Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 46



Lúc ăn cơm tối, Trình Cẩm còn cầm theo điều khiển từ xa, anh muốn xem trên bản tin có thêm tin tức hay manh mối không, anh đã quen tự tra án, bây giờ phải chờ tin từ người khác thì rất khó.

Dương Tư Mịch nói, “Anh muốn tra thì chúng ta tự đi tra, người chết trong vụ nổ khí ga kia…”

Trình Cẩm nói chen vào, “Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan.”

“À.” Dương Tư Mịch để đũa xuống, chống tay nâng cằm. “Cửa sổ đóng chặt, khí ga bị rò rỉ, sau khi đạt đến nồng độ nhất định mà tiếp xúc với tia lửa điện sẽ xảy ra cháy nổ, cách thuận tiện nhất chính là gọi điện thoại đến, người ở trong phòng nhận điện thoại hoặc di động, tia lửa điện và khí ga tiếp xúc gây cháy nổ.”

Trình Cẩm nói, “Loại tình huống này là mưu sát. Nhóm Hoàng Bân nghi ngờ Tiêu Lan ép Phó Xuân Hoa chết vì tình.”

“À.”

Trình Cẩm cười nói, “Nhưng đơn giản thôi, nói họ tra ghi chép cuộc gọi đến điện thoại của Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan là xong.”

Dương Tư Mịch nói, “Còn có khả năng hung thủ dùng những cách khác, bật đèn cũng có thể làm khí ga nổ, còn có đường dây hỏng, hoặc một vài món đồ điện xảy ra vấn đề trong khi hoạt động.”

“Ừm, sẽ điều tra ra.” Trình Cẩm cười kéo cánh tay đang đỡ cằm của Dương Tư Mịch để lại lên bàn, nhét đũa vào tay hắn, “Được rồi, giờ ăn cơm thôi.”

Nửa đêm, điện thoại di dộng của Trình Cẩm reo, anh không mở mắt, vươn tay tìm điện thoại ấn nút nhận, lại là Cát Duyệt, anh ta nói có phát hiện mới, Trình Cẩm mới tỉnh táo hơn chút, “Cho nên gọi vào giờ này? Hi vọng phát hiện của anh có giá trị.”

“Tôi gọi cho cậu là muốn nói không phải chỉ có cậu mới có thể thức đêm tăng ca tra án.”

Trình Cẩm đùa, “Thật sao, tôi còn thật sự tưởng anh không có tiền tăng ca là sẽ không tăng ca.”

Điện thoại vừa reo thì Dương Tư Mịch cũng tỉnh, hắn bực bội lăn một vòng, cuốn hết chăn mỏng lên người mình, Trình Cẩm cười kéo hắn về, tới gần hôn một cái. Dương Tư Mịch mở mắt, trong bóng tối sáng lên hai ngọn đèn u lam nhỏ, Trình Cẩm suýt không cầm nổi điện thoại, Cát Duyệt ở đầu bên kia nói gì anh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ hoảng hốt nói vội, “Cát Duyệt, lát nữa tôi gọi lại cho anh.” Anh ném điện thoại đi bưng lấy mặt Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch nghi hoặc chớp mắt, ánh lam biến mất.

Trình Cẩm mở đèn đầu giường, nhìn kỹ mắt Dương Tư Mịch dưới ánh đèn, vẫn đen trắng rõ ràng, không có thay đổi màu sắc.

“Tư Mịch, vừa rồi mắt em phát sáng.”

“Mắt con người sẽ không phát sáng, trừ khi xảy ra biến đổi bệnh lý hoặc làm phẫu thuật đặc biệt. Mắt một số loài động vật trông như phát sáng vào ban đêm nhưng thực ra là mắt chúng có thể phản xạ ánh sáng.”

“Anh biết.” Những lời này không thể khiến Trình Cẩm yên tâm, vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy mắt Dương Tư Mịch phát sáng trong bóng tối. “Ngày mai em phải đến sở nghiên cứu kiểm tra.”

“Không đi. Hôm nay vừa kiểm tra xong, trên người chúng ta có chip, nó sẽ tự quét hình truyền đi.” Dương Tư Mịch nghiêng đầu dụi dụi tay Trình Cẩm, lông mi dài quét lên đầu ngón tay Trình Cẩm giống như cọng lông vũ mềm mại rơi lên mặt hồ, làm lòng người nổi lên từng gợn sóng.

“… Được, nhưng không thoải mái thì phải nói cho anh. Không biết có sợ ánh sáng không?’

Mắt Dương Tư Mịch nhìn đèn, “Không đâu.”

