây biết, trong chuyện này bốn đứa mình đều có phần, nếu không xử lý sạch sẽ thì ai cũng đừng hòng trốn được!"

Nghe cậu ta nói vậy, hai người kia do dự một lát, cuối cùng lúc này mới lấy hết can đảm đi qua.

Quan Yếm khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa hóng chuyện.

Vì cắt từ chỗ khớp xương nên tốc độ phanh thây khá mau. Khoảng một tiếng sau thì ba người đã phân thi thể ra để vào hai cái vali.

Vì tránh trên đường vận chuyển thi thể có máu vươn ra nên họ còn bọc nilon ở bên trong.

Kế tiếp là rửa sạch vết máu ở hiện trường, đang trong nhà vệ sinh nên làm chuyện này cũng rất đơn giản.

Trong quá trình, nam sinh mặt đầy mụn trứng cá nhát gan nhất bị tóc vàng phái ra ngoài mua quần áo, bởi vì trên áo quần của mỗi người đều dính máu, cậu ta chỉ có thể thay quần áo của Lý Hòe đi ra ngoài.

Trong lòng Quan Yếm nghĩ, nếu là cô thì lúc đi mua công cục thì nhất định tiện tay mua quần áo, xem ra bọn họ bị dọa sợ thật, không nghĩ tới lúc phanh thây sẽ làm dơ quần áo.

Đồng thời trong khoảng thời gian này, thông qua đoạn đối thoại của họ thì Quan Yếm đã hiểu đại khái về ba người.

Đại ca tóc vàng là Hoàng Mậu, tóc húi cua là Cảnh Gia, nam sinh mặt mụn đi ra ngoài mua quần áo là Cảnh Dịch, hai người là anh em ruột.

Một A một B, đúng là khá dễ nhớ.

Ba người đều học lớp 12, trong nhiệm vụ này thì Quan Yếm được thiết lập là bạn cùng lớp với họ, nghe thì có vẻ là một cô gái côn đồ rất phách lối và hống hách, cả ngày ở trường học đều đi theo họ lộng hành ngang ngược.

Về phần tình hình của người chết Lý Hòe, vì bây giờ trong lòng của ba người đều rất sợ, cố tình tránh đi mấy việc có liên quan tới Lý Hòe cho nên Quan Yếm còn không biết rõ lắm.

Chừng 7 giờ 40 phút, toàn bộ nhà vệ sinh bị dọn dẹp không dính một hạt bụi.

Cả hai anh em nhà họ Cảnh nghe theo lệnh của Hoàng Mậu kéo hai chiếc vali, Quan Yếm đi theo sau ba người, cùng nhau vội vã rời khỏi nhà Lý Hòe.

Vì nếu ở thêm một lát nữa thì mẹ Lý Hòe tan làm trở về.

Bấy giờ bầu trời bên ngoài đã tối đi rất nhiều, trong khu dân cư không có nhiều người, bốn người quang minh chính đại mang theo thi thể ra khỏi cổng chính khu dân cư.

Đến lúc này Quan Yếm mới biết được, Hoàng Mậu có một chiếc xe.

Tuy rằng nhìn sơ qua chỉ là một chiếc ô tô nhỏ hàng đã qua tay, nhưng đúng thật là một phương tiện thuận lợi để giấu thi thể. wattpad_tichha_

Hoàng Mậu đóng cốp xe lại một tiếng "cạch", nói với Cảnh Dịch: "Mày tìm một chỗ ở lại đây trông coi đi, nếu bà già kia báo cảnh sát thì xe cảnh sát chắc chắn sẽ tới chỗ này, mày mau gọi điện cho tụi tao!"

Mặt Cảnh Dịch thay đổi, sợ hãi nói: "Nếu vậy thì... Tao làm sao bây giờ?"

"Đồ ngu!" Hoàng Mậu tán một cái lên đầu cậu ta, giận dữ nói: "Xung quanh đây có nhiều bụi cây, trời đã tối rồi, mày kiếm đại chỗ nào trốn thì ai thấy được mày? Mày mà thấy xe cảnh sát thì gọi ngay cho tụi tao, tự trốn không chui ra là được rồi!"

Cảnh Dịch bị tán mạnh không dám hé răng, cúi đầu khẽ ừ một tiếng.

Hoàng Mậu nói: "Quan Yếm, mày cũng đừng đi, đi cũng không giúp được gì, tự về nhà đi, có chuyện gì thì tao gọi cho mày! Nhớ kỹ, lúc về tuyệt đối đừng để ba mẹ mày phát hiện!"

Quan Yếm: "Đừng, nhiều người đỡ việc hơn, để tao đi với tụi bây đi."

Tất nhiên cô không thể đồng ý, nếu về nhà thì nói không chừng sẽ bỏ lỡ mấu chốt của cốt truyện.

Hơn nữa... Nhà cô ở đâu vậy?

Hoàng Mậu cũng lười tranh cãi việc này, xua tay nói: "Tùy mày thôi, lên xe!"

