Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 43



Tai Tô Vân Cảnh nóng đến mức hoảng hốt như vậy, không chỉ bởi vì tai của thân thể này mẫn cảm, cũng bởi vì Phó Hàn Chu muốn ăn kẹo hồ lô.

Nhắc đến kẹo hồ lô, cậu lại nghĩ tới năm đó mình đồng ý mua cho nhóc cool ngầu, kết quả cậu lại vì nguyên nhân không thể kháng cự mà nuốt lời.

Lại nghe thấy Phó Hàn Chu muốn ăn kẹo hồ lô, nội tâm Tô Vân Cảnh phức tạp khó tả vô cùng.

Siêu thị nhỏ dưới tầng có bán kẹo hồ lô, Tô Vân Cảnh lấy tiền tiêu vặt, đi xuống tầng mua một xâu kẹo hồ lô về cho Phó Hàn Chu.

Khi Tô Vân Cảnh trở về, Phó Hàn Chu đã từ giường trên xuống dưới, trên người bọc một cái chăn, ngồi trên giường Tô Vân Cảnh chờ cậu trở về.

Do đang bị bệnh, khuôn mặt Phó Hàn Chu nhuộm một tầng ửng hồng, trên mặt như có một bóng mờ, thoạt nhìn trông rất cô đơn hiu quạnh.

Thấy Tô Vân Cảnh đã trở về, ánh mắt cậu mới có chút thần thái, ngước mắt an tĩnh nhìn chăm chú vào Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh đi tới, đưa kẹo hồ lô cho cậu.

Phó Hàn Chu xé mở bọc trong suốt phía ngoài, giống như khi còn bé vậy, có thứ gì đều để ăn Tô Vân Cảnh trước.

Tuy nhiên điều kiện vật chất trước đây còn kém, chút đồ ăn của Phó Hàn Chu đều là Tô Vân Cảnh cho cậu.

Phó Hàn Chu đưa kẹo hồ lô tới bên miệng Tô Vân Cảnh, Tô Vân Cảnh cắn một miếng, cậu mới cầm về ăn tiếp.

Đã rất lâu rồi Phó Hàn Chu không ăn kẹo hồ lô, vỏ quả sơn tra bọc một lớp đường phèn rất giòn, cắn chua chua ngọt ngọt, rất thích miệng.

Tô Vân Cảnh mua là loại có hạt non, hơi nước sơn tra rất lớn.

Không biết có phải sơn tra giúp k1ch thích dạ dày Phó Hàn Chu hay không, buổi tối Quách Tú Tuệ vẫn nấu cháo kê, cậu ăn một bát.

Thấy Phó Hàn Chu ăn ngon miệng, Quách Tú Tuệ vui vẻ ra mặt: “Thế mới đúng chứ, ăn nhiều tinh bột một chút thì thân thể mới nhanh khỏe, có muốn ăn một bát nữa không?”

Tô Vân Cảnh giúp Phó Hàn Chu giải vây: “Hôm nay cậu ấy chưa ăn gì, bỗng dưng ăn quá nhiều sẽ không tốt lắm, nhất là buổi tối.”

Quách Tú Tuệ nghĩ thấy cũng đúng, liền không múc thêm bát cháo kê cho Phó Hàn Chu nữa.

Cơn sốt của Phó Hàn Chu đã bớt, uống thêm hai ngày thuốc cảm cúm nữa cơ bản đã không còn vấn đề gì lớn.

Phó Hàn Chu chùm chăn của Tô Vân Cảnh ngủ cả ngày, sợ cảm cúm sẽ lây cho cậu, lúc buổi tối đi ngủ liền đưa cái chăn của mình cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh trải giường xong, chui vào trong chăn mới nhận ra điều không hợp lý.

“Lúc sáng sớm, chẳng phải trên người cậu đắp chăn của mình sao? Tại sao lại biến thành đắp chăn của tôi rồi?”

“Ừm.”

Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Cậu “ừm” là có ý gì?”

“Ừm?”

Thấy chế độ “Phó chỉ biết ừm” của cậu lại bật lên, thái dương Tô Vân Cảnh đột nhiên nổi gân xanh.

Cậu vung chăn lên, đứng dậy truy hỏi Phó Hàn Chu: “Tôi đã muốn hỏi cậu từ sớm rồi, rốt cuộc cậu cứ “ừm” mãi như vậy là có ý gì?”

