Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 34



Đều nói con cái là kết tinh tình yêu, Kỳ Minh từng cho là vậy, hơn nữa hắn còn cho rằng tình yêu của ba mẹ hắn là thứ giàu sắc thái truyền kỳ nhất, họ trải qua hợp tan cuối cùng vẫn ở bên nhau, chỉ là liên lụy hắn.

Năm mười chín tuổi, Từ Vân Thục cùng Kỳ Tổ Huy bỏ trốn đến Thâm Quyến. Ở Thâm Quyến, hai người nổi lên tranh chấp, Từ Vân Thục từng bỏ đi một lần, sau đó Kỳ Tổ Huy tìm được bà, hai người hòa hảo như lúc đầu.

Năm Từ Vân Thục hai mươi tuổi, Kỳ Tổ Huy làm ăn nhỏ kiếm được chút tiền, Từ Vân Thục nói muốn về Lương Sa, hai người áo gấm về quê còn tổ chức lễ cưới ở khách sạn tốt nhất Lương Sa, nửa năm sau Kỳ Nguyên ra đời.

Bốn năm sau, Kỳ Minh cũng xuất hiện trong bụng Từ Vân Thục, thời gian đó ngày nào Từ Vân Thục cũng cãi nhau với Kỳ Tổ Huy, khiến Từ Vân Thục không nói cho Kỳ Tổ Huy biết mình đang mang thai đồng thời nổi giận rời khỏi Lương Sa một mình.

Trước bảy tuổi, Kỳ Minh được gửi nuôi trong một đại gia đình theo kiểu viện mồ côi tư nhân, một ngày nào đó ba mẹ hắn lại xuất hiện dẫn hắn về nhà.

Ban đầu, Kỳ Minh hoàn toàn không thích ứng với nhà mới, so với chỗ lúc trước hắn ở, nơi này quả thật có thể xưng là xa hoa nhưng hắn không thích, hai thứ duy nhất hấp dẫn hắn là đủ loại đồ ăn vặt và anh trai, một bé trai lớn hơn hắn bốn tuổi, chẳng những sẽ chơi với hắn mà còn bảo vệ hắn.

Nếu nói năm bảy tuổi ấy là bước ngoặt lớn trong cuộc đời Kỳ Minh thì năm mười ba tuổi, Kỳ Minh lại nghênh đón một bước ngoặt lớn khác.

Năm đó, có người bắt đầu thường xuyên ra vào nhà hắn, người đó cuối cùng trở thành đối tác của ba hắn.

Kỳ Minh vẫn rất thích người đó, vì mỗi lần tới đối phương đều kể những chuyện thú vị cho hắn nghe, còn dẫn hắn đi mua quà mà ba hắn không chịu mua.

Cho đến một ngày, Kỳ Minh đánh nhau với người ta rồi trốn học chạy về nhà, phát hiện người đó đang nằm trên giường với mẹ hắn.

Mẹ hắn không hề kinh hoảng.

Hôm đó Kỳ Minh biết hắn và Kỳ Nguyên không cùng một người ba, hắn là con trai của người tên Vu Văn Dũng này. Kỳ Minh giữ bí mật cho mẹ hắn, vì hắn muốn giấu bí mật của mình – hắn không muốn Kỳ Nguyên biết hai người không phải anh em ruột.

Trước mười bốn tuổi, Kỳ Minh trải qua không tệ, vì ý thức được có thể phải xa anh trai nên hắn đặc biệt nghe lời, Kỳ Nguyên căn bản không chú ý, tưởng đây là thay đổi bình thường trong quá trình em trai trưởng thành.

Qua năm mới không lâu, Vu Văn Dũng cuỗm hết tiền của Kỳ Tổ Huy, biến mất vô tung vô ảnh.

Nhà Kỳ Minh chuyển tới một căn nhà trệt đơn sơ, Kỳ Tổ Huy bị bệnh, Từ Vân Thục cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Kỳ Minh rất lạnh lùng với mẹ, Kỳ Nguyên rất tức giận thế giới này, trong nhà vốn đã khó khăn, em trai lại còn không biết thông cảm ba mẹ.

