Tô Hàng Hướng Nam

Chương 35



Edit & Beta: Hann

Lúc trở về hiển nhiên không nhàn nhã thanh thản như giống lúc đi đến, Hàng Chính lái xe trên đường cao tốc với tốc độ hơn 120 km/h, trong lòng vô cùng lo lắng. Lý Phục gọi điện thoại đến bảo đã xảy ra chuyện, anh biết đây không phải là vì nhiệm vụ, bởi vì nếu làm nhiệm vụ thì anh ấy sẽ không thông báo kiểu như vậy. Hàng Chính sợ trong đội có chuyện gì đó không thể giải quyết được nên mới nhanh chóng trở về. Anh cũng không có cách nào nói gì đó với Tô Nam được, chỉ có thể tạm thời nhờ Cố Quyền Đông chăm sóc giúp. Dù sao cô cũng là một người con gái, anh không yên tâm để một mình cô trở về. Vừa hay Cố Quyền Đông ở đó, anh chỉ có thể làm phiền anh ta một lần.

Xấp xỉ nửa ngày đi đường bị Hàng Chính rút ngắn lại còn hơn chín tiếng. Lúc anh lái xe trở về, gió êm sóng lặng, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nên huấn luyện thì đang huấn luyện, tất cả đều giống với lúc anh rời đi, không hề giống cảnh có chuyện chút nào.

“Đội trưởng.” Trần Ngũ chạy ra khỏi lầu ký túc xá, cầm trong tay điện thoại di động của anh: “Sao anh lại trở về? Tô Nam vừa mới gọi điện thoại đến hỏi anh tới nơi chưa này.”

“Trong đội vẫn ổn sao?”

Trần Ngũ gật đầu.

“Không xảy ra chuyện gì cả?”

Trần Ngũ tiếp tục gật đầu.

“Gần đây cũng không làm nhiệm vụ gì à?”

Trần Ngũ tiếp tục gật đầu.

“Cmn!” Hàng Chính chửi thề một câu: “Tể Tể ở đâu? Hôm nay ông đây chém chết cậu ta.”

“Cái đó… Tể Tể đang huấn luyện với Hồ tổng ở sân tập.” Anh ấy vừa mới đưa điện thoại đến trước mặt Hàng Chính, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy đội trưởng bước đôi chân dài về phía sân huấn luyện. Trần Ngũ đuổi theo sau Hàng Chính rồi hô to: “Đội trưởng đội trưởng. Anh không trả lời điện thoại của Tô Nam sao? Đội trưởng… đội trưởng…”

Lúc này, Hàng Chính đã hóa thành cơn gió rồi biến mất trước mặt Trần Ngũ. Anh ấy cầm điện thoại đứng trong gió, cảm thấy vô cùng khó xử…

Hàng Chính cảm thấy anh bị chọc tức chết rồi, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, khó khăn lắm mới có thể ở cùng bạn gái, khó khăn lắm mới đè được bạn gái xuống, vậy mà Lý Phục này mập mờ nói không rõ ràng khiến anh phải trở về từ nơi cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp của mình. Lúc tiến đến sân huấn luyện, Lý Phục đang vượt qua chướng ngại vật là gỗ thô, Hàng Chính đen mặt hét lớn: “Lý Phục, qua đây!”

Điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là, trong khoảnh khắc Lý Phúc ngẩng đầu nhìn mình kia, trên mặt anh ấy như thể trút được gánh nặng. Dường như trong lòng anh ấy có chuyện gì đó đè nặng, Lý Phục chạy đến cúi chào Hàng Chính rồi dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, sau đó bảo: “Đội trưởng, anh trở về rồi.”

“Rốt cuộc có chuyện gì.”

Anh là kiểu người thích nói thẳng khi làm việc, anh muốn tiết kiệm lời nói trước mấy câu hàn huyên của anh ấy. Anh không muốn nghe những lời đó, cũng không nguyện ý nghe, nói thẳng trọng điểm chính là phương thức làm việc của anh.

