Tô Hàng Hướng Nam

Chương 24



Edit & Beta: Hann

Ăn lẩu Trùng Khánh vào một ngày mùa đông là cảm giác như thế nào?

Ấm áp, nóng hổi, đỏ rực, chưa nhìn thấy nồi lẩu nhưng đã ngửi thấy hương thơm. Trong nháy mắt đó, cả người đều thấy lòng mình ấm áp hẳn, tuyến nước bọt còn hoạt động nhiều hơn bình thường một trăm hai mươi lần ấy chứ. Đối với Tô Nam, người theo chủ nghĩa không cay không vui mà nói, lẩu Trùng Khánh chính là sự tồn tại của một vị thần. Đặc biệt lúc nồi lẩu được bưng lên bàn, dầu mỡ đỏ rực sôi sùng sục, hương thơm tỏa ra bốn phía. Nước bọt của cô muốn chảy vào trong nồi luôn rồi, chờ mãi đến khi nhân viên đem tất cả đồ ăn lên, cô nóng lòng bưng dĩa sách bò bóng nhoáng lên, lúc chuẩn bị cho vào nồi lẩu, Hàng Chính nắm lấy cổ tay cô rồi nói: “Em làm gì thế?”

“Nấu để ăn đấy. Anh mau mau buông tay đi, em sắp chết đói rồi.”

Anh dở khóc dở cười giành lại sách bò từ đôi tay đang co lại đầy đáng thương của cô: “Đưa anh đi, em biết ăn sách bò thế nào không? Nếu em nấu sách bò như vậy thì nó co rút lại hết, em còn gì mà ăn.”

“Hả? Vậy à. Bảo sao lần nào em ăn sách bò đều kiếm nó trong nồi lẩu hơn nửa ngày trời mà vẫn không thấy đâu.”

“Anh giúp em nhúng sách bò, em chuẩn bị món dầu đi, cái này em làm được.” Đầu tiên anh cho một nửa số hẹ và giá đỗ vào trong nồi, chờ nó sôi một lúc, anh dùng chiếc đũa gắp sách bò, nhúng nó từ trên xuống dưới vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Tô Nam đang làm món dầu cho Hàng Chính đặt bình dầu xuống, kinh ngạc nói: “Anh thành thục như vậy sao?”

“Cái gọi là nhúng sách bò, chính là cách cho nó vào trong nồi lẩu đang sôi sùng sục để nấu chín, như vậy mới đảm bảo sách bỏ được tươi mới.” Hàng Chính bỏ miếng sách bò vào trong dĩa đầu của Tô Nam, nói: “Đợi lát nữa rồi ăn, vẫn còn hơi nóng.”

Anh vừa dứt lời đã nhìn thấy cô ăn mất miếng sách bò đó rồi, dáng vẻ trách móc vì còn nóng nhưng đôi mắt vẫn sáng lên: “Ngon thật, ăn ngon lắm!! Hàng Chính, ngon tới ngây người luôn đấy?”

“Ngon thì ngon, nhưng nếu em không đợi nó nguội rồi mới ăn thì anh không nấu cho em nữa đâu.”

“Đã biết đã biết, nghe lời anh.”

Hàng Chính cầm đôi đũa thật dài dùng để ăn lẩu Trùng Khánh, nghiêm túc gắp sách bò nóng cùng các loại nguyên liệu cho Tô Nam ăn, cô vừa ăn vừa ngẩng đầu đánh giá anh.

Nghiêm túc chuyên tâm, khí thế mạnh mẽ.

Thật lòng mà nói… Đẹp trai ngời ngời.

Vì sao trước đây cô không thấy anh đẹp trai như vậy nhỉ, quả nhiên là người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?

Hàng Chính nhìn thấy ánh mắt len lén quan sát của cô ở đối diện, đỏ mặt nói: “Nhìn anh làm gì? Ăn.”

“Anh cũng ăn đi.” Tô Nam tùy tiện mò cái gì đó trong nồi lẩu rồi gắp vào bát anh, nói: “Anh đừng chỉ mãi chăm cho em.”

Hàng Chính nhìn một đống ớt hoa tiêu và hai cọng giá đỗ trong bát mình, tiếp tục dở khóc dở cười: “Nhị Nam, em đang ngược đãi anh sao?”

“Anh nói gì.”

“Em tự xem em gắp cho anh cái quái gì đi.”

“À…” Tô Nam tiếp tục kiếm trong nồi, gắp xương sườn, mấy miếng thịt chất đống trong bát của Hàng Chính. Anh nhìn cô đang nghiêm túc lựa ớt hoa tiêu và các nguyên liệu khác vào bát, đột nhiên dùng tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô một chút: “Ngốc.”

Giọng nói mang theo sự cưng chiều, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Nếu để mấy vị trong phân đội Tinh Hỏa thấy cảnh này, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy đội trưởng của mình bị người ngoài hành tinh bắt đi mất rồi. Dù sao đội trưởng của bọn họ rất ít khi để lộ vẻ mặt dịu dàng như vậy, thế nên rất nhiều năm sau, Hồ Đối Đối và Trần Ngũ căm thù đến tận xương tủy, liệt kê từng cái một rằng từ trước đến nay Hàng Chính đã cực kỳ tàn ác và nghiêm khắc với bọn họ như thế nào. Hai người đó hận không thể nhảy xuống nước tự kết liễu đời mình mà. Ngoại trừ một số trường hợp anh bị mặt dày thì cũng không tệ đến nỗi như bọn họ nói. 