Thêm nửa năm nữa, Kỳ Tổ Huy qua đời, đúng vào lúc Kỳ Nguyên thi đại học, anh ta không đi thi vì dù thi đậu cũng không có tiền đi học, mà trong nhà còn có em trai phải đi học tiếp.

Kỳ Minh lại chẳng có suy nghĩ đi học, chuyện này khiến quan hệ của hắn và anh trai càng căng thẳng hơn, hắn bắt đầu ít về nhà, thường xuyên tìm một chỗ ngủ đại qua đêm, đến viện mồ côi là nhiều nhất vì ở đó bao cơm.

Cuối cùng Kỳ Nguyên thỏa hiệp, anh ta cho Kỳ Minh đủ tiền và sự tự do lớn nhất, chỉ yêu cầu Kỳ Minh về nhà đúng giờ. Tất cả bạn bè Kỳ Minh, bất luận là trẻ khá ngoan ở viện mồ côi hay mấy người làm chuyện xấu ngoài xã hội đều nhất chí cho rằng anh trai Kỳ Minh đối xử với hắn vô cùng tốt, bọn họ thường nói “nếu tao cũng có anh thì tốt rồi”.

Năm Kỳ Minh mười bảy tuổi, cuối cùng vì đánh nhau mà bị tạm giữ, hắn quen biết phó kiểm sát Thành Gia Thụ lúc ấy vẫn còn là người mới ở đó, hắn cố tình gây sự chửi loạn một trận nhưng Thành Gia Thụ rất kiên nhẫn với hắn, nói cho hắn vô số đạo lý, còn thông báo Kỳ Nguyên tới gặp hắn. Nhìn thấy Kỳ Nguyên, Kỳ Minh rốt cuộc cũng bất an, nhưng Kỳ Nguyên không nói gì hắn. Lần này sau khi theo Kỳ Nguyên về nhà, Kỳ Minh yên phận được một thời gian, cho đến ngày anh trai hắn dẫn bạn gái về nhà.

Kỳ Minh ghét bạn gái Kỳ Nguyên, tuy nhiên vẫn có thể bình an vô sự với cô ta, nhưng hôm nào đó ở nơi ăn chơi nào đó, thật bất ngờ, hắn thấy được cô gái đó, hơn nữa còn nghe được cô ta bàn tán về Kỳ Nguyên với bạn bè, kể lể một đống khuyết điểm của Kỳ Nguyên, Kỳ Minh bị kích thích đánh cô ta.

Kỳ Nguyên giận không chịu được, anh ta biết Kỳ Minh phản nghịch nhưng không ngờ sẽ đến mức ra tay đánh con gái. Kỳ Minh cũng giận, chỉ là một đứa con gái xấu xa, anh trai hắn lại nổi giận với hắn vì cô ta.

Kỳ Nguyên không đưa bạn gái về nhà nữa, nhưng quan hệ hai người vẫn lúc tốt lúc xấu, vì trong nhà còn một người phụ nữ.

Kỳ Minh không có bạn gái vì hắn có một bà mẹ yêu chiều mình. Kỳ Nguyên không có bạn gái vì anh ta có một bà mẹ yêu chiều em trai và một đứa em trai được mẹ yêu chiều.

Từ Vân Thục luôn thiên vị Kỳ Minh, bất kể chuyện gì. Kỳ Minh cho rằng đây là do bà chột dạ nên mới muốn lấy lòng hắn. Hắn hoặc không để ý bà, hoặc cãi nhau với bà. Kỳ Nguyên luôn rất tức giận chuyện này, giận Kỳ Minh mãi mãi không hiểu chuyện, giận mẹ mình luôn nhiều chuyện, cũng giận mình tại sao muốn duy trì một gia đình hạnh phúc, rõ ràng hạnh phúc đã sớm vùi xuống đất theo ba hắn.

Kỳ Minh mười chín tuổi nghênh đón bước ngoặt cuộc đời thứ ba.