Hai tay Tô Vân Cảnh vịn trên thanh bảo vệ của giường trên, giẫm chân lên giường dưới, cậu vừa mới nhoài lên thì đã bắt gặp một đôi mắt đen nhánh chan chứa ý cười.

Phó Hàn Chu nằm nghiêng người, lông mi tinh xảo cong cong, trong đôi đồng tử tựa như ánh sao chiếu xuống mặt biển kia phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Tô Vân Cảnh.

Thấy nhóc cool ngầu có tâm trạng tốt, giọng nói của Tô Vân Cảnh cũng nhẹ nhàng theo: “Nói đi.”

Duỗi tay chọc vào chỗ máu buồn của Phó Hàn Chu: “Có phải ý là trả lời lấy lệ không?”

Phó Hàn Chu trầm giọng cười một tiếng, trong tròng mắt đen sóng gợn lăn tăn, toàn bộ đều là bóng hình của Tô Vân Cảnh.

Cậu kéo cái tay kia của Tô Vân Cảnh lại, áp xuống dưới mặt mình.

Tô Vân Cảnh muốn rút về nhưng Phó Hàn Chu đã giữ cổ tay cậu lại.

Rõ ràng là Tô Vân Cảnh động tay trước, cậu còn nói Phó Hàn Chu: “Cậu bị ấu trĩ hả?”

Đôi mắt Phó Hàn Chu tràn đầy sự dịu dàng, cậu vùi mặt mình vào lòng bàn tay của Tô Vân Cảnh, khóe miệng kéo lên, gối lên tay cậu không chịu buông ra.

Đè chóp mũi xuống, môi như có như không sượt qua cổ tay của Tô Vân Cảnh.

Cảm giác mềm mại làm cho trong lòng Tô Vân Cảnh run rẩy, trong đầu lại hiện lên nụ hôn lướt qua đêm hôm đó.

Chỗ cổ tay bị Phó Hàn Chu hôn như nổi lên ngọn lửa, Tô Vân Cảnh rút mạnh trở về.

“Làm sao vậy?”

Phó Hàn Chu vẫn bày dáng vẻ vô tội ngờ nghệch, khiến cho Tô Vân Cảnh cũng cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều.

“Không có gì, ngủ sớm chút đi.” Tô Vân Cảnh quay lại giường mình.

Cậu mới vừa nằm xuống chưa được bao lâu, người anh em giường trên lại bắt đầu không yên phận, ném một con gấu bông xuống.

Tô Vân Cảnh không để ý tới nhóc cool ngầu.

Chẳng bao lâu, một cái tay từ giường trên mò xuống, ý đồ rất rõ ràng, cậu muốn con gấu kia.

Tô Vân Cảnh liếc mắt nhìn cái tay thon dài, nhắm mắt lại nói: “Không lấy nữa.”

Nhóc cool ngầu lại ném một con gấu lớn xuống.

Tô - lạnh lùng vô tình - Vân Cảnh vẫn nói câu kia: “Không lấy nữa.”

Cách một lúc, phía trên không có động tĩnh, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng cuối cùng cậu không lộn xộn nữa.

Không ngờ rằng Phó Hàn Chu tự mình xuống, vứt cả hai con gấu bông về giường trên, còn cậu nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh.

Miệng Tô Vân Cảnh “này này này” vài tiếng: “Cậu làm cái gì vậy?”

Phó Hàn Chu lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Tô Vân Cảnh: “Tịch thu cả con này đi.”

Chỉ có thể tịch thu con này, không cho phép cái khác.

Vẻ lạnh lùng của Tô Vân Cảnh không duy trì được nữa, cậu nở nụ cười: “Cậu mơ đẹp đấy, người gì đã nhiều thói xấu lại còn nhiều chuyện.”

Phó Hàn Chu nhìn cậu, ở trong tròng mắt như có đường mật tan ra: “Sau này sẽ ngoan mà.”

Tô Vân Cảnh ăn viên đường ngọt ngào ngoan ngoãn của cậu, tự tay đắp chăn cho cậu.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi, đừng làm loạn nữa, cẩn thận cảm lạnh.”

Cánh mũi Phó Hàn Chu mấp máy, cái chăn được Tô Vân Cảnh đắp cho như nhiễm hơi thở ấm áp sạch sẽ trên người cậu.

Phó Hàn Chu mê luyến ngửi hai hơi.

Cơ thể như có thứ gì đó đang bốc lên, làm cho Phó Hàn Chu rất muốn hôn cậu giống như trong mơ vậy.

