Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 46



Quý Hủ:

- Như thế nào?

Giản Tích gắt gao nắm bát túi quần:

- Không.. không biết nơi này có cho người ngoài tiến vào hay không?

Quý Hủ nhìn túi quần của hắn.

Giản Tích nói:

- Em nguyện ý lấy đồ vật trao đổi.

Quý Hủ:

- Cậu có đồ vật gì có thể trao đổi?

- Bọn hắn nói, hiện tại chỉ có lương thực là trân quý nhất, em không có lương thực, toàn bộ lương thực cùng nước trong nhà đều bị dượng đoạt đi rồi..

Giản Tích quẫn bách lấy ra một chồng đồ vật:

- Đây là hợp đồng nhận thầu do cha mẹ em ký tên với người a, một mảnh này là mấy trăm mẫu, đều là nhà em nhận thầu, còn có quyền sử dụng nhiều năm. Em.. em hiện tại không có lương thực, có thể đem lương thực trong đất giao cho anh, được chứ?



Quý Hủ lâu lắm không có trở lại, cũng không biết một mảnh này đều bị Giản gia nhận thầu, nếu là như vậy căn cứ chiếm dụng đất vườn dư thừa đều là của Giản gia.

Chân chính có giá trị không phải là hoa màu trong đất, bởi vì cây nông nghiệp bị ăn mòn nghiêm trọng, cho dù thu vào cũng không dám cho người ta ăn.

Nhưng đất vườn thì Quý Hủ cảm thấy hứng thú.

Tình huống như đêm nay sớm muộn sẽ phát sinh, Quý Hủ chỉ là không nghĩ tới phát sinh nhanh như vậy, không có căn cứ ngoại tầng làm hòa hoãn xung đột, căn cứ trung tâm bị trực tiếp bại lộ bên ngoài, đích xác phi thường nguy hiểm.

Cho dù là căn cứ thành luỹ Thanh Giang, tường vây cũng chia mấy tầng, một tầng thất thủ ít nhất còn tầng thứ hai, tầng ba, không tới mức bị một lần tập kích liền đoàn diệt.

Đem một mảnh đất vườn này vây tiến vào, xây dựng tường hòa hoãn xung đột bên ngoài, thành lập trạm gác, phương tiện cho người trong căn cứ canh gác, như vậy mỗi lần quay về căn cứ cũng không cần dựa vào thổi còi cùng nghe thanh âm mà mở cửa.

Hiện tại tường vây quá cao, leo lên thật tốn sức, đứng canh gác tương đương đứng trên mái nhà hai mươi tầng lầu, nguy hiểm lại không có hiệu quả canh gác.

Xây căn cứ ngoại tầng là chuyện sớm hay muộn.

Quý Hủ đưa tay:

- Đất vườn này tôi nhận.

Giản Tích sửng sốt:

- Anh.. căn cứ này là của..

Quý Hủ gật đầu:

- Căn cứ là của tôi.

Giản Tích giật mình sững sờ, lập tức đưa hợp đồng cho Quý Hủ:

- Cha mẹ cùng ông bà nội đều mất, do em cùng em gái ký tên, mặt trên viết rõ tụi em tự nguyện đem toàn bộ đất vườn cho người phụ trách căn cứ thuê lại.

Quý Hủ nhận lấy nhìn xem.

Quý Hủ thu lại.

- Nhà cậu còn ở nguyên chỗ cũ?



Giản Tích gật đầu:

- Mấy năm trước nhà em cũng cùng bắt chước xây tiểu biệt thự.

Quý Hủ:

- Được rồi, cậu có thể trở về tiếp tục ở lại trong nhà mình.

Sắc mặt Giản Tích trắng bệch, hắn cực khổ đi tìm là vì muốn vào ở trong căn cứ, còn ở lại nhà mình, không phải vẫn là ở bên ngoài căn cứ sao?

Quý Hủ nói:

- Tôi sẽ đem mấy trăm mẫu đất vườn này đều xây vào căn cứ, nhà cậu cũng sẽ bị vây tiến vào.

Nhà Giản Tích nằm ở mặt sau tường vây, khoảng cách căn cứ không tính rất xa, ở bên cạnh đất vườn còn có nhà người khác, đều là biệt thự tự xây, không biết bên kia còn có bao nhiêu người sống.

Giản Tích liền hỏi:

- Khi nào thì xây tường vây? Em gái của em còn một mình ở nhà, em nghĩ đi về trước..

- Cậu xác định mình còn sống về tới nhà?

Giản Tích mấp máy môi.

Quý Hủ nhìn cổng lớn, cuồng thi đang không ngừng va chạm cổng, ngoài cửa tiếng hí hô không ngừng, cuồng thi ngăn cửa, ai cũng đừng mong đi ra ngoài.

- Hiện tại không thể đi ra.

Giản Tích cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn tường vây, quá cao hắn không bay ra được, bằng không cũng không cần nhiễu quanh một vòng tìm tới.

Tần Nghiễn An đi nhanh tới:

- Miệng vết thương quá sâu quá dài, băng cùng thuốc cầm máu đều không đủ, cần có bác sĩ khâu lại.

Trời đã tối, bên ngoài nguy cơ mai phục khắp nơi, đừng nói là tìm bác sĩ, muốn tìm người sống cũng khó khăn.

Giản Tích biết mình chọc phiền toái, cúi đầu:

- Thật xin lỗi..

Quý Hủ gọi Chung Trì kêu người cùng dỡ hàng còn rửa sạch cổng vào, hắn đi vào kho hàng tìm đồ vật.

Hắn có mua hai thùng lớn thuốc trị thương, vừa định khuân ra thì bị toàn thân dính đầy máu tươi thịt thối của mình làm đau đầu.

- Để cho tôi, cậu đi rửa sạch đi.

Tần Nghiễn An nói.

- Cảm ơn.

Tắm rửa xong, Quý Hủ đi qua nhà dì Thu.

Tần Nghiễn An đi vắng.

Miêu Lập Thu liền nói:

- Sao còn mang qua nhiều thuốc như vậy? Chú của con không cần dùng nhiều như thế, con mang về đi.

- Thuốc bên ngoài không thể tuỳ tiện dùng, những thuốc kia đã bị ăn mòn, thuốc có thể sẽ biến thành độc dược.