Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 2



Quý Hủ cẩn thận tiếp điện thoại, bên kia truyền ra thanh âm lo lắng của dì Thu:

- Tiểu Hủ, cậu về nhà rồi sao?

Quý Hủ nhìn quanh bốn phía, rời xa ban công, đi vào phòng ngủ, mở ra tủ sắt, chứng kiến hộp trang sức quen thuộc bên trong, chần chờ mở ra, bên trong đều là trang sức mẹ thích nhất khi còn sống, hắn muốn tìm chuỗi vòng tay thạch anh cũng nằm bên trong.

Quý Hủ xuất ra xuyến vòng tay màu tím vàng, vừa cầm trong tay hắn liền biết đây là thạch anh thật sự, là thiên nhiên thạch anh có thể dùng tinh thần năng lượng kích phát ra uy lực cường đại!

Quý Hủ cảm thấy được quá điên cuồng, nếu trước mắt đều là hình tượng hão huyễn, là giả, lại xuất hiện thiên nhiên thạch anh chân chính, quái vật dị hóa bị điên rồi sao? Là muốn cho hắn dùng thiên nhiên thạch anh băng nó?

- Tiểu Hủ, cậu có nghe điện thoại hay không?

Thanh âm dì Thu vang lên trong điện thoại.

Quý Hủ nắm chặt chuỗi vòng tay, trong lòng không hoảng hốt:

- Tôi ở nhà.

Hắn ở nhà chờ "dì Thu" tìm tới, hắn có thể trực tiếp dùng thuỷ tinh tặng nàng đoạn đường!

- Cậu đang ở nhà tôi yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt, có bất kỳ chuyện gì đều có thể gọi cho tôi, trong tiệm bận rộn, tôi cúp máy trước.

Nói xong lại thật sự cúp điện thoại.

Quý Hủ:

- ?

Chỉ như vậy? Quái vật dị hóa không phái người quen lại đây mê hoặc hắn?

Quý Hủ ném di động, đem chuỗi vòng tay 108 viên phật châu màu vàng tím đeo lên cổ tay trái của mình, lại lấy một chuỗi khác đem lên tay. Năng lực dị hóa của hắn không có lực công kích, muốn cùng quái vật khát máu liều mạng, chỉ có thể dựa vào thạch anh.

Trên cổ tay đeo hơn một trăm viên thạch anh, lòng tin thật đầy đủ, căn cứ nguyên tắc "địch không động ta bất động", hắn ở yên trong nhà chờ con mồi chủ động đưa tới cửa.

Quý Hủ không ra cửa, hắn dùng năng lượng gia cố bốn vách tường cùng cửa chống trộm cửa sổ một lần, hắn không biết hữu dụng hay không, đại lầu cùng nhà có thể là giả, nhưng vậy thì sao? Lo trước khỏi họa, vạn nhất có thể phát huy tác dụng đây?

Làm xong Quý Hủ trốn trong phòng của mình, kiên nhẫn chờ đợi.

Đầu rất đau, Quý Hủ ngồi dựa vào góc tường, toàn thân hỗn loạn, chờ hắn bừng tỉnh phát hiện trời chiều, hắn cầm di động nhìn xem thì đã là chiều hôm sau.

Lấy điện thoại nạp điện, Quý Hủ đi ra phòng ngủ xem xét một vòng, không có gì không ổn, hắn đói bụng rã rời.

Hắn ôm bụng cảm thán tất cả chuyện này quá chân thật, trong tủ lạnh có nửa túi bánh mì, không biết phóng khi nào. Quý Hủ lấy ra ngửi ngửi, thật thơm, thật sự quá lâu không ngửi được thực vật thơm như vậy.

Quý Hủ vừa ăn vừa suy tư kế tiếp nên làm sao bây giờ, theo ngày hôm qua tới bây giờ còn chưa có sự tình gì phát sinh, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, nếu đây là khu vực săn bắn của quái vật dị hóa, quái vật không có khả năng không làm gì mà cứ như vậy cùng hắn tiêu hao dần.

Ăn hết bánh mì, lại uống một chai nước khoáng, Quý Hủ quyết định chủ động phóng ra, hắn muốn ra cửa nhìn xem, hiện tại hắn có thuỷ tinh, có một chút năng lực tự bảo vệ mình, nếu quái vật khát máu chậm chạp không động, vậy hắn liền buộc quái vật chủ động hiện thân.

Cửa thang máy mở ra, trong thang máy có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trên mặt nam nhân có dấu ấn bàn tay sưng đỏ, mái tóc dài rối tung của nữ nhân có chút hỗn độn, son môi bị lem luốc, bao tay rơi dưới đất.

