Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 45



Đới Duy không ngủ lại, không lâu sau liền đi mất – để lại đủ rác.

Trình Cẩm đặc biệt mở cửa cho cô ta, mời cô ta ra ngoài bằng cửa, dù sao hàng xóm đều cho rằng anh là cảnh sát, để người ta leo lên leo xuống ban công nhà mình thật sự tổn hại danh dự cảnh sát.

Trình Cẩm gom những túi đựng đồ ăn đó vào túi rác, đặt ở cửa.

“Tư Mịch, chúng ta đến chỗ Cát Duyệt xem thử? Anh gọi điện hỏi anh ta có ở cục không.”

“Lái xe đi?”

“Đi bộ đi, dù sao cũng không xa.”

Trên đường đến cục Công an, Trình Cẩm nhận được điện thoại của Tạ Minh, bà gọi họ đến sở nghiên cứu, “Hai đứa ở nhà à? Dì cho người đến đón hai đứa.”

Trình Cẩm nói, “Bọn cháu đang đến cục Công an cháu công tác lúc trước, đụng phải chuyện kỳ quái, bọn cháu đến xem sao.”

Tạ Minh lập tức hỏi, “Không nguy hiểm chứ?”

“Không ạ.”

Tạ Minh cười nói, “Vậy được rồi, dì cho người đến đó đón. Gặp nhau rồi nói tiếp.”

Dương Tư Mịch rất hiếm đi bộ ở bên ngoài, dù là ở quanh nhà hắn cũng chỉ xuống xe lúc muốn mua đồ, hắn mới lạ nhìn bốn phía, hiệu quả thị giác này rất khác trong xe. “Trình Cẩm, sau này chúng ta có thể đi dạo.” Hắn không nhìn đường, dựa cả vào Trình Cẩm kéo đi.

Trình Cẩm cười nói, “Vậy là bây giờ em có thêm sở thích đi dạo rồi?”

“Không biết, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.” Gió thổi tung tóc Dương Tư Mịch, sợi tóc hơi xoăn che mất nửa con mắt hắn, hắn vẫy vẫy đầu để tóc không che mắt nữa, ánh mắt di chuyển đến góc đường theo sự di động của đầu, ở đó có một người du lịch “bụi”, tay cầm máy ảnh DSL, đang đầy hứng thú chọn cảnh khắp nơi, ánh mắt hai người chạm nhau, người kia nhếch miệng cười.

Trình Cẩm tùy ý quét mắt về phía đó, “Quen biết?”

Anh kéo Dương Tư Mịch tới gần hơn, giơ tay vuốt tóc hắn sang một bên, có lẽ phải đi mua một chai keo xịt tóc hoặc dứt khoát bảo Dương Tư Mịch đổi kiểu tóc.

Dương Tư Mịch nói, “Không quen.”

“Ừm.” Trình Cẩm tiếp tục kéo Dương Tư Mịch đi tới trước, rẽ phải ở giao lộ đằng trước là đến cục Công an.

Còn chưa đi đến giao lộ đã thấy Cát Duyệt chạy tới từ hướng cục Công an, sau khi thấy họ thì dừng lại, đứng ở vỉa hè vẫy tay.

Đến gần, Trình Cẩm cười nói, “Đừng bảo là anh đặc biệt chạy ra đón bọn tôi.”

Cát Duyệt nói, “Ngay cả giường của các cậu còn nổ được, tôi nên ra xem chứ.”

Trước đây người này có quan tâm họ như vậy sao? Dương Tư Mịch nói, “Xem bọn tôi có bị nổ chết không? Tới nhặt xác giúp bọn tôi?”

“…” Cát Duyệt rất vui mừng hồi trước Dương Tư Mịch không thích phản ứng với mình, cái miệng này đúng là đòi mạng… Chẳng lẽ mình vô tình đắc tội cậu ta? Cát Duyệt dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm dường như không chú ý, anh cười nói, “Không cần lo lắng, hẳn không phải nhằm vào bọn tôi đâu, bằng không tòa nhà bọn tôi sống chắc sẽ xảy ra cháy hay nổ.”

Dương Tư Mịch nói, “Sẽ không, nhà chúng ta luôn nằm trong trọng điểm giám sát, bây giờ lại thăng cấp.”