“Tốt rồi.” Trình Cẩm giúp Dương Tư Mịch chỉnh tư thế rồi trải phẳng chăn trên người hắn, còn chưa chuẩn bị xong Dương Tư Mịch đã xoay người đè lên người anh, Trình Cẩm kiên nhẫn kéo chăn lần nữa để nó phủ lên cả hai, Dương Tư Mịch cúi đầu cắn xuống sườn gáy anh, anh có thể cảm nhận được đau nhói rất nhẹ nhưng chỉ cười thuận theo Dương Tư Mịch.

Một tay anh ôm Dương Tư Mịch, tay kia cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Tạ Minh – định báo cho bà tình huống mới này của Dương Tư Mịch, sau đó gọi lại cho Cát Duyệt, “Xin lỗi, lúc nãy có việc.”

Giờ này có thể có việc gì chứ? Cát Duyệt qua quít hừ hai tiếng, bưng ly trà trên bàn làm việc lên nhấp một hớp, nhìn cuốn sổ của mình, “Tôi tra được Phó Xuân Hoa và Quách Liêm quan hệ không tệ. Ngoài ra còn một tin tức quan trọng, người yêu của Quách Liêm nói từng nhìn thấy Quách Liêm và Lý Trân Anh cùng nhau, nhưng cũng chỉ thấy hai người đó gặp nhau, cô ta chất vấn Quách Liêm nhưng đối phương nói cô ta cố tình gây sự, cái gì cũng không thừa nhận. Sau đó tôi lại đi thẩm vấn Lý Tuấn Hùng, anh ta nói em gái mình không có khả năng có quan hệ gì với Quách Liêm.”

Cát Duyệt nghe thấy đầu bên kia có tạp âm nho nhỏ nhưng không có ai nói chuyện bèn hỏi, “Người còn ở đây không, lại có chút việc?”

Tiếng cười nhẹ của Trình Cẩm vang lên, “Vẫn còn. Vậy anh hỏi Lý Trân Anh chưa?”

“Chưa, trời sáng mới đi.”

“Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút?”

“… Được, không quấy rầy các cậu nghỉ ngơi.”

“Anh đã quấy rầy.” Tiếng Dương Tư Mịch mất kiên nhẫn xuất hiện trong loa.

“…” Cát Duyệt quyết định sau này sẽ không đi quấy rầy nữa.

Trình Cẩm cười nói, “Ngày mai bọn tôi đi cùng anh. Buổi sáng gọi điện…”

Bị cúp máy, Cát Duyệt đoán là Dương Tư Mịch cúp, anh ta lắc đầu, mở giường xếp để trong phòng làm việc, ngủ tạm mấy tiếng vậy.

Buổi sáng, Cát Duyệt lái xe đi đón Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, Trình Cẩm mang bữa sáng cho anh ta.

Cát Duyệt nhíu mày, “Sandwich? Đây là nước cam?”

Dùng ly thủy tinh đựng nước cam, thoạt nhìn như là tự ép.

“Ừm, ly này cho anh.”

“Tại sao là món Tây?”

“Tư Mịch làm.” Trình Cẩm cười nói, “Anh không muốn ăn có thể mua bánh bao và sữa đậu nành, giao lộ đằng trước có một tiệm bánh bao.”

“À, không cần, bây giờ nhiều vấn đề thực phẩm lắm, đồ nhà làm vẫn yên tâm hơn.” Còn là bữa sáng Dương Tư Mịch làm? Người có cơ hội ăn hẳn là không nhiều. Cát Duyệt liếc nhìn Dương Tư Mịch, cảm thấy hắn chắc chưa đến mức bỏ độc chết mình nhưng lại nghĩ tới một vấn đề, “Các cậu mang bữa sáng cho tôi nhưng đều không lái xe, tôi ăn kiểu gì đây?”

Trình Cẩm cười nói, “Được, tôi lái.”

Dương Tư Mịch nói, “Để em.”

Ô tô chạy vào khu cư xá vợ chồng Phó Xuân Hoa và Lý Trân Anh sống, không lâu sau, họ trông thấy xe cảnh sát dừng dưới một tòa nhà, xem ra chính là chỗ này, chạy tiếp về phía trước, họ thấy Tăng Trúc đứng dưới lầu – Cát Duyệt đã nói trước với Hoàng Bân và hắn vì nơi này thuộc quản lý của hai người.

“Đàn anh, đội trưởng Cát, mọi người tới nhanh thật.” Tăng Trúc thấy Dương Tư Mịch cũng có mặt, không biết phải xưng hô thế nào bèn gật đầu.

Cát Duyệt nói, “Là rất nhanh, vì chúng tôi có tài xế kỹ thuật siêu cao.”

Trình Cẩm cười nói với Tăng Trúc, “Dạo này thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm. Đàn anh, sắc mặt anh nhìn không tốt lắm.”

Trình Cẩm không nói gì, người đàn em này dù lễ phép hơn rồi nhưng nói chuyện vẫn cứ không khách sáo như thế. Dù sao mấy ngày trước anh suýt chết, có thể mặt mày hồng hào nhanh vậy sao?