Hôm đó hắn và mẹ hắn lại bắt đầu ầm ỹ, rất không khéo là Kỳ Nguyên trở về, mẹ hắn liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, Kỳ Minh giận không kìm được, nhưng còn sót lại một tia lý trí, trước khi Kỳ Nguyên tức giận, hắn chạy ra khỏi nhà.

Kỳ Minh lái con xe máy cà tàng du đãng không mục đích, cuối cùng chạy tới con đường đất vô cùng vắng vẻ nào đó ngoài ngoại thành, trời tối, xe cũng hết xăng, Kỳ Minh vứt xe ở ven đường, đi bộ dọc theo đường lớn, không lâu sau trời bắt đầu nổi gió, sau đó mưa rơi xối xả, Kỳ Minh nghĩ nếu bản thân chết trong cơn mưa này, anh trai hắn có thể tìm được thi thể hắn không.

Kỳ Minh vẫn không thể đa cảm quá lâu, hắn thấy một chiếc xe, sau đó chiếc xe kia vọt thẳng xuống lề đường, hắn do dự một hồi, bò xuống sườn dốc đi xem người trong xe có cần giúp gì không.

Hắn không ngờ người trong xe lại là phó kiểm sát Thành mình biết.

Đầu Thành Gia Thụ bị đụng nhưng thần trí còn tỉnh táo, chỉ bị kẹt lại, Kỳ Minh đỡ anh ta ra ngoài, hai người tựa vào xe nghỉ ngơi, một tia chớp bổ xuống, hai người giật nảy mình rồi nhìn nhau cười, nhưng nụ cười của Kỳ Minh cứng đờ vì hắn nhìn thấy cái hòm để phía sau ô tô không đóng chặt – hẳn là bị đụng nên biến dạng, nhưng không nên chính là một cái chân người sắp rớt ra khỏi hòm.

Kỳ Minh lảo đảo lui lại mấy bước, Thành Gia Thụ đi ra phía sau xe mở nắp cốp sau, một thi thể phơi bày trước mắt Kỳ Minh.

Thành Gia Thụ nói, “Hắn đâm chết vợ sắp cưới của tôi, hơn nữa còn cán qua ba lần.”

Chuyện này Kỳ Minh đã nghe nói, là chuyện vào nửa năm trước, tin tức đăng “Một cô gái trẻ tuổi bị nghiền đi nghiền lại đến chết”.

Kỳ Minh nhịn không được hỏi, “Không phải hắn đang ngồi tù sao?”

Thành Gia Thụ nói, “Được nộp tiền bảo lãnh.”

Hai người trầm mặc thật lâu, Kỳ Minh nói, “Bây giờ làm sao, anh nên chôn hắn thật kỹ chứ?”

Thành Gia Thụ ngẩn ra, “Vốn muốn thế nhưng ai biết lại xui xẻo như vậy, lái xuống đây.” Nhưng thật ra vì hắn quá khẩn trương, lần đầu tiên giết người, mấy tiếng sau khi xong việc vẫn còn run.

Kỳ Minh nói, “Bây giờ anh không đi chôn hắn?”

Thành Gia Thụ cười khổ, “Chân tôi bị thương.” Xương sườn cũng bị thương, bằng không vừa nãy hắn rất có thể sẽ phản xạ có điều kiện giết luôn Kỳ Minh.

Kỳ Minh trầm mặc một lúc, “Cần tôi giúp không?”

Cơ bắp trên mặt Thành Gia Thụ không nhịn được giật giật, “Được.”

Hai người khiêng thi thể vào sâu trong rừng, sau đó bắt đầu đào hố, Thành Gia Thụ nói, “Phải đào được gần hai mét.”

“…” Kỳ Minh nói, “Anh không thể đào hố trước giết người sau hả?”

Thành Gia Thụ nói, “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm.”

“…” Kỳ Minh nói, “Anh không định giết tôi diệt khẩu đấy chứ?”

Thành Gia Thụ nói, “Nếu cậu làm chuyện rất xấu, tôi có thể cân nhắc.”

Kỳ Minh thở phào, “Vẫn chưa có, anh không cần cân nhắc.”

