Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 13: Cuồng sĩ sơn khuynh



Edit by Thanh tỷ

Những sợi tóc, tay áo của cậu bị chưởng lực quét qua làm tung bay phấp phới, nhưng chiêu này của Nghiêm Căng cũng không có đánh lên trên người Diệp Hoài Dao.

Yên Lân chống đỡ ở một bên tay cậu, thành uyên chắn phía trước Diệp Hoài Dao, A Nam đứng xa hơn một chút nhưng vẫn chạy như bay tới nắm một bên tay của Diệp Hoài Dao.

Nó dĩ vãng luôn ghét bỏ bản thân mình, nơm nớp lo sợ không dám đụng vào Diệp Hoài Dao, chỉ có lần này là do quá lo lắng nên đã quên mất mối bận tâm của mình.

Tay nó có chút run, Diệp Hoài Dao quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy thiếu niên nhỏ nhất ở đây trong mắt tràn đầy lo lắng quan tâm nhìn mình.

Mỗi lần khi cậu dừng lại quay đầu nhìn đều như vậy, ánh mắt chuyên chú không chút do dự, giống như toàn bộ trên đời này chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người là Diệp Hoài Dao cậu.

Cậu đã từng có rực rỡ gấm hoa, vạn người ủng hộ. Nhưng sau khi bỏ đi tầng thân phận đó, rời xa những tháng ngày phong quang vô hạn, xa rời người thân bạn bè thân thiết, thế giới xung quanh lập tức như trở thành hai dạng, hiện ra một bộ mặt khác.

Thành uyên giúp cậu là bởi vì hắn có mưu đồ với cậu. Yên Lân giúp cậu là bởi vì tuân theo đạo hiệp nghĩa, với lại muốn cảm tạ Diệp Hoài Dao vừa rồi chỉ điểm.

Chỉ có tiểu thiếu niên này không quan tâm cậu có bối cảnh thân phận như thế nào, không để ý cậu rốt cuộc là ai, gọi là gì. Đơn giản bởi vì là cậu, cho nên toàn tâm toàn ý tín nhiệm không chút do dự.

Ngốc như vậy, đơn thuần trẻ con như vậy, cậu đã bao nhiêu năm chưa có gặp qua đây?

Chẳng lẽ chỉ là vì mấy gói hạt thông đường, một đĩa bánh hoa quế sao?

Diệp Hoài Dao bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười, thế là cậu thật sự cười, một nụ cười thật từ tận đáy lòng.

Nghiêm Căng thiếu chút nữa bị tức chết.

Yên Lân đứng một bên tay cậu, trước mặt là thành uyên. Mắt thấy chính mình bất quá là muốn giáo huấn một tên xú tiểu tử vô danh hỗn láo, thế nhưng sẽ có nhiều người can đảm như vậy dám đi ra ngăn cản, quả thật làm hắn tức giận đến cực điểm rồi.

Kết quả đối phương còn ở trước mặt hắn đắc ý cười?

Nghiêm Căng phẩy tay áo một cái, đánh Yên Lân phải lùi lại hai bước, một tay khác lướt qua đầu vai thành uyên, mắng Diệp Hoài Dao: "Trốn ở phía sau người khác trổ tài miệng lưỡi thì rất đắc ý sao? Ta vả lại muốn hỏi, người rốt cuộc muốn như thế nào?"

Thành uyên nhíu mày, quay đầu nói khẽ với Diệp Hoài Dao: "Đừng có gây thêm nhiều sự tình rắc rối, đệ đem Khuông Báo vương kia cho hắn đi."

Diệp Hoài Dao bất vi sở động. Mặc dù tính tình cậu cứng cỏi, phóng khoáng tiêu sái, cũng không có thái độ kiêu căng khi được nuông chiều, nhưng dù sao từ nhỏ đã tôn quý, nhìn quen phồn hoa đô hội.

Mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu người vì muốn được nhìn thấy mặt cậu, nghe được thanh âm của cậu mà đều phải đem hết tâm tư sức lực ra trả giá. Nếu lấy ra so sánh, chỉ vài lần che chở giải vây này của thành uyên thật sự không đủ nhìn.

