Tim Đập Cực Độ

Chương 36: Phép tắc giới quỷ quái



Tấm đạo cụ có hiệu lực giới hạn trong phạm vi 10 mét, mà khoảng cách giữa Quan Yếm và ngỗng trắng chỉ khoảng hơn 10 mét.

Chạy tới nhổ lông đuôi ngỗng trắng chắc chắn không có khả năng thành công, một khi cô rời đi, bên Đường Thu sẽ xảy ra chuyện.

Có điều, ngay từ đầu cô cũng không định dùng cách này để cứu người.

Có mạo hiểm thì cũng phải lựa xác suất cao mà làm. wattpad_tichha_

Năm giây cũng đủ để Quan Yếm bắt lấy tay Đường Thu, kéo đối phương chạy vào căn phòng gần nhất.

Nhất định kinh tế của nhà Đường Thu rất tốt, vì chỉ sau 0.5 giây cô ấy đã cử động trở lại.

Cô ấy khiếp sợ đến nỗi không kịp phản ứng, để mặc Quan Yếm túm mình vào căn phòng bên cạnh, rồi mới ngạc nhiên nói: "Cô làm cái gì vậy?! Thế thì cả hai ta đều sẽ chết!"

Quan Yếm không có thời gian giải thích, một bên khóa cửa một bên nói với tốc độ rất nhanh: "Lên giường nằm xuống, trốn vào trong chăn kéo từ đầu đến chân! Nghe tôi, nhanh lên!"

Tính toán này là gì đây?

Chẳng lẽ một lớp chăn bông có thể ngăn cản những con ngỗng trắng khủng bố hung tàn kia sao?

Đường Thu hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng cô vẫn nghe theo lệnh của Quan Yếm trước, nhanh chóng lăn lên giường, kéo ra chăn cuốn cả người vào.

Tất nhiên Quan Yếm làm những động tác này còn nhanh hơn một bước so với Đường Thu.

Hai người trốn trong căn phòng xa lạ này, núp một trái một phải ở hai giường dưới, dùng chăn che kín mình.

Tựa như... một đứa trẻ bị thứ gì đó dọa sợ.

Tim Quan Yếm vẫn còn đập bịch bịch, dường như sắp nhảy vọt từ cổ họng ra ngoài.



Nhưng danh hiệu đã khiến cô vô cùng có lòng tin đối với phán đoán của mình.

【Người uy hiếp to gan lớn mật】—— Gặp phải tình huống nguy hiểm sẽ càng thêm bình tĩnh mà đưa ra phán đoán.

Bản thân cô là một người rất bình tĩnh, cùng với danh hiệu hình thành nên kết quả 1 + 1 > 2, việc đưa ra quyết định này có xác suất ít nhất 95% không có sai sót.

Nhưng dù vậy... Vẫn sợ lỡ như.

Tiếng hít thở của Quan Yếm dưới tấm chăn nghe có vẻ rất nặng nề, hít sâu liên tục vài lần, bên ngoài vang lên tiếng quạc quạc loạn xạ khàn khàn khó nghe.

Những tiếng kêu đó nhanh chóng tiến về phía căn phòng này, trong lúc đang hít sâu, cửa phòng phát ra một tiếng "rầm" rất lớn, rồi cánh cửa ngã xuống đất.

Một lũ ngỗng trắng đáng sợ toàn thân nhuốm máu lắc lư dẫm lên ván cửa đi vào, kêu la quạc quạc lộn xộn, chia làm hai nhánh đứng bên hai mép giường.

Cách một lớp chăn mỏng chỉ dày tầm độ một đốt ngón tay, đến cả tia sáng mà cũng không thể chắn lại.

Quan Yếm trừng mắt nhìn chằm chằm mấy bóng đen lắc qua lắc lại ở bên, cố gắng làm tiếng thở của mình thật nhẹ, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tại thời khắc này, dường như thời gian hoàn toàn đọng lại, mỗi một giây trôi qua như bằng một năm.

Mồ hôi trượt theo vầng trán trơn bóng, lăn xuống dọc theo khóe mắt, một vài giọt chui vào mắt làm Quan Yếm không nhịn được nhíu nhíu mắt.

Khi một giọt mồ hôi chuẩn bị lăn xuống, ngoài hành lang trung bỗng vang lên tiếng nhạc có tiết tấu dồn dập.

Trong nháy mắt, thời gian bắt đầu xoay chuyển.

Bọn học sinh bên ngoài hoặc là chạy trốn hoặc là xô đẩy, trong ký túc xá không còn tiếng ngỗng trắng quạc quạc kêu loạn xạ.

Quan Yếm cẩn thận đưa tay nhấc chăn lên, từ khe hở nhìn kỹ bên ngoài, cuối cùng mới xốc tấm chăn lên, hô với Đường Thu ở đối diện: "Không sao rồi!"

Ba chữ này vừa bay ra khỏi miệng, sự căng thẳng và sức lực của cô lập tức biến mất sạch sẽ, cả người nổi bồng bềnh bất lực như bông.