Hai người hợp tác chôn thi thể, quét sạch dấu vết, trở lại chỗ xe gặp nạn, Thành Gia Thụ gọi xe kéo tới kéo xe lên, tiếp đó hai người quay về thành phố, tự về nhà mình.

Mấy ngày sau, Thành Gia Thụ luôn chờ sự việc bại lộ, kết quả gió êm sóng lặng.

Đêm đó sau khi về nhà, Kỳ Minh nghe thấy anh trai đang gọi điện khắp nơi hỏi thăm hành tung của hắn. Nghe được tiếng mở cửa, Kỳ Nguyên ngẩng đầu, thấy người hắn dính đầy bùn thì vội chạy tới giữ chặt hắn, “Xảy ra chuyện gì? Bị thương rồi?”

Kỳ Minh đêm nay cũng chịu đủ kích thích, lại kiệt sức quá độ, cuối cùng gục đầu vào ngực anh trai hắn. Chờ hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đã thay áo ngủ nằm trên giường, anh trai hắn không đi làm mà đang cầm sách ngồi bên giường, hình ảnh này chiếu vào đôi mắt mông lung vừa tỉnh ngủ của Kỳ Minh, anh trai hắn như được mạ một lớp viền vàng sáng chói, giờ khắc đó hắn quyết định, vẫn nên sống tốt đi.

Mấy tháng sau đó là thời gian Kỳ Minh và Kỳ Nguyên ở chung hòa hợp nhất, Kỳ Minh thậm chí còn đăng ký lớp học tối, mỗi ngày đều đi học đúng giờ, cũng không ầm ỹ với mẹ hắn nữa, người một nhà thế mà rất hòa thuận.

Nhưng ngày nào đó, Từ Vân Thục liên tục không yên lòng, Kỳ Minh không để trong lòng, Từ Vân Thục lại ấp úng nói cho hắn biết Vu Văn Dũng quay về rồi. Kỳ Minh giận tím mặt, mắng mẹ hắn một trận. Mẹ hắn không ngừng khóc, “Nhưng ông ấy là ba ruột con.”

Kỳ Minh cả giận nói, “Tôi không nhận thì không phải!” Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh, “Ông ta ở đâu?”

Kỳ Minh liên hệ với Thành Gia Thụ, hai người có bí mật âm u nhất, thêm một bí mật nữa cũng không sao, Thành Gia Thụ đề nghị hắn nói chuyện với Vu Văn Dũng thử xem, dù sao hai người đúng là có quan hệ huyết thống.

Kỳ Minh liền đi nói chuyện với Vu Văn Dũng một lần, cũng biết được nhiều chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.

Hồi còn rất trẻ, Từ Vân Thục và Vu Văn Dũng là người yêu, nhưng Vu Văn Dũng không tỏ ra quá quan tâm đến Từ Vân Thục, Từ Vân Thục giận ông ta liền dụ dỗ Kỳ Tổ Huy luôn ái mộ mình cùng nhau bỏ trốn, Kỳ Tổ Huy căn bản không biết tới Vu Văn Dũng, hơn nữa Vu Văn Dũng trong cơn tức giận cũng không đi tìm Từ Vân Thục, hai người cứ thế xa nhau.

Bọn họ gặp lại nhau là sáu năm sau, hai người tình cũ không rủ cũng tới, Từ Vân Thục mang thai Kỳ Minh, lúc này Vu Văn Dũng mang nợ đầy mình, phải trốn đông trốn tây, Từ Vân Thục liền bỏ nhà bỏ con cao chạy xa bay với ông ta, nhưng bọn họ không tiện mang theo Kỳ Minh, cuối cùng gửi Kỳ Minh vào viện mồ côi tư nhân.

Lại một lần sáu năm, Từ Vân Thục vẫn nghi ngờ Vu Văn Dũng không quan tâm mình, bà tuyên bố muốn về Lương Sa, Vu Văn Dũng cũng không cản. Từ Vân Thục liền đi tìm Kỳ Tổ Huy tái hợp, Kỳ Tổ Huy cũng đồng ý tái hợp, ông tin tưởng Từ Vân Thục yêu mình, chỉ là bà quá bướng bỉnh, ông lại không đủ quan tâm.

