Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 22



Trình Cẩm tùy ý chọn một hướng đi về phía trước.

Anh hồi tưởng tình cảnh lúc gặp mặt Thiếu tướng Chiêm Hoằng, nghi ngờ ngay từ đầu Chiêm Hoằng đã muốn nhờ Dương Tư Mịch giúp đỡ chứ không phải lâm thời nổi lên ý tưởng. Có lẽ tổ đặc án được mời đến căn cứ không phải chủ ý của Chung Nhạc Sinh mà là Chiêm Hoằng vỗ cánh bươm bướm.

Chiêm Hoằng không báo cáo việc bí mật bị lộ vì anh ta biết loại việc này không cho phép đàm phán, con anh ta có thể sẽ phải làm vật hi sinh. Thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ, tướng quân kiên cường cũng sẽ có lúc mềm lòng.

Nhưng Trình Cẩm không hiểu, tiết lộ cơ mật quân sự là tội phản quốc, cho dù dưới tình huống bị ép, kết quả vẫn chẳng tốt đẹp gì, nếu Chiêm Hoằng hành động một mình thì không có gì để nói, nhưng anh ta lại lôi người xung quanh mình lên con thuyền này… Như vậy không được, dù sao cũng phải nghĩ cách.

“Lão đại đây là đang đi dạo?” Tiểu An lại dùng thiết bị giám sát truy dấu Trình Cẩm, “Muốn gọi điện cho anh ấy báo chúng ta có chút thu hoạch không?”

Bộ Hoan bĩu môi cười nói, “Em gọi đi, em có kim bài miễn tử.”

Diệp Lai nói, “Anh có thể ngây thơ hơn được không?”

Tiểu An đã nhấn số điện thoại, rất nhanh được kết nối, “Lão đại, đoán xem bọn em tra được gì nè?”

Trình Cẩm thuận miệng nói, “Tra được thân phận tỉ mỉ và vị trí của người trộm bí mật rồi?”

“… Không có. Lão đại, liên quan tới con trai của Thiếu tướng Chiêm Hoằng, ông nội cậu ta tưởng cậu ta ở chỗ làm của mẹ, mẹ cậu ta lại tưởng cậu ta tới căn cứ của ba, ba cậu ta, ừm, chính là Thiếu tướng Chiêm Hoằng, bọn em cũng không biết ông ta tưởng thế nào.”

“Tiểu An, em nói rối rắm quá, nhưng anh hiểu rồi, làm tốt lắm.”

“Lão đại, lần này là mọi người cùng làm!” Điện thoại báo bận, Tiểu An nhìn những người khác, “Anh ấy cúp máy rồi. Em nói rối lắm hả? Đâu có đâu.”

“Tàm tạm, nhưng đem xưng hô lẫn lộn với nhau…”

Buổi tối, Chung Nhạc Sinh nói cho Trình Cẩm đã tìm được Kiều Chiêu.

“Có điều, mặc dù cậu ta thừa nhận đã đánh nhau với Đồ Tử Kiệt nhưng không thừa nhận mình thả rắn ra cắn Đồ Tử Kiệt. Cậu xem khi nào tiện thì có thể đi thẩm vấn cậu ta.”

Chung Nhạc Sinh lại nói với Vạn Tô, “Cô có thể đi dự thính nếu có hứng thú.”

Hôm nay Vạn Tô đi theo anh ta cả ngày, anh ta sắp phiền chết rồi, chỉ cần có thể khiến Vạn Tô không đi theo mình nữa, anh ta bằng lòng cho chị ta đi bất kỳ nơi nào.

Vạn Tô suy nghĩ, “Được đấy, dù sao theo anh đi dạo khắp nơi cũng không hề gì, đúng lúc tôi chưa tham quan phòng thẩm vấn.”

“Vậy tốt lắm.” Chung Nhạc Sinh nắm chặt thời gian, xoay người rời đi.

“Đại tá Chung.” Trình Cẩm gọi anh ta lại, đi qua nói nhỏ, “Dương Tư Mịch không thể gặp bất kì chuyện gì, chỉ là bị thương cũng không được.”

Chung Nhạc Sinh vẻ mặt phức tạp, “Tôi không biết cậu có ý gì.”

Trình Cẩm nói, “Chính là ý trên mặt chữ, không có ám chỉ gì cả.”

Chung Nhạc Sinh trầm mặc nhìn anh một hồi, xoay người bỏ đi.

Trong phòng thẩm vấn, Kiều Chiêu đang ngủ gà ngủ gật, dáng vẻ anh ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tóc ngắn, màu da rám nắng mạnh khỏe. Tiếng mở cửa đánh thức anh ta, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía người đi vào, ánh mắt đảo qua Trình Cẩm rồi dừng lại một chốc trên mặt Vạn Tô.