Tô Vân Cảnh không hề cảm nhận được h4m muốn của Phó Hàn Chu, nằm ở trên giường không chút đề phòng.

Ánh đèn chiếu rọi xuống, in trên cần cổ thon dài của cậu, giống như thêm một tầng màu men sứ, yết hầu hiện rõ ở nơi cổ họng, xinh đẹp gợi cảm.

Bể h4m muốn trong tròng mắt đen nhánh của Phó Hàn Chu sâu thăm thẳm, cậu không khắc chế nổi mà muốn đi hôn cái yết hầu kia.

Tô Vân Cảnh hơi mệt nhọc, khi xoay người định ngủ thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

“Cậu làm gì vậy?” Tô Vân Cảnh đầu óc mơ hồ.

Phó Hàn Chu không nói gì.

Tô Vân Cảnh nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, cậu cũng không quá để ý.

Bảy, tám phút sau, Phó Hàn Chu mới quay lại.

Mặt đầy hơi nước, lông mày và hàng lông mi dài đều bị nước làm ướt nhẹp, trên cổ vẫn còn nước chảy.

Giọt nước trong suốt lướt qua cái cổ như bạch ngọc của cậu, cuối cùng lại không lọt vào cổ áo mà lưu lại một vết ướt, đuôi mắt hẹp dài hơi ửng hồng, mang vẻ quyến rũ tình sắc chán chường.

Tô Vân Cảnh kinh ngạc hỏi: “Này... Cậu lại phát sốt à? Sao khuôn mặt lại đỏ như vậy?”

“Có một chút.” Giọng nói khàn vô cùng.

“Tôi đi lấy nhiệt kế.” Tô Vân Cảnh sợ cậu không phải bị cảm cúm thông thường rồi, nếu không thì không thể trời vừa tối mà bắt đầu phát sốt.

“Không sao, ngủ một giấc là được rồi.” Dáng vẻ Phó Hàn Chu trông sa sút tinh thần vô cùng.

Ban nãy dội một lớp nước lạnh, Phó Hàn Chu thấy hơi ớn lạnh, chỗ nào cũng lạnh băng, chỉ có nơi nào đó trong lòng vẫn bị thiêu đốt kịch liệt, còn nóng hơn so với trận sốt cao hồi sáng sớm kia.

Phó Hàn Chu sợ lây cảm cúm cho Tô Vân Cảnh, hơn nữa tình hình s1nh lý còn không thoải mái, cuối cùng cũng không ngủ ở giường dưới nữa, đàng hoàng trở về giường của mình.

Tô Vân Cảnh lo lắng cho cậu, lúc một giờ sáng tỉnh một lần, xuống giường sờ sờ cái trán của Phó Hàn Chu.

Trán cũng không phải nóng, thậm chí còn hơi lạnh nữa.

Tô Vân Cảnh tới gần Phó Hàn Chu, đưa ngón tay tìm gáy của cậu, muốn xem thử nhiệt độ cơ thể bình thường chưa.

Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm chợt mở ra.

Phó Hàn Chu nghiêng trán, đặt lên vai Tô Vân Cảnh, hai cần cổ chạm vào nhau, giống như hai con chim uyên ương vui đùa trên nước.

Nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh không giữ lại chút nào, men theo nơi hai người dán vào nhau mà truyền vào cơ thể Phó Hàn Chu, truyền vào xương tủy, làm cho cậu nóng như than.

Phó Hàn Chu cọ vào hõm vai của Tô Vân Cảnh, trong miệng phát ra tiếng r3n rỉ nhỏ vụn, như bị tủi thân.

Sự thân mật bất thình lình này làm thân thể Tô Vân Cảnh cứng đờ, nhưng nghe thấy âm thanh tựa như chú chó con nức nở phát ra từ miệng Phó Hàn Chu, cậu liền có phần đau lòng.

“Có phải phát sốt khó chịu không?”

Phó Hàn Chu càng chôn sâu mình vào cổ Tô Vân Cảnh, cậu thực sự rất tủi thân, cũng thực sự rất khó chịu.

Trong đôi đồng tử nhiễm chút hơi nước, đuôi mắt ửng hồng, giận hờn cọ lên Tô Vân Cảnh, giống như một chú chó con xin thương xót.

Cậu cũng không nói bị làm sao, Tô Vân Cảnh cho rằng cậu lại sốt.