“…” Trình Cẩm không nói gì, đây là sợ có người đe dọa họ hay là sợ họ uy hiếp an toàn của người xung quanh? Nhưng mà vậy thì chuyện Đới Duy đến không phải sẽ có rất nhiều người biết sao? Hay có lẽ Đới Duy biết cách tránh giám sát?

Cát Duyệt đồng tình nhìn Trình Cẩm, “Cho nên tôi mới không hứng thú với bộ An ninh.”

“Hai cậu đàn em kia của cậu về rồi, nói có tình hình mới sẽ liên lạc với tôi.” Cát Duyệt dẫn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến phòng kiểm nghiệm bằng chứng, “Ở hiện trường tai nạn xe, chúng tôi tìm được một số mảnh vỡ, tôi nghi ngờ chúng là bộ phận của hộp điều khiển bom tự chế.”

Trình Cẩm tỉ mỉ nhìn những mảnh vỡ đó, “Nhưng bom tự chế uy lực đều chẳng ra sao mà? Loại nào có hiệu quả có thể tạo thành hiện trường tai nạn xe?”

Dương Tư Mịch nói, “Trừ khi là người chuyên nghiệp làm.”

Cát Duyệt nói, “Vậy đây chính là một sát thủ chuyên nghiệp?”

Dương Tư Mịch nói, “Nghề nghiệp chân chính sẽ không bất cẩn như thế.”

Trình Cẩm phiên dịch giúp, “Vết tích tên hung thủ này để lại vẫn quá rõ ràng, có lẽ năng lực động thủ của hắn không tệ nhưng cũng không phải sát thủ đủ tư cách.” Sau đó lại hỏi, “Không tra được xuất xứ của đống pháo hoa sao? Nếu đống pháo hoa đó có quan hệ với hung thủ thì hung thủ này cũng hí kịch hóa quá rồi, hắn không cần làm vậy, làm những việc dư thừa này càng tỏ ra hắn không chuyên nghiệp.”

Làm càng nhiều càng dễ lưu lại sơ suất, đam mê nhỏ là chữ ký cá nhân, hí kịch hóa đồng nghĩa với đưa bí sự trong phòng tối lên sân khấu, người này không phải đủ cuồng vọng thì chính là quá tuyệt vọng, điểm cuối của hai loại cảm xúc đều là tự hủy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại người này làm sao từng bình thường được.

Dương Tư Mịch nói, “Có người thích hiệu quả hí kịch hóa.”

Có vài người chuyên nghiệp đến độ có vẽ rắn thêm chân hí kịch hóa cũng không cách nào cản trở hắn đạt được mục tiêu.

Cát Duyệt nhíu mày, “hung thủ” là từ làm người ta rất không thoải mái, “hung thủ hí kịch hóa” càng khiến người ta rùng mình.

Anh ta chuyển suy nghĩ về lại vụ án, “Chuyện pháo hoa vẫn đang tra. Chắc chắn là người quen của Quách Liêm nhờ anh ta đưa đến nơi nào đó, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, không ai dám đứng ra thừa nhận.”

Trình Cẩm cười nói, “Cấp trên hoặc đồng nghiệp. Nhưng đến giờ vẫn không ai nói ra, tôi đoán pháo hoa là một vị lãnh đạo nào đó yêu cầu Quách Liêm nhân tiện chở đi.”

Cát Duyệt gật đầu, “Rất có thể. Đã như vậy, có chuyện tôi phải nói cho cậu, quản lý bộ phận giao hàng tên Lý Tuấn Hùng, anh ta là anh vợ của tài xế Phó Xuân Hoa chết trong vụ cháy.”

“Vậy điều tra thêm anh ta, nếu chuyện pháo hoa cũng liên quan tới anh ta…” Trình Cẩm đang nói thì điện thoại reo, anh nghe máy, đầu bên kia là Bộ Hoan, Trình Cẩm hơi kinh ngạc.

Bộ Hoan nói, “Đới Duy trở lại thủ đô.”

“Cô ấy ở cùng anh?”

“… Đúng, bọn tôi đang ở ngoài.” Bên Bộ Hoan truyền đến tiếng chảy ào ào, “Tôi đang ở trong phòng vệ sinh. Tôi hình như, không, tôi quả thực đã nói chuyện Dương Tư Mịch bị thương cho cô ấy, tôi không biết cô ấy về đây có phải vì chuyện này không.”

Trình Cẩm cười nói, “Xem ra cô ấy chưa nói cho anh là đã gặp Dương Tư Mịch.”

