Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 4: Không có tiền? Vậy bán thân đi



Edit - beta: Axianbuxian12
Khi Lộ Nhậm đến hắc phố, thời gian rất đúng lúc.
Kỷ Kiêu đang bị vây công, cố gắng chống cự bây giờ cũng đã rơi xuống hạ phong, mắt thấy liền sắp không ngăn nổi nữa.
Lòng Mục Thanh Đồng nóng như lửa đốt, muốn gọi điện thoại lại có chút do dự. Y cắn răng, vẫn là vọt vào trận chiến.
Thân thủ Mục Thanh Đồng kém hơn Kỷ Kiêu, nhưng so với tiểu thiếu gia phế vật như Lộ Nhậm, vẫn là có thể ngăn cản một phương.
Kỷ Kiêu có thêm người gia nhập, áp lực giảm đi một chút.
Vệ sĩ của Lộ Nhậm tránh ở một chỗ, thấy Mục Thanh Đồng gia nhập cuộc chiến, đang chuẩn bị qua đi hỗ trợ, lại đột nhiên nghe thấy đằng sau có người nói.
"Đợi đã, tôi đổi ý rồi, hôm nay Mục Thanh Đồng đắc tội tôi, tôi không muốn giúp cậu ta."
"Tiểu thiếu gia, việc này......"
Lão Lâm đứng đầu nhóm vệ sĩ có hơi do dự, như muốn khuyên vài lời.
Ông là người từng trải, là võ giả bẩm sinh, đã làm việc ở Lộ gia một thời gian rất dài, không phải người làm bình thường.
Thái độ của Nhậm từ trước đến nay đối lão Lâm không tệ, cậu hỏi: "Sao vậy?"
Lão Lâm nói: "Ngài và Mục Thanh Đồng lớn lên với nhau từ nhỏ, những người đó đều là xuống tay không nặng không nhẹ, tôi lo lắng cậu ta vừa xúc động......"
Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng, nói: "Hôm nay cậu ta dám tặng đồ của tôi cho người khác, đại biểu cậu ta căn bản không thèm để ý người bạn là tôi đây, vậy tôi làm gì phải coi cậu ta là bạn, hôm nay các người có thể tan làm rồi."
Rất tốt, rất Lộ Nhậm.
Lão Lâm bất đắc dĩ đồng ý, nói: "Vậy, tiểu thiếu gia, chúng tôi đưa ngài về nhà?"
"Không, tôi muốn xem Mục Thanh Đồng ngu xuẩn kia, ngoài tôi ra còn có thể tìm ai giúp đỡ."
Lộ Nhậm nhìn lướt qua lão Lâm, hơi dương cằm lên, nói: "Tầm nhìn chỗ kia không tồi, đưa tôi qua đó."
Với võ giả vượt nóc băng tường như giẫm trên đất bằng, mang theo một người cũng không thành vấn đề. Mười mấy giây sau, Lộ Nhậm xuất hiện trên nóc nhà, phía dưới chính là hiện trường hỗn chiến.
Lộ Nhậm vừa lòng ngồi xuống, nói: "Góc độ không tồi, vừa vặn có thể xem diễn."
Kỷ Kiêu nghiêng người tránh khỏi con dao găm đâm tới từ phía bên phải, sau đó một chân đá vào eo tên Tóc Vàng. Tóc Vàng kêu lên một tiếng, bị đá lùi lại mấy bước, dựa vào góc tường, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy.
Kỷ Kiêu bên này vừa thu chân, lại cúi người tránh thoát nắm đấm nghênh diện mà tới. So với Kỷ Kiêu, Mục Thanh Đồng chật vật hơn nhiều, cũng may mục tiêu của những người này không phải y, cũng không bị thương chỗ nào.
Lộ Nhậm ngồi trên nóc nhà, xem đến say sưa, duỗi tay ra, nói: "Lão Lâm, cho ít hạt dưa."
"Thiếu gia, trên người tôi không có."