Tuy rằng bình thường nhóc cool ngầu thích làm nũng nhưng chưa từng giống thế này, trong lòng Tô Vân Cảnh lo lắng: “Có cần phải đi bệnh viện tiêm một mũi không?”

Lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện, yết hầu nhọn nhọn khẽ rung, làm lòng Phó Hàn Chu ngứa ngáy.

Cậu đưa tay cầm lấy, nhẹ nhàng bóp một cái.

Cảm giác tê dại như kiến bò làm cho Tô Vân Cảnh không khống chế được mà run lên.

“Cậu làm gì vậy?” Tô Vân Cảnh chất vấn Phó Hàn Chu, nhưng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, còn bị s1nh lý làm cho hơi khàn đi.

Hàng lông mi dài của Phó Hàn Chu có chút ẩm ướt, đáng thương mà dính vào nhau, cặp đồng tử đen nhánh kia lại có một tia ý cười rõ ràng.

Tô Vân Cảnh thực sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì?”

Chính bản thân Phó Hàn Chu cũng không biết, nói không sao, cậu thực sự khó chịu, nói có sao, làm phiền Tô Vân Cảnh như vậy, tâm tình của cậu lại rất vui.

Phó Hàn Chu cụp hàng lông mi ướt át xuống, lại bắt đầu giả làm em bé đáng thương: “Khó chịu, nhưng có thể nhịn.”

Tô Vân Cảnh nghiến nghiến răng: “Cậu cứ lăn qua lăn lại thế này, tôi thấy cậu một ngày không giả vờ là sẽ khó chịu toàn thân đây mà.”

Ngoài miệng thì mắng té tát, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn lấy chút thuốc cảm cúm cho Phó Hàn Chu.

Thời gian ban đêm dài, nếu như bị cảm nghiêm trọng thì đúng ra là có thể uống thêm một lần thuốc.

Ngày mai còn phải đến trường, uống thuốc xong, Phó Hàn Chu không làm phiền Tô Vân Cảnh nữa, ngoan ngoãn nằm lại trên giường.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên mà Tô Vân Cảnh làm khi tỉnh lại chính là kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Phó Hàn Chu.

Thấy nhiệt độ bình thường, Tô Vân Cảnh liền đánh thức cậu dậy.

Lần này Phó Hàn Chu lại không nằm ỳ ra nữa, khi Tô Vân Cảnh rửa mặt quay lại, cậu đã sửa sang xong giường chiếu, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.

Lúc Tô Vân Cảnh chuẩn bị đi ăn sáng, khóe mắt liếc thấy hai con gấu trên giường của Phó Hàn Chu.

Gấu lớn dựa vào tấm đệm, được đặt ngay ngắn cẩn thận, mặt của nó áp sát một con gấu con.

Hai con gấu mặt đối mặt dựa vào nhau, giống như đang... Hôn môi vậy.

Tô Vân Cảnh lại nhớ đến hình ảnh đêm hôm đó Phó Hàn Chu hôn cậu, đầu nổ một cái, vành tai trong nháy mắt đỏ ửng lên.

Sau khi hoàn hồn, từ trong thâm tâm cậu lập tức mắng một câu th0 tục.

Chết tiệt!

Là do cậu quá đen tối sao? Thế quái nào mà thấy cái gì đều có thể nghĩ đến chuyện kia vậy?

Mấy ngày nay, tâm tình Phó Hàn Chu cứ lên xuống phập phồng, sau khi đứng sát biên giới nổi giận của Tô Vân Cảnh mới khôi phục lại bình thường một chút.

Phó Hàn Chu quyết định học lại lớp mười hai một năm, cùng Tô Vân Cảnh đi thi đại học, cho nên khoảng thời gian này đang học tập rất khắc khổ.

Hiếm khi Tô Vân Cảnh có được lúc rảnh rỗi, vừa mới online QQ đã có rất nhiều ava tinh tinh hiện lên.

Những bạn học của nguyên chủ trước đây, thấy Tô Vân Cảnh bình thường không online, tin nhắn trả lời lại không mấy tích cực, dần dần cắt đứt liên lạc.

Người còn liên hệ cũng chỉ có ba người Đường Vệ, Lâm Liệt và Trần Việt Siêu.

Đường Vệ nhắn cho Tô Vân Cảnh một tin xác nhận, cậu ta mời cậu vào một nhóm tên là Tứ Đại Thiên Vương Nam Trung.

Cảm giác trẻ trâu đập vào mặt khiến mí mắt Tô Vân Cảnh giật giật nhưng vẫn ấn nút đồng ý vào nhóm.