Huống chi trong lòng Diệp Hoài Dao biết rõ sự thật, trong lòng thành uyên để ý cũng không phải là cậu, hắn cũng không có nửa điểm quan tâm công lực của cậu có thể khôi phục hay không. Hắn để ý chẳng qua là có thể hay không khiến Diệp Hoài Dao thay đổi trở thành vật của hắn, đạt được điều hắn muốn mà thôi.

Một phen "tâm ý" như vậy làm sao có thể đả động đến Minh Thánh nửa phần?

Cậu nhìn như không nghe thấy thành uyên đang nói mà trả lời câu hỏi của Nghiêm Căng: "Ta không muốn thế nào cả. Chính là dựa theo lời Nghiêm công tử nói, chỉ cần ta đánh thắng ngươi, ngươi cùng Kỷ công tử sẽ không lại cướp đoạt con Khuông Báo này của ta, đúng không?"

Diệp Hoài Dao vừa nói xong những lời này, sắc mặt của Nghiêm Căng với thành uyên đồng thời trở nên cổ quái. Bên cạnh đã có người nhẫn không được "phù" một cái bật cười thành tiếng.

Cho dù ở đây có nhiều người đối với thái độ ngạo mạn của Nghiêm Căng có điểm bất mãn, nhưng đều không thể không thừa nhận người này quả thực có tư cách để kiêu ngạo tự phụ. Ở trong rất nhiều tinh anh tài tuấn của Nghiêm gia hắn chính là thuộc loại nhân tài kiệt xuất.

Kiếm pháp của hắn xuất thần nhập hóa, vừa mới trăm tuổi đã gϊếŧ được Huyết Ma mà Tu Chân Giới treo giải thưởng vạn khối linh thạch. Không đến hai trăm tuổi lại một mình khiêu chiến cả Tàng Phong phái, không biết có bao nhiêu nhân vật anh hùng bị chôn vùi dưới tay hắn.

Cho dù Diệp Hoài Dao may mắn ở dưới sự trợ giúp của A Nam gϊếŧ chết Khuông Báo vương thì ở trong lòng mọi người có mặt tại đây, địa vị của cậu cũng là xa xa không thể so cùng Nghiêm Căng.

Khiêu chiến vượt cấp cũng phải có giới hạn!

Xung quanh đều nổi lên tiếng nghị luận, loạn cào cào một mảnh.

"Tiểu tử kia có phải hay không gϊếŧ được con Khuông Báo này đã vui mừng đến điên rồi? Bằng hắn mà cũng dám cùng Nghiêm Tam công tử đấu?"

"Cây sống có một lớp vỏ, người sống phải đấu tranh đến hơi thở cuối cùng. Có thể là bị buộc đến nước này rồi, muốn tranh chút mặt mũi."

"Nhưng ta nghe nói linh mạch của hắn đã bị phế? Kia còn đấu cái gì mà đấu, bị người dẫm nát dưới lòng bàn chân cũng là tranh mặt mũi sao?"

"Tuổi trẻ dễ xúc động, hài, đây không phải là tự mình ăn quả đắng sao."

Trong số những người có mặt ở đây, không cảm thấy lời nói của Diệp Hoài Dao là khó tin chỉ sợ cũng chỉ có A Nam và Yên Lân.

A Nam là toàn tâm toàn ý tin tưởng Diệp Hoài Dao, cho rằng Diệp Hoài Dao không gì không làm được, cậu nói cái gì thì là cái đấy. Mà Yên Lân thì trong lòng hắn hiểu rõ đối phương cũng không phải nhân vật bình thường, nếu đã quyết khiêu chiến tất có tính toán.

Nghiêm Căng cũng sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, thấy đối phương thế nhưng can đảm dám hướng hắn khiêu chiến, lập tức cười nhào, nói: "Lời này là ngươi tự mình nói. Quy củ của ta từ trước đến nay là một khi khai chiến, sinh tử không truy cứu trách nghiệm."

Diệp Hoài Dao nói: "Chỉ cần Nghiêm công tử cũng tuân thủ theo quy củ như vậy. Nếu công tử thắng, Khuông Báo toàn bộ đều cho ngươi. Nhưng nếu ngươi thua, thứ nhất là chớ có đánh chủ ý nên con Khuông Báo này, thứ hai xin lỗi vị tiểu huynh đệ bị ngươi đả thương."

