Tình Tay Bốn Yêu Ai Đây?

Chương 42: Tin xấu



Khôngiikspybfiv{font-size: 1px}kmtbuchỉjhbds{font-size: 1px}alewvriêngbdnyo{font-size: 1px}gìdkwqxcitut{font-size: 1px}Mỹblduwnablb{font-size: 1px}mykurNhânluqws{font-size: 1px}biếtrcikisoich{font-size: 1px}tinylfkautiek{font-size: 1px}Lãnhwslbuntmgk{font-size: 1px}Thiênkdinduscfw{font-size: 1px}chhbtgặpmamow{font-size: 1px}szmrynạnxzvpq{font-size: 1px}zblacmàdbvtd{font-size: 1px}oyiogÁihznbx{font-size: 1px}Nguyệtgxcpfeemmm{font-size: 1px}cũngfiavqghpfy{font-size: 1px}yyrvxbiếtiopej{font-size: 1px}nữa.nujtkbosef{font-size: 1px}ukutnNàngjptip{font-size: 1px}chỉhkoqafhmjt{font-size: 1px}ccstsđếnkbdke{font-size: 1px}sauvrxcbbzkpw{font-size: 1px}Mỹygvjjwyetd{font-size: 1px}coawfNhânwtbjz{font-size: 1px}jqurfcóamdjx{font-size: 1px}lgrhpmộtsvrgv{font-size: 1px}khoảngsgwjvnywal{font-size: 1px}thờibudarqtpnw{font-size: 1px}aihqlgiancjpfi{font-size: 1px}bwokwngắnvslxp{font-size: 1px}thôi.kzsvybvzwx{font-size: 1px}

Anh chàng nhân viên cứu hộ thật khéo lựa người thông báo, cha mẹ không gọi đâu gọi cho người yêu của cô đến thôi, tình địch chạm mặt nhau, không biết sẽ gây nên một hồi phân tranh gì đây, chỉ mong sự việc xảy ra đừng như trí tưởng tượng của ta, hai người dùng sư tử rống phá nát cái bệnh viện là được. Như thế hết thảy đều ổn .

- Cô đến đây làm gì ?.

Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn Ái Nguyệt đang ngồi kế bên, nói là ngồi kế bên nhưng thật ra hai người lại cách nhau một cái ghế, từ khi nào mà nàng cảm thấy Ái Nguyệt không vừa mắt đến thế, làm khổ Lãnh Thiên chưa đủ hay sao còn đến xem cô bị thương chết chưa à. Ái Nguyệt trong mắt Mỹ Nhân thật là một người xấu xa như thế, nếu để Ái Nguyệt biết suy nghĩ trong bụng của Mỹ Nhân thế nào cũng tặng cho biyckchịefnuo{font-size: 1px}takajnyuulnq{font-size: 1px}mộtgjifvhliwb{font-size: 1px}bạttjddrxwtrd{font-size: 1px}tayffwgtzoude{font-size: 1px}buvndđạolgusa{font-size: 1px} đức.

- Tôicytozxuznj{font-size: 1px}zkqhwđếnfrglu{font-size: 1px}hdrqjxemnbksc{font-size: 1px}nulrcthươngltfbb{font-size: 1px}thếkldkpabtku{font-size: 1px}ngườilocfwjlwrd{font-size: 1px}yêusfhexljnwp{font-size: 1px}củaqzjhyzwatg{font-size: 1px}vrbhxtôi,zssxf{font-size: 1px}dvrhjsao,ihsws{font-size: 1px}chịtclpenzvoi{font-size: 1px}alonjcóvtthj{font-size: 1px} ý kiến ?.

Ái Nguyệt không phải dạng vừa, nàng trừng mắt cười mỉm đáp lại.

Nụ cười này Mỹ Nhân cảm thấy như là đang khiêu kích nàng vậy, thật khó ưa !.

" Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây, từ khi nào mà Lãnh Thiên và Ái Nguyệt là người yêu của nhau, có điểm khả nghi " Mỹ Nhân nhanh chóng phát hiện ra điểm nhấn của câu nói vừa rồi, nàng híp mắt nhìn chằm chằm Ái Nguyệt như muốn nhìn thấu Ái Nguyệt vậy.

Ái Nguyệt lười quan tâm đến Mỹ Nhân, nàng một mực thủy chung nhìn vào phòng cấp cứu. Mỹ Nhân liếc Ái Nguyệt một cái rồi thôi, chuyện này để sao vậy, nếu đúng thật Lãnh Thiên lén lút sau lưng nàng quay lại với Ái Nguyệt, nàng nhất định không bỏ qua đâu.

Đã là giờ phút nào rồi mà còn ghen nữa , thật hết nói nỗi !. Ngày thường không biết hai người ăn ớt có nhiều không chứ hễ thấy từ khi yêu Lãnh Thiên, hai người cay lắm rồi đó, miệng cứ nóng phừng phừng như núi lửa sắp phun trào. Ôi phụ nữ thật đáng sợ !.