Bí mật đứng đầu Đường môn: “Cái đệt, rốt cuộc Văn Tử cậu cũng online, ông đây còn tưởng rằng cậu bị người ta làm thành xác ướp rồi chứ.”

Nghe tiếng biết người: “...”

Hãy gọi tôi là Lâm tổng: “Đã lâu không gặp, Văn Từ.”

Tô Vân Cảnh vừa định trả lời, Đường Vệ liền gửi một lời mời gọi video.

Sau khi Tô Vân Cảnh ấn đồng ý, Đường Vệ và Lâm Liệt cùng xuất hiện ở màn hình máy vi tính.

Tô Vân Cảnh có chút kinh ngạc: “Sao hai người các cậu lại ở cùng nhau?”

Nhắc tới việc này Đường Vệ liền nổi giận: “Cậu hỏi tên chó này đi, má, vào cuối tuần lại nhất định muốn đến nhà tôi học bổ túc, học bổ túc cái quỷ, ông đây định học bài sao? Suy nghĩ viển vông!”

Lâm Liệt cũng không tức giận, thong thả nói: “Là ai cuối tuần trước hơn nửa đêm chạy đến nhà tôi, lau nước mắt nói...”

Không đợi Lâm Liệt nói xong, Đường Vệ cuống quít chặn miệng cậu ta lại: “Đệt, con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi, đừng nói nữa.”

Cuối tuần trước Nam Trung thi giữa kỳ, Đường Vệ hai lần liền đứng thứ nhất đếm ngược, bị ba mẹ cậu ta cùng đánh một trận, tiến hành “dịu dàng” dạy dỗ một lần.

Đường Vệ cũng không sợ bị đánh, nhưng không thích bọn họ cứ lấy con nhà người khác ra so sánh với cậu ta.

Đường Vệ bị tổn thương lòng tự trọng, bỏ nhà ra đi, đến nhà Lâm Liệt ở một đêm.

Ở trong mắt ba mẹ Đường Vệ, Lâm Liệt coi như là “con nhà người ta”, tuy rằng thứ hạng trong lớp của cậu ta chỉ thường thường nhưng thành tích khoa học tự nhiên rất chói mắt.

Dưới sự giảng hòa của Lâm Liệt, người nhà Đường Vệ đã hòa thuận lại.

Hôm nay Lâm Liệt đến tìm Đường Vệ cũng không trông mong cậu ta có thể học tập cho giỏi, nhưng dù sao cũng phải giả bộ, để cho ba mẹ thấy cậu ta có lòng hăng hái tiến thủ.

Bị ba mẹ đánh đến mức bỏ nhà ra đi, Đường Vệ cảm thấy việc này quá mất mặt, nhất quyết không cho Lâm Liệt nói ra.

Lâm Liệt xoa cái đầu của đứa trẻ chậm phát triển, bộ dạng ông nội cưng chiều cháu trai: “Rồi rồi, cho cậu thể diện, tôi không nói.”

“Cút.” Đường Vệ căm tức đẩy chân chó của Lâm Liệt ra.

Tô Vân Cảnh ở một bên ăn dưa xem náo nhiệt.

So sánh với tên “trẻ trâu” phản nghịch Đường Vệ này, Tô Vân Cảnh chợt phát hiện, cho dù là nhóc cool ngầu phiền phức mấy ngày hôm trước cũng ngoan hơn cậu ta.

Ông nội Lâm không muốn tranh cãi với cháu nhỏ Đường nữa, dời đề tài sang chỗ khác, cậu ta hỏi Tô Vân Cảnh: “Hôm nay là chủ nhật, chỉ mình cậu ở nhà à?”

Đường Vệ cực kỳ tinh mắt: “Chờ đã, sao giường cậu lại là giường tầng, bên cạnh còn có hai chân?”

“Đây là chân của anh Phó tôi, tôi nhận ra được.” Cậu ta cả kinh nói.

Tô Vân Cảnh:... Nghe là biết người hâm mộ lâu năm rồi, mở khóa kỹ năng nhìn chân nhận người.

Lâm Liệt cũng cảm thấy kỹ năng này của Đường Vệ kỳ kỳ quái quái, cúi đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Nhận ra kiểu gì vậy? Cho dù cậu là kẻ cuồng chân thì cũng không thể ngày ngày nhìn chằm chằm chân đàn ông đấy chứ?”