Buổi tối lúc ngủ, Tô Nam hỏi Hàng Chính rằng anh có giống như những gì mà Hồ Đối Đối bọn họ nói không, anh trở mình ôm cô đáp: “Em là vợ, bọn họ là anh em, cần phải có sự khác biệt.”

Mà khi đó công việc của Tô Nam rất ổn định, gia đình ấm êm hạnh phúc, cuối cùng cũng không còn cuộc sống bị chủ nhà cho thuê đuổi đi như năm đó nữa. Thế nhưng đây là chuyện của sau này, trước hết hãy bỏ qua không nhắc đến nữa, vẫn nên chú ý đến Tô Nam của hiện tại một chút.

Bây giờ Tô Nam là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, luôn buộc tóc đuôi ngựa chạy khắp nơi, nhìn thế nào cũng có vẻ không thích trang điểm, là một người tham ăn. Cô hoàn toàn không để ý đến vóc dáng của bản thân, ngược lại cô cho rằng chỉ cần mình không nặng hơn một trăm rưỡi thì Hàng Chính có thể bế cô dễ như trở bàn tay rồi. Yêu cầu trong cuộc sống của Tô Nam cũng không cao lắm, mỗi ngày chỉ cần có thể ăn no là đủ rồi, không phải dầm mưa dãi nắng thì tốt rồi, tiền lương không bị khất nợ thì tốt luôn rồi. Những thứ khác chỉ cần trong phạm vi chịu đựng của cô thì đều ổn cả, huống hồ bây giờ cô có một anh người yêu đẹp trai đối xử tốt với mình như vậy, cô cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.

Ăn lẩu xong, đôi tình nhân nhỏ tay trong tay đi về nhà, thuận tiện thảo luận buổi tối nên ăn cái gì, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Hàng Hi.

Một tháng trước Hàng Hi bị công ty chuyển công tác đến nơi khác, có lẽ vì khá bận rộn nên Hàng Hi không thể liên lạc với Tô Nam thường xuyên, cô cầm điện thoại di động nói với Hàng Chính rằng: “Là chị Hàng Hi.”

Anh gật đầu nói: “Nghe đi.”

Cô vừa mới nhận điện thoại, Hàng Hi lớn giọng nói: “Nam Nam, bảo thằng nhóc khốn khiếp Hàng Chính nghe điện thoại cho chị.”

Cô bị giọng nói của Hàng Hi dọa sợ, cô che loa lại rồi cuống cuồng nói với anh: “Chị Hàng Hi muốn anh nghe điện thoại, có vẻ hung dữ lắm.”

“Không sao.” Anh lấy điện thoại di động, nói: “Nói đi, em đây.”

“Hàng Chính, thằng nhóc khốn nhà em ở bên Nam Nam cũng không nói với người chị này một tiếng, nghỉ phép cũng không đến thăm chị một chút, đúng là con người không có lương tâm. Nếu không phải chị gọi điện cho em rồi Trần Ngũ nói chị thì chắc chị cũng không biết em nghỉ phép hay chưa quá, buổi tối dẫn Nam Nam về nhà ăn, không thì em sẽ mãi mãi không gặp mặt chị được đâu!!”

Vẻ mặt Hàng Chính vẫn không thay đổi gì, sau đó nói với Tô Nam đang vội vã luống cuống: “Cơm tối được giải quyết rồi, đến nhà chị Hàng Hi ăn.”

“Chị Hàng Hi nói gì?”

“Không có gì. Nói nếu tối không đến ăn cơm thì đoạn tuyệt quan hệ chị em.”

“Hả?”

“Không sao, bình thường chị ấy cũng hay dùng cách này uy hiếp anh.”

“À…”

Tô Nam vẫn cảm thấy hai chị em này quái quái như trước, vô cùng kỳ lạ.

Buổi tối lúc Hàng Chính dẫn Tô Nam đến nhà Hàng Hi, đầu tiên là đứng trước cửa nhà cô ấy rồi nói với hai người hết mười lăm phút, sau đó lại trách móc Hàng Chính mười phút. Nói mấy chuyện từ lúc khai thiên lập địa như Hàng Chính sinh ra rồi nói đến việc anh đến trường, mỗi một câu một chữ đều vô cùng đau khổ. Còn biểu tình của anh như vẻ đã quá quen với chuyện này, nhưng Tô Nam thì bảo: “Chị Hàng Hi, lạnh… Lạnh muốn chết rồi…” Thế nhưng những lời này đã bị Hàng Hi tự động bỏ qua. Cuối cùng Mạnh Diệp mang tạp dề từ trong nhà đi ra, ôm lấy hông của Hàng Hi rồi nói: “Được rồi được rồi vợ, nhanh cho bọn A Chính vào đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Cảm ơn anh Mạnh Diệp.” Tô Nam cười nói.

Hàng Chính lạnh mặt khó chịu nói: “Có cái gì để cảm ơn chứ, anh ấy không cho em vào mà đứng ở đây luôn rồi, mờ mắt hay sao mà khách khí cái gì ở đây chứ.”

“Aiza, Hàng Chính…” Cô lặng lẽ kéo kéo áo của anh nói: “Không nên như vậy.”

“Không sao, Nam Nam.” Mạnh Diệp cười rộ lên trông rất nho nhã, người anh ấy ôm trong ngực là Hàng Hi vẫn đang mắng nhiếc Hàng Chính, cũng không thèm để ý thái độ của Hàng Chính đối với anh ấy. Tô Nam thật sự không hiểu nổi vì sao anh đối xử lạnh lạnh nhạt nhạt với Mạnh Diệp như vậy, đồng thời cũng không lễ phép gì. Dù sao đi nữa thì đây cũng là anh rể anh mà, Tô Nam nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hơi không hiểu anh lắm.