“A, vậy à. Ừ, vậy tôi không có việc gì nữa.”

“Được, đi chơi vui vẻ. Tôi có cuộc gọi đến, cứ thế nhé.” Trình Cẩm cúp cuộc gọi của Bộ Hoan, nhận một cuộc gọi khác, là người của Tạ Minh gọi tới, xe đến đón họ đã dừng ở ngoài cục Công an.

“Cát Duyệt, bọn tôi đi đây, liên lạc sau.”

“Nghiệp vụ bận rộn à? Đi đi, liên lạc sau.”

Sau khi gặp Tạ Minh, Tạ Minh hỏi, “Hai đứa đụng phải chuyện kỳ quái gì?”

Trình Cẩm kể lại chuyện đã xảy ra.

“Cho nên hai đứa cần một cái giường?”

“Không phải, chúng cháu đúng là đang mua giường nhưng cháu muốn nói là cái chết của hai người tài xế kia có thể không phải ngoài ý muốn, vụ cháy vẫn đang tra, nhưng bây giờ đã xác định nguyên nhân tai nạn xe là có người để bom hẹn giờ lên xe đồng thời kích nổ.”

Tạ Minh gật đầu, “Cảnh sát sẽ tra rõ thôi.” Bà cũng đang nghĩ có muốn tham gia không.

Xuyên qua hành lang, Tạ Minh lấy ra sản phẩm muốn cho Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xem, “Chip thu thập chỉ số cơ thể, dài 5.17 milimet, rộng 2.25 milimet, cao 2.03 milimet, có thể quét hình cơ thể toàn diện, ghi chép lại số liệu các hạng mục đồng thời tự động gửi về máy tính chủ xử lý…”

Dương Tư Mịch nói, “Dì định cấy thứ này vào người bọn cháu?”

“Nó chỉ bằng hạt gạo, các cậu đồng ý cấy là tốt nhất, không cấy thì chỉ cần cam đoan sẽ mang theo người cũng được.” Tạ Minh cho người trưng bày một sản phẩm khác, “Thiết bị truy tìm vệ tinh, vòng cổ, vòng chân, vòng tay, bông tai, nhẫn, răng giả… Hai cậu có thể chọn một loại, sau đó tôi sẽ cho người gắn cả con chip kia vào.”

Trình Cẩm nói, “Tôi tưởng trên người Tư Mịch có thiết bị truy tìm.”

“Cái đó không an toàn, cậu ấy thường xuyên làm hỏng. Trình Cẩm, cậu phải bảo cậu ấy tiết kiệm chút đi.”

Dương Tư Mịch đi đến trước màn hình, nhấn nhấn hình ảnh, quay lại tấm chiếc nhẫn.

Trình Cẩm nhìn Tạ Minh mặt mang nụ cười, đôi khi muốn thuyết phục Dương Tư Mịch không khó, chỉ cần tìm cách thích hợp.

Tạ Minh nói, “Tư Mịch, chiếc nhẫn đó chất liệu là gỗ mun mười ngàn năm, tính chất cực kỳ cứng, tôi dám cam đoan cặp nhẫn này là cặp duy nhất trên thế giới.”

Trình Cẩm không nói gì, người không thể bước hai lần vào một dòng sông, nhẫn vẻ ngoài giống nhau nói từ vi mô thì cũng không giống, trên thế giới vốn không có hai chiếc nhẫn giống nhau.

Có điều Trình Cẩm vẫn là lần đầu tiên trông thấy gỗ mun, trước đây chỉ nghe nói tới – gỗ mun được hình thành bởi sự cacbon hóa cây bị niêm phong trong đất vì thiên tai như động đất, lũ lụt, đất đá trôi từ ít nhất cả ngàn năm trước. Nó bất hủ bất diệt, cực kỳ quý giá, nhưng trông như hòn đá đen, chỉ là có cảm giác sáng bóng như được phủ sơn.

Ngày nay nhờ có máy móc thiết bị cỡ lớn, thường xuyên nghe thấy tin tức ở đâu đó đào được gỗ mun mấy ngàn năm, hơn nữa một khi đào được chính là số lượng lớn, nhưng mấy chục ngàn năm có lẽ vẫn cực hiếm.

“Trình Cẩm.” Nghe Dương Tư Mịch gọi mình, Trình Cẩm tỉnh táo lại, đi đến cạnh Dương Tư Mịch, “Em thích cái này? Vậy chọn nó đi.”