Đường Vệ bị lập luận làm hại, chửi ầm lên: “Cuồng chân cái em gái cậu.”

“Cậu biết cái gì, đây là nói suông mang tính chiến lược, hàng ngày mẹ tôi cũng mắng tôi như thế đấy. Trước tiên gắn tội danh không có chứng cứ lên người cậu, chờ đến lúc cậu không phục giải thích, liền có thể tìm ra sơ hở trong lời của cậu.”

Đường Vệ phổ cập kiến thức khoa học mới cho Lâm Liệt.

Mặc dù Lâm Liệt cảm thấy không phải tất cả mọi người đều giống như kẻ ngu si Đường Vệ này, sau khi phạm sai lầm lại tự mình nói hớ ra, nhưng bây giờ điều cậu ta quan tâm hơn là, có phải Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu thật sự ở cùng nhau không.

Lâm Liệt hỏi: “Đó là anh Phó sao?”

Tô Vân Cảnh thấy không gạt được, di chuyển máy vi tính, Phó Hàn Chu đang ngồi trên giường đọc sách ngữ văn liền xuất hiện trong màn hình.

Lâm Liệt phát ra tiếng nói không rõ cảm xúc: “Ấy, đúng thật kìa.”

Đường Vệ được khai sáng tầm mắt: “Đệt, cái đệt, thứ trong tay anh Phó là cái gì vậy, là sách ngữ văn sao?

Lúc Phó Hàn Chu ở Nam Trung, ngồi ổn định vị trí thứ nhất đếm ngược, còn thứ hai đếm ngược chính là Đường Vệ.

Từ khi Phó Hàn Chu chuyển đi, Đường Vệ thừa kế vị trí thứ nhất đếm ngược kia, bởi vì chuyện này nên cậu ta mới bị ăn đòn.

Trông thấy người học còn tệ hơn cậu ta mà lại cầm sách, Đường Vệ hò hét, mưu đồ thức tỉnh tinh thần học tra của Phó Hàn Chu.

“Chẳng phải chúng ta đã nói cùng nhau mù chữ sao? Anh Phó, rốt cuộc anh đang làm gì đấy, anh tỉnh lại đi.”

Phó Hàn Chu bị gièm pha, cuối cùng cũng nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Đường Vệ cách màn hình, thong thả ung dung ném cho cậu ta một câu châm ngôn tám chữ.

“Ngoan ngoãn học tập, ngày ngày tiến bộ.”

Đường Vệ:...

Tô Vân Cảnh tiếp tục cắm dao vào ngực Đường Vệ: “Thi giữa kỳ bạn học Tiểu Phó được hơn ba trăm điểm đấy, xếp hạng trung bình ở trường bọn tôi, Tiểu Đường, cậu cũng nên cố gắng lên, tôi coi trọng cậu.”

Thành tích môn xã hội của Phó Hàn Chu cũng không tệ, tiếng anh thì không thể chê, đa phần ngữ văn và tổ hợp xã hội đều là nội dung đọc thuộc lòng, chỉ cần chịu bỏ công sức thì thành tích cũng không tệ.

Điểm toán lý hóa thì một lời khó nói hết.

Tiểu Đường chỉ được không đến hai trăm điểm, không thể nhịn được mà câm nín luôn rồi.

Lâm Liệt biết điều, cậu ta không hỏi tại sao bọn họ lại ở cùng nhau, chỉ nói là: “Lần này Tết dương lịch hiếm khi được nghỉ bốn ngày, các cậu tổ chức với người nhà hay đi ra ngoài vui chơi?”

Sau khi ba mẹ Lâm Liệt ly dị, từng người tự xây dựng gia đình mới, cậu ta không muốn ở cùng ai, một mình ở trong một căn hộ hai phòng hai sảnh.

Ba mẹ Đường Vệ bề bộn nhiều việc, trong nhà không có truyền thống cùng ăn Tết dương lịch.

Hai người thảo luận một chút, dự định ra ngoài đi trượt tuyết, muốn hỏi xem Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu có muốn cùng đi không.

Tô Vân Cảnh có chút do dự, nhóc cool ngầu này sợ lạnh, đến nơi lạnh như thế, đoán chừng sẽ chịu không nổi.

Nhưng Tô Vân Cảnh láng máng nhớ rõ, hình như cậu gặp tai nạn xe vào trước sau Tết dương lịch, sau đó được nữ chính tiểu thuyết cứu.