Đường Thu nghe thấy giọng cô mới dám xốc chăn lên, nhìn căn phòng ký túc xá trống trải an toàn một vòng, hơi sững sờ.

Không đợi cô ấy nói chuyện, bên ngoài lại vang lên một tiếng "quạc".

Vòng đồ sát tiếp theo, bắt đầu.

Hai người ngồi trên giường đối diện nhau, cách đường đi nhìn nhau, lặng yên không một tiếng động lắng nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài.

Nghe thấy vào vòng "loại bỏ" thứ hai, hình như cũng có người học theo đám Quan Yếm trốn vào phòng ký túc xá, nhưng đối phương không biết cần trốn trong chăn, vì thế bị đám ngỗng trắng ăn thịt trong ký túc xá.

Nhân số tử vong đã khoảng tám người, ước chừng thêm một tới hai vòng nữa, trò chơi kết thúc.

Tiếng nhạc cất lên, rồi dừng lại.

Vang lên một lần nữa, rồi lại dừng lại.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng quạc quạc hỗn loạn liên tiếp vang lên, sau đó lập tức yên tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, tiếng "ding dong" vang lên.

"Nhân số loại trừ đã đạt mức 10 người, trò chơi đêm nay đến đây là kết thúc. Không biết các bạn học có cảm thấy trò chơi lần này chơi vui không nào? Nếu thích thì nên gọi các bạn học cùng nhau chơi đùa nhé! Chỉ là bây giờ mời mọi người ngoan ngoãn lên giường đi ngủ —— Xin chú ý, gần 10 phút nữa, ký túc xá sẽ tắt đèn."



Tiếng thông báo nhẹ nhàng kết thúc là lúc hành lang bùng nổ tiếng hoan hô điên cuồng.

Nhưng âm thanh đó không kéo dài được bao lâu, bởi vì trò chơi kết thúc là sắp tắt đèn.

Quan Yếm và Đường Thu không nói chuyện, nhanh chóng đi ra ngoài, tránh đi vũng máu chói mắt đầy đất, trở về phòng 302.

Mãi cho đến khi về phòng ngồi xuống, Đường Thu vẫn còn chìm trong sự may mắn sau khi sống sót qua tai nạn, nghĩ mà sợ hãi.

Một hồi lâu sau, cô ấy mới mở miệng: "Cô... Cảm ơn cô đã xông pha nguy hiểm cứu tôi. Nhưng thật ra cô không nên làm như vậy, lỡ như cô cũng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Quan Yếm từ trong nhà vệ sinh đi ra rót một ly nước uống, lạch cạch lạch cạch uống gần hết phân nửa rồi mới lại ngồi bên mép giường, lau mồ hôi trên trán: "Là tôi nắm chắc rồi mới làm, không phải đã thành công rồi sao? Coi như là cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết tin tức về thư mời, chúng ta rõ ràng."

Đường Thu không nói thêm gì nữa, dù sao tất cả đều đã kết thúc, cô ấy là người được cứu, không thể quay lại đi trách cứ người ta liều mạng cứu mình được. wattpad_tichha_

Cô ấy mím môi, hỏi: "Vì sao cô nghĩ ra cách đó thế? Rõ ràng... nhìn có vẻ không có khả năng thành công."

Khi cô ấy nghe theo trốn vào trong chăn, đám ngỗng trắng đã đi tới mép giường, khi đó cô đã chuẩn bị cái chết xong xuôi, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng gì.

Quan Yếm cười cười, chậm rãi nói: "Vì đây là "Thời thơ ấu" mà. Dù là giơ tay chỉ trăng sẽ bị cắt tai, hay là một, hai, ba, người gỗ, hoặc là ngỗng trắng khủng bố, đó đều là tuổi thơ của trẻ nhỏ."

"Vậy khi bọn nhỏ sợ hãi thì sẽ làm thế nào đây - khi chúng nó sợ hãi trong phòng có ma thì sẽ giấu mình vào chăn, tự lừa dối mình thiết lập ra một lá chắn mà yêu ma quỷ quái không thể tấn công được."

"Thậm chí khi không còn là trẻ nhỏ, có một vài người sau khi lớn lên vẫn giữ nguyên tâm lý như thế, tóm lại là cảm thấy chỉ cần trốn trong chăn thì không cần sợ gì nữa cả."

Quan Yếm cười, nói: "Điều này làm hiện ra một nhánh khác mà mọi người đều biết: Trong giới quỷ quái có một phép tắc, chính là không thể tấn công người trốn trong chăn."

Nếu đã là "Thời thơ ấu", là thế giới của trẻ con, vậy thì phép tắc đó nên là thật, nhất định là thật.

Hơn nữa, có một manh mối về việc chăn có thể ngăn cản đòn tấn công của quỷ quái, tối hôm qua cũng có ám chỉ, không phải là do Quan Yếm suy đoán vô căn cứ.

Phân đoạn lúc giáo viên quản lý giả xuất hiện rồi sau đó đèn tắt, tuy rằng phòng 302 chỉ có Mã Hiểu vì nói chuyện mà xảy ra chuyện, nhưng sau đó Quan Yếm phát hiện bên mép giường của mình và Đường Thu đều dính một ít chất nhầy màu xanh lục.