“Anh không thích?”

Trình Cẩm cười nói, “Anh cũng thích nhẫn, chất liệu và kiểu dáng em chọn là được.”

“Hai cậu đi kiểm tra thân thể trước đi, chờ hai cậu xong chắc nhẫn cũng làm xong, hai cậu trực tiếp đeo luôn là được.” Tạ Minh không gọi người đo kích thước vì đã đo từ trước. Bà thầm cảm thán có Trình Cẩm ở đây thật không tệ, tâm tư Dương Tư Mịch dễ đoán hơn nhiều.

Giải thích đoạn này một chút. Khi bàn việc công mình sẽ để Tạ Minh và Trình Cẩm xưng tôi – cậu, cậu – tôi. Còn Dương Tư Mịch, ẻm chẳng phân biệt công tư gì nên vẫn sẽ xưng hô như thường.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch được nhân viên sở nghiên cứu dẫn đi làm kiểm tra cơ thể, lúc đi ngang qua cửa một căn phòng, Trình Cẩm nhìn thấy người dân trấn Phượng Minh, Dương Tư Mịch kéo anh, anh nghi hoặc nhìn hắn.

Dương Tư Mịch nói, “Em tưởng anh không muốn gặp bọn họ.”

Trình Cẩm nói, “Không phải là không muốn gặp, là không muốn gặp lúc này.” Anh là một trong các nguyên nhân khiến người dân trấn Phượng Minh phải rời bỏ quê hương.

Dương Tư Mịch hơi chớp mắt, “Em phải nhắc nhở anh, chờ lúc anh muốn gặp, có lẽ bọn họ đã quên mất anh.”

“… Cảm ơn đã nhắc.” Nhưng quên cũng tốt, vốn là người xa lạ, chi bằng quay về làm người xa lạ.

Sau khi làm xong một nửa hạng mục cần kiểm tra, hai người phải tách ra làm các hạng mục khác nhau.

Dương Tư Mịch nói, “Làm xong em đi tìm anh.”

Trong khi làm kiểm tra, Dương Tư Mịch gặp Giả Như.

Giả Như hỏi hắn rất nhiều vấn đề, cũng ghi chép lại từng đáp án.

“Có phải anh rất am hiểu phân biệt bút tích không?” Giả Như nghe được một ít chuyện về Dương Tư Mịch từ đồng nghiệp, hắn bị đồn thổi rất truyền kỳ, Giả Như thấy hứng thú nhất là Dương Tư Mịch rất giỏi phương diện phân biệt bút tích, đây là do nhân viên nghiên cứu của cục Hai nói lúc tới giao lưu.

Dương Tư Mịch nói, “Đây không phải vấn đề cần thiết. Cô đã hỏi xong, tôi đi đây.”

Giả Như ngăn hắn, “Anh chờ chút, đây là vấn đề cá nhân tôi muốn hỏi. Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”

Dương Tư Mịch mỉm cười, “Vừa khéo tôi cũng muốn để cô giúp một việc.”

Giả Như lấy ra một chồng thư rồi lấy ra một bản bút tích để so sánh, “Anh giúp tôi nhìn xem trong những bức thư này bức nào là bản gốc, bức nào là người khác bắt chước.”

Dương Tư Mịch lật thư cực nhanh, chia chồng thư thành hai.

“Xong. Bây giờ đến lượt cô trả lời câu hỏi của tôi. Tình huống thật của tôi là thế nào?”

Giả Như dời ánh mắt từ chồng thư đến người Dương Tư Mịch, “Chẳng lẽ bây giờ anh có phản ứng không tốt nào?”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi ở trong phòng sẽ không thoải mái, thích không gian rộng lớn, ví dụ như ngoài trời. Mặt khác, hôm nay tôi không thấy Thích Văn Thanh, có phải đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì không, ông ta chạy trốn?”

“Giáo sư Thích đang kiểm tra cho người dân trấn Phượng Minh, với lại cục trưởng Tạ không muốn ông ấy xuất hiện trước mặt các anh. Còn vấn đề của anh, giáo sư Thích cho rằng anh không có vấn đề, cho rằng anh có thể vượt qua những tác dụng phụ đó.”

Đôi mắt đen nhánh của Dương Tư Mịch áp tới gần Giả Như, “Vậy cô cho rằng thế nào?”

