Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 39



“Anh nói mấy phần là thật, mấy phần là đoán?” Tiếng Hạ Thụ Sâm từ cửa truyền vào.

Anh ta đã về được một lúc, mọi người mải nghe Dương Tư Mịch nói nên không chú ý.

Dương Tư Mịch nhìn Hạ Thụ Sâm, “Anh cũng nhiễm virus, lúc đó chắc đã nghiên cứu ra thuốc giải nhưng hiệu lực không đủ, cũng có lẽ tác dụng phụ quá mạnh – giải quyết một vấn đề lại mang tới vấn đề mới.”

Tiểu An tức giận bất bình nói, “Em muốn tra xem là phòng nghiên cứu của công ty dược phẩm nào, nhất định phải làm nó phá sản.”

Em lấy ra thiết bị thông tin vệ tinh, Du Đạc giúp em lắp đặt, “Nếu phá sản nó đã phá sản vào sáu năm trước rồi, nếu không phá sản, anh nghĩ chỉ bằng em cũng không thể làm nó phá sản.”

Tiểu An tức giận bĩu môi, “Lão đại! Nghe anh ấy nói kìa!”

Trình Cẩm đang tập trung suy nghĩ gì đó, nghe Tiểu An gọi mới hoàn hồn, “Du Đạc nói không sai. Anh đoán nó đã phá sản nhưng được thu mua, hơn nữa còn do xí nghiệp nhà nước mua nên bây giờ rất an toàn. Cho dù lại phá sản cũng có thể được thu mua lần nữa.”

“…”

Trình Cẩm đánh thức Hạ Thụ Sâm còn đang đờ đẫn, “Anh biết chúng tôi đến đây cùng anh để làm gì không?”

Anh cảm giác tổ anh ở đây không có tác dụng gì.

Hạ Thụ Sâm nói, “Không phải tôi đi theo các anh tới sao? Mặc dù đây là nhà tôi.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Anh không bị cản lại ở sân bay?”

Hạ Thụ Sâm lắc đầu, “Không phải ở sân bay, tôi đang về một chỗ ở khác thì bị cản lại.”

Bộ Hoan gượng cười, “Anh lại nhớ nhầm rồi hả? Bên trên nói anh chuồn êm là vì muốn về đây. Cho nên mới bảo chúng tôi đi theo xem rốt cuộc anh muốn làm gì. Nếu anh căn bản không muốn về, chúng tôi tới đây làm gì? Tới nhiễm virus hả?”

Hạ Thụ Sâm cười khổ, “Đừng hỏi tôi.”

Mọi người rất bất an, nhìn Trình Cẩm, Diệp Lai nói, “Lão đại?”

Dương Tư Mịch nhai mứt, lần lượt nhìn những người khác, cuối cùng nhìn Trình Cẩm.

“Không sao cả.” Trình Cẩm cười nói, “Tra rõ mỗi lần Hạ Thụ Sâm trở về làm gì là biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hạ Thụ Sâm nhíu mày, “Có ý gì?”

Trình Cẩm nói, “Nguyên nhân chúng tôi đến đây là anh, cho nên tra rõ bản thân anh mỗi lần trở về đi những nơi nào có lẽ sẽ giúp được mọi người.”

Hàn Bân nói, “Tại sao là chúng ta tới làm chuyện này?”

Trình Cẩm nói, “Chúng ta hẳn không phải nhóm người thứ nhất được phái tới.”

Dương Tư Mịch dùng tay nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, “Người tới trước đều có đến không có về.”

Trình Cẩm nói, “Cho nên có thể tra thử trong núi này có bao nhiêu người du lịch bộ hành mất tích.”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Diệp Lai nói, “Thủy Hân Ái cũng là một trong số đó?”

Hạ Thụ Sâm nghe Diệp Lai hỏi vậy thì ngẩng đầu.

Trình Cẩm nói, “Hẳn không phải.”