"Vậy đi mua cho tôi mấy túi, tôi muốn vị caramel, đi nhanh về nhanh."
Lão Lâm đi theo bên người Lộ Nhậm nhiều năm, đã rất quen với tính cách muốn cái gì thì là cái đó của tiểu thiếu gia Lộ gia. Đối với yêu cầu vô lý này, ông không có bất kì ý kiến gì, đồng ý một tiếng liền phi thân rời đi.
Lộ Nhậm nhìn thoáng qua hướng lão Lâm rời đi, lúc sau mới lấy điện thoại ra.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một quả cầu trắng xù lông, thể hiện nó đang tức giận.
【 Cậu đang làm gì vậy! Cốt truyện sắp sụp luôn rồi, ta cảm nhận được năng lượng dao động, lập tức sẽ phải khởi động lại! Kỷ Kiêu sắp xảy ra chuyện! 】
Lộ Nhậm nhấc điện thoại lên lắc lắc, nói: "Mi bình tĩnh một chút."
【Cậu bảo ta bình tĩnh như thế nào! Khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, cậu cứ thế mà phá! Năng lượng của ta không đủ......】
Nói được một nửa, Tiểu Quân giống như ý thức được tự mình lỡ lời, đột ngột ngừng lại.
Lộ Nhậm cũng không thèm để ý, nói: "Chúng ta đánh cược, đợi lát nữa trời giáng mãnh nam[1], cứu Kỷ Kiêu, hoặc nói là, cứu Mục Thanh Đồng."
Lúc này tác dụng của thuốc phát tác, Kỷ Kiêu sau khi tránh được một cước, bước chân lảo đảo, dựa vào tường.
Bên trong hỗn chiến, mấy giây suy yếu đều là đòn trí mạng, chỉ trong nháy mắt, Kỷ Kiêu liền ăn vài đòn. Cuối cùng, một quyền nện mạnh vào bụng Kỷ Kiêu, một quyền này mang theo chân khí, tựa như biết được nhược điểm của Kỷ Kiêu, đi thẳng đến hủy đan điền.
Kỷ Kiêu bay về phía sau mấy mét, nện mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, ướt hết ngực.
Mục Thanh Đồng thấy thế liền gấp gáp, trực tiếp vọt vào trung tâm trận chiến, bảo vệ trước người Kỷ Kiêu.
"Tôi báo cảnh sát rồi! Các người dừng tay!"
Dưới loại tình huống này, đương nhiên không ai phản ứng lại y.
Trong lúc hoảng loạn, Mục Thanh Đồng thay Kỷ Kiêu chắn vài đòn, kinh nghiệm lại không đủ, mắt thấy sắp bị một chân đá bay.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một người áo đen xuất hiện ở trung tâm hỗn chiến, người nọ đeo khẩu trang đội mũ, không thấy rõ diện mạo.
Hắn vừa xuất hiện, không nói hai lời, nhấc tay lên chắn, lúc sau chân lại quét một cái bức lui những người vây công xung quanh.
Kẻ thần bí đột nhiên gia nhập, thực lực phải cao hơn so với người ở đây không chỉ một cấp. Chỉ trong mấy chiêu, đám côn đồ liền ngã trên mặt đất.
Bọn họ cũng không ngốc, thấy người tới lợi hại, rất nhanh liền đỡ nhau rời đi.
Mục Thanh Đồng ngã trong đống lộn xộn, lúc này mới hoảng loạn đứng dậy, nhìn người áo đen liên tục nói lời cảm ơn: "Cảm, cảm ơn ông."
Người áo đen không nói một lời, trực tiếp phi thân rời đi.
Lộ Nhậm xem rất vui vẻ, nói:"Nhìn kìa, trời giáng mãnh nam."
Tiểu Quân: 【Đó là ai? 】
Lộ Nhậm nheo nheo mắt, nói: "Người đi mua hạt dưa kia."
Người áo đen đột nhiên xuất hiện ở dưới kia, đương nhiên là lão Lâm - người đi mua hạt dưa mãi chưa quay lại rồi, ông ta vì che dấu thân phận của mình thậm chí không lấy vũ khí bản mệnh ra.
