Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 39



Trước đó Tô Vân Cảnh nói dối Phó Hàn Chu lên máy bay tầm bảy tám giờ.

Đã nói như vậy rồi, Phó Hàn Chu cũng chỉ đành xách va li sang vào lúc chín giờ.

“Tiểu Phó đã ăn cơm chưa? Có cần bà nấu một bát mì cho con không?” Quách Tú Tuệ hỏi.

Tuy rằng bà đồng ý cho Phó Hàn Chu ở trong nhà, nhưng trong lòng vẫn có chút xa lạ ngăn cách.

Lúc tiếp xúc cũng không còn thân thiết như trước đây nữa, ngược lại có chút giống như đang đối xử với khách tới chơi.

Phó Hàn Chu cứ như không nhận ra được sự thay đổi của Quách Tú Tuệ, thái độ vẫn như trước đây, lễ phép nói mình đã ăn ở trên máy bay rồi.

Nói chuyện được mấy phút, Tô Vân Cảnh dẫn Phó Hàn Chu quay trở về phòng của mình.

Cất va li cẩn thận, Phó Hàn Chu liền đi tắm rửa.

Tắm xong đi ra thấy Tô Vân Cảnh đang ngồi trước máy tính, biểu tượng chim cánh cụt vang lên tích tích tích không ngừng.

Tô Vân Cảnh đang nhắn tin với Trần Việt Siêu.

Trần Việt Siêu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định vì tình yêu mà cố gắng một phen, tham gia vào nhóm học bá của Lý Tử Hân làm một tên học tra.

Vượt qua bản thân: “Tôi còn tưởng trở ngại lớn nhất giữa tôi và cô ấy là mẹ vợ, không ngờ rằng lại là toán lý hóa.”

Trần Việt Siêu khóc lóc kể lể với Tô Vân Cảnh, bây giờ cậu ta sắp bị toán lí hóa tra tấn cho phát điên luôn rồi.

“Sau này tôi có làm nhà khoa học đâu, cậu nói xem tôi học chúng để làm gì chứ? Trời có sập xuống, cùng lắm đi nữa nếu như người ngoài hành tinh xuống trái đất, thì cứ để mấy nhà khoa học kia đi theo, một tên học tra như tôi, tôi có gây sự với ai đâu chứ?”

Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười an ủi cậu ta, chịu đựng một năm này thôi, tương lai tươi sáng đang đợi cậu ta rồi.

Trần Việt Siêu kiêu ngạo nói: “Trong nhà có sẵn mỏ quặng rồi, không cần phải thi đại học, tôi cũng đứng trên đỉnh cao.”

Tô Vân Cảnh: Thôi được rồi.

Tuy rằng than thở ngập trời với Tô Vân Cảnh, nhưng Lý Tử Hân vừa mới online là Trần Việt Siêu đã chạy tới nịnh nọt ngay lập tức.

Vượt qua bản thân: “Không nói với cậu nữa, giáo viên của tôi gọi videocall tới nghe tôi học thuộc từ mới tiếng anh rồi, ôi, sự đau khổ ngọt ngào này làm sao một cẩu độc thân như cậu có thể hiểu được chứ.”

Tô Vân Cảnh:...

Bị Trần Việt Siêu đáp cơm chó vào mặt, Tô Vân Cảnh đang định tắt máy tính, nick của Lâm Liệt liền lóe sáng lên.

Hãy gọi tôi là sếp Lâm: “Anh Phó chuyển trường rồi, cậu biết chuyện này chưa?”

Tô Vân Cảnh liếc nhìn Phó Hàn Chu ở bên cạnh một cái: “Cậu không nói chuyện cậu chuyển trường sang đây với bọn Lâm Liệt à?”

Phó Hàn Chu đứng dưới đèn, hàng lông mi dài hơi cụp xuống còn chút ẩm ướt, ánh đèn hắt lên một màu vàng mật, cả người trông vừa dịu dàng lại vừa vô hại: “Quên mất.”

“Vậy tôi nói với bọn họ nhé? Lâm Liệt đang hỏi tôi này.” Tô Vân Cảnh gõ bàn phím.

“Ừm.”

Nghe tiếng biết người: “Tôi biết rồi, cậu ấy chuyển tới trường học của chúng tôi.”

Hãy gọi tôi là sếp Lâm: “... Rốt cuộc hai người làm sao vậy?”

Bây giờ không những làm hòa, mà còn gắn bó như keo sơn nữa.

Nghe tiếng biết người: “Không làm sao cả, tóm lại là rảnh thì có thể tới đây chơi.”