“Ừm, nên mấy hôm nay tôi đang nghỉ phép. Hoàng Bân ở trên?”

“Vâng, Lý Trân Anh và con gái Phó Giai cũng ở nhà, Phó Giai xin nghỉ mấy ngày, không đi học. Đúng rồi, ông ngoại Phó Giai cũng ở đây, chắc là không yên tâm con gái và cháu gái.”

Trình Cẩm hỏi Cát Duyệt, “Bọn họ biết anh tạm giữ Lý Tuấn Hùng không?”

“Không biết, Lý Tuấn Hùng cho rằng mình không thẹn với lương tâm, rất nhanh có thể về nhà nên chỉ nói với người nhà có việc phải làm, anh ta cũng không muốn thêm phiền cho người nhà vào lúc này.”

Tăng Trúc nói, “Đội trưởng Cát, xem ra anh đã nghiêng về anh ta vô tội?”

“Tất cả phải xem bằng chứng.” Cát Duyệt phòng thủ rất khá, “Bên các cậu điều tra thế nào? Vẫn chưa có thu hoạch?”

“Không, có thu hoạch.”

Họ đã tra ra lúc khí ga nổ, Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan vừa về không lâu, Tiêu Lan không có thời gian làm khí ga tràn khắp nhà nên nhất định có người mở van xả khí trước khi bọn họ về, sau khi bọn họ về thì gọi điện cho Phó Xuân Hoa, Phó Xuân Hoa nghe máy, tất cả kết thúc…

Nghe được “gọi điện thoại”, Trình Cẩm cười nặn nặn ngón tay Dương Tư Mịch, lúc trước Dương Tư Mịch cũng nói như vậy.

“Cuộc điện thoại Phó Xuân Hoa nhận trước khi nổ do ai gọi?”

“Từ nhà anh ta gọi đi.”

Cát Duyệt nói, “Lý Trân Anh? Quả nhiên trong gia đình mà vợ chồng không hòa thuận, một người chết luôn không thoát khỏi liên quan tới người kia.”

Lúc khí ga phát nổ Lý Trân Anh đang ở nhà nhưng chị ta có thời gian bố trí xong mọi việc, trừ khi chị ta có bằng chứng chứng minh sáng hôm đó mình không có mặt.

Tăng Trúc cũng nói, “Giết người vì tình trong án giết người luôn chiếm tỉ lệ rất cao.”

Sau khi lên lầu, Trình Cẩm và Hoàng Bân chào nhau, anh chú ý tới bộ dạng Lý Trân Anh và Phó Giai đã tốt hơn nhiều hôm xuất hiện trên tivi, cha Lý Trân Anh là một ông lão gầy nhom, ông ta rất khách sáo mời nhóm Trình Cẩm ngồi xuống nói chuyện.

Lý Trân Anh nói cha mình dẫn Phó Giai đi, tiện cho chị ta nói chuyện với cảnh sát, Phó Giai vâng lời theo ông ngoại về phòng mình rồi Lý Trân Anh mới thu hồi ánh mắt luôn dõi theo hai ông cháu, “Được rồi, các anh muốn hỏi tôi cái gì? Nếu hỏi tôi có biết quan hệ của Phó Xuân Hoa và người phụ nữ kia không thì tôi biết, nhưng tôi chỉ biết Phó Xuân Hoa có người khác ở ngoài, không biết là ai.”

Vậy thì nói không thông rồi, nếu Lý Trân Anh không biết Tiêu Lan, vậy chị ta không có cách nào đến nhà người ta mở van ga.

Tăng Trúc nói, “Chị biết anh ta ở bên ngoài xằng bậy, chị không nghĩ tới theo dõi sao?”

Lý Trân Anh nói, “Tôi đã thử nhưng không thành công, nếu không tôi đã sớm cầm được bằng chứng đồng thời đuổi anh ấy ra khỏi nhà.”

Cát Duyệt thầm than, người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại dễ ức hiếp.

“Chị lúc ở trên tivi và bây giờ hơi không giống.”

“Cái gì?”

“Chị lúc đó trông, nói thế nào đây, rất khổ sở…?”

Lý Trân Anh nhíu mày, “Tôi bây giờ vẫn khổ sở, anh ấy tuy làm sai nhưng không đến mức đáng chết, với lại bất kể thế nào, anh ấy vẫn là cha Phó Giai.”

Dương Tư Mịch nhìn Lý Trân Anh, con người vĩnh viễn mâu thuẫn như vậy, vừa yêu vừa hận, vừa không muốn buông tay vừa vẫn phải bỏ đi, khiến người khác khó mà hiểu được.