Phó Hàn Chu không chịu trọng thương gì trong tai nạn kia, nhưng lại k1ch thích cậu bị sinh bệnh.

Trong lúc hỗn loạn, Phó Hàn Chu nắm lấy tay của nữ chính tiểu thuyết.

Nữ chính tâm địa thiện lương thấy tình trạng tinh thần của cậu không tốt, cũng không dám đi, ở lại bệnh viện chăm sóc Phó Hàn Chu một buổi tối.

Đến buổi chiều ngày hôm sau, Phó Hàn Chu tỉnh lại thì nữ chính đã rời đi, mãi đến rất nhiều năm sau hai người bọn họ gặp nhau lần nữa.

Mỗi lần chỉ cần Phó Hàn Chu sinh bệnh, nữ chính đều sẽ trùng hợp xuất hiện ở bên cạnh cậu, lâu ngày cảm tình của cậu với cô càng ngày càng sâu.

Tô Vân Cảnh không có bất kỳ ý kiến gì đối với cô nữ chính này, nhưng nếu người ta đã được chính thức ghép thành đôi rồi, Tô Vân Cảnh sẽ không muốn nhóc cool ngầu dính vào, trở thành nam thứ thâm tình mong mà không được.

Cho nên cậu hơi động lòng với đề nghị này của Lâm Liệt, nhóc cool ngầu ra ngoài thì sẽ có thể hoàn mỹ tách khỏi tuyến tình tiết trong truyện.

Tô Vân Cảnh quay đầu nhìn Phó Hàn Chu: “Muốn đi không?”

Đường Vệ: “Đi cùng nhau đi, ăn Tết trong nhà nhàm chán cỡ nào chứ? Tuyết trắng xóa, ngâm suối nước nóng, cuộc sống mới vui vẻ đẹp đẽ làm sao.”

Học tập cái gì, ham học làm cái gì?

Đường Vệ dốc hết tinh thần đầu độc Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu nghe thấy suối nước nóng, tâm tư hơi lung lay, cuối cùng gật đầu.

Sau khi quyết định việc này, Tô Vân Cảnh trò chuyện với bọn họ một lúc, rồi sau đó cúp điện thoại.

Thấy Lâm Liệt nâng cằm lên, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, Đường Vệ hỏi cậu ta: “Cậu đang suy tư cái gì đấy, biểu cảm rối rắm vậy?”

Lâm Liệt cười dịu dàng, hỏi: “Tôi cái gì?”

Đường Vệ nhìn cậu ta như vậy, sợ đến mức nổi da gà nhưng không ngăn nổi sự tọc mạch bẩm sinh kia, thừa dịp Lâm Liệt chưa chuẩn bị, lấy thắt lưng bên cạnh, quất một cái vào mông Lâm Liệt.

Vứt thắt lưng đi, Đường Vệ cười lớn, chạy trốn khỏi phòng cực nhanh.

Lâm Liệt híp híp mắt, nhặt thắt lưng dưới đất lên đuổi theo.

Buổi tối Tô Vân Cảnh nằm ở trên giường, đang suy nghĩ về tai nạn xe của Phó Hàn Chu, cùng với cuộc tình tay ba rắc rối giữa cậu và nam nữ chính.

Bỗng nhiên giường trên thả xuống một sợi dây, cuối dây buộc một thanh sô cô la, lắc qua lắc lại trước mặt Tô Vân Cảnh, như là đang dụ dỗ cậu.

Tô Vân Cảnh cười một tiếng, đá đá người anh em giường trên, cố ý trêu chọc cậu: “Buổi tối muộn còn đưa tôi sô cô la để ăn, cậu định khiến tôi sâu răng à?”

“Đây là phí sưởi ấm.” Phó Hàn Chu có ý khác: “Bệnh cảm của tôi khỏi rồi.”

Lại là phí sưởi ấm, còn nói là mình đã khỏi cảm cúm, chút tâm tư nhỏ kia của cậu rõ rành rành ra rồi.

Tô Vân Cảnh không vừa ý chút này: “Một thanh sô cô là mà đã muốn đuổi tôi rồi?”

Cậu vừa dứt lời, sợi dây liền buông xuống dưới, phía sau sô cô la liền buộc thêm một cốc Hương Phiêu Phiêu.

Tô Vân Cảnh vẫn soi mói như cũ: “Trước khác nay khác, thời đại thay đổi rồi, tiền tệ đã lạm phát.”

Phó Hàn Chu không nói gì, lại thả một đoạn dây xuống.