Bằng không những tên côn đồ phát hiện đây là võ giả đã ngưng kết ra vũ khí bản mệnh, đã sớm hốt hoảng chạy trốn rồi, làm gì còn dũng khí mà phản kháng.
Lão Lâm tự tin có thể che dấu thân phận như vậy, thực sự là bởi vì hình tượng thiếu gia phế vật của Lộ Nhậm đã thâm nhập quá sâu trong lòng người khác rồi.
Lộ Nhậm ngay cả lớp võ học cũng chẳng học được mấy tiết, đối với các chiêu thức võ học thì dốt đặc cán mai, càng không nói đến thông qua chiêu thức phân biệt ra thân phận.
Lộ Nhậm đã không còn là Lộ Nhậm trước kia, trải qua không biết bao nhiêu lần cuộc đời tuần hoàn lặp đi lặp lại, chút nhãn lực này cậu vẫn có.
Tiểu Quân: 【 Đây, đây là tình huống gì thế này? 】
Lộ Nhậm híp híp mắt, nói: "Xem ra, lão Lâm cũng không đơn giản là vệ sĩ của ta, chuyện phía sau, thú vị lắm đây."
Cậu cũng không rõ tại sao lão Lâm sẽ xuất hiện cứu người, chỉ là nhớ tới một ít chi tiết trước kia thôi.
Nhiều năm sau, Lộ Vinh mất tích, tín vật của Lộ Vinh lại xuất hiện ở trong tay Mục Thanh Đồng, còn có vừa chén thuốc nãy kia. Logic trong đó, Lộ Nhậm tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng cậu quyết định thử trước một chút.
Đây chẳng phải, một gói hạt dưa caramel, đã thử ra được một lão Lâm sao.
"Lão Lâm là vệ sĩ của Lộ Nhậm không sai, ngày thường cũng rất là tận tâm, nhưng Lộ gia lại không phải Lộ gia của Lộ Nhậm, mà là của Lộ Vinh." Lộ Nhậm nói, "Lão Lâm sẽ xuất hiện cứu người, không phải cứu Kỷ Kiêu, mà là Mục Thanh Đồng. Mục Thanh Đồng và Lộ Vinh, có lẽ có quan hệ gì đó."
Cậu nói đơn giản những phân tích liên quan tới lão Lâm, ý đồ lấp kín cái miệng luyên thuyên của Tiểu Quân.
【Vậy nếu lão Lâm không xuất hiện thì làm sao bây giờ? Kỷ Kiêu chẳng phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Kỷ Kiêu mà xảy ra chuyện, lần này liền sập luôn rồi! 】
Lộ Nhậm ngữ khí cà lơ phất phơ, không sợ gì hết : "Chẳng qua là một ván cược, thua thì thua."
Tiểu Quân bị Lộ Nhậm làm tức không nhẹ, một lúc lâu cũng không nói gì.
Lộ Nhậm lại thở dài, nói: "Hạt dưa của ta sao còn chưa tới."
Ván cược này, Tiểu Quân cũng là một trong những đối tượng thăm dò, Lộ Nhậm sẽ không nói ra.
Cốt truyện hoàn chỉnh của tuyến Kỷ Kiêu và bối cảnh câu chuyện xảy ra sau khi Lộ Nhậm chết, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện càng thú vị hơn là, Tiểu Quân cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Lộ Nhậm cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, suy đoán ra một việc, Tiểu Quân chỉ có thể từ góc nhìn của cậu mới xem được cốt truyện.
Nó căn bản không phải Thiên Đạo, mà là một tồn tại thần kỳ nào đó vẫn luôn ký sinh trong ý thức của cậu.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ đề phòng Tiểu Quân, Lộ Nhậm lại không nghĩ vậy. Ít nhất, Tiểu Quân khiến cậu thấy được một khả năng khác. Mặc kệ mục đích của nó là cái gì, Lộ Nhậm đạt được thứ mình muốn.