Thương lượng xong phương hướng hành động kế tiếp, ngoài Tiểu An và Du Đạc ở lại trong nhà với máy vi tính, những người khác đều ra ngoài giao lưu với thôn dân, xem liệu có thể phát hiện được gì không.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi khu nhà ở, chậm rãi từng bước đi xuyên qua bụi cỏ cao ngang eo.

“Tư Mịch, em chắc chắn là đi đường này?”

Dương Tư Mịch nói, “Em chắc chắn đây là đường gần nhất.”

“Hai điểm, đường thẳng ngắn nhất?”

Dương Tư Mịch nói, “Anh hi vọng em tìm dân bản xứ đến chỉ đường?”

Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, đi tiếp đi, đừng đi xuống vách núi là được.”

Dương Tư Mịch dùng điện thoại Trình Cẩm tìm đọc bản đồ vệ tinh, “Nơi này căn bản không có vách núi.”

Hắn nói xong không lâu, hai người liền đi tới dưới một vách đá, không cao, chừng bảy đến tám mét.

Dương Tư Mịch nói, “Đây không thể xem là vách núi, chúng ta leo lên đi.”

Trình Cẩm gật đầu, hai người leo lên, nhưng không lâu sau lại có thêm một vách…

Trình Cẩm nhịn không được chửi bậy, “Thứ này là hình dạng mặt đất quái quỷ gì, sao lắm đứt gãy thế?”

Dương Tư Mịch nói, “Cho nên nơi này mới có tài nguyên động thực vật phong phú, sau đó mới có phòng nghiên cứu thuốc sinh hóa.”

“Rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Dương Tư Mịch nói, “Phải sử dụng chủ nghĩa duy vật biện chứng Marx nhìn vấn đề.”

Trình Cẩm giậm chân bật cười, còn may đã leo lên vách đá chứ không nhất định đã một lần sảy chân để hận nghìn đời. “Giờ anh biết em quả thực đã đi thi.”

Dương Tư Mịch cũng cười, “Em từng thi. Tâm lý học sớm nhất là một phần thuộc triết học, cuối thế kỷ 19 mới phân hóa ra từ triết học, nhưng vẫn quan hệ mật thiết với triết học.”

Trong thôn, Tiểu An tra được chút tin tức, tuy rất nhiều tin tức đã biến mất nhưng có thể tìm được đáp án họ muốn từ các tin tức cùng loại.

“Tám năm trước, một công ty nghiên cứu phát minh thuốc thành lập phòng nghiên cứu ở đây, sáu năm trước xảy ra sự cố lớn, sau đó phòng nghiên cứu bị giải tán, công ty kia cũng vì kinh doanh không tốt mà tuyên bố phá sản, về sau bị công ty dược Đằng Phi thu mua.”

Du Đạc cười nói, “Công ty dược Đằng Phi, tập đoàn y dược lớn nhất Trung Quốc, em đừng nghĩ làm nó phá sản.”

“Em lại không nghĩ làm nó phá sản thật… Nhưng thuốc nó sản xuất cũng liên tục xảy ra sự cố, có mấy loại bị thu hồi rồi!”

Bộ Hoan và Diệp Lai đi ngang qua, Bộ Hoan cười nói, “Hai đứa phải có trái tim khoan dung. Chúng ta vẫn ở giai đoạn sơ cấp xã hội chủ nghĩa, sức sản xuất lạc hậu…”

Diệp Lai đẩy hắn, “Anh im đi.”

Chỗ Trình Cẩm và Dương Tư Mịch muốn đến chính là phòng nghiên cứu xảy ra sự cố sáu năm trước.

Trấn Phượng Minh bây giờ chỉ hơi hơi lớn, không giấu được thứ gì, địa chỉ ban đầu cũng đã bị xóa, vậy nơi có khả năng tồn tại vấn đề nhất hẳn là vị trí của phòng nghiên cứu.