Tô Vân Cảnh không muốn nói, Lâm Liệt cũng không hỏi nhiều, chỉ đùa một câu: “Vậy tôi đợi rượu mừng của hai cậu nhá.”

Tô Vân Cảnh:...

Thời đại này không giống như mười năm sau, văn học đam mỹ vẫn còn chưa phát triển rộng rãi, trở nên cực độ phổ biến.

Lâm Liệt chỉ trêu chọc đơn thuần mà thôi, không hề suy nghĩ nhiều tới mức đó.

Cái trò trêu chọc này thì sao Tô Vân Cảnh có thể thua cậu ta được: “Giống nhau giống nhau cả, tôi cũng ngồi đợi tiệc rượu đầy tháng của cậu và Đường Vệ nhé.”

Ngay khi hai bên đang hỏi han nhau vui vẻ, Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu không biết đã sấn tới đây từ lúc nào dọa cho giật nảy mình.

Cơ thể Phó Hàn Chu hơi nghiêng về phía trước, tầm mắt dừng trên màn hình máy tính, nhìn cuộc nói chuyện giữa cậu và Lâm Liệt.

“Rượu mừng cái gì?” Cậu hỏi.

Tô Vân Cảnh giải thích cho Phó Hàn Chu không biết trêu đùa là gì: “Cậu ấy đang trêu chọc hai người chúng ta đó, không phải là tôi trả lời lại rằng đợi tiệc đầy tháng của cậu ấy và Đường Vệ sao, ý là cậu ấy và Đường Vệ cũng kết hôn, còn sinh con luôn.”

Phó Hàn Chu rũ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới “ồ” một tiếng rất bình tĩnh.

Phó Hàn Chu chuyển tới lớp của Tô Vân Cảnh.

Tuy rằng cậu ấy đã cắt tóc, nhưng trong lớp vẫn có rất nhiều nữ sinh nhận ra, Phó Hàn Chu chính là thiếu niên tóc dài đẹp trai đợi ở cổng trường mấy ngày trước, ai ai cũng có vẻ mặt vô cùng kích động.

Không ngờ trường của bọn họ lại có hai học sinh siêu đẹp trai lần lượt chuyển tới, đây là vận may gì vậy chứ!

Tuy rằng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì với bọn họ, nhưng ít nhất cũng được nhìn cho đã mắt.

Phó Hàn Chu cố tình nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng, nói rằng cậu quen Tô Vân Cảnh, trước đó Tô Vân Cảnh thường hay dạy bù cho mình.

Giáo viên chủ nhiệm nghe nói quan hệ của bọn họ rất tốt, vậy là liền sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng một bàn.

Khác với Nam Trung mọi người đều ăn ở canteen, Trung học số 2 Hành Lâm có thể chọn về nhà hoặc là ăn ở trong canteen.

Trước đây Tô Vân Cảnh đều về nhà ăn, sau đó khi quen biết Giang Sơ Niên, thường hay giúp cậu ấy đi mua cơm ở canteen, cho nên thi thoảng cũng ở lại trường ăn cơm trưa.

Bây giờ Phó Hàn Chu tới đây rồi, sợ rằng về nhà ăn cơm mọi người sẽ ngượng nghịu, Tô Vân Cảnh liền đưa cậu tới canteen.

Giang Sơ Niên không biết chuyện Phó Hàn Chu chuyển tới đây, nhìn thấy cậu xuất hiện trong trường học, còn đi cùng với Tô Vân Cảnh liền giật nảy mình.

Cậu ấy ngơ ngách ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh cười nói: “Từ hôm nay Phó Hàn Chu sẽ chuyển sang đây học, sau này mọi người đều là bạn học rồi.”

Cơ thể Giang Sơ Niên cu0ng cứng, âm thầm ngước mắt nhìn.

Vừa mới ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn vào đôi mắt âm trầm của Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên càng cảm thấy bất an ngay tức khắc.

Cậu ấy biết rất rõ ràng, đối phương không thích cậu ấy.

Lúc tan học, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng nhau đưa Giang Sơ Niên về nhà.

Đi tới cầu thang, Phó Hàn Chu chủ động cõng Giang Sơ Niên lên, Tô Vân Cảnh khiêng xe lăn đi theo đằng sau.

Sau khi đưa người về tới nhà, Tô Vân Cảnh cũng không vội đi về, ngồi trong nhà Giang Sơ Niên thêm một lát.

Thấy Phó Hàn Chu vậy mà không nói gì, Giang Sơ Niên vừa bất ngờ vừa vui mừng, rửa hoa quả cho hai người bọn họ ăn như thể đang lấy lòng thì bị Tô Vân Cảnh ngăn lại.