Vậy là đủ rồi.
Một ván cược mà thôi, Lộ Nhậm vốn là hai bàn tay trắng, cũng không ép Tiểu Quân phải thẳng thắn.
"Thiếu gia, hạt dưa của cậu."
Lão Lâm xuất hiện, mặc trên người chính là khi quần áo rời đi, hô hấp vững vàng, không nhìn ra bất luận dấu vết từng đánh nhau nào.
Lộ Nhậm liếc mắt một cái, không vừa lòng lắm: "Trò hay cũng kết thúc rồi, chú mới trở về, còn ăn cái rắm."
Ngữ khí Lão Lâm không đổi, vẫn cung kính như cũ: "Thiếu gia, vẫn chưa kết thúc."
Lộ Nhậm nhìn thuận theo hướng ông chỉ, vỗ tay cười khẽ: "Vẫn là chú cơ trí, từ phim võ thuật chuyển sang phim ngôn tình rồi."
Cậu ngồi ngay ngắn, bóc túi hạt dưa ra bắt đầu cắn.
Vở kịch phía dưới rất xuất sắc, mở đầu tiêu chuẩn của tiểu thuyết ngôn tình.
Kỷ Kiêu bị thương nặng đã mất đi ý thức, trên da thậm chí ẩn ẩn nổi lên hoa văn màu đỏ.
Đổi lại là người khác, chắc hẳn sẽ bị một màn quỷ dị này dọa chạy rồi, Mục Thanh Đồng biết rõ cốt truyện lại biết, đây là bàn tay vàng của Kỷ Kiêu.
Huyết mạch thiên phú đặc thù của hắn.
Cho dù kẻ thần bí kia không xuất hiện, Kỷ Kiêu cũng sẽ bùng nổ lực lượng của huyết mạch đánh đuổi hết những tên côn đồ nọ.
Dựa vào cái này, Mục Thanh Đồng mới dám vọt vào cứu người. Sẽ không gặp nguy hiểm, còn có thể khiến Kỷ Kiêu nợ y một ân tình, chỉ lời không lỗ.
Lúc này, Kỷ Kiêu thần chí không rõ, Mục Thanh Đồng càng biết rõ bản thân nên làm cái gì.
Y đi qua đi, ngồi xổm trước mặt Kỷ Kiêu, lấy ra thuốc trị thương của Lộ gia.
Kỷ Kiêu lúc này gần như chỉ còn lại bản năng, cảm nhận thuốc đưa tới có lợi với vết thương liền há miệng nuốt xuống.
Qua vài phút, Kỷ Kiêu khôi phục ý thức.
Hắn tỉnh lại từ trong hỗn loạn cùng thống khổ, mở mắt, nhìn thấy thiếu niên thanh tú trắng trẻo.
Kỷ Kiêu lúc này còn có chút hoảng hốt, hỏi một câu: "Cậu là?"
Thiếu niên lộ ra vẻ mặt yên tâm, nói: "Tôi là bạn học của cậu, Mục Thanh Đồng, cậu vẫn ổn chứ?"
Kỷ Kiêu day day huyệt thái dương, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, tỉnh táo lại.
"Cảm ơn, nợ cậu một ân tình, tôi sẽ nhớ kỹ."
"Không, không cần, chúng ta không phải bạn bè sao?"
"Thật là cảm động lòng người, quá xuất sắc!"
Tiếng vỗ tay vang lên trên đỉnh đầu hai người, trong con hẻm trống trải tối tăm lại hiện ra vài phần ý vị trào phúng.
"......"
Kỷ Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên hống hách đứng ở đầu tường, lưng chắn ánh trăng.
Trong lòng Mục Thanh Đồng lộp bộp một chút, vội mở miệng: "Lộ Nhậm, sao cậu lại tới đây."
Y biết lấy tính cách của Lộ Nhậm, dưới tình huống như vậy chắc chắn không phải lời hay ho gì.