Nghe nói dân trong vùng sẽ chủ động tránh chỗ đó, nhưng mỗi lần Hạ Thụ Sâm trở về đều lên núi một mình, tuy không biết anh ta đi đâu nhưng xác suất đến phòng nghiên cứu là rất lớn.

Sau khi tìm đến đúng nơi, Trình Cẩm thất vọng, vì chỗ này đã thành phế tích, trong tầm mắt toàn cảnh tượng đổ nát.

Hai người kiểm tra khắp nơi một hồi, Dương Tư Mịch tìm được mấy dấu vết đá vụn vung vãi, hắn không tiếng động nói cho Trình Cẩm, “Có người vừa đến đây.”

Mắt Trình Cẩm mang ý cười, bị người khác đuổi tới trước, đều do em muốn đi thẳng.

Tuy đã thành phế tích nhưng có lẽ còn có công trình dưới mặt đất, dù sao ngay cả nhà kho cũng có tầng hầm.

Hai người tìm cửa vào ở xung quanh, cuối cùng tìm được một sơn động ở nơi địa thế hơi thấp.

Dương Tư Mịch đi vào trong mấy bước mới nhớ Trình Cẩm cũng ở đây, hắn quay đầu lại nói, “Đây là con người đào thành, dấu vết cho thấy gần đây có người tới, chúng ta phải vào à?”

Trình Cẩm cười nói, “Đã tới rồi, đi thôi.”

Lối đi này như cống thoát nước vậy, đen kịt, gồ ghề sơ sài, mùi khó ngửi. Trình Cẩm đoán lối đi dưới lòng đất này được đào để vào tầng hầm sau khi công trình trên mặt đất bị phá hủy.

Họ bật đèn pin đi thật lâu, đầu tiên xuống dốc, sau đó lên dốc, cứ như đang đi vòng tròn.

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, chúng ta không bỏ sót đường giao nào nhỉ?”

Dương Tư Mịch nói, “Em không phát hiện cửa ngầm.”

Đi lên trước nữa không lâu, họ phát hiện một đống xương động vật, may mắn không phải xương người.

Dương Tư Mịch ngồi xổm xuống xem xét, “Là bị chuột gặm sạch.”

Gặm sạch đến thế? Trình Cẩm nói, “Chuột ở đây thật tiết kiệm.”

Hai người tiếp tục đi, một thứ gì đó đen thùi lùi bay nhào tới Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch hơi nghiêng người, lưỡi dao vung lên cắt qua không trung, một sợi tơ máu bay xuống, thứ kia “bịch” một tiếng rơi xuống đất, bất động.

Trình Cẩm dùng đèn pin chiếu tới, “Một con thỏ?”

Dương Tư Mịch liếc nhìn, “Thỏ bị ô nhiễm.”

Nó có móng vuốt dài sắc bén, cơ chân cũng phát triển kỳ dị giúp nó có thể leo lên vách đá, còn có thể thoải mái nhảy cự ly dài.

Đi tiếp về phía trước một lúc, họ tiến vào một không gian khá lớn trông như phòng đá, họ nghe được tiếng mở khóa và đẩy cửa, hai người nhìn nhau rồi chạy về hướng đó, rẽ qua một khúc ngoặt, cuối lối đi có một cánh cửa.

Hai người phanh lại quay đầu chạy ngược về, vì trước cánh cửa kia có một con thú dữ đang lười nhác vẫy đuôi, thấy họ chạy ngược lại nó liền không nhanh không chậm theo sau.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lui về phòng đá, chỗ này không gian khá rộng rãi, dễ ra tay hơn, sẽ không bị bó tay bó chân.

Trình Cẩm tay trái cầm đèn pin, tay phải nắm chặt súng, “Tiểu An không ở đây chứ nếu biết dáng dấp quái thú ra sao, có lẽ em ấy sẽ cảm thấy rất ngầu? Đó vốn là chó hả?”

