Tô Hàng Hướng Nam

Chương 22



Edit & Beta: Hann

Nhiệm vụ của phân đội Tinh Hỏa lần này là về vụ nhập cảnh trái phép.

Nghiệp vụ tại biên giới thật sự không tốt lắm, bọn họ phải vô cùng cẩn trọng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn rồi trở về.

Dĩ nhiên đây không phải lần đầu tiên phân đội Tinh Hỏa đi biên giới chấp hành nhiệm vụ. Thế nhưng đây là lần đầu tiên có sự tham gia của Hàng Chính khi thực hiện nhiệm vụ.

Hàng Chính xem xét tình hình của nhiệm vụ rất cụ thể và tỉ mỉ hết lần này đến lần khác, hồi ức về tình huống trên chiến trường lại ùa về trong suy nghĩ của anh. Dĩ bất biến ứng vạn biến chính là châm ngôn sống của Hàng Chính, thế nhưng căn bản ở nơi này, nhất định anh phải đảm bảo anh em của mình đều an toàn trở về. Bị thương chảy máu rất bình thường, chỉ cần người vẫn còn ở đây, vậy là tốt rồi.

Tính chất công việc của bọn họ quá đặc thù, không ai có thể ở lại phân đội Tinh Hỏa cả đời, Hàng Chính cũng vậy. Anh biết một ngày nào đó mình phải rời đi, dòng chảy của người lính nơi doanh trại quân đội vững chắc này, từ xưa đến nay chân lý đều không đổi thay. Bây giờ, việc anh cần làm là dồn sức vào dòng chảy này, anh và Phương Cẩm Lôi cùng nhau dành hết thảy tâm huyết cho tiểu đội để phục vụ nhân dân cũng như tổ quốc. Không cần người người tán dương, chỉ mong không thẹn với lòng.

Lúc phân đội Tinh Hỏa đến khu vực biên giới đã là ban đêm, bọn họ yên lặng nhảy dù xuống khu rừng bỏ hoang không người ở. Hàng Chính triệu tập các anh em qua lấy quân hàm trên người, thanh màu quân đội, phù hiệu đeo tay xuống bỏ vào túi di thư rồi bịt kín chôn dưới đất, mỗi người làm xong sẽ đánh dấu vào.

Theo như tình báo nhận được, vào lúc bốn giờ rạng sáng sẽ có đoàn lính đánh thuê ngoại quốc nhập cảnh trái phép. Đây là tin tức mà bên bộ đội moi ra từ trùm buôn thuốc phiện mới vừa bị bắt. 

Đám lính đánh thuê này chính là người mà tên trùm buôn thuốc phiện bỏ ra số tiền lớn mời đến để giúp đỡ hắn ta mở rộng thị trường ma túy. Thế nhưng tên trùm buôn thuốc phiện này bí mật bị bắt, những tên lính đánh thuê đó không nhận được tin báo. 

Bọn chúng còn dựa theo thời gian đã hẹn trước để chuẩn bị nhập cảnh lén, nhưng bọn chúng không ngờ rằng, thứ đang chờ mình chính là phân đội Tinh Hỏa được huấn luyện và trang bị nghiêm chỉnh.

Bộ đội biên giới đến chi viện đã tập trung hết ở hướng bên này, mà Hàng Chính bọn họ chính là quân tiên phong, mục đích là tới trước để thăm dò đường đi của lính đánh thuê, tranh thủ thời gian cho bộ đội biên giới bên kia.

Rạng sáng lúc bốn giờ, hơi sương trong rừng lượn lờ, phân đội Tinh Hỏa đã sớm chôn xong và chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ. Nhóm người Hàng Chính đang bí mật ẩn nấp trong rừng ở nhiều phương hướng khác nhau, chờ đám lính đánh thuê đó xuất hiện.

Tay súng bắn tỉa Lý Phục phát hiện bóng người nhờ dụng cụ nhìn trong ban đêm. Anh ấy thay đổi hướng của đầu súng, nhắm vào, sau đó khẽ thổi vào bộ đàm, ra hiệu mục tiêu đã xuất hiện.

“Pằng!” Âm thanh tiếng súng đã lắp ống giảm thanh dường như vẫn vậy. Hàng Chính quan sát tình hình bằng dụng cụ nhìn trong đêm, thấy người đầu tiên trong đám lính đánh thuê đã bị Lý Phục bắn vào đầu, nổ tung làm máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Đạn bay đến từ bốn phương tám hướng khiến đám lính đánh thuê trở tay không kịp, nhưng bọn chúng không hổ là những người đã được huấn luyện bài bản, rất nhanh đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Nhưng bọn chúng ở ngoài sáng, còn phân đội Tinh Hỏa ở trong tối, cộng thêm bụi cây rậm rạp trong rừng cùng ống giảm thanh, bọn lính đánh thuê khó mà phân biệt được đạn đến từ đâu.

Bọn người Hàng Chính giải quyết đám lính đánh thuê này rất nhanh, thế nhưng Hàng Chính tinh mắt nhìn thấy một tên lính đang lén đi về hướng khác.

Hướng đó có Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực.