Nghiêm Căng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cười lạnh nói: "Nếu ta mà thua dưới tay ngươi, cho dù bảo ta dập đầu với hắn, có gì không được!"

Ban đầu, lúc thành uyên phế đi linh mạch của Diệp Hoài Dao tính toán rất đơn giản. Nguyên bản nghĩ sau khi làm cho cậu giả chết sẽ tìm một chỗ đem người giấu đi, từ nay về sau mỹ thiếu niên này có thể tùy mình chi phối.

Thời điểm lúc hắn ngoan độc hạ thủ phế bỏ linh mạch của Diệp Hoài Dao cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều sự tình như thế. Hiện tại Diệp Hoài Dao không nghe lời hắn nói, làm trò trước mắt nhiều người mà hắn lại không thể mạnh mẽ ngăn trở. Thành uyên trong lòng bất mãn, trên mặt đã ẩn ẩn tia tức giận.

Nghiêm Căng không muốn lại nhiều lời, hắn cũng nhìn không được bộ dáng này của Diệp Hoài Dao. Nhớ tới Kỷ Lam Anh bên người, 'xoát' một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, quay người nhảy ra ngoài một đoạn, quát: "Đến!"

Diệp Hoài Dao cũng không nóng vội giống hắn, chậm rãi sửa sang lại quần áo đang mặc, ánh mắt đảo qua đám người thành uyên, Nguyên Hiến, Kỷ Lam Anh. Sau đó nâng tay, mỉm cười nói: "Nghiêm công tử, mời."

Mắt Yên Lân vẫn đang nhìn Diệp Hoài Dao, dường như thấy khi cậu nâng tay lên lòng bàn tay đỏ sẫm. Nhưng hắn vẫn chưa kịp suy xét kỹ, chỉ thầm nghĩ vừa rồi Diệp Hoài Dao dùng kiếm của hắn, hiện tại tay không tấc sắt, vì vậy muốn đưa kiếm của mình cho cậu.

Nhưng Nghiêm Căng cũng không cho Yên Lân cơ hội đó, trong lòng hắn đang tràn đầy suy nghĩ "phế vật này dám không biết trời cao đất rộng khiêu khích chính mình, nếu không nhanh chóng thu thập hắn, quả thực lòng dạ khó yên!"

Hắn triển lộ ra bản lĩnh, vừa ra tay là đại chiêu 'phong vân'. Diệp Hoài Dao một chữ "mời" còn chưa dứt, Nghiêm Căng đã điểm nhẹ mũi chân, cả người thuận thế nhảy lên.

Tay phải khẽ đảo, lợi kiếm liền ra khỏi vỏ, thẳng ngực đối phương đâm tới!

Mọi người đứng xung quanh quan sát cuộc chiến, tận mắt chiêm ngưỡng kiếm pháp tinh diệu của Nghiêm gia. Chỉ trong chớp mắt kiếm phong của Nghiêm Căng cơ hồ đã muốn chạm đến vạt áo trước của Diệp Hoài Dao. Mắt thấy lợi kiếm muốn đâm xuyên qua người Diệp Hoài Dao, không khỏi cùng nhau kinh hô.

Thế nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Hoài Dao bên kia vẫn duy trì tư thế 'mời' Nghiêm Căng vừa rồi, thân thể hơi cúi. Bỗng chốc cả người nhẹ nhàng bay về phía sau...

Chiêu thức khinh công thật ảo diệu, người xung quanh trơ mắt nhìn hàn quang trên mũi kiếm cùng ngực cậu cách nhau trong lúc đó chỉ một tấc vuông*, cố tình chính là sai một ly, làm thế nào cũng không thể chạm đến.

*1 tấc = 10 cm, 1 thước = 100cm

"Này...không có khả năng!" Kỷ Lam Anh kinh ngạc nói: "Hắn không có linh lực, sao có thể một hơi không ngừng lui ra ngoài xa như vậy?"

Từ lúc Diệp Hoài Dao ra tay, Nguyên Hiến mắt vẫn nhìn chằm chằm không chớp, lúc này nghe Kỷ Lam Anh kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Chú ý tay phải hắn."