Mọi ghen ghét đều tạm thời gác qua một bên khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, một nam bác sĩ già đầu hói bước ra. Thoạt nhìn phong thái có thể tạo cho người nhà bệnh nhân cảm giác tin tưởng.

- Bác sĩ em/ chị ấy làm sao rồi ?.

Cả hai đồng thanh lên tiếng hỏi vị bác sĩ. Ai cũng lo lắng không thôi, tim như ngừng thở chờ đợi câu trả lời.

- Người nhà bệnh nhân yên tâm, xuezvcôtvror{font-size: 1px}aeznvấyamrqr{font-size: 1px}đãbrhgwtddfu{font-size: 1px}gtuulvượtppoxt{font-size: 1px}quaxtemcucqcp{font-size: 1px}giaiimbowawjae{font-size: 1px}fnugdđoạnfhtgn{font-size: 1px}nguyisdtsepgck{font-size: 1px}lpxoehiểm,cawxg{font-size: 1px}mộtlipxehswes{font-size: 1px}qwjtnlátnwizb{font-size: 1px}nữahhfqxtcypy{font-size: 1px}haifzbebsvecd{font-size: 1px}rmssqngườiwldhc{font-size: 1px}sugtccórxygy{font-size: 1px}thểuiwrwkdure{font-size: 1px}vàokosduxmayr{font-size: 1px}thăm.kqdeyxxflz{font-size: 1px}bvtljXươngcctqo{font-size: 1px} cô ấy chắc thật đó bị đánh đến như thế mà chỉ nứt nhẹ ở cánh tay.

Vị bác sĩ lướt nhìn một lượt hai cô gái xinh đẹp vì lo lắng cho một người mà sắc mặt trở nên trắng bệch, ông liền ngầm hiểu ra ý tứ, nhanh miệng trả lời. Ông có chút bất ngờ với sức lì đòn của Lãnh Thiên, vừa nhìn qua vết thương là biết lực đánh mạnh đến thế nào rồi mà trong khi đó ở cánh tay trái chỉ bị nứt một đường nhẹ khoảng 4 cm thôi, đúng là kì tích, bất quá ....

Cả hai thở ra một hơi nhẹ nhõm, mắt khẽ ngó vào phòng cấp cứu sơ lượt nhìn ra cả người Lãnh Thiên chằn chịt dây nhợi, cùng băng gạt y tế sắp được y tá đẩy ra.

- Có một tin xấu đây, mắt cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, giác mạc bị rách nặng nề nguyên nhân là do trong cát có mảnh vụn thủy tinh cực nhỏ, có thể sẽ mù loà nếu không kịp thay giác mạc mới.

Vị bác sĩ đầu hói thở dài nói, ông lắc đầu tỏ ra tiếc nuối cho một cô gái xinh đẹp đến như thế.

" Choảng" một tiếng đổ vỡ vang lên trong đầu hai người, tại sao lại như thế ?, Lãnh Thiên chỉ bị thương ngoài da thôi đúng không ?, sao bây giờ lại ảnh hưởng đến mắt rồi ?.

- Tốn bao nhiêu tiền cũng được, bác sĩ làm ơn điều trị giúp em ấy.

Mỹ Nhân nhanh chóng nắm lấy cánh tay của ông bác sĩ, cầu khẩn nói. Tiền đối với nàng không là gì chỉ cần Lãnh Thiên bình an liền tốt.

Trong khi đó Ái Nguyệt sắp không đứng vững, chân có điểm run, nàng vừa nghe cái gì vậy ? Lãnh Thiên sẽ mù sao ?. Tin tức này Ái Nguyệt nhất thời chưa tiêu hoá kịp, nàng đứng thần người ra đó.

- Chúng tôi cũng muốn cố gắng lắm nhưng hiện tại bệnh viện không có giác mạc phù hợp.

Vị bác sĩ già thở dài nói. Chuyện này ông cũng đành bó tay, việc hiến giác mạc rất là hiếm, kiếm đâu ra ngay bây giờ để thay thế.

- Để tôi liên hệ với các bệnh viện khác xem sao ?. Có gì sẽ thông báo với hai người sau .

Nhìn Mỹ Nhân suy sụp như thế ông cũng hết cách chỉ đành nói thêm một câu rồi rời đi.

Lúc này giường bệnh của Lãnh Thiên được đẩy ra, Mỹ Nhân cùng Ái Nguyệt gác lại suy nghĩ thơ thẩn, cùng y tá đẩy Lãnh Thiên vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhìn người yêu nằm trên giường thở đều đặn, mắt bị vải trắng quấn quanh, lòng hai mỹ nữ xót xa không thôi, chẳng ai nói với ai irqutcâuxxelb{font-size: 1px}nàoygyhwcgbvl{font-size: 1px}chỉaztzbgyejt{font-size: 1px}lẳngvrrobqlpcj{font-size: 1px}lặngomjjdixpyf{font-size: 1px}ngồiznpyzyxtyc{font-size: 1px}đóaabnkbbely{font-size: 1px}ngắmviijgaaxbb{font-size: 1px}nhìnktoarkakos{font-size: 1px}jjbhjLãnhrphjh{font-size: 1px}htleqThiênnrzys{font-size: 1px}rồirkmrmzszli{font-size: 1px}eupbsâmrbces{font-size: 1px}bghhvthầmzcxjg{font-size: 1px}đaummpfnvxijb{font-size: 1px} lòng.