Giả Như muốn dời mắt đi nhưng phát hiện bản thân không làm được, cô lòng dạ rối bời, “Tôi cho rằng… có lẽ không đơn giản như thế, nhưng tôi chỉ là trợ lý, tôi muốn nói là… phương diện này tôi tuyệt đối không nghiên cứu sâu bằng giáo sư Thích.”

Dương Tư Mịch nhìn Giả Như thêm một hồi, sau đó nói, “Tôi cho rằng chúng ta có thể hợp tác lâu dài, cô có chuyện cần giúp có thể tìm tôi, tương ứng, nếu cô phát hiện tin tức liên quan đến tôi cũng xin kịp thời nói cho tôi biết.”

“Được.” Giả Như không biết tại sao mình đồng ý nhanh như thế, cô ổn định tâm thần, hỏi, “Vậy chuyện của Trình Cẩm?”

Dương Tư Mịch dùng giọng “còn phải nói à” nói, “Chuyện của anh ấy đương nhiên liên quan đến tôi.”

Giả Như cười, cảm giác ngột ngạt trong phòng giảm bớt không ít, cô ngồi càng thẳng, nói, “Các anh vốn có quyền hiểu rõ tình hình, sẽ không giấu giếm các anh điều gì nhưng bây giờ đúng là không có tin gì mới được phân tích ra.”

Dương Tư Mịch đứng dậy, “Cảm ơn. Đi đây.”

Hắn đi tìm Trình Cẩm, đúng lúc Trình Cẩm cũng kiểm tra xong, hai người cùng đi tìm Tạ Minh lấy nhẫn.

Hai chiếc nhẫn đen nhánh bóng loáng nằm trong lòng bàn tay Dương Tư Mịch, kiểu dáng đơn giản nhất, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào. Dương Tư Mịch đeo một chiếc vào ngón vô danh trái của Trình Cẩm rồi đeo chiếc còn lại vào ngón vô danh trái của mình, hoàn thành xong toàn bộ động tác Dương Tư Mịch mới hỏi, “Trình Cẩm, có phải nên để anh đeo cho em không?”

Trình Cẩm cầm tay trái Dương Tư Mịch, ngón cái khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay hắn, cười nói, “Không có loại yêu cầu này. Nhưng mà chúng ta hẳn nên tìm người có kinh nghiệm tư vấn cách phòng ngừa nhẫn thất lạc ngoài ý muốn.”

“Không cần lo nó sẽ rơi mất, trên thực tế trong một tiếng hai cậu không gỡ ra nó sẽ vĩnh viễn lưu lại trên ngón tay hai cậu.” Tạ Minh nói, “Cặp nhẫn này đã được xử lý bằng dung dịch đặc biệt, sau khi tiếp xúc liên tục với da sẽ rất khó tách rời.”

Bà vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, còn tưởng sẽ có cảnh tượng nào đó khiến người ta khó quên, kết quả Dương Tư Mịch chỉ mất một giây để làm xong bước đeo nhẫn của hai người.

Trình Cẩm xoay chiếc nhẫn, điều chỉnh đến vị trí thoải mái nhất, “Dù chúng tôi không cần phải tháo xuống nhưng thật ra vẫn có cách nhỉ?”

Tạ Mình cười nói, “Có, ngâm trong dung dịch một lúc là có thể tháo được.”

Trình Cẩm rất nghi ngờ Tạ Minh nói tới một số dung dịch có tính ăn mòn da cực mạnh, ngón tay nếu biến thành xương trắng thì dĩ nhiên không còn chỗ cho nhẫn bám vào.

Sau đó Trình Cẩm và Dương Tư Mịch được chở về nhà. Trình Cẩm thấy còn sớm nên kéo Dương Tư Mịch tới cục Công an lần nữa.

Cát Duyệt cũng ra ngoài một chuyến, anh ta đến cửa hàng nội thất kia, vừa trở về không lâu. Hai người Trình Cẩm vừa tới, ánh mắt anh ta lướt qua họ, lập tức phát hiện trên ngón tay họ nhiều thêm một thứ, hết cách rồi, đây là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát.

“Hiệu suất cao ghê ha, nửa ngày không gặp hai cậu đã đeo nhẫn rồi. Mua hả? Nhìn không tệ.”

Trình Cẩm nói, “Người khác tài trợ miễn phí.”

Cát Duyệt cười nói, “Hai cậu được lắm, ngay cả nhẫn cũng không chịu tự mua.”

Dương Tư Mịch nói, “Phải tự mua?”