Trình Cẩm ngồi xuống đối diện Kiều Chiêu, Vạn Tô cũng ngồi xuống cạnh Trình Cẩm, nhíu mày, “Cậu nhìn cái gì?”

Kiều Chiêu nói, “Không nghĩ tới làm lính cũng có người xinh đẹp thế này, cô không phải văn công chứ?”

Vạn Tô vui vẻ.

Trình Cẩm nói, “Văn công sẽ không tới đây. Biết chúng tôi tìm anh làm gì không?”

“Biết, lúc trước mấy người hỏi tôi rồi, là chuyện Đồ Tử Kiệt, tôi cũng đã nói tôi đánh với cậu ta một trận, nhưng tôi không giết người.”

Trình Cẩm mở túi đựng tài liệu, lấy ra một xấp ảnh chụp người của Chung Nhạc Sinh chụp lại mang về, lựa ra một tấm đẩy tới trước mặt Kiều Chiêu, “Lúc hai người đánh nhau đã đụng vỡ bể thủy tinh trong tiệm?”

Kiều Chiêu nhìn tháp bể thủy tinh vỡ vụn trong ảnh, nói, “Đúng, còn đè chết rất nhiều cá, một đồng tôi cũng không bảo cậu ta đền.”

Trình Cẩm nói, “Anh nuôi rắn biển trong bể nước thủy tinh đó?”

Kiều Chiêu phủ nhận, “Không có, rắn biển nuôi ở phía sau, rất nhiều người sợ loài này nên không nuôi phía trước cho người ta thấy.”

“Rõ là đẹp như thế, có gì mà sợ.” Vạn Tô cầm tấm ảnh rắn biển lam vàng đan xen ra, “Thấy con này chưa?”

Kiều Chiêu nói, “Thấy một con, lúc nhập hàng nó lẫn trong đám rắn biển, em gái tôi cũng nói nó đẹp, bắt lấy nuôi.”

“Cô ấy sẽ không vừa vặn nuôi trong bể thủy tinh chứ?”

Kiều Chiêu cẩn thận suy nghĩ, hơi kinh hoảng, “… Không thể nào, tôi không để ý. Anh nói là Đồ Tử Kiệt thật sự bị rắn nhà tôi cắn? Lần này thảm rồi, em gái tôi sẽ không cho rằng tôi cố ý hại cậu ta chứ, thảo nào mấy hôm nay em ấy luôn không để ý tới tôi, là vì em ấy tưởng tôi hại Đồ Tử Kiệt? Tuy tôi không thích cậu ta, mặt cậu ta lớn lên không tệ – cậu ta chết rồi tôi cũng không nói nhiều làm gì, nhưng không đến mức giết người, tôi nhịn cậu ta lâu như thế, muốn ra tay đã ra tay từ lâu, sẽ không chờ đến bây giờ.”

Vạn Tô nói, “Có lẽ bây giờ cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa? Vì cậu ta muốn vứt bỏ em gái cậu.”

“Cô nói là hai đứa nó chia tay? Hai đứa luôn tan tan hợp hợp, tôi đã nói với Kiều Băng cậu ta không đáng tin cậy, em ấy lại không tin. Lần này nếu Đồ Tử Kiệt không chết, có lẽ không lâu nữa hai đứa sẽ quay lại thôi.”

Vạn Tô gật đầu, dùng giọng khẳng định nói, “Tôi biết rồi! Cậu không muốn hai người đó quay lại với nhau nên giết Đồ Tử Kiệt.”

“… Cái cô này, tôi đã nói tôi không giết người!”

Vạn Tô chơi đến là vui vẻ, nhìn sang bên cạnh, phát hiện Trình Cẩm lại đi ra góc tường xem điện thoại, “Trình Cẩm! Cậu nghe không? Cậu ta không thừa nhận mình giết người.”

Trình Cẩm đi về ngồi xuống, “Ngoài Đồ Tử Kiệt, em gái anh còn quen biết người nào khác trong căn cứ này không?”

“Biết mấy người, có khá nhiều quân nhân đến tiệm nhà tôi ăn, không phải tôi khoe khoang chứ tiệm nhà tôi làm hải sản…”

Trình Cẩm nói, “Anh cho rằng em gái anh đã biết chuyện Đồ Tử Kiệt chết?”

Kiều Chiêu rất khó hiểu vì sao Trình Cẩm hỏi như vậy, anh ta suy nghĩ, “Không chắc chắn, có lẽ em ấy chỉ biết Đồ Tử Kiệt gặp chuyện, hình như em ấy có đi nghe ngóng nhưng không nhận được tin tức chính xác. Không có tin tức chưa chắc là tin tốt, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.”