Thêm sáu năm nữa, Vu Văn Dũng trở về Lương Sa, ông ta và Từ Vân Thục gặp lại theo số mệnh. Nhưng lần này người rời đi trước là Vu Văn Dũng, còn mang theo tất cả tài sản của tình địch.

Vẫn là sáu năm, bây giờ, Vu Văn Dũng lại về Lương Sa.

Kỳ Minh mờ mịt trong chớp mắt, hóa ra truyền kỳ chân chính là tình yêu của hai người họ, hóa ra nam chính trong tình yêu của mẹ hắn không phải người đàn ông hắn chân chính xem là ba. Nhưng các người yêu thì yêu, đừng có kết hạt giống là hắn.

Kỳ Minh nói với Vu Văn Dũng, “Tôi muốn ông rời khỏi Lương Sa, vĩnh viễn đừng quay lại, hơn nữa ông không thể đưa bà ấy theo, đây là hai người nợ tôi. Nếu ông ở lại Lương Sa, tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Vu Văn Dũng trầm mặc, sau đó đồng ý. Ông ta phiêu bạt ngoài xã hội nhiều năm, gặp đủ thứ chuyện đủ loại người, nhìn ra được đứa con trai này của mình là người như thế nào, ông ta không muốn phụ tử tương tàn, với lại như Kỳ Minh nói, đúng là ông ta nợ hắn, cuối cùng ông ta để lại cho Kỳ Minh một khoản tiền lớn, sau đó lần nữa rời khỏi Lương Sa.

Kỳ Minh không tức giận đốt tiền hoặc ném đi, hắn lấy số tiền đó đầu tư vào việc làm ăn màu xám, tám năm sau, hắn trở thành một trong những người giàu nhất Lương Sa, nhưng chút tài sản này đều do một công ty nhỏ đứng tên.

Sở dĩ phải khiêm tốn là vì cuối cùng hắn và Thành Gia Thụ càng đi càng gần, lần đầu tiên là bởi chuyện viện mồ côi giải tán, Kỳ Minh ăn chực ở đó nhiều lần, có tình cảm với nơi đó, trải qua kế hoạch chu đáo chặt chẽ bọn họ thành công đắc thủ, lần này họ tìm được cách vứt xác tốt hơn, không cần đào hố nữa. Có lần thứ nhất sẽ rất dễ có lần thứ hai, nghề tay trái của bọn họ bắt đầu càng làm càng thuần thục.

Tất cả đều rất thuận lợi, điều duy nhất làm Kỳ Minh bực dọc là Kỳ Nguyên hình như triệt để thất vọng với hắn rồi, không tiếp tục thử nói chuyện với hắn nữa.

Kỳ Nguyên thất vọng về Kỳ Minh ở chỗ Kỳ Minh luôn thay đổi thất thường, ngày hôm trước còn thề son thề sắt thành khảo tuyệt đối có thể qua, ngày hôm sau liền nghỉ học không lý do, biến về lại dáng vẻ lơ lửng không cố định lúc trước, giống như con chim không có cảm giác phương hướng, anh ta khuyên không nổi, Kỳ Minh cũng không nghe.

Thành khảo: kỳ thi vào cấp 3 cho người trưởng thành

Nhưng chính vì thế mà tình hình coi như không tệ, nếu Vu Văn Dũng không trở về lần nữa.

Ông ta vừa xuất hiện liền khiến Kỳ Minh không tự chủ nhìn lại cuộc đời bết bát của mình.

Kỳ Minh thở dài, quyết định giải quyết triệt để người này, hắn liên hệ Thành Gia Thụ, “Giúp một chút đi? Tôi không cách nào ra tay. Tôi biết phép tắc của anh, ông ta làm rất nhiều chuyện xấu, anh tra đại cũng ra cả đống. Tôi chỉ hi vọng tốc độ nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.”

Sau khi mảnh thi thể ở đáy sông Sa bị lộ, Thành Gia Thụ có ý cho Kỳ Minh tìm lý do ít xuất hiện mấy ngày. Kỳ Minh liền đánh nhau một trận, sau đó về nhà thu dọn đồ đạc, nói muốn ra ngoài mấy ngày.