Nhẫn chỉ mang ý nghĩa biểu tượng, ở Trung Quốc chẳng lẽ phải tự mình mua mới càng có thể thể hiện tình cảm ái mộ hay càng có thể mang đến vận may?

Trình Cẩm cười nói, “Tư Mịch, đừng để ý anh ta, không có cách nói phải tự mua.”

Cát Duyệt bắt đầu nghi ngờ bản thân nói chuyện không cẩn thận nên không biết đã đắc tội Dương Tư Mịch hồi nào, anh ta cười nói, “Đùa thôi, đừng để ý. Vậy chúc hai cậu hạnh phúc.” Lời này đúng là có chút không xuôi, anh ta bổ cứu, “Tối nay cùng ăn một bữa không?”

Dương Tư Mịch nói, “Chúng tôi sẽ đi ăn, chỉ hai người chúng tôi.”

“… Có thể hiểu.”

“Tôi đưa Lý Tuấn Hùng về hỗ trợ điều tra.” Sau khi Cát Duyệt đến cửa hàng, hơi ép Lý Tuấn Hùng một chút, đối phương nhanh chóng thừa nhận đúng là hắn nhờ Quách Liêm mang hộ hai túi pháo hoa đó nhưng không thừa nhận trong pháo hoa có để bom hẹn giờ.

“Trừ khi có thể tìm được bằng chứng chứng minh anh ta liên quan tới quả bom, nếu không chúng ta rất nhanh phải thả anh ta đi.”

Trình Cẩm hỏi, “Anh ta mua nhiều pháo hoa thế làm gì?”

“Dùng cho sinh nhật Phó Giai, Phó Giai là con của em gái Lý Tuấn Hùng, cũng chính là cháu gái anh ta. Lúc đầu họ chuẩn bị liên hoan sinh nhật cho Phó Giai trong công viên trò chơi gần nhà Phó Giai. Đống pháo hoa chắc là để Phó Xuân Hoa mang về từ ngày hôm trước nhưng Phó Xuân Hoa chỉ lo dính lấy tình nhân, hai người bị thiêu chết, sinh nhật Phó Giai cũng không tổ chức được, pháo hoa bị để lại chỗ Lý Tuấn Hùng, hôm qua anh ta nhờ Quách Liêm chở giúp về nhà mình, kết quả bị đốt trên đường.”

Trình Cẩm suy tư nói, “Nói vậy pháo hoa này vốn là do Phó Xuân Hoa mang theo, nếu bom ở trong pháo hoa…”

Cát Duyệt gật đầu liên tục, “Như vậy ban đầu người chết phải là Phó Xuân Hoa. Tôi có một ý tưởng, Lý Tuấn Hùng biết Phó Xuân Hoa phóng đãng với những người phụ nữ khác, có lỗi với em gái anh ta nên muốn giết người, sau đó mua đủ vật liệu làm ra một quả bom, nhưng không ngờ Phó Xuân Hoa tự tìm đường chết trước. Sau đó pháo hoa bị để quên trên xe hàng chứa giường của các cậu, hôm sau đổi thành Quách Liêm lái xe nên bị nổ chết.”

Dương Tư Mịch không kiên nhẫn nghe mấy thứ này, hắn ôm eo Trình Cẩm dựa vào người anh, Trình Cẩm ôm ngược lại, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dường như đang dỗ hắn bình tĩnh.

Cát Duyệt thấy thế liền trợn trắng mắt trong lòng, mệt anh ta còn tưởng sau khi trên tay có nhẫn hai người này sẽ không dính nhau như thế nữa, kết quả họ chẳng kiên trì được mười lăm phút.

Trình Cẩm nói, “Vẫn còn vấn đề, Lý Tuấn Hùng nếu bất mãn Phó Xuân Hoa thì trực tiếp đuổi việc là được, Phó Xuân Hoa có được công việc đó là nhờ anh ta mà. Mặt khác, xem như Lý Tuấn Hùng muốn giết Phó Xuân Hoa đi, vậy tại sao anh ta muốn giết Quách Liêm, quả bom kia được điều khiển từ xa, phải có người kích nổ, chỉ cần không kích nổ Quách Liêm sẽ không chết.”

Cát Duyệt nói, “Việc này thì khó nói, có lẽ anh ta có động cơ giết Quách Liêm thật.”

“Ừm, tra tiếp đi, chúc anh may mắn.”