Đợi tới tận khi ba mẹ Giang Sơ Niên về tới nhà, lúc này Tô Vân Cảnh mới cùng Phó Hàn Chu rời đi.

Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu nghĩ nhiều, trên đường về nhà chủ động giải thích: “Con người Tiểu Niên...”

“Là Giang Sơ Niên.” Giọng nói Phó Hàn Chu hơi lạnh lùng sửa lại cho cậu.

Tô Vân Cảnh:...

Thấy nhóc cool ngầu nhạy cảm với xưng hô này như vậy, Tô Vân Cảnh chỉ đành sửa miệng: “Trong trường học có rất nhiều người có ác ý với cậu ấy, cậu ấy vừa nhạy cảm lại vừa tự ti, chúng ta nên quan tâm chăm sóc cậu nhiều hơn một chút.”

“Cậu thấy sao?” Tô Vân Cảnh dùng vai đụng đụng vào người nhóc cool ngầu.

“Nói gì đi chứ, Tiểu Phó.” Tô Vân Cảnh lại đụng cậu một cái.

“Tiểu Hàn? Tiểu Chu?”

Mỗi lần Tô Vân Cảnh gọi một tiếng, đều cố ý dùng vai đụng đụng cậu.

“Còn không được nữa, vậy tôi gọi Chu Chu nhé?”

Trên con đường trải ánh sáng mờ mịt, đôi mắt Phó Hàn Chu hơi cong xuống một chút.

Trong mắt như có cả dải ngân hà, có những ánh sáng li ti đang lóe lên.

Đối với lời đề nghị của Tô Vân Cảnh, cuối cùng cậu cũng cất lời nói “ừm” một tiếng, ý nói bản thân đã đồng ý.

Tô Vân Cảnh thầm nói trong lòng, đúng là một nhóc ngạo kiều.

Còn là một nhóc ngạo kiều rất dễ dỗ, vừa dỗ là ngoan liền.

Tuy rằng quan hệ giữa Phó Hàn Chu và Giang Sơ Niên rất bình thường, số lần hai người nói chuyện hiếm tới mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng cậu cũng sẽ giúp Tô Vân Cảnh chăm sóc Giang Sơ Niên.

Tô Vân Cảnh vẫn rất vừa lòng với ưu điểm hiểu lí lẽ này của nhóc cool ngầu.

Tiếp xúc với Phó Hàn Chu một tuần, Quách Tú Tuệ cũng không còn sượng sùng như lúc ban đầu nữa, quan hệ cũng trở nên tự nhiên hơn một chút.

Dù sao thì thời gian này biểu hiện của Phó Hàn Chu cũng rất tốt, còn giúp dọn dẹp bát đũa, cùng Tô Vân Cảnh dọn dẹp vệ sinh trong nhà.

Trong thời gian đó, Văn Yến Lai cũng gọi điện cho Tô Vân Cảnh, nhạy cảm tránh né chủ đề về Phó Hàn Chu.

Bây giờ Văn Yến Lai không phản đối chuyện Phó Hàn Chu ở trong nhà họ Văn, cũng không phải biểu hiện của cậu tốt, có được sự tín nhiệm của bà.

Hoàn toàn là vì những lời nói trước đó của Phó Hàn Chu có lực sát thương quá lớn, khiến Văn Yến Lai không biết phải làm như thế nào, cũng không dám bảo Tô Vân Cảnh cắt đứt liên lạc với cậu.

Tô Vân Cảnh như cái nhân bánh kẹp ở giữa, bị ép phải đứng giữa hai người, làm vừa lòng cả hai bên, hy vọng tất cả mọi người đều có thể bình an vô sự.

Nhóc cool ngầu đã rũ hết gai góc, không còn phản nghịch khó bảo giống như trước đây nữa, ngoan ngoãn nghe cậu nói, cậu nói gì cũng nghe theo.

Khuyết điểm duy nhất đó là lúc ngủ cứ thích dính lấy Tô Vân Cảnh, khiến cho mỗi sáng cậu tỉnh lại đều cảm thấy eo mỏi tay đau.

Thấy dáng vẻ Phó Hàn Chu là muốn ở lâu dài, Tô Vân Cảnh bàn bạc với Văn Hoài Sơn rồi, định đổi cái giường lớn trong phòng bọn họ thành một cái giường tầng.

Bây giờ đặt giường đều là ship hàng tới tận nơi, cho thêm tiền còn có thể bảo thợ chuyển cái giường cũ đi giúp.