“Là Mị Hân, không thấy Mị Hân đâu cả.” Trên mặt của Lý Phục dần dần xuất hiện sự lo lắng: “Hôm đó cô ấy tới tìm anh, chúng tôi bảo anh đã xin nghỉ phép rồi. Cô ấy đã hỏi anh đi đâu vậy, em bảo rằng anh với Tô Nam đi Đại Lý chơi rồi, chắc chắn lời nói của em đã ảnh hưởng tới cô ấy khiến cô ấy không vui vẻ mấy. Em trở về suy nghĩ cả đêm, cảm thấy mình cần nói xin lỗi với cô ấy nhưng ngày hôm sau lúc đi tìm cô ấy, Trung tâm hỗ trợ kỹ thuật bảo cô ấy cũng xin nghỉ rồi. Nhưng mà điện thoại gì gì đó đều không gọi được, hỏi người khác thì ai cũng bảo không nhìn thấy cô ấy. Em cũng gọi điện thoại cho chị Hàng Hi rồi, thế nhưng vẫn không có tin tức của Mị Hân. Em đi tìm đại đội trưởng muốn xin nghỉ để tìm Miêu Mị Hân nhưng không được anh ấy phê chuẩn. Anh Hứa Băng nói nếu là anh thì sẽ tìm ra cô ấy thôi.”

“Chỉ như thế?” Đột nhiên Hàng Chính rất muốn mở đầu của Lý Phục ra để xem xem rốt cuộc anh ấy suy nghĩ cái quái gì: “A Hân đã là người lớn rồi, cậu còn sợ cô ấy bị lừa đảo hay gì à. Đợi ngày nghỉ phép của cô ấy kết thúc thì cô ấy sẽ trở về thôi, cậu gấp gáp cái gì.”

“Đội trưởng, Mị Hân xin nghỉ phép bởi vì em. Nếu như em không nói chuyện anh và Tô Nam cho cô ấy biết thì cô ấy cũng sẽ không đau lòng đến vậy. Đội trưởng, anh biết là vốn dĩ cô ấy đối với anh… Nói chung đội trưởng, nếu Miêu Mị Hân xảy ra chuyện gì thì em sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình được. Đội trưởng, coi như em cầu xin anh, giúp em đi tìm cô ấy một chút để em nói lời xin lỗi với cô ấy, như vậy thì lòng em mới thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc đầu em muốn tự mình ra ngoài tìm, nói thật đội trưởng, em cũng không muốn phiền anh. Thế nhưng đại đội trưởng không phê chuẩn cho em nghỉ phép, em cũng không thể ra ngoài một mình, cho nên…”

Hàng Chính im lặng vươn tay vỗ vai của Lý Phục, một bên là anh em cầu xin, một bên là bạn bè từ lúc bé đến giờ không có tin tức, bất kể là bên nào, anh cũng không thể từ chối được. Dù sao tình anh em chiến hữu trong lòng anh nặng nghìn cân, vì bạn bè và anh em, anh chỉ có thể liều mạng đi tìm.

Anh bớt chút thời giờ để gọi điện thoại cho Tô Nam nhưng vẫn không được. Thật ra sau khi kết thúc nghỉ phép, anh vẫn còn ngày cuối tuần. Anh cũng muốn có thể ở bên cạnh cô một khoảng thời gian nữa, vậy nên chuyện quan trọng là phải tìm được Miêu Mị Hân trước.

Hàng Chính lái xe khắp các phố lớn hẻm nhỏ để tìm Miêu Mị Hân. Anh đi rất nhiều nơi, nào là KFC mà anh với cô ấy lần đầu tiên đi cùng nhau, công viên chỗ nút giao, quảng trường nhân dân… Rất rất nhiều nơi, trong nháy mắt, anh phát hiện hóa ra mình với Miêu Mị Hân lại cùng trải qua nhiều thứ đến thế. Thế nhưng những hồi ức này lại không khắc sâu, chỉ là cảm giác “À, thì ra mình với A Hân đã từng đến đây.” 