Chứng kiến Quý Hủ đứng ngoài cửa, nữ nhân lau đôi môi đỏ mọng, hổn hển điên cuồng nhấn nút đóng cửa:

- Đợi chuyến sau đi!

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Quý Hủ nhìn thấy nữ nhân giơ lên bao tay hướng nam nhân đập xuống, tình hình chiến đấu kịch liệt.

Quý Hủ chỉ có thể chờ chuyến sau.

Hắn vẫn phòng bị mọi người như trước, nhưng không cố ý trốn tránh đám người, quái vật khát máu có khát vọng bản năng đối với máu thịt của nhân loại, loại khát vọng này không thể áp chế.

Mục đích của Quý Hủ chính là dụ dỗ bọn hắn chủ động đánh về phía mình, phá hình tượng hão huyền, như vậy là hắn có thể đại khai sát giới, tìm kiếm phương pháp rời đi.

Quý Hủ đi giữa ngã tư đường, trong tay cầm chuỗi thuỷ tinh càng chuyển càng nhanh, chờ quái vật đầu tiên nhào đi lên.

Liên tiếp chuyển động hai con đường, gặp được "người" không ít, lại không có người nào chủ động công kích hắn, chẳng lẽ quái vật dị hóa đã hiểu rõ ý đồ của hắn? Hay là có nguyên nhân khác?

Quý Hủ đứng giữa ngã tư đường trầm tư, một tiểu ca chạy xe đạp điện đi qua bên người hắn, vừa chạy tới chỗ đèn xanh đèn đỏ thì bi cản lại, xe bị đẩy vào ven đường, đi vọng gác lĩnh một tờ giấy phạt, sau khi trở về ngoan ngoãn đội nón an toàn tiếp tục chạy đi.

Quý Hủ trầm mặc, quái vật chế tạo ra hình tượng hão huyền cũng cần tuân thủ quy tắc giao thông sao?

Một ý niệm đột ngột xuất hiện trong đầu, hắn chỉ lo lắng đây là cảnh trong mơ cùng quái vật dị hóa chế tạo hình tượng hão huyền, lại không suy nghĩ một loại khả năng – nếu tất cả chuyện này không phải là mộng cảnh không phải hình tượng hão huyền, mà là, sự thật đây?

Tất cả người trong cuối thời biết, cực hạn của nhân loại là một lần xâm lấn, vô luận thân thể hay ý thức, đều chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận một lần này, tiếp nhận cùng bảo vệ được ý thức của mình thì có thể sống sót, trở thành dị hóa nhân, đạt được năng lực dị hóa.

Người không chịu nổi xâm lấn hoặc là trực tiếp tiêu vong, hoặc là biến thành quái vật khát máu khoác da người.

Bọn hắn săn bắn nhân loại, lấy nhân loại làm thực vật.

Trước khi Quý Hủ tỉnh lại trong tiệm bánh mì, hắn đang trải qua lần xâm lấn thứ hai, ý thức của hắn bị lần lượt cắn nát, lại bị hắn lần lượt cố gắng nhặt lên, hợp lại ý thức vụn vặt, hắn đang kiên trì cùng đấu tranh, không muốn trở thành quái vật khát máu bị mất đi ý thức tự chủ..

Thật nhiều năng lượng xâm lấn đầu óc của hắn, đầu hắn trướng đau sắp nổ mạnh, cuối cùng oanh một tiếng ý thức nháy mắt bị xoắn tới dập nát, hoàn toàn không có, đầu của hắn giống như thật sự phát nổ.. lúc sau hắn tỉnh lại trong tiệm bánh mì.

Có hay không một loại khả năng, kỳ thật hắn đã chết rồi, sau đó sống lại ở ba năm trước đây, toàn bộ trước mắt đều là thật sự?

Quý Hủ cần gấp nghiệm chứng suy đoán của mình, nhìn nhìn mọi nơi, phía trước không xa có một tiệm châu báu, hắn bước nhanh chạy vào.

- Có thuỷ tinh sao?

- Có.

Nhân viên mặc đồng phục dẫn Quý Hủ đi quầy chuyên bán thạch anh, trong quầy có một quả cầu thuỷ tinh lớn cỡ nắm tay, Quý Hủ liếc mắt liền nhìn trúng, liền cho nhân viên lấy ra nhìn xem.