"Đương nhiên là tới xem diễn, rất xuất sắc."
Mục Thanh Đồng mím môi: "Cậu, cậu nãy giờ vẫn luôn ở đây?"
Đứng bên người Lộ Nhậm là chú Lâm, cao thủ võ đạo. Nếu Lộ Nhậm thừa nhận, vậy cậu chính là thấy chết mà không cứu còn vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng vậy, đánh rất xuất sắc, chính là kết thúc nhanh quá, một gói hạt dưa tôi cũng chưa cắn xong." Lộ Nhậm ngồi xổm xuống, động tác không quá lịch sự, phối hợp với mặt cậu lại là cảnh đẹp ý vui.
Lộ Nhậm chống một tay, nhảy xuống tới, động tác sạch sẽ lưu loát, vô cùng đẹp mắt.
Cậu tới gần Mục Thanh Đồng, nói: "Không nghĩ tới cậu ngày thường nhìn qua nhát gan sợ phiền phức, vậy mà còn dám kéo bè kéo phái đánh nhau?"
"Đều là bạn học, tôi không thể thấy chết mà không cứu." Mục Thanh Đồng nói, "Vừa rồi nguy hiểm như vậy, sao cậu không để chú Lâm tới giúp đỡ, chú Lâm chỉ cần lấy ra vũ khí bản mệnh, cũng không cần động thủ......"
Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng, nói: " Vệ sĩ của Lộ Nhậm tôi, dựa vào cái gì phải cứu người không liên quan, cậu đưa tiền?"
Mục Thanh Đồng bị cậu trào phúng một trận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng lại đang mừng thầm, mọi thứ quả nhiên đều diễn biến như trong dự đoán.
Có chuyện này xảy ra, ánh trăng sáng của Kỷ Kiêu tuyệt đối không có khả năng là Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm giơ tay, cầm lấy cái hộp Mục Thanh Đồng đang nắm trong tay nhéo nhìn một chút.
"Quả nhiên, vẫn là dùng thuốc tôi cho, sao tôi lại không vui vậy nhở?"
Mục Thanh Đồng giơ tay kéo Lộ Nhậm, lại bị cậu hất đi.
Lúc này Kỷ Kiêu mới khôi phục sức lực, cố hết sức dựa vào tường đứng lên.
Lộ Nhậm đi tới, vỗ vào vai Kỷ Kiêu một chút, sau lại ghét bỏ mà xoa xoa tay:"Bẩn thế! Này, tôi nghe cậu vừa mới nói sẽ nhớ kĩ ân tình của Mục Thanh Đồng?"
Ánh mắt Kỷ Kiêu từ trên vai thu lại, bóng tối dày đặc che khuất mọi biểu tình: "Ừm, từng nói."
"Thứ cậu uống chính là thuốc của Lộ Nhậm tôi, mạng này đương nhiên xem như tôi cứu."
Kỷ Kiêu trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Đúng vậy."
Lộ Nhậm hất hất cằm, ý bảo hướng Mục Thanh Đồng: "Cậu nợ cậu ta ân tình, cũng nợ tôi?"
"......"
Kỷ Kiêu gật đầu, lại không nói tiếp nữa.
Mục Thanh Đồng lúng ta lúng túng mở miệng, nói: "Lộ Nhậm, như vậy không hay đâu......"
Lộ Nhậm cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Tôi cũng cảm thấy không hay, có điều, vậy thì thế nào."
Kỷ Kiêu mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt như cũ: "Tôi sẽ trả."
"Lấy cái gì trả? Tiền? Tôi lại không thiếu thứ này," Lộ Nhậm liếc mắt đánh giá trên dưới Kỷ Kiêu một cái, "Hơn nữa, cậu cũng không có tiền đi."
Cậu nói chuyện không chút lưu tình, trên mặt còn mang theo ý cười: "Con người của tôi rất dễ nói chuyện, không có tiền thì bán mình trả nợ đi."
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] mãnh nam 猛男 [měngnán] người đàn ông mạnh mẽ