Tình Định Duyên Khởi

Chương 44: Chuẩn bị di cư





Thẩm tam nương và Triệu Hinh Tịnh cùng nằm chung trên một chiếc giường.

"Tiểu Tịnh! Con đã ngủ chưa?"

"Con chưa! Nương có chuyện gì sao?"

"Con và Thường An đã làm phu thê với nhau được bao rồi?"

"Tới nay cũng đã gần hai tháng rồi, thưa nương!"

"Ùm! Nương nhìn thấy ánh mắt của nó đối với con rất chân thật, chắc chắn là nó yêu con nhiều lắm."

Triệu Hinh Tịnh vừa ngại ngùng vừa cảm thấy khó xử, không biết phải trả lời thế nào.

Thẩm tam nương bật cười, nói:"con đang ngại sao? Phu thê mới thành thân ai mà không như vậy chứ? Nương đúng là già cả nên hồ đồ rồi haha."

"Nương đừng nói thế! Con đúng là có hơi ngại một chút..."


"Tiểu Tịnh này! Nương giao phó Thường An cho con, con hãy thay nương chăm sóc cho nó. Đứa trẻ này rất ngốc, nhớ lại năm đó vì muốn giành được cây trâm duy nhất làm quà tặng sinh thần cho nương nên đã chịu đựng mặc cho đám trẻ cùng lứa vây đánh bầm dập hết người, lúc nương hỏi thì nó chỉ bảo là do ham chơi nên vô tình bị ngã, nương biết là nó đang nói dối để nương không lo lắng, lúc đó nương thật sự rất đau lòng."

"Chàng ấy đúng là rất ngốc..."

Nhắc đến chuyện này làm Triệu Hinh Tịnh nhớ lại đứa trẻ năm đó ở núi Bất Kỷ đã hy sinh tính mạng để cứu mình, bao lâu nay nàng vẫn đi tìm tung tích của đứa trẻ ấy, nàng luôn cảm thấy rất áy náy về chuyện này, không biết người đã cứu nàng năm đó bây giờ như thế nào, còn sống hay đã chết.

"Tiểu Tịnh! Con hãy giúp nương khuyên nhủ nó rời khỏi Liên Đăng Phái càng sớm càng tốt, bao lâu nay không có nương bên cạnh nó lại dám tự ý lên núi Liên Đăng làm đệ tử, thật hết nói nổi đứa trẻ này. Còn nữa, các con hãy tránh xa con dã lang Công Tôn Đục ra, hắn chính là yêu quái đội lốt người, còn cả con tiện nhân Âu Dương Lạc Thi nữa, ả ta chính là kẻ đã đồ sát phản bội tông môn, nếu năm đó ta không chạy trốn kịp thì có lẽ bây giờ cũng không thể nào gặp lại được các con. Ngoan! Hãy nghe lời ta, sớm ngày rời khỏi Liên Đăng Phái, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng đến một nơi yên bình ở không màng đến chuyện thế sự, được không?"

"Vâng nương! Ngày mai con sẽ nói lại chuyện này với chàng ấy!"

Triệu Hinh Tịnh không biết phải trả lời thế nào đành nói đại cho qua chuyện.

"Được được! Vậy thì nương yên tâm rồi! Con mau ngủ đi! Nương không nói nữa."

Thẩm tam nương sau đó rơi vào giấc ngủ rất nhanh.

Triệu Hinh Tịnh thấy Thẩm tam nương nằm co ro liền ngồi dậy cởi áo ngoài của mình rồi nhẹ nhàng đắp lên người cho bà ấy.

Hôm sau Lãnh Mạch Thần uể oải người vì tối qua phải nằm ngủ chen chúc với những người khác, hắn đi ra ngoài ngồi lên một cái bục gần đó nhìn vài đứa bé đang chơi đùa cùng nhau.

Người dân thôn Ngân Thủy dậy rất sớm, có lẽ Mặt Trời chưa kịp mọc là họ đã thức dậy rồi.

Bé gái lần trước được hắn tặng cho hai cái bánh nướng thấy hắn ngồi đó một mình liền chạy tới.

"Mạch Thần ca ca! Tối qua huynh ngủ có ngon không?"

Lãnh Mạch Thần bất ngờ vì sao đứa bé này lại biết tên mình, liền hỏi:"muội biết tên ta sao?"

"Nghe những ca ca khác hay gọi huynh là Lãnh Mạch Thần, nên muội đoán đây chính là tên thật của huynh."

Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, xoa đầu bé gái nói:"muội rất thông minh! Tối qua ta ngủ rất ngon! Còn muội?"

"Muội cũng ngủ rất ngon! Sau này Mạch Thần ca ca cứ gọi muội là Tiểu Hồng đi!"

Lãnh Mạch Thần nhìn bé gái cười nói:"được! Tiểu Hồng!"


Lúc này Triệu Hinh Tịnh cũng vừa mở cửa đi ra, bé gái nhìn thấy liền chạy tới kéo tay nàng lại ngồi sát Lãnh Mạch Thần.

"Tỷ tỷ xinh đẹp này và Mạch Thần ca ca thật đẹp đôi."

Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh nghe xong liền đỏ mặt, mới sáng sớm mà đã xấu hổ vậy rồi.

Triệu Hinh Tịnh ngồi xuống trước mặt nắm tay bé gái, hỏi:"muội muội xinh đẹp sao hôm nay lại thức dậy sớm thế này?"

"Thôn của muội trước giờ mọi người đều thức dậy sớm như vậy, muội cũng cảm thấy quen rồi."

Triệu Hinh Tịnh cười mỉm, nói:"thế thì ta phải học hỏi muội thức dậy sớm hơn rồi!"

"Khốn kiếp! Tên khốn Mặc Chiêu tối qua ngủ mớ đánh vào mặt ta hai phát đau muốn tắt thở vậy." Lãnh Kình Vũ một tay xoa xoa mặt vừa đi ra vừa mắng.

"Đáng đời ngươi! Ai bảo ngươi cứ nằm kế hắn chứ?" Lãnh Kình Thiên trả lời.

Mặc Chiêu một tay cầm quạt phe phẩy, một tay chống nạnh từ từ bước ra, nhìn thấy Lãnh Mạch Thần liền đi tới chỗ hắn.

"Tiểu Thường An! Tối qua ngủ thoải mái chứ?"

Lãnh Mạch Thần "ùm một tiếng, hỏi nhỏ hắn:"tối qua huynh ngủ mớ à?"

Mặc Chiêu bình thản trả lời:"ta cố tình đấy!"

Thấy các đệ tử tiên môn đã thức dậy hết cả, ông lão Trần Hàm liền đi tới cung kính nói:"các vị tiên nhân! Chuyện di cư khỏi đây ta đã hỏi hết những người khác rồi, bọn họ đều đã đồng ý hết cả, riêng bà lão hôm qua ta không dám hỏi."

Lãnh Kình Thiên nói:"Thẩm tam nương thì cứ để cho con trai của bà ấy tự đi khuyên đi, ngày mai ông lão chèo thuyền sẽ tới đây, hôm nay mọi người hãy chuẩn bị đồ đạc kĩ càng rồi ngày mai chúng ta sẽ lập tức xuất phát."

"Được được! Ta sẽ đi nói với bọn họ ngay đây, xin đa tạ các vị tiên nhân trước!"

Lãnh Mạch Thần biết thừa Thẩm tam nương sẽ không đồng ý cùng họ tới Liên Đăng Phái tạm ở vài hôm, chuyện không thể chậm trễ đành phải đánh liều nói dối bà ấy, khi rời khỏi đây rồi nhất định sẽ tìm cho bà ấy một chỗ tử tế tránh xa các tiên môn để ở.

"A nương! Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."

"Không! Nương không muốn đến Liên Đăng Phái, càng không muốn thấy mặt con dã lang kia."


"Ai bảo với nương là chúng ta sẽ đến Liên Đăng Phái? Rời khỏi đây trước rồi chúng ta sẽ đi tìm một nơi khác để ở tránh xa người của tiên môn."

"Con nói thật chứ?" Thẩm tam nương nghe vậy rất vui mừng, nắm lấy tay hắn hỏi.

"Thật mà! Nương đồng ý rồi chứ?"

Thẩm tam nương mừng rỡ rơi nước mắt ôm chầm lấy hắn, nói:"sao nương lại không đồng ý chứ? Được sống cùng con là ước nguyện bấy lâu nay của nương."

Lãnh Mạch Thần nghe vậy cảm thấy rất chột dạ, lại càng rất đau lòng.

Thế là người dân thôn Ngân Thủy đã đồng ý rời khỏi nơi này, hôm nay mọi người đều cùng tụ hội lại với nhau ca hát cười nói rất vui vẻ, nhìn rất có cảm giác của một đại gia đình.

Lãnh Kình Thiên nhìn trong đám người không thấy Trần Quý đâu liền hỏi:"Trần Quý hắn đi đâu rồi? Khi sáng ta nhìn sắc mặt của hắn có vẻ không được tốt lắm, chắc là bị bệnh gì rồi."

Ông lão Trần Hàm cười trả lời:"đa tạ tiên nhân đã quan tâm! Đúng là hôm nay nó không được khỏe lắm, chắc bây giờ đang nằm trong nhà ngủ trước rồi."

Lãnh Kình Vũ nói:"ta thấy hắn vừa hiền vừa giỏi lại còn rất hiếu thảo với lão, nếu được thì ta sẽ nói với cha ta một tiếng xin ông ấy nhận hắn làm đệ tử."

Ông lão Trần Hàm nghe vậy rất vui mừng, trả lời:"thế thì quá tốt rồi! Nếu có nội tôn là đệ tử tiên môn thì ta sống trên đời này không còn gì để hối tiếc nữa, vậy Trần Quý nhờ cả vào vị tiên nhân này."

"Lão không cần phải khách khí, một nhân tài như hắn chắc chắn cha ta sẽ lập tức thu nhận."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt! Đa tạ tiên nhân nâng đỡ giúp nội tôn ta, ta rất lấy làm cảm kích!"

Những người dân khác nghe vậy cũng vui vẻ mở miệng chúc mừng ông lão Trần Hàm và Trần Quý.