Không xihzychịugzdsr{font-size: 1px}rqtmcnổimmpnc{font-size: 1px}bầudxqyynybdr{font-size: 1px} không khí im lặng đến đáng sợ ngay lúc này, Ái Nguyệt khóc nấc lên, nước mắt rơi lã chã, tâm tư rối bời. Mỹ Nhân dù sao cũng là dân thương trường, sóng gió gì chưa nếm trải, nàng mặc dù đau đớn thay Lãnh Thiên nhưng vẫn còn chịu đựng được, không đến nỗi phải khóc bù lu bù loa như Ái Nguyệt.

Vài tiếng sau, bầu trời ngả xế chiều, sắc trời một màu hồng buồn man mác, màn đêm buông xuống, lúc này Lãnh Thiên mới có thể động đậy ngón tay, có dấu hiệu tỉnh lại.

Ái Nguyệt và Mỹ Nhân túc trực xuyên suốt, lạ lùng khi hai người chẳng có cãi vã nhau, âu cũng là vì Lãnh Thiên đang bệnh thôi, chứ chẳng tốt lành gì mà dung hoà thế đâu.

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra, Lãnh Thiên đã hoàn toàn tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân ê ẩm, không thể cử động, chẳng khác gì xác ướp là bao, cô nhận biết ra một chuyện đó là mắt cô không nhìn thấy gì cả, có thể là do đang băng vải cũng có thể là do thị lực đã mất rồi cũng nên. Lãnh Thiên không hoảng loạn, cũng không hỏi tại sao lại như vậy bởi cô biết rõ tình hình của bản thân, nó không ổn tí nào.

Thấy Lãnh Thiên cứ im lặng nằm đó, chẳng phản ứng gì hết, điều này khiến cho Mỹ Nhân và Ái Nguyệt càng thêm sốt ruột, lo lắng không thôi. Thà rằng cô lên tiếng hỏi tại sao ?. Chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt của cô còn đỡ hơn việc lặng im chấp nhận sự thật tàn khốc này.

Mỹ Nhân và Ái Nguyệt không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, mắt ngập tràn bi thương, đồng thở dài ra một hơi dài nặng nề tâm trạng. Ai cũng chìm đắm trong suy nghĩ riêng, cả căn phòng trống chỉ vang lên tiếng thở, cùng tiếng máy điện tim. Âm thanh nhỏ giọt của nước trong ống truyền dịch đánh thức Lãnh Thiên, cô miệng nói một câu trống không.

- Đói.

Ngay lập tức, Mỹ Nhân và Ái Nguyệt nhanh nhẹn phản ứng lại.

- Để chị đút cháo cho em.

Mỹ Nhân mở nắp hộp cháo còn nóng hổi, mùi thơm lừng bốc lên, nàng ngồi kế bên Lãnh Thiên đút cho cô từng muỗng nhạt nhẽo. Bây giờ ăn chẳng biết ngon là gì, Lãnh Thiên gắng nuốt chỉ để tồn tại.

- Không ăn nữa.

Tô cháo dinh dưỡng vơi đi phân nửa, Lãnh Thiên mím môi, lên tiếng nói.

- Chị uống tí nước tráng miệng đi.

Thấy vậy Ái Nguyệt nhanh tay kề vào môi Lãnh Thiên cái ống hút, ân cần săn sóc. Hai bên trái phải, hai nữ nhân xinh đẹp tựa như hoa đang tranh giành nhau chỉ để chăm sóc một người. Lãnh Thiên thật có phúc !.

Uống nước xong Lãnh Thiên lại ngủ, chắc rằng là do tác dụng của thuốc, thế cũng tốt, không thức dậy, không tỉnh táo sẽ không suy nghĩ vu vơ, sẽ không trầm mặc như người mất hồn.

Đêm khuya tĩnh lặng, Ái Nguyệt cùng Mỹ Nhân chia nhau ngủ trên sô pha chật hẹp, giấc ngủ chẳng sâu, lâu lâu lại thay phiên nhau thức giấc dòm ngó Lãnh Thiên một cái, thấy không có vấn đề gì mới yên lòng nhắm hờ mắt để đó. Tinh lực mệt mỏi nhưng không đổi lấy một lời than vãn, bởi Mỹ Nhân và Ái Nguyệt tình nguyện vì Lãnh Thiên mà bận tâm.

__________

Tự dưng thấy buồn quá, vừa sáng tác vừa tụt dốc tâm trạng 🤧