Từ Vân Thục rất mẫn cảm, lập tức phát giác không đúng, “Kỳ Minh, xảy ra chuyện gì? Rất nhiều cảnh sát đang tra án gần nhà ta, chắc đang tra những thi thể vớt được trong nước, con muốn đi đâu?”

Kỳ Minh ác ý cười, “Vì những người đó chính là tôi giết, nên phải ra ngoài tránh một thời gian.”

Từ Vân Thục ngã vào ghế sofa, chờ bà hoàn hồn, Kỳ Minh đã đi. Kỳ Minh là con trai người bà yêu, yêu ai yêu cả đường đi, bà muốn đối xử tốt với hắn, dù hắn mãi mãi không cảm kích.

Sau khi Kỳ Minh khiêm tốn mất tích, Kỳ Nguyên bị cảnh sát mang đi, Thành Gia Thụ rất bất đắc dĩ, hắn biết nếu hắn đi tìm Kỳ Minh, chắc chắn Kỳ Minh sẽ rối tung lên, vì cứu anh trai có lẽ còn tự chui đầu vào lưới, cuối cùng Thành Gia Thụ lựa chọn để tổ đặc án tham gia.

Nhưng Kỳ Minh vẫn được đưa tới cục Công an. Vì Kỳ Minh lo anh trai sẽ tìm mình nên luôn giữ điện thoại mở, anh hắn không tìm hắn, ngược lại mẹ hắn lại gọi không ngừng, kết quả bị cảnh sát thuận dây leo tìm dưa.

Nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm, hai anh em thuận lợi rời khỏi cục Công an.

Kỳ Nguyên trở lại thuyền, Kỳ Minh về nhà.

Từ Vân Thục trông thấy Kỳ Minh thì rất vui mừng, nhưng như thế chỉ càng làm Kỳ Minh muốn tổn thương bà.

Kỳ Minh phát hiện máy nghe trộm gắn dưới mặt bàn liền dẫn mẹ hắn lên lầu nói chuyện, hắn nói cho bà Vu Văn Dũng đã chết, hắn được như mong muốn nhìn bà sụp đổ, bà oán hận mắng chửi sau đó nhảy lầu.

Chỉ cần rơi xuống đất, lầu ba cũng có thể chết người.

Chuyện Từ Vân Thục chết, Kỳ Minh cảm thấy vừa xót xa vừa nhẹ nhõm, hắn tưởng anh trai cũng cảm thấy như thế.

Lần đầu tiên Kỳ Minh tưởng tượng cuộc sống sau này, tất cả chắc chắn sẽ tốt hơn.

Nhưng không phải, sự thật là thoát khỏi người bạn ghét, bạn cũng mất đi người mình luôn yêu thích.

Kỳ Nguyên đi, anh ta rời khỏi Lương Sa như trút được gánh nặng, để lại một mình Kỳ Minh mờ mịt luống cuống. Đây không phải kết quả hắn muốn, trước đây dù oán hận hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi thành phố này, bây giờ rốt cuộc phát hiện thành phố này không còn gì để người ta lưu luyến.

Kỳ Minh cũng rời khỏi Lương Sa, hắn phiêu bạt khắp nơi không mục đích, có người hỏi chẳng lẽ chưa từng có người nào quan trọng đến mức có thể dừng hắn lại sao.

Kỳ Minh nói, “Có, nhưng trong cuộc đời anh ấy tôi còn không chiếm được một vị trí nhỏ.”

Anh thả em sống một mình, rốt cuộc em có thể trầm luân không chút áy náy.
Không phải ai cũng may mắn có được một người như Trình Cẩm. Chương này thật sự mang đến cho mình rất nhiều cảm xúc, trong vụ án này ai cũng có chỗ đáng thương và đáng hận. Mong rằng khi quyết định xây dựng một gia đình mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ và chịu trách nhiệm với quyết định của mình, đừng vì một phút bồng bột mà gây ra hậu quả khôn lường cho con trẻ.