Quả cầu kể cả cái bệ thuỷ tinh thật cẩn thận đặt lên quầy, Quý Hủ đưa tay chụp lên quả cầu, năng lượng dồi dào truyền trở về, đây là một viên thạch anh chân chính, viên lớn như vậy chỉ cần biết kích thích năng lượng thật tốt, tòa lầu này nháy mắt sẽ bị nổ không còn.

Nếu tất cả chuyện này là giả, dám để viên thạch anh thật sự trong này chính là muốn chết.

Quý Hủ:

- Tôi muốn mua viên cầu thuỷ tinh này.

Viên cầu công khai ghi giá, giá cả phi thường khả quan, khách hàng không trả giá trực tiếp muốn mua, nhân viên tươi cười phi thường chân thành.

- Ngài thật tinh mắt, loại viên cầu thuỷ tinh phẩm chất thế này cũng không thấy nhiều, mời ngài đi bên này trả tiền.

Quý Hủ đứng không nhúc nhích:

- Tiền của tôi không đủ, trong tiệm ngoại trừ lấy tiền, còn thu đồ vật khác không?

Quý Hủ đối diện tầm mắt của nữ nhân viên:

- Tỷ như.. máu hoặc là bộ vị trên người của tôi, không biết chỗ của các vị có hứng thú hay không?

Nụ cười trên mặt nữ nhân viên dần dần biến mất, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào Quý Hủ.

Mỗi dây thần kinh trên người Quý Hủ đều kêu gào đề phòng, dây chuyền thuỷ tinh trên cổ tay loé ra hào quang nguy hiểm.

Quý Hủ đồng dạng nhìn chằm chằm nữ nhân viên, chờ nàng lộ ra răng nanh, con mồi đã đưa tới cửa, còn chủ động mở miệng nói muốn dùng máu thịt mới mẻ trao đổi, nếu còn không có hành động cũng không thể nào nói nổi đi?

Nữ nhân viên vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn:

- Anh nói thật?

Quý Hủ âm thầm điều động tinh thần năng lượng, không cần lãng phí thuỷ tinh của mình, chỉ riêng viên thuỷ tinh cầu này đã có thể giải quyết vấn đề.

- Đương nhiên, tôi tự nguyện dùng máu thịt trên người trao đổi viên cầu thuỷ tinh này.

Hai mắt nữ nhân viên trợn lên, đột nhiên nâng tay – Quý Hủ nhanh chóng thối lui ra một khoảng cách, tinh thần năng lượng muốn kích thích viên cầu, chợt nghe nữ nhân viên hô to một tiếng:

- Bảo an!

Hai phút sau Quý Hủ bị mời rời khỏi tiệm châu báu, một đường đi ra, toàn bộ nhân viên đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

- Lúc vào tiệm thấy rất bình thường nha, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng như có bệnh.

- Người bệnh tâm thần đều là như vậy, không phát bệnh nhìn qua tựa như người bình thường.

- Bộ dạng rất suất khí, đáng tiếc..

Bảo an đem Quý Hủ đưa tới cửa, cẩn thận không kích thích hắn:

- Anh biết nhà mình ở đâu không? Nếu nghĩ không ra có thể gọi cảnh sát thúc thúc đến giúp anh.

Quý Hủ đứng ngoài đường, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời nóng chết người, viên thuỷ tinh là thật sự, hành vi của hắn bị xem thành bệnh thần kinh, ngược lại người xung quanh phản ứng bình thường, hắn đây là.. thật sự sống lại sao?

Quý Hủ không thể xác định, lo lắng tất cả chuyện này đều là âm mưu nói dối hắn, trong lòng hắn vẫn hoài nghi, nếu thật là sống lại, như vậy chuyện từng phát sinh qua khẳng định còn sẽ phát sinh.

Quý Hủ cố gắng hồi tưởng lại khoảng thời gian ba năm trước đây đều đã phát sinh qua chuyện gì, nếu thời gian cùng sự kiện đều đúng, nói rõ hắn thật sự là sống lại.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, Quý Hủ trừ bỏ nhớ được trận mưa sao băng, chỉ nhớ rõ mỗi ngày đi tiệm bánh mì công tác, lúc ấy hình như còn có vài vụ án mạng ly kỳ, cụ thể là thế nào thì hắn nhớ không rõ.

Bị nhốt trong ác mộng tuần hoàn quá lâu, làm hao mòn thật nhiều trí nhớ của hắn.

Quý Hủ lấy ra di động muốn lên mạng điều tra xem có đầu đề gì nhìn quen mắt hay không, nói không chừng có thể mở ra trí nhớ của hắn, đột nhiên đinh một tiếng có tin tức nhảy vào.