Kỷ Lam Anh có chút khó hiểu ý hắn nhưng vẫn nhìn về phía tay phải của Diệp Hoài Dao. Tu vi của hắn hiện nay đã rất có thành tựu, tai thính mắt tinh, vừa nhìn liền phát hiện lòng bàn tay Diệp Hoài Dao một mảnh đỏ sẫm, thứ dinh dính đó đúng là máu.

Kỷ Lam Anh nghi hoặc hỏi: "Làm sao, hắn bị thương?"

Buột miệng thốt ra câu hỏi xong hắn lập tức có phản ứng lại: "Không, không đúng. Đó là máu của Khuông Báo vương!"

Máu của Khuông Báo vương là kỳ dược có thể khôi phục linh mạch, bọn họ tranh đấu cũng vì thế mà xảy ra. Nhưng trên thực tế, Diệp Hoài Dao không biết từ khi nào đã lén lấy máu để sử dụng!

Nhưng dược lực muốn linh nghiệm dù sao cũng cần phải có chút thời gian mới có thể phát huy tác dụng. Cho dù Diệp Hoài Dao vừa gϊếŧ chết báo vương đã lấy máu thì công lực của cậu hiện tại cũng tuyệt đối không thể khôi phục quá ba phần.

Nhìn tư thái nhẹ nhàng của cậu, phiêu nhiên không tiếng động, tựa như "thiên biên vân nhứ, thảo thượng phi yến" —— chỉ ba thành, khinh công có thể xuất thần nhập hóa giống như vậy sao?

Diệp Hoài Dao sử dụng chiêu thức không chút nào che dấu, người xung quanh nghi ngờ cũng không phải chỉ có mỗi Kỷ Lam Anh, quả thực đều cảm thấy đối phương có hay không đổi người rồi?

Nhưng dù có nghi ngờ như nào thì thân pháp này của cậu xác thực quả thật chính là khinh công của Trần Tố Môn, khó có thể tìm được nửa điểm sơ hở, chỉ là nó được cậu vận dụng hết sức xảo diệu mà thôi.

Người vây xem đều đã nhìn ra, tự nhiên Nghiêm Căng cùng cậu đấu cũng phát hiện ra linh lực của Diệp Hoài Dao có phần khôi phục. Có điều thái dộ làm người của hắn rất kiêu căng ngạo mạn, thấy tình huống này cũng không hoảng hốt, ngược lại có điểm vui mừng nói: "Có linh lực? Như vậy vừa hay, ngươi tìm chết còn có thể diện, ta đây cũng bớt bị người khác nói thắng không vẻ vang gì."

Dứt lời, kiếm trong tay Nghiêm Căng đã ngưng tụ đến cực điểm. Lần đầu tiên giao phong nhưng nửa điểm vẫn chưa đụng đến được Diệp Hoài Dao, đây tương đương với hắn đang thất thủ.

Có người nhịn không được nói thầm: "Khẩu khí thật lớn, nắm chắc phần thắng rồi sao?"

Tiếng vừa dứt, thân hình của Nghiêm Căng bỗng nhạt đi. Ngay sau đó trống rỗng hóa thành một chùm hơi nước!

"Là phù Thủy Sát."

Hóa ra vừa rồi Nghiêm Căng giơ kiếm công kích Diệp Hoài Dao không phải là bản thể, thế nhưng ngay từ đầu hắn đã dùng bùa hóa ra huyễn ảnh!

Nghiêm Căng người này tuy rằng ngông cuồng nhưng không phải không có đầu óc. Hắn cảm thấy vừa rồi Diệp Hoài Dao thế nhưng không có e dè chính mình, lại có gan chủ động khiêu chiến, nhất định là không bình thường. Cho nên phòng bị trước tiên, ra tay chính là huyễn ảnh do lá bùa hóa thành.

Trong chiến đấu, khi công kích địch nhân hoặc là tự bảo vệ mình, việc sử dụng bùa chú cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua giờ phút này hai người không phải chém gϊếŧ mà là luận võ. Nhưng mà Nghiêm Căng vừa mới cười nhạo Diệp Hoài Dao là kẻ yếu, đảo mắt liền mượn dùng ngoại lực, đây cũng có chút khi dễ người rồi.