Dù con vật kia hình dáng lớn như ngựa, còn mọc nanh, móng vuốt cũng vừa nhọn vừa dài nhưng tổng thể mà nói, nó giống chó hơn những loài động vật khác.

Tay trái tay phải Dương Tư Mịch đều cầm dao, “Chó bị ô nhiễm.”

“Anh cho rằng nói là biến dị thì hợp hơn.”

Dương Tư Mịch nhìn chằm chằm lối đi, không để ý đáp “À”.

Chó lớn vừa tiến vào phòng đá, Trình Cẩm lập tức nhắm vào nó xả sạch băng đạn, tiếng súng vang vọng không dứt, chấn động ù tai, đạn đều trúng mục tiêu nhưng con chó này chỉ hành động chậm chạp, gầm thét nhào tới Trình Cẩm, Dương Tư Mịch xông lên, Trình Cẩm nhanh chóng ném khẩu súng rỗng đi, đổi sang súng của Dương Tư Mịch nhưng đã không xen tay vào được.

Trong ánh sáng đèn pin, tốc độ của Dương Tư Mịch nhanh đến mức gần như có thể nhìn thấy tàn ảnh, dao của hắn lưu lại một đường vết thương trên thân con chó, tiếng gầm của nó từ từ biến thành kêu gào, bóng người lấp lóe, máu bắn tung tóe, đây là điệu nhảy của Tu La, Dương Tư Mịch nghiêng đầu cười với Trình Cẩm, Trình Cẩm kinh ngạc nhìn, không lộ vẻ gì.

Dương Tư Mịch đột nhiên dừng động tác, con chó thừa cơ nhào tới chỗ hắn, hắn ngửa ngược người ra sau, nó nhào tới phía trên hắn, Trình Cẩm nhắm chuẩn lần nữa xả sạch băng đạn, Dương Tư Mịch giơ tay hung hăng vạch một phát, cắt đứt cổ họng nó, máu nóng phun ra, ngay vào lúc chạm đất Dương Tư Mịch lăn sang trái, thuận thế đứng lên, thi thể con chó nặng nề rơi xuống chỗ ban đầu của hắn.

Dương Tư Mịch đi đến cạnh Trình Cẩm đang cúi đầu đổi băng đạn, “Anh không vui?”

“Em có thể nhìn rõ trong bóng tối?” Trình Cẩm đổi chủ đề trước rồi dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt Dương Tư Mịch, “Không có không vui.”

“Anh có.”

Trình Cẩm nghĩ tới con thỏ, “Lẽ ra em có thể nhanh chóng giết nó.”

“À.” Dương Tư Mịch dựa lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm ôm hắn, hai tay lập tức dính phải máu trên người hắn, trơn ướt dinh dính.

Trình Cẩm muốn nói có thể giết nhưng đừng hành hạ. Nhưng Dương Tư Mịch tưởng anh nói hắn giết chó hiệu suất quá thấp.

Hai người tiếp tục đi tới, cánh cửa kia không đóng, Trình Cẩm giơ tay đẩy ra, đàn chuột như thủy triều dâng lên, chúng nó đều có hàm răng bén nhọn trắng như tuyết.

Hai người không thể chạy ngược về lần nữa, Dương Tư Mịch cầm một cái chai vừa chạy vừa phun về phía sau, chạy ra lối đi, Dương Tư Mịch mở bật lửa, quăng vào lối đi, “ầm”, toàn bộ lối đi đều bị đốt cháy, đám chuột kêu thảm tán loạn trong biển lửa, Dương Tư Mịch lấy súng trong tay Trình Cẩm, thấy con nào chạy ra khỏi lối đi liền bắn bù, bắn hết đạn, hắn lại dùng dao.

Trình Cẩm hỏi, “Cái chai kia là thứ gì?”

Dương Tư Mịch nói, “Thuốc diệt côn trùng? Rất nhiều công dụng.”

“…” Trình Cẩm nghi ngờ tên là thuốc diệt côn trùng đấy, nhưng thực tế lại là một loại thuốc hóa học nguy hiểm cao nào đó.