Tuy rằng Thẩm Niên Ôn không phải là một người ba làm đúng chức trách, nhưng về mặt tiền nong thì chưa bao giờ để Phó Hàn Chu phải thiếu thốn.

Trong tay Phó Hàn Chu hiện giờ có một tấm thẻ ngân hàng có rất nhiều tiền trong đó.

Biết được bây giờ Phó Hàn Chu đang ở lại nhà họ Văn, Thẩm Niên Ôn cảm thấy vô cùng ngại ngùng, gửi một sổ tiết kiệm cho Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn, bên trong đó có một số tiền.

Sau khi Tô Vân Cảnh biết được thì trừng mắt há miệng, hóa ra đây là cách người giàu có tặng quà à, đúng là vô cùng thiết thực.

Tặng cho bà một sổ tiết kiệm, còn giúp bà xử lý, chỉ cần ngồi đợi nhận tiền là được.

Tuy rằng Văn Hoài Sơn không muốn nhận, nhưng Thẩm Niên Ôn nói rất khéo, thực sự là không thể từ chối sự nhiệt tình này.

Thực ra hai đứa nhóc cũng không cần chú ý nhiều như vậy, nhưng chia ra ngủ cũng tốt hơn.

Quách Tú Tuệ thường thấy hai đứa trẻ chen nhau học trên một cái bàn, muốn đổi cái giường lớn, tiết kiệm không gian trong phòng ngủ, rồi đặt thêm một cái bàn học cho Phó Hàn Chu.

Cho dù bà có chút khúc mắc với Phó Hàn Chu, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học hành của đứa trẻ, khó có khi hai người bọn họ đều cố gắng như vậy.

Cả nhà đều không có ý kiến gì với quyết định này, ngoại trừ Phó Hàn Chu ra.

Nhưng lần này Tô Vân Cảnh không hề thỏa hiệp.

Cậu biết khi nhóc cool ngầu ngủ cùng với cậu, ban đêm sẽ ngủ rất ngon.

Tô Vân Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cậu ấy vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nên buổi tối dính lấy cậu đi ngủ mới có thể ngủ được.

Việc Phó Hàn Chu ỷ lại vào cậu như vậy là một con dao hai lưỡi.

Nghĩ về mặt tốt, Tô Vân Cảnh có thể dùng sự tín nhiệm này để dẫn nhóc cool ngầu đi về con đường đúng đắn, không đến mức tam quan sụp đổ.

Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, nhỡ đâu cậu phải rời khỏi thế giới này thì sao?

Cơ thể của nguyên chủ rất khỏe mạnh, chắc hẳn sẽ không bị bệnh mà qua đời giống như lần trước.

Nhưng Tô Vân Cảnh cứ cảm thấy hệ thống xuyên sách ràng buộc lấy cậu không đáng tin cho lắm, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Để bảo đảm, vẫn nên rèn luyện kĩ năng tự ngủ một mình của Phó Hàn Chu thì hơn, như vậy sau khi cậu rời đi, nhóc cool ngầu cũng không đến mức ban đêm không thể vào giấc nổi.

Dưới sự kiên quyết của Tô Vân Cảnh, việc Phó Hàn Chu phản đối không có tác dụng, may là cậu cũng không thể hiện cảm xúc quá kiên quyết, chỉ là cảm xúc không vui, im lặng không nói gì mà thôi.

Tô Vân Cảnh nhìn mà không đành lòng.

Rõ ràng nhóc cool ngầu cao một mét tám, to đùng như thế, nhưng khi mắt cụp xuống, môi mỏng hơi bĩu, liền cảm thấy vô cùng đáng thương.

Cái kiểu đáng thương mà phải dỗ mới được ấy.

Tô Vân Cảnh: Thôi được rồi.

Ngày chủ nhật giường mới được chuyển tới, Tô Vân Cảnh đạp xe đạp chở nhóc cool ngầu tới cửa hàng, mua cho cậu một con gấu cực kỳ to.

Trả tiền xong, Tô Vân Cảnh nhét con gấu vào trong lòng Phó Hàn Chu: “Cho cậu đấy, sau này ban đêm cứ ôm lấy nó, ôm lấy nó dễ chịu hơn ôm tôi nhiều.”

Nhân viên nữ ở bên cạnh nghe thấy lời này của Tô Vân Cảnh thì ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.

Thiếu niên có thân hình hơi cao, cắt quả tóc rất ngắn, khuôn mặt tinh tế thon dài, bên dưới chiếc mũi cao là một bờ môi có màu sắc rất tươi.