Đúng vậy, không có tin tức chưa chắc là tin tốt, Trình Cẩm lại bắt đầu nhìn điện thoại.

Vạn Tô cũng nhìn điện thoại của Trình Cẩm, “Sao vậy?”

Trình Cẩm lắc đầu, “Không có gì. Kiều Chiêu, nhà anh có huyết thanh kháng độc rắn không?”

“Có, mua dự phòng đấy, anh cũng biết rắn biển có độc mà, tuy bọn nó đều rất ngoan ngoãn nhưng dẫu sao cũng phải phòng ngừa.”

Trình Cẩm nói với Vạn Tô, “Chị hỏi tiếp đi.”

Vạn Tô hiểu ý bắt đầu tự do phát huy, chị ta hung hăng càn quấy kiên quyết cho rằng Kiều Chiêu là kẻ tình nghi, Kiều Chiêu khóc không ra nước mắt, gần như mỗi câu nói ra đều thêm cụm “tôi không giết người”…

Hai tiếng sau, Trình Cẩm vẫn luôn không lên tiếng cuối cùng đứng lên, “Đi thôi.” Dương Tư Mịch đã cách căn cứ rất xa.

Vạn Tô vẫn chưa thỏa mãn, “Được rồi?”

“Ừm, được rồi.”

Kiều Chiêu cảm động đến rơi nước mắt, anh ta sắp bị ép nhận tội luôn.

Vạn Tô vẫy tay với Kiều Chiêu, “Có cơ hội lại gặp!”

Kiều Chiêu im lặng, tuyệt đối đừng gặp lại, nếu gặp lại nói không chừng chính là lúc anh ta bị xử bắn.

Lúc này đã mười giờ khuya, sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Trình Cẩm đeo tai nghe bluetooth, lắng nghe tình hình bên Dương Tư Mịch, cũng khiến Dương Tư Mịch có thể nghe được động tĩnh bên này của anh.

Trình Cẩm hỏi Vạn Tô, “Chị từng lái may bay trực thăng vào ban đêm chưa?”

“Đương nhiên.” Vạn Tô cười nói, “Sao nào, cậu muốn thử?”

“Đúng.”

Hàn Bân, Bộ Hoan và Diệp Lai đang chờ ở cạnh máy bay.

Vạn Tô nói, “Mấy người đã sớm chuẩn bị hả! Không biết tôi cất cánh trong căn cứ có đột ngột kéo còi báo động không?”

Trình Cẩm nói, “Họ đã thêm máy bay của chị vào thông báo muốn cất cánh rồi.”

Trình Cẩm đã bảo Tiểu An làm giả một lệnh thông hành gửi cho người trực ban.

Sau này Vạn Tô hỏi Trình Cẩm nếu chị ta không dám cất cánh ban đêm thì sao.

Trình Cẩm nói anh đã cho Bộ Hoan tự học mấy tiếng.

Hôm đó Bộ Hoan vừa phấn khởi vừa đau khổ, hắn biết sau khi nghe Trình Cẩm theo Dương Tư Mịch bay thử hắn không nên cười hả hê… Máy bay trực thăng hắn từng lái mấy lần nhưng cũng không quen tay, hắn lại chưa bao giờ lái mẫu này, hơn nữa hoàn toàn không muốn học xong làm liền, tuy việc này rất hấp dẫn rất có tính khiêu chiến… Phiền não nhất chính là hắn làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi lại không cần hắn lái, đây tuyệt đối là trêu ngươi!

Tiểu An và Du Đạc vẫn ở lại văn phòng vì giá trị vũ lực không đủ.

Tiểu An buồn bã ỉu xìu nói, “Sau này ngày nào em cũng phải tham gia huấn luyện…”

Du Đạc nói, “Thời gian không đủ, em phải làm việc, còn có đủ loại chương trình học rồi luận văn…”

“Em phải ngủ lại phòng cận chiến…”

Bộ Hoan nhìn ra ngoài qua cửa sổ máy bay, “Cảnh đêm cũng không tệ lắm nha.”

Diệp Lai nói, “Em không tin đây là lần đầu anh ngồi.”

Bộ Hoan cười nói, “Là lần đầu tiên phách lối bay trên nóc nhà, em nhìn xuống mặt mấy người đang nhìn chúng ta kìa.”

Vạn Tô nói, “Không thể trách tôi được, Trình Cẩm nói phải dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đích, chỉ có thể bay kiểu này.”

