Tô Hàng Hướng Nam

Chương 27



Edit & Beta: Hann

Nụ hôn đầy thâm tình là như thế nào?

Là hít thở không thông, là hoảng loạn, là cảm giác hoảng hốt luống cuống nhưng không chống cự được nỗi dây dưa triền miên?

Như vậy, có thể được cho là thâm tình hay sao?

Tô Nam không biết, cô chỉ biết lúc Hàng Chính đang hôn mình, đôi mắt ấy vẫn đang mở. Ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Người đàn ông đẹp trai nhất là khi họ nghiêm túc làm một việc gì đó, tất nhiên anh cũng không ngoại lệ. Lúc đôi môi ấy chạm vào, cả hai đều bốn mắt nhìn nhau. 

Thật ra cô vẫn không hiểu vì sao khi hôn nhất định phải nhắm mắt lại, lúc nhắm mắt lại sẽ suy nghĩ những gì chứ, là hưởng thụ sao? Hay là mơ tưởng người mình đang hôn chính là ai đó luôn ở sâu trong trái tim của mình? Đối với cô mà nói, mở mắt nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc kia dùng ánh mắt tràn đầy cưng chiều và nghiêm túc nhìn mình, trong đôi mắt ấy chỉ toàn là hình bóng xấu hổ của chính mình. Có câu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thế nên nếu mở mắt nhìn như vậy, không phải cô cũng có thể cho rằng trong lòng anh đều là hình bóng của mình sao.

Giọt lệ bỗng nhiên rơi xuống từ nơi khóe mắt của Tô Nam.

“Sao vậy?” Hàng Chính ngẩng đầu hỏi: “Sao lại khóc?”

“Không sao.” Tô Nam cười nói: “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy hơi mệt.”

“Vậy ngủ đi.”

Thật ra Hàng Chính rất tức giận. Thực tế nhà anh có hai cái giường gấp, nhưng khi phủ chăn lên thì trông như thể chỉ có một chiếc thôi, nhưng Tô Nam đã phủ hết chăn lên cái giường cô nằm rồi. Điều này khiến người định ra vẻ phong độ chia giường với Tô Nam là anh đây cảm thấy rất đau lòng. Vừa đau lòng vừa trách cứ cái giường xếp lò xo hơi nhỏ kia.

Giường nhỏ quá sẽ dễ gặp chuyện không hay. 

Nhưng Hàng Chính cũng chưa muốn xảy ra chuyện không hay với Tô Nam sớm như vậy…

Vậy nên, lúc cô vùi đầu vào lòng anh rồi ngủ thiếp đi thì anh vẫn đang yên lặng áp chế ngọn lửa bùng cháy trong lòng mình.

Cô gái trong ngực vừa mềm vừa thơm, hơi thở đều đặn, gương mặt đang đắm chìm trong giấc mộng ấy trông rất dịu dàng ngọt ngào, ai da mẹ của con ơi… Con gặp phải chuyện gì thế này! Cảm giác thấy được nhưng không sờ được cứ như có một ngàn con ngựa đang lao qua thật nhanh vậy…

Đương nhiên Tô Nam đã say giấc mộng sẽ không biết anh đã chịu giày vò nhiều như thế nào. Cô chỉ biết cái ôm của anh thật ấm áp và an toàn, lúc ngủ, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc.

Còn Hàng Chính thì quằn quại đến nửa đêm, khó khăn lắm mới có thể dập tắt ngọn lửa tà ác trong lòng mình, sau đó nặng nề nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Nam tỉnh dậy đã là mười giờ sáng. Báo thức được cài sẵn trên điện thoại đã bị người khác tắt hết rồi, cô gào thét cả ngàn lần trong lòng, trễ giờ làm mất rồi!!! Ôi thần linh ơi, sẽ bị trừ tiền mất thôi!! Nhưng mà…

Hàng Chính đi đâu rồi?

Cô sốt ruột lật đật chạy đi đánh răng, đồng thời tìm bóng dáng của anh trong từng căn phòng, anh không ở trong nhà.

Nhưng lúc này cô không còn tâm trạng để quan tâm anh đã đi đâu, thứ làm cô xoắn xuýt chính là tiền lương của cô, sinh hoạt phí của cô đã trôi dạt về phương xa rồi… Một lần nữa đã chắp cánh bay mất.

Cô vội vàng xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy Hàng Chính đang tựa lưng trên cửa xe việt dã, đứng đó hút thuốc. Cô bước đến kéo áo anh: “Mới sáng sớm mà anh đứng đây chơi cái gì vậy chủ soái!! Em trễ giờ làm mất rồi!! Có phải anh tắt báo thức của em không hả?”

“Trễ cái gì!” Hàng Chính giữ chặt Tô Nam lại, sau đó lấy một tờ giấy ra nhét vào tay cô, nói: “Mở ra xem đi.”

Cô nghi ngờ mở tờ giấy ra, đây là giấy khám và điều trị bệnh, tên bệnh nhân là Tô Nam. Còn cột bác sĩ chính là hai chữ Mạnh Diệp to ơi là to.

“Cái này cái này cái này… Chuyện gì vậy?”

“Anh được nghỉ ngơi nửa tháng đấy.” Anh đẩy cô ngồi vào vị trí cạnh tài xế trong chiếc xe việt dã, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi nói: “Anh dẫn em ra ngoài chơi.”

“Đi chơi?” Tô Nam nhìn anh leo lên xe, sau đó thành thục lái đi: “Anh trai, em không phải đi làm nữa à?”

“Xin nghỉ cho em rồi. Bởi vậy mới đến chỗ Mạnh Diệp làm giả hồ sơ bệnh án cho em đấy.”

“Xe này ở đâu ra thế?”

“Nhà Hàng Hi.”

“Hành lý của em đâu?”

“Đã sắp xếp xong rồi, ở cốp sau. Nếu như còn thiếu đồ gì thì chúng ta qua đó mua.”

“Được rồi.” Tô Nam tâm phục khẩu phục cái miệng này của anh rồi. Trước đó cô hoàn toàn không biết chuyện anh muốn đi ra ngoài chơi luôn: “Vấn đề cuối cùng, chúng ta đi đâu vậy?”

Một tay Hàng Chính nắm vô lăng lái xe, tay còn lại nắm chặt lấy tay của Tô Nam, sau đó hôn lên tay cô một cái, nói: “Chúng ta đi Vân Nam.”