Vân môi rất nhỏ, giống như vân của cánh hoa.

Cậu ôm một con gấu lớn, lông mi dài như lông vũ hơi cụp xuống, bóng phủ che đi con ngươi đen láy.

Thiếu niên nhìn trông thanh tú kia nói với cậu: “Đi thôi.”

Nói xong liền cất bước đi trước.

Thiếu niên ôm con gấu đi theo đằng sau, dường như tâm trạng có chút mất mát, chẳng nói lấy một lời.

Nhân viên nữ bị cảnh tượng này làm cho trái tim thiếu nữ run rẩy, vô cùng muốn xoa cái đầu tóc ngắn ngắn chọc tay kia.

Tô Vân Cảnh đi đằng trước, Phó Hàn Chu đi theo phía sau, hai người bọn họ vốn dĩ đã đẹp trai, cộng thêm một con gấu bông nữa, đúng là thu hút ánh nhìn.

Đi ra khỏi cửa hàng, Tô Vân Cảnh cầm chìa khóa mở khóa xe, đưa Phó Hàn Chu về nhà.

Nhóc cool ngầu ôm gấu bông, nghiêng người ngồi trên ghế sau xe đạp, vẻ mặt ỉu xìu.

Tô Vân Cảnh không nhìn nổi cậu như vậy, cất giọng dỗ: “Không phải đã mua gấu bông cho cậu rồi sao? Mềm mại vậy mà, buổi tối ôm chắc thích lắm đó?”

Phó Hàn Chu không nói gì, người không biết có khi còn tưởng rằng cậu phải chịu chuyện gì tủi thân lắm vậy.

“Uống trà sữa nhé?”

Phó Hàn Chu không nói gì.

“Muốn ăn gì không?”

Phó Hàn Chu không nói gì.

Tô Vân Cảnh cố gắng tìm lời để nói: “Hay là, tôi mua cho con gấu này của cậu mấy bộ đồ mới nhé, tôi thấy trong cửa hàng có bán.

Nhóc cool ngầu vẫn mím môi không nói gì.

Tô Vân Cảnh tiếp tục dụ dỗ: “Mỗi ngày tôi đều thay một bộ quần áo cho nó, giống như mỗi ngày đều có một con gấu mới ngủ cùng với cậu, chắc là thích lắm đấy, cậu có muốn không?”

Tuy rằng Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng cũng có như có phản ứng lại, cậu với cái tay lạnh của mình vào trong áo của Tô Vân Cảnh.

Thực ra còn cách một lớp giữ nhiệt nhưng Tô Vân Cảnh lại khoa trương kêu lên: “Ối ối ối, lạnh quá.”

Phó Hàn Chu vẫn mặc kệ, cứ nhất quyết muốn gây sự với Tô Vân Cảnh.

Khi ở trước mặt Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn, cậu ngoan ngoãn biết bao, cứ như hai anh em ruột với Tô Vân Cảnh vậy.

Trở về phòng đóng cửa lại thì chẳng nói lấy một lời.

Tô Vân Cảnh: Ôi, khổ quá mà.

Buổi tối Tô Vân Cảnh phải đi tắm, mở tủ quần áo ra thì phát hiện không thấy bộ đồ ngủ mình thường mặc đâu nữa.

Tô Vân Cảnh đang bực bội muốn đi tìm, thì nhìn thấy con gấu trên giường Phó Hàn Chu đang mặc đồ ngủ của cậu.

Tô Vân Cảnh:...

Phó Hàn Chu nằm đè lên con gấu, chân dài tùy ý đạp trên thang, làn da trắng như ngọc, tương phản vô cùng rõ ràng với con gấu bông có màu nâu.

Dường như cậu rất bực bội, lông mày nhăn tít lại.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh định để Phó Hàn Chu ngủ giường dưới, ai biết được cậu cứ nhất quyết phải ngủ giường trên.

Nhìn cái tên bắt đầu dở tính ngạo kiều, Tô Vân Cảnh thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cầm lấy một bộ đồ ngủ khác đi tắm.

Tắm xong đi ra, Phó Hàn Chu vẫn nằm nguyên tư thế cũ ở trên giường.

“Chu Chu.” Tô Vân Cảnh chọt chọt chỗ lõm trên eo Phó Hàn Chu.

Nhóc cool ngầu có máu buồn, lúc còn nhỏ đụng vào chỗ này, cậu sẽ rụt người lại giống như con tôm bị nấu chín vậy.

Bởi vì đang giận lẫy, lần này Tô Vân Cảnh chạm vào cậu, vậy mà cậu vẫn cố gắng nằm yên bất động.