Nhưng lúc du lịch cùng Tô Nam, những ký ức ngắn ngủi đó luôn hiện lên trước mắt anh. Anh nhớ đến nụ cười tỏa nắng của cô, nụ cười ấy khiến trái tim anh lập tức trở nên vô cùng ấm áp. Từng việc vặt trong chuyến du lịch đó, Hàng Chính đều nhớ rất rõ ràng hơn bất cứ thứ gì hết, tựa như tất cả đã khắc sâu vào trong tiềm thức của anh rồi vậy.

Anh đã tìm hết những nơi công cộng có kỷ niệm giữa hai người nhưng vẫn không thấy bóng dáng Miêu Mị Hân đâu. Hàng Chính đốt một điếu thuốc lá, đột nhiên anh cảm thấy hơi đau đầu. Miêu Mị Hân đã là người lớn rồi, sao lại còn đùa giỡn như trẻ con thế này, động chút là chơi trò mất tích, tính tình quá kém.

Anh lái xe trở về nhà, khi đó đã là mười hai giờ khuya. Lúc ở dưới lầu, Hàng Chính ngẩng đầu nhìn vị trí nhà của mình, toàn một màu đen, không có Tô Nam ở nhà, cũng không có ai sáng ngọn đèn nhỏ vì anh nữa. Hàng Chính dừng xe rồi mở cửa ra, phát hiện có một người đang ngồi ở bồn hoa bên kia, bên chân còn có rất nhiều chai rượu rỗng. Sau khi nhìn rõ người đó, anh giận dữ tiến đến, kéo người dưới đất lên rồi mắng: “Con mẹ nó, cậu ở đây làm cái quái gì?”

Giọng nói tràn đầy tức giận.

Cả người đều nồng nặc mùi rượu, đầu tóc rối bời, còn mặc váy trong mùa đông thế này. Người có đôi môi tím tái vì mùa đông này chính là Miêu Mị Hân mà anh đã tìm rất lâu. Cô ấy mở to đôi mắt lờ mờ của mình rồi nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “A Chính, A Chính, mình lạnh quá.”

“A Chính, A Chính, cậu đừng tức giận.” Miêu Mị Hân vừa nói vừa rơi lệ: “A Chính, cậu đừng giận, mình không muốn chọc tức cậu. Cậu đừng ghét bỏ mình, cậu đừng không thích mình mà.”

Miêu Mị Hân vừa nói vừa ngồi xuống mặt đất. Hàng Chính đỡ lấy cô ấy, cố kìm nén suy nghĩ muốn đánh cô ấy. Thế nhưng Miêu Mị Hân đã uống say không cảm nhận được lửa giận của Hàng Chính, cô ấy bắt đầu òa khóc thật lớn, vừa khóc vừa hét thật to: “Sao cậu không thương mình, tại sao cậu không thương mình?”

Giọng nói của Miêu Mị Hân trở nên rất rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch.

Lúc này, anh không lo được nhiều như vậy, dùng tay bịt miệng cô ấy lại. Anh cũng không muốn bị người khác nhòm ngó lúc đêm khuya thế này. Miêu Mị Hân dần dần yên lặng lại, anh thở dài một hơi rồi buông cô ấy ra. Nhưng điều Hàng Chính không ngờ là lúc này, Miêu Mị Hân đột nhiên sáp tới, hôn lên môi anh.

Nói là hôn, không bằng bảo là cắn.

Miêu Mị Hân dùng răng cắn môi của Hàng Chính. Anh sợ mình hạ thủ làm cô ấy bị thương nhưng cuối cùng, anh không thể nhịn nổi nữa, lập tức đẩy Miêu Mị Hân ra. Trong nháy mắt anh đẩy Miêu Mị Hân ra đó, cô ấy cũng không chịu ngoan ngoãn, hung hăng cắn anh một cái, khóe miệng anh lập tức rỉ máu.

“Đại đội trưởng, anh…”