Hai người giẫm lên thi thể chuột cháy đen đi qua lối đi, lần nữa đẩy cửa ra, lần này không có thứ gì lao ra nhưng suýt nữa đạp hụt, vì sau cửa là giếng thang máy trống rỗng. Trình Cẩm cẩn thận duỗi đầu vào, cầm đèn chiếu, thang máy ở phía trên.

“Có ai không? Có thể hàn huyên không?”

Tiếng ròng rọc vang lên, thang máy chậm rãi dừng trước mặt họ, trống không, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào, thang máy chạy lên, sau khi nó dừng lại, họ phát hiện mình đi vào một nơi giống nhà tù có ánh đèn lờ mờ, ở giữa là lối đi, hai bên là phòng giam có song sắt và lưới sắt, bên trong giam giữ các loài động vật to nhỏ, hơn nữa còn là phiên bản biến dị.

Cuối lối đi bị song sắt ngăn cách, đứng sau song sắt là Hạ Thụ Sâm và một ông già tóc bạc, Trình Cẩm vừa đi về phía đó vừa khẽ gật đầu với Hạ Thụ Sâm, “Anh vẫn ổn chứ?”

Hạ Thụ Sâm cười khổ, “Không ổn.”

Lúc trước Trình Cẩm hỏi anh ta mỗi lần sau khi về nhà sẽ đi đâu.

Anh ta nghĩ tới nơi này. Tuy anh ta không nhớ rõ mình từng tới đây nhưng chỉ cần suy đoán đơn giản là biết, quê anh ta ngoài phòng nghiên cứu này thì không còn gì đặc biệt.

Sau khi tới, anh ta phát hiện nơi này là khu phế tích liền thất vọng, nhưng rất nhanh đã có một ông già xuất hiện sau lưng anh ta, nói chuyện với anh ta, “Cậu ở ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây cái gì?”

Hạ Thụ Sâm đi theo ông ta vào phòng nghiên cứu dưới lòng đất, nghe ông ta giải thích một lần, hay nên nói là lời kể chuyện cũ của một bên.

Ông già vẫn khá khách sáo với Hạ Thụ Sâm, với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thì không như thế, ông ta bắt bẻ nhìn họ chằm chằm, “Làm gì mà bẩn thế, giống cái gì.”

Trên người Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đều loang lổ vết máu, Trình Cẩm nói, “Chuyện này phải cảm ơn ngài chiêu đãi, tôi là Trình Cẩm, ngài đây xưng hô thế nào?”

Ông già tóc bạc hừ một tiếng, “Thích Văn Thanh.”

Dương Tư Mịch nói, “Chưa từng nghe.”

Thích Văn Thanh thoạt nhìn là người dễ tức giận nhưng thật ra không bị Dương Tư Mịch chọc giận, chỉ nhíu mày hỏi, “Hai cậu có chuyện gì?”

Trình Cẩm nói, “Chúng tôi tìm Hạ Thụ Sâm có chút việc.” Anh nhìn Hạ Thụ Sâm, “Anh có gì muốn nói cho chúng tôi biết không?”

Hạ Thụ Sâm muốn nói lại thôi… Đây là hình ảnh cuối cùng Trình Cẩm nhìn thấy, sau đó dưới chân chợt trống rỗng, rơi xuống, Dương Tư Mịch cách mép hố gần hơn, hắn phản ứng cực nhanh, một tay tóm lấy Trình Cẩm, một tay cắm dao vào vách tường.

Một ý nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Trình Cẩm, nếu không có anh ở đây, một mình Dương Tư Mịch hẳn có thể đi lên.

Vách tường tính chất cứng rắn, dao của Dương Tư Mịch cắm vào không sâu, hai người tăng tốc rơi xuống, Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch ném con dao trong tay ra xa, sợ lúc rơi xuống đất sẽ tổn thương Trình Cẩm.