Cảnh Gia lập tức ngồi lên ghế phụ, bởi vì hàng phía sau quá gần thi thể để trong cốp xe.

Quan Yếm chỉ có thể ngồi một mình phía sau, lúc lên xe nhìn thấy có một cái balo đinh tán và dây xích màu hồng nhạt.

Tuy rằng tỉnh dậy trong một thế giới không có thật, nhưng có lẽ cái này là của cô.

Cô mở balo ra nhìn, bên trong có đồ trang điểm và một cái ví tiền, trong ví tiền có thẻ căn cước, cũng coi như biết nhà mình ở đâu.

Không lâu sau, ô tô chạy từ trong một cái hẻm nhỏ đi ra ngoài, qua bảy tám ngã rẽ thì ngày càng hẻo lánh.

Ước chừng nửa tiếng sau, bọn họ dừng lại bên bờ sông.

Hoàng Mậu xuống xe, nói: "Ném từ chỗ này xuống đi."

Vì đề phòng cái vali nổi lên, bọn họ còn để khá nhiều đá bên trong.

Sau đó, hai người cùng nhau nâng cái vali lên, kêu một hai ba, rồi "bùm" một tiếng, ném xuống sông.

Quăng liên tục hai cái vali xuống, mặt nước nổi lên gợn sóng lớn, một lát sau vẫn chưa biến mất.

Cảnh Gia thở nhẹ ra: "Chìm xuống hết rồi, chắc hẳn không còn vấn đề gì nữa đâu?"

Hoàng Mậu vỗ tay: "Đi thôi, mày gọi điện cho em mày hỏi tình hình sao rồi, nếu không có việc gì thì chúng ta trở về đón người."

Cảnh Gia đáp lời, còn chưa lên xe đã móc di động ra.

Chiếc xe khởi động một lần nữa, lái trở về.

Một lát sau Cảnh Gia cúp điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng một chút: "Người phụ nữ kia chắc không báo cảnh sát, Cảnh Dịch chờ chúng ta trước cửa khu nhà."

Hoàng Mậu nghe xong thì lái xe nhanh hơn nhiều.

Không lâu sau, ba người trở lại bên ngoài khu nhà của Lý Hòe một lần nữa.

Lúc này đã 9 giờ rưỡi tối, bên ngoài khu nhà có nhiều mảng cây xanh, cây cối cao to che khuất ánh sáng của đèn đường, có vẻ đây là nguyên nhân khiến khu vực này vô cùng tối tăm.

Chỉ có cổng lớn ra vào khu nhà, phía trên có đèn chiếu sáng, nhìn từ xa thì tựa như chỉ có một tòa nhà này nằm trong bóng tối.

Xe dừng phía bên kia đường, Hoàng Mậu nhìn từ cửa sổ ra, nhíu mày nói: "Người đâu rồi?"

Cảnh Gia vội nói: "Tao đi xuống xem thử."

Cậu ta xuống xe đi tới cổng khu nhà, xoay người nhìn xung quanh một lần, hạ giọng gọi vài tiếng nhưng không hề có ai đáp lại.

Trên mặt Hoàng Mậu có vài phần tức giận, nhanh chóng xuống xe.

Quan Yếm thấy thế cũng đi xuống, vừa tới thì nghe thấy Hoàng Mậu kìm nén sự bực bội kêu Cảnh Gia gọi điện thoại: "Mở loa ngoài cho ông đây, để tao mắng cho cái thằng ngu này tỉnh ra! Nói chờ trước cửa rồi người đâu!"

Tuy rằng bên kia điện thoại là em trai ruột của mình nhưng Cảnh Gia không dám chống lại đại ca tóc vàng, vội vàng gọi điện thoại.

Chờ âm thanh vang lên vài lần rồi bắt máy: "Alo."

Nghe giọng nói vô cùng thong dong, thậm chí còn kéo âm cuối ra thật dài.

Hoàng Mậu nghe xong càng tức hơn, miệng mắng: "Con mẹ nó mày còn alo! Mày đâu rồi, cút ra đây cho ông mày!"

Người bên kia bị mắng mà vẫn cười, sau đó mới nói: "Tao đứng trước mặt tụi bây nè."

Còn chưa nói xong, Quan Yếm bỗng nhiên liếc mắt thấy một bóng đen rơi từ trên xuống.

Sau đó, "đùng" một tiếng rơi xuống trước mặt họ. Cùng lúc đó, những giọt nước nhỏ lạnh băng rơi lên mặt cô.

Hoàng Mậu và Cảnh Gia cúi đầu nhìn chỗ vật thể kia rơi xuống theo bản năng, rồi sững người tại chỗ.

Đó là Cảnh Dịch... Cảnh Dịch ngã xuống đang "nở hoa". wattpad_tichha_

Quan Yếm đứng gần cậu ta nhất, rõ ràng nhìn thấy tay chân cậu ta đang run rẩy không thôi, chưa hề tắt thở.

Mắt cậu ta phồng lên đối diện với cô, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

Đột nhiên, cậu ta nhìn cô rồi nở một nụ cười tàn ác mà đẫm máu