Chỉ dính bên mép giường, không hề dính tới trên giường dù chỉ một chút.

Đây chính là điểm mà cô suy đoán để có một chứng cứ vô cùng xác thực cho rằng cô có lòng tin cứu Đường Thu.

Đường Thu nghe xong lời Quan Yếm nói, im lặng một hồi lâu, mới hỏi: "Cô nghĩ tới điều này vào lúc nào? Mới nãy luôn sao?"

Quan Yếm nằm lên giường: "Sau khi trò chơi bắt đầu tôi liền nghĩ tới, người thất bại chắc chắn có cách để sống sót, không hẳn là phải chết. Chỉ là trước đó chúng vẫn luôn bắt ta chú ý động tĩnh của ngỗng trắng, nên không dám phân tâm. Cho đến lúc cô bị mấy cô bé kia giữ lấy thì tôi phải cố nghĩ để cứu cô. Còn may là đạo cụ của cô chịu được trong chốc lát, nếu không thì tôi không có đủ thời gian nghĩ thông suốt."

Đường Thu luôn có biểu cảm bình tĩnh biểu tình chợt xuất hiện một "vết nứt" hiếm thấy.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vài phần khiếp sợ và vẻ sùng bái, kinh ngạc nói: "Tấm thẻ 'Kim Chung Tráo' này chỉ có thể duy trì được 5 giây, cô... chỉ tốn 5 giây để cứu tôi một mạng!"

Quan Yếm cảm nhận được cảm xúc của cô ấy rất rõ ràng, nghĩ thầm chắc chắn là do danh hiệu "Nhân danh thánh giáo chủ" có hiệu lực —— càng dễ khiến người ta khuất phục và sùng bái.

Tuy rằng cũng không dùng được gì, nhưng ít ra không phải debuff.

"Đúng rồi, cô vì cứu tôi mà dùng hết một tấm thẻ đạo cụ."

Đường Thu đứng dậy đi tới, lật tay ra, đưa ra ba tấm thẻ: "Tôi chỉ có nhiêu đây, cho cô hết đó... Tuy rằng so với ân nhân cứu mạng như cô cũng không tính là gì, nhưng tôi không còn gì khác."



Quan Yếm cúi đầu nhìn, cầm lấy một tấm trong đó: "Tôi lấy cái này là được rồi, không cần nhiều tới vậy. Trước đó chúng ta chưa nói chuyện được mấy câu mà cô cũng bằng lòng nói bí mật của thư mời cho tôi. Cho nên tôi xem cô là bạn bè mới cứu cô, không phải vì thẻ đạo cụ."

Tính tình Đường Thu thoải mái, thấy Quan Yếm không khách sáo với mình, cười cười cất thẻ vào, còn nói thêm: "Về sau có cần gì thì nói, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành tôi sẽ đưa phương thức liên hệ cho cô, cô không cần nói cho tôi, chỉ cần lúc cô cần thì liên hệ tôi là được."

"Ừm."

Quan Yếm nhìn tấm thẻ đạo cụ, vừa mới cất vào, đèn trong phòng ngủ tắt ngúm.

Thẻ đạo cụ:【Tôi là người trong lòng cậu đấy!】

Số lần sử dụng còn lại: 2.

Có thể chỉ định một đối tượng sử dụng, sau khi sử dụng, đối phương sẽ xem cô trở thành đối tượng mà họ yêu nhất, thời gian xài lẻ kéo dài 30 phút.

Tuy rằng nhìn qua thì có vẻ không đáng tin lắm, nhưng trong ba tấm thẻ đạo cụ của Đường Thu thì đây là tấm tốt nhất.

Nó không giới hạn đối tượng nhất định là con người, cho nên Quan Yếm cảm thấy nó có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt.

Sau khi tắt đèn, cô ngủ một giấc cho tới khi tiếng chuông vang lên.

Mở cửa xem xét, trên hành lang đã trở nên sạch sẽ, không để lại một vết máu nào.

Nhóm nữ sinh đó xem như không có gì xảy ra, nhìn bên ngoài rất bình tĩnh, tựa như người tham gia trò chơi máu me tối qua không phải chúng nó.

Chỉ là cũng còn may mắn, ít nhất ba ngày kế tiếp sẽ không có chuyện như thế xảy ra, bởi vì thông báo có nhắc tới thứ năm hằng tuần là đêm giao lưu.

Không biết ba người Thích Vọng Uyên sao rồi? Tối qua có người nào xảy ra chuyện không?

Quan Yếm muốn mau chóng trao đổi tin tức với họ, nhanh chóng rửa mặt súc miệng, cùng Đường Thu đi xuống lầu.

Trải qua chuyện tối qua, độ thân mật giữa hai người hiện tại tăng lên thẳng tắp, có thể nói là bạn bè sống chết.

Chị đại Đường Thu lạnh lùng không màng sự đời, thậm chí lúc xuống lầu còn chủ động kéo tay Quan Yếm, nhìn tựa như hai học sinh tiểu học chơi thân với nhau.