Tô Vân Cảnh nhướn mày, chà, giỏi đấy nhỉ.

Lật áo ngủ của Phó Hàn Chu lên, Tô Vân Cảnh vươn tay vào bên trong, năm ngón tay thon dài nhéo lấy vết lõm trên eo cậu.

Eo Tô Vân Cảnh không hề mềm mại, Tô Vân Cảnh chưa từng thấy cậu rèn luyện cơ thể, nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc.

Phần cơ bụng lộ ra kia sắc nét lại mỏng manh, như miếng ngọc được lấy ra khỏi lớp vải, lành lạnh man mát.

Lúc chạm vào cũng có chút lạnh.

Lòng bàn tay Tô Vân Cảnh ấn lên, độ nóng xuyên vào cơ bắp của cậu, thấm tận sâu trong xương tủy, nóng tới mức trái tim Phó Hàn Chu cũng run lên.

Cậu gãi nhè nhẹ, eo Phó Hàn Chu mềm nhũn ra, không tự chủ được cong người lên.

Quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt đong đầy ý cười của Tô Vân Cảnh.

“Vẫn còn giận tôi à?”

Cơ thể Phó Hàn Chu đột nhiên cu0ng cứng.

Cậu nghiêng người về phía trước, sấn lại đằng trước, trán cậu suýt chút nữa chạm vào Tô Vân Cảnh.

Nhìn thấy Tô Vân Cảnh vô thức muốn lùi lại, Phó Hàn Chu túm lấy vai của cậu.

Hai người dán lại rất gần, hô hấp quấn quýt lấy nhau.

Phó Hàn Chu nhìn gương mặt Tô Vân Cảnh, yết hầu trượt lên trượt xuống, cậu cắn chặt răng.

Tô Vân Cảnh: Hở???

“Buổi tối ngủ cùng nhau không được sao? Tại sao phải đổi thành cái giường như vậy?” Phó Hàn Chu khẩn trương hỏi cậu.

Tô Vân Cảnh bắt đầu ra vẻ nói lý: “Cậu nhìn xem, chuyển thành giường tầng rồi, có phải ở đây trông rộng rãi hơn không?”

Tô Vân Cảnh hiểu nhóc cool ngầu, cậu mất đi quá nhiều thứ, cho nên cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Khi không quen bạn, thậm chí còn không thèm nhìn bạn lấy một cái.

Khi đã ỷ lại vào bạn rồi, thì sẽ hoàn toàn mở lòng mình, vừa một lòng lại chung tình, cho nên mới được độc giả yêu thích và thương tiếc như vậy.

Bây giờ nữ chính vẫn chưa xuất hiện, Tô Vân Cảnh đã trở thành người duy nhất mà cậu muốn giữ lấy.

Tô Vân Cảnh dỗ dành với giọng điệu kiên nhẫn: “Bây giờ cậu đang ngủ ở bên trên tôi, chỉ cần cúi đầu xuống, tôi ở ngay bên dưới, không khác gì với trước đây cả.”

Sau khi giận lẫy xong, nhóc cool ngầu lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Đúng thật là cúi đầu xuống có thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh, cậu có thể miễn cưỡng chấp nhận khoảng cách đó, nhưng xa hơn thì không được.

Phó Hàn Chu buông Tô Vân Cảnh ra, gật đầu, lại gối đầu lên trên người con gấu bông to lớn kia.

Tô Vân Cảnh không nhịn được mà bật cười.

Cảm thấy Phó Hàn Chu đang dao động qua lại giữa nhóc ngạo kiều và nhóc cool ngầu, cũng nhảy qua nhảy lại ở nơi m3m mại nhất của cậu.

Buổi tối này, Phó Hàn Chu ngủ không được ngon lắm, tỉnh lại rất nhiều lần, cúi đầu nhìn cái người nằm ở giường dưới.

Ánh sáng rất tốt, Tô Vân Cảnh đắp chăn, vẻ mặt mơ hồ.

Tuy rằng chỉ nhìn thấy đường nét, nhưng Phó Hàn Chu lại yên tâm nằm trở về.

Bởi vì ngủ không được ngon lắm nên buổi sáng cậu không dậy đúng giờ.

Tô Vân Cảnh mặc xong quần áo, Phó Hàn Chu vẫn đang che đầu ngủ.

“Hàn Chu, dậy đi.” Tô Vân Cảnh ngáp một cái gọi cậu.

Cái chăn nhấc lên một góc nhỏ, một đôi mắt đen láy vươn từ bên trong ra.