Trông thấy Ưu Nhạc Mỹ đu đưa phía sau, Tô Vân Cảnh nhịn không được mà nở nụ cười.

Sô cô la chỉ là trận đầu tiên, phía sau có Hương Phiêu Phiêu, Ưu Nhạc Mỹ*, ô mai Cửu Chế, thịt bò khô, còn có một gói đậu rang cay.

(*: một hàng trà sữa khác của Trung Quốc)

Ngoại trừ sô cô la ra, những thứ khác đều là đồ Tô Vân Cảnh thích ăn.

Sợi dây rất dài, sô cô la đã thả đến trên giường Tô Vân Cảnh rồi.

Tô Vân Cảnh vẫn không buông tha, nhướng mày nói: “Hết rồi à? Chỉ thế này thôi?”

Người ở phía trên lại chuyển động, lần này sợi dây buộc cổ tay phải của nhóc cool ngầu, buông xuống.

Một gương mặt đẹp trai từ giường trên thò xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Tô Vân Cảnh: “Còn có cái này.”

Cậu chỉ chỉ chính mình.

Tô Vân Cảnh bị cậu cợt nhả như vậy, im lặng tháo tất cả đồ ăn vặt ra: “Những thứ này đều là của tôi, còn thứ cuối cùng kia thuộc về cậu.”

Phó Hàn Chu ôm cái gối, đôi chân dài trực tiếp nhảy từ giường trên xuống.

“Đằng trước là quà tặng, thứ đằng sau này mới là đồ bán, không thể không lấy.” Cuối cùng cậu còn nghiêm trang bồi thêm một câu: “Tất cả quyền giải thích thuộc về người bán.”

Tô Vân Cảnh:...

Phó Hàn Chu vén chăn lên, chui vào rất nhanh, dùng hành động thực tế giải thích chuyện mua rồi cấm đổi là gì.

Phó Hàn Chu nghiêm chỉnh nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh, không nằm sát bên cậu như bình thường.

Đúng lúc Tô Vân Cảnh cũng muốn nói chuyện với cậu một chút: “Cậu thích kiểu con gái thế nào?”

Cậu không lo lắng gì khác, chỉ sợ lần này ngăn cản nhóc cool ngầu và nữ chính gặp nhau, sau này cậu vẫn sẽ có tình ý với người ta.

Phó Hàn Chu nhắm mắt lại, vẻ mặt nhàn nhạt: “Thế nào cũng không thích.”

Cậu không thích con gái, chỉ thích người bây giờ đang nằm bên cạnh cậu.

Tô Vân Cảnh:... Được rồi, trước khi gặp được nữ chính thì nói giả thiết gì cũng không tốt, dù sao hào quang nữ chính của người ta cũng bày ngay ở đó.

Thấy Tô Vân Cảnh không nói, Phó Hàn Chu hỏi ngược lại cậu: “Cậu thích kiểu người gì?”

Tô Vân Cảnh là một người cực kỳ bình thường, cậu thích con gái tóc dài, tính cách dễ thương, vẻ ngoài xinh đẹp.

Tưởng tượng con gái kiểu này, vốn dĩ muốn xem thử nữ ngôi sao nào trong vòng giải trí phù hợp, không ngờ rằng người đầu tiên được chọn hiện ra trong đầu lại là nhóc cool ngầu thời kỳ tóc dài thẳng.

Cái này...

Ngoại trừ việc giới tính không đúng ra, những phương diện khác đúng là rất phù hợp.

Tô Vân Cảnh có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, cậu nói: “Không có loại hình cụ thể, phù hợp là được rồi.”

Lúc này mới Phó Hàn Chu phấn chấn, nghiêng người sang đưa tay đặt lên phần eo lộ ra ngoài của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh khước từ ba lần: “Này này này.”

Phó Hàn Chu cười nhẹ, nói: “Tôi không sờ lên trên đâu, cứ để ở chỗ này thôi.”

Tô Vân Cảnh lập tức nhớ lại chuyện ở phòng học lần trước, trong lòng chửi thề một câu, tức giận đẩy tay cậu ra.

Ý cười của Phó Hàn Chu càng đậm, cậu lại đặt lên.

Tô Vân Cảnh gạt xuống dưới, cậu đặt lên lại, gạt xuống dưới, đặt lên.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh nhận ra hành động này có chút ấu trĩ, ngừng tay lại, cuối cùng Phó Hàn Chu cũng giành được thắng lợi.