Trình Cẩm nói, “Nhanh hay không nói sau, tôi chỉ hi vọng chị có thể tìm đúng địa điểm.”

“Chờ mà xem.”

Hơn hai mươi phút sau, Dương Tư Mịch đến bến cảng, Trình Cẩm nghe thấy Dương Tư Mịch xuống xe đổi xe, sau đó trong tai nghe yên tĩnh lại, anh biết Dương Tư Mịch đã đến điểm mai phục gần địa điểm giao dịch.

Lại qua một hồi, Vạn Tô cuối cùng thành công bay tới bến cảnh.

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, bọn anh sắp tới rồi.”

Mười giây sau, đèn trên máy bay trực thăng chiếu xuống đất, đoàn người phía dưới kinh hoảng, cãi vã, một người đột nhiên ngã xuống, sau đó thêm một người… Là Dương Tư Mịch nhân lúc loạn bắn lén.

Tiếng súng dồn dập vang lên, đám người lâm vào hỗn chiến, Chiêm Hoằng và một người khác được che chở lùi ra sau.

Đám Trình Cẩm cũng ngồi trên trực thăng bắn xuống, người bên dưới vừa chạy trốn vừa dành thời gian chửi rủa bắn mấy phát về phía máy bay.

Vạn Tô kêu lên, “Ôi trời ơi! Máy bay này của tôi không chống đạn đâu!”

Chị ta tránh trái tránh phải, Bộ Hoan hét, “Lái vững chút được không? Chúng ta là mục tiêu lớn như thế, chị tránh cũng trốn không thoát!”

Vạn Tô rất không đồng ý, “Bây giờ không phải vẫn chưa trúng đạn à?”

“Đó là bọn chúng bắn dở!”

Bộ Hoan vừa nói xong, Vạn Tô hô lên, “Á! Lần này trúng đạn thật rồi, bình xăng đang rò rỉ dầu! A a a, chúng ta phải nhanh chóng đáp xuống!”

Một chiếc máy bay trực thăng trên không có sức uy hiếp rất lớn, đoàn người bên dưới từ đầu đã bị dọa đến chỉ muốn chạy trối chết, sau khi bọn chúng tự loạn trận cước, rất nhanh liền bị hạ gục. Máy bay vẫn chưa đáp xuống hẳn, tiếng súng đã biến mất. Máy bay vừa tiếp xúc với mặt đất, Trình Cẩm vội nhảy xuống, hét, “Tư Mịch?!”

Nơi xa truyền tới tiếng vang khi vật nặng rơi xuống đất, Trình Cẩm lại nghe thấy tiếng vỏ đạn rơi xuống kêu lanh lảnh trong tai nghe, xem ra có kẻ không cẩn thận chạy xa bị Dương Tư Mịch giải quyết.

Rất nhanh, Dương Tư Mịch toàn thân một màu đen xuất hiện trên container, hắn nhảy xuống, chạy về phía Trình Cẩm.

Trình Cẩm quan sát hắn, “Không bị thương?”

Dương Tư Mịch đưa tay tháo tai nghe của Trình Cẩm xuống, lại lấy tai nghe mini trong tai mình ra, “Mang thứ này thật khó chịu.”

Trình Cẩm nhớ tới tiếng gào vừa nãy của mình, đừng chấn động thủng màng nhĩ Dương Tư Mịch chứ… Trở về đi chụp phim kiểm tra thử xem sao.

Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch, nhìn quanh bốn phía, Chiêm Hoằng đang ôm một cậu nhóc cao cao, xem ra con tin đã an toàn. Trên mặt đất có sáu, bảy thi thể, không biết rốt cuộc là những ai. “Tư Mịch, người của đối phương đều đã chết?”

Dương Tư Mịch chớp mắt, “Muốn để lại người sống?” Trình Cẩm không nhắc trước, chỉ nói không bị thương là được.

Trình Cẩm nói, “Không có, chỉ xác nhận thôi.”

Để Dương Tư Mịch dưỡng thành thói quen để lại người sống cũng không tốt, quá nguy hiểm, lúc tình hình nguy hiểm nếu nương tay theo quán tính sẽ tương đương với tự sát.

Việc lần này không giữ người sống an toàn hơn. Mặc dù có người sống có thể tra ra manh mối nhưng không có người sống, một số việc sẽ không bị tra rõ, chẳng hạn như Chiêm Hoằng muốn dùng mật mã đổi lấy con trai mình. Như thế Dương Tư Mịch sẽ không dễ bị liên lụy.

Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi tới cạnh Vạn Tô, “Lần này cảm ơn.”