Hàng Chính mặc kệ đạn lạc khắp nơi, di chuyển đến điểm đánh lén kế tiếp, nơi chỉ cách tên lính đánh thuê này hai trăm mét. Anh nhìn thấy hắn có mang theo GPS, được trang bị thiết bị dò người, dụng cụ nhìn ban đêm cùng các loại thiết bị tinh vi khác. Thảo nào, hắn đã dùng thiết bị dò người này nên mới biết hướng đó có người, định đến bắn phát súng đây mà. Thế nhưng khi anh vừa đến điểm đánh lén rồi, bỗng phát hiện tên lính đánh thuê này thay đổi phương hướng, đi về phía anh.

Hàng Chính nâng súng lên nhắm vào, không ngờ tên này đánh đòn phủ đầu, nổ súng về phía anh trước. Hàng Chính lập tức nhảy lên, đạp vào thân cây cứng cáp, mượn lực bay lên không trung rồi bóp cò.

Trong giây lát Hàng Chính để lộ người mình, tên lính đó cũng bóp cò.

Viên đạn của hắn sượt qua bả vai Hàng Chính, mà viên đạn của Hàng Chính đã ghim vào trán của hắn.

Mà lúc này, khoảng cách giữa Hàng Chính và tên lính đánh thuê không quá tám mươi mét.

Rất khó mà tưởng tượng được Hàng Chính đã thấy cảnh tượng như thế nào, lúc đám người Hồ Đối Đối giải quyết xong tàn dư còn lại rồi đi tìm anh, trên mặt tên lính đó bị chất lỏng màu trắng và đỏ tươi vấy bẩn. Còn Hàng Chính đang ngồi dưới đất xử lý vết thương trên bả vai, mặt không đổi sắc.

“Y, giải quyết xong rồi.” Hứa Băng nhìn vết thương trên vai anh một chút, nói: “Có thể về rồi.”

Hàng Chính gật đầu, siết chặt băng vải quấn trên bả vai, đứng dậy nhìn bầu trời đã ửng sáng, nhếch miệng cười nói: “Kết thúc.”

Hàng Chính tự tay lau chất lỏng dính trên mặt mình, mùi tanh ngập tràn khắp nơi. Anh dùng chiếc găng tay chiến đấu màu đen lau đi chất lỏng màu trắng trên mặt. Hàng Chính tháo bao tay, ném xuống đất nói: “Thật ghê tởm.” sau đó vác súng đi về phía trước.

Phân đội Tinh Hỏa hoàn toàn đại thắng, dẹp đường vì nhóm bộ đội biên giới đang chạy đến ở phía sau chính là điều kiện cần ưu tiên hàng đầu.

Sau khi Hàng Chính trở về, toàn bộ phòng tư vấn tâm lý như lâm phải đại dịch. Tuy nhiên sau khi hoàn thành đầy đủ kiểm tra về vấn đề tâm lý, bây giờ anh đã không còn bất kỳ gánh nặng hay bóng ma nào ở trong lòng cả. Bình thường đến nỗi không thể tưởng tượng được, điều khó chịu hơn là anh còn phát hiện bác sĩ tâm lý này có chút vấn đề. 

Bác sĩ tâm lý còn chưa kịp can thiệp tư vấn thành công cho anh, trái lại tự mình nảy sinh vấn đề luôn. Sau khi Phương Cẩm Lôi biết chuyện này cũng cảm thấy được rồi, chỉ cần đổi bác sĩ tâm lý là được. 

Cuối cùng Phương Cẩm Lôi cảm thấy hay là đừng bảo những bác sĩ này đến nữa, nghiên cứu sinh nọ hay tiến sĩ kia còn không bằng Hàng Chính, nhà tâm lý học nửa mùa nữa.

Tiểu đội Tinh Hỏa hoàn thành nhiệm vụ, bọn Hàng Chính bị thương nhẹ ở nhiều mức độ khác nhau. Hàng Chính lấy lý do dưỡng thương, muốn xin nghỉ phép mấy ngày. 

Phương Cẩm Lôi cũng không muốn đồng ý, thế nhưng lúc lật ra ghi chép ngày nghỉ phép của anh, ba năm qua đều trống cả. Năm đầu anh tặng ngày nghỉ của mình cho Hứa Băng vừa mới kết hôn và Trần Ngũ xa nhà đã lâu. Kỳ nghỉ phép năm thứ hai lại tặng cho Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực. Năm thứ ba thì cho Lý Phục, người bảo phải về nhà đi xem mắt, nói ngắn gọn thì ba năm nay Hàng Chính dường như không có ngày nghỉ. 

Tuy Phương Cẩm Lôi nói không đồng ý cả ngàn lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn ký vào đơn đăng ký. Để trả lại ngày nghỉ cho Hàng Chính, bọn Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực ríu rít muốn chia vài ngày nghỉ phép của mình cho anh. Bởi vì cái này vượt quá mức kiểm soát, bảy ngày nghỉ của Hàng Chính bỗng kéo dài thành nửa tháng, suýt chút nữa khiến Phương Cẩm Lôi tức chết. Thế nhưng anh ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng Chính đeo balo bước ra khỏi nơi đóng quân. 

Còn một loạt công việc của phân đội Tinh Hỏa, Hàng Chính đều giao hết tất cả cho Hứa Băng xử lý. Hứa Băng thì không ngừng than vãn khổ sở, bảo anh chính là ông chủ thích bỏ bê công việc. Nhưng đương nhiên Thiếu tá Hàng của chúng ta không thèm để tâm đến những thứ này, vui sướng đi nghỉ ngơi.