Dương Tư Mịch nhìn sang Trình Cẩm, Trình Cẩm quay đầu nhìn lại hắn, sau đó lấy một viên kẹo từ trong túi, lột giấy gói sặc sỡ, để viên kẹo kề sát môi hắn, Dương Tư Mịch há miệng ngậm lấy, kẹo sữa cứng vị việt quất.

Tại sao trong túi Trình Cẩm có kẹo?

Từ hôm nay về sau trong túi Trình Cẩm luôn có vài cục kẹo. Dương Tư Mịch cứ mãi nghi hoặc nhưng hắn không hỏi, vì hắn nghi ngờ đây là lần đầu Trình Cẩm xuất hiện ký ức sai. Không sao cả, hắn thích Trình Cẩm lột kẹo cho mình.

Hoàng Bân hỏi Lý Trân Anh, “Trưa ngày xảy ra vụ nổ, chị gọi điện cho Phó Xuân Hoa?”

Lý Trân Anh giật mình, “Nổ? Tôi biết kiến thức về phương diện này, anh nói là tôi gọi điện thoại sau đó làm khí ga nổ?”

Hoàng Bân và mọi người trao đổi ánh mắt, ngược lại là không nghĩ tới tình huống này, hình như Lý Trân Anh không biết, nếu không thì là chị ta giả vờ quá thật.

“Đúng, vụ nổ xảy ra ngay khi anh ta nhận điện thoại của chị.”

“Nhưng tôi tưởng anh ấy không nhận…” Lý Trân Anh trầm mặc thật lâu mới nói, “Tôi muốn nói với anh ấy mấy chuyện về tiệc sinh nhật của Phó Giai, hỏi anh ấy có thể đi đón mấy người bạn học của Phó Giai ở xa không. Vậy là các anh nghi ngờ tôi mưu sát họ?”

Lúc nói tới từ “mưu sát”, tiếng chị ta run rẩy, cho dù biểu hiện rất kiên cường tỉnh táo nhưng thủy chung vẫn có sợ hãi.

Hoàng Bân nói, “Sáng hôm đó chị ở đâu?”

“Ở nhà, một mình.” Không có nhân chứng, vậy là không có cách nào rửa sạch hiềm nghi.

Cát Duyệt nói, “Chị có liên lạc với Quách Liêm? Vợ anh ta gặp được hai người.”

Lý Trân Anh cười khổ, “Tôi đoán được cô ấy nói như thế nào với các anh, cô ấy cho là tôi có quan hệ với chồng cô ấy? Cô ấy hiểu lầm rồi. Tôi và Quách Liêm có gặp nhau nhưng đó là bởi tôi muốn hỏi anh ta có biết Phó Xuân Hoa dan díu với ai không, anh ta và Phó Xuân Hoa quan hệ không tệ, chắc chắn biết nhưng lại không nói cho tôi.”

Tăng Trúc nói, “Bây giờ không có bằng chứng, chị muốn nói sao cũng được.”

“Đúng, Quách Liêm gặp tai nạn xe… cũng xảy ra nổ… Chẳng lẽ cũng là cố tình? Các anh cho rằng anh ta cũng do tôi giết, trời ạ…” Lý Trân Anh không biết là sợ hay tức mà toàn thân phát run, đột nhiên chị ta nghiêm túc nhìn Trình Cẩm chưa từng lên tiếng nhưng luôn chăm chú lắng nghe, “Tôi thật sự không giết bất kỳ ai, anh có thể tin tưởng tôi không?”

Mọi người cũng nhìn Trình Cẩm, chỉ có Dương Tư Mịch vẫn nhắm mắt dựa lên người anh.

Trình Cẩm nói, “Chúng tôi sẽ điều tra rõ.”

Lý Trân Anh thất vọng dời ánh mắt, “Anh có thể tra rõ?”

“Đương nhiên.” Trình Cẩm nhìn đám Cát Duyệt, “Vậy hiện tại xem ra tôi không thể không nhúng tay vào, hi vọng mọi người hợp tác vui vẻ.”

Cát Duyệt và Tăng Trúc đều đang âm thầm trợn trắng mắt, cái gì gọi là “không thể không”, cậu/anh rõ ràng thật vui vẻ cuối cùng có thể xen vào vụ án này, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn giọng khách át giọng chủ.

Quả nhiên một giây sau Trình Cẩm bắt đầu gọi điện thoại tìm trợ thủ, “Diệp Lai, hỏi Tiểu An và Du Đạc có rảnh không, không, không rảnh cũng phải dành ra thời gian, các em đến cục Công an khu mới tập hợp.”

“Được ạ, lão đại, không cần gọi Bộ Hoan và Hàn Bân?”

Trình Cẩm nói, “Hai người đó chắc đang bận việc, để họ tiếp tục nghỉ phép đi, có các em là đủ rồi.”

“A, biết rồi ạ.”