Vạn Tô đang lo lắng cho máy bay trực thăng của mình, chị ta rất buồn rầu, “Giờ phải làm sao?! Nó không bay được, kéo nó đi sửa?”

Trình Cẩm cười nói, “Thiếu tướng Chiêm Hoằng sẽ giúp chị giải quyết vấn đề này.” Anh nhìn đám Diệp Lai, “Không sao cả chứ?”

Mọi người nói, “Không sao.”

“Có thể có chuyện gì?” Bộ Hoan nhún vai, “Vận xui của chúng ta đã bị tôi dùng hết rồi.”

“Mọi người đều không sao chứ?” Chung Nhạc Sinh cũng mang theo một đội người xuất hiện như kỳ tích, anh ta hàn huyên mấy câu cùng Chiêm Hoằng rồi đi về phía nhóm Trình Cẩm, “Còn ổn không?”

Trình Cẩm nói, “Rất ổn. Vương Khang ở đây à?”

“Ở.” Chung Nhạc Sinh chỉ một thi thể cách đó không xa.

Trình Cẩm liếc nhìn, nói, “Vậy anh đi mau đi, có gì ngày mai nói.”

Chung Nhạc Sinh gật đầu, đi xử lý vấn đề tiếp theo.

Chiêm Hoằng dẫn con mình đi tới, “Vô cùng cảm ơn mọi người…”

Vạn Tô vội nói, “Tướng quân, Tiểu Phi nhà tôi xảy ra chút vấn đề, ngài có thể giúp…”

Chiêm Hoằng sảng khoái cười nói, “Không thành vấn đề, ngày mai cô sẽ thấy nó hoàn hảo không chút hư hỏng ở căn cứ. Bây giờ tôi gọi người đưa mọi người về căn cứ.” Hắn đẩy con mình, “Thừa Phong, con cùng các cô chú về căn cứ trước đi.”

Cô chú… Cậu nhóc này dáng dấp cao lớn, nhưng phải gọi họ là cô chú…

Con trai Chiêm Hoằng tên Chiêm Thừa Phong, cậu nhóc cười hô, “Chào các anh chị, cảm ơn mọi người tới cứu em.”

Mọi người nghe đều thấy rất dễ chịu, “Đừng khách sáo, nên làm!”

Trình Cẩm cùng Chiêm Hoằng đi đầu, Chiêm Hoằng nói, “Trình Cẩm, tôi rất cảm ơn cậu lần này đã tới giúp, cũng cảm ơn cậu bằng lòng để Dương Tư Mịch giúp đỡ.”

“Đừng khách sáo.” Trình Cẩm nói, “Nhưng nếu chúng tôi không tới giúp thì sao?” Chiêm Hoằng không cho người khác biết anh ta bị uy hiếp, nói cách khác anh ta không cách nào tìm được người giúp đỡ.

“Tôi vốn định đưa thứ chúng cần cho bọn chúng, nhưng lại sợ bọn chúng cầm đồ rồi vẫn không thả người nên mới gọi Dương Tư Mịch tới giúp, kết quả cậu cũng tới.” Thiếu tướng vừa nói vừa cười, ý vị thâm trường, “Có nhiều thứ không phải thấy nó là cái gì thì nó là cái đó.”

Chân tướng phía sau biểu tượng, đây mới là việc Trình Cẩm quen thuộc nhất, anh hỏi, “Giống như con khỉ vớt trăng, ngay từ đầu mục tiêu đã sai?”

Chiêm Hoằng cười to, “Trình Cẩm, nói chuyện với cậu rất thú vị.” Bạn sợ người ta không lĩnh hội được, người ta lại có thể vượt qua tưởng tượng của bạn. “Tôi và cục trưởng Tạ của các cậu là bạn cũ, tôi nói với chị ấy muốn nhờ Dương Tư Mịch giúp chút chuyện, chị ấy bảo tôi hỏi ý cậu nhưng tôi không hỏi. Tôi quả thật nên hỏi ý kiến cậu trước.”

Trình Cẩm nói, “Bình thường thôi, chúng ta lần đầu gặp, chưa đủ hiểu nhau.”

“Tôi không dám mạo hiểm, tôi cho rằng cậu sẽ không để Dương Tư Mịch đến giúp.” Chiêm Hoằng quay đầu nhìn con trai mình, có vài người sẽ khiến bạn đánh mất tinh thần mạo hiểm.

Trình Cẩm cũng quay đầu nhìn Dương Tư Mịch bị Vạn Tô giữ chặt, “Không, sẽ chỉ có càng nhiều người đến giúp.” Nhưng anh sẽ không lập tức đồng ý, trước tiên anh phải biết nguyên nhân chứ không như bây giờ, giải thích đến sau.