Thân ảnh Nghiêm Căng hóa thành một chùm bọt nước, bay lên giữa không trung rồi văng ra khắp nơi như hoa bung nở, rồi lại như mưa mà nện xuống. Người đứng trong phạm vi bị ảnh hưởng nhao nhao trốn tránh, mà phía sau Diệp Hoài Dao đột ngột xuất hiện năm bóng người!

Năm người này có ngoại hình, dung mạo, cử chỉ, phục sức cùng Nghiêm Căng giống nhau như đúc, khó có thể nhận ra trong đó đâu là bản thể, thậm chí có thể tất cả đều do bùa chú biến hóa thành.

Diệp Hoài Dao vốn đang lui về phía sau, mà năm người này vừa lúc đứng tạo thành hình quạt từ sau lưng vây quanh cậu. Hư hư thực thực, trường kiếm trong tay đồng thời lóe sáng hướng Diệp Hoài Dao đâm tới!

Chiêu thứ nhất của Nghiêm Căng vừa rồi thế nhưng có thể bị Diệp Hoài Dao lông tóc vô thương tránh thoát cũng thật sự là ngoài dự kiến của hắn. Cho nên lần này ngoan độc một chút, quyết đem cậu đâm thành một cái sàng.

Đây căn bản không phải là luận võ mà là dốc hết sức muốn gϊếŧ người!

Chỉ mành treo chuông! Diệp Hoài Dao không biết là không ý thức được nguy hiểm hay là đã không ngừng được cước bộ, thế nhưng chưa hề thu thế mà tiếp tục như trước nhẹ nhàng lui về phía sau.

Mắt thấy sau lưng cậu lợi kiếm hàn quang lập lòe sắp đánh đến, năm Nghiêm Căng đồng thời lộ ra nụ cười lạnh. Trong đám người xung quanh có tiếng kinh hô, mà đúng lúc này, thân thể Diệp Hoài Dao bỗng chuyển ——

Chỉ thấy vạt áo bay bay, thân pháp phiêu dật, trực tiếp va chạm với người thứ hai bên phải.

"Xuy" một tiếng, trường kiếm lập tức đâm vào ngực cậu, nhưng Diệp Hoài Dao cả người vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Thanh kiếm, ngay cả người cầm kiếm cũng trong nháy máy hóa thành hơi nước.

Tiếp theo đó, người thứ nhất bên phải bỗng nhiên xuất chiêu, một chiêu "Phù thanh điệp thúy" kiếm thế liên miên, hàn quang chớp lóe dồn ép hướng về Diệp Hoài Dao.

Nguyên lai đây mới là bản thể.

Theo bản thể của Nghiêm Căng trực diện tấn công, mặt khác ba đạo huyễn ảnh cũng theo đó hóa thành rồng nước phóng lên cao rồi ở giữa không trung ngưng tụ lại một chỗ, sau lại phân tán thành hình dạng mười đạo lưỡi dao sắc bén như mưa đánh xuống chỗ Diệp Hoài Dao.

Chiêu này của hắn đáng sợ ở chỗ chính là có rất nhiều hậu chiêu đằng sau, một vòng tiếp một vòng. Mặc kệ Diệp Hoài Dao có nhìn thấu được bản thể hay không thì đều là tử cục.

Khác biệt chỉ có là bị huyễn ảnh đâm chết hoặc là bị chính bản thân Nghiêm Căng đâm chết mà thôi.

Mắt thấy Diệp Hoài Dao xem như xong đời rồi, dù sao cậu với Nghiêm Căng vốn có cách biệt về tuổi tác, thực lực cũng bất đồng, có thể kiên trì đến đây đúng là không dễ. Bởi vậy khiến cho người xem không những không coi nhẹ, ngược lại tâm sinh tiếc hận.

Tất cả mọi người cho rằng công kích cường thế với đầy trời mưa đao của Nghiêm Căng quả thực là không thể tránh. Nếu linh lực thâm hậu còn có thể đem mưa đao đánh phản trở về, nhưng hiển nhiên năng lực trước mắt của Diệp Hoài Dao cũng không có để làm như vậy.

Nhưng, bọn họ bỏ quên một điểm.

Thực ra thế trận này cũng không phải là hoàn mỹ, nó vẫn có một kẽ hở nằm ngay trên người Nghiêm Căng.

------

Dược đã tới tay đương nhiên phải trộm dùng trước tiên, ai cũng đoạt không được. ^^