Phó Hàn Chu ôm lấy con gấu, nửa khuôn mặt gối lên trên ngực con gấu bông, mắt phượng hẹp dài khép hờ, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tô Vân Cảnh lại gọi một tiếng ‘dậy đi’, cuối cùng Phó Hàn Chu lại dẹm kín góc chăn, tiếp tục ngủ.

Tô Vân Cảnh:...

Thấy cậu không muốn tỉnh dậy, Tô Vân Cảnh cũng không miễn cưỡng, đi vệ sinh cá nhân trước đã.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Quách Tú Tuệ đang bày bát đũa: “Sắp ăn cơm rồi, Tiểu Phó đã dậy chưa?”

Tô Vân Cảnh bóp kem đánh răng ra nói: “Còn chưa tỉnh ạ. Đổi giường mới cậu ấy không quen, đêm qua ngủ không ngon, lát nữa con lại gọi cậu ấy tiếp.”

“Hai đứa mau chuẩn bị nhanh lên đi.” Quách Tú Tuệ nhắc nhở một tiếng.

Tô Vân Cảnh đánh răng, vâng một tiếng.

Đợi sau khi vệ sinh cá nhân xong quay về phòng, Phó Hàn Chu vẫn còn đang ngủ.

Chăn bông phồng lên, một người một gấu ở bên trong.

Tô Vân Cảnh đi lên mở chăn ra: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, còn ngủ nữa thì sẽ trễ mất.”

Phó Hàn Chu ôm con gấu cong người dụi trở lại giường.

Tô Vân Cảnh:...

Tô Vân Cảnh lật hết chăn ra, một người một gấu không còn chỗ nào để giấu mình nữa.

Phó Hàn Chu lạnh tới rùng mình một cái.

Tô Vân Cảnh nhìn mà không nỡ, lại đắp chăn lên người cậu.

Sau đó, nhóc cool ngầu lại chui vào trong ổ, bám giường không muốn dậy.

Mí mắt Tô Vân Cảnh giật giật: “Cậu muốn để bà nội tôi gọi cậu dậy đúng không?”

Lúc này cuối cùng Phó Hàn Chu cũng chui ra khỏi ổ.

Cậu luôn giả bộ là một bé ngoan trước mặt Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn.

“Ở cùng cậu là cậu lại bắt nạt tôi, trừ tôi ra, cậu chẳng dám gây sự với ai có đúng không?” Tô Vân Cảnh tức giận nói.

“Đêm qua muộn lắm tôi mới ngủ.” Phó Hàn Chu mở mắt ra, đôi mắt phượng xinh đẹp âm thầm chỉ trích.

Lúc cậu nói còn có chút giọng mũi, giống như đang làm nũng, cũng giống như đang oán giận Tô Vân Cảnh không ngủ cùng cậu.

Tô Vân Cảnh biết đây là phản ứng của việc đang kiêng khem thứ gì đó, lúc nào cũng muốn giận lẫy.

Không thèm quan tâm cậu, Tô Vân Cảnh nói: “Mau dậy đi, tôi đi ăn cơm trước đây.”

Ném cho Phó Hàn Chu một bóng lưng lạnh lùng vô tình, Tô Vân Cảnh đóng cửa lại đi mất.

Ngoài cửa nhanh chóng vang lên giọng nói của Quách Tú Tuệ: “Tiểu Phó còn chưa dậy à?”

“Tỉnh rồi ạ, còn đang mặc quần áo.”

Phó Hàn Chu chỉ đành ngồi dậy khỏi giường.

Ăn xong bữa sáng, Phó Hàn Chu đến trường cùng với Tô Vân Cảnh trong trạng thái bơ phờ.

Tô Vân Cảnh cũng không biết cậu thực sự buồn ngủ, hay là cố tình ra vẻ như vậy, vừa mới ra chơi, nhóc cool ngầu liền nằm bò ra bàn.

“Thật sự buồn ngủ hay giả vờ buồn ngủ vậy?” Tô Vận Cảnh lén lúc chọc chỗ thịt có máu buồn của cậu.

Phó Hàn Chu co rụt người lại.

Cậu gối đầu lên cánh tay, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt, Tô Vân Cảnh mơ hồ nghe thấy tiếng cười đang cố nín nhịn.

Nhưng hình như lại không nghe thấy.

“Có phải giả bộ không?” Tô Vân Cảnh không chắc chắn gãi gãi eo cậu.

Ngay khi Tô Vân Cảnh vừa sờ vào, một bàn tay đột nhiên túm chặt lấy cậu.

Đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt bốn ngón tay của Tô Vân Cảnh, giữ chặt lòng bàn tay của cậu trên cái eo thon gầy rắn chắc.

Không lâu sau, một đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra khỏi hai cánh tay.

Bên trong còn có chút ý cười.

Tô Vân Cảnh không nhịn được cảm thán: “Kỹ năng diễn xuất này của cậu, không làm diễn viên đúng là phí mà.”

Mí mắt Phó Hàn Chu cụp xuống, lại trở về dáng vẻ ỉu xìu buồn ngủ: “Tối qua thực sự ngủ không ngon.”

Tô Vân Cảnh: Cậu như vậy sau này thành đỉnh lưu mà bị người ta nói là diễn xuất kém, tôi sẽ không tin đâu.

Không thể mềm lòng được.

Tô Vân Cảnh trái tim sắt đá nghĩ, cứ mặc kệ để cho nhóc cool ngầu làm nũng, cậu cũng sẽ không mềm lòng.

Buổi tối khi đi ngủ, phản ứng kiêng khem của Phó Hàn Chu lại xuất hiện.

Đèn tắt chưa được bao đâu, cậu đã cựa đi cựa lại ở giường bên trên.

Phản giường rất cứng cáp, cho dù nhóc cool ngầu có giày vò như thế nào, giường cũng sẽ không vang lên tiếng ken két như phản giường trong ký túc xá của trường học.

Tô Vân Cảnh nằm lên giường, bình tĩnh mặc kệ người anh em giường trên.

Nhưng người anh em giường trên cứ phải giở trò, Tô Vân Cảnh cứ mặc kệ không quan tâm cậu, cậu liền ném con gấu to xuống làm phiền.

Tô Vân Cảnh bị con gấu mặc đồ ngủ của mình che lên mặt, chẳng thiết sống mà nằm trên giường.

Nhóc bệnh kiều gây sự thật đúng là...

Không lâu sau giường trên lại có một cái tay xương khớp rõ ràng vươn xuống.

Tô Vân Cảnh biết rằng nhóc cool ngầu muốn con gấu này, cậu mỉm cười, đột nhiên trở nên xấu tính, nhấc chân đặt lên tay nhóc cool ngầu.

Phó Hàn Chu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nắm lấy mắt cá chân của Tô Vân Cảnh.

Chân của Tô Vân Cảnh như bị treo trên không, cậu giãy dụa hai lần, thấy nhóc cool ngầu không buông ra, cũng không nhúc nhích nữa.

Tô Vân Cảnh nghĩ rằng cậu chơi mệt rồi thì sẽ buông ra.

Nhưng chân của Tô Vân Cảnh đã bị treo năm sáu phút rồi, Phó Hàn Chu không có ý định buông ra, bắp thịt ở đùi trong của cậu rõ rút có chút khó chịu.

Tô Vân Cảnh dùng chân kia đá vào giường tầng trên, ra hiệu cho nhóc cool ngầu buông ra.

Phó Hàn Chu không có phản ứng gì cả.

Hừ.

Tô Vân Cảnh nhịn không được ngồi dậy, gỡ tay của Phó Hàn Chu ra.

Nhóc cool ngầu không chịu buông ra, ngón tay càng siết chặt hơn.

Tô Vân Cảnh nắm lấy lan can của giường tầng trên, chống một chân khác lên, vươn người ra rồi khó khăn đứng dậy.

Phó Hàn Chu nằm bên mép giường, Tô Vân Cảnh vừa đứng dậy, mặt suýt nữa thì dán lên, may là cậu ổn định được lại.

Trong đêm đen, đôi mắt phượng đẹp đẽ kia vô cùng mờ nhạt, đôi đồng tử giống như được chấm một vết mực lên, còn có cả ánh nước.

Cậu gối đầu lên cánh tay, nghiêng người nằm, mắt nhìn về phía Tô Vân Cảnh yên lặng lại chăm chú, giống như đang đợi đối phương tìm tới mình vậy.

Tô Vân Cảnh sững sờ, trái tim như bị thứ gì đó đập vào, đột nhiên mềm mại đến lạ thường.

“Không ngủ được à?” Tô Vân Cảnh nhẹ giọng hỏi.

Phó Hàn Chu không nói gì mà chỉ nhìn Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh mím môi, cuối cùng thỏa hiệp: “Haiz, vậy tối nay cậu ngủ cùng tôi đi.”

Khóe môi Phó Hàn Chu cong lên.

Đôi mi cong dài hơi rung động, giống như cánh bướm, làm xao động sự bình tĩnh trong đôi mắt đen láy, trong